Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 72: Tranh luận cùng quần hùng




Hai người chúng ta ở trong phòng nói chuyện một hồi, Hồng Tụ gõ cửa nói lão cha muốn gặp ta. Ta đem Hàn lừa ở trong phòng, đi theo Hồng Tụ ra ngoài. Lão cha tìm tuyệt đối không phải chuyện tốt. Ta sợ Hàn lại xúc động, hai người đánh nhau. Lẫy võ công của bọn hắn, tuyệt đối đánh đến long trời lở đất. 
Quả nhiên đúng theo sở liệu, thính đường đã muốn mở một cái đại hội. Lão cha nghiêm mặt ngồi ở trung gian, ta thản nhiên nói: "Cha, tìm ta có việc gì?" 
Lão nhân hừ lạnh: "Mộ Dung đường chủ, chữ cha này ta không nhận nổi." 
Ta tán thán nói: "Cha, phải chăng muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta, quanh co lòng vòng làm gì, cứ nói thẳng." Ta vốn không phải nữ nhi của hắn, thực muốn thừa cơ một dao cắt đoạn. 
Lão nhân quả thực phát hỏa, lạnh giọng nói: "Mộ Dung đường chủ, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có nhận người cha này hay không?" Ta buồn cười, vừa mới không muốn nhận ta là con, bây giờ lại đổi muốn ta gọi là cha, thay đổi hảo nhanh. 
"Ngươi nhận ta, ta liền nhận ngươi, ngươi không nhận ta, ta có ngu ngốc cũng không thể mặt dày bám theo đòi nhận thân a." Tất cả mọi người lập tức chằm chằm nhìn ta, ánh mắt bất thiện. 
Lão cha mặt đầy hắc tuyến: "Nếu ngươi còn nhận người cha này, liền cùng Mục Hàn nhất đao lưỡng đoạn." 
Ta châm chọc cười: "Người cho rằng có thể không?" Nhiều người như vậy làm gì? So người đông thế mạnh à? 
"Cho dù thế nào ta tuyệt đối không có tiểu tế như hắn, nếu ngươi cố chấp như vậy, ta liền không có nữ nhi như ngươi." Nếu không có nhiều người như vậy, hắn đã sớm xông đến tát cho ta một bạt tai. 
"Tùy tiện, ơn sinh thành rất quý, nhưng tình yêu còn cao hơn." Nếu phải hy sinh tự do, chọn một cái. Trước mắt ta vẫn còn tự do, cho nên chọn tình yêu đi. Ta có thể cảm giác được ánh mắt chung quanh ngày càng sắc bén. 
Lão nhân đứng bật dậy: "Ngươi muốn ta tức chết sao?" 
"Đó là ngươi tự tức, đâu liên quan tới ta?" 
"Mộ Dung đường chủ, không thể nói như vậy, Mộ Dung tiên sinh là vì ngươi, muốn tốt cho ngươi." Hoa Hiển Tử đạo trưởng không nhịn được sáp miệng. 
"Chính tà bất lưỡng lập, Mộ Dung đường chủ thỉnh suy nghĩ kĩ." 
"Mộ Dung đường chủ, khổ hải khôn cùng, hồi đầu thị ngạn, A di đà phật." 
"Mộ Dung Ý Vân quả thực không biết xấu hổ, cho dù các ngươi lưỡng tình tương duyệt, dù sao chưa có thành thân, có gì không thể bỏ." Tiểu tử này là ai, ta nhìn không nhận ra a? Sau này cho Phượng Thanh Hà tra ra, dám mắng ta giữa chốn đông người sao? Hắn sẽ biết dám động tới Mộ Dung Ý Vân tuyệt không phải chuyện tốt. 
Ta cười lạnh một tiếng, kiên nghị nói: "Ta thực thấy buồn cười, đây là gia sự của Mộ Dung gia, là chuyện của Mộ Dung Ý Vân ta, thử hỏi các vị, ngoài Mộ Dung lão tiền bối ra thì ai có quyền chen miệng vô?" Lập tức toàn thể chúng nhân im lặng, đương nhiên bị một câu nói của ta mà không thể nói cái gì, đều nói việc giang hồ không thể dây vào ân oán của người khác, rõ ràng là chuyện riêng của Mộ Dung gia, bọn hắn cơ bản không có quyền nói chuyện. 
"Ta nói cho các vị biết, nếu hôm nay ta không giữ tay Mục Hàn, e rằng kiếm của hắn là nhiễm máu tươi, nhiều người ở đây e rằng có miệng nhưng không thể kêu, có mạng mà không thể giữ. Hắn muốn giết ai, thử hỏi có ai dám ra mặt ngăn cản, nếu các ngươi muốn đại hội võ lâm thành hội tắm máu, tốt nhất đừng chen miệng vô. Hắn nổi điên lên cả ta đều không kiểm soát được." Vừa rồi im lặng nhưng còn không phục, nhưng nghe ta nói tiếp thì tất cả đều toát mồ hôi, quả thực ngậm miệng, đến đánh cái rắm cũng không dám. 
"Tại sao các ngươi luôn có thành kiến đối với hắn, tại sao các ngươi không thể chung sống hòa bình, các ngươi nghĩ chỉ có giết hắn mới có thể khiến giang hồ yên bình hay sao, nghĩ vấn đề rõ một chút, tại sao phải giết người?" Ánh mắt ta sắc bén nhìn toàn thể chúng nhân. "Các ngươi đều nói vì giang hồ trừ hại, cứ cho các ngươi giết chết được Mục Hàn, lại có Mục Hàn thứ hai, thứ ba xuất hiện, lại là ma đầu, các ngươi lại đi giết sao? Các người nói hắn giết người như ma, thử hỏi ai chứng kiến qua hắn giết người? Các người nói hắn giết Vô Trần đại sư, thử hỏi ai có chứng cứ? Nói hắn có tâm độc bá võ lâm, vậy thì đưa chứng cứ ra đây? Hay chỉ vì hắn cùng mấy người tự xưng danh môn chính phái có điểm bất đồng, liền nói hắn tà môn ngoại đạo.
Người ở giang hồ, thân bất do kỉ, kẻ nào tự nhận chưa từng giết người? Xin hỏi các vị võ lâm tiền bối, ai chưa từng thấy qua máu tươi?" 
Toàn trường lại thêm một đoạn trầm ngâm, Thanh Phong sư thái bình đạm nói: "Mộ Dung đường chủ, người nói cũng có đạo lí." 
"Còn cần có chứng cớ? Hắn thu phục Huyết Lâu, đó không phải chứng cớ?" Lão nhân này là ai? Chen miệng không đúng lúc. 
Ta hừ lạnh. "Vị tiền bối này, người ở giang hồ đã bao nhiêu năm, có nghe qua ân oán tư thù chưa, chẳng phải thường nói giang hồ không can thiệp vào ân oán cá nhân sao, vị tiền bối này sao không nghĩ là Thiên Ma giáo cùng Huyết Lâu có thù hận gì đó, nên Hàn mới thu phục Huyết Lâu." Vừa nói, vị tiền bối kia lập tức cứng miệng. 
"Vậy Mộ Dung đường chủ thấy, là ai giết Vô Trần sư huynh của bần tăng?" Vô Sắc đại sư cũng gật đầu hỏi ta. 
"Các người thử nghĩ chút, Vô Trần đại sư võ công cao cường thế nào, nói Mục Hàn giết, nhưng là chỉ một chiêu hạ sát Vô Trần đại sư, có khả năng này sao? Mà nếu thật là hắn giết, vậy thì không hay rồi, căn bản trên giang hồ không ai còn là đối thủ của hắn, kể cả Mộ Dung lão tiên sinh, tại vì chỉ một chiêu giết chết tuyệt đại cao thủ Vô Trần đại sư, võ công của hắn có lẽ đã rất cao rồi." 
"Mộ Dung đường chủ, nói rất có lí." Ta đối với Thanh Phong sư thái rất có hảo cảm, nàng ta ánh mắt rất khách quan, hơn nữa tầm nhìn cao hơn người khác một chút. 
Vô Sắc đại sư lo lắng, nghi hoặc nói: "Ý Mộ Dung đường chủ là..." 
"Ta cho rằng, Vô Trần đại sư hẳn là trong tình huống không hề phòng bị mà bị giết. Rất có thể là một người cực kì thân thuộc nên mới không có đề phòng. Mục Hàn võ công tuy cao, dù sao thân phận hắn đặc thù, có thể tiếp cận Vô Trần đại sư thì hẳn là đại sư sẽ đề phòng cẩn thận, làm sao có thể một chiêu hạ sát được?" Nhìn không ra, ta còn có tiềm chất trinh thám cùng luật sư. 
"Mộ Dung đường chủ nói rất có lí, bản tự quá xúc động đã không suy xét kĩ, thực thấy tội lỗi, nay sẽ cố gắng truy ra hung thủ thực sự, nếu không phải Mục Giáo chủ làm, nhất định sẽ đối hắn bồi tội." Cao tăng chính là cao tăng, nói một chút liền hiểu. 
"Vô Sắc đại sư khách khí, người cùng Vô Trần đại sư huynh đệ tình thâm, nhất thời xúc động cũng là lẽ thường tình. Vãn bối tuy cùng Mục Hàn có quan hệ đặc biệt, nhưng là đường chủ Bách Hiểu Đường. Bách Hiểu Đường chúng ta trước nay duy trì trung lập, tuyệt đối không thiên vị bên nào, càng không nói loạn nói sai, tôn trọng sự thật. Mộ Dung Ý Vân hi vọng các vị tiền bối cân nhắc kĩ, không cần vì những hiểu lầm nhất thời mà gây nên sóng gió giang hồ." Ta là cố gắng hướng mấy người họ tới mục tiêu hòa hoãn, ta là người yêu chủ nghĩa hòa bình a. 
"Mộ Dung đường chủ quả nhiên là nữ trung hào kiệt, tại hạ tự thấy hổ thẹn." Người này khá trẻ tuổi, là tân chưởng môn phái Côn Lôn, một trong thập đại thanh niên tài tuấn. 
"Mộ Dung tiên sinh, Mộ Dung đường chủ nói cũng có lí, cái chết của Vô Trần đại sư chỉ sợ còn có ẩn tỉnh." Y Dục Thành hướng lão cha bình thản nói. 
Lão nhân sắc mặt dị thường khó coi, chậm rãi nói: "Các vị, ngày mốt chính là đại hội võ lâm, không bằng đề cử ra võ lâm minh chủ, việc này để bàn sau đi." 
Ta cất cao giọng nói: "Mộ Dung tiền bối, người thân là võ lâm đệ nhất nhân, không thể bất công." 
Hắn hừ lạnh: "Mộ Dung đường chủ yên tâm, lão phu làm người quang minh lỗi lạc, tuyệt sẽ không công báo tư thù." Tốt lắm, nói được như vậy là tốt, nhưng ta lại cảm thấy hắn còn chưa cam lòng. 
Ta đột nhiên quỳ trên mặt đất nói: "Cha, vừa rồi hắn có hành vi quá khích, nữ nhi ở đây tạ tội với người, người đại nhân đại lượng, tha thứ cho hắn đi." Ta làm vậy không phải vì thực sự muốn lão cha tha thứ, mà chính là khiến lão bước lên được không bước xuống được, nếu sau này lão có hành vi không đúng thì sẽ bị giang hồ dị nghị rằng lấy công báo tư thù. 
"Lão phu không phải người keo kiệt." Còn nói, đến đọc một quyển sách cũng không cho? Lão nhân đối tất thảy mọi người chắp tay nói: "Lão phu có gia sự, trước xin thất bồi." 
"Mộ Dung tiên sinh thỉnh tự nhiên." 
"Ý Vân, theo ta vào trong." Lão nhân lạnh như băng nói một tiếng. Lão nhân không nói gì, mặt giống như người chết đem ta tới thư phòng. 
"Ý Vân..." Lão nhân cuối cùng mở miệng, nhưng không có mắng ta. 
"Cha, có cái gì phân phó?" Tốt nhất là không có gì. 
Lão cha ngẩng đầu lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn ta: "Ý Vân, Mục Hàn vĩnh viễn là bộ dáng lạnh lùng, ngươi thực sự chịu được sao?" Hôm nay bộ dáng hắn xác thực đáng sợ. 
"Nhưng đối với ta vẫn là ôn nhu." 
"Không sợ hắn?" 
"Ngươi xem, hắn ác ta càng ác, ngươi cũng thấy ta trước mặt chúng nhân mắng hắn một trận, hắn đến nói một chữ cũng không dám." 
"Ý Vân, hôn sự của các ngươi, ta đáp ứng, nhưng phải minh môi chính thú." (BL: Cưới hỏi đàng hoàng) Cái gì? Đầu óc ta thiếu chút nữa nổ tung. Ta cực độ ngu ngốc nhìn lão cha, có phải hay không vừa rồi bị ta nói đến tức điên, hay là già rồi mắc chứng lão nhân si ngốc? 
"Hôm nay ta tuy mất mặt, nhưng không tức giận. Bởi vì ta biết, nữ nhi của ta cuối cùng tìm được nam nhân của nó. Hắn nhất định rất yêu ngươi, yêu đến tâm khảm." Lão cha lại thở dài một tiếng, "Cha cũng có thời tuổi trẻ, cũng từng có nữ nhân yêu thương, chỉ cần hắn thực sự thương yêu ngươi, cha bất kể hắn có thân phận gì." 
"Nhưng..." Lão cha đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ khiến ta ăn không tiêu. 
"Cha già rồi, sống không còn được vài năm, chỉ cần ngươi vui vẻ, tất thảy đều không quan trọng." Lão cha đột nhiên từ ái nhìn ta: "Nhìn ngươi, ta nghĩ đến Vân nhi, Ý Vân, ngươi biết tên của ngươi là vì sao không?" 
Ta lắc đầu: "Không biết." 
Lão cha thở dài một tiếng: "Hai năm trước, võ lâm có tứ đại thế gia. Giang gia năm đó có đại tiểu thư Giang Thu Nhan là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, nàng phong hoa tuyệt đại, nhìn đến nàng, ta liền thất thần, bị phong thái của nàng hấp dẫn. Sau đó chúng ta thành thân, nhưng ta phát hiện nàng kì thực kiêu ngạo cùng ích kỉ, nhâm tính bá đạo. Dần dần, ta phát hiện bản thân không còn thương nàng, chỉ là thưởng thức nàng mà thôi. Vừa lúc, bên người nàng có một tiểu nha hoàn tên Lý Vân, tuy nhan sắc thua nàng nhiều lắm, nhưng là một nữ tử thiện lương ôn nhu. Ta bị nàng hấp dẫn, đối với Thu Nhan cũng lạnh nhạt rất nhiều. Ta từng đề cập thu Lý Vân làm thiếp, nhưng là nàng cự tuyệt, nàng nói nàng có lỗi với tiểu thư. Thu Nhan sau đó biết chuyện, chẳng những không lĩnh tình, còn đối với Vân nhi trăm phần ngược đãi. Vân nhi thì thủy chung yên lặng thừa nhận. Hai năm trước, Nhược Nhan mới tròn hai tuổi, Thu Nhan bạo bệnh qua đời. Tuy ta cảm thấy có lỗi với Thu Nhan, nhưng vẫn quyết cưới Vân nhi, nhưng là nàng vẫn cự tuyệt, rồi một đêm, ta uống rượu, quá chén, cuối cùng phát sinh quan hệ với Vân nhi, ngày hôm đó chính là nàng đã mang thai. Sau đó Vân nhi liền bắt đầu trốn ta, thậm chí thỉnh đi làm thô sử nha hoàn (nha hoàn phải làm công việc nặng như giặt đồ). Thẳng đến khi sinh, ta mới biết nàng mang trong mình con của ta. Ngươi là khó sinh, nàng vừa sinh ngươi ra liền hao tâm hết lực mà qua đời. Trước khi lâm chung, nàng còn muốn ta đáp ứng, không dạy ngươi võ công, không cho ngươi tiến vào giang hồ. Hơn nữa còn muốn ta đem ngươi gả vào Giang gia, coi như báo đáp công ơn dưỡng dục của Giang gia đối với nàng. Ý Vân, cha không phải không muốn gặp ngươi, chỉ vì không dám gặp ngươi, ngươi cùng Vân nhi thực sự giống nhau, ngươi càng lớn, càng giống nàng, ta quả thực không dám nhìn ngươi, ta chỉ có thể cố ý xem nhẹ ngươi. Trước đây Giang gia nhắc tới việc đề thân, ta còn do dự. Nhưng nhớ tới di nguyện của mẫu thân ngươi, cho nên mới đáp ứng hôn sự này." Đồn đại quả nhiên không thể tin tưởng, Lý Vân hoài thai lại xin làm thô sử nha đầu, lão cha cũng không thể nào chú ý đến Ý Vân, cho nên mọi người nghĩ hắn chán ghét Ý Vân, lại không tưởng được sau lưng còn có ẩn tình. Lão cha chậm rãi đứng lên, lấy từ ngăn kéo ra một bức họa, mở ra trước mặt ta. Trên bức họa là một nữ tử sắc tư sắc bình phàm, nhưng lại tỏa ra khí chất nhu hòa hiền thục, hơn nữa cùng với ta thập phần giống hệt. 
"Đây là mẫu thân của ngươi, có phải rất giống ngươi không? Từ nhỏ ta cố ý xem nhẹ ngươi, kì thực trong lòng ta thương ngươi nhiều nhất. Ta không dạy ngươi võ công, chính là không muốn ngươi dính vào ân oán giang hồ, không nghĩ đến, ngươi cư nhiên học được một thân võ công, còn có địa vị ngày hôm nay. Ta đem ngươi nhốt ở Tư Quá hiên chính là sợ ngươi tiếp xúc với bên ngoài, năm ngươi sáu tuổi ta phát hiện ngươi là võ học kì tài, Mộ Dung gia thường xuyên có người giang hồ tới lui, ta sợ một vị cao nhân nào đó thấy thiên phú của ngươi muốn dạy ngươi võ công, đến khi đó ta làm sao nói chuyện với mẫu thân ngươi dưới hoàng tuyền?" Ta trầm mặc, bởi vì không biết nói gì. Nếu là chân chính Mộ Dung Ý Vân có thể nghe được, nhất định mỉm cười nơi chín suối. 
"Ý Vân, kì thực cha phản đối ngươi cùng Mục Hàn cùng một chỗ, chính là thân phận của hắn đặc thù, hắn nổi danh lãnh khốc vô tình, ta sợ ngươi bị thương tổn. Nhưng là hôm nay, ta đã hiểu được, hắn thực sự yêu ngươi. Đem ngươi giao cho hắn, ta có thể yên tâm. Tương lai thấy mẫu thân ngươi, ta đối nàng ít ra có thể nói được công đạo."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.