Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 94: Độc Cô Huỳnh




"Độc Cô Huỳnh?" Ta kinh ngạc nhìn nàng hỏi lại. 
Vẻ mặt nàng lộ vẻ kiên quyết, lạnh lùng nói: "Đúng, phụ mẫu của ta đặt tên ta một chữ Huỳnh, từ nay về sau, trên đời không còn Y Lạc Lạc, chỉ có Độc Cô Huỳnh." Khi bị bắt đi nàng mới ba tháng tuổi, làm sao mà biết được? 
"Lạc...Huỳnh nhi, muội... làm sao biết được?" Ta đã muốn vô lực, ngồi bệt xuống, nói cũng không ra hơi. 
Nàng cười lạnh. "Mười năm trước, ngụy quân tử Mộ Dung Nghĩa đến thăm Bách Thảo sơn trang, hôm đó ta cùng ca... không, cùng Y Dục Thành chơi trốn tìm, ta chạy đến thư phòng trốn. Hắn không tìm thấy ta, ta trốn sau giá sách liền ngủ quên. Đến nửa đêm tình lại, thấy Y Chí Viễn cùng Mộ Dung Nghĩa đang nói chuyện trong thư phòng. Có lẽ bọn hắn có tật giật mình, quá khẩn trương, căn bản không có chú ý đến ta, để ta nghe được rất nhiều bí mật không nên biết." 
"Ta nhớ rất rõ ràng, tối đó Mộ Dung Nghĩa có nói qua..." 
Y Chí Viễn nói, "Nhiều năm như vậy vẫn không tìm được Long Ngâm Phượng Vũ. Năm đó chúng ta không tìm được, chẳng lẽ cho hai huynh đệ họ Sài lấy?" 
Mộ Dung Nghĩa nói, "Chúng ta hao hết tâm cơ giết hết cả nhà Độc Cô gia, nhưng vẫn không tìm được Long Ngâm Phượng Vũ, càng không tìm được kiếm phổ «Lạc hoa lưu thủy»." 
Ý Chí Viễn nói, "Có lẽ căn bản không có?" 
Mộ Dung Nghĩa nói, "Không có khả năng, năm đó ngươi cũng nghe được, là do chính miệng Độc Cô Thiên Linh nói." 
Y Chí Viễn nghi ngờ, "Lời nói sau khi uống rượu có thể tin được sao? Có lẽ hắn chỉ khoe khoang?" 
Mộ Dung Nghĩa đáp, "Rượu vào lời ra (Khi say thì luôn nói thật)." 
Y Lạc Lạc... không, Độc Cô Huỳnh ngẩng đầu lên, nhìn ta, thê lương nói: "Sau đó ta lại ngủ quên mất, mấy lời đó, ta còn nhỏ nghe không hiểu. Nhưng ta không phải ngu ngốc, biết việc này quan hệ trọng đại tới thanh danh Y gia, vì vậy, ta quyết giữ bí mật không nói cho ai, kể cả cha...lão tặc Y Chí Viễn, khi đó ta muốn tốt cho Y gia, cho nên mới làm vậy." 
Nghe nàng nói, ta kinh tâm, chẳng lẽ đây là thứ gọi là thiên định sao? Chẳng lẽ trời muốn chia rẽ ta cùng Hàn, hơn nữa muốn Hàn cùng Huỳnh nhi chịu đựng thống khổ cả đời? Thực bất công! 
Độc Cô Huỳnh run rẩy nói: "Ba năm trước, mẫu thân của ta bệnh nặng, trước khi lâm chung, bà gọi ta đến, đưa cho ta một tấm khăn tay cùng với ngọc bội này, khăn tay có thêu ba chữ Độc Cô Huỳnh, khi đó, ta không hiểu vì sao lại đưa cho ta mấy đồ vật này, nhưng đến hôm nay, ta đã hiểu được. Độc Cô Huỳnh mới chính là tên ta, mà phụ mẫu thân sinh của ta sớm đã bị bọn cẩu nhân kia giết chết." Có đôi khi, không thể không tin vào thiên ý. 
Sắc mặt ta tái mét, nói không nên lời. Ta vạch trần thân thế của nàng, chẳng lẽ là sai lầm? Chỉ vài câu nói của ta, đã làm cho bốn người chịu thống khổ, quả thực là tự làm tự chịu. Hay là ông trời không quen nhìn ta ích kỷ nên trừng phạt ta? 
"Đại tẩu, đại ca có biết được chân tướng hay không? Ta sẽ nói cho hắn." 
"Không cần." Họng ta có cảm giác chua xót, nước mắt không kìm được tuôn ra.
"Huỳnh nhi, ta xin muội đừng làm vậy!" 
"Đại tẩu, hai mươi năm trước Độc Cô gia bị họa diệt môn oanh động giang hồ, tổng cộng một trăm bốn mươi bảy nhân khẩu, mỗi người đều chết rất thảm, huyết hải thâm thù như vậy, ta không có tư cách biết kẻ thù là ai sao?" 
"Huỳnh nhi, ta cầu xin muội, không cần." Ta hạ thấp giọng, quả thực từ trước tới nay ta chưa từng cầu xin ai điều gì, nhưng đến hôm nay ta cầu xin tiểu cô tử, nhưng lại thực thương tâm. 
"Ta làm không được." Nàng lau khô nước mắt nói: "Trách thì trách cha của tẩu, biết chân tướng rồi, thống khổ không phải mình tẩu, đại ca càng đau, ta cũng càng đau, nếu ông trời sớm an bài như vậy, ta cho dù đau đến mấy cũng không thể giả vờ như không biết." 
Nước mắt của ta sớm đã giàn giụa. "Cầu muội tạm thời đừng nói cho Hàn biết rõ chân tướng, có một số việc đã được định sẵn bởi thiên ý... ta thừa nhận, ta biết rõ chân tướng, nhưng ta không dám nói cho hắn...ta không muốn hắn biết sớm như vậy, có thể ở cùng hắn thêm ngày nào, ta cũng mãn nguyện ngày ấy, cho nên, ta cầu muội đừng cho hắn biết sớm. Nếu một ngày, hắn biết được chân tướng, ta sẽ không chút do dự rời hắn, sẽ không hận hắn, không oán hắn, càng không làm hắn khó xử." Ta từ khóc biến thành cười, cười thập phần thê lương, cười mà nước mắt không ngừng tuôn. 
"Đại tẩu, quả thực tẩu rất yêu đại ca ta, chỉ tiếc... đầu thai nhầm nhà." Nàng cũng ôn hòa đi rất nhiều. 
Ta thần sắc ảm đạm. "Huỳnh nhi, muội cũng thích Y Dục Thành, đáng tiếc hắn cũng đầu thai nhầm nhà, có đôi khi, ta thực sự muốn ích kỷ, muốn muội vứt bỏ thù hận. Nhưng ta không thể làm vậy, ta không thể nói cái đạo lí cao siêu gì, vì ta cũng không làm được. Ta không có tư cách để ngăn cản các ngươi báo thù...Huỳnh nhi, dù sao muội cũng đã biết, ta cũng nói hết sự việc năm đó. Hai năm trước, bốn người gây ra án diệt môn Độc Cô gia chính là Sài Nham cùng Sài Kiên huynh đệ, còn có Y Chí Viễn và Mộ Dung Nghĩa. Sài Nham vài tháng trước đã tự vẫn, Sài Kiên xuất gia, lấy pháp danh Vô Trần, bị Mộ Dung Nghĩa diệt khẩu, Y Chí Viễn đã mất từ lâu. Kẻ thù của muội, hiện giờ chỉ còn Mộ Dung Nghĩa, nếu muội muốn giết hắn, ta tuyệt đối không ngăn cản, sau này càng không tìm muội báo thù." 
Độc Cô Huỳnh lẩm bẩm. "Bách Hiểu đường quả nhiên lợi hại." 
Ta cố nuốt nước mắt, trong giây phút này lại hận lão Thời Không chết tiệt, cho ta giả làm ai không được lại phải giả làm con của Mộ Dung Nghĩa làm gì? Không phải là ta đầu thai nhầm nhà, mà là lão chết tiệt đã đày đọa ta, ta hận lão. 
Ta thở dài một hơi. "Muội đi giết Mộ Dung Nghĩa đi, ta tuyệt sẽ không báo thù, ta không có tư cách, hơn nữa cũng sẽ khuyên bảo Nhược Nhan tỷ không tìm các ngươi báo thù, các ngươi chẳng qua muốn giết hắn thôi, chỉ cần không giết cả nhà chúng ta, đã là đại ân đức." 
"Giang hồ nói Mộ Dung Ý Vân ti bỉ vô sỉ, nhưng thực sự tẩu mới là người đại nhân đại lượng nhất mà ta từng biết." 
"Ta không phải." Đương nhiên là không phải, Mộ Dung Nghĩa không phải cha ta, ta vì sao phải báo thù cho hắn, ta không phải đại nhân đại nghĩa, mà là cực kỳ ti bỉ, cực kỳ vô sỉ, cực kỳ ích kỷ! 
Độc Cô Huỳnh hé miệng, tựa hồ đưa ra một quyết định trong đại, thật lâu sau, nàng mới nói: "Đại tẩu, ta sẽ không nói chân tướng cho đại ca, vĩnh viễn không." 
"Muội nói cái gì?" Ta kinh ngạc, lỗ tai ta có phải bị hỏng? 
Nàng lại nói: "Ta là người hiểu nhất nỗi đau của tẩu hiện giờ, càng không muốn đại ca đau khổ, ta làm thế là vì đại ca... nhưng ta còn có một điều kiện." 
"Được." Ta không cần xem là gì, thẳng thắn đáp ứng, cho dù nàng muốn ta chết ngay bây giờ ta cũng tuyệt không hối hận. 
"Giúp ta trọng chấn (khôi phục) Độc Cô gia." 
"Cái này... giúp thế nào?" 
Độc Cô Huỳnh bình tĩnh nói: "Bách Hiểu đường có tài lực cùng thế lực trong giang hồ, chỉ cần tẩu muốn là có thể giúp." 
Chỉ năm ngày đủ để thay đổi một con người, từ một tiểu cô nương đơn thuần ngây thơ, trở thành một người thâm trầm, suy nghĩ thấu đáo. 
"Muốn ta cho muội mượn tài lực và nhân lực, không vấn đề." 
"Đúng là vậy." Nàng quyết đoán nói "Ta biết tẩu rất yêu đại ca ta, vì đại ca mà trả giá rất nhiều, các người yêu nhau rất sâu đậm, có thể vì đối phương làm mọi thứ. Đại ca đã đeo thù hận suốt hai mươi năm, mà ta chỉ mơ mơ màng màng sống vô ích trong hai mươi năm. Ta còn nhận giặc làm cha. Mà đại ca, chỉ sợ một giấc ngủ ngon cũng không có, vì Độc Cô gia, huynh ấy đã làm rất nhiều, vì vậy từ nay, để ta gánh vác thay đại ca đi." Không thể xem nhẹ nàng, nàng có thể làm như vậy. 
"Huỳnh nhi, muội?" 
"Năm ngày này, ta đã nghĩ rất nhiều, đại ca lạnh lùng như vậy, là do hai mươi năm thù hận mà ra. Huynh ấy đã đóng băng tâm của mình, không cho người ngoài tiếp cận, yêu một người chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn, trên đời, ngoài tẩu ra, không ai có thể cho huynh ấy thoải mái cùng vui vẻ. Vì vậy, ta thà hi sinh mình, chứ không muốn huynh ấy lại tiếp tục chịu khổ cả quãng đời còn lại, đại tẩu, cảm ơn tẩu, cảm ơn tẩu đã không để ý tai tiếng trong giang hồ mà yêu đại ca, chiếu cố đại ca. Xin tẩu tiếp tục yêu huynh ấy, Huỳnh nhi chúc các người hạnh phúc." Trong mắt nàng có lệ, nhưng không rơi xuống, vẻ mặt vẫn kiên định, hiện tại Độc Cô Huỳnh lãnh khốc so với đại ca của nàng chỉ có hơn chứ không có kém. 
"Huỳnh nhi, hai mươi năm trước, khi cha muội còn tại thế từng có ý muốn quy ẩn giang hồ, tìm cuộc sống tiêu diêu thế ngoại. Huỳnh nhi, đừng miễn cưỡng bản thân." 
"Không, Độc Cô gia danh chấn giang hồ, ta không thể để cho nó bị hủy diệt như vậy. Ta muốn chấn hưng Độc Cô gia, muốn nó rạng danh như năm xưa." Hiện tại nàng bình tĩnh dị thường, lòng ta lại đau. 
Ta thở dài một hơi. "Được rồi, ta cũng hi vọng Độc Cô gia có ngày khôi phục uy danh ngày xưa, ngươi muốn ta giúp thế nào?" 
"Độc Cô gia nổi tiếng bởi nghề đúc binh khí, đại tẩu có thể giúp ta tìm về các sách phổ về đúc binh khí, lại tìm những công tượng giỏi tay nghề." 
"Không thành vấn đề." Ta tin tưởng trong Bách Hiểu đường không thiếu hai thứ đó. 
Độc Cô Huỳnh ngẩng đầu. "Đại tẩu, ta cần ba mươi vạn lượng bạc." Ta không phải thần tài, đây tương đương số tiền thu vào của Bách Hiểu đường trong một thánh! (Thu vào tuy nhiều nhưng chi tiêu cũng nhiều, cơ bản phải chi tiêu một nửa.) 
"Được, ta tin muội, gặp việc gì cũng phải suy tính kỹ, nếu bản thân giải quyết không được thì tìm bọn ta. Ta cùng đại ca muội, tốt xấu cũng là nhân vật nổi danh. Đại tẩu tặng muội ba mươi vạn lượng, tặng thêm cho muội mấy cửa hàng." Ra tay đủ hào phóng a, gia tài của tiểu Bạch bị ta biến thành lễ vật. 
"Cảm ơn đại tẩu, đại tẩu yên tâm, ta sẽ không làm tẩu thất vọng." Nàng lại nhìn ta. "Đại tẩu, ta giết Hồng Tụ rồi." Ách, hết chỗ nói. 
"Gian tế mà thôi." Ta còn sợ nàng ta đem chuyện chúng ta vừa nói tiết lộ ra ngoài. 
"Đại tẩu, tẩu rốt cuộc có thể phá trận hay không, ta phải đi ra ngoài." 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.