Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 34: Người si tâm




Bệnh thần kinh bị ta đẩy, cư nhiên lùi ra sau hai bước, sắc mặt trắng nhợt, dùng sức cắn răng, máu theo khóe miệng chảy xuống. Ta ngu ngốc cũng biết hắn đang bị thương, hơn nữa là vì chắn cho ta mà bị thương. Ta vừa mới định nói, hắn đã xoay người, ta chính là nhìn rõ một thanh dao găm cắm sâu sau lưng hắn. Ta vội nhìn theo hướng cửa, lập tức thấy hai người, một kẻ thân hình cao lớn, một kẻ diện mạo hung thần ác sát. Mắt trái đều bịt lại, tựa như độc nhãn long. Một người trong tay cầm đao, một người là dùng lưu tinh chùy. Người cầm đao cười ha ha nói: “Giang Tử Ngang, mắt của ngươi ngày càng kém.”
Bệnh thần kinh cười lạnh: “Lại là các ngươi, bại hoại.”
Kẻ cầm lưu tinh chùy cũng thô lỗ cười: “Giang Tử Ngang, không nghĩ đến, nữ nhân thô tục này lại có thể hại đến ngươi.” Lấy võ công của bệnh thần kinh mà nói, hắn bị ám khí đánh trúng là không thể đi, nhưng là vì đẩy ta lên mới bị thương, cư nhiên dùng thân thể cản, ta thật không hiểu phải nói cái gì? Không phải hắn rất chán ghét ta sao? Vì sao phải làm như vậy? Đại khối băng vì ta bị rắn cắn, ta sẽ cảm động, còn bệnh thần kinh vì ta chắn ám khí, ta có cảm động không? Ta không phải làm từ sắt đá, ta cũng có tâm, cũng có tình, cho dù trước kia hận hắn, nhưng là lần này thực sự nợ hắn, ta không cảm động cũng không được.
Bệnh thần kinh lúc này cười lạnh: “Cho dù ta còn nửa cái mạng, ta cũng đủ sức đem các ngươi chết chung.”
Kẻ cầm lưu tinh chùy liền tiến lên, chỉ vào bệnh thần kinh cười nói: “Giang Tử Ngang, ba năm trước ngươi lấy của hai huynh đệ ta mỗi người một con mắt, hôm nay ngươi hãy lấy mạng đền đi.” Bệnh thần kinh, bảo ngươi điên liền điên, sao không giết chết loại bại hoại này đi, chỉ lấy một mắt của chúng, hiện giờ gặp họa?
“Ha ha, ngươi yên tâm, ngươi chết đi, chúng ta đem nữ nhân này tặng cho ngươi chết chung, nếu không nhờ ả chúng ta cũng không có cơ hội hôm nay.” Người cầm đao kia đắc ý cười, tựa hồ bệnh thần kinh đã là người chết rồi vậy. Bệnh thần kinh dùng giọng điệu nguy hiểm nói: “Động đến nàng, ta sợ các ngươi chết không toàn thây.”
Một tên nghe thế ha ha cười nói: “Xem nàng như vậy chắc là một kĩ nữ…”
Ta nào chịu để yên mắng: “Mẹ ngươi mới là kĩ nữ, động đến ta thử xem, ta diệt toàn gia.”
Nghe khẩu khí ta lớn thế, hai tên kia cũng không dám coi thường hỏi: “Ngươi là ai?”
Ta khinh miệt liếc mắt nói: “Hai ngươi là ai? Có gan báo danh, ta không cùng vô danh tiểu tốt tranh chấp.” Hiện tại bệnh thần kinh bị thương, ta cũng không nghĩ có thể đánh lại hai người này, nếu đã vậy liền nói, nói cho hai tên đó chết thì thôi.
Người cầm đao kia cười ha ha nói: “Chúng ta là Tây Bắc song hổ, ta gọi Tôn Hộ, hắn là đệ ta gọi Tôn Báo.” Nói xong rồi? Nhanh vậy, ta liền chết. Ta vốn nghĩ, hai kẻ này cùng lắm chỉ là tam lưu nhân vật, nhưng là hai người này không phải tam lưu mà là nhất lưu. Theo Bách Hiểu Đường anh hùng phổ ghi lại, hai người này đều là nhất lưu cao thủ. Trước mắt hai người đồng tề danh xếp thứ mười lăm trong hàng ngũ cao thủ, nếu không phải bọn hắn đều làm điều ác, lại không có thế lực hậu thuẫn, có lẽ đã được xếp trong mười người. Xem ra hai tên bại hoại này là đến tìm bệnh thần kinh, như vậy nhất định không chết không thôi. Lần này, làm sao bây giờ? Nếu hắn không chắn ám khí cho ta sẽ không bị thương.
Ta cười lạnh: “Nguyên lai là hai kẻ các ngươi.”
“Rốt cuộc ngươi là ai?” Tôn Báo khó chịu nói. Hắn vừa hỏi ta cũng do dự, ta nên nói tên gì? Mộ Dung Ý Vân, hiện tại mọi người đều biết ta là nữ nhân của đại khối băng, lại ở đây cùng bệnh thần kinh thì thật không ổn, mặt mũi đại khối băng ta không thể bôi nhọ. Nguyệt Quang? Nếu thế không phải bệnh thần kinh biết rõ thân phận của ta?
“Không cần biết ta là ai.” Ta đành hàm hồ nói. Tôn Hổ thấy ta một chút để mắt cũng không có, giận dữ nói: “Ngươi… cuối cùng là ai?”
Ta không thèm để ý, đem Phượng Vũ cầm trong tay, chậm rãi đi đến cạnh bệnh thần kinh, nói nhỏ: “Làm sao bây giờ?”
Bệnh thần kinh thấp giọng nói: “Trong dao găm có độc, ta hiện tại không thể bảo hộ ngươi. Ta nghĩ bám trụ bọn hắn, ngươi mau đi. Nói cho Nguyệt Quang, ta thực sự thích nàng. Ta cũng không như nàng nghĩ hoa tâm, cưới ngươi là có dụng tâm khác. Lạc Lạc thích ta, nhưng ta không có để ý nàng, cho nên, ta chỉ thích mình Nguyệt Quang. Nhất định phải nói cho Nguyệt Quang, nàng là người đầu tiên ta yêu.” Ta im lặng một chút, thời điểm này còn nhớ Nguyệt Quang?
“Ngươi cưới ta vì mục đích gì?” Ta vội chuyển đề tài, vấn đề này cũng cần rõ ràng.
“Nếu ta còn sống, liền nói cho ngươi.” Thanh âm hắn nói đã mỏng manh hơn.
“Vì sao cứu ta?”
“Bởi vì ngươi là muội muội của Nguyệt Quang, ta không thể để ngươi bị thương tổn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.