Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 15: So kiếm tại Giang Gia




Nghĩ lại ta thầm kinh sợ, nếu chậm một bước ắt bị trọng thương, xem ra sư phụ dạy ta năm năm không phải bỏ đi. 
Tránh một kiếm này, ta trừng mắt nhìn Y Lạc Lạc, Y Lạc Lạc cũng trừng mắt nhìn ta, hai bên đấu mắt. Vừa ra tay nàng đã muốn đoạt mạng của ta rồi, nữ nhân này thực là tâm địa lang sói, ta giận dữ mắng to: "Y Lạc Lạc ta cảnh cáo ngươi, nếu còn vô lễ đừng trách ta không khách khí." 
"Phải không? Dựa vào ngươi?" Nói xong liền vung kiếm đâm tới. Ta thực nhịn không được, vung khởi kiếm trong tay, hướng nàng công kích. Chúng ta đây là loại tình địch tranh đấu, quy củ giang hồ, ngoại nhân không thể can thiệp. Chính là Y Lạc Lạc không phải đối ta tỷ thí, mà là muốn lấy mạng của ta. 
Y Lạc Lạc phóng kiếm rất nhanh, nhưng ta còn muốn nhanh hơn. Nói đùa, đây chính là kiếm pháp Tây Dương, chú trọng cực nhanh, cực chuẩn. Cam đoan nàng chưa từng gặp qua. 
"Các người xem, kiếm pháp của Mộ Dung cô nương là võ công gì?" Một lão nhân kinh hô đứng lên. 
"Cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua." Thấy qua mới là lạ. 
"Mộ Dung Nghĩa lão tiên sinh cũng không có loại kiếm pháp như vậy, không rõ nàng ta học được từ đâu?" 
Mọi người bắt đầu đối với kiếm pháp Tây Dương bàn tán không thôi, thậm chí không thèm quan tâm tới ta cùng Y Lạc Lạc sinh tử giao đấu mà chỉ quan sát kiếm pháp mới lạ kia. 
Đánh vài hiệp, ta dần bị vây vào thế hạ phong. Kỳ thực về kiếm pháp ta hiển nhiên không sợ Y Lạc Lạc, chỉ là nàng ta có khinh công, còn có nội công, nàng chạy nhanh, lực tay mạnh cũng không thể so bì với nàng. Nàng âm thầm đem kình lực quán chú thân kiếm, đánh cho ta trở tay không kịp. 
Chúng ta hai kiếm giao phong, Y Lạc Lạc xuất động nội kình, kiếm của ta cuối cùng không chịu được bị chấn gãy thành mấy đoạn rơi lả tả trên đất phát ra tiếng vang. 
Nàng liền kiêu hãnh hướng mũi kiếm tới ta cười lạnh: "Ngươi thua rồi." Mất mặt a, lại bị đánh bại như vậy. 
Nhược Nhan tỷ tỷ vội nói: "Y cô nương, xin buông tha cho Ý Vân." 
Y Lạc Lạc khinh miệt liếc mắt ta một cái, thu kiếm nói: "Ngươi không xứng với Giang đại ca, đừng ở trong đây tự khiến mình xấu hổ nữa." Ta là chưa có dùng tới Phượng Vũ, nếu không người gãy kiếm đại bại ắt hẳn là ngươi. Phượng Vũ kiếm, Phượng Vũ kiếm pháp, không biết uy lực thế nào? Trong lúc nguy hiểm ta thoáng có một ý tưởng... Nhưng là cẩn thận tưởng tượng, về sau ta có hai thân phận, Mộ Dung Ý Vân, Vân Ý Dung. Người trong giang hồ đều thích dùng võ công để phán đoán một người. Ta không nghĩ làm cho người ta nhận ra Mộ Dung Ý Vân cùng Vân Ý Dung có võ công giống nhau như đúc. 
Đúng là ta bị nàng đánh bại, nhưng miệng vẫn nói cứng không chịu nhận thua. Hiện tại bất chấp phong độ thục nữ gì, trợn mắt nói: "Y cô nương, ngươi đánh hay lắm, đi làm sát thủ thực tốt." 
"Mộ Dung cô nương, thua còn không phục." Nàng khinh miệt nhìn ta. 
Ta cười. "Phục cái đầu ngươi, nếu không phải ta thụ thương trong người, không tiện dùng đến nội lực, ngươi hà tất đánh thắng được ta." Ta nói là đúng, nếu so chiêu thức không thì chưa hẳn Y Lạc Lạc thắng được ta. 
"Ngươi..." Y Lạc Lạc căm tức nhìn ta, ta cũng không để ý tới nàng, nhìn thẳng vào bệnh thần kinh nói: "Giang trang chủ, kiếm của ngươi đâu?" 
"Có ý gì?" Ánh mắt mắt nhìn trời, tựa như không thèm nhìn đến ta. 
"Vô nghĩa, lão nương chính là muốn cùng ngươi tỷ thí, có thể không? Ngươi xem, nhìn ngươi như thế, mắt gian như cáo, Y cô nương chính là mắt cận thị nặng mới không nhìn ra, mới có thể xem trọng ngươi. Ta cũng không nghĩ muốn gả cho ngươi, nhưng là đừng nghĩ khi dễ lão nương, hưu ta cũng không cần đến ngươi." (Hoa chị này chửi ng ta cận nặng nhưng thực tế ở đây chỉ có mình Vân tỷ bị cận thôi) 
"Ngươi nói vậy là có ý tứ gì?" Y Lạc Lạc đưa kiếm tới trước mặt ta. Nàng tuy không hiểu cận thị nặng là gì, nhưng cũng đại khái hiểu không phải ý tốt. 
Ta trực tiếp xem nhẹ lời của nàng, nhìn thẳng bệnh thần kinh.
Bệnh thần kinh nói: "Mộ Dung cô nương, đánh với ngươi ta không cần dùng đến binh khí, tránh để võ lâm bằng hữu nói ta khi dễ ngươi." Thái độ kia thập phần ngạo mạn, căn bản không để ta vào mắt. Ta nhẫn, ta nhẫn, đem chữ nhẫn viết lại 100 lần, nếu không phải thân hoài chính sự, ta thực muốn đánh hắn thành đầu heo. Họ Giang kia, Bách Hiểu đường quyết không để ngươi yên. Ta Mộ Dung Ý Vân không để ngươi yên, Nguyệt Quang tiên tử thề không đội trời chung với ngươi. 
"Giang trang chủ, xem ra võ công của ngươi thực sự yếu kém sao?" Ta thừa cơ này khích tướng hắn, bôi nhọ hắn, chính là muốn xem kiếm của hắn, còn phải xem làm thế nào đả thương hắn, thực nghiệm rốt cuộc có phải Long Ngâm hay không. Nếu bình thường có lẽ ta không có cơ hội, nhưng hôm nay trước mặt đông đảo người chứng kiến, hắn sẽ không muốn đả thương ta, còn ta thì toàn lực ứng chiến, không chừng có thể thực sự làm hắn bị thương. 
"Đương nhiên là còn xem ta có thể dạy nổi cô nương hay không." Lời này vừa nói ta tức giận đến thiếu chút ngất xỉu, chẳng lẽ Mộ Dung Ý Vân thực sự kém như vậy sao? 
Ta giận đến mức nghiến răng kèn kẹt, nắm tay chắc nịch: "Lão nương còn cần ngươi dạy dỗ hay sao... Phải để lão nương dạy dỗ ngươi mới phải." Âm thanh vừa dứt, nắm tay ta đã không tự chủ được vung ra. Hắn căn bản không có phòng bị, cũng không tưởng tượng trong tình huống này bị tấn công, cư nhiên bị một quyền đánh trúng. 
Bệnh thần kinh phẫn nộ nhìn ta, đương nhiên bị một quyền vừa rồi kích nộ, lập tức vung quyền đánh tới. Ta cũng không chậm, thân thể nhoáng lên một cái, né tránh. 
Đánh mấy chiêu, võ công của bệnh thần kinh chính là loại cương liệt, ta trực tiếp lấy nhu đạo đánh cùng hắn. Lấy nhu khắc cương, lấy chậm đánh nhanh, đạo lí này không có sai. Trừ kiếm Tây Dương, ta còn có học nhu đạo, taekwondo, karate... các loại, không sợ không có cái để dùng. 
Tên nam nhân này một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc, khi dễ nữ nhi yếu đuối. (chị mà nữ nhi yếu đuối thì hổ cái tuyệt chủng TT) 
Hắn đánh, ta trốn, hắn công, ta thủ, cứ như vậy, ta cùng đệ ngũ cao thủ đánh tới hơn trăm chiêu. Ta bắt đầu cảm thấy khó khăn, thực sự là nhu đạo đã khắc chế hắn. 
"Mộ Dung cô nương sử dụng võ công gì vậy?" Mỗ nhân lại bắt đầu hỏi. 
"Đương kim võ lâm, tài năng quá chiêu cùng Giang trang chủ trên trăm chiêu cũng không nhiều người. Mộ Dung cô nương cư nhiên có thể cùng hắn đánh nhau lâu như thế, cũng có thể coi như đương thế nhất đẳng cao thủ." 
"Mộ Dung cô nương hình như bộ pháp có vấn đề?" Ta nghe thế cũng tán thưởng trong lòng. Chân ta chính là bị thương, hiện tại đánh lâu, chân sẽ không còn vững được. 
"Ta nói Giang trang chủ dù thế nào cũng không cần nàng, nguyên lai Mộ Dung cô nương là một bà chằn, điêu ngoa, đanh đá, nếu là ta cũng sẽ không cần." Ta đâu có chằn? Điêu ngoa không phải bị bức sao? Vốn muốn giả làm hiền thê thục nữ, bây giờ lại bị bệnh thần kinh biến thành nguyên hình... 
"Mộ Dung cô nương, nói thế nào cũng là thế gia khuê tú, vậy mà nói lời thô tục không biết ngượng, aiz..." (cái này mình đồng ý, chị Vân hay chửi tục quá TT) 
Tỷ tỷ một bên nghe mọi người nghị luận, sắc mặt ngày càng khó coi. Phượng Thanh Hà thì khác, chỉ chuyên tâm nhìn ta đang đối chiến. 
"A." Ta nhất thời mất đà, bệnh thần kinh không nể mặt liền hướng ta đánh đến, chỉ nghe phanh một tiếng, kính mắt của ta... vỡ. Vốn ta còn có thể tránh, nhưng là hắn dùng nội lực, cách không đả vật đánh nát kính mắt của ta. Tim của ta, ôi, cùng kính của ta cũng vỡ theo. Ta bị cận thị nặng a, không có kính mắt thì sống thế nào? Chưa kịp nghĩ nhiều ta đã bị hắn đánh ngã ra đất. Tên này thực sự vũ phu a, mà mấy người đứng quanh ta thế nào cũng dửng dưng như thế, không có đến đỡ ta dậy? Phượng cô nương, tỷ tỷ, hai người đâu rồi? Còn có đám lão nhân võ lâm, người hầu... chẳng lẽ chỉ đứng nhìn ta một tiểu cô nương bị khi dễ a? (Sau này ta mới biết đó là quy củ giang hồ, khi hai bên giao chiến công bằng thì dù là ai cũng không thể can thiệp, không thể nhúng tay.) 
Đây là cái gì? Bàn tay thực to nha, bàn tay của bệnh thần kinh... chính là trước mắt ta xuất hiện một cái bàn tay to đùng, bệnh thần kinh định đánh tới rồi. "A..." Ta la thật to, mắt trợn tròn, chuẩn bị ăn đánh. Nhưng bàn tay to kia lại cách mặt ta một li thì bất thình lình ngừng lại. Bệnh thần kinh chợt đứng lên, quay đầu, không biết làm sao nữa? Chẳng lẽ hắn đột nhiên tâm từ bi đại phát? Không giống a. Lập tức ta đã biết bệnh thần kinh không phải tự nhiên có lương tâm, mà là bị thương. Trong chớp mắt kia, tay hắn bị một viên đá nhỏ làm bị thương. Ta dù ngốc cũng biết, có người ở một nơi bí mật giúp ta một chiêu, dùng viên đá đánh vào tay bệnh thần kinh. Nhưng là ai? Bách Hiểu Sinh? Tỷ tỷ? Phượng Thanh Hà? Xét võ công của bệnh thần kinh, lại xét viên đá vừa rồi, võ công của người này nhất định là cao thủ, Phượng cô nương kia dù có xoay ngang dọc thế nào cũng không làm được, tỷ tỷ hình như rất vô cảm với ta a, không có lý do để giúp. Đại khối băng? Không đúng không đúng, ta sao lại nghĩ đến hắn. Hắn hiện nhất định hận chết ta, hơn nữa cũng không có mặt ở đây. 
Ta gian nan đứng lên, phẩy phẩy gấu váy đã dính đầy bụi đất. Rồi đem mắt kính vỡ nhặt lên, vỡ cũng vỡ rồi, cái gì cũng không thể nhìn, lưu lại không dùng cũng được. 
Bệnh thần kinh đâu? Đúng rồi, có phải ở trước mặt ta hay không? Ta quả thực chỉ nhìn rõ một thước trước mắt, còn xa hơn chỉ có thể mơ hồ nhìn ra màu sắc cùng hình dáng. Bất quá xem quần áo kia, dáng người, chắc là hắn đi. Ta liền chỉ tay vào mặt hắn giận dữ nói: "Ngươi cái bệnh thần kinh chết tiệt, đánh nát kính mắt của lão nương." Chờ đến khi tay ta lôi kéo được áo của hắn mới phát hiện người này dường như không phải là bệnh thần kinh. 
"Phượng Thanh Hà, bệnh thần kinh đâu?" Lần này ta đi tới chỗ Nhược Nhan tỷ nói. Trời ơi, hôm nay ta đen đủi vậy sao. 
Nhược Nhan tỷ nói: "Mắt của ngươi, làm sao thế?" 
"Làm sao ư? Bị bệnh thần kinh đánh hỏng rồi, hiện nay chỉ có thể nhìn thấy trong vòng một thước." 
"Aiz, nguyên lai Mộ Dung tiểu thư mắt còn có vấn đề." 
"Đúng a, chẳng những điêu ngoa, hơn nữa mắt có tật, như vậy ai còn dám đụng phải." 
Mộ Dung Nhược Nhan nghe thế không giận không được, oán hận trừng mắt nhìn ta, ta cũng không có phát hiện, quờ quạng nói: "Bệnh thần kinh, ngươi ở đâu? Cút ra đây cho ta." 
"Phi Hà tiên tử thực xin lỗi, ta thay ngươi đem lệnh muội thỉnh đi ra ngoài." 
Bệnh thần kinh nói, ta liền theo hướng của thanh âm chỉ tay năm ngón, giận dữ trừng mắt nói: "Bệnh thần kinh, ngươi nhớ kỹ, một ngày nào đó, ta Mộ Dung Ý Vân phải báo thù này. Thù này không báo, bốn chữ Mộ Dung Ý Vân liền viết ngược." Hừ, nhất định một ngày nào đó ta sẽ đánh chết hắn. 
"Tùy thời lãnh giáo." Bệnh thần kinh lạnh lùng nói. 
"Ngươi chờ đó, ta Mộ Dung Ý Vân sẽ đến tìm ngươi, tốt nhất ngươi chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt." 
Chưa chờ ta nói hết câu thì đã bị hạ nhân Giang phủ đem ném khỏi cửa lớn, Phượng cô nương chạy nhanh tới nâng ta dậy nói: "Tỷ tỷ, người có việc gì không?" 
"Ta không có việc gì, trở về chuẩn bị, buổi tối Nguyệt Quang tiên tử đến tìm hắn báo thù." Bệnh thần kinh, ta cho ngươi nếm thử, cho ngươi biết lợi hại của Phượng Vũ. 
Phượng Thanh Hà nói: "Tỷ tỷ, hắn vừa rồi nói với ta rằng chuyển cáo tới Nguyệt Quang tiên tử, hiện tại không có Mộ Dung Ý Vân, hắn cùng Y Lạc Lạc không có quan hệ gì, hoàn toàn trong sạch, thỉnh Nguyệt Quang tiên tử đến Thiên Kiếm sơn trang nghe hắn giải thích." Có ý tứ gì a? Chẳng lẽ hắn hưu ta, chính vì Nguyệt Quang tiên tử? Chẳng lẽ... chẳng lẽ hắn thích Nguyệt Quang? Cho nên mới hưu Mộ Dung Ý Vân? Tuy giải thích này thực hoang đường, ta vẫn cảm thấy có thể. Ta chỉ cảm thấy da đầu run lên, bệnh thần kinh này... thực sự thích ta... Nguyệt Quang. Quên đi, ta vẫn không nên và không cần nghe hắn giải thích. 
"Đi về trước nói sau, đi." Ta chỉ huy Phượng Thanh Hà. 
"Muội còn có muốn báo thù? Mộ Dung gia đã bị bôi nhọ hết rồi." Mộ Dung Nhược Nhan giọng lạnh như băng ở đằng sau ta nói, trên mặt băng sương dày như ngày đại hàn... 
Ta cũng giận nói: "Làm sao? Ta còn muốn báo thù!" 
"Theo ta về Mộ Dung gia." 
"Không trở về, ở đó đâu khác gì nhà giam, ta sẽ không đi." 
"Ngươi có thể phản kháng sao?" Nói xong liền điểm huyệt ta. 
Nhược Nhan tỷ tỷ lại hướng Phượng cô nương nói: "Phượng cô nương, đây là chuyện nhà của ta, thỉnh cô nương đừng nhúng tay vào. Ta hiện tại mang Ý Vân về Mộ Dung gia, Nhược Nhan đa tạ Phượng cô nương chiếu cố tới tiểu muội. Chúng ta như vậy cáo biệt. Thỉnh chuyển cáo tới Bách Hiểu Sinh, Mộ Dung gia đa tạ hắn." Nói vậy chính là muốn cắt quan hệ của ta cùng Bách Hiểu đường. 
"Thanh Hà, nói cho Tiểu Bạch, cứ y nguyên kế hoạch mà tiến hành, nếu ở Giang gia không có kết quả, trước tiên tìm bạn trai ta chứng thực, đừng làm cho hắn lo lắng, có rảnh ta lại liên lạc với ngươi." Ha ha, ta lại quen miệng dùng ngôn ngữ hiện đại, bọn họ có ai biết bạn trai nghĩa là gì, ngoài tiểu sư đệ kia ra thì ai hiểu được ta ám chỉ ai? Đúng rồi, có người nói tới cứu ta. Hiện tại lại giấu mặt, hừ, đại khối băng, đường đường một giáo chủ, nói chuyện không biết giữ lời. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.