Cực Phẩm Gia Đinh

Chương 393: Sợi dây trường tình




Dịch: lanhdiendiemla
Biên dịch: Vicent
Biên tập: chưa làm
Chuyện kế tiếp thế nào, không cần phải kể cũng biết rồi. Chọn một tảng đá cố định rồi buộc xích sắt vòng quanh, sau đó đặt hai chiếc ghế lớn đặc chế lên trên xích sắt, lại tự mình thử mức độ chắc chắn. Xích sắt khẽ rung lên, nhưng rất kiên cố, lúc này Lâm Vãn Vinh mới thấy yên tâm. Khi quay đầu lại nhìn, liền thấy tiên tử đang chăm chú vào sợi dây xích lớnnối hai đỉnh núi, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt liên tục thay đổi như buồn như vui.
Lâm Vãn Vinh nắm lấy tay nàng, cảm thấy từng cơn giá lạnh truyền vào tay. Với công phu của Ninh Vũ Tích, chuyện này thực sự là không thể tưởng tượng nổi. Lâm Vãn Vinh kinh hãi, vội hỏi:
-Thần tiên tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
-Không sao đâu.
Ninh Vũ Tích khẽ cười, sửa sang lại y phục cho hắn một lượt, dịu dàng nói:
-Chỉ là trong lòng có chút bùi ngùi. Nhớ tới những truyện cũ trên chốn trần thế giữa ta và ngươi, thoáng như mới xảy ra ngày hôm qua, chỉ giống như một giấc mộng."
Ninh Vũ Tích nói không giả chút nào. Trước khi lên Thiên Tuyệt phong, lòng nàng chỉ nghĩ sẽ giết hắn như thế nào. Đâu hay vừa lên núi liền làm sự việc biến đổi nghiêng trời lệch đất, nói là một giấc mộng cũng chẳng có gì quá.
-Đây không phải là nằm mơ đâu.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười, quay đầu nhìn quanh, ánh mắt đầy lưu luyến:
-Rặng núi này kỳ phong thanh tú, cảnh sắc tuyệt đẹp, dù tên là Thiên Tuyệt, nhưng là phong tuyệt tình không tuyệt, chính là thiên đường hạnh phúc của ta và thần tiên tỷ tỷ. Đợi qua vài năm chúng ta trở lại đây, hài tử hay nhũ mẫu gì đó đều bỏ ở nhà hết, chỉ có hai người chúng ta lên tuyệt phong này, cùng nhau ngắm sao, ngâm suối nước nóng, như vậy sẽ mãn nguyện biết nhường nào.
-Ngươi chỉ toàn biết nghĩ cho mình thôi.
Mặt mày tiên tử đỏ lên. Trong mắt thoáng qua chút buồn bã nhưng thoáng chốc tan đi, lập tức cười duyên dáng:
-Ngươi coi đây là núi khỉ, mặc cho ngươi trèo lên sao? Thiên Tuyệt Phong này cao vạn nhận(1), ngươi xuống rồi thì sẽ không lên được nữa, làm sao tới ngâm nước nóng, ngắm sao trời chứ.
Thần sắc nàng ảm đạm, nắm lấy tay hắn, hai người cùng yên lặng đứng trên đỉnh núi. Nhìn núi non trùng điệp, cảm nhận gió lạnh mơn man gò má, tóc thổi tung bay, liền có cảm giác bay bổng như muốn lên tiên.
Lâm Vãn Vinh thở một hơi dài thoải mái, cười nói:
-Núi tuy cao, nhưng không bằn tình sâu như biển. Núi là Thiên Tuyệt, nhưng ta sẽ biến nơi này thành thiên đường nhân gian, khiến những người có tình trong thiên hạ trở thành đối lứa ở đây. Tiên tử tỷ tỷ, tỷ nói thay ta, bảo Thanh Tuyền đưa thêm một sợi xích sắt nữa tới đây nhé.
-Đưa thêm một sợi xích sắt nữa à?
Ninh Vũ Tích không hiểu hành động của hắn, nhưng nhìn vẻ kiên định của hắn chỉ đành truyền lời của hắn tới phía đối diện.
-Đại ca còn muốn một sợi xích sắt nữa làm gì nhỉ?
Lạc Ngưng lấy làm lạ hỏi.
Tiêu tiểu thư nhíu mày không nói. Từ Chỉ Tình không hề thay đổi nét mặt, nói nhỏ:
-Bắc cầu.
Có thao tác lần đầu thành công thì lần thứ hai liền đơn giản hơn rất nhiều. Đợi tới khi sợi xích sắt thứ hai kéo tới, Lâm Vãn Vinh đặt hai sợi xích sắt song song, giữ lại khoảng cách không tới một trượng, Ninh Vũ Tích hỏi nhỏ:
-Ngươi làm gì thế?
-Không phải là tỷ nói ta xuống rồi thì không lên được nữa sao?
Lâm Vãn Vinh nhìn nàng mỉm cười:
-Vậy được, đợi tới khi chúng ta tới đỉnh đối diện, ta sẽ đặt giữa hai sợi xích sắt này từng tấm từng tấm gỗ, làm thành một cái cầu treo, làm thành một con đường bắc ngang qua vực trời, sau này chúng ta muốn lên lúc nào thì lên lúc đó. Cả cái tên ta cũng nghĩ xong rồi. Phong tuyệt nhân bất tuyệt, tác trường tình canh trường(2), nên gọi là dây trường tình .
-Phong tuyệt nhân bất tuyệt,tác trường tình canh trường.
Ninh Vũ Tích cầm lấy tay hắn, nước mắt long lanh.
Hai sợi dây treo đều đã ổn, Lâm Vãn Vinh nghĩ ngợi rồi đem hai chiếc ghế lớn vốn cùng treo lên một dây tách ra một cái, đang muốn treo lên sợi giây kia, Ninh Vũ Tích vội ngăn hắn lại. Nhẹ nhàng hỏi:
-Ngươi làm cái gì vậy?
Lâm Vãn Vinh cười:
-Để tỷ ở lại sau thì ta không yên tâm, dây thừng có hai cái. Ta và tỷ cùng nhau xuống núi.
-Ngươi lại quá cẩn thận rồi.
Ninh Vũ Tích lườm hắn, trong mắt đầy nhu tình:
-Ta và ngươi cùng đi xuống, sống cùng sợi dây, chết cũng cùng một sợi dây, tuyệt không thể chia cách.
Lâm Vãn Vinh hiểu tính tình của tiên tử, thấy vẻ mặt của nàng kiên định, trong lòng cũng cảm động:
-Tỷ tỷ nói phải, chúng ta sẽ ở bên nhau trên một sợi dây thừng, chết cũng ở cùng …
Ninh Vũ Tích vội che miệng hắn lại, lo lắng nói:
-Ngọn núi này hiểm trở, ngươi lại sắp xuất chinh, đừng nói những lời không may. Ngươi nhớ là được rồi, nguy hiểm nhường nào cũng đừng lo lắng, ta sẽ ở bên săn sóc ngươi.
Lâm Vãn Vinh rối rít gật đầu:
-Biết rồi, biết rồi, tiên tử tỷ tỷ nhất định sẽ không rời xa ta.
Ninh Vũ Tích cười ôn nhu, giữ lấy hắn ngồi trên ghế, yên lặng buộc chặt xích sắt cho hắn. Sợi thừng treo ghế kia chính là do tơ tết thành. Mấy chục sợi tết lại to như tay trẻ con, vừa mềm lại chắc dị thường, Ninh Vũ Tích nhìn rất vừa lòng.
âm Vãn Vinh cũng là kẻ quật cường, đứng lên nói:
-Tỷ tỷ, tỷ đửng nên chỉ nghĩ cho ta. Ta có lời phải nói trước, nếu tỷ không đi, ta sẽ ngồi ở đây không rời.
-Ngươi nhạy cảm quá đó.
Ninh Vũ Tích cười duyên dáng, nước mắt ngân ngấn, vội quay đầu đi không để hắn nhìn thấy. Nàng ngồi xuống chiếc ghế phía sau, xoay người hắn lại, hai mặt đối nhau, dịu dàng tỉ mỉ sửa sang lại y phục cho hắn, buộc chặt dây thừng, kiểm tra trước sau mấy lần, xác định không thiếu sót gì nữa, lúc này mới khẽ gật đầu.
Thấy hắn nhìn mình chằm chằm như hổ rình mồi, Ninh Vũ Tích lấy dây thừng của mình quấn bừa hai vòng, trong lòng vừa đắng vừa ngọt, hỗn loạn như sợi dây gai, nước mắt từ từ lăn xuống.
Lâm Vãn Vinh vội hỏi:
-Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy?
-Do ta vui quá thôi.
Trong nước mắt mông lung, Ninh Vũ Tích chậm rãi nép sát vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn, tay khẽ rung lên, vuốt ve khuôn mặt hắn, dịu dàng nói:
-Tiểu tặc, cả đời này chúng ta thật sự có thể ở cùng nhau sao?
Lâm Vãn Vinh giơ một tay lên trời, nói lớn:
-Ta Lâm Vãn Vinh xin thề, đời này kiếp này nhất định phải lấy Ninh Vũ Tích làm vợ, nếu làm trái lời thề này, sẽ bị trời tru đất diệt.
Ninh Vũ Tích khẽ cười, từng giọng nước mắt lăn xuống, nhắm mắt hôn lên môi hắn một cái rồi đột nhiên đứng thẳng dậy, dây thừng trên người rơi xuống lả tả, vẻ mặt kiên định. Lâm Vãn Vinh kinh hãi:
-Vũ Tích, nàng làm cái gì vậy?
Ninh Vũ Tích vừa khóc vừa cười, hét lớn:
-Tiểu tặc, nhớ kỹ lời của ta, Vũ Tích lúc nào cũng ở bên ngươi, quyết không được quên ta, đi ….
Nàng nghiến chặt răng, quát lên một tiếng, dùng hết sức bình sinh, đẩy chiếc ghế của Lâm Vãn Vinh tới phía trước. Lâm Vãn Vinh chỉ nghe thấy tiếng gió bên tai thổi vù vù, giống như một con diều hâu bay đi, tiếng sợi tơ ma sát với xích sắt rin rít vang vào tai, quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đầy nước mặt của Ninh Vũ Tích đang dần dần rời xa.
-Tiên tử tỷ tỷ, tỷ lừa ta ?! Tỷ lửa ta!
Hắn dùng hết sức mạnh toàn thân rống lên:
-Dừng lại. Mau dừng lại, tất cả dừng lại cho ta.
Hắn bị dây thừng buộc chặt, cho dù giãy dụa mọi cách, cũng không thoát thân được, cả người như hòn đá bay lao về phía trước. Ninh Vũ Tích thấy hắn không ngừng giãy dụa quay đầu lại, dáng vẻ tuyệt vọng, trong lòng như tan nát, bưng mặt khóc lớn:
-Tiểu tặc. Ta sẽ không xa rời ngươi, nhất định không được quên ta! Nhất định không được quên ta đấy!
Tiêu Thanh Tuyền ở phía bên kia nhìn thấy liền kinh hãi:
-Từ tỷ tỷ, chậm lại đã, sư phó đưa Lâm lang trở lại rồi, Lâm lang trở lại rồi.
Thấy Lâm Vãn Vinh ở trên không trung nhưng vẫn không ngừng giãy dụa. Từ Chỉ Tình cắn răng tức giận:
-Kẻ này sao không biết nặng nhẹ, chẳng may ngã xuống sẽ thành thịt băm, hắn đúng là không đổi được tính tình.
Tuy nói như thế, nhưng hai mặt chìn chăm chú, mồ hôi trên trán tuôn ra từng lớp, không ngừng chỉ huy quân sĩ điều chỉnh đòn bẩy, giảm bớt tốc độ của chiếc ghế.
Cự ly mấy trăm trượng này đi cũng chỉ trong nháy mắt là hết, gió thổi vù vù bên tai, nhìn khuôn mặt dần dần mơ hồ của Ninh Vũ Tích. Sắc mặt Lâm Vãn Vinh tái nhợt, mỗi giây mỗi phút ở cùng tiên tử trên vách núi, rõ ràng hiện lên ngay trước mắt. Nụ cười kia, tiếng gắt kia, sự giận dữ kia, từng lời như ở bên tai, như khắc sâu vào trong lòng, vĩnh viễn khó có thể quên.
-Aaaaaaaaaaa….
Hắn không thể đè nén tâm tình phát ra một tiếng hét dài như xuyên vàng nát đá, xông thẳng lên tầng mây, hai bên vách núi đều nghe rõ ràng.
-Tiểu tặc ngu ngốc.
Ninh Vũ Tích lầm bẩm tự nói, tay cầm kiếm khẽ run rẩy.
Tiêu Ngọc Sương sợ hãi run lên, vội nắm ấy tay Tiêu Thanh Tuyền. Lo lắng kêu lên:
-Công chúa tỷ tỷ, người xấu thương tâm rồi. Hắn chưa từng như vậy bao giờ.
Tiêu Thanh Tuyền thở dài, buồn bã nói:
-Hắn thương tâm, người khác không thương tâm sao? Khổ cho sư phó rồi!
Tình hình của đỉnh núi đối diện dần dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt xinh đẹp của Thanh Tuyền tựa hờn tựa oán, mắt Xảo Xảo chăm chú nhìn, gò má Ngọc Sương dính đầy nước mắt, còn có Chỉ Tinh đang cắn chặt môi hồng, hết thảy đều lọt vào tầm mắt. Lâm Vãn Vinh chợt có một loại cảm giác hư vô xa xăm. Vũ Tích và Thanh Tuyền, nơi nào là thiên đường, nơi nào là nhân gian, đầu óc hắn dần dần trở nên mơ hồ, khi thì phân ly, khi thì hợp lại.
Tay cầm kính viễn vọng do hắn tự chế để lại, nhìn hai chân hắn rốt cuộc cũng dẫm lên mặt đất của đỉnh núi đối diện, mấy vị quan sĩ nhất tề giữ lấy thân thể hắn, Thanh Tuyền dẫn mấy vị nữ tử cùng lao đến phía hắn. Ninh Vũ Tích cười thê lương, trường kiếm trong tay vung lên, xoẹt một tiếng chém tới xích sắt kia.
Lâm Vãn Vinh vừa mới bước chân lên định núi, hai tay đã bị Hồ Bất Quy nắm lấy, đột nhiên như có linh cảm quay đầu lại, chỉ thấy trên Thiên Tuyệt phong có một đạo bạch quang tức tốc lóe lên, đúng là kiếm phong của Ninh Vũ Tích.
-Buông ta ra!
Lâm Vãn Vinh ruột gan tan nát, gầm lớn lên một tiếng, dây thừng trên ghế chưa được cởi, một chân đạp lên bên mép vách, mượn lực phản hồi, đẩy chiếc ghế vừa mới tới đất, nhanh chóng trượt trở lại. Xích sắt bên kia đã đứt, chiếc ghế mang theo người Lâm Vãn Vinh như một ngôi sao băng lao vụt xuống.
-Lâm lang ............
-Người xấu ...........
-Đại ca.............
-Tướng quân.....
-Á.........
Tiêu Thanh Tuyền, Tiêu Ngọc Sương, Lạc Ngưng, ruột gan tan nát, lao tới như điên, tiếng kêu cuối cùng kia, lại là của Từ Chỉ Tình vẫn luôn tỏ ra lạnh lùng.
-Tiểu tặc…
Trên vách đá đối diện chợt vang lên một tiếng thét ngọt ngào mà thê lương, một đạo nhân ảnh lướt tới như bay, nhanh như chớp giật. Chiếc ghế đang lao xuống đột nhiên tốc độ chậm lại. Mọi người kinh hãi ngẩng đầu lên, nhất thời ngây dại.
Chỉ thấy một bóng người áo trắng treo lơ lửng trên vách núi, hai tay duỗi ra, thân hình run rẩy dữ dội, hai tay nắm lấy đoạn xích đứt, không ngờ dựa vào sức người, có thể nối sợi xích lại.
Mọi người đầy ngây ra hết , sợi xích sắt này bắc ngang qua hai ngọn núi, nặng quá ngàn quân(3), cho dù Ninh Vũ Tích là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng tuyệt không thể bằng sức mạnh một mình mình mà nối lại sợi dây xích này, đây là một loại sức mạnh không thể tưởng tượng.
Lâm Vãn Vinh vui buồn đan xen, đột nhiên cất tiếng cười lớn:
-Tiên tử tỷ tỷ, tỷ phải nhớ kỹ lời ta đã nói, ta không dễ lừa vậy đâu, sinh tử cùng dây, chính tỷ đã nói rồi!
Một thân ảnh thê lương mỹ diệu treo giữa vách núi, phảng phất như tiên tử hạ phàm, sức mạnh toàn thân dần dần suy kiệt. Nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt trào ra, miệng lầm bẩm:
-Sinh tử cùng dây, tiểu tặc khờ khạo, tiểu tặc ngu xuẩn.
Vẫn là Tiêu Thanh Tuyền phản ứng đầu tiên, kêu lên trong tiếng khóc:
-Từ tỷ tỷ, mau thả dây thừng, nhẹ, nhất định phải nhẹ, sư phó của ta, người sẽ không chịu được nữa đâu.
Từ Chỉ Tình vội vàng ứng tiếng, chỉ huy mọi người thả dây thừng. Ninh Vũ Tích nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức bình sinh cuốn chặt lấy sợi dây xích kia, không để dao động mảy may. Trong nước mắt ngân ngấn, chỉ thấy tiểu tặc kia mặt mũi hớn hở, đắc ý như mới đánh thắng trận. Nhớ tới hắn lấy thân làm thí nghiệm, dũng khí này, quyết tâm này, tín nhiệm này, hơn mình rất nhiều. Đã tới cực hạn, cõi lòng nàng như một chiếc thuyền nhỏ chao đảo trên đầu sóng ngọn gió, khi thì vui, khi thì buồn, nước mắt dạt dào tuôn rơi, chẳng dừng tới một khắc.
Thấy Lâm Vãm Vinh đặt một chân lên bờ, mọi người vội vã xúm tới. Hồ Bất Quy không dám buông lỏng chút nào nữa, trong lúc nóng lòng, lao mạnh tới. Chộp lấy hai chân hắn, sợ hắn lại diễn trò rơi xuống vách đá như vừa rồi. Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn lại, bóng trắng đã biến mất ở đỉnh núi đối diện, xích sắt đứt kia, cũng không biết Ninh Vũ Tích dùng thủ pháp gì, cuối cùng nối liền hoàn toàn, hai sợi dây từng đứng song song bên nhau, viết ra một bản trường tình sáng láng hoa lệ.
-Đại ca …
Lạc Ngưng và Xảo Xảo như phát điên nhào vào lòng hắn, nước mắt tuôn trào:
-Sao huynh lại ngốc như vậy, dọa ta sợ muốn chết, dọa ta sợ muốn chết đó!
-Đừng sợ, đừng sợ. Ta chỉ kiểm tra độ chắc chắn của dây sắt này một chút mà thôi.
Nhớ tới hành động của mình vừa rồi, cũng không biết dũng khí từ đâu mà sinh ra được như vậy, nhìn hai cô gái khóc nức nở, Lâm Vãn Vinh chợt có chút áy náy, vội vỗ vai hai nàng, nhẹ nhàng an ủi.
-Người xấu ….
Tiêu Ngọc Sương không có gan như Xảo Xảo và Lạc Ngưng, thấy Lâm Tam bình yên trở về, vừa muốn khóc vừa muốn cười, rụt rè gọi.
Nhìn thấy tiểu nha đầu xinh đẹp đáng yêu này, Lâm Vãn Vinh cảm động nắm lấy tay nàng, dịu dàng nói:
-Nhị tiểu thư, sao nàng cũng đến? Phu nhân đâu? Trong nhà thế nào rồi? Mấy ngày nay ta không về, bọn họ có khỏe không?
-Còn nói nữa.
Nhị tiểu thư lau nước mắt, u buồn nói:
-Nương thân vốn bị phong hàn chưa khỏi, ngày chàng trở về, trong lòng người vốn rất vui vẻ. Nào biết, chàng lại biết mất trong đêm, nương thân lo lắng, sao có thể yên tâm được, mấy này nay cứ nằm trên giường, không biết là dạng bệnh gì nữa, tỷ tỷ lại không biết đi đâu, nhà chúng ta sắp tan rồi….
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Sương bi thương, Lâm Vãn Vinh cũng rầu rĩ, Tiêu gia chính là nơi hắn trở nên phát tài, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư lại tình thâm với hắn, đã như nhà của hắn rồi.
Nhưng Đại tiểu thư lại bị hoàng thượng giam lỏng, phu nhân bệnh lại thêm bệnh. Tiêu gia mấy ngày gần đây có thể nói là không suôn sẻ, nói ra thì mình cũng không thoát khỏi quan hệ.
-Nàng đừng cuống lên, đợi ta sắp xếp xong việc bên này rồi, sẽ theo nàng cùng về thăm phu nhân, chỉ cần phu nhân thấy ta, bệnh tình tự nhiên sẽ tốt lên thôi.
Lâm Vãn Vinh tràn trề vẻ tự tin.
Tiêu Ngọc Sương "
" một tiếng, êm ái nói:
-Đó là tất nhiên. Nương thân nói, giờ đây chàng là nam nhân duy nhất của nhà chúng ta, mảng trời này là do chàng chống đỡ, nương thân thấy chàng thì tự nhiên sẽ khỏe lên.
Nhị tiểu thư liếc trái nhìn phải, mặt đỏ lên rồi nói nhỏ:
-Người xấu, hay là chàng theo ta về nhà ở đi. Chàng yên tâm, lần này ta sẽ lúc nào cũng theo sát chàng, đám bảo không để chàng biến mất nữa đâu.
Lâm Vãn Vinh khẽ cười, sắc mặt biến thành khốn khổ, bây giờ hắn không có tâm tư nghĩ tới vấn đề tới nhà ai ngủ, Ninh tiên tử ở Thiên Tuyệt phong đối diện mới là điều hắn quan tâm nhất.
-Đại ca, đây là cái gì?
Lạc Ngưng đang săm soi hắn từ trên xuống dưới, đột nhiên hỏi hắn một câu, đầu ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào trước ngực hắn.
Lâm Vãn Vinh cúi đầu nhìn xuống , chỉ thấy trong mớ y phục rách tan nát có nhét một phong thư, cũng không biết người nào tặng cho, hơi lộ ra một góc thư.
Lâm Vãn Vinh sửng sốt, đột nhiên nhớ tới lúc Ninh Vũ Tích sửa sang y phục của mình, tim liền đập nhanh thêm bội phần, vội vã xé phong thư ra. Lá thư trắng như tuyết, một hàng chữ nhỏ dùng bút lông viết đập vào tầm mắt:
-Nhớ ân tướng công, cả đời báo đáp. Thiếp tự theo sau, sinh tử không rời.
Trên giấy lấm chấm nước mắt, cũng không biết là Ninh tiên tử viết khi nào, Lâm Vãn Vinh ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi đối diện, chỉ thấy một khoảng không tĩnh mịch, nơi nào có thể tìm thấy bóng Vũ Tích.
Nghe ý tứ trên lá thư, không phải là tuyệt tình, nhưng sao lại để một mình ta xuống? Lâm Vãn Vinh nghĩ thế nào cũng không thông, lòng hết sức ảo não. Ngưng Nhi thò đầu nhìn trộm , Lâm Vãn Vinh cười khan, vội vàng cuộn lá thư lại.
Chú thích:
(1)1 nhận = 7 đến 8 thước
(2)Phong tuyệt nhân bất tuyệt, tác trường tình càng trường: y nói núi có xa cách nhưng con người không xa cách, dây dài tình càng dài.
(3)1 quân= 30 cân
Vết nước mắt trên mặt Ngưng Nhi vẫn còn lấp lánh chưa khô, nàng liếc hắn một cái rất dễ thương, cười duyên nói:
- Đại ca đừng lo! Muội sẽ không nói cho tỷ tỷ biết đâu. Ấy, tỷ tỷ đi đâu rồi, sao không thấy bóng dáng tỷ ấy thế nhỉ?
Thanh Tuyền à? Lâm Vãn Vinh đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn bốn phía, nào đâu có thấy bóng dáng thân thương của nàng. Nhớ tới lúc vừa rồi nàng vội vàng lao lên đầu tiên mà, sao chớp mắt đã không thấy nữa rồi?
Lần này hắn nhìn quanh quất một cách không chủ ý, lại thấy ở một chỗ không xa Từ Chỉ Tình đang liếc về phía này, gặp ánh mắt hắn liền vội vã quay đầu đi. Nhớ tới lời thề của Từ tiểu thư khi ngồi trên bờ tường ngày đó, Lâm Vãn Vinh chột dạ, đi nhanh tới trước người nàng, ôm quyền ra vẻ kính cẩn cười nói:
- Đa tạ ơn cứu giúp của Từ tiểu thư!
Từ Chỉ Tình không ngẩng đầu lên, phân phó cho quan quân xung quanh:
- Việc ở chỗ này đã xong rồi, chư vị huynh đệ mau thu dọn hỏa pháo và các dụng cụ khác thật hoàn chỉnh gọn gàng, xong về quân doanh bẩm báo với Lý tướng quân. Xin vị đại nhân này tránh ra một chút, đừng cản trở chúng ta làm việc nữa!
Nha đầu này vẫn cứ giữ cái tính dỗi hờn con trẻ ấy, Lâm Vãn Vinh cũng chẳng để ý, mỉm cười nói:
- Nếu là như thế, xin tiểu thư cứ làm việc, ta sẽ không quấy rầy nữa. Ngày sau sẽ để thê thiếp tới cửa cảm tạ thật nhiều....
- Đoành!
Một tiếng nổ lớn vang lên làm mọi người giật nảy mình, một khẩu hỏa pháo bên cạnh người Từ Chỉ Tình đột nhiên bốc khói lên, phía đằng xa bụi đất bay tứ tung. Từ Chỉ Tình vẫn thản nhiên như không:
- Lỗi quá, hỏa pháo này quên chưa dập ngòi!
Nha đầu này đúng là đồ điên khùng mà, cả người Lâm Vãn Vinh ướt đẫm mồ hôi, khốn khổ bỏ chạy mấy bước. Đám người Hứa Chấn, Hồ Bất Quy liều hết cái mạng già mới nhịn được để không cười phá lên.
- Đại ca, huynh mau đi xem tỷ tỷ chút đi!
Xảo Xảo len lén kéo ống tay áo Lâm Vãn Vinh, chỉ về phía xa xa. Bên đó chính là chỗ cao nhất của đỉnh núi, một thân ảnh yêu kiều đang đứng đón gió. Nàng đang dõi nhìn về phía Thiên Tuyệt phong, vẻ mặt u tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
- Thanh Tuyền… !
Lâm Vãn Vinh giật mình kinh hãi, vội vã chạy tới. Còn chưa tới gần, liền nghe thấy một giọng nói non nớt của nữ tử hét lên:
- Nam nhân thối, ngươi còn tới làm gì? Hại sư phó của ta còn chưa đủ ư?
Lý Hương Quân cầm kiếm từ bên người Tiêu Thanh Tuyền nhảy ra, mày liễu dựng ngược, có vẻ căm phẫn dị thường.
Lâm Vãn Vinh mặc kệ nàng, vẫn đang muốn đi tới bên người Tiêu Thanh Tuyền. Thì bên kia Lý Hương Quân nghiến răng, đoản kiếm sáng loáng nhanh như điện xẹt đâm thẳng tới ngực Lâm Vãn Vinh.
- Đủ rồi!
Lâm Vãn Vinh đang khó chịu, lại bị tiểu nha đầu này la lối om sòm phá đám, trong cơn tức giận gầm lên một tiếng. Lý Hương Quân thấy mặt mày hắn xám xịt, trong lòng liền sợ hãi, kiếm thế nhũn ra, không dùng sức được nữa, òa một tiếng khóc rống lên tru tréo:
- Sư tỷ, hắn bắt nạt muội kìa, chưa nói hắn bắt nạt sư phó, giờ còn muốn ức hiếp muội nữa... !
Tiêu Thanh Tuyền lặng lẽ thở dài, cười khổ nhắc nhở:
- Hương Quân, không được làm loạn! Lâm lang không có bắt nạt sư phó.
- Muội không tin!
Lý Hương Quân nhìn Lâm Vãn Vinh, căm hận nói:
- Nếu không phải do hắn, sao sư phó lại lên trên núi, rồi sao lại ở bên đó không xuống nữa?
Lý Hương Quân này tuy nhìn rất ngây thơ, nhưng một lời trúng đích khiến Lâm Vãn Vinh nói cười không nổi, tức giận cũng không được. Tiêu Thanh Tuyền lườm Lâm Vãn Vinh, cũng không biết phải nói sao, chỉ đành thở dài, yếu ớt vô lực hứa:
- Hương Quân muội yên tâm, ta nhất định sẽ đón sư phó xuống núi!
Lý Hương Quân hừ một tiếng, chĩa đoản kiếm sáng loáng trong tay về phía Lâm Vãn Vinh dọa nạt vài cái, lúc này mới hài lòng rời đi.
Thấy Thanh Tuyền đứng lặng trên đỉnh dốc không nói năng gì, Lâm Vãn Vinh thận trọng hỏi:
- Thanh Tuyền, nàng nói thật đấy chứ, nàng thật sự có biện pháp đón Tiên tử tỷ tỷ xuống núi sao?
Tiếu tiểu thư khẽ cắn đôi môi hồng, hừ một tiếng, bờ vai thơm hơi run lên, vẫn không hề đáp lời.
Lâm Vãn Vinh đi tới bên người nàng, vừa muốn nắm lấy tay nàng, lại thấy trên mặt Thanh Tuyền nước mắt sớm đã chảy như thác, trong ráng hoàng hôn mờ khói, trông nàng thật yếu ớt cô đơn, làm người ta phải thương xót động lòng.
- Thanh Tuyền, nàng làm sao vậy?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi, vội ôm lấy nàng. Tiếu tiểu thư òa khóc, nắm đấm nhỏ đập dồn dập lên ngực hắn:
- Đồ phóng đãng vô sỉ, ngay cả mạng sống cũng không cần nữa sao? Chàng nhảy xuống một cái liền xong hết mọi việc, nhưng thiếp sẽ phải làm sao, đứa con của chúng ta sẽ như thế nào?
- Nàng yên tâm, ta nắm chắc không sao mà!
Lâm Vãn Vinh vội ôm lấy thân thể ngà ngọc của Thanh Tuyền, dịu dàng nói bên tai nàng:
- Nàng không nghĩ xem tướng công của nàng là nhân vật thế nào à, trước nay không bao giờ là kẻ chịu thua thiệt?
- Nhưng vạn nhất sư phó sẩy tay thì làm sao?
Tiêu Thanh Tuyền tức giận nhéo lên ngực hắn, nước mắt chảy càng nhanh:
- Chàng muốn lấy mạng thiếp và đứa bé mà!
- Sẩy tay ư?
Vấn đề này thật sự là vẫn chưa nghĩ tới. Lâm Vãn Vinh thở dài, đời người thăng trầm lên xuống biến hóa khó lường, không thể mọi việc đều cứ phải tính kỹ rồi mới làm. Tượng Bồ Tát còn có ba phần thổ tính, hắn cũng là người có máu có thịt, không phải kẻ đọc sách cổ hủ, có lúc kích động cũng là điều khó tránh khỏi.
Tiêu Thanh Tuyền nép vào lòng hắn, nửa ngày không nghe thấy tiếng của hắn, ôn nhu nhẹ nhàng mở miệng hỏi:
- Sao chàng không nói nữa?
Lâm Vãn Vinh bật cười, vuốt lên cái mũi thon nhỏ của nàng:
-Ta không nói, bởi vì chúng ta là phu thê, giải thích quá nhiều ngược lại sẽ thành phiền phức. Nàng nghĩ xem, vì sao khi ta bị sư phó nàng bắt đi, ta gửi lại câu đố, nàng đoán một cái là trúng chứ? Đó là đạo lý phu thê đồng lòng, nàng là người hiểu ta nhất đó!
Trong lòng Tiêu Thanh Tuyền ấm áp, yêu thương sâu kín ngước nhìn hắn, rồi lại ép gò má hây đỏ vào lòng hắn:
- Chỉ biết nói lời ngọt ngào dễ nghe thôi, cứ như kiếp này thiếp thiếu nợ chàng vậy! Cái miệng trơn như bôi mỡ này của chàng, cũng không biết lừa được bao nhiêu tiểu thư nhà người ta rồi.
- Cũng không lừa được mấy người...!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì:
- Bây giờ ta rất ít khi sử dụng ra những thủ đoạn này, chủ yếu là sợ người khác chịu không được, chỉ nói với mấy lão bà tốt của ta là được rồi. Mỗi ngày chỉ nói một câu thôi, nói mười câu khẳng định là nàng chịu được, nhưng chính ta lại không chịu được.
Tiếu tiểu thư lắc đầu cười khổ, vốn là có ý định mấy ngày sẽ không thèm để ý tới hắn, để hắn bị giáo huấn thật kỹ, nào ngờ bị hắn rót vào tai mấy câu đường mật, tất cả tâm tư đều băng tan ngói vỡ. Vạn vật trời sinh, một thứ này khắc chế một thứ kia, quả là không sai.
Thấy ánh mắt hắn buồn bã xa xăm, nhìn ngọn Thiên Tuyệt phong không hề nhúc nhích, Tiêu Thanh Tuyền chua xót, cắn môi hỏi nhỏ:
- Chàng đang đợi sư phó xuống núi sao?
- Phải, à..., không phải!
Lâm Vãn Vinh lắp bắp, nghe ý tứ trong lời nói của Thanh Tuyền, tựa hồ đã nhìn ra chút ít gì đó.
- Đã tới nước này rồi, còn không chịu thành thật?
Tiếu tiểu thư dữ dằn cấu véo lên tay hắn, tức giận nói:
- Thiếp nói thật cho chàng biết nhé! Bây giờ sư phó khẳng định sẽ không xuống núi đâu!
- Vì sao vậy?
- Chàng ấy à, đúng là đồ ngốc!
Thấy ánh mắt ngờ vực của hắn, Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu than khẽ, giọng nói buồn bã:
- Bây giờ chàng ép sư phó xuống núi dưới ánh mắt của cả vạn người, dù sư phó có là tượng đất cũng không biết để mặt mũi vào đâu. Không biết sự thông minh ngày thường của chàng đi đâu mất rồi?
Lâm Vãn Vinh vỗ đầu, ái chà, đúng là một lời đánh thức người trong mộng. Sao ta lại không nghĩ tới chứ? Làm nam nhân đúng là không thể quá hám sắc, nếu không trí lực sẽ sút giảm nhiều a!
- Hảo lão bà! Ấy mấy ngày không gặp, da thịt của nàng càng ngày càng sáng bóng đấy….! Vậy nàng nói xem, tiên tử khi nào mới chịu xuống núi?
Tiêu Thanh Tuyền tức giận hừ một tiếng:
- Sao mà thiếp biết được? Chàng và sư phó mấy ngày nay sớm chiều bên nhau, phải là chàng hiểu sư phó hơn mới đúng chứ?
- Nàng tiếp cứu nhanh quá, ta còn chưa kịp hiểu được...
Lâm Vãn Vinh thở dài, mặt đầy khổ não, len lén nhìn trộm Thanh Tuyền, thận trọng nói:
- Phải nói tiên tử tỷ tỷ mấy ngày vừa qua đối xử với ta đúng là không tệ, nàng ấy quá xinh đẹp, vóc dáng siêu cấp tuyệt diệu, hiểu sách biết lý, ôn nhu chu đáo, đôi khi ta thực sự muốn nàng ấy làm …
- Làm cái gì cơ?
Tiêu Thanh Tuyền cắn răng hừ một tiếng, tưởng cười mà như không cười.
Đầu Lâm Vãn Vinh chảy đầy mồ hôi. Cho dù với da mặt chai lỳ của hắn thì việc này cũng có chút khó mở miệng, liền nghiến răng quyết định nói thật, dù sao chăng nữa cũng chỉ là ăn một đao, liều thôi!
- Làm …
Hai chữ phía sau còn chưa nói ra, một bàn tay mềm mại thơm lừng đã ép lên miệng hắn, Tiêu Thanh Tuyền như thẹn thùng như giận hờn:
- Con người chàng chỉ thích tác quái, muốn sư phó của ta làm tỷ tỷ của chàng, cũng khó mở miệng vậy sao? Thiếp sẽ thay sư phó đáp ứng, dù sao chàng cả ngày gọi "
tiên tử tỷ tỷ", "thần tiên tỷ tỷ" cũng thuận miệng lắm rồi. Người là sư phó của ta, cũng là tỷ tỷ của chàng, mỗi phía qua lại, cũng không có gì trở ngại.
- Có thể cùng qua lại hay không?
Lâm Vãn Vinh như mừng như lo, lộ nét cười dâm dật.
- Cùng qua lại là sao?
Tiếu tiểu thư ngưng thần nhíu mày:
- Nhưng như thế là rối loạn bối phận, làm người ta chê cười!
Vẻ mặt của Lâm Vãn Vinh chuyển sang nghiêm túc:
- Kỳ thực không phải là như thế, ý ta là muốn tiên tử tỷ tỷ làm …. Ưm.. ừm...!
Tiếu tiểu thư ép chặt miệng hắn, không để hắn nói, vừa tức giận lại thẹn thùng:
- Cứ quyết định như thế, lát nữa thiếp sẽ nói với Xảo Xảo và Ngưng Nhi. Chàng và sư phó giải trừ hiểu lầm, sau này thiếp sẽ đón tiếp sư phó về phủ, hiếu kính người thật tốt, chúng ta một nhà hòa hợp đoàn viên, chẳng phải tốt lắm sao...
Lâm Vãn Vinh vốn còn muốn phản kháng, nghe tới câu phía sau của nàng, trong lòng lại hăng hái. Thấy tay nàng che trên miệng mình, liền thè lưỡi ra, khẽ hôn một cái. Tiêu Thanh Tuyền bị hắn điểm trúng chỗ yếu hại, vội vã buông tay mình xuống, mặt đỏ tía tai:
- Cái đồ phóng đãng chàng…
Lâm Vãn Vinh thở dài, gật đầu nói:
- Phải hòa hợp, phải đoàn viên, Thanh Tuyền nàng nói thật đúng! Nhưng tiên tử tỷ tỷ khi nào xuống núi, trong lòng ta cũng chẳng chắc chắn chút nào cả. Phong cảnh trên Thiên Tuyệt phong xinh đẹp, còn có thể tắm suối nước nóng, ta sợ là thời gian lâu sau, nàng ấy sẽ quên mất hai người đồ đệ đó.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn về phía tuyệt phong đối diện, trong trời chiều tầng tầng mây mù che phủ. Không nhìn rõ được cảnh tượng bên trên, chỉ có hai đường xích sắt đứng sừng sững song song.
- Cho dù sư phó muốn quên, cũng chỉ sợ không thể quên được...!
Tiếu tiểu thư u buồn than, lại thấy phu quân của mình ảm đạm nhìn Thiên Tuyệt phong tới mức phát ngây phát ngốc, tinh thần không biết đã bay bổng tới nơi nào.
Việc bất đắc dĩ nhất trên đời cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi, Tiêu Thanh Tuyền tuy vẫn luôn bình đạm, nhưng đối diện với tình cảnh này cũng không biết làm thể nào mới phải.
- Thanh Tuyền, kỳ thực mấy ngày nay, ta luôn nghĩ tới một việc, một việc không biết là xấu hay tốt!
Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh bỗng chuyển sang vô cùng nghiêm chỉnh.
- Có chuyện gì khiến Lâm lang chàng khó xử như thế?
Tiêu Thanh Tuyền mềm lòng ra, không kìm được nắm lấy tay hắn, dịu dàng hỏi.
Lâm Vãn Vinh tìm một gốc cây đỡ nàng ngồi xuống, rồi cười khổ:
- Ban đầu khi Bạch Liên giáo gây tội, ta được lời mời của Từ Vị đại nhân, từng tới Sơn Đông thống lĩnh quân binh, nàng biết việc này không?
Tiêu Thanh Tuyền gật đầu:
- Chàng chỉ huy mấy vạn binh sĩ chiến đấu, chém chết Bạch Liên đệ nhất dũng sĩ. Bắt phản vương của Bạch Liên giáo Lục Khảm Ly, công phá thành Tế Ninh đầu tiên, chính là công đầu tiêu diệt Bạch Liên giáo, chuyện này trong quán rượu phòng trà, ai ai cũng biết, người kể chuyện cũng không biết thuyết giảng tới mấy nghìn mấy trăm hồi rồi.
- Điều xấu cũng chính là ở đấy!
Vẻ mặt Lâm Vãn Vinh kỳ quái, không biết là cười hay là giận:
- Ta đánh thắng vài trận, người người liền cho ta là nhân tài, không chỉ Từ Vị đại nhân nhìn trúng ta, mà ngay cả tướng quân Lý Thái cũng muốn ta tham gia quân đội, bắc thượng chống Đột Quyết. Những lão huynh đệ ở Sơn Đông như Lý Thánh, Hồ Bất Quy càng không cần phải nói nữa. Nhưng bọn họ lại không biết một việc! Đời này ta xem Xuân cung họa sách* vô số quyển, nhưng binh thư quân pháp một quyển cũng chưa từng tập qua một chương. Lần này ra tiền tuyến dẫn binh đánh trận, chính là bằng vào bản lĩnh chân chính, nếu có điều gì không tốt, sẽ làm liên lụy đến những hảo huynh đệ của ta đó.
Tiếu tiểu thư đỏ mặt lên, dịu dàng nói:
- Mỗi người đều có duyên phận cơ hội của mình, không phải là đọc sách càng nhiều càng có tài hoa. Vị Triệu Quát** kia học vô số binh thư nhưng kết quả lại hại mình hại nước, phải chịu biết bao lời chửi rủa, chính là một ví dụ điển hình. Mọi thứ của Lâm lang chàng, đều là từ thực tiễn học được, tuy không từ sách, nhưng có kiến thức thực dụng chân chính.
Nàng tự hào cao giọng:
- Nếu không, chàng cũng không thể diệt sạch Bạch Liên giáo, lại được những đại thần chí sĩ như Lý Thái, Từ Vị đại nhân coi trọng. Còn nữa, những việc chàng làm nửa năm nay, việc nào mà chẳng oanh oanh liệt liệt, được thiên hạ tán thưởng truyền tụng ngợi ca? Người bất học vô thuật, sao có thể làm được?
- Nói như vậy, là nàng tán thành để ta đi sao?
Nghe Tiêu Thanh Tuyền khen mình, Lâm Vãn Vinh cũng mặt mày vui vẻ hớn hở.
Tiêu Thanh Tuyền lặng lẽ sửa sang lại y phục cho hắn, dịu ngọt nói:
- Tự chàng đã quyết định rồi, còn hỏi thiếp làm gì? Thê tử trong thiên hạ, chẳng có ai hi vọng trượng phu của mình viễn chinh nơi khói lửa sa trường gió tanh mưa máu. Nhưng nếu có bản lĩnh lại không phát huy, đó cũng là tội lỗi lớn. Mấy ngày trước Phụ Hoàng cũng nhắc tới việc này với thiếp, thiếp không nói cho chàng biết, chính là không muốn vì thiếp mà ảnh hưởng tới quyết định của chàng. Chàng là phu quân của thiếp, làm đúng làm sai, đó chỉ là người ngoài phán định, còn trong mắt thiếp, phu quân chàng vĩnh viễn không sai!
- Lão bà yêu quý, vì sao mỗi lần nàng nói, đều làm cho ta cảm động đến như vậy chứ?
Lâm Vãn Vinh ôm lấy vòng eo của nàng, khoái chí nịnh.
Tiêu Thanh Tuyền nhìn hắn, buồn cười nói:
- Đừng có nói những lời dễ nghe nữa, nếu chàng đã quyết định xuất chinh, tỷ muội bọn thiếp đều sẽ ủng hộ chàng. Cách ngày xuất phát còn mấy hôm nữa, chàng mau mau tính toán đi, còn có mấy vị tiểu thư nhà người ta chưa truyền lời nữa nhỉ? Thiếp sẽ phái người đưa tin cho chàng.
- Sao có thể thế chứ?
Lâm Vãn Vinh cười ngượng, đầu óc lại tức tốc xoay chuyển, trừ Đại tiểu thư và Tiên Nhi ra, những người nên biết đã biết gần hết rồi.
Đúng là hao tâm tổn trí, mấy ngày nay bị vây trên núi, phía Đại tiểu thư cũng không biết rốt cuộc là thế nào rồi.
Tiếu tiểu thư nhìn thấu suy nghĩ của hắn, nắm tay hắn dịu dàng nói:
- Chàng yên tâm đi, Phụ Hoàng bảo thiếp nói cho chàng, những thứ nên cấp cho chàng thì một món cũng sẽ không thiếu. Tiêu đại tiểu thư kia nếu đã chân thành với chàng như thế, ngày mai thiếp sẽ tiến cung cầu tình với Phụ Hoàng.
Có Thanh Tuyền ra tay, Đại tiểu thư tất nhiên sẽ không sao, Lâm Vãn Vinh nghe thế lập tức lòng tin đại tăng, bất chợt lại nhíu mày. Đại tiểu thư bị giam lỏng, không biết tin tức của ta còn chấp nhận được. Sao Tiên Nhi mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng? Nàng ở sau hậu sơn chùa Tướng Quốc trông coi mộ phần của mẫu thân, tin tức hẳn là sẽ không bế tắc như vậy chứ?
- Thế này, Thanh Tuyền, nàng là Xuất Vân Công chúa, nàng còn có một muội muội tên là Nghê Thường Công chúa, nàng có biết chứ?
Lâm Vãn Vinh thận trọng mở miệng.
Tiếu tiểu thư vâng một tiếng, nhìn hắn buồn bã nói:
- Thiếp tất nhiên là biết, hôm đó sau khi xuống núi, Phụ Hoàng đã nói với thiếp rồi. Tiên Nhi từ nhỏ thất tán chia lìa với Phụ Hoàng, đi theo An sư thúc, chịu biết bao đau khổ, thêm nữa An sư thúc và sư phó của thiếp có mối bất hòa, muội ấy thù ghét thiếp cũng là đúng. Nếu sớm biết đó là muội muội của thiếp, khi ở Kim Lăng thiếp đâu có động thủ với muội ấy?
Cho dù Tiên Nhi và Thanh Tuyền không hòa thuận, nhưng cũng không thể nghe ta gặp nguy hiểm mà không quan tâm chứ? Trong lòng Lâm Vãn Vinh vẫn rối bời niềm nghi vấn lớn lao:
- Điều này..., bây giờ Tiên Nhi còn ở trong kinh thành không?
Tiêu Thanh Tuyền lắc đầu cười khổ:
- Nếu ở trong kinh thành, muội ấy có thể mặc kệ chàng sao? Ngày đó chàng cứu thiếp xuống núi, oanh oanh liệt liệt, thiên hạ đều biết, Tiên Nhi có oán hận với thiếp, lại nghe thấy chàng đối xử với thiếp như thế, liền hờn giận khôn nguôi, rời kinh ngay trong đêm đi tới Tứ Xuyên rồi.
Đi Tứ Xuyên rồi ư? Lâm Vãn Vinh vừa sợ vừa mừng, bình dấm chua này tất nhiên là đi tìm An tỷ tỷ muốn được bênh vực mà. Cũng không biết An tỷ tỷ có học theo Ninh tiên tử nửa đêm tới ám sát ta hay không nữa? Con bà nó chứ, nếu bị con hồ ly lẳng lơ bốc lửa đó đến ám sát trên mười tám lần, lão tử cũng sảng khoái chấp nhận mà!
- Lâm lang, Lâm lang!
Tiếu tiểu thư gọi mấy tiếng đánh thức hắn:
- Nếu Tiên Nhi cầu viện An sư thúc tới, như vậy thì nguy rồi! An sư thúc tuy không thể so bì với sư phó của thiếp, nhưng tính cách của sư thúc xảo trá đa đoan, là hồ ly tinh xuất thế, nếu nghe lời của Tiên Nhi, từ đó nổi giận với chàng, chỉ sợ chàng sẽ chịu thiệt thòi. Hơn nữa, Bạch Liên giáo chính là do sư thúc sáng lập, chàng lại là người đầu tiên diệt trừ Bạch Liên giáo…
Ta sẽ chịu thiệt thòi bởi An tỷ tỷ à? Đúng là trò đùa, ta sợ là nàng ta không tới giết đây! Lâm Vãn Vinh đắc ý cười dâm đãng, mặt lại cố làm ra vẻ sợ hãi:
- Ái dà, Thanh Tuyền, nàng nói thật sao? An sư thúc thật sự lợi hại như vậy à? Thế này phải làm sao đây? Có nên mời tiên tử tỷ tỷ mau chóng xuống núi, giúp ta đối phó với An tỷ tỷ không nhỉ?
- An tỷ tỷ cái gì?
Tiêu Thanh Tuyền nghi hoặc nhìn hắn.
- À, sư phó của nàng là tiên tử tỷ tỷ của ta, cứ thế mà luận, sư phó của Tiên nhi, tất nhiên chính là An tỷ tỷ rồi! Ninh tiên tử đối phó với An tỷ tỷ, còn nàng, đối phó với Tiên Nhi, ta à, thì toàn tâm toàn ý đối đãi chân tình hoan hảo với cả bốn người, an bài như vậy đã thỏa đáng chưa?
Lâm Vãn Vinh chớp mắt, trong lòng rộn ràng trống giong cờ mở vui như hoa nở rộ.
- Thiếp cũng không biết sư phó khi nào mới xuống núi...
Tiêu Thanh Tuyền khẽ lắc đầu:
- Sư phó trời sinh đạm bạc thanh cao, không thích xuất đầu lộ diện, theo cách nhìn của thiếp, không bằng trước tiên chúng ta đem tất cả binh mã trên núi triệt thoái, làm tình hình yên tĩnh lại. Khi tất cả mọi người quên đi, không chừng sư phó sẽ xuất hiện trước mắt chàng.
Lâm Vãn Vinh hiểu Ninh Vũ Tích cũng không phải là chỉ chút ít, Thanh Tuyền nói rất có lý, với tính cách của Ninh tiên tử, ở nơi yên tĩnh nghe tiếng sầm rền, đó mới là kinh hỷ lớn nhất. Hắn sờ bức thư trong lồng ngực, tâm tình chợt nổi lên chút mong chờ, không biết khi Ninh tiên tử đột nhiên xuất hiện trước mắt mình, vậy sẽ là cảnh tượng vui mừng hạnh phúc đến dường nào?
Ở trên núi tới khi bóng đêm buông xuống, chăm chú nhìn lên ngọn tuyệt phong đối diện, tựa hồ như trong thạch động kia có ánh lửa mờ ảo, còn có khuôn mặt hoa rơi lệ não nùng dưới ánh đèn của Ninh tiên tử, thân ảnh cô đơn kia phảng phất như một bông hoa nhỏ lẻ loi nở giữa vách núi lạnh lẽo, bất chợt làm Lâm Vãn Vinh thấy thê lương xé buốt tâm can.
- Lâm lang, chúng ta đi thôi!
Trong lòng Tiêu Thanh Tuyền tư vị trộn lẫn, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng kiên định kéo tay hắn đi.
Lâm Vãn Vinh đi được mấy bước, thình lình như phát điên chạy ngược lại, đứng trên vách đó, hai tay bắc trước miệng rống lớn lên:
- Sinh tử cùng dây, quyết không chia lìa! Ta sẽ trở lại, ta nhất định sẽ trở lại!
Trên đỉnh núi đối diện bỗng nhiên hiện lên một ánh đèn mờ, giống như một ngôi sao nhỏ quạnh hiu chiếu lên bầu trời xa xăm, chậm rãi tung bay, vĩnh viễn không rơi xuống….
Chú thích:
*Xuân thư họa sách: Truyện tranh miêu tả chuyện phòng the hay còn gọi là truyện "
giáo dục giới tính".
** Triệu Quát: Con danh tướng Triệu Xa, đánh trận trên bàn giấy mô hình thì thiên hạ vô địch, nhưng ra chiến trận lại vô dụng làm nước Triệu thất bại ở cuộc chiến Trường Bình, chồng Triệu Nhã trong Tầm Tần Ký, xin xem Tầm Tần Ký để biết thêm chi tiết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.