Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 39: Trưởng bối




Ba giờ mười phút sáng, cuộc thẩm vấn thứ hai bắt đầu.
Nghi phạm: Trần Lăng Huy
Tuổi: 25
Tội danh: tội chống người thi hành công vụ, tội tàng trữ súng trái phép, tội cố ý gây thương tích…
Đây là lần thứ tư Trần Trung Lương thẩm vấn Trần Lăng Huy. Ba lần thẩm vấn trước, Trần Lăng Huy chỉ khai báo sự thật về tội danh của mình, chứ không nói rõ cho cảnh sát biết manh mối về anh Xà.
Không biết là do ôm lấy tâm lý may mắn hay nguyên nhân nào khác mà Trần Lăng Huy vẫn luôn rất trung thành với anh Xà, tuyệt đối không mở miệng nói về chuyện của anh ta.
Nhưng lần này, Trần Trung Lương có ý định đột phá phòng tuyến tâm lý cuối cùng của nghi phạm.
Trước khi cuộc thẩm vấn chính thức bắt đầu, Trần Trung Lương đã phát một đoạn video thẩm vấn, nói cho cậu ta biết: “Ba của cậu, Trần Chính Thao bị Thạch Mạn Linh giết chết do lời xúi giục của Xà ca, đó là chân tướng sự thật mà cậu luôn muốn truy tìm.”
Hai mắt Trần Lăng Huy lập tức đỏ lên.
Hung thủ sát hại ba cậu ta sa lưới, hoàn toàn phá bỏ sự trung thành cuối cùng của cậu ta với anh Xà.
Im lặng một hồi lâu, Trần Lăng Huy trở nên chán nản, cuối cùng dứt khoát nói: “Ông muốn hỏi gì thì cứ hỏi đi.”
Trần Trung Lương hỏi: “Nghe nói một ngày trước khi đập chứa nước Danh Hồ bị vỡ, cậu từng đi tìm Bạch Vi Vi, bảo cô ta nhắc nhở chị gái Bạch Tường Tường rời khỏi khu dân cư Danh Hồ, phải không?”
“Đúng.” Trần Lăng Huy thẳng thắn nói: “Thật ra tôi không biết Bạch Tường Tường, cho nên tôi đi tới nhà em gái cô ấy Bạch Vi Vi, bảo Bạch Vi Vi truyền tin tức này giúp tôi.”
“Là ai bảo cậu nói với Bạch Tường Tường tranh thủ thời gian chạy đi.”
“Ạn Xà.”
Trần Lăng Huy nói ra hai chữ này.
Trần Trung Lương cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc ấy trong mười hai con giáp Trần Lăng Huy chỉ biết anh em họ Dư, mà anh em họ Dư lại không quen biết Bạch Tường Tường. Có thể khiến cho Trần Lăng Huy bướng bỉnh cứng đầu tự chạy tới nhà họ Bạch truyền tin mật, người như vậy có khả năng lớn nhất là anh Xà.
Chỉ có anh Xà nói, Trần Lăng Huy mới nghe theo, cho nên anh Xà là người không muốn thấy Bạch Tường Tường gặp chuyện không may.
Nói cách khác, anh Xà là người quen biết Bạch Tường Tường, có lẽ quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Trần Trung Lương nhớ kỹ manh mối này, ông ấy tiếp tục hỏi: “Trước khi xảy ra vụ vỡ đê ngày 26/7, trường học vẫn còn được nghỉ hè, cậu liên hệ với anh Xà như thế nào?”
“Anh Xà sẽ dùng điện thoại công cộng chỉ huy chúng tôi hành động.” Trần Lăng Huy nhớ lại: “Khi đó điện thoại thông minh còn chưa phổ biến, trên đường phố đều là bốt điện thoại công cộng. Vài hôm trước khi tiến hành kế hoạch, anh Xà sẽ dùng điện thoại công cộng gọi đến nhà chúng tôi. Anh Xà còn nhắc nhở tôi xóa lịch sử cuộc trò chuyện sau khi gọi xong.”
Theo như lời Trần Lăng Huy nói, tám năm trước, cậu ta vô tình nhìn thấy bài đăng của anh Xà trên trang của trường, do không vừa ý với thầy giáo dạy mỹ thuật, cậu ta đã gửi một tin nhắn cho chủ bài đăng kia, nói sẽ trợ giúp anh ta phá hủy đập chứa nước Danh Hồ.
Anh Xà trả lời, cần cậu ta tự giới thiệu để biểu đạt lòng trung thành. Cho nên, cậu ta đã nói rõ hoàn cảnh gia đình cho anh Xà biết, trong đó gồm cả số điện thoại nhà của cậu ta.
Trần Trung Lương chú ý tới chi tiết này: “Sao anh Xà có thể xác định lòng trung thành của cậu? Chỉ cần xem tin nhắn riêng của cậu thôi sao?”
“Không phải, sau khi liên hệ với tôi, anh Xà đã gửi một bản khai cho tôi, để tôi điền động cơ phá hủy đê của mình. Tôi điền hết rồi gửi lại, một tuần sau, anh Xà mới gửi cho tôi mã số của nhóm [Thuyền cứu nạn Noah], sau đó tôi được thêm vào nhóm. Anh Xà còn từng nói chuyện riêng với tôi, anh Xà là một người làm việc rất cẩn thận.”
Trần Trung Lương lại ghi nhớ manh mối này, ông ấy tiếp tục hỏi: “Cậu còn nhớ mã số của nhóm [Thuyền cứu nạn Noah] không?”
“Không nhớ, đã tám năm rồi, ai còn nhớ rõ dãy số dài như vậy nữa chứ.”
“Vậy còn hòm thư của anh ta?”
Trần Lăng Huy nói: “Tôi đã điều tra vị trí hòm thư của anh Xà, đó là hòm thư nước ngoài, tôi đoán có thể anh Xà đang ở nước ngoài.”
“Đừng nghĩ phức tạp như vậy. ”
Trần Trung Lương phán đoán, anh Xà có thể dẫn dắt mười hai người, hơn nữa còn biết rõ động cơ bọn họ muốn phá hủy đập chứa nước đều là sự thật. Điều này chứng tỏ anh Xà hiểu rất rõ trường Trung học Danh Hồ này, thậm chí còn biết rõ thông tin của mười hai học sinh này.
Từ tất cả những điều trên, có thể thấy anh Xà từng học ở trường Trung học Danh Hồ, hoặc anh ta chính là giáo viên ở trong trường.
Thẩm vấn Trần Lăng Huy xong, Trần Trung Lương cất laptop, đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Đêm nay, bọn họ… lại tiến đến gần anh Xà thêm một bước.
***
Sáng sớm hôm sau về đến nhà, Trần Trung Lương nhìn tập tài liệu trong chốc lát, chợt nghe thấy giọng nói của con trai ở dưới lầu.
Trần Bạc Vũ trở về từ tối hôm qua, hai ba con còn chưa trao đổi ánh mắt với nhau, nhưng Trần Trung Lương nghe tiếng bước chân của con trai đã biết tâm trạng của anh có chút phức tạp.
Ngọn đèn chiếu sáng mái tóc bạc của ông ấy, Trần Trung Lương sắp xếp lại tài liệu trong tay, cũng không ngẩng đầu lên, mà hỏi: “Sao thế, cô Nhan kia không muốn mang theo con trai đến nhà chúng ta ở à?”
“… Ba, sao ba biết ạ?!”
Trần Bạc Vũ sửng sốt, hôm qua anh mới quyết định mời Nhan Lôi đến nhà mình ở, trước đó cũng chưa từng nói chuyện này với ba.
Nhưng Trần Trung Lương là ai nào? Năm đó ông ấy từng là tình báo viên trong quân đội, về sau được điều đến chính phủ tỉnh làm công tác điều tra tội phạm, khả năng của ông ấy không phải thứ mà sức trẻ của con trai có thể sánh được.
Suy nghĩ tinh tế, tỉ mỉ cũng là đặc điểm của những người như ông ấy: “Chiều hôm qua con còn chưa họp xong đã vội vàng đến gặp cô Nhan, còn chào hỏi với bảo vệ, nói nếu có cô Nhan tới đây thì thông báo ngay cho con.” Dừng một chút, ông ấy nói tiếp: “Không phải con muốn mời cô Nhan đến nhà chúng ta ở thì tại sao phải làm nhiều chuyện như vậy?”
Đúng là cái gì cũng không thể qua mắt được ông ấy, Trần Bạc Vũ chịu phục: “Ba, cô ấy và con trai ở trong khách sạn, con rất lo lắng.”
“Cô Nhan từ chối con rồi à?” Ông ấy bình tĩnh hỏi.
“Không phải từ chối, cô ấy nói muốn suy nghĩ thật kỹ, ngày mai sẽ cho con một đáp án.” Trong giọng nói của Trần Bạc Vũ có một chút lo lắng.
Câu trả lời của Nhan Lôi cũng không nằm ngoài dự đoán của anh, đề nghị tối hôm qua quá đột ngột. Dù sao bọn họ cũng chưa xác định quan hệ chính thức, Nhan Lôi có điều băn khoăn cũng là chuyện bình thường.
“Vậy các con thảo luận về vụ án tới muộn như vậy sao?” Trần Trung Lương lập tức đoán ra.
“Vâng.” Ở trước mặt người ba rành rọt, anh chỉ có thể thẳng thắn trả lời: “Nhan Lôi và con phân tích các tình tiết của vụ án, vụ án mưu sát Bành Mậu Khánh được thực hiện rất hoàn hảo. Đây không thể do chị em họ Chung bày ra được, con và cô ấy đều nhất trí rằng nhất định là anh Xà xúi giục Giang Nguyệt Sơ làm như vậy, thủ pháp che giấu cũng rất giống đặc điểm của anh Xà.”
Ông ấy khẽ gật đầu, ông ấy điều tra vụ án này gần một tháng, càng phân tích sâu thủ đoạn của anh Xà, lại càng cảm thấy: “Tên anh Xà này không phải người thường, ít nhất sẽ không phải là một thiếu niên bình thường hay một giáo viên dạy trong trường. Khả năng thao túng tâm lí của anh ta có thể nói là tinh túy của ngành bán hàng đa cấp, ba nghi ngờ anh ta từng làm trong ngành bán hàng đa cấp.”
Mười hai con giáp đều rất phục tùng anh Xà, Dư Triệu Phi và Giang Nguyệt Sơ vẫn luôn một lòng với anh ta, hơn nữa đây cũng giống như bị tổ chức bán hàng đa cấp tẩy não, không phải sao?
“Vậy thì theo cách này, phạm vi tìm kiếm cũng rất lớn.” Trần Bạc Vũ đồng ý với quan điểm của ba: “Anh Xà có thể là nhân viên ở ngoài trường.”
“Phạm vi rộng đến đâu cũng phải điều tra.”
Trần Trung Lương thở dài, bọn họ vẫn luôn ở ngoài sáng, còn anh Xà thì ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, cảm giác này thật khó chịu.
Mặt khác, ông ấy cũng rất quan tâm đến chuyện tình cảm của con trai: “Cô Nhan đó, ở hội nghị lần trước ba đã thấy. Theo quan sát của ba cô ấy có cách lý giải về tội phạm rất độc đáo, hoặc cô ấy chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm, hoặc sau lưng cô ấy có cao nhân chỉ điểm.”
“Cao nhân chỉ điểm?”
Trần Bạc Vũ không biết lời này của ba là có ý gì.
Trần Trung Lương cười, ông ấy cảm thấy con trai vẫn còn non trẻ quá: “Con không nhìn ra sao? Ánh mắt của cô ấy rất trong sáng, ngay thẳng, không phù hợp với cách phá án cẩn thận và năng lực tư duy của cô ấy, cô bé này….. rất thú vị.”
Những người làm việc trong ngành tội phạm học đều có một cảm nhận đặc biệt về bản chất của con người.
Thường thì bọn họ có thể phán đoán bản chất của một người trong một vài từ.
Trần Trung Lương đồng ý cho con trai theo đuổi Nhan Lôi đã có con, không phải người làm ba như ông ấy suy nghĩ thoáng, mà là Nhan Lôi quả thực không tầm thường.
Nhìn sơ qua, ông ấy đã có thể nhìn ra Nhan Lôi là một cô gái tốt, đặc biệt là trên người cô mang một cảm giác ngay thẳng, nghiêm nghị đặc biệt, điều này vô cùng hiếm thấy ở người trẻ tuổi.
Cho nên con trai yêu thích cô, người làm ba như ông ấy cũng không ngạc nhiên, đến ông ấy còn thích người trẻ tuổi như vậy mà.
Nhưng ông ấy lại không nhìn thấu được nguồn gốc của khả năng phán đoán tinh tế của Nhan Lôi.
Mặt khác.
Nhan Lôi cũng suy nghĩ suốt cả đêm, rốt cuộc mình có nên tới nhà họ Trần không?
Tối hôm qua, khi nghe Trần Bạc Vũ mời cô tới nhà anh ở, khỏi nói cô vui mừng tới cỡ nào.
Thử nghĩ mà xem, tới nhà của nam thần… a… a…, ở chung a… a… a… đây nhất định là đãi ngộ của nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình!
Ngẫm lại thì quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật…
Ngẫm lại mỗi ngày ở chung dưới một mái nhà, lâu ngày nảy sinh tình cảm…
“Khụ khụ.” Bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa ho khan, thức tỉnh cô gái đang “chảy nước dãi”.
Đúng rồi, cô là phụ nữ đã có con, nhân vật nữ chính đau khổ vì tình, cầm nhầm kịch bản, phải cân nhắc cẩn thận, huống hồ ba của con cô vẫn còn đó.
Đối mặt với ánh nhìn dịu dàng của Trần Bạc Vũ, cô cũng chỉ biết xấu hỏi nói: “Ừm… thật sự thì… anh hãy cho tôi một chút thời gian, tôi phải suy nghĩ cẩn thận đã.”
Trần Bạc Vũ nhẹ nhàng gật đầu, anh đáp: “Tôi sẽ chờ câu trả lời của cô.”
Sau khi Trần Bạc Vũ rời đi, bạn nhỏ Nhan Quốc Hoa nghiêm túc nói: “Muốn tới nhà họ Trần ở cần thận trọng một điểm, ba đã điều tra tư liệu về ba cậu ta. Lúc trước ba cậu ta là binh sĩ trong cục tình báo, sau khi xuất ngũ thì chuyển đến cục cảnh sát ở địa phương, trong năm năm ngắn ngủi đã làm đến chức cục trưởng. Trần Trung Lương này thật sự không đơn giản.”
Nhan Lôi kinh ngạc, ba à, ba cũng đỉnh thật đó: “Con còn chưa biết bác Trần làm gì thì ba đã điều tra rõ ràng về ngươi ta rồi, ba à, ba cũng có năng khiếu làm đặc công nhỉ?”
“Đồ ngốc, con và Trần Bạc Vũ ở gần nhau như vậy, ba có thể không điều tra thêm những người bên cạnh cậu ta sao?” Giọng điệu của Nhan Quốc Hoa trở nên nóng nảy:
“Nếu là lúc trước, ba nhất định sẽ điều tra mười tám đời tổ tông nhà ông ta, xem ông ta rốt cuộc đi ra từ quân đội loại gì, một phần của ngành nào, đã từng đã tham gia những công việc nào?”
Nhan Lôi: “…”
Phong cách của lão cảnh sát hình sự chính là ông tổ của 007, không điều tra ra được phần mộ tổ tiên của người ta thì quyết không bỏ qua.
Thế nhưng nghiêm túc suy nghĩ, cô lại lo lắng cho người ba năm tuổi: “Có những lúc con phải ra ngoài điều tra vụ án, bỏ ba ở nhà một mình con cũng rất lo lắng. Nếu có người chăm sóc ba, con gái cũng có thể an tâm hơn rất nhiều. ”
Nhan Quốc Hoa trừng mắt liếc nhìn con gái: “Ba hơn con năm mươi tuổi, có thể tự chăm sóc bản thân, không cần con quan tâm. Chẳng qua là… nếu con muốn vào nhà họ Trần ở, tốt nhất không nên ở cùng một chỗ với Trần Trung Lương. Lý lịch của lão già kia không kém ba của con, ba lo lắng vở kịch của chúng ta không thể giấu ông ta mãi được.”
Nỗi lo lắng của ba rất có lý, Nhan Lôi thở dài, cô tình nguyện chịu khổ một chút chứ không muốn khiến ba phải khó xử.
Nếu như ba cảm thấy tới nhà họ Trần có khả năng bại lộ rất cao, cô cũng sẽ từ bỏ cơ hội ở chung với Trần Bạc Vũ, dù sao hai người họ cũng hay gặp nhau, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội ở chung.
Vì vậy, cô quyết định từ chối lời đề nghị của nhà họ Trần.
Vốn dĩ…
Đã quyết định như vậy.
Thế nhưng ngủ một giấc dậy, chuyện lại có thay đổi mới.
Sáng sớm hôm sau, Nhan Lôi bị tiếng gõ cửa đánh thức, thời gian là bảy giờ ba mươi.
Đang lúc mơ mơ màng màng ra mở cửa, nhìn thấy bên ngoài lại là vệ sĩ nhà họ Lục, A Hoa.
Nhan Lôi trừng mắt nhìn, hỏi A Hoa sáng sớm tới đây làm gì.
“Mợ chủ.” A Hoa vẫn xưng hô rất cung kính: “Ba của cậu chủ từ nước Mỹ trở về, ông ấy nghe nói chuyện cô và cậu chủ nhỏ, muốn gặp mặt hai người. Xe đã chuẩn bị sẵn dưới lầu, xin cô hãy đi theo tôi một chuyến.”
Ba của cậu chủ?
Cũng chính là ba của Lục Gia Nhiên ư?
Nhan Lôi trở nên tỉnh táo, cô nhớ lại nguyên tác, nhớ rằng đó là người đàn ông tên Lục Hoa Đào.
Lục Hoa Đào là ông trùm đá quý ở đây, từng khai thác hai mỏ kim cương ở Châu Phi, giá trị tài sản ròng tăng gần 10 tỷ tệ chỉ sau một đêm, thành công lọt vào danh sác mười người giàu nhất thành phố.
Bảy năm trước, Lục Hoa Đào lui khỏi thương trường, sang Mỹ an nghỉ tuổi già, giao lại công việc kinh doanh trong nước cho vãn bối. Trong đó, con trai Lục Gia Nhiên kế thừa năm mươi phần trăm tài sản của ông ta.
Đừng vội xem thường năm mươi phần trăm tài sản này, nhân vật nam chính Lục Gia Nhiên đã dựa vào cổ phần công ty kế thừa từ ba, làm mưa làm gió ở nơi này.
Một nhân vật tầm cỡ như vậy, thực sự từ nước Mỹ trở về để gặp cô và con trai sao? Ông ta muốn làm cái gì?
Nhan Lôi im lặng, cảm thấy việc này không đơn giản.
Cô ngẫm nghĩ, không nên đắc tội với người này, vì vậy thản nhiên nói: “Tôi chuẩn bị một chút rồi sẽ đi gặp ông Lục.”
Đóng cửa lại, Nhan Lôi hít sâu một hơi, tức giận nói: “Ba, lần này Lục Gia Nhiên hay rồi. Vì muốn ép con quay về nhà họ Lục, anh ta còn mời cả ba mình về nước!”
“Lục Gia Nhiên rất nghiêm túc với con.” Nhan Quốc Hoa biết sức hút của con gái mình rất lớn: “Nhưng con không thể mềm lòng với người ta, nên ngừng thì hãy ngừng, nếu không mọi chuyện sẽ rất loạn.”
“Đã rõ, con nhất định sẽ nói với ông Lục rằng con và Lục Gia Nhiên đã không còn gì với nhau nữa.” Dừng lại một chút, Nhan Lôi khó xử nói: “Ba, lỡ như Lục Hoa Đào cũng không nói đạo lý giống như Lục Gia Nhiên, chỉ muốn trói chặt hai mẹ con chúng ta quay về nhà họ Lục thì sao?”
Từ trước đến nay, cô đều không ôm hy vọng gì với danh tiếng của người nhà họ Lục.
Nhan Quốc Hoa không cho là như vậy: “Nếu người nhà họ Lục dám cứng rắn với con, vậy thì con cứ nói thẳng với Trần Bạc Vũ, để cho Tiểu Trần dùng luật pháp bắt Lục Gia Nhiên lại. Ba muốn xem quốc pháp lớn hơn hay nhà cậu ta lớn hơn!”
Nhan Lôi im lặng, điều này cũng đúng.
Nước mình là một đất nước pháp trị với bộ luật hình sự hoàn chỉnh.
Nếu Lục Gia Nhiên dám làm chuyện xằng bậy, vậy thì cứ ném cho anh ta một quyển từ điển pháp luật rồi vào tù mà đọc.
Chỉ chốc lát sau, Nhan Lôi đã thay xong quần áo, một mình lên xe.
Lần này, ông Lục sắp xếp cuộc gặp mặt ở quán trà Cửu Đỉnh, đây là khu thương mại lớn nhất trong thành phố.
Tóm lại là nơi công khai, Nhan Lôi cảm thấy khá yên tâm.
Vào quán trà Cửu Đỉnh, Nhan Lôi bước đến một khu riêng sang trọng. Chỉ thấy ông già tóc bạc, ăn mặc cầu kỳ, khuôn mặt cũng khá giống Lục Gia Nhiên.
Sau khi hai bên ngồi xuống, đôi mắt màu nâu của ông ta rơi vào trên người cô.
Nhan Lôi thì không liếc mắt nhìn, cô cũng không phải người thiển cận, hôm nay đến đây gặp ông Lục hoàn toàn là vì “con trai” cô có một nửa dòng máu của nhà họ Lục.
Ông Lục thu hồi ánh mắt dò xét, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, đi vào chuyện chính: “Cô Nhan, lần đầu tiên gặp mặt, tôi lại cảm thấy cô không giống như trong lời đồn, cô rất thẳng thắn, thành thật, cũng rất rộng lượng.”
“Ông Lục khách sáo rồi.” Cô vô cùng bình tĩnh nói: “Tôi biết rõ ông muốn nói chuyện gì, chúng ta không ngại đi thẳng vào vấn đề chứ.”
Nguyên nhân bọn họ tới nơi này chỉ có một, đó chính là Lục Gia Nhiên. Cô muốn chạy trốn, ông ta muốn thay con trai tới khuyên cô về nhà. Hai bên giống như khiên và giáo, không hề có chỗ nào có thể thương lượng.
“Con trai tôi, nhân phẩm, tài năng đều không ai sánh bằng. Nhưng lại có khuyết điểm, đó là gặp chuyện sẽ nhìn trước mà không để ý sau.” Khi nói xong lời này, Lục Hoa Đào nâng chén trà lên, nghệ thuật uống trà trên mặt, ý chỉ “khách thích thú chủ ý”, nghĩa là chủ nói, khách nên chú ý lắng nghe.
Nhan Lôi bình tĩnh ngồi thẳng lưng, cũng đậy nắp chén trà, nói: “Mời ông Lục chỉ giáo.”
Tư thế đoan trang và lời đáp của Nhan Lôi khiến cho Lục Hoa Đào khá bất ngờ. Bên trong cô gái này rất có phong cách quý phái, hơn nữa trong bình tĩnh có vững vàng lưu loát, trong ưu nhã có thông minh lanh lợi, khó trách con trai lại yêu thích như vậy.
Từ khi vào cửa đến giờ, ông ta đã cảm thấy cô gái này rất có khí chất, đáng để cho người ta ưa thích.
“Khi nó với cô ở bên nhau, chưa từng nghĩ sau này sẽ thế nào, nên mới tạo thành cục diện như bây giờ.”
Ông Lục nói trúng tim đen, chỉ ra vấn đề trong tình cảm của con trai, chỉ để ý tình yêu trước mắt chứ không nghĩ đến tương lai sau này của hai người sẽ thế nào.
Nhan Lôi không cho là như vậy, cô vốn không hề bận tâm tới Lục Gia Nhiên, liền trả lời: “Không phải Lục Gia Nhiên chưa từng nghĩ đến, chẳng qua là trong suy nghĩ của anh ta, tôi là người phụ nữ không đáng để anh ta hao tâm tổn trí, cho nên trong mắt anh ta không có tôi cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Vừa hay, chúng tôi đã mỗi người một ngả, tôi cũng không muốn liên quan gì đến anh ta nữa.”
“Đó là lúc trước, nó còn quá trẻ, cho nên mới bỏ lỡ cô.” Lục Hoa Đào thản nhiên nói: “Cô tức giận, người làm trưởng bối như tôi cũng có thể hiểu.” Dừng lại một chút, ông ta mới chỉ ra vấn đề chính: “Nhưng hiện tại nó đã hối hận, nó nói với tôi, muốn cô và con trai trở về, muốn cho hai người một gia đình hoàn chỉnh.”
Nghe đến đây, đúng như dự đoán là ba tới nói giúp cho con trai!
Nhan Lôi chỉ cảm thấy buồn cười, Lục Gia Nhiên không có tiền đồ vậy, việc mình không làm được, lại bảo ba đi nói giúp cho?
Cô nhân cơ hội nói rõ ràng: “Ông Lục, tôi kính trọng ông là trưởng bối, cho nên mới tới nơi này uống một chén trà. Nhưng tôi tuyệt đối sẽ không trở về bên cạnh con trai ông. Bởi vì một năm trước, Bạch Vi Vi đã ném tôi vào trong bể nước, tôi suýt chút nữa đã chết. Từ đó về sau, chúng tôi đã không còn liên quan gì nữa, xin ông đừng làm khó người khác nữa.”
Lục Hoa Đào thở dài một tiếng: “Nhưng dù sao con của cô cũng là cốt nhục nhà họ Lục, cô gái, tôi thấy rõ cốt cách của cô, nhưng cô nhất định phải suy nghĩ cho tương lai của con trai.”
“Ông Lục, tôi có thể tự nuôi dạy con trai.” Nhan Lôi hỏi lại ông ta một câu: “Huống hồ, nhà họ Lục ông có lịch sử hơn hai trăm năm, bắt đầu từ triều đại vua Quang Tự nhà Thanh, nhà họ Lục đã kinh doanh lá trà ở kinh thành, về sau ông lại nhận thầu mỏ kim cương ở châu Phi, làm ăn phát đạt, xin hỏi qua nhiều năm như vậy, nhà họ Lục đã từng cho một cô gái bình thường nào vào cửa chưa?”
Lục Hoa Đào trầm mặc, đúng là điều này không có. Khi nhà họ Lục xảy ra vấn đề gì, cũng chỉ lấy con gái của danh gia vọng tộc.
“Cho nên, Lục Gia Nhiên hoàn toàn sẽ không lấy tôi. Anh ta tìm tôi và con trai về, anh ta muốn làm cái gì? Chẳng qua anh ta chỉ muốn xây một cái lồng bằng vàng, nuôi mẹ con chúng tôi ở trong đó, bố thí cho một chút thức ăn, như vậy lương tâm của anh ta sẽ không đau nhức, anh ta sẽ cảm thấy đó là rất tốt với chúng tôi rồi. Nhưng tôi chán ghét anh ta, càng chán ghét sự sắp đặt ích kỷ này.”
Nhan Lôi nói trúng tim đen, chỉ ra chút tâm tư của Lục Gia Nhiên.
Ngay cả trong nguyên tác, Lục Gia Nhiên cũng không lấy nguyên chủ, mà chỉ ngầm đồng ý cho con trai cô quyền kế thừa.
Đối với người đàn ông như vậy, cô vĩnh viễn không tha thứ cho anh ta, cũng tuyệt đối không yêu anh ta, cho nên Lục Gia Nhiên chẳng qua là: “Anh ta chỉ đang nói chuyện hoang đường viển vông mà thôi!”
Nói xong, cô liền đứng dậy, đẩy chén trà của mình ra, đây là ý “đi thong thả không tiễn” trong nghệ thuật uống trà, vì vậy nói: “Ông Lục, ông từ từ dùng, tôi đi trước một bước, chén trà này thứ cho vãn bối không thể uống cùng.”
Lục Hoa Đào đưa mắt nhìn cô rời đi.
Ông ta cảm thấy lần này con trai đã sai thật rồi, sai vô cùng.
Hai tháng trước, khi biết con trai có một đứa con riêng, ông ta từng hỏi con trai định xử lý chuyện hai mẹ con họ thế nào.
Lúc đó con trai giải thích là: “Sáu năm trước, con muốn tìm một cô gái giống Bạch Tường Tưởng để trò chuyện an ủi bản thân. Không nghĩ tới dã tâm của Nhan Lôi lại rất lớn, cô ấy đã mang con của con rời đi. Ba, ba đừng lo lắng, loại người này sinh con của con ra, chỉ là vì muốn trói buộc con để đòi tiền, con dùng tiền để cô ấy mang con trai về là được rồi.”
Đây là đánh giá lúc ấy của con trai đối với cô gái này, dã tâm dùng con trai để đổi lấy “tấm vé” vào cửa nhà họ Lục.
Nhưng hôm nay xem ra, tính cách, khí chất, cách ăn nói của Nhan Lôi đều hơn hẳn những cô gái mà anh ta từng quen biết.
Đòi tiền? Dã tâm? Không có, toàn bộ đều không có.
Ánh mắt cô gái này vô cùng bình tĩnh, nghiêm nghị, thứ cô theo đuổi không phải những thứ này.
Lục Hoa Đào, đã trải qua cả đời người, không thể không thừa nhận, con trai thật sự bỏ lỡ một cô gái quý giá.
Cho nên, hôm trước con trai mới nói với ông ta: “Ba, có lẽ con đã thật sự yêu Nhan Lôi rồi.” Hơn nữa còn nhờ ông ta đi nói giúp cho.
Nhưng Nhan Lôi đã hoàn toàn hết hy vọng với con trai, không còn một chút lưu luyến gì nữa.
Bên kia.
Về tới nhà khách, Nhan Quốc Hoa nghe con gái nói về chuyện ở quán trà vừa rồi.
Lục Gia Nhiên lại để cho ba anh ta tới khuyên cô trở về, đây là phương thức hai ba con cô không nghĩ đến.
Điều này cũng có nghĩa là Lục Gia Nhiên hoàn toàn không chết tâm với cô, anh ta vẫn mong ước gương vỡ lại lành.
Nhan Lôi không muốn lúc nào cũng bị người nào đó dòm ngó.
Để đề phòng, Nhan Quốc Hoa quyết định… để cho con gái tới nhà họ Trần ở: “Bây giờ Lục Gia Nhiên vẫn rất cố chấp với con, cậu ta cho rằng con sẽ vì con trai mà quay trở về. Chỉ khi con nói cho cậu ta biết con đã có cuộc sống mới, hoàn toàn không cần cậu ta nữa, ba thấy làm như vậy cậu ta mới có thể từ bỏ con.”
Lục Gia Nhiên là quá khứ, là bát nước hắt đi khó lòng lấy lại, là tên cặn bã mà nguyên chủ dùng cả đời để chứng minh.
Lôi Lôi cũng nên bỏ lại quá khứ cẩu huyết của nguyên chủ, đi tìm tình yêu đẹp đẽ và cuộc sống tuyệt vời của mình, đây là quan điểm của người ba già.
Nhan Lôi khẽ gật đầu, Lục Gia Nhiên vẫn luôn cho rằng mình là nguyên chủ trước kia, đứng ở đây chờ cô quay đầu lại sao?
Không, cô muốn nói cho anh ta biết, mình sắp có cuộc sống mới, bạn trai mới.
Trở lại bên cạnh anh ta? Đó là chuyện hoang đường viển vông!
Cho nên cô quyết định sẽ dọn tới nhà họ Trần ở!
Con trai hay quá khứ, đó đều là món nợ thuộc về nguyên chủ, không liên quan tới Nhan Lôi hiện tại.
Điều cô muốn làm là nắm lấy hạnh phúc sau này của chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.