Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 6: Chu Diên




Thẩm vấn tiến hành rất thuận lợi.
Những gì nên hỏi Nhan Lôi đã hỏi xong, Lục Gia Nhiên đi xuống lầu, đứng sau lưng Bạch Vi Vi, ánh mắt lạnh lùng, hai tay siết chặt, anh ta đánh giá cô ta như một người xa lạ.
Nhan Lôi đứng lên: “Anh Lục, vừa rồi anh cũng đã nghe thấy. Bạch Vi Vi đã nhận tội, cô ta chính là chủ mưu phía sau vụ bắt cóc tôi. Đồng thời, cô ta có liên quan đến vụ án vỡ đê tám năm trước.”
Bạch Vi Vi nghe thấy vậy hoảng hốt ngẩng đầu, tròng mắt của người đó như lớp băng ngàn năm, trên người có loại hơi thở như gió thổi báo giông tố sắp đến.
Lục Gia Nhiên lạnh lùng hỏi: “Cô còn gì để nói?”
Chỉ một câu như vậy đã khiến lòng Bạch Vi Vi giật thót, trái tim như chìm vào bắc băng dương.
Nước mắt lập tức rơi xuống, Bạch Vi Vi như con thú nhỏ đáng thương: “Gia Nhiên, em biết tình yêu của em dành cho anh rất ích kỷ, nhưng đó là vì… em yêu anh.”
Nhan Lôi âm thầm trợn mắt, đến rồi, tiết mục sở trường nhất của nữ phụ: giả vờ đáng thương… Khi cô đọc nguyên tác, đã biết Bạch Vi Vi luôn treo một câu nói trên cửa miệng:
“Em làm như vậy, là vì em yêu anh!”
Nước mắt Bạch Vi Vi rơi như mưa, giọng nói nức nở mang theo thâm tình: “Lúc đầu chị gái có được anh, em không dám tranh với chị, chỉ có thể không làm phiền thế giới của hai người. Sau này chị đi rồi, Nhan Lôi đến, hại em lại phải khổ sở chờ đợi anh nhiều năm như vậy!”
Bạch Vi Vi nhìn gương mặt của anh ta, tràn ngập chân tình sau khi suy sụp: “Ngày nào em cũng tự hỏi mình, đợi anh như vậy có đáng không? Nhẫn nhịn chịu đựng quá khứ của anh và Nhan Lôi, chẳng phải là đang chà đạp lên tôn nghiêm của em sao? Nhưng mà, ai bảo em lại thích anh, em không thể khống chế được tình cảm của mình!”
Nhan Lôi, Lục Gia Nhiên: “…”
Vở kịch tình cảm bộc phát của Bạch Vi Vi cũng rất có sức lôi cuốn, chỉ là nước bọt bắn quá xa, khống chế biểu cảm cũng quá tệ, khóc đến mặt đầy u oán.
Ba ruột ở trong tai nghe đang chửi rủa: “Người phụ nữ này đúng thật là, không nói được đạo lý lại bắt đầu trút bỏ cảm xúc, hoàn toàn không chú ý đến logic, thẩm vấn phụ nữ sợ nhất là họ dùng chiêu vô lại xảo quyệt này.”
Nhan Lôi trợn mắt, chịu khổ chịu cực còn không phải là do ba tự tìm à…
Nhưng Lục Gia Nhiên im lặng chốc lát, bỗng nhiên lên tiếng: “Cô đi đi.”
Giọng nói của anh ta vẫn không có tình cảm gì, dường như tất cả tình cảm sâu đậm của Bạch Vi Vi đến chỗ của anh ta, đều bị hút vào hang tối sâu không thấy đáy, ngay cả cặn cũng không để lại.
Trời má! Đi cái mẹ anh!
Nhan Lôi tức giận, Lục Gia Nhiên lại muốn bỏ qua cho Bạch Vi Vi? Uổng công cô thẩm vấn cả nửa ngày!
Ba ruột trong tai nghe chỉ huy: “Lôi Lôi, đừng để Lục Gia Nhiên bỏ qua cho Bạch Vi Vi đi! Trên người cô ta vẫn còn điểm nghi ngờ khác!”
Thực ra ba không nói, cô cũng phải tranh cãi một câu vì nguyên chủ đã chết trong bể nước: “Lục Gia Nhiên, chuyện của tôi cứ tính như vậy thôi sao? Cô ta thuê kẻ bắt cóc giết tôi, còn có ý đồ bắt con tôi, anh cảm thấy, chuyện này có thể nhẹ nhàng che giấu cho qua à?!”
Lục Gia Nhiên nhìn cô ta, dặn dò: “Bạch Vi Vi, cô không được ra tay với Nhan Lôi nữa. Cô nhớ kỹ, nếu Nhan Lôi xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì, tôi sẽ khiến nhà họ Bạch của cô phải trả giá.”
Bạch Vi Vi nhìn cô ai oán, gật đầu nhưng vẫn không cam lòng, sau đó xoay người đi, đầu cũng không quay lại rời khỏi nhà họ Lục.
Trời má! Cô ta thật sự đi rồi!
Nhan Lôi hận không thể treo đôi cẩu nam nữ này lên đánh một trận.
Chỉ vì Bạch Vi Vi là em gái của Bạch Tường Tường, Lục Gia Nhiên không có ý kiến gì về việc bắt cóc của cô ta. Vốn dĩ cô còn sợ hãi khí thế trên người Lục Gia Nhiên, nhưng bây giờ xem ra, điều cô nên sợ phải là vẻ máu lạnh vô tình của anh ta.
Cô không nhịn được mắng một câu: “Hay cho yêu ai yêu cả đường đi!”
Thích Bạch Tường Tường, ngay cả chuyện em gái cô ta giết người phóng hỏa cũng bao che.
Cho dù nguyên chủ thật sự chết trong bể nước, cái tên này cũng không vì chuyện đó mà rơi một giọt nước mắt nào đâu nhỉ?!
Lục Gia Nhiên liếc cô: “Trong tay cô không có chứng cứ, chỉ dựa vào cái miệng này để lừa cô ta nói, cho dù đưa cô ta đến sở cảnh sát, chờ cô ta phản ứng lại, cũng sẽ không nhận tội.”
Tên này giỏi lắm, vậy mà nhận ra cô đang lừa Bạch Vi Vi!
Có điều trọng điểm không phải chuyện này, trọng điểm là: “Lục Gia Nhiên, anh tin lời nói của Bạch Vi Vi sao?”
Lục Gia Nhiên bình tĩnh tự nhiên: “Tôi quen cô ta hơn hai mươi năm, sao lại không tin?”
“Vậy anh có đảm bảo sau này Bạch Vi Vi sẽ không ra tay với tôi nữa không?”
“Không thể.”
“Anh!” Nhan Lôi muốn phát điên, Lục Gia Nhiên đang lấy an toàn của cô ra đùa giỡn phải không? Nhưng nghĩ lại cũng phải, trong nguyên tác nam chính ngược nữ chính cả trăm ngàn lần. Lục Gia Nhiên hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của cô, chỉ biết làm theo ý mình.
Cứ coi như hôm nay bị chó cắn đi, cô không muốn ngoan cố với một con chó.
Trong tai nghe truyền đến giọng nói chỉ huy của ba ruột: “Con gái, đừng kích động, nếu người đã đi rồi, cứ để cậu ta tự mình gánh trách nhiệm.”
Lúc này Nhan Lôi mới bình tĩnh lại, cô mới không thèm so đo với anh ta: “Lục Gia Nhiên, nếu anh không cẩn thận để Bạch Vi Vi chạy mất, vậy thì cũng không liên quan gì đến tôi.”
“Chạy khỏi hòa thượng, không chạy khỏi miếu.” Lục Gia Nhiên nói xong, ánh mắt rơi vào cánh cửa sau lưng cô, anh ta khẽ cau mày, sau đó đi qua. Vừa nãy khi Nhan Lôi đàm phán, hình như rất chú ý đến phương hướng của phòng sách này.
Lẽ nào trong phòng sách có ai đó?
Nhan Lôi cũng giật mình, người ba quân sư của cô đang nấp trong phòng sách chỉ huy! Lực quan sát của thằng nhãi Lục Gia Nhiên này rất mạnh!
Nhưng Lục Gia Nhiên mở cửa phòng sách, bên trong chẳng có ai cả. Vẻ nghi ngờ trong mắt anh ta chợt lóe, sau đó liếc nhìn cô rồi rời khỏi phòng khách.
Lúc này Nhan Lôi mới thở phào một hơi, ba ruột trong tai nghe đang mắng chửi: “Thằng nhóc này cũng thật lợi hại, biết quan sát lời nói sắc mặt, vừa nãy con không nên nhìn về phía phòng sách… may mà chỗ này có vali nhỏ đủ cho ba trốn vào.”
Cho nên mới nói, hai ba con bọn họ ở nhà họ Lục, phải đấu trí đấu dũng với Lục Gia Nhiên.
Trở về phòng, Nhan Lôi mới tháo tai nghe ẩn hình xuống.
Nhan Quốc Hoa biết con gái vẫn giận chuyện Lục Gia Nhiên thả Bạch Vi Vi đi, cho nên vỗ vai cô, an ủi: “Đừng giận nữa, tam quan của người dân thành phố chính nghĩa như chúng ta hoàn toàn khác với loại thương nhân như Lục Gia Nhiên. Con cứ coi cậu ta như người hoang dã của bộ lạc dã man đi!”
Nhan Lôi gật đầu: “Nếu Lục Gia Nhiên lạt mềm buộc chặt thì cũng thôi đi, nhưng con thấy anh ta niệm tình Bạch Tường Tường, cố ý muốn thả Bạch Vi Vi.” Khựng lại một lúc, cô vẫn không nhịn được nói tục một câu: “Vậy mạng của chúng ta không đáng tiền sao?!”
“Dựa vào núi núi sẽ sụp, dựa vào loại đàn ông này, bị bán đi còn không biết.” Ba ruột vỗ lồng ngực nhỏ non nớt: “Vẫn nên dựa vào ba đây, con gái, ba che chở con cả đời.”
“Vâng vâng vâng, vẫn là ba thương con nhất!”
Có ba ở đây, bất kể đi đến đâu, cô mãi mãi vẫn là công chúa nhỏ, cho dù bây giờ ba chỉ có năm tuổi rưỡi, cô vẫn cảm nhận được trong cơ thể nhỏ bé của ba có cảm giác an toàn rất lớn.
Đây chính là mật ngọt tự tin của con gái được ba chiều chuộng đến lớn!
Ba ruột vỗ vai cô: “Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ sớm đi, ngủ dậy ngày mai đến sở cảnh sát tiếp tục tra án.”
“Vâng.”
Cô thật sự không thể nghĩ nhiều nữa, thực ra càng ở lâu với Lục Gia Nhiên càng cảm thấy người đàn ông cặn bã kia u ám ích kỷ. Cô thật sự không hiểu, tại sao lại có nhiều người phụ nữ xem việc chinh phục loại đàn ông máu lạnh này là mục tiêu theo đuổi cả đời, máu M cũng không đến mức phải kéo theo cả cơ thể lẫn trái tim nhỉ?
Cho nên mới nói, cô và nguyên chủ cùng Bạch Vi Vi đều không phải người chung đường. Cô vĩnh viễn sẽ không xem việc theo đuổi và lấy lòng đàn ông là ý nghĩa cuộc sống.
Hôm sau, Nhan Lôi sắp xếp một lúc, liền đưa con trai đến sở cảnh sát từ sớm, hôm nay trọng điểm tra án chính là khẩu cung của đương sự.
Ba ruột nói: “Vụ án sự cố vỡ đê này khác với vụ án bình thường. Trước đây chúng ta thăm dò vụ án, tư liệu đầu tiên đều là dấu vết và vật chứng ở hiện trường phạm tội. Nhưng trận lụt đã cuốn trôi mọi dấu vết, cho nên, chúng ta chỉ có thể tìm hiểu tình huống từ lời nói của đương sự.”
Nhưng vấn đề là: Vụ án vỡ đê này liên quan đến rất nhiều đơn vị. Bao gồm hải quan, quản lý bến tàu, thuyền bè, công an đường thủy, phía phụ trách đập nước vân vân. Tối hôm đó mỗi một nhân viên trực ban, đều có một đống lý do thoái thác của mình để trốn tránh trách nhiệm.
Nhan Lôi tốn công sức rất lâu, mới làm rõ được mỗi một người thất trách như thế nào.
Nói tóm lại, hải quan đi ngủ, nhân viên quản lý nấu cháo điện thoại với bạn gái, công an đường thủy hôm đó có tiệc, sở quản lý đập nước thiết bị lão hóa radar hư hại…
Cô xem đến mắt đau xót, xoa nhẹ, bên tay là một tách cà phê ấm áp.
Cô đang mệt mỏi, thuận tay cầm tách cà phê lên.
Nhẹ nhàng nhấp một ngụm, mới phát hiện cà phê này không phải do ba đem tới, xoay người, một gương mặt đẹp trai rơi vào tầm mắt.
Là một anh chàng cảnh sát đẹp trai mặc đồng phục, anh ta đang nhìn cô, ánh mắt rất hiền lành: “Cô Nhan, cô đọc tài liệu lâu như vậy, nên nghỉ ngơi rồi.”
Giọng điệu khi nói chuyện đầy từ tính, mặt Nhan Lôi đỏ lên, sự cám dỗ của đồng phục và trai đẹp, trái tim của cô có chút tươi sáng.
“Cám ơn anh.” Cô khẽ mỉm cười: “Anh cảnh sát, anh tên gì vậy?”
“Tôi tên Chu Diên (Yan).”
“Ngôn (Yan)?” Cô muốn tìm tòi: “Là chữ ngôn trong lời tiên đoán sao?”
Chu Diên mỉm cười, anh ta nhìn ra được đối phương là một cô gái rất coi trọng tiểu tiết, cho nên lấy một cây bút ra, viết chữ “Diên” thật ngay ngắn:
“Đây là cái tên văn nhã mà sách xưa gọi cây bông gòn. Nghe nói hạt giống của cây bông gòn cho dù có gieo xuống vùng đất cằn cỗi nhất cũng có thể mọc rễ nảy mầm, cho nên, cây diên ở thời cổ đại cũng tượng trưng cho sự cao ngạo của kẻ sĩ.”
Nhan Lôi lập tức yêu thích loại cây này: “Ba mẹ anh đã đặt cho anh một cái tên rất hay.”
Chu Diên nghiêng đầu, trong giọng điệu có chút cảm khái: “Họ đều hi vọng tôi là một người kiên cường bất khuất.”
Nhan Lôi có hứng trò chuyện: “Cho nên anh đã làm cảnh sát, phải không?”
“Làm cảnh sát là sự khoan dung mà họ dành cho tôi.” Ánh mắt Chu Diên rơi xuống bản án: “Nhà chúng tôi làm ăn, vốn dĩ tôi cũng phải kinh doanh. May mà trước tôi có hai người anh, họ nói, có anh trai đây, chú ba không cần phiền lòng vì chuyện làm ăn của gia đình, cho nên ba mẹ để mặc tôi theo đuổi ước mơ của mình.”
Có anh trai… họ rất yêu thương người em trai như anh.
Nhan Lôi rất hâm mộ những người có anh trai cưng chiều, từ nhỏ cô đã mơ ước có anh trai.
Thấy ánh mắt anh ta đang nhìn tài liệu vụ án, Nhan Lôi hỏi: “Cảnh sát Chu, anh cũng có hứng thú với vụ án vỡ đê tám năm trước, phải không?”
Chu Diên nói: “Đúng vậy, tôi thấy cô đã đến hai lần, lần nào cũng đọc tài liệu cả nửa ngày, tôi đoán, có phải cô có suy nghĩ gì đó về sự cố vỡ đê 26.7 hay không.”
Ồ… thì ra cảnh sát người ta chỉ hứng thú với vụ án, không phải cố ý đến bắt chuyện, Nhan Lôi có chút mất mát.
Nếu đối phương là cảnh sát, cô cũng muốn tìm cảnh sát giúp đỡ, liền nói với anh ta: “Thực ra tôi muốn điều tra lại vụ án này, tôi cảm thấy tai nạn này rất có thể do người làm, tôi muốn tra rõ sự thật, trả lại trong sạch cho những người chết vô tội kia.”
Chu Diên hỏi: “Tại sao cô lại cảm thấy tai nạn này là do người làm?” Khựng lại một lúc, anh ta giải thích: “Chẳng phải tất cả chứng cứ đều cho thấy rõ, đây chỉ là tai nạn ngoài ý muốn hay sao?”
Bởi vì cô từng đọc nguyên tác rồi!
Trong nguyên tác cố ý nhắc đến, hình như Bạch Vi Vi áy náy về cái chết của chị gái.
Nếu chỉ là ngoài ý muốn, Bạch Vi Vi áy náy gì chứ? Nhất định là do trong lòng cô ta có quỷ, mới nhớ mãi đến người chị đã mất của mình.
Có điều, đối diện với anh cảnh sát nhỏ, lý do cô thoái thác là: “Thực ra tôi cũng không có chứng cứ, chỉ là cảm giác thôi, mọi sự trùng hợp đều quá tập trung, cho thấy rõ tai nạn này cực kỳ đột ngột.”
Nói xong, cô phát hiện ánh mắt Chu Diên trầm xuống, Nhan Lôi tưởng mình nói sai: “Có phải tôi nói sai chỗ nào không?”
“Không phải, tôi cũng có suy nghĩ này.” Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng của Chu Diên càng thêm ôn hòa: “Không giấu cô, người nhà tôi đều là nạn nhân của sự cố vỡ đê.”
Tối hôm đó của tám năm trước, trừ Bạch Tường Tường ra, còn có ba mươi chín người vô tội bỏ mạng trong nước lũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.