Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 36: Nước sông




Nửa tiếng trước.
Bảy giờ rưỡi trong bể bơi Kích Lưu.
Nhan Lôi đang đứng trong bể bơi, thưởng thức màn biểu diễn bơi tự do và bơi bướm của Thạch Man Linh.
Nhìn từ góc độ của cô, Thạch Man Linh không giống như đang vẫy vùng trong nước mà là đang tự do bay lượn ở trong nước.
Đối với Thạch Man Linh mà nói, nước cũng giống như một đôi cánh đang thuận gió mà bay lên.
Cô ta ở trong nước uyển chuyển, tự tại phóng khoáng như vậy, mỗi một động tác đều phối hợp với nước vô cùng hoàn mỹ không chút thiếu sót, dường như cô ta là một tinh linh trời sinh vì nước mà thành.
Nhưng trong đầu của cô lại có hình ảnh quỷ nước đang được cụ thể hóa hiện ra. Trong đêm tối, cô gái tóc dài yên lặng lên bờ. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu đen, vung tiền giấy về phía dòng nước. Trông cô ta mỏng manh yếu ớt như vậy, nhưng ai ngờ cô ta chính là con quỷ trong dòng sông Trường Giang chứ?
Nhan Lôi không khỏi rùng mình.
Cô điều chỉnh lại vị trí của mũ bơi một chút, bên trong mũ bơi có đặt một cái cúc áo, đây là máy nghe trộm mà Trần Bạc Vũ đưa cho cô.
Bơi tự do xong, Thạch Man Linh đến đứng bên cạnh cô. Cổ, cánh tay và xương quai xanh đều đang có nước đọng lại, dưới ánh sáng chiếu rọi của ánh đèn trong bể bơi, những giọt nước đó đang tỏa sáng rực rỡ, tựa như một mỹ nhân ngư vừa mới ra khỏi mặt nước.
Tâm trạng của Nhan Lôi phức tạp, cô đưa cho cô ta một ly nước chanh: “Huấn luyện viên, nghỉ ngơi một chút đi.”
Thạch Man Linh ngửa đầu uống một ngụm nước chanh, bỗng nhiên hỏi: “Lần trước tôi nghe cô nói, bạn trai cô là cảnh sát?”
Thình thịch!
Nhan Lôi nghe được nhịp tim của mình đang tăng tốc một cách rõ ràng.
Câu nói này cô không nói với Thạch Man Linh mà là nói với Chu Hoằng Nghiên, để Chu Hoằng Nghiên loại bỏ hiểu lầm giữa mình và Giang Thu Trì. Không ngờ rằng, lúc cô nói chuyện với Chu Hoằng Nghiên, Thạch Man Linh lại trốn trong góc nghe lén.
Thạch Man Linh… không phải đang nghi ngờ cô đấy chứ?
Trong chốc lát, Nhan Lôi đã phản ứng lại, đừng hốt hoảng, phải bình tĩnh. Thạch Man Linh là quỷ nước, hiện giờ cô ta cũng coi như tội phạm đang bỏ trốn, vậy thì cô ta sẽ đề phòng với bất kỳ ai.
Nhan Lôi chớp chớp mắt nhìn cô ta, nở một nụ cười không thể nào bình thường hơn: “Là Chu Hoằng Nghiên nói với cô à? Thật là, tôi nói với cô ấy, cô ấy lại nói với cô, người này đúng là lắm miệng.”
Giọng của Nhan Lôi có chút phàn nàn, khiến cho Thạch Man Linh loại bỏ một phần lo lắng. Cô ta cũng trêu ghẹo: “Chu Hoằng Nghiên thích Giang Thu Trì, nếu cô cũng thích cậu ta, vậy các cô sẽ phải diễn một cuộc đại chiến tranh giành đàn ông rồi.”
“Anh Giang không phải gu của tôi, tôi thích những người đàn ông cường tráng một chút.” Cô cười nói với Thạch Man Linh.
Thạch Man Linh chớp chớp mắt: “Tôi lại rất muốn trông thấy cô và cô ta tranh giành đàn ông.” Dừng lại một chút, cô ta giễu cợt: “Hơn nữa, chỉ dựa vào đầu óc ngu ngốc của Chu Hoằng Nghiên thì cô ta chắc chắn không giành nổi với cô, so với cô ta, cô thông minh hơn rất nhiều.”
“Sao cô lại nói vậy?”
Thạch Man Linh khinh thường đáp: “Cô học với tôi ở đây một tháng đã có thể bơi được vài trăm mét, mà con bé ngu ngốc Chu Hoằng Nghiên kia đến bể bơi đã nửa năm, bơi ếch cơ bản nhất cũng không học được. Ngoại trừ yêu đương ra cô ta chẳng hề nghĩ đến việc gì khác.”
Đó là vì Chu Hoằng Nghiên muốn để Giang Thu Trì dạy cho cô ấy nên mới cố ý giả vờ đó chị gái. Nhan Lôi biết Chu Hoằng Nghiên là người có giấy phép lặn nước, chắc chắn kỹ năng bơi cũng không tệ.
Nhưng được nghi phạm tán thưởng trí thông minh cũng không phải là chuyện xấu, lòng Nhan Lôi không gợn sóng đáp: “Đúng là Chu Hoằng Nghiên có hơi ngốc nghếch.” Điều đó cô không phủ nhận, nhưng: “Cô ấy cũng rất đáng thương, cô đã nghe đến vụ án vỡ đập nước Danh hồ chưa? Người nhà của cô ấy đã bỏ mạng trong vụ án đó, trong nhà chỉ còn lại một người anh trai.”
Nếu Thạch Man Linh đã nghi ngờ cô thì cô dứt khoát trả lại một đòn, nói đến việc đập nước Danh hồ, đây gọi là ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Quả nhiên, nghe thấy cô nhắc đến đập nước Danh Hồ, sắc mặt Thạch Man Linh hơi thay đổi, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bình thường. Chế giễu đáp: “Có nghe qua một số tin tức, nghe nói là một đám người có tiền rảnh rỗi đến phát khùng, nhất định đòi đi xây một khu biệt thự người giàu dưới đập nước Danh Hồ. Kết quả là có một năm Trường Giang xảy ra lũ lụt, những người trong khu dân cư đó đều biến thành quỷ hồn của Trường Giang.”
“Huấn luyện viên Thạch, lời này của cô quá cực đoan rồi.” Nhan Lôi nhìn cô ta, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Nói ra thì, bọn họ đều là người vô tội gặp nạn. Bọn họ cũng giống như chúng ta, có người thân bạn bè, có tình cảm có lí tưởng, cuộc sống đang tốt đẹp nhưng lại vì một trận lũ lụt mà chấm dứt. Thật sự rất đáng thương.”
Nghe giọng điệu của cô có chút không tốt, nhưng Thạch Man Linh lại càng yên tâm hơn, cho rằng cô là một người có gì nói đó, vì vậy cô ta nói: “Nhan Lôi, chúng ta không nói đến chuyện này nữa. Nói đến bạn trai cô đi, anh ta phụ trách công việc gì ở cục cảnh sát vậy?”
“Anh ấy là cảnh sát hình sự.” Nhan Lôi ngáp một cái, giả vờ có chút phiền muộn: “Gần đây phía bờ đê không phải đã xảy ra chuyện sao, anh ấy cả ngày lẫn đêm đều đi theo sau lão cảnh sát hình sự thu thập cục diện rối rắm. Người ta xuống nước vớt rác rưởi, anh ấy cũng đi vớt theo. Những thứ vớt ra đều là đồ vô dụng, về đến nhà toàn thân đều là mùi thối.”
Ừm, dưới khả năng diễn xuất tương đương với ảnh hậu Oscar của cô, Thạch Man Linh rất nhanh đã buông lỏng đề phòng, dựa vào bờ nghe cô lải nhải.
Nhưng Nhan Lôi biết rằng, đây là khoảnh khắc ở bên cạnh nhau hòa bình cuối cùng của hai người họ. Sau đó, cô bắt đầu nói suông, tốt nhất để Thạch Man Linh chủ động bộc lộ ra quỷ nước còn lại là ai.
Nhưng mà, đúng lúc cô chuẩn bị lên tiếng thì bỗng nhiên, cô nhìn thấy cách đó không xa, Chu Hoằng Nghiên đang ôm lấy một cái phao bơi con vịt màu vàng để đạp nước, bộ dạng trông vô cùng vụng về.
Chờ đã!
Sao Chu Hoằng Nghiên lại ở đây?
Không phải tối qua cô đã bảo Trần Bạc Vũ nói với Chu Diên bảo Chu Hoằng Nghiên đừng tới nữa rồi sao?
Nhan Lôi đỡ trán, thở dài.
Thật là, hai người đàn ông này làm việc thật không đáng tin cậy.
Rồi đó, phiền phức của cô đến rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào Chu Hoằng Nghiên, lại không dám nói mấy lời sáo rỗng với Thạch Man Linh nữa, sợ lộ ra sơ hở gì đó, đến lúc đó lại cùng Chu Hoằng Nghiên cùng nhau gặp nạn. Đành phải tiếp tục hàn huyên cuộc sống tình cảm với cô ta.
“Hai người dự định kết hôn sao?” Thạch Man Linh lắng nghe rất nhiệt tình.
“Không có đâu.” Nhan Lôi không ngừng khiến cô ta dao động: “Trước đây anh ấy từng có một thanh mai trúc mã có gương mặt rất giống tôi. Nhưng sau này cô ta rời xa anh ấy, nên anh ấy mới tìm tôi làm người thay thế. Nói thật, tôi không thích kiểu tình yêu thay thế này. Tôi muốn trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng anh ấy, nếu không tôi sẽ không kết hôn.”
Cũng nên nói chuyện tình cảm của mình trở nên bi thảm một chút, mới có thể tranh thủ sự đồng tình.
Thạch Man Linh khẽ gật đầu, sự thẳng thắn giãi bày chuyện tình cảm của Nhan Lôi cuối cùng đã khiến cô ta từ bỏ sự đề phòng.
Lúc này, Thạch Man Linh đi lên bờ thay quần áo, Nhan Lôi thừa cơ bơi đến bên cạnh Chu Hoằng Nghiên, dùng một ánh mắt cạn lời để nhìn chăm chú cô gái này.
Chu Hoằng Nghiên ngốc nghếch hoàn toàn không chú ý đến cô, chỉ toàn tâm toàn ý nhìn ra ngoài cổng, chờ đợi người trong lòng Giang Thu Trì xuất hiện.
Nhan Lôi trừng mắt nhìn cô ấy: “Cô Chu, sao tối nay cô cũng đến vậy? Anh họ của cô không nói với cô là đừng đến nữa sao?”
Chu Hoằng Nghiên cuối cùng cũng hồi hồn, vẻ mặt cô ta tràn đầy mông lung: “Vừa rồi cô mới nói gì? Anh họ tôi làm sao?”
Nhan Lôi: “…”
Hóa ra cô gái này không hề nghe cô nói đúng không?
Đây chính là thiếu nữ trong đầu chỉ toàn yêu với đương, một trong những kiểu đồng đội heo mà cô sợ nhất.
Để phòng ngừa bị đồng đội heo Chu Hoằng Nghiên liên lụy, cô dứt khoát nói thẳng: “Anh họ Chu Diên của cô thông qua việc điều tra đã phát hiện ra rằng, địa điểm lên bờ của quỷ nước ở ngay gần bể bơi này. Hiện tại chúng tôi suy đoán quỷ nước có thể sẽ gây án một lần nữa, mấy ngày này cô đừng đến bể bơi học bơi nữa, hiểu không?”
Chu Hoằng Nghiên mở to hai mắt nhìn cô, cô ấy hỏi lại: “Nhan Lôi, sao cô lại quen anh họ của tôi?”
“Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là cô mau đi đi, quỷ nước có thể giết người bất cứ lúc nào, hiểu không?” Nhan Lôi thực sự có chút sốt ruột.
Chu Hoằng Nghiên cũng cảm nhận được tình thế có chút nghiêm trọng, nhưng phản ứng của cô ấy lại là: “Vậy tôi đi nói với anh Thu Trì, bảo anh ấy cũng đừng đến đây nữa.”
Còn nói cho người khác biết?
Nhan Lôi càng thêm cạn lời, cô chủ à, cô có biết nguyên tắc bảo mật không?
“Không được nói cho Giang Thu Trì.” Nhan Lôi ngắt lời Chu Hoằng Nghiên: “Cô yên tâm, người của nhà họ Giang chắc là sẽ không sao, nhưng cô sẽ gặp nguy hiểm. Cô nhất định phải mau chóng rời khỏi nơi này.”
“Tại sao tôi lại gặp nguy hiểm? Không lẽ bọn anh Thu Trì, chị Nguyệt Sơ thì không có sao?” Chu Hoằng Nghiên không hiểu.
Bởi vì chỉ có ba cô Chu Phong Lăng mới là kẻ thù giết ba của quỷ nước, cô là con gái của kẻ thù giết ba của người ta. Nếu như cả hai quỷ nước đều ở đây, bọn họ không tìm cô báo thù thì còn tìm ai vào đây nữa?
Nhưng nội tình của bản án không thể tiết lộ ra ngoài, Nhan Lôi đành phải trừng mắt lạnh lùng nhìn cô ấy: “Nếu không muốn chết thì cô đừng hỏi tại sao nhiều như vậy. Giờ thì đi nhanh lên, một phút cũng không được chậm trễ.”
Dù sao Chu Hoằng Nghiên cũng không ngu ngốc, lập tức thu hồi biểu cảm khoa trương, nghiêm túc hỏi: “Điều cô nói đều là thật sao? Chúng ta cũng không phải thân thiết gì, cô bảo tôi làm sao tin được lời cô nói?”
Nhan Lôi im lặng nghẹn họng, cô không thể trễ nải thời gian thêm được nữa, đành phải nói mãnh liệt hơn một chút: “Tất cả mọi người đều biết rằng kỹ năng bơi của quỷ nước này vô cùng tốt, giữa mùa đông giá rét mà cô ta cũng có thể bơi qua vài cây số của Trường Giang. Cô nói xem, cả thành phố này ngoại trừ huấn luyện viên Thạch Man Linh của tôi ra, còn có ai có thể bơi tốt như vậy? Cô là người có giấy phép lặn nước, cô hẳn phải biết rằng kỹ năng bơi của Thạch Man Linh giỏi đến nhường nào.”
Một câu nói này đã vạch trần việc Chu Hoằng Nghiên luôn giả vờ không biết bơi.
Mặt cô ấy có hơi đỏ lên, cô ta làm vậy chỉ vì muốn để anh Thu Trì dạy mình bơi lội, cho nên mới cố ý giả vờ không biết bơi.
Nhưng Nhan Lôi nói rất đúng, điều kiện đầu tiên để làm quỷ nước là biết bơi giỏi, cả thành phố này thực sự không có mấy ai bơi giỏi hơn Thạch Man Linh.
Cuối cùng Chu Hoằng Nghiên cũng tin Thạch Man Linh là quỷ nước. Nghĩ đến tin tức về quỷ nước giết người, cô ấy vội vàng nói: “Vậy… tôi sẽ quay về ngay.”
“Tuần này đừng đến bể bơi nữa, đợi anh họ của cô thông báo cho cô đi.” Nhan Lôi thở dài một hơi, tốt xấu gì đối phương cũng đã nghe lời khuyên rồi.
Một lát sau, Nhan Lôi nhận một cuộc điện thoại, đuổi Chu Hoằng Nghiên lên bờ trước, nói với cô ấy lát nữa cùng nhau quay về.
Nhưng Chu Hoằng Nghiên cảm thấy mặc đồ tắm quá lạnh nên không chờ Nhan Lôi cùng đi mà tự đến phòng thay đồ để thay quần áo trước.
Tối nay cô ấy không đợi được Giang Thu Trì, nhưng lúc ra cửa lại gặp được chị hai Giang Nguyệt Sơ của Giang Thu Trì.
“Tiểu Nghiên, hôm nay em về sớm vậy à?” Giang Nguyệt Sơ chế nhạo: “Không đợi em trai chị đến?”
“Em không đợi nữa.” Chu Hoằng Nghiên khống chế nhịp tim của mình, giả vờ rất bình tĩnh đáp: “Chị Nguyệt Sơ, nhà em có chút việc, em về trước đây.”
“Anh của em bảo em về sao?” Giang Nguyệt Sơ cười hỏi. Cô ta biết rằng sau khi vụ án vỡ đập xảy ra, nhà họ Chu không còn sót lại người nào, chỉ có hai anh em này là cá lọt lưới.
Chu Hoằng Nghiên lắc đầu, thuận miệng đáp: “Không phải, là anh họ của em gọi em về. Lát nữa em còn phải đi tìm anh ấy.”
Giang Nguyệt Sơ khẽ gật đầu, nghe đến người anh họ làm cảnh sát của cô ấy gọi cô ấy trở về, nụ cười của Giang Nguyệt Sơ càng ngọt ngào hơn, dường như ngay cả trong lúm đồng tiền cũng tràn đầy thiện ý: “Đúng lúc chị cũng muốn đi phòng thay đồ để thay đồ tắm. Tiểu Nghiên, chúng ta cùng đi đi.”
“Vâng.” Chu Hoằng Nghiên đồng ý.
Nhan Lôi chỉ bảo cô ấy đề phòng Thạch Man Linh, nhưng Giang Nguyệt Sơ cũng đâu phải Thạch Man Linh.
Cô ấy không hề có chút đề phòng nào.
***
Đi đến phòng thay đồ, Chu Hoằng Nghiên thay đồ tắm ra, mặc áo bông lại.
Cùng lúc đó, Giang Nguyệt Sơ mặc đồ tắm lên, soi vào gương một chút. Cô ta ở trong gương môi hồng răng trắng, tư thái yểu điệu, lộ ra vẻ tao nhã đẹp nhất ở độ tuổi đẹp nhất, thực sự rất giống dáng vẻ năm đó của mẹ.
“Chị Nguyệt Sơ, chị thật xinh đẹp.”
Chu Hoằng Nghiên đứng sau lưng cô ta khen ngợi, Giang Nguyệt Sơ chính là một người đẹp từ trong trứng, từ nhỏ đến lớn đều là tuyển thủ hoa khôi. Đừng nói là đàn ông, ngay cả cô ấy là phụ nữ cũng cảm thấy Giang Nguyệt Sơ thực sự đẹp đến mức không thể nhìn gần.
“Chị rất giống mẹ.” Trên mặt Giang Nguyệt Sơ nở một nụ cười rất bình tĩnh: “Trước đây mẹ của chị là cô gái xinh đẹp nhất vùng, khi mẹ chị vừa trưởng thành, những người đàn ông đến nhà hỏi cưới luôn luôn nườm nượp không dứt. Trong ngàn vạn người đàn ông đó, mẹ chỉ đã chọn ba chị để kết hôn… Năm đó ba chị trông cũng rất khôi ngô, ông ấy vừa có tài hoa lại vừa có chí tiến thủ.”
“Thật sao?” Chu Hoằng Nghiên có chút khó hiểu, không phải ba mẹ của Giang Thu Trì là hôn nhân thương mại sao? Sao lại còn được chọn?
“Tiểu Nghiên, chắc chắn là em không hiểu.” Giang Nguyệt Sơ thu lại nụ cười, một giây sau, cô ta liền thay đổi sắc mặt, trong ánh mắt có sự u oán mơ hồ: “Bởi vì em không giống chị, em là cô chủ thực sự, còn chị chỉ là một kẻ giả mạo mà thôi. Cho dù từ nhỏ được người ta nịnh nọt mà lớn lên, nhưng chị biết rằng những kẻ đó chỉ lợi dụng mình để có được mục đích của bọn họ mà thôi. Người đối xử tốt với chị thực sự đã vĩnh viễn chìm dưới mặt nước.”
“…”
Lời này rất quỷ dị, giọng nói vốn bình tĩnh của Chu Hoằng Nghiên cũng trở nên run rẩy: “Ai chìm dưới nước cơ?”
Giang Nguyệt Sơ chầm chậm đến gần, trong giọng nói có một sự âm trầm không thể nào hình dung: “Ba của tôi, còn cả tro cốt của mẹ tôi, đều đã chìm dưới nước. Cô, có muốn làm quen với bọn họ không?”
“Chị!” Câu hỏi ngược đầy khủng bố của đối phương khiến toàn thân Chu Hoằng Nghiên nổi cả da gà. Cô ấy không khỏi lui về sau vài bước, bị dọa sợ đến mức giọng nói cũng thay đổi: “Ba mẹ của chị không phải vẫn đang sống tốt sao? Chị Nguyệt Sơ, rốt cuộc chị đang nói gì vậy?”
“Ba mẹ chúng tôi đã qua đời từ lâu, mười lăm năm trước.” Một giọng nói từ phía sau truyền đến.
Chu Hoằng Nghiên run rẩy xoay người lại, chỉ thấy Thạch Man Linh chẳng biết đã đứng sau lưng mình từ bao giờ. Cô ta hờ hững đùa nghịch mái tóc dài, giọt nước ngưng tụ lại trên gương mặt trắng nõn tỉ mỉ tinh tế, xinh đẹp tựa như một đóa anh túc dập dờn.
“Hai, hai người rốt cuộc đang nói gì vậy?”
Chu Hoằng Nghiên nhìn thấy Thạch Man Linh liền nghĩ đến lời cảnh cáo vừa rồi của Nhan Lôi, Thạch Man Linh chính là quỷ nước giết người.
Nghĩ đến đây, cô ấy lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn, hai tay hai chân đều không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai cô gái một trước một sau đang đến gần.
“Cứu..” Cuối cùng Chu Hoằng Nghiên cũng nghĩ đến việc la hét cứu mạng.
Đáng tiếc là đã muộn. Trong nháy mắt, Giang Nguyệt Sơ đã ra tay, một cây châm nhỏ hẹp từ phía sau cắm vào cổ cô ấy, toàn bộ quá trình xảy ra cũng chỉ ba, bốn giây.
Chu Hoằng Nghiên chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, cơ thể mềm nhũn. Sau khi bầu trời xoay chuyển một hồi, cô ấy không còn cảm thấy gì nữa.
***
Một lát sau.
Một đám mây đen che ánh trăng lại, nước sông trong bóng đêm có một cảm giác thâm trầm tựa như biển cả.
Lúc này là tám giờ tối, là thời gian thủy triều hạ của Trường Giang. Nước sông phẳng lặng cuộn lên từng gợn từng gợn sóng, nhẹ nhàng vuốt ve những cây bèo và rong rêu dưới bậc thềm. Khí ẩm trong lòng đất trộn lẫn với hương thơm của đất mang đến cái se se lạnh của đầu xuân.
Chu Hoằng Nghiên mở mắt ra, chỉ cảm thấy xung quanh đều là những đóa hoa và mùi của đất. Dưới thân thể của cô ấy là bùn nước lạnh lẽo ẩm ướt, cách đó không xa là hơi nước cuồn cuộn mờ mịt của Trường Giang, cuốn theo từng đợt cảm giác lạnh băng vô tận kéo đến.
Chu Hoằng Nghiên nhịn không được mà rùng mình, sau đó phát hiện ra hai tay của mình đều đang bị trói chặt, trong miệng cũng đang ngậm một miếng giẻ rách, hoàn toàn không phát ra được một âm thanh nào.
Cô ấy trở mình một cách khó khăn, nhìn thấy trong bóng đêm có hai bóng dáng quen thuộc.
Trước đó không lâu, bọn họ vẫn còn đang bơi lội trong cùng một bể bơi. Hiện giờ, hai cô gái này hợp mưu bắt cóc cô ấy.
Chu Hoằng Nghiên cũng không biết nên hình dung tình cảnh trước mắt như thế nào.
Cách đó không xa, hai cô gái xinh đẹp Thạch Man Linh và Giang Nguyệt Sơ đều đang nhìn cô ấy, trên mặt là sự ác nghiệt đến kỳ lạ, khiến cho Chu Hoằng Nghiên cảm thấy thứ mình nhìn thấy không phải là người, mà là hai bộ xương khô khoác mình tấm da mỹ nữ.
“Chị à.” Thạch Man Linh cười với Giang Nguyệt Sơ: “Chị nhìn kìa, quả nhiên con gái của người đàn ông kia rất ngu ngốc. Sắp chết đến nơi mà vẫn không biết chúng ta muốn giết cô ta.”
Câu nói này khiến Chu Hoằng Nghiên suýt chút nữa thì sụp đổ.
Sắp chết đến nơi? Rốt cuộc bọn họ có ý gì? Tại sao lại muốn giết cô ấy?
Cô ấy giãy dụa muốn đứng lên, nhưng Giang Nguyệt Sơ đã bước lên phía trước, đạp một cái vào bụng cô ấy. Chu Hoằng Nghiên lăn ra xa vài mét, đau khổ rên một tiếng. Cô ấy ngẩng đầu rưng rưng nước mắt nhìn chị hai nhà họ Giang, ánh mắt hoàn toàn không tin nổi.
“Cho cô một lời khuyên.” Cô hai nhà họ Giang thản nhiên nói: “Kiếp sau đừng có đầu thai làm con gái của nhà họ Chu. Nếu không, nhà họ Chu có bao nhiêu người, tôi và em gái tôi sẽ giết sạch.”
“Ô ô ô…”
Chu Hoằng Nghiên thở dốc kịch liệt, cuối cùng cô ấy cũng hiểu ra, bọn họ thật sự muốn giết hết cả nhà họ Chu.
Thạch Man Linh ngồi xổm xuống, túm lấy mái tóc dài của cô ấy, ánh mắt hung ác gần như có thể luyện ra cả độc rắn: “Cô có biết rốt cuộc là vì sao không? Vậy tôi sẽ nói cho cô biết, mười lăm năm trước, ba của chúng tôi đã cảm nhận sự sợ hãi của tử vong từng chút từng chút một trong dòng sông này, dần dần biến mất trước mắt chúng tôi. Cô có biết cảm giác đau khổ này không?”
Khi đó hai chị em cô ta chỉ là những đứa trẻ chưa lớn, những người lớn kia và ba cô ta bàn bạc giá cả, hóa ra chỉ là một trăm vạn đã có thể mua lại tính mạng của ba.
Còn cả người đàn ông kia, Chu Phong Lăng, ông ta giả vờ làm người tốt cái gì chứ? Ông ta gọi đến nhiều “nhân viên cứu hộ” vô vị đến như vậy để cho ai xem? Kết quả không có lấy một người dám xuống nước cứu ba của bọn họ. Chẳng phải khi ông ta nghe được mẹ cô ta đồng ý giải quyết bồi thường riêng đã thở phào một hơi sao? Hai chị em họ đều đã nhìn thấy.
Chu Phong Lăng chỉ đang bảo vệ mặt mũi phú hào của mình thôi, ông ta không hề đặt việc cứu viện ba cô ta ở trong lòng. Vậy thì, người của nhà họ Chu đều phải đi chết.
Giọng điệu lạnh lùng của Thạch Man Linh tựa như một con rắn chưa bao giờ biết đến sự ấm áp: “Chu Hoằng Nghiên, nhân loại chính là giống loài kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Lúc trước ba của cô ỷ vào việc ông ta là kẻ mạnh để chà đạp lên sinh mạng của ba chúng tôi. Hai chị em tôi chịu nhận, ai bảo ông ta rất lớn mạnh chứ? Ha ha, ông ta lớn mạnh đến đâu, kết cục sau cùng không phải là vào trong nước làm quỷ nước sao?”
Từ sau khi ba qua đời, hai chị em cô ta liền hiểu rõ một đạo lí. Trên đời chưa bao giờ có Bồ Tát lòng dạ từ bi đến cứu vớt người đời, chỉ có Kim Cang trừng mắt khiến chúng sinh ngu muội.
Cho nên bọn họ muốn làm kẻ mạnh, muốn làm kẻ mạnh có thể thao túng sự sống chết của người khác. Cũng giống như… kẻ mạnh của hiện giờ.
Giang Nguyệt Sơ lại đá cô ấy một cái, Chu Hoằng Nghiên đau đến mức kêu lên, cơ thể lại lăn ra xa thêm vài mét, dừng ở bờ sông. Chỉ nghe thấy cô ta nói: “Chu Hoằng Nghiên, muốn trách thì trách ba của cô đi. Nhưng cô cũng đừng sốt ruột, chúng tôi sẽ đưa cô xuống đó gặp ông ta ngay.”
“Chị, chúng ta còn phí lời với cô ta làm gì? Làm sạch sẽ cho xong chuyện.” Thạch Man Linh thúc giục: “Máy bay mà em thuê được đã dừng ở sân bay rồi, đêm nay chúng ta sẽ đi luôn. Chờ đến lúc sau này chúng ta về nước sẽ đi giết anh trai và anh họ của cô ta cũng không muộn.”
“Được.”
Nói xong, cô ta dùng một tay nhấc cổ áo Chu Hoằng Nghiên lên, vác cô ấy ra đến bên bờ sông.
Lần đầu tiên Chu Hoằng Nghiên biết được rằng hóa ra sức lực của cô ta lại lớn đến như vậy, cô hai nhà họ Giang trông có vẻ yếu đuối mảnh mai nhưng lại xách cô ấy một cách không hề tốn sức.
Chu Hoằng Nghiên bỗng nhớ đến một việc, anh Thu Trì đã từng nói, chị hai anh ấy là một cao thủ Taekwondo.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy nước sông lạnh lẽo ở gần ngay trước mắt.
Tất cả mọi thứ trước mắt cô ấy đều bắt đầu trở nên mơ hồ, những bóng cây xung quanh vang lên xào xạc, nhưng không hề có ai đến cứu cô ấy.
“Ô ô ô…”
Chu Hoằng Nghiên liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao cũng không cởi được dây trói.
Một tiếng “bịch” vang lên, trong nháy mắt nước sông lạnh lẽo bao phủ toàn thân cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.