Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 355: Nhà có tin vui




Dịch: Ba_Van
Biên dịch: Thỏ Gia
Biên tập: Remy
Tiêu Thanh Tuyền chậm rãi xoay người lại, lộ ra trước mắt Lâm Vãn Vinh gương mặt tuyệt sắc ngày đêm thương nhớ bấy lâu.
Mái tóc như mây nhẹ bay, da thịt trơn bóng nhẵn nhụi không chút tì vết tưởng chỉ thổi nhẹ cũng rách, mày liễu tinh tế như làn nước tháng ba mùa xuân, con ngươi đen thăm thẳm khác nào bầu trời sao vô tận, môi nhỏ đỏ tươi như son, đôi má trắng nõn tựa ngọc, hai hàng lệ châu chậm rơi, đôi mày cao khẽ cau dường đang sầu oán vô hạn. Thân hình nàng dịu dàng, uyển chuyển đứng giữa rừng hoa đào, như Lạc Thần hờn oán, còn lộng lẫy hơn tiên tử mấy phần.
- Thanh Tuyền!
Lâm Vãn Vinh khẽ gọi, hai chân như đeo chì nặng quá ngàn cân, nhất thời không cất nổi một bước.
Tiêu Thanh Tuyền ngây ngốc đăm đăm nhìn hắn, môi thắm ngập ngừng không nói nên lời, nước mắt tuôn rơi tựa chuỗi ngọc đứt dây, lăn tròn trên má.
- Thanh Tuyền…
Lâm Vãn Vinh nhói đau trong ngực, giai nhân đã ở trước mặt, hắn bất chấp mọi sự, chạy ào đến trước.
- Không được tới đây!
Tiêu Thanh Tuyền chuyển thân, vai rung lên từng hồi, nghẹn ngào:
- Chàng, chàng mau về đi! Duyên phận vợ chồng đôi ta hết rồi, chớ để hại đến chàng!
- Nàng nói gì?
Lâm Vãn Vinh ngớ người:
- Duyên phận vợ chồng đôi ta hết rồi? Đó là ý gì?
Vai Tiêu Thanh Tuyền càng run lẩy bẩy, nàng nghẹn ngào:
- Chàng chớ nên hỏi nhiều, mau trở về đi, kẻo người ta thấy sẽ giết hại chàng. Thiếp không thể hại chàng, lại càng không thể hại... của chúng ta…
Nàng nghẹn lời chẳng thể nói tiếp, tay áo dài khẽ phất, như thúc giục hắn rời đi.
Lâm Vãn Vinh là người như thế nào? Khi sinh ra đã có tính bị đuổi không chịu đi, đánh nhau không có ý lùi, nay thấy sắc mặt đau khổ của Thanh Tuyền, lòng quật cường càng nổi dậy. Trải qua ngàn gian vạn khổ mới gặp được Thanh Tuyền, làm sao bảo đi là đi, đấy tuyệt không phải là tính khí của hắn. Việc đã xảy đến, hắn ngược lại không hấp tấp, bước đến bên cạnh Thanh Tuyền, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, vô cùng kiên định.
Lâu ngày không gặp, bàn tay nhỏ bé của Thanh Tuyền mềm mại như lụa, nhưng lại lạnh như băng, không chút hơi ấm. Bị bàn tay to lớn của Lâm Vãn Vinh nắm chặt, Thanh Tuyền có đôi chút hoảng hốt, lại càng nhiều phần ấm áp, vừa muốn chối từ, nhưng trong lòng như bị kim châm, sợ hạnh phúc theo đầu ngón tay đi mất. Nàng vừa vui vừa buồn, lệ rơi như mưa, rớt xuống bàn tay hai người đang nắm chặt lấy nhau.
− Chàng lại còn chưa chịu đi? Muốn thiếp giận đến chết sao?
Tiêu Thanh Tuyền nghẹn ngào, bất giác dùng hết cả sức lực ôm chặt lấy hắn.
− Đi cái gì?
Lâm Vãn Vinh cười nói:
− Ta cùng lão bà của ta tán dóc, sấm chớp cũng không dám đánh xuống, ta lại phải đi đâu? Nếu ta đi, không chỉ có nàng mà chính ta cũng bị mình làm cho tức chết.
Tiêu Thanh Tuyền nghe vậy buồn vui lẫn lộn, hai mắt khép hờ, lệ rơi không ngớt. Không tự chủ, âm thanh nàng ôn nhu đi rất nhiều, nói ngập ngừng:
− Chàng có tính tình vô lại như vậy, đúng là kiếp trước thiếp đã thiếu nợ chàng!
Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng, cất tiếng cười to:
− Tính tình ta không tốt hay sao? Nếu không có tính tình như thế này, làm sao cưới được nàng làm vợ? Ta cứ như vậy cả đời, trừ nàng ra, không ai bắt được ta phải sửa đổi tí nào!
Miệng lưỡi của hắn còn ngọt ngào hơn mật, tuy Tiêu Thanh Tuyền là nữ tử vượt ra ngoài thế tục, từng cùng hắn vợ chồng ân ái, cũng bị viên đạn bọc đường của hắn bắn ngã, hai tay nhỏ xinh vội che miệng hắn lại, nhỏ nhẹ:
− Chớ có lớn tiếng! Kẻo người ta thấy chàng, gia đình chúng ta coi như xong.
Gia đình chúng ta? Lâm Vãn Vinh vui vẻ, hôn nhẹ lên các ngón tay búp măng trắng như ngọc của nàng, mừng hơn hớn:
- Ta biết mà, nàng không nỡ bỏ ta. Nàng bảo ta nói nhỏ, ta sẽ nói nhỏ.
Tiêu Thanh Tuyền hoan hỷ chừng nào thì tâm tư lại đau đớn chừng đó. Mặt nàng trắng bệch, nước mắt giàn giụa:
- Oan nghiệt, chàng với ta là oan nghiệt cả đời. Cứ dây dưa không dứt khoát thế này, chỉ sợ sẽ hại tính mệnh của chàng, hại cả chúng ta…
Lâm Vãn Vinh vội vàng:
- Có phải nàng sợ sư phụ nàng tìm giết ta? Về điều này nàng yên tâm, hiện tại ta và Ninh tiên tử là bằng hữu tốt. Lúc trước có chút hiểu lầm đòi đánh đòi giết, nay đã tiêu trừ hết rồi.
Tiêu Thanh Tuyền lắc nhẹ đầu:
- Chàng không hiểu rồi. Sư phụ rất thương quý thiếp, trong lòng luôn nghĩ đến thiếp. Nếu người muốn giết chàng, tất nhiên sẽ không lưu tính mệnh của chàng lại. Sự việc của Thánh phường rối ren vô kể, sư phụ thân là tông chủ Vũ tông cũng không thể quản được rất nhiều việc đại sự, chỉ có thiếp…
Nàng nhẹ thở dài, nói tiếp:
- Khi mọi chuyện xảy ra, chàng sẽ hiểu rõ sự tình. Thiếp biết hiện tại chàng đã dương danh thiên hạ, được mọi người kính ngưỡng. Có thể một lần làm phu thê với chàng, cả đời thiếp không hối hận. Chỉ tiếc Thanh Tuyền mệnh bạc, khó tiếp thụ những ngày tháng tốt đẹp của nhân gian, càng sẽ mang đến cho chàng họa sát thân. Chàng nên quên thiếp đi, cuộc sống có bao nhiêu điều khoái hoạt hơn thiếp. Nếu thiếp làm liên lụy đến chàng, thiếp cũng không an tâm mà sống trên đời.
Nghe thế, Lâm Vãn Vinh càng hoảng hốt, từng câu từng chữ của Thanh Tuyền như có ý nhắn nhủ việc hậu sự, chẳng lẽ nàng…
Hắn vội vàng kéo tay nàng, nghiêm mặt nói:
− Nàng không nên suy nghĩ lung tung, chúng ta phu thê một khối, bất cứ sự tình gì ta với nàng đều cùng gánh chịu được. Trên thế giới này, ta đã vượt qua nhiều khó khăn, nói không khiêm tốn, sự tình có thể làm khó ta còn chưa phát sinh. Ngàn vạn lần nàng không được nghĩ quẩn. Nếu không có nàng, ta cam đoan với nàng, chính ta cũng không biết ta sẽ làm ra những chuyện gì nữa.
Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu, cười khổ:
− Chàng nghĩ gì thế? Có khi nào thiếp nói xem nhẹ mạng sống đâu…
Thanh âm nàng nhỏ xíu, mặt ửng hồng xinh đẹp, nhẹ giọng:
− Nếu có xem nhẹ mạng sống, cũng phải đợi đến 5 tháng sau. Chúng ta một lần làm vợ chồng, nhất định thiếp phải đền bù lại cho chàng.
Sắc mặt Thanh Tuyền tái nhợt lại nhuốm chút hồng ửng, liền như giữa tuyết trắng đầy trời sinh ra một đóa hoa đào, tươi đẹp mà cao quí. Không gặp vài tháng, gương mặt nàng càng thêm thanh lệ, dáng vẻ càng thêm nảy nở, vẻ mặt toát lên nét rạng rỡ nhu hòa, hệt như tiên tử tuyệt đẹp xuất trần, cao quý mà xinh đẹp rực rỡ. Ngắm nhìn nàng, lòng Lâm Vãn Vinh tràn ngập an tĩnh, hạnh phúc, cảm giác này không ai mang đến cho hắn được. Trong giờ phút này, An tỷ tỷ, Ninh tiên tử cùng những nữ tử xinh đẹp khác đều không so được với Thanh Tuyền tuyệt thế.
Sau 5 tháng? Đó là ý gì? Lâm Vãn Vinh nhìn Thanh Tuyền si ngốc một hồi, suy ngẫm lời nói của nàng. Trong khi hắn đang nghi hoặc chưa hiểu, Tiêu Thanh Tuyền lại cắn răng đẩy hắn ra, hai mắt đầy lệ:
- Chàng mau xuống núi đi, đừng chần chừ nữa! Nếu không, viện chủ biết được sẽ hại đến tính mạng chàng, như vậy thiếp cũng không cách nào sống nổi.
Cái lão viện chủ cứt chó gì đó lại muốn chia lìa ta với Thanh Tuyền sao, Lâm Vãn Vinh nổi giận:
- Sợ lão cái gì? Không phải lão chỉ là một viện chủ thôi hay sao? Đến hoàng đế ta còn chưa sợ, lại sợ lão à?! Lão chọc ta nổi cáu, ta nã đại pháo san bằng ngọn núi này cho xem! Vì lão bà của ta, ta táng tận lương tâm, ta phát điên phát khùng, còn chuyện gì mà ta không làm được?
Nghe được, Tiêu Thanh Tuyền trong lòng mê muội. Hạnh phúc càng nhiều, thống khổ càng sâu, nước mắt như mưa xuân tháng ba rả rích tuôn rơi, nàng nghẹn ngào đẩy hắn ra:
- Chàng mau xuống núi đi! Đừng nói nhảm như thế! Chọc giận viện chủ thì cái gì cũng mất cả. Dù chàng không sợ, nhưng còn con của chúng ta…
- Nàng nói gì?
Như bị sét đánh, đầu óc Lâm Vãn Vinh nhất thời chỉ còn một mảng trống không, chẳng suy nghĩ được gì. Hắn nắm chặt tay Thanh Tuyền:
- Thanh Tuyền, nàng bảo gì? Nàng nói lại lần nữa xem! Con của chúng ta? Con của chúng ta?!!
Tiêu Thanh Tuyền thất kinh, không cố đẩy hắn ra nữa, hai tay bưng lấy mặt, nước mắt theo kẽ tay chảy ròng ròng:
- Thiếp không biết, thiếp không biết… Thiếp hận chàng, thiếp hận chàng! Vì sao bây giờ chàng mới đến?
Nói đến chỗ xúc động, Tiêu Thanh Tuyền không nhịn được, ngã nhào vào lòng hắn, tay nhỏ thơm ngát đập loạn vào ngực hắn, bao nhiêu tình cảm tích lũy trong mấy tháng nay đều bộc phát. Cho dù Tiêu Thanh Tuyền thường ngày điềm tĩnh như nước, nhưng mấy tháng qua nhớ mong cùng lo lắng, mừng vui cùng hoảng sợ tích tụ lại, ý chí nàng kiên cường đến đâu cũng không chống nổi, ngã vào lòng hắn, nghẹn ngào muốn ngất.
- Con của chúng ta, con của chúng ta…
Lâm Vãn Vinh ngây ngây ngô ngô, trong đầu không chứa được gì, chỉ lảm nhảm những chữ trên. Mặc cho Thanh Tuyền đấm hắn như mưa, hắn cũng không có cảm giác gì.
Ta đã tới chậm? Bỗng chốc Lâm Vãn Vinh kinh hãi, buông vòng eo mềm mại của Thanh Tuyền ra, nhìn vào bụng nàng. Không nhìn không biết, nhìn đến hắn liền mừng như điên. Chỉ thấy Tiêu Thanh Tuyền người mặc áo đoạn vàng, thân hình dịu dàng uyển chuyển vô cùng. Chỉ là nàng che dấu rất tốt, nếu không quan sát cẩn thận, sẽ không biết được bụng nàng đã hơi nhô lên, sớm đã có thai.
- Ái chà!
Như phát điên, Lâm Vãn Vinh ôm Tiêu Thanh Tuyền lên xoay vài vòng, mừng rỡ hét lớn:
- Ta sẽ làm cha! Ta sắp làm cha rồi…
- Mau để thiếp xuống, mau để thiếp xuống!
Thấy hành vi điên khùng của hắn, Tiêu Thanh Tuyền vừa vui mừng vừa lo lắng, vội vàng đánh vào vai hắn, dịu dàng bảo:
- Chớ làm con bị thương!
Mụ nội nó, lão tử cao hứng qua thành ra hồ đồ mất rồi, Lâm Vãn Vinh vội cẩn thận đặt nàng xuống, để nàng ngồi yên trên ghế. Mặt mày hắn hớn hở lẫn lo âu, kích động đến nỗi hai tay quờ quạng không biết đặt nơi nào.
Tiêu Thanh Tuyền cảm động, chủ động nắm lấy tay hắn mỉm cười. Mặt nàng như trăm hoa đua nở, tố chất người mẹ sáng bừng, khiến cho trời đất vạn vật như tối sầm lại, mất đi vẻ rạng rỡ.
Nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, Lâm Vãn Vinh cảm nhận một loại cảm giác vừa hư ảo vừa chân thật, đây là một loại tư vị huyết thống tương liên, không gì ngăn cách được. Nhìn bụng Thanh Tuyền vừa nhô lên một chút, nơi đó có một sinh mệnh đang hình thành, Lâm Vãn Vinh chợt xúc động muốn khóc, vậy là ta đã có người nối dõi. Đến thế giới này lâu như vậy, đây lần đầu tiên hắn mới có cảm giác gắn bó với chốn này.
Lâm Vãn Vinh cười không dứt, môi phát khô, lẩm bẩm:
- Thanh Tuyền, nàng biết không, mãi đến hôm nay ta mới có cảm giác bén rễ ở chốn này, rất thật. Đa tạ nàng!
Câu này ẩn chứa nhiều hàm ý, dù Tiêu Thanh Tuyền là người hiểu rõ hắn nhất trong thế giới này, cũng không thể hiểu hết ý của hắn. Tâm trạng Tiêu Thanh Tuyền chua xót lẫn sướng vui, tựa như đồng cảm với cảm tình cuồn cuộn mênh mông đang dâng lên trong lòng hắn.
Đã gặp gỡ hắn lâu như thế, nàng chưa từng thấy hắn khóc bao giờ. Nàng ôn nhu lau nước mắt cho hắn, nhẹ nhàng khuyên:
- Cũng đã làm cha rồi, sao chàng lại giống như em bé vậy? Nếu con chúng ta ra đời, thấy bộ dạng của chàng thế này, còn không buồn cười đến chết sao?
Cười lau khóe mắt, Lâm Vãn Vinh ngồi xổm bên cạnh nàng:
- Ta rất phấn chấn, rất cao hứng. Thanh Tuyền, nàng cho ta nghe thử động tĩnh của con trai đi!
Tỏ vẻ giận dỗi, Thanh Tuyền hầm hừ:
- Chàng trọng nam khinh nữ?
- Không! Tuyệt đối không!
Lâm Vãn Vinh vội chỉ tay lên trời thề thốt:
- Ta trọng nữ khinh nam, trọng nữ khinh nam.
Thanh Tuyền phì cười, che miệng cười khẽ:
- Vẫn chưa thấy chàng có dáng của một người cha.
Từ lúc hai người gặp mặt, Tiêu Thanh Tuyền rơi vô số nước mắt, lần này mới có nét mặt tươi cười, vẻ đẹp dịu dàng ôn nhu của nàng lộ hết ra, dường như cả tiên tử giáng trần cũng chẳng bì kịp.
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng ngẩn ngơ, lẩm bẩm:
- Thanh Tuyền, nàng thật là đẹp!
- Không cần chàng khen nịnh.
Tiêu Thanh Tuyền dịu dàng đáp, nắm chặt tay hắn, khuôn mặt bừng đỏ. Hai người không nói gì, phảng phất như đang về tới Kim Lăng, đang ở trong phòng nhỏ của Lâm Tam, đơn sơ nhưng ấm áp.
- Để ta nghe một chút!
Lâm Vãn Vinh cười hi hi, yêu cầu.
Sắc mặt Tiêu Thanh Tuyền đỏ bừng, nhẹ giọng:
- Không được! Nếu người ta thấy được… Ôi, chàng thật là vô lại…
Lâm Vãn Vinh dán tai vào chỗ nhô trên bụng Tiêu Thanh Tuyền, nghe âm thanh nhỏ bé của huyết mạch mình. Tiêu Thanh Tuyền nhẹ thở dài, mặt đỏ ửng vì hạnh phúc lẫn đau khổ, ghì chặt mái đầu hắn. Vì giờ phút này, bao nhiêu đau khổ lẫn chờ đợi của nàng đều đáng công.
Nghe một hồi thật lâu, Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên, cười nói:
− Ta phỏng chừng bên trong chỗ này là một đứa bé trai, đang vui mừng nhảy đá, tựa như bốn chân đều quậy.
− Chàng mới là bốn chân.
Khuôn mặt Thanh Tuyền ửng hồng, không đồng ý:
− Chớ có khi dễ con của thiếp. Mặc kệ sinh nam hay sinh nữ, chàng cũng không được khi dễ bọn chúng.
− Sao lại như thế?
Lâm Vãn Vinh vỗ ngực:
− Sinh con trai thì lớn lên đẹp trai giống bố, sinh con gái thì lớn lên xinh đẹp như mẹ, hậu nhân của Lâm gia ta người người đều có phẩm chất tốt đẹp. Tuy nhiên, trở lại chuyện chính đi. Thanh Tuyền, nàng đã vì Lâm gia ta lập được đại công đó nha. Nhà Lâm gia ta mấy đời đơn truyền (nghĩa là chỉ có một con trai), nhân số ít ỏi, không nghĩ được ta chỉ một pháo bắn trên người nàng lại nở hoa ngay. Ôi, bản lĩnh lớn thật, không có biện pháp mà!
− Cái gì mà bắn một pháo ra hoa, khó nghe muốn chết!
Mặt Thanh Tuyền đỏ rực, cười khúc khích, đấm hắn một cái. Nghe hắn nói lăng nhăng mấy câu, tâm nàng đang rối bời cũng đã bình ổn được nhiều. Cảm giác an toàn vững chắc này ở hắn, bất luận kẻ nào cũng không so sánh được, đó cũng là điều làm hắn hấp dẫn nàng.
Lâm Vãn Vinh đứng lên, ôm lấy eo nàng, Tiêu Thanh Tuyền tình tứ dựa vào vai hắn. Hai người trông đợi nhiều ngày, trải bao gian khó mới gặp lại nhau, bao ấm áp dịu ngọt, người ngoài không thể cảm nhận được. Thời khắc an bình vui vẻ khó kiếm này, dù cho đổi làm thần tiên, hai người cũng không nguyện ý.
− Ái chà! Ta quên mất một việc rồi!
Đột nhiên, Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên nói lớn, sắc mặt đầy vẻ ảo não.
− Chuyện gì vậy?
Tiêu Thanh Tuyền vén lại mớ tóc mai rối bồng, dịu dàng hỏi.
Lâm Vãn Vinh xoắn ngón tay:
− Ta quên đặt mua đồ dùng cho hài nhi, sữa bột, tã lót, áo bông, nôi em bé, vú nuôi, nhiều thứ lắm. Về nhà còn cần phải tu sửa hoa viên một phen, sau này con đường bé cưng tập đi sẽ không gập ghềnh, mấp mô.
Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu, cười nhẹ:
− Hiện giờ còn sớm, việc gì chàng phải lo lắng đến những chuyện đó? Huống chi thiếp đang ở trên núi, chàng lại chuẩn bị những thứ đó, chẳng lẽ có thể đưa lên núi được sao?
Nói xong, sắc mặt của nàng ảm đạm trở lại, nhìn Lâm Vãn Vinh thở dài thật sâu, không nói gì thêm.
Nghĩ lại, Thanh Tuyền vốn như thần tiên, là tiên tử không ai được xem thường, sau một chuyến đi Kim Lăng, trở về thành phụ nữ có mang. Nàng là thiếu nữ chưa chồng, trong thời đại lễ giáo phòng thân hơn phòng trộm này, nàng lại đang ở trong Ngọc Đức Tiên Phương dương cao chiêu bài chính nghĩa, phải chịu biết bao khổ sở cũng có thể tưởng tưởng được.
Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng:
− Ta biết rồi! Có phải có người lấy bảo bối của chúng ta ra uy hiếp nàng? Ngọc Đức Tiên Phường này tự xưng học theo Khổng Mạnh, theo đuổi Nho học, lại cũng dám làm những chuyện xấu xa này sao? Thanh Tuyền, chi bằng chúng ta cứ trực tiếp về nhà, xem thử bọn chúng làm thế nào bắt được nàng!
− Chàng đừng có nói bậy!
Nước mắt Tiêu Thanh Tuyền lã chã:
− Không có ai ép thiếp, đều do thiếp tự nguyện. Thời thơ ấu, thiếp đã có hạ lời thề, chỉ là sau khi gặp chàng mới phát sinh những chuyện như thế, trước mắt chỉ là thiếp thực hiện lời hứa ngày xưa. Sau khi chàng hạ sơn hôm nay, không được trở lại, chờ con của chúng ta sinh ra, đối đãi tử tế với con mới là chuyện nên làm.
Nhớ những lời Lý Hương Quân đã nói, qua hôm nay hắn và Thanh Tuyền không còn duyên phận phu thê, Lâm Vãn Vinh nắm chặt tay nàng, lắc đầu:
− Không thể bắt ta xuống núi được, trừ phi nàng cùng đi với ta.
Tiêu Thanh Tuyền nghẹn ngào:
− Chàng không muốn sống nữa sao? Cho dù chàng không muốn sống, còn con của chúng ta thì sao? Chẳng lẽ con vừa sanh ra lại mất cả cha lẫn mẹ? Chàng là kẻ vô lại nhẫn tâm, bướng bỉnh như vậy, sớm muộn gì thiếp cũng bị chàng chọc giận đến chết!
Lâm Vãn Vinh biết rằng trong những nữ nhân của hắn, chỉ có Thanh Tuyền mới có thể la mắng hắn như vậy. Tuy nhiên hắn trời sinh đã vậy, nghe nàng mắng trong lòng vừa thoải mái vừa cảm động, nắm chặt tay nàng cười bảo:
− Ai bảo ta không muốn sống? Lâm gia của ta hôm nay vừa có tin mừng, sao lại có thể vứt bỏ sinh mệnh nhanh như thế? Ta chỉ làm chuyện của một người bình thường, bồi tiếp vợ con của ta, vui vẻ khoái hoạt từng ngày. Chẳng lẽ việc đó cũng bị xem là sai hay sao? Cho dù viện chủ gì đó của nàng có đến, ta cũng dám cùng lão tranh biện một phen. Trong trường hợp tệ nhất, cho dù nàng có sai, ta tướng công của nàng cũng thay nàng nhận tội, bọn họ có trừng phạt gì, ta sẽ hứng chịu, không can dự đến nàng.
"Cho dù Thanh Tuyền không xuống núi, chỉ cần nàng ở lại đây ngày nào, ta bèn đem quân bao vây quanh núi ngày đó. Không màng cái gì viện chủ, tông chủ của nàng, chỉ cần lão bà của ta ở lại núi này một ngày, ta sẽ khiến các ngươi như con rùa ở trong động, không thể nhúc nhích. Ở đây các ngươi đã treo bảng thanh cao phải không? Các ngươi không dùng vật thực của nhân gian sao? Mỗi ngày ta bèn tặng lương thực, tặng áo bông, tặng bình sữa. Qua vài ngày, lão tử lại mang một đoàn gia nhân đông đúc lên thăm hỏi, mang việc các ngươi chia rẽ người yêu nhau làm ầm ĩ, cả thiên hạ đều biết, xem thử cái xưởng của ngươi có thể làm được gì? Tóm lại một câu, tìm được Thanh Tuyền rồi, tuyệt không để cho nàng chuồn mất." Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, trong lòng đã sớm có chủ ý. Loại biện pháp này, chỉ da mặt dày như hắn mới có thể nghĩ được.
Tiêu Thanh Tuyền cãi không lại hắn, trong lòng ấm như được mặt trời rọi sáng, nhẹ tựa vào vai hắn, bất đắc dĩ thở dài:
− Sao thiếp không được gặp chàng sớm hơn?
− Đều do ta không đúng, bắt nàng phải chịu khổ.
Lâm Vãn Vinh cười nói.
− Ba hoa!
Tiêu Thanh Tuyền cười ôn nhu, đã biết tính tình của hắn, nàng không thúc giục nữa, chỉ kéo tay hắn nước mắt tuôn rơi:
− Chàng đã quyết tâm như thế, gia đình chúng ta cùng sinh tử một chỗ, vĩnh viễn không phân ly!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.