Cực Phẩm Khí Phụ

Chương 96: Phá trận 2




Ta nhắm mắt lại, cùng Độc Cô Huỳnh bước ra từ từ. Dùng sức dẫm chân xuống... tim đập thình thình... cuối cùng...là mặt đất. 
Quả nhiên là huyễn tượng, ta đoán đúng rồi. Chúng ta cùng nhau bước vài bước, ta mới dám mở mắt, thứ đầu tiên đập vào mắt ta là một cánh cổng. rất quen thuộc, là sao? Ta nhìn lại xung quanh, Độc Cô Huỳnh cũng mở to mắt rồi thản nhiên nói: "Quả nhiên là huyễn tượng, đại tẩu, phá trận rồi." Thực là không quen cách nói chuyện của nàng như vậy. Hiện tại phản ứng của nàng tựa như lạnh nhạt, có lẽ hiện giờ trên đời không còn thứ gì có thể làm cho nàng thoải mái. Thực nhớ nàng trước kia ngây thơ hồ nháo, hiện tại nàng quá ư lạnh. Khi nào rảnh không chừng nghĩ biện pháp giúp nàng vui vẻ, đã có một ca ca đại khối băng, ta thực không muốn có thêm một lãnh khốc muội muội. Ở với hai huynh muội này, ta bị đóng băng thì làm sao? 
"Khụ, lão đầu chết tiệt, nghĩ muốn vây khốn ta, đâu có dễ." 
"Đại tẩu, đây là đâu?" Nàng thản nhiên bước đi nhìn xung quanh. 
Nơi này nhìn lại là một hoa viên trồng tùng bách, cũng không lớn quá, như thế nào mà có thể huyễn tượng thành rừng tùng bách mênh mông? 
"Không biết, đi ra ngoài nói sau." Nếu còn không ra ngoài, lập tức đói chết. Khi đó thực xấu hổ, làm sao gặp mặt sư phụ? 
Độc Cô Huỳnh dìu ta đến cửa, đẩy một cái, cửa liền mở ra. 
"Nhị tiểu thư." Gọi ta nhị tiểu thư? Ta mở to mắt, thấy một nha hoàn đang thi lễ với ta. 
"Đây là đâu?" Ta vội hỏi. 
Nha hoàn kì quái nhìn ta. "Nhị tiểu thư, đây là Mộ Dung sơn trang." Ta trố mắt, mặc dù biết ta bị vây khốn không xa Mộ Dung sơn trang, nhưng không nghĩ là bị nhốt ngay trong này. 
"Đi ra ngoài." Ta phất tay. 
Ta vừa bước ra khỏi cửa, nhìn lại, lập tức khiếp sợ. Trên cánh cổng gỗ ghi rõ "Mộ Dung biệt viện". Nơi đây ta đã thấy qua, trước giờ vẫn nghĩ đó là phế tích vì chả có ai ra vào. Ai nghĩ đến, trong đó lại là một đào viên, hơn nữa còn có mê hồn trận bẫy người? 
"Đại tẩu, trước tiên chúng ta đi nghỉ ngơi." Độc Cô Huỳnh đã đỡ ta đi tiếp. Đi một đoạn, lại thấy người hầu của Mộ Dung gia đi tới. Nghĩ lại, địa phương kêu "Mộ Dung biệt viên" kia là một nơi để luyện công rất tốt, có thể cách li với thế giới bên ngoài không sợ bị quấy nhiễu. Tâm cơ của lão đầu, ta không thể không bội phục. 
Chúng ta tùy tiện tìm phòng nghỉ ngơi, trước ngâm mình trong nước nóng. Sau đó kiếm đồ ăn, thuận tiện ngủ một giấc. Độc Cô Huỳnh còn cẩn thận xem mạch cho ta, nàng chuẩn đoán ta chỉ là lao lực quá nhiều, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày là ổn. Dù thế nào nàng cũng lớn lên trong Bách Thảo sơn trang, y thuật không phải tầm thường. May mắn ông trời phù hộ, ta có thể thoát khỏi mê hồn trận, không có ta cả đời cũng không thể thấy được Hàn. 
Độc Cô Huỳnh an bài hết thảy, nhẹ nhàng đi ra. Trong rừng ba ngày, ta cũng đã quen sự lạnh lùng của nàng, đối với hành vi của nàng cũng không còn cảm thấy kì quái. 
...... 
Ngủ nguyên một ngày, ta đã có điểm khỏe lại, thừa dịp nha hoàn vào dọn dẹp, ta liền bắt nàng mà tra khảo. 
"Lão gia cùng đại tiểu thư đi đâu?" 
"Hồi nhị tiểu thư, lão gia cùng đại tiểu thư đi tiêu diệt ma giáo, năm ngày trước đã xuất phát." Tuy sớm đoán được, nhưng cũng phải giật mình, lão cha hành động thực nhanh.
"Mục Hàn rời khỏi khi nào?" Tên gia hỏa không có lương tâm, không thấy ta đâu chẳng lẽ không đi tìm sao? 
"Nô tì không biết." Quên đi, một tiểu nha hoàn không thể biết quá nhiều chuyện. 
"Các đại môn phái cũng đã xuất phát đi diệt trừ ma giáo?" 
"Đúng là như vậy." 
"Tổng đàn ma giáo ở đâu?" Ta đến nhà của lão công mình ở đâu cũng không biết, thực mất mặt. 
"Nô tì không biết." 
Ta uống một ngụm nước, "Thôi, quên đi, ngươi lui xuống, đừng cho ai quấy rầy ta." 
Vốn muốn ngủ, lại có người cố tình không cho ta an bình, vừa mới chợp mắt, lại có người đến gọi ta, "Nhị tiểu thư, có người cầu kiến." 
"Ai?" Ta nằm trên giường mệt mỏi đáp. 
"Có vị kêu Độc Cô Huỳnh cô nương muốn gặp người." Ta thiếu chút phun cơm. (Tác giả: Ý Vân, chú ý, chú ý, hiện tại không phải thời gian ăn cơm). Độc Cô Huỳnh tính chơi trò gì? 
"Mời nàng vào." Ta muốn biết nàng định làm cái gì. 
Một lát, nha hoàn đi vào, ở sau có một nữ tử hắc y che mặt. Ánh mắt nàng lạnh lùng, cho dù không thấy mặt cũng biết nàng là tiểu cô tử của ta. Độc Cô Huỳnh tuy trước kia không thích trang điểm diễm lệ, nhưng ăn mặc sáng sủa. Hiện giờ đột nhiên thay đổi thành như vậy, cảm giác thật lạ. Nhìn thấy nàng, liền làm cho người ta cảm thấy một trận lạnh lẽo. Quả nhiên là muội muội của đại khối băng, tiểu khối băng. (==) 
Ta nhìn nha hoàn nói: "Y Lạc Lạc cô nương đâu?" Nàng chắc là muốn Y Lạc Lạc hoàn toàn biến mất? 
"Nô tì không biết, Y cô nương cách đây hai ngày đã rời khỏi Mộ Dung sơn trang." Quả nhiên là vậy, có thể thấy rõ quyết tâm của nàng. 
"Cái gì, đi rồi?" Ta sợ hãi kêu lên. 
"Dạ." 
"Vậy ngươi lui xuống, cho người báo với Bách Thảo sơn trang, Y tiểu thư đã rời khỏi Mộ Dung sơn trang." Phải diễn liền diễn cho giống. 
Nha hoàn "Dạ" một tiếng, cung kính đi ra ngoài, thuận tiện đóng cửa. 
Độc Cô Huỳnh đi tới, ngồi ở mép giường. "Đại tẩu, tẩu đã khỏe chưa?" 
"Vì sao phải như vậy?" Ta nheo mắt, khó hiểu nhìn nàng. 
"Từ nay về sau, không còn Y Lạc Lạc trên cõi đời, chỉ có Độc Cô Huỳnh." Nàng bình tĩnh nói xong, đem ánh mắt nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đượm nét bi thương. 
Nàng một thân hắc y, tuy là váy, nhưng lại tinh giản đơn điệu. Tóc đen tùy ý vấn lên, cột bằng một sợi dây đen tuyền, lại đeo một cái sa che mặt màu đen, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo. 
"Huỳnh nhi, muội vì sao phải thay đổi như vậy?" Ta nuốt nước miếng, khó hiểu hỏi. 
"Ta thích." Ách, chỉ như vậy thôi? 
"Học ai không học, lại cố tình học theo đại ca của muội?" Bộ dạng một thân sát khí, thực khủng bố. 
"Đại tẩu, cha của tẩu kêu gọi tám đại môn phái tiêu diệt ma giáo. Một vài môn phái nhỏ cũng đi theo, ta muốn đi giúp ca ca, tẩu đi không?" Nhìn nàng ổn trọng bình tĩnh như vậy, cũng không biết là tốt hay xấu. 
"Vô nghĩa, đương nhiên đi." 
"Đại tẩu, trước nghỉ ngơi, ba ngày sau xuất phát." 
"Có thể hỏi thăm vị trí của Tận Thiên cốc không? Ta còn chưa đi qua, đại ca của muội không mang theo ta." Nếu việc này đã huyên náo ồn ào, còn có môn phái nhỏ tham gia, có phải đã công khai vị trí của Tận Thiên cốc? 
Nàng thản nhiên nói: "Phía tây Giang Lăng thành, tầm ba mươi dặm, dân chúng còn gọi địa phương đó là quỷ cốc." Quả nhiên là đã công khai, mấy kẻ danh môn chính phái, đem địa chỉ của nhà ta công khai làm gì? 
Ta trợn mắt. "Quỷ cốc?" Nhà ta sao lại có cái tên đáng sợ như vậy? 
"Tận Thiên cốc hàng năm sương trắng tràn ngập, có vào không có ra, cho nên mới có tên kia. Thôn dân phụ cận nói truyền thuyết bảo rằng bên trong có lệ quỷ." Vô nghĩa, ở trong là tổng đàn của Thiên Ma giáo, người bình thường đi vào bị giết cũng không lạ. 
Ta còn chưa nói gì thì Độc Cô Huỳnh tiếp tục nói: "Các đại môn phái sáu ngày trước đề cử Mộ Dung Nghĩa làm võ lâm minh chủ, năm ngày trước đã xuất phát tới Tận Thiên cốc quyết tâm hợp lực tiêu diệt ma giáo." 
"Lão nhân chết tiệt, tự nhiên lại gây chuyện." 
"Đại tẩu, tẩu cơ thể suy yếu, nghỉ ngơi cho tốt, ba ngày sau, chúng ta xuất phát." 
"Được, muội cũng nghỉ ngơi đi." Ở trong trận cực nhọc ba ngày, nàng cũng đã sức cùng lực kiệt. 
...... 
Ba ngày sau, ta gửi thư cho Phượng Thanh Hà cùng Lục phóng viên, phái bọn hắn quản lí Bách Hiểu đường. Thuận tiện báo bình an, ta đột nhiên biến mất, chỉ sợ bọn hắn lo lắng. Thuận tiện nhờ họ phát tán tin tức, Y Lạc Lạc mất tích, giang hồ đột xuất hiện một hắc y nữ tử: Độc Cô Huỳnh. Trước mắt nàng chưa có sự tích gì. Ta biết nàng muốn nổi danh. Cũng mệnh lệnh bọn hắn tìm những cao thủ chế tạo sư, vô luận dùng biện pháp gì, cũng phải tìm ra. Tạm thời an bài mấy người đó ở Bách Hiểu đường, việc cụ thể sau này nói. Độc Cô gia lấy chế tạo binh khí mà nổi tiếng, Độc Cô Huỳnh muốn trọng chấn Độc Cô gia, cũng muốn khôi phục uy danh năm xưa. Còn lệnh cho bọn họ kiến tạo một sơn trang, nhưng hết thảy đều bí mật. Không thể cho người ngoài biết kiến tạo sơn trang là Bách Hiểu đường. Ta dù sao là con dâu của Độc Cô gia, cũng nên vì Độc Cô gia làm chút việc. 
Ở Mộ Dung sơn trang nghỉ ngơi, đến ngày thứ tư, ta chuẩn bị hết thảy ra đi. Theo hỏi thăm của ta, sau khi ta "mất tích", Hàn đột nhiên rời khỏi Mộ Dung sơn trang, Thủy Vũ Mị cũng rời đi, sau đó, các đại môn phái bắt đầu hô hào đối phó ma giáo. Vì sao bọn hắn đột nhiên rời đi, chẳng lẽ là tìm ta? Ta thực muốn nhanh chóng gặp Hàn, nhưng mà... thực xấu hổ, ta không biết cưỡi ngựa, đành phải nhờ nữ hiệp Độc Cô Huỳnh làm phu xe cho ta. 
Dọc theo đường đi, Độc Cô Huỳnh thích xen vào chuyện người khác, thích làm siêu nhân? Nếu có việc bất bình, ác bá ác tặc...Độc Cô Huỳnh nữ hiệp thấy ngứa mắt liền bay vào quản chuyện, lạnh như băng đem người xấu giải quyết, sau đó thực lãnh khốc để lại danh tánh: Độc Cô Huỳnh. Nàng hành hiệp trượng nghĩa tuyệt đối là có mục đích, ta lại làm như không hiểu, cho Bách Hiểu đường phát tán tin tức, cho bọn họ bốn phương tán thưởng Độc Cô nữ hiệp. Ta tin tưởng không bao lâu, Độc Cô nữ hiệp sẽ nổi danh. 
Chúng ta cứ phi ngựa một ngày một đêm, khi nghỉ ngơi, Độc Cô Huỳnh chỉ luyện công, một nữ hài tử khờ dại biến thành như vậy, ta thực đau lòng. 
Chạy liền vài ngày, thiếu chút tắt thở, cuối cùng đến được Giang Lăng. Dọc theo đường đi, nghe được rất nhiều về việc tám đại mô phái xuất binh công kích quỷ cốc. Ta thập phần hi vọng bát đại môn phái cho dù tấn công cũng không có ai bị chết. Ta hi vọng Hàn chỉ bắt bọn hắn, chứ đừng tổn thương người. Dọc theo đường đi, ta nghĩ rất nhiều, nếu bát đại môn phái thực sự thảm bại, có lẽ là có cơ hội hòa giải. Dù sao đánh đánh giết giết cũng không có gì tốt, không bằng hòa bình chung sống. Ta là người theo chủ nghĩa yêu hòa bình. Nói thật, người trong giang hồ nói Hàn là ma đầu giết người không chớp mắt, ta cũng không để ý. Nhưng thân phận như vậy gây ra nhiều phiền toái, nếu có thể, ta hi vọng hắn không biến thành dị loại. Cho dù không làm được Mục đại hiệp, ít nhất cũng giống như ta vừa chính vừa tà, bảo trì trung lập. (Đến cổ đại lâu như vậy rồi, còn chưa có ai bảo ta nữ hiệp, thực sự bi ai a.) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.