Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 10: Truy bắt hung thủ




Móa, trong tay tên Trần Lăng Huy này lại có súng.
Nhan Lôi chưa từng nghĩ đến điều này, xem lại thời gian, vụ nổ súng xảy ra lúc năm giờ chiều. Nói như vậy, Trần Lăng Huy đã bỏ trốn được một tiếng đồng hồ.
Cô lập tức gọi điện cho Chu Diên, không ai nghe máy. Cô đành phải gọi cho Lục Gia Nhiên, nhưng cũng không liên lạc được.
Không lẽ hai người họ đều xảy ra chuyện rồi sao?
Nhan Lôi cầm điện thoại, lần đầu tiên cảm nhận được sự lạnh lẽo đến tận xương cốt, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Vào thời khắc mấu chốt, bạn nhỏ ba ruột chỉ điểm cho cô: “Lôi Lôi, đừng hoảng sợ. Trực tiếp gọi điện cho cục cảnh sát, nói rằng con là người nhà của Lục Gia Nhiên, hỏi bọn họ xem chuyện gì đã xảy ra.”
“Vâng.”
Hiện tại cũng không lo được điều gì khác nữa, Nhan Lôi vội vàng gọi điện đến cục cảnh sát, rất nhanh đã có được phản hồi: Chu Diên và Lục Gia Nhiên đều bị thương, cũng may đều không phải là vết thương trí mạng.
Trần Lăng Huy đó có tật giật mình, thấy có người tìm đến, Trần Lăng Huy không nói hai lời, vừa mở cửa đã lấy súng ngắn ra giơ về phía bọn họ. Chu Diên thấy tình hình không ổn liền đứng chắn trước mặt Lục Gia Nhiên.
Trong lúc hai bên đang giằng co, Trần Lăng Huy đã thật sự nổ súng, nhưng lại là một tay bắn súng gà mờ. Sau khi bắn ba phát đạn thì Trần Lăng Huy nhảy qua cửa sổ chạy trốn.
Nhân viên nhận điện thoại nói với cô rằng: “Trên đùi Chu Diên bị trúng một viên đạn lạc, cánh tay của Lục Gia Nhiên cũng bị thương…”
Tắt điện thoại, Nhan Lôi thở dài, nhưng cô cũng rất tò mò, Trần Lăng Huy phản ứng gay gắt đến như vậy để làm gì? Súng trong tay cậu ta từ đâu mà có?
Nhan Quốc Hoa suy nghĩ một chút rồi bình thản nói: “Chúng ta đã đánh rắn động cỏ, đây là gây án tập thể. Những kẻ đồng bọn hợp tác với Trần Lăng Huy kia đã nghe được tin tức.”
“Trần Lăng Huy thực sự là một trong những chủ mưu của vụ án vỡ đập nước 26.7?”
Nhan Lôi hít vào một hơi. Cho đến bây giờ, cô cũng khó mà tưởng tượng được rằng một thiếu niên 17 tuổi sẽ to gan gây án như vậy.
Nhan Quốc Hoa khẽ gật đầu: “Chắc chắn là cậu ta có tham gia, đồng thời cũng quen biết những kẽ chủ mưu bày kế khác. Vậy nên trong lòng cậu ta có quỷ, thấy có người tìm đến mới vội vàng hấp tấp muốn chạy trốn để bảo vệ những đồng đội khác an toàn.”
“Sao tin tức lại lộ ra ngoài được vậy ạ?” Nhan Lôi rất khó hiểu, không lẽ bọn họ tra án để lộ ra sơ hở?
“Không biết.”
Ngay cả hình sự trinh sát lão làng như Nhan Quốc Hoa cũng không chắc chắn nguyên nhân tin tức bị lộ.
Có lẽ là Bạch Vi Vi tiết lộ, có lẽ là phía Lục Gia Nhiên xảy ra sai sót, có lẽ là khi bọn họ đi đến trường trung học nghe ngóng tin tức của Trần Lăng Huy bị đồng bọn biết được hành tung.
“Vậy bây giờ nên làm gì ạ?” Nhan Lôi cảm thấy sự việc đã trở nên quá mức rồi.
“Việc cấp bách bây giờ là điều tra rõ ràng xem Trần Lăng Huy sẽ dùng lộ tuyến như thế nào để chạy trốn. Nếu không, để cậu ta ra khỏi thành phố này thì hệ thống công an sẽ phải phối hợp với cảnh sát của những nơi khác để lần theo dấu vết, làm chậm trễ thời gian thì sẽ khó mà truy tìm được tung tích điểm dừng chân của cậu ta.”
Nói rồi, Nhan Quốc Hoa đi tới trước kệ sách, nhón chân lên, lấy một tờ bản đồ thành phố xuống.
Nhan Lôi đi đến, thấy ba mình bày tấm bản đồ ra. Thân hình của ông thấp bé nhỏ nhắn, toàn bộ tấm bản đồ được mở ra còn to hơn cả ông.
Ánh mắt của lão đồng chí do dự nhìn các vị trí xung quanh của nơi quản lí bến tàu, đập nước, trường học.
Hiện tại cả thành phố đều đang truy nã Trần Lăng Huy, vì trong tay cậu ta có súng nên cường độ truy nã là cao nhất. Tất cả cảnh sát và đặc công của thành phố đều sẽ cầm súng vào vị trí, thậm chí ngay cả bộ đội cũng sẽ được điều đến canh giữ trên đường phố.
Trong hệ thống camera giám sát dày đặc khắp thành phố, Trần Lăng Huy hoàn toàn không có khả năng chạy trốn. Vậy nên, cho dù cậu ta lựa chọn lẩn trốn hay là dọc theo các con đường nhỏ để bỏ trốn thì đều không phải kế sách an toàn trọn vẹn.
Vậy thì, Trần Lăng Huy sẽ chọn con đường như thế nào để trốn khỏi thành phố đây?
Nhan Quốc Hoa suy nghĩ một chút, ánh mắt khóa chặt tại Danh Hồ xuyên qua cả thành phố: “Trần Lăng Huy là nhân viên công tác của bến tàu, quen thuộc đường thủy của bản địa. Nếu như ba là cậu ta thì ba sẽ chọn đường thủy để chạy trốn.”
Nhan Lôi khẽ gật đầu, bên trái Danh Hồ chính là đập chứa nước nơi xảy ra chuyện, bên phải thông với đường sông rộng lớn của Trường Giang. Trên mặt sông có vô số các loại thuyền chở cát, thuyền đánh cá, du thuyền. Trước khi cảnh sát nghĩ đến điều này, Trần Lăng Huy đi đường thủy là an toàn nhất. Chỉ cần cậu ta điều khiển một chiếc thuyền nhỏ tiến vào đường sông Trường Giang, vậy thì đường thủy bốn phía thông suốt có thể giúp cậu ta trốn ra khỏi thành phố.
Như vậy, việc này không nên chậm trễ: “Ba, chúng ta đến bến cảng Trường Giang ngăn cậu ta lại.”
Cô thu dọn một chút rồi chuẩn bị ra ngoài, nhưng lúc ra cửa lại bị quản gia ngăn lại: “Cô Nhan, cậu chủ bảo cô đến bệnh viện một chuyến, mong cô đưa cậu chủ nhỏ đi cùng.”
“Tôi đến bệnh viện làm gì?”
Cô không có thời gian để lãng phí với Lục Gia Nhiên, Trần Lăng Huy còn đang chạy trốn đó.
Quản gia Lục nghẹn họng, không lẽ cô Nhan quên rằng… mình là người phụ nữ của cậu chủ rồi sao?
Hiện giờ cậu chủ bị thương, bảo người phụ nữ của mình đưa con trai vào viện chăm sóc không phải là chuyện rất bình thường sao?
Nhưng…
“Tôi không có thời gian đi chăm sóc Lục Gia Nhiên, ông tự tìm một người đến chăm anh ta đi.”
Nhan Lôi hoàn toàn không thèm để ý đến Lục Gia Nhiên, anh ta không bắt được Trần Lăng Huy mà còn không biết ngại để người ta đi chăm sóc? Mơ đi nhé.
Ra khỏi cửa, Nhan Quốc Hoa gọi cô lên xe: “Lục Gia Nhiên đi bắt kẻ địch mà còn có thể khiến mình nhập viện, còn để tội phạm chạy thoát, thật không có tiền đồ.”
Cục phó Nhan xem thường nhất chính là đồng đội heo.
Hành vi xung phong nhận việc mà lại làm trở ngại chứ không giúp được gì như Lục Gia Nhiên, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa khinh bỉ từ tận đáy lòng.

Bóng đêm bất giác đã kéo đến.
Đêm nay thành phố này không ngủ, khắp nơi trên đường đều có chốt cảnh sát.
Hiện tại toàn thành đều đang truy bắt Trần Lăng Huy, những người đi tản bộ trên đường cũng ít đi rất nhiều, cảnh sát cũng khuyên những bác gái nhảy quảng trường kia trở về.
Nhan Lôi lo rằng thời gian không kịp, đành phải thỉnh giáo: “Ba, chúng ta có cần mời cảnh sát đến bến tàu hỗ trợ chặn đường không?”
Nhan Quốc Hoa không đồng ý với suy nghĩ của cô: “Hiện giờ còn chưa biết tin tức đã bị lộ từ đâu, không nên tùy tiện đánh rắn động cỏ. Xác định vị trí của Trần Lăng Huy xong trước rồi nói.”
Nhan Lôi có chút thấp thỏm: “Nếu như Trần Lăng Huy thật sự đi đường thủy thì chỉ có mình ba và con đi chặn đường cậu ta thôi sao?”
Cô đã từng học Quân thế quyền và đánh cận chiến với ba một thời gian, nhưng cũng không thể đảm bảo sẽ quật ngã một người đàn ông đang cầm súng.
Nhan Quốc Hoa suy nghĩ một chút: “Con liên lạc với Chu Diên hỏi cậu ta xem trong cục cảnh sát có anh em nào đáng tin cậy, quyền cước phải giỏi một chút, bảo bọn họ mang theo súng bí mật đi đến bến cảng tụ họp với chúng ta.”
Nhan Lôi lập tức làm theo.
Chân của Chu Diên trúng đạn, hiện tại không thể xuất viện, chỉ có thể phối hợp với hành động của hai ba con Nhan Lôi.
“Tôi sẽ bảo người anh em mà tôi tin cậy nhất đến giúp cô. Nhan Lôi, cô nhất định phải chú ý an toàn, việc bắt tội phạm cứ giao cho cảnh sát làm đi.”
“Ừ.” Nhan Lôi hỏi: “Anh em của anh tên là gì?”
“Trần Bạc Vũ.”

Trần Bạc Vũ?
Nhan Lôi vừa lái xe vừa suy nghĩ, cái tên này hình như đã từng xuất hiện trong nguyên tác.
Cô cẩn thận nhớ lại một chút. Đúng vậy, ở phần cuối của nguyên tác, một nữ phụ độc ác khác lên kế hoạch bắt cóc con trai “Lỗi Lỗi” của cô để trả thù Nhan Lôi.
Có điều trong nguyên tác có quá nhiều nữ phụ độc ác, cô không nhớ rõ rốt cuộc là ai bày ra kế hoạch bắt cóc này.
Tóm lại, khi kẻ bắt cóc tống tiền con trai của cô chuẩn bị ra tay giết người thì một người cảnh sát từ trên trời rơi xuống, cứu lấy con của cô.
Đây là một đoạn truyện ngắn trong nguyên tác, một người cảnh sát như người ta cũng có thể liều mình cứu con trai của cô, vậy mà Lục Gia Nhiên vẫn còn liếc mắt đưa tình với nữ phụ độc ác.
Sau đó, Nhan Lôi đã từng đi cảm ơn vị cảnh sát này, mới biết rằng anh là đại thần hình sự trinh sát nổi tiếng nhất bản địa, một mình cũng có thể truy đuổi đến nơi dừng chân của kẻ bắt cóc.
Người này chính là Trần Bạc Vũ.
Cô nhớ rằng có rất nhiều fan nguyên tác đã bình luận:
[Tác giả, xin hãy để Trần Bạc Vũ lên sàn đi.]
[Chúng tôi không cần Lục Gia Nhiên, chúng tôi muốn Trần Bạc Vũ.]
[Thà rằng đưa nữ chính cho một người qua đường, cũng không muốn nhìn thấy cô ấy tha thứ cho tên cặn bã, ở bên cạnh tên cặn bã.]
[Cầu xin tác giả đó, thật sự không muốn nhìn thấy nữ chính và tên cặn bã gương vỡ lại lành.]
Nhưng tác giả nguyên tác lại tuân theo ý nghĩ “nữ chính sinh con cho ai thì người đó chính là nam chính”, cuối cùng vẫn để nữ chính tha thứ cho Lục Gia Nhiên.
Lúc cô đọc đến đây, hận không thể gửi cho tác giả một xe tải chứa dao, đúng là não tàn! Nam phụ tốt như vậy mà không biết trân trọng, đáng đời nguyên chủ chịu ấm ức suốt cả quyển sách.
Không ngờ rằng, không cần chờ đến phần cuối thì Trần Bạc Vũ đã lên sàn, Nhan Lôi có chút vui vẻ:
“Ba, con muốn gặp Trần Bạc Vũ này một lần.”
“Sao nào, cậu ta là một nhân vật rất quan trọng trong sách sao?”
“Ừm, trong nguyên tác ai nấy đều bắt nạt nguyên chủ, chỉ có người cảnh sát này giúp cô ấy cứu lấy con trai.”

Mười lăm phút sau, Nhan Lôi đi đến bến tàu lớn nhất nội thành.
Nơi này là giao điểm của Trường Giang và sông đào, bên trái đường sông là kênh đào, bên phải chính là Trường Giang cuồn cuộn nước.
Cách đó không xa là một địa điểm du lịch, cũng là khu tập trung di tích cổ lớn nhất của thành phố… Đi theo hướng đông tây 2km là một di chỉ bến đò cổ.
Cô dừng xe ở đối diện di chỉ, nhìn thấy trên phố cổ có một vết bánh xe rất sâu, dưới mỗi mái hiên nhà đều treo một chiếc đèn lồng màu đỏ.
Nếu không phải đuổi bắt phạm nhân, cô sẽ cảm thấy cảnh sắc nơi này vô cùng đẹp đẽ.
Cô đợi được mười lăm phút nhưng cũng không đợi được người hỗ trợ đến, ngược lại ở trong chiếc hồ đối diện có hai ngọn đèn tuần tra báo hiệu sáng lên.
“Là cảnh sát bắt tội phạm nghiêm trọng sao?” Nhan Lôi suy nghĩ.
“Chỉ là đội tuần tra trên mặt nước bình thường mà thôi, nếu là cảnh sát thì bọn họ sẽ có thuyền chống đạn công kích chuyên dụng.”
Ánh mắt Nhan Quốc Hoa không hề rời khỏi mặt hồ đối diện.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, trên hồ đối diện không có việc gì xảy ra, xung quanh cũng không có người nào đến.
Nhan Lôi ngáp, đang muốn hỏi xem khi nào thì Trần Bạc Vũ đến. Vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy ở đối diện có một chiếc xe chở đất đi đến, chiếc xe nhanh chóng chạy qua, làm văng lên một đống bùn đất.
Lúc này, cô nhìn thấy từ trong gương chiếu hậu có một khối đá nhỏ từ trên xe chở đất văng ra rơi xuống người đi đường.
Người kia kêu lên rồi ngã ra đất, mà chiếc xe gây ra chuyện thì nghênh ngang rời đi, không hề có ý muốn dừng lại.
“Móa, gây chuyện bỏ trốn à?” Nhan Lôi chứng kiến toàn bộ quá trình.
“Đi xuống xem một chút, giúp người ta gọi điện báo cảnh sát.” Nhan Quốc Hoa cũng nhìn thấy một màn này.
Nhan Lôi lập tức mở cửa xe lao xuống dưới, cô có lòng tốt đỡ dậy người đi đường vừa mới bị ngã kia: “Anh không sao….”
Chữ “chứ?” của cô còn chưa nói thành câu thì tim nhịp tim của cô đã chậm đi một nhịp, trên mặt của anh ta đều là máu, một đôi mắt lóe sáng ẩn chứa sự tàn khốc lạnh lẽo, sắc bén như một thanh dao găm Thụy Sĩ có thể tuốt ra khỏi vỏ bất cứ lúc nào.
Không hay rồi!
Cô biết mình đã phạm phải một sai lầm!
Một giây sau, một khẩu súng vững vàng đặt lên ngực cô, là một cây súng ngắn nhỏ loại 54, loại súng ngắn này chỉ có năm phát đạn, nhưng Nhan Lôi biết, một phát đã có thể lấy đi tính mạng của cô. Hơn nữa khoảng cách gần như vậy hoàn toàn là không tránh kịp.
Trần Lăng Huy nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt có một mảng màu đỏ lớn: “Không được nhúc nhích, đưa điện thoại cho tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.