Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 116: Ngoại truyện 1




Tên anh ta là Lâm Học Nguy.
Thanh xuân của anh ta kết thúc tại lễ đính hôn hoành tráng với một người đàn ông giàu có.
Lễ đính hôn diễn ra vô cùng hoàn hảo, những gia đình giàu có, quý tộc ở thành phố này đều đến, xem như nể mặt hai nhà Bạch Lục.
Là “bạn học thời đại học” của Bạch Tường Tường, anh ta đứng trong đám đông theo dõi buổi lễ. Ngay cả màn hình phát sóng trực tiếp của đài truyền hình cũng không hề quay về phía anh ta một chút nào.
Tại buổi lễ đính hôn.
Nhà họ Đinh cử ra người chủ trì là Đinh Doãn Hào. Lúc đó, người ta đồn rằng anh ta đang theo đuổi Bạch Vi Vi, em gái của Bạch Tường Tường.
Hai cô chủ nhà họ Giang là Giang Tuyết Mai và Giang Nguyệt Sơ đều có mặt, Giang Nguyệt Sơ là người đẹp nổi tiếng nhất trong các gia đình giàu có của thành phố, thu hút vô số ánh nhìn của đàn ông.
Ngoài ra còn có cậu chủ nhà họ Đường, Đường Khải cũng thay mặt ông Đường Trạch Hào đến tham dự
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy người em cùng ba khác mẹ này. Anh ta đi cùng vợ là Giang Tuyết Mai, nụ cười hạnh phúc tràn ngập trên môi, con gái Phi Phi của anh ta vừa mới chào đời.
So với đám con nhà giàu này, anh ta, một hội trưởng hội sinh viên đại học nghèo khó, thật sự không là gì cả.
Ngay cả cầm ly rượu cũng không có ai đến cụng ly.
Vì vậy, anh ta đứng trong góc, bất đắc dĩ làm một chú hề theo dõi buổi lễ.
Hôm nay, Bạch Tường Tường trong bộ váy cưới trông rất xinh đẹp, đẹp hơn bao giờ hết trong trí nhớ của anh ta.
Người đàn ông đẹp trai đứng cạnh cô ấy chính là chồng chưa cưới sẽ đính hôn với cô ấy, Lục Gia Nhiên, con trai út của nhà họ Lục. Nhìn qua thì, bọn họ đúng là một đôi trai xinh gái đẹp.
Tuy nhiên, khung cảnh đẹp đẽ trên kia lại tạo cho anh ta một ảo giác, dường như đây không phải khung cảnh lễ đính hôn, mà là một câu chuyện cổ tích hài hước.
Công chúa trong câu chuyện cổ tích đó vốn là thanh mai trúc mã của anh ta.
Bọn họ có nhiều kỷ niệm với nhau nhất, đó là câu chuyện cổ tích của một cô tiểu thư giàu có lên lên cùng một chàng trai nghèo khó.
Bây giờ, công chúa đã có hoàng tử của mình, một người chồng chưa cưới môn đăng hộ đối với cô.
Sau khi uống hết ly sâm panh thứ ba, anh ta hơi say, hôm nay anh ta uống nhiều rượu hơn cả lượng rượu anh ta uống trong hai mươi năm qua cộng lại.
Rượu sâm panh trên bàn đã bị lấy đi mất, vì vậy anh ta đổi một ly rượu vang đỏ, tiếp tục uống.
Rượu trong ly có màu đỏ tươi như máu, cùng với tiếng hoan hô trong sảnh đường, quả thật có không khí rất vui mừng.
Anh ta nhìn chằm chằm vào màu đỏ, dần dần một ý nghĩ nảy ra trong đầu anh ta, làm thế nào để biến nơi này trở thành một hôn lễ nhuốm máu nhỉ?
Ví dụ, có người sử dụng hoa hồng đỏ tươi để tượng trưng cho tình yêu giả tạo trong đám cưới, cũng có thể sử dụng máu đỏ tươi để tượng trưng cho tang lễ của người quen. Mà người chôn dưới đó không phải ai khác, chính nhà họ Lục đã lấy đi tất cả của anh ta.
Lễ đính hôn đã tiến hành được một nửa, cặp đôi bước xuống, bắt đầu nâng ly với những vị khách có mặt.
Khi đến chỗ anh ta, ánh mắt Bạch Tường Tường lướt thoáng qua anh ta, rồi cô thận trọng giới thiệu với chồng chưa cưới của mình: “Gia Nhiên… đây là bạn học đại học khoa máy tính của em, hội trưởng hội sinh viên… Lâm Học Nguy.”
“Anh Lâm, xin chào, lần đầu gặp mặt.”
Lục Gia Nhiên đắc ý chào hỏi, ánh mắt dò xét quần áo của anh ta, nhìn thoáng qua.
Mũi chân anh ta hướng vào phía trong, khóe miệng vểnh lên, cố gắng giữ phép lịch sự, khách sáo nói: “Anh Lục, anh là người rất có tiếng ở thành phố này. Anh lần đầu gặp tôi, nhưng tôi không phải lần đầu nhìn thấy anh.”
Tao đã gặp ba mày vô số lần rồi.
Tao là con rối được ba mày đặc biệt bồi dưỡng, sự tồn tại của tao là bước đệm cho tương lai của mày.
Đây là những lời tự đáy lòng của anh ta, nhưng anh ta không thể nói ra. Bởi vì Lục Hoa Đào yêu thương đứa con trai út này nhất, muốn hai tay Lục Gia Nhiên không vướng chút bụi bẩn nào. Vì vậy, ông ta chưa bao giờ nói với Lục Gia Nhiên mọi thứ trong nhà học Lục có nguồn gốc như thế nào.
Lục Gia Nhiên mỉm cười, anh ta đã nghe kiểu khen này không biết bao nhiêu lần rồi, lần này cũng không khác gì mấy lần trước.
Vì vậy, anh ta không hề ghi nhớ cái tên Lâm Học Nguy này.
Tất nhiên, anh ta không ngờ rằng sau này Lâm Học Nguy sẽ tiêu diệt nhà học Lục, còn lên kế hoạch sử dụng cấp dưới thân tín nhất của mình, A Hoa, giết ba và anh trai của mình.
Chỉ có khuôn mặt Bạch Tường Tường hiện lên sự lo lắng: “Anh say rồi đúng không? Có cần gọi tài xế đưa anh về nhà không?”
“Không cần.”
Anh ta nhìn cô dâu xinh đẹp, cùng với chiếc váy trắng đính kim cương, ngọc trai. Đây là một trong những sính lễ mà nhà họ Lục gửi tặng nhà họ Bạch, chiếc váy cưới đính kim cương, ngọc trai trị giá mười triệu tệ.
Một chiếc váy như vậy mới xứng với vẻ đẹp vô song của Bạch Tường Tường, phải không? Làm thế nào anh ta mới xứng đáng được như vậy đây?!
Vì vậy, anh ta bật cười, tự khoa trương giễu cợt nói: “Không phải hai người còn rất nhiều khách quý để mời rượu sao? Sao cứ dừng chân ở chỗ này thế? Mau đi mời rượu những người khác đi.”
Lục Gia Nhiên thấy chuyện này có chút kỳ lạ, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều. Vì vậy, anh ta nắm tay vợ chưa cưới của mình, đi đến bàn bên cạnh.
Anh ta uống thêm mười ly rượu vang một mình, cho đến khi bụng cồn cào muốn nôn, nôn ra trước mặt khách khứa thì thật là thô lỗ. Vì vậy, anh ta chạy vào nhà vệ sinh, khuôn mặt trong gương hiện lên một màu đỏ bừng như gan lợn.
Sau đó, anh ta nôn một hồi, cả người chật vật vô cùng, bộ âu phục trị giá 100.000 đô la mà anh ta mượn của bạn cùng lớp cũng dính đầy bã nôn.
Sau đó, anh ta say khướt ngã trên sàn nhà vệ sinh, bất tỉnh nhân sự.
***
Khi tỉnh dậy lần nữa, anh ta đang ngủ trên một chiếc giường lớn sang trọng.
Cô dâu xinh đẹp vừa rồi, hiện tại đã cởi bỏ áo cưới sáng chói ngọc trai và kim cương, trên người chỉ mặc một bộ sườn xám trắng như tuyết, ngồi ở bên cạnh giường của anh ta
Trong đầu anh ta vẫn còn hơi men, rượu ngọt đều đã trở thành độc dược đắng cay. Anh ta nhìn vẻ mặt lo lắng của Bạch Tường Tường, chán ghét hỏi: “Em làm gì ở đây? Em không đi cùng chồng của mình sao?”
Bạch Tường Tường thở dài, đôi lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại, có chút bất đắc dĩ nói: “Học Nguy, không phải anh ghét ông ngoại của mình trên người toàn mùi rượu, cho nên đã thề rằng sẽ không uống rượu cả đời sao?”
Là bạn thanh mai trúc mã mấy chục năm, cô ấy biết rõ tất cả quá khứ của anh ta. Kể cả việc bị ông ngoại say xỉn đánh đập không biết bao nhiêu lần khi còn nhỏ, toàn thân đều bị thương, chân trái bị đánh thành tật…
Không thể chịu nổi hơn nữa là, ông ngoại đã từng tống anh ta đến một nơi đáng xấu hổ, làm thứ mua vui cho kẻ có tiền.
Bởi vậy, anh ta cực kì ghét người ông ngoại độc ác của mình, đồng thời cũng ghét rượu, thứ khiến ông ngoại mất đi lý trí.
Anh ta từng nói: “Tường Tường, rượu không phải là thứ tốt, khi người ta đụng đến rượu, sẽ trở nên tồi tệ.”
Vì vậy, anh ta đã thề trước mặt cô ấy rằng cả đời này sẽ không đụng đến rượu. Kết quả là hôm nay anh ta nốc mấy ly sâm panh và rượu vang vào người, say đến bất tỉnh nhân sự, ngã trong nhà vệ sinh.
Sau khi biết tin, cô ấy không giấu nổi sự sợ hãi, dứt khoát tự mình sang xem tình hình của anh ta.
Cô ấy vội tìm một cái cớ, bỏ mặc chồng chưa cưới và ba mẹ chồng tương lai, chỉ vì lo lắng Lâm Học Nguy xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Anh ta nấc lên một hơi rượu, trả lời câu hỏi: “Bởi vì hôm nay anh rất vui vẻ, cho nên mới uống nhiều rượu như vậy.”
Bạch Tường Tường chớp mắt, cô ấy cắn môi nói: “Thật không? Anh thật sự nghĩ như vậy sao?”
“Tất nhiên, em cũng biết anh luôn coi em như em gái của mình mà.” Anh ta nói một cách hời hợt, thuận tiện khen mấy câu: “Em đúng là vẫn hợp mặc váy trắng nhất, ngọc trai và kim cương mới xứng với vẻ đẹp của em.”
Em gái!
Anh ta luôn coi cô ấy như em gái của mình!
Một câu nói đơn giản, lại giống như một con dao sắc bén.
Bạch Tường Tường cúi đầu, cô ấy đang nắm chặt góc sườn xám, cũng như đang chịu đựng điều gì đó. Là con gái lớn của nhà họ Bạch, kỳ vọng sau này của ba mẹ cô ấy, con dâu tương lai của nhà họ Lục, chị gái của Vi Vi, có quá nhiều điều cô ấy muốn bảo vệ…
Ngay cả lời nói cũng rất trịnh trọng: “Em cũng luôn coi anh như một người anh trai.” Ngập ngừng một chút, cô hỏi: “Nghe nói anh có đủ tư cách vào học tại Harvard phải không?”
“Khoa máy tính của chúng ta vốn có hai chỉ tiêu học ở Harvard.” Lâm Học Nguy thản nhiên nói: “Anh cứ nghĩ em sẽ học ở Harvard với anh, em cũng từng nói, du học là ước mơ cả đời của em. Nhưng không ngờ em lại dễ dàng từ bỏ ước mơ như vậy, nguyện ý làm bà chủ nhà họ Lục.”
Để cô ấy được thuận lợi du học ở Harvard, anh ta đã tốn rất nhiều công sức lấy lòng, mới thoả thuận được với giảng viên, đặc biệt dành một suất học Harvard cho cô.
Chỉ cần mọi chuyện suôn sẻ, họ đã có thể cùng nhau đi du học vào mùa xuân năm sau. Khi đó, tại Harvard, trời cao đất rộng, anh ta hy vọng cô ấy có thể thoát khỏi cuộc sống gò bó của nhà họ Bạch.
Tính cách của cô ấy vốn rất phóng khoáng, không quản ngại tia nắng mặt trời.
Chỉ là sau khi lớn lên, tính cách của cô ấy bị kìm hãm bởi ý thức trách nhiệm với gia đình, dần dần đánh mất chính mình.
Vì vậy, không có gì ngạc nhiên, Bạch Tường Tường lắc đầu tự lẩm bẩm: “Học Nguy, chúng ta đều đã lớn, bây giờ không phải là khi còn nhỏ, chúng ta có thể cùng nhau vô tư chơi đùa, không để ý cái gì cả. Em là hy vọng của nhà họ Bạch, quan hệ thông gia của hai nhà Lục Bạch có thể giải thoát gia đình em khỏi tình thế khó xử hiện tại là mất kênh cung cấp, vì vậy việc học ở Harvard… Em chỉ có thể từ bỏ.”
Cô ấy biết, ông Lục Hoa Đào nắm giữ năm mỏ kim cương ở châu Phi. Sản lượng kim cương hàng năm là năm triệu ca-ra.
Nhà họ Bạch rất cần các kênh cung cấp của nhà họ Lục, đây mới là nền tảng của quan hệ thông gia kinh doanh giữa hai nhà bọn họ, đôi bên cùng có lợi.
“Thứ mà em từ bỏ không phải là tư cách đi du học.”
Ánh mắt anh ta nhìn cô ấy thật sâu, nửa lời còn lại là, Bạch Tường Tường, em có biết thứ mà em từ bỏ là tương lai của chúng ta, là tình cảm mười hai năm trời của chúng ta không.
Bạch Tường Tường cắn môi không nói gì.
Từ trước đến nay, cô ấy luôn là người rất hiểu chuyện, biết rằng mình phải chịu trách nhiệm cho những hành động của bản thân.
Nhưng những người khác cũng không thể can thiệp vào suy nghĩ của cô ấy, thật ra trong lòng cô chưa từng có một người đàn ông nào khác ngoài anh ta.
Trong phòng ngủ đã im lặng một lúc, cuối cùng, anh ta phá vỡ sự im lặng: “Em còn nhớ không? Mười hai năm trước, chúng ta gặp nhau lần đầu tiên ở trước nhà thờ nơi em tổ chức lễ đính hôn.”
Bạch Tường Tường gật đầu, làm sao cô có thể quên được chứ: “Em còn nhớ.”
Nhà thờ này là nhà thờ Thiên chúa giáo do nhà họ Lục đầu tư xây dựng, mục sư là bạn của ông Lục Hoa Đào, mà cách đó không xa chính là cô nhi viện “Ngôi nhà thiên sứ”.
Khi đó, người bà lương thiện của cô ấy vẫn còn sống nên đã đưa cô ấy đến cô nhi viện để làm việc thiện.
Cô ấy đã gặp anh ta ở chỗ đó, cậu bé đứng trước nhà thờ tuy gầy gò, nhỏ bé nhưng quai hàm nhô cao, đường cong rất đẹp. Lông mi dài và rậm, đôi mắt to, sáng rõ. Bờ vai hơi rộng, thích hợp làm đường cong để tựa vĩ cầm.
Thật đẹp đẽ.
Một cậu bé như một thiên thần.
Khi còn trẻ, chưa biết gì, cô ấy đã bị anh ta thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn nói với bà ngoại rằng: “Anh trai đó là Cupid ạ?”
Một giây sau, cậu bé thiên thần trong suy nghĩ của cô khập khiễng đi tới, đám trẻ xung quanh đều đang cười nhạo nó: “Đồ bị tật!” “Đồ bị tật!” “Đồ bị tật!”
“Biến đi biến đi, đừng làm tổn thương anh ấy!”
Cô ấy lập tức nổi giận, hung hăng chạy tới, cố gắng bảo vệ thiên thần nhỏ đẹp đẽ này.
Làm sao bọn trẻ lại có thể làm tổn thương anh ấy chứ?
Anh ấy đẹp trai như vậy, phong nhã như vậy, lại nhỏ bé như vậy…
Chẳng mấy chốc, đám trẻ kia đều bị vệ sĩ nhà cô ấy đuổi đi, bà ngoại bảo cô ấy chơi với cậu bé này.
Đôi mắt cậu bé sáng lên, đẹp hơn cả tượng thần Cupid trong nhà thờ: “Cảm ơn, cậu tên gì?”
“Tớ tên là Bạch Tường Tường! Anh đẹp trai, cậu tên là gì?”
“Tớ… tớ là Lâm Học Nguy.” Cậu bé có chút xấu hổ, nó rất ít khi nói chuyện với một cô bé xinh đẹp như vậy. Hơn nữa, cô bé còn khen anh ta đẹp nữa chứ.
“Đó là một cái tên đẹp! Đẹp như cậu vậy.”
Kể từ hôm đó, ba chữ Lâm Học Nguy đã khắc sâu vào trái tim cô ấy.
Anh ta là chàng trai thiên thần trong mắt cô. Từ nay về sau, không một người đàn ông nào có thể gây cho cô ấn tượng đầu tiên rung động như vậy ngay từ lần gặp đầu.
Khi cô ấy và viện trưởng viện cô nhi biết được cuộc sống khốn khó của anh, cô ấy đã khóc và nói: “Anh trai nhỏ đừng lo, tớ sẽ mãi mãi ở bên cạnh cậu!”
Sau này, bà ngoại qua đời, cô ấy đã kế thừa chí hướng của bà ngoại, làm một nhà từ thiện.
Vì vậy, cô ấy cũng thường xuyên đến cô nhi viện “Ngôi nhà thiên sứ” này. Kết quả là việc này kéo dài tám năm, cho đến khi anh ta được nhận vào đại học khi mới 16 tuổi.
Sau đó, khi điền thông tin vào giấy nguyện vọng Đại học, cô ấy đã theo đuổi chí hướng của anh ta, cũng điền khoa Máy tính Đỉnh Đại.
Ước mơ ban đầu của cô ấy là trở thành một nhà văn, viết về nỗi khổ cực của trẻ em châu Phi. Chỉ là vì anh ta đang theo học ngành khoa học máy tính ở Đỉnh Đại, cho nên mới thay đổi nguyện vọng thành cái này.
Có phải để gặp anh ta không?
Có phải hay không, ở sâu trong lòng, cô ấy muốn đến gần anh ta hơn một chút?
Không biết nữa, khi lớn lên, cô ấy đã không nhớ đến quá khứ rất lâu rồi.
Lâm Học Nguy ngày càng khó lường, sau khi lên đại học, anh ta đã trưởng thành, già dặn hơn các bạn đồng trang lứa rất nhiều.
Đồng thời, anh ta có mối quan hệ rất rộng trong trường đại học, thân thiết với các giáo sư và giảng viên, trong nước có bất cứ trận đấu máy vi tính nào, anh ta đều dẫn dắt đội báo danh đầu tiên vào danh sách tham gia. Lần nào anh ta cũng giành chức vô địch về cho trường, mang về vô số danh hiệu. Là hội trưởng hội sinh viên thiên tài nổi tiếng khắp trường.
Là người hiểu rõ Lâm Học Nguy nhất trên thế giới này, cô ấy đương nhiên biết chí hướng của anh ta rất lớn, trở thành một danh gia vọng tộc tiếp theo.
Cho nên, nếu mình bỏ trốn với anh ấy, chẳng phải sẽ hủy hoại toàn bộ tương lai của anh ấy sao?
Hoặc là, tình cảm này chẳng qua chỉ là một bên tình nguyện?
Không biết nữa.
Cho dù là cô ấy, hiện tại cũng không thể nhìn thấu tâm hồn của anh ta, rốt cuộc ẩn chứa dục vọng gì.
Cô ấy chỉ lo lắng cho tình trạng của anh ta, Lâm Học Nguy ghét rượu nhất, thế nhưng hôm nay anh ta lại uống nhiều tới mức nôn trong nhà vệ sinh.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây, đối với người luôn thận trọng trong lời nói và việc làm của mình như anh ta.
Nghĩ đến đây, cô ấy kiên định nói: “Rượu không phải là một thứ tốt, hứa với em sau này đừng uống nữa.”
“Đừng uống nữa? Em dùng thân phận gì ra lệnh cho anh? Bà chủ nhà họ Lục ư?”
Lâm Học Nguy chế nhạo, Bạch Tường Tường đã phụ nguyện vọng cùng nhau vào Harvard của bọn họ, lúc này, về lí cô ấy chính là một kẻ phản bội nhu nhược.
Bạch Tường Tường lắc đầu: “Coi như là bạn bè đi, chúng ta đã quen nhau mười hai năm rồi, anh hãy nể mặt em đi. Nếu không, chúng ta xem như chưa từng quen biết.”
Hóa ra, quen biết hai mươi năm để ngăn uống rượu?
Anh ta nhìn ra ngoàu cửa sổ, chóp nhà thờ cách đó không xa, sắc trời đã tối, những viên ngói đầy màu sắc trên đó phản chiếu ánh sáng đầy màu sắc.
Khi còn nhỏ, anh ta đã nói đùa với cô ấy rằng: “Phía trên nhà thờ có một con đường lên thiên đàng, chỉ những đứa trẻ thông minh mới có thể nhìn thấy con đường đó ở đâu.”
Vì vậy, hai đứa trẻ nghịch ngợm đã cùng nhau bước lên con đường của Đấng Christ, cùng leo lên tầng áp mái của nhà thờ, bọn họ tìm kiếm rất lâu, chỉ để tìm thấy một bức tượng phủ đầy bụi của Đức Thánh mẫu Maria, đổi lại là một lời mắng mỏ từ vị linh mục.
Nghĩ đến tất cả những gì đã qua khi còn nhỏ, anh ta cười khổ nói: “Tường Tường, rất nhiều người trong nhà thờ đang đợi em, em lấy cớ gì để trốn tới gặp anh?”
Câu nói “Tường Tường” này đột nhiên khiến cô ấy trở nên run rẩy, đã lâu rồi không nghe anh ta gọi mình như vậy. Bạch Tường Tường nhăn mặt nói: “Em nói rằng em bị tiêu chảy, không được thoải mái.”
“Đồ ngốc, lấy cớ cũng không xong, vẫn cứ như lúc trước, lừa gạt người khác khó khăn đến vậy sao?” Lâm Học Nguy không khỏi phàn nàn.
Sau đó, anh ta thả lỏng cả người, như trút bỏ mọi thứ, anh ta cười nói: “Trở về đi, đừng để chồng chưa cưới và ba mẹ phải chờ đợi lâu. Đúng rồi, Bạch Vi Vi em gái của em cũng ở đó. Người làm chị gái như em phải làm tấm gương thật tốt chứ, đúng không?”
Bạch Tường Tường gật đầu một cách máy móc, Lâm Học Nguy luôn có thể suy nghĩ cho tình huống xấu hổ của mình. Nếu người chị gái như cô làm mất mặt, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hôn sự của em gái Bạch Vi Vi.
“Vậy mau trở về đi.” Lâm Học Nguy thuyết phục, nhưng giọng điệu lại trở nên thờ ơ: “Em là con cả của nhà họ Bạch, nếu lúc nào cũng gặp bạn học nam như anh, sẽ khiến người khác nhìn thấy, nói lời phiền phức.”
Bạch Tường Tường đứng dậy, cô ấy thở dài, giúp anh ta kéo chăn bông, nói: “Sau này, anh đến Harvard hãy học hành chăm chỉ. Nếu anh trở về Trung Quốc và ở lại đây phát triển, em sẽ cố gắng hết sức giúp anh hiện thực hóa ước mơ của mình.”
“Cảm ơn, không cần.”
Anh ta muốn nói, đằng sau anh ta là ba vợ tương lai của cô ấy, Lục Hoa Đào. Hơn nữa, Lục Hoa Đào đã sắp đặt sẵn cuộc đời của anh ta, giết Hàn Nhận mới là lý do nhà họ Lục nuôi dưỡng anh ta hơn mười năm qua.
Bạch Tường Tường nhìn anh ta lần cuối, sau đó quay đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Từ lần quay đầu này về sau, bọn họ mãi mãi là những người xa lạ.
Đây cũng là hình ảnh tốt đẹp cuối cùng anh ta để lại trong mắt cô.
Cũng là đêm hôm đó, Lục Hoa Đào tìm thấy anh ta, cảm khái nói: “Chỉ mới chớp mắt, bọn trẻ đều đã lớn rồi, con trai út của tôi Gia Nhiên đã đính hôn với cô chủ nhà họ Bạch…”
Sau đó, ông ta ra lệnh: “Học Nguy, trước khi đi học cậu hãy giúp tôi xử lí Hàn Nhận. Chỉ cần giết được Hàn Nhận, sau khi cậu về nước, tôi sẽ giúp cho cậu điều hành công ty di động.”
“Được.”
Anh ta đã đồng ý với ông chủ, tìm đến đàn em giỏi nhất của mình, Giang Thu Trì, cùng anh ta thành lập nhóm mười hai con giáp, lợi dụng sự oán giận của những học sinh trung học ở trường cấp ba Danh Hồ.
Tất nhiên, anh ta chỉ giả bộ nghe lời, thực tế, anh ta không phải một tên tay sai. Đối với nhà họ Lục, anh ta có một mối hận vô bờ bến, Lục Gia Nhiên đã cướp đi Bạch Tường Tường của anh ta. Còn Lục Hoa Đào, lão già khốn nạn đối xử với mình như một con chó, là kẻ thù lớn nhất mà anh ta muốn tiêu diệt sau khi xử lí xong Hàn Nhận.
Vừa hay, vệ sĩ của Lục Gia Nhiên, Nghê Gia Hoa đã tìm đến anh ta, cầu mong anh ta sử dụng các mối quan hệ cá nhân để điều tra chuyện mất tích của ba mình ở châu Phi.
Anh ta giúp đỡ người bạn, tra tới tra lui, lại điều tra đến Lục Hoa Đào. Hóa ra ba mươi năm trước, hơn 200 người đã mất tích trong mỏ chui của nhà họ Lục. Hơn nữa, năm đó Hàn Nhận đã ủy thác cho các gián điệp thương mại lấy bằng chứng chính xác, ảnh chụp mỏ chui.
Sau đó, thông qua các kênh ngầm của dark web, anh ta có được một tấm ảnh, trong đó có một người đàn ông đã chết, bị vô số con quạ mổ lên người. Ông ấy ngửa mặt lên trời, mắt không nhắm lại, một bên mắt đã bị mổ gần như không còn gì.
Anh ta đưa bức ảnh thê thảm của người đàn ông đã chết này cho A Hoa xem, A Hoa khóc tới vặn vẹo trước mặt anh ta, người công nhân chết không nhắm mắt này chính là ba anh ta.
Sau khi khóc xong, A Hoa nắm chặt nắm đấm, nói: “Là Lục Hoa Đào đã giết chết ba tôi. Sau này, tôi sẽ giết ông ta để trả thù cho ba tôi!”
Anh ta châm một điếu thuốc, nhìn vào đôi mắt tràn ngập hận thù của A Hoa, nảy ra một kế hoạch. Hay là, dùng con cháu của những người công nhân này làm tai mắt trong nhà họ Lục, khi cần thiết sẽ lợi dụng bọn họ giết chết lão chó già Lục Hoa Đào.
Vì vậy, anh ta chuẩn bị, đưa việc tiêu diệt nhà họ Lục vào trong kế hoạch của mình.
Kể từ đó, trong lòng anh ta đã không còn chút lương thiện nào nữa.
Từ nay về sau, anh ta là sức mạnh hắc ám, là anh Xà luôn ẩn mình trong bóng tối.
Nửa năm sau.
Kế hoạch được thực hiện một cách hoàn hảo.
Tuy nhiên, anh ta không chỉ giết Hàn Nhận, mà còn vô tình giết chết Bạch Tường Tường.
Hóa ra cuối cùng, Bạch Tường Tường lại chết trong kế hoạch của anh ta.
Có đau không?
Đương nhiên trong lòng anh ta rất đau.
Mái tóc lại bạc thêm không ít vì cô ấy.
Thế nhưng, anh ta đã sớm không còn đường lui.
Tội lỗi vốn có, đã vẽ nên tương lai của anh ta giống như một ác ma.
Mọi thứ diễn ra sau đó chỉ là một quá trình từng bước kéo tất cả những gia đình giàu có nhất thành phố xuống nước.
Ham muốn đã mang đến lòng tham vô tận, lòng tham đã mang đến những nhu cầu vô tận. Sự giàu có vô hạn mà anh ta muốn có ngoài vòng pháp luật là địa bàn của anh Xà anh ta.
Chẳng bao lâu, con cháu của họ Giang, họ Tiêu và họ Đinh đều lên Thuyền cứu nạn Noah của anh ta.
Anh ta chèo lái con Thuyền cứu nạn Noah trong bóng tối, muốn hạ gục tất cả những người giàu có này, tương lai quy về hết nhà họ Đường.
Con át chủ bài cuối cùng của anh ta nằm ở chỗ, dòng máu nhà họ Đường đang chảy trong người anh ta.
Và càng khám phá sâu trong bóng tối, anh ta càng quên mất cô gái đã mang tới ánh sáng cho anh ta.
Cho đến…
Một ngày nào đó vào tám năm sau.
Cấp dưới nói: “Quản lý Lâm, có một cô gái tên Nhan Lôi đang tìm anh ở bên ngoài. Cô ấy do cục trưởng Trần cục thành phố phái tới!”
Anh ta đeo kính đi gặp người của cục thành phố. Đây vốn dĩ chỉ là một nhiệm vụ bình thường, giám sát và kiểm soát mọi động thái của cục cảnh sát, vốn cũng là một phần bình thường trong kế hoạch của anh ta.
Tuy nhiên, khi lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Lôi, anh ta đã vô cùng kinh ngạc, thời gian dường như đã quay trở lại điểm ban đầu.
Nhan Lôi cười nói: “Anh là quản lý Lâm đúng không? Xin chào, tôi là người đại diện do cục trưởng Trần cử tới, phiền công ty di động các anh hỗ trợ…”
Giống…
Tại sao lại giống như vậy?
Ngay cả nụ cười cũng giống hệt Bạch Tường Tường!
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Tường Tường đã sống lại trong trái tim anh ta một lần nữa. Nụ cười ban đầu, mọi hành động đều rất sống động, đẹp đẽ như là bắt chước.
Tim anh ta đập loạn xạ, nhưng lý trí tự nhủ, người phụ nữ này không phải Bạch Tường Tường, cô ấy tên là Nhan Lôi, không liên quan gì đến Bạch Tường Tường.
Anh ta bối rối giới thiệu bản thân và cùng cô đến núi Nam Sơn, sau đó, anh ta thấy bên cạnh cô có một người bạn đồng hành, cảnh sát tên Trần Bạc Vũ.
Nhan Lôi từng bước tìm ra mười hai con giáp của anh ta.
Dần dần, anh ta có linh cảm, nếu thực sự có một vòng luân hồi quả báo trên đời này.
Vậy thì, Nhan Lôi, người giống hệt Bạch Tường Tường, sẽ là quả báo cuối cùng của anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.