Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 15: Phá án




Kế tiếp, lão đồng chí Nhan Quốc Hoa đã dạy toàn thể cảnh sát thành phố làm người, thế nào gọi là mắt sáng như đuốc của cảnh sát hình sự ba mươi năm!
Nhan Lôi lặng lẽ đeo tai nghe vô tuyến, ba ruột trốn bên cạnh nhà vệ sinh, thông qua miệng cô bắt đầu giải đáp bí ẩn.
“Anh Trần, dừng lại một chút đoạn 1 phút 50 giây này.”
Trần Bạc Vũ ra hiệu cho cấp dưới Tiểu Lâm, Tiểu Lâm tạm dừng đoạn video giám sát cổng trường ở giây đó, khi ấy Đường Phi Duyệt đang làm động tác quay đầu.
“Có vấn đề gì sao?”
Cảnh sát Tiểu Lâm khó hiểu, cô Nhan này đang làm chuyện huyền bí gì vậy?
“Mọi người xem, cách ăn mặc của Đường Phi Duyệt và những học sinh kia có gì khác nhau?” Nhan Lôi hỏi.
Cảnh sát Lâm lắc đầu, quả thật cô ấy không nhìn ra có chỗ nào bất ổn, cô Nhan này chắc không phải đang chơi họ đấy chứ?
Tiểu Mã cũng cảm thấy cô đang lừa gạt: “Cô Nhan, chẳng phải Đường Phi Duyệt ăn mặc đàng hoàng sao?”
Nhan Quốc Hoa cạn lời cứng họng, thông qua tai nghe vô tuyến của con gái ông nghe được tiếng bàn tán của mấy cảnh sát hình sự này.
Nhưng mà, điểm khác biệt rõ ràng như vậy, đám người trẻ tuổi này đều không nhìn ra sao? Ông vừa nhìn đã thấy ngay đấy.
“Cô bé không đeo thẻ trường.” Người nói là Trần Bạc Vũ.
Dưới lời nhắc nhớ của Nhan Lôi, anh mới chú ý đến chi tiết nhỏ này. Đường Phi Duyệt học ở trường tiểu học danh tiếng, mấy đứa nhỏ trường này muốn vào cổng đều phải đeo thẻ trường.
Mà trong đoạn video những đứa trẻ khác đều đeo thẻ trường, chỉ có trên cổ Đường Phi Duyệt là không có thẻ trường.
“Đúng vậy.” Nhan Quốc Hoa vui mừng, coi như sở cảnh sát cũng có một người được việc, cho nên dạy con gái nói: “Lúc cô bé vào cổng trường mới phát hiện mình quên đeo thẻ trường, lập tức xoay người trở về.”
Ba Đường không hiểu: “Trẻ con quên thẻ trường chỉ là chuyện nhỏ mà? Có liên quan gì đến việc con bé mất tích?”
Nhan Lôi lắc đầu: “Anh Đường, lúc tôi đi học, văn bản trong trường quy định rõ ràng. Học sinh không đeo thẻ trường, học sinh trực nhật sẽ trừ điểm tổng hợp của lớp đó. Nếu con gái ông là lớp trưởng, cũng tức là cán bộ dẫn đầu của một lớp. Ông nói xem, cô bé sẽ để lớp mình bị trừ điểm sao? Đây là vấn đề liên quan đến thể diện của con trẻ.”
Lúc này mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra. Đứng ở góc độ lớp trưởng của Đường Phi Duyệt xem xét, cô bé không đeo thẻ trường là một chuyện rất nghiêm trọng.
Cô bé là tấm gương tốt trong lớp, cô bé sẽ không để lớp bị trừ điểm vì mình, cho nên, cô bé chọn quay lại.
Điều này có thể giải thích vì sao vẻ mặt Đường Phi Duyệt bình tĩnh ra khỏi cổng trường.
Cô bé chỉ muốn giải quyết vấn đề thẻ trường.
Kế tiếp mới là phần quan trọng nhất của vụ án, cô bé làm thế nào để giải quyết vấn đề thẻ trường?
Nhan Lôi phân tích dựa theo lời nói của ba mình: “Nhà họ Đường cách trường học khá xa, lái xe đi về cũng mất một tiếng. Mà hôm đó Đường Phi Duyệt phải tham gia thi cuối kì, tám giờ phải thi môn đầu tiên. Cho nên, Tiểu Đường hoàn toàn không kịp về nhà lấy thẻ trường, cho dù bảo tài xế đưa đến cũng không kịp.”
Cho nên, cô bé 10 tuổi Đường Phi Duyệt khi đó gặp phải tình huống tiến thoái lưỡng nan:
“Nếu cô bé không đeo thẻ trường, lớp sẽ bị trừ điểm, lớp trưởng như cô bé sẽ bị giáo viên phê bình, đây là tình huống mà cô bé không thể chấp nhận được.”
“Nếu cô bé lập tức gọi điện báo cho tài xế đưa thẻ trường đến, vậy cũng không kịp bài thi ngữ văn đầu tiên.”
“Cho nên, cô bé muốn dùng một cách khác để giải quyết vấn đề thẻ trường.”
Đây chính là kết luận của lão đồng chí Nhan Quốc Hoa:
Đứa nhỏ tự mình ra khỏi cổng trường, chỉ muốn tìm một tấm thẻ lừa gạt học sinh trực nhật.
Nhóm người tổ trọng án trầm mặc một lúc, phân tích của Nhan Lôi thật sự quá đặc sắc, đây đúng là cách giải thích tốt nhất cho việc đứa nhỏ ra khỏi trường học.
Mẹ Đường trợn mắt há miệng: “Nhưng mà… cho dù con gái tôi không đeo thẻ trường… thì con bé sẽ dùng cách gì để giải quyết?”
Nhan Lôi bình tĩnh nói: “Anh Đường, nếu không ngại anh hãy gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm, hỏi thử bạn học cùng lớp xem. Nếu không mang theo thẻ trường, mấy đứa nhỏ sẽ giải quyết chuyện này thế nào? Cũng đâu thể đứa nào đứa nấy đều về nhà lấy thẻ trường được.”
Ba Đường lập tức lấy điện thoại gọi cho giáo viên, một lúc sau đã nhận được phản hồi, giọng điệu anh ấy rất kích động: “Bạn học trong lớp nói, nếu có người quên đeo thẻ trường sẽ đến quầy bán quà vặt kế trường mua thẻ trường giả. Mười tệ một tấm thẻ giả, có thể lừa gạt cho qua, học sinh trực nhật cũng sẽ không xem kỹ hình trong thẻ…”
“Đúng vậy.” Nhan Lôi dựa theo lời ba Đường, nói tiếp: “Nếu tôi là Đường Phi Duyệt, khi đối mặt với tình huống khó khăn này, tôi sẽ đến quầy bán quà vặt bỏ ra mười tệ giải quyết chuyện thẻ trường.”
Rất có khả năng lần cuối cùng đứa nhỏ xuất hiện là ở quầy bán quà vặt!
Lúc này người của tổ trọng án đều phản ứng lại, vội vàng liên lạc cảnh sát tiền tuyến điều tra.
Rất nhanh, Trần Bạc Vũ đã nhận được tin tức không ngừng từ phía tiền tuyến.
“Sáng sớm hôm nay ông chủ của quầy bán quà vặt đã đóng cửa, bây giờ đèn trên lầu vẫn sáng, nghi ngờ người ở trong nhà.”
“Chúng tôi đã điều tra tài liệu thẻ ngân hàng của ông chủ, ông ta thích cá cược, gần đây thua một khoản tiền lớn, đã thế chấp tòa nhà rồi.”
“Ông ta có tiền án trộm cắp…”
Ông chủ quầy bán quà vặt có hiềm nghi gây án lớn nhất!
Cảnh sát Lâm mở máy chiếu ra, hiện rõ hình ảnh do máy bay không người lái chụp.
Quầy bán quà vặt này cách trường khoảng ba trăm mét, trong một con hẻm vắng vẻ, từ ngoài nhìn vào chỉ là cửa hàng bán văn phòng phẩm bình thường, cảnh sát hoàn toàn không nghĩ đến đứa nhỏ sẽ ở đây.
Trần Bạc Vũ đối chiếu khoảng cách trên bản đồ: “Quầy bán quà vặt này đối diện với bãi đậu xe của trường tiểu học, có thể nhìn thấy xe đưa đón mấy đứa nhỏ. Điều kiện nhà họ Đường tốt, đều dùng siêu xe đưa đón. Ông chủ nhắm chuẩn rồi mới ra tay, có lẽ mục đích là muốn tống tiền.”
Tiểu Mã không hiểu: “Nhưng nhà họ Đường không hề nhận được tin tống tiền?”
“Ông chủ chưa kịp gửi tin tống tiền, cảnh sát đã đến trường học, sau đó ông ta sợ rút dây động rừng, chỉ đành từ bỏ gửi tin tống tiền.”
Đây là phân tích của Trần Bạc Vũ.
Tám giờ sáng, đứa nhỏ không tham gia thi cuối kì, giáo viên đã báo cảnh sát. Tám giờ mười phút, xe cảnh sát đã đến trường học. Thời gian ngắn như vậy, ông chủ có hiềm nghi bắt cóc đứa nhỏ có thể vẫn chưa chuẩn bị xong tin nhắn tống tiền.
Bất kể nói thế nào, cuối cùng vụ án đã có chút hi vọng.
Mẹ Đường run rẩy hỏi: “Con của tôi… sẽ không sao chứ?”
“…”
Tất cả mọi người của tổ trọng án đều không dám trả lời câu hỏi này.
Từ lúc bắt cóc đến nay đã qua ba tiếng, tâm trạng của ông chủ quầy bán quà vặt đã xảy ra thay đổi. Có lẽ, ông chủ thấy tống tiền vô vọng, sẽ đi đến bước cực đoan, giết người diệt khẩu, hủy diệt chứng cứ.
Nhan Quốc Hoa thở dài, dạy con gái nói: “Cảnh sát Trần, để đội đặc cảnh lên đi, dùng lựu đạn hơi cay và lựu đạn gây choáng tấn công. Thời gian không chờ người!”
Trần Bạc Vũ hiểu rõ, muốn cứu người, nhất định phải nhanh chóng tấn công!
Nửa tiếng sau, đặc cảnh súng vác vai đạn lên nòng đã đến phía sau quầy bán quà vặt.
Lúc này, máy bay không người lái tuần tra trên không phát hiện tình huống, từ cửa sổ phát hiện tung tích của ông chủ tình nghi. Rất nhanh máy bay không người lái truyền về một bức ảnh, ông chủ kia đứng ở hành lang, trong tay cầm áo bông màu hồng.
“Là đồ của Phi Phi!” Mẹ Đường lập tức xông đến trước màn hình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm áo khoác của con gái: “Không sai đâu, đây là áo khoác lông vũ tôi mua ở nước Pháp cho Phi Phi, cả trường học chỉ có con bé mặc nhãn hiệu này!”
Quần áo của con gái đột nhiên xuất hiện, lập tức đánh tan phòng tuyến tâm lý của cặp vợ chồng này.
Hai chân ba Đường mềm nhũn, quỳ trước mặt họ:
“Cảnh sát Trần, cô Nhan, xin hãy lập tức bảo đặc cảnh vào cứu con gái tôi với!”
Thực ra người quản lý nơi này chỉ có Trần Bạc Vũ, nhưng ba Đường không tự chủ thêm cả Nhan Lôi vào.
Bọn họ đều hiểu, là Nhan Lôi chỉ ra manh mối thẻ trường quan trọng nhất, phía cảnh sát mới có thể tìm được người trong thời gian ngắn như vậy!
Tiểu Mã và Tiểu Lâm lập tức đỡ ba Đường dậy: “Anh Đường, anh cứ yên tâm, cảnh sát nhất định sẽ nghĩ ra cách tốt nhất để cứu con gái anh!”
“Ông ta cởi đồ con gái tôi làm gì?! Mọi người nói xem ông ta muốn làm gì con gái tôi? Nếu ông ta dám làm hại con gái tôi, tôi sẽ liều mạng với ông ta!” Mẹ Đường gần như sụp đổ, đầu tóc cô ấy bù xù xông đến trước máy chiếu, Nhan Lôi nhanh tay lẹ mắt ngăn cô ấy lại, mẹ Đường lại nắm tay cô, hỏi: “Cô Nhan, con gái tôi nhất định sẽ không sao phải không?”
Nhan Lôi trầm mặc, sao cô có thể đoán được? Cho dù là ba cô, một chuyên gia cảnh sát hình sự mạnh nhất tỉnh, cũng từng không thể cứu được một bé trai trong tủ áo.
Trần Bạc Vũ nhìn hình ảnh truyền đến từ máy bay không người lái, đột nhiên nói: “Bảo đặc cảnh tấn công từ bên trái cửa sổ, mang theo lựu đạn gây choáng và lựu đạn hơi cay.”
“Bây giờ sao?” Tiểu Mã vẫn còn chút e ngại: “Đặc cảnh còn chưa chuẩn bị vào vị trí mà.”
“Nếu tôi là kẻ bắt cóc này, nhìn thấy nhiều cảnh sát vây quanh cổng trường, nhất định trong lòng rất hoảng hốt. Một khi con người hoảng loạn, sẽ muốn hủy diệt chứng cứ phạm tội.” Đây là phán đoán của Trần Bạc Vũ.
Nhan Quốc Hoa nghe thấy câu này thở dài một tiếng.
Đúng vậy, năm năm trước, thành phố mà ông quản lý cũng từng xảy ra một vụ bắt cóc.
Trải qua hai ngày thăm dò, bọn họ xác định được địa điểm cuối cùng tên bắt cóc xuất hiện, sau đó bố trí hơn năm trăm cảnh sát tiến hành tìm kiếm.
Ngày thứ ba, cảnh sát đã tuần tra đến nơi tên bắt cóc ẩn nấp. Tên bắt cóc kia nhìn thấy xe cảnh sát đi ngang qua, tâm lý bắt đầu sụp đổ, gã sốt ruột muốn giải quyết đứa nhỏ, cho nên gã dán băng keo lấp kín miệng và mũi đứa nhỏ, nhét vào trong tủ quần áo, sau đó bỏ trốn mất dạng…
Bi kịch xảy ra trong mười phút ngắn ngủi.
Nếu như khi đó ông đến sớm hơn một chút…
Trong lòng Nhan Quốc Hoa mơ hồ cảm thấy đau đớn, trước mắt, nói không chừng, ông chủ của quầy bán quà vặt cũng sẽ làm vậy, bọn họ không thể hi vọng tên bắt cóc có thể trở nên lương thiện.
Nhận được mệnh lệnh của Trần Bạc Vũ, hai đội đặc cảnh lập tức bắt đầu hành động.
Một đội đặc cảnh tấn công từ cửa chính, đội đặc cảnh còn lại tay không trèo lên cửa sổ lầu ba, dự định phá cửa xông vào.
Máy bay không người lái quay lại hình ảnh cứu viện, toàn bộ phát đến máy chiếu, tất cả mọi người trong tổ trọng án đều nín thở…
Ba phút sau, bắt đầu tấn công.
Sau tiếng thủy tinh vỡ nát, hai đội đồng thời xông vào nhà ông chủ quầy bán quà vặt.
Trần Bạc Vũ lo lắng hình ảnh kế tiếp sẽ khiến vợ chồng nhà họ Đường không chịu nổi, liền ra hiệu cho Tiểu Lâm và Tiểu Mã dìu đến phòng nghỉ ngơi bên cạnh.
Bây giờ, trước màn hình lớn của đội trọng án chỉ còn lại hai người là anh và Nhan Lôi.
Do tác dụng của lựu đạn gây choáng, hình ảnh xuất hiện một vùng trắng như tuyết.
Nhan Lôi không dám nhìn màn hình nữa, chỉ đành nghiêng mắt nhìn anh, phát hiện cơ thể của cảnh sát Trần cứng ngắc, tầm mắt cũng cứng đờ nhìn thẳng phía trước.
Khiến cô nhớ lại thần thái của ba mình.
Có một năm giao thừa, cô đến đơn vị của ba đưa cơm tất niên, nhìn thấy ba cũng có vẻ mặt này.
Khi đó, một kẻ buôn ma túy đang lái xe chạy trốn trên đường cao tốc, một hàng xe cảnh sát đuổi theo phía sau.
Ba phụ trách chỉ dẫn phương hướng truy đuổi cho xe cảnh sát, cơm giao thừa ba mươi tết không đụng đến một miếng, suốt cả đêm, ba đều đứng cứng ngắc trước màn hình lớn.
Năm đó, cô 15 tuổi, đã ba năm rồi, ba chưa từng ăn cơm giao thừa cùng cô.
Cũng không phải chưa từng oán trách, không phải chưa từng khóc, chỉ là sau khi khóc xong, cô hiểu rõ đây là ba của mình, ông định sẵn không thể như những người ba khác sớm chiều luôn ở bên cô, thậm chí khi người ta nghỉ lễ, cũng chính là lúc ông bận rộn tăng ca nhất.
Bây giờ, cô lại nhìn thấy dáng vẻ của ba từ trên người một người khác, là dáng vẻ mà mẹ cô yêu thích nhất.
Cô đột nhiên hiểu ra nỗi sợ hãi của anh, không kìm lòng được chủ động an ủi: “Đừng lo, cô bé nhất định sẽ không sao, bây giờ cách thời gian gây án chỉ mới bốn tiếng, vẫn chưa bỏ lỡ thời gian vàng.”
“Ừm.”
Trần Bạc Vũ muốn làm dịu tâm trạng của mình, anh tiện tay lấy điếu thuốc từ túi áo ra, đang muốn mồi lửa, đột nhiên nhớ ra bên cạnh còn có người mẹ mang theo đứa con, cho nên vứt điếu thuốc vào thùng rác.
Anh nghĩ cô và đứa nhỏ sẽ không thích mùi thuốc lá.
Nói thật, có người bên cạnh cùng mình đối mặt với kết quả này, tốt hơn rất nhiều so với một mình đối mặt.
Chẳng qua, anh trách mình sơ ý, cho nên tự trách: “Nếu sớm phát hiện chuyện thẻ trường, cảnh sát có thể hành động trước, đây là lỗi của tôi.”
“Anh đừng vì chuyện này mà trách mình, chúng ta là người, không phải thần vạn năng.”
Trần Bạc Vũ vẫn còn rất trẻ, nếu muốn đạt đến trình độ hỏa nhãn kim tinh như ba, còn cần phải tu luyện thêm mấy chục năm nữa.
“Nhưng cô chỉ nhìn camera một lần, đã phát hiện điểm đột phá.” Trần Bạc Vũ nhìn cô, trong ánh mắt có chút khâm phục: “Cô Nhan, cô là nhân tài hiếm có, đợi sau khi cô thi đậu cảnh sát, tôi sẽ điều cô đến đội nhỏ của tôi.”
“Vậy tôi phải chào hỏi lão đại tương lai trước rồi.”
Cô hứng thú nói, cố gắng để anh thả lỏng một chút, đừng khiến thần kinh căng chặt như vậy.
Chỉ có lão đồng chí Nhan Quốc Hoa trong tai nghe không nghiêm chỉnh: “Con gái, con nhìn trúng thằng nhóc này phải không? Ba thấy năng lực làm việc của cậu ấy rất tốt, có hình bóng của ba lúc còn trẻ, nếu con thích cậu ấy, ba giúp con theo đuổi cậu ấy được không?”
“…”
Nhan Lôi cứng họng, nói nhiều nhất chính là ông già của cô.
Lúc này, trong hình ảnh mơ hồ truyền đến từng tiếng hò hét: “Phát hiện người sống sót!”
“Phát hiện người sống sót!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.