Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

Chương 9: Manh mối




Trần Lăng Huy có hiềm nghi rất lớn!
Xác định người này rất có thể liên quan đến vụ án, Chu Diên lập tức điều tra tài liệu của Trần Lăng Huy.
Nam, 26 tuổi, nhân viên bình thường của bến tàu thành phố, sống trong nhà cũ do ba mẹ để lại, là người độc thân sống một mình.
Lục Gia Nhiên và Chu Diên định đến tìm hiểu Trần Lăng Huy này, nhưng họ không định đưa cô theo.
Đây là hành động thăm dò rất nguy hiểm, họ đã loại cô ra ngoài.
Ba cũng nói: “Lôi Lôi, họ sẽ không đưa con tham gia hành động lần này đâu, con cứ chết tâm đi.”
Nhan Lôi thè lưỡi, là cô muốn điều tra lại vụ án vỡ đê, là cô dùng kỹ xảo thẩm vấn ép cho tâm lý của Bạch Vi Vi sụp đổ, mọi người mới có manh mối.
Đến cuối cùng, cô lại không thể đến hiện trường quan sát, đây tính là chuyện gì chứ?
Đám đàn ông này, cứ coi phụ nữ như người kéo chân sau, cô không cam tâm bị đối xử như vậy.
Tiễn Chu Diên và Lục Gia Nhiên đi, ba ruột Nhan Quốc Hoa cũng ra khỏi nhà vệ sinh.
Nhan Lôi khoanh hai tay lại, bày tỏ ba xem đi, bọn họ hoàn toàn không đưa con đi chơi, họ đều đang ức hiếp con.
“Không đi thì không đi thôi, bọn họ điều tra Trần Lăng Huy là một manh mối, trong tay chúng ta còn có manh mối lớn hơn mà.” Ba ruột muốn câu con cá to hơn.
Nhan Lôi chớp mắt: “Ba muốn nói trường trung học Danh Hồ?”
“Đúng vậy.” Lão đồng chí Nhan Quốc có dự cảm: “Trung học Danh Hồ có liên quan rất lớn đến vụ án này.”
Việc không thể chậm trễ, Nhan Lôi nhanh chóng lái xe đưa ba đến trường trung học Danh Hồ.
Trên đường, Nhan Quốc Hoa dùng điện thoại của cô tra baidu, rất nhanh đã tìm được toàn bộ tài liệu của trường trung học Danh Hồ.
Đây là trường cấp ba tốt nhất thành phố này, điểm thi tuyển trung học cao hơn hai mươi điểm so với trường trung học công lập trong tỉnh, lực lượng giáo viên hùng hậu, tỷ lệ trúng tuyển mỗi năm cao đến tám mươi phần trăm.
“Nói tóm lại, học sinh được học ở ngôi trường này nếu không phải học bá thì gia đình cũng có điều kiện.”
Nhan Lôi kết luận, căn cứ điều kiện gia đình của Trần Lăng Huy mà phán đoán, chắc cậu ta là thuộc vào loại học giỏi.
Nhưng Nhan Lôi lại nhớ rõ: “Về sau Trần Lăng Huy không thi đậu đại học, con thấy tài liệu của cậu ta chỉ tốt nghiệp cấp ba, sau này vào làm việc ở bến tàu chỗ ba cậu ta.”
Nhan Quốc Hoa phân tích: “Học sinh có điều kiện gia đình bình thường như vậy, chạy đến trường trung học quý tộc học chung với đám con nhà giàu con nhà quan, rất dễ nảy sinh tâm lý chênh lệch. Thứ mà bạn học khác vừa ra đời đã dễ dàng lấy được, còn cậu ta bất kể thế nào cũng không có được, rồi cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng học tập.”
“Ba muốn nói, thành tích cấp ba của cậu ta thụt lùi, cuối cùng không thi đại học, có liên quan đến việc cậu ta ghen tỵ với bạn học?”
“Đây chỉ là một suy đoán, có lẽ cậu ta yêu đương không có tâm tư học hành cũng nên.”
“Nhưng mà, cho dù ghen tỵ và yêu đương, cũng không đến mức cố ý làm vỡ đê đâu nhỉ?”
Nhan Lôi không tin một thiếu niên 17 tuổi lại to gan như vậy.
Nhan Quốc Hoa giáo dục cô: “Tâm lý vị thành niên giống như thời tiết tháng hai, giữa trời trong và u ám chỉ cách nhau một suy nghĩ. Một ý nghĩ thành thiện, một ý nghĩ thành ác. Hơn nữa loại thiện ác này không có liên quan đến thành tích tốt xấu, chỉ cần người bên cạnh đẩy một cái, đầu óc họ nóng lên sẽ đi sai một bước.”
“Câu này có nghĩa là gì ạ?”
Lời nói của ba quá thâm sâu, Nhan Lôi khiêm tốn thỉnh giáo.
“Trước đây ba bắt được một nhóm nghiện hút, sáu học sinh trường cấp ba trọng điểm tập trung hút ma túy, nguyên nhân là mấy cậu ấy muốn chứng minh mình là người lão luyện trong xã hội, cho nên chơi chút ma túy ra vẻ ngầu.”
Khựng lại một lúc, Nhan Quốc Hoa thâm sâu nói: “Kết quả cuộc đời của sáu học sinh kia đều bị hủy. Sau này ba người trong đó hút thuốc quá liều qua đời, hai người kia cấu kết với đám buôn lậu ma túy bị phán tử hình, chỉ có một người ra nước ngoài, gia đình cậu ta có điều kiện, ba mẹ cậu ta thấy cậu ta không cai được, dứt khoát cho cậu ta qua nước ngoài hút.”
Trái tim Nhan Lôi không thể không lạnh lẽo.
Thật sự là một ý nghĩ có thể lên đến nhất niệm thiên đàng, nhưng một ý nghĩ có thể đi xuống tận địa ngục.
Bọn họ manh động, bọn họ trẻ trung, bọn họ muốn chứng minh bản thân, cho nên bọn họ sẽ đi một bước sai lầm.
Buổi trưa, Nhan Lôi lái xe đến trường trung học Danh Hồ.
Lúc này học sinh đang nghỉ trưa, Nhan Lôi căn cứ theo tài liệu của Bạch Vi Vi, tìm giáo viên lớp bọn họ.
Nhắc đến Trần Lăng Huy, thầy Từ chủ nhiệm còn nhớ rõ: “Đứa nhỏ đó hồi lớp mười vẫn còn rất nghe lời, thành tích học tập khá tốt, nhưng đến lớp mười một chia ban tự nhiên xã hội, cậu ta lại trở nên rất nhạy cảm, bất kỳ ai cũng không được nói xấu cậu ta, nếu không cậu ta sẽ đánh nhau, trở mặt với người ta, ngay cả giáo viên mà cậu ta cũng không nể mặt…”
“Cho nên thành tích cậu ta tụt dốc không phanh?”
“Cậu ta hoàn toàn không muốn học, ba môn thi đại học đều nộp giấy trắng, khiến ba cậu ta tức đến mức xách roi đến trường học.”
“Tại sao cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy? Lớp mười một chịu kích thích gì sao?”
Sắc mặt thầy Từ thay đổi, đột nhiên cảnh giác: “Cụ thể thì tôi cũng không rõ, cô Nhan, chẳng phải cô là bạn của Bạch Vi Vi sao? Cô hỏi chuyện này làm gì?”
Ba ruột cách đó không xa nhắc nhở cô qua tai nghe: “Có lẽ thầy giáo biết nội tình gì đó, nhưng ngại đến thể diện trường học nên không thể nói. Lôi Lôi, chúng ta đổi người khác hỏi thăm tin tức.”
Nhan Lôi mỉm cười: “Khoảng thời gian trước Trần Lăng Huy mượn nhà họ Bạch một khoản tiền lớn, bây giờ người chạy mất, Vi Vi muốn biết cậu ta có thể nhờ cậy bạn học cấp ba nào hay không ấy mà.”
“Chuyện này tôi không rõ.”
Thầy Từ dạy nhiều học sinh như vậy, không phải ai cũng nhớ rõ.
Nhan Lôi nói một tiếng cám ơn, liền đến ký túc xá nam trong trường, muốn thăm dò tin tức từ chỗ dì quản lý ký túc xá.
“Cô nói Trần Lăng Huy? Người này tôi nhớ, lớp mười một cậu ta ở ký túc xá, cả ngày đều không chịu học hành…”
Dì quản lý ký túc xá cũng đánh giá thấp Trần Lăng Huy, hơn nữa bước ngoặt cũng là năm lớp mười một. Dường như vào năm lớp 11, Trần Lăng Huy đã gặp phải chuyện suy sụp cực lớn nào đó.
Kể xong, hai dì quản lý ký túc xá đều lên tiếng với giọng khinh thường: “Sau đó Trần Lăng Huy này cũng không đỗ đại học, đáng đời!”
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa phán đoán: “Bọn họ biết nội tình đấy, Lôi Lôi, hối lộ họ đi.”
Nhan Lôi lập tức móc hai tờ tiền ông Mao từ trong ví da ra nhét vào tay dì quản lý ký túc xá, có tiền mới có thể khiến người dân mở miệng, đây là đạo lý ba dạy cho cô.
“Chuyện này… có thể phiền hai dì nói rõ một chút không? Rốt cuộc tại sao cậu ta lại học không tốt?”
Dì quản lý ký túc xá lập tức cười như một đóa hoa, đè thấp giọng nói: “Thực ra nói ra cũng khó chấp nhận… Trần Lăng Huy và giáo viên mỹ thuật lớp cậu ta có quan hệ không rõ ràng!”
Giáo viên mỹ thuật?!
Lòng ăn dưa của Nhan Lôi bùng cháy hừng hực: “Lẽ nào, Trần Lăng Huy yêu đương với giáo viên mỹ thuật?”
“Cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, chỉ nghe các học sinh nữ khóa đó nói lúc đi chơi xuân năm lớp 11, có người nhìn thấy Trần Lăng Huy và giáo viên mỹ thuật ở riêng trong đình hôn môi…” Vẻ mặt các dì nhiều chuyện: “Nói ra thì, giáo viên mỹ thuật kia đã kết hôn rồi, chồng người ta giàu có ở trong biệt thự lớn đấy!”
Biệt thự lớn? Nhan Lôi bắt được từ khóa mấu chốt: “Dì muốn nói, giáo viên mỹ thuật kia ở khu dân cư Biệt Hồ sao?”
Dì nói: “Đúng rồi, chỉ đáng tiếc khu dân cư đó về sau bị nước lũ hủy hết, nước lũ kia ngập đến cửa trường chúng tôi, có không ít người chết!”
Nhan Lôi cảm thấy tim đập rất nhanh: “Sau đó giáo viên mỹ thuật kia có sống sót không ạ?”
“Không có, sau trận lũ, ngay cả thi thể của cô ta và chồng mình cũng không tìm được, nghe nói là trôi xuống đáy sông ở hạ lưu, nhiều năm rồi không ai tìm được.”
Nhan Lôi nhớ lại, trong tài liệu cho thấy rõ sau trận lũ đến nay còn có ba thi thể người gặp nạn vẫn chưa tìm được. Hai người trong đó là một cặp vợ chồng, chính là hai vợ chồng của giáo viên mỹ thuật kia!
Giáo viên mỹ thuật tên Phan Thiến Hề.
Tài liệu cho thấy cô ta xuất thân nổi bật, gả cho người chồng giàu có bản địa.
Đêm xảy ra trận lũ, cô ta chỉ mới 30 tuổi, kết hôn với chồng chưa đến hai năm.
Mà cô ta, khi đó lại yêu đương với Trần Lăng Huy học sinh của mình.
Lần này đến trường trung học Danh Hồ thu hoạch được không ít, Nhan Lôi mơ hồ đoán được: Cái chết của Phan Thiến Hề chính là manh mối phá án cô cực khổ tìm kiếm.
Nhưng mà, một học sinh cấp ba 17 tuổi, cậu ta có năng lực gì để lên kế hoạch vụ án đó?
Trở lại nhà họ Lục, Nhan Lôi và ba mình ngồi khoanh chân lại đối mặt nhau.
Đây là cuộc họp phân tích tình tiết vụ án của nhà ông Nhan.
Nhan Lôi bắt đầu chậm rãi phân tích manh mối hôm nay:
“Ba, con dám khẳng định vụ án vỡ đê do nhiều người gây án tập thể, Phan Thiến Hề là người mà Trần Lăng Huy muốn giết, Trần Lăng Huy là một thành viên trong nhóm gây án kia.”
“Mấy lời này đều là nói nhảm, ai cũng biết là gây án tập thể, một mình Trần Lăng Huy không thể gây ra sự cố lớn như vậy. Vấn đề là Trần Lăng Huy thông qua con đường gì, tham dự vào sự kiện vỡ đê này? Cậu ta phát huy tác dụng gì trong đó?” Nhan Quốc Hoa cũng rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc Trần Lăng Huy là chủ mưu hay đồng lõa trong vụ án này?
Nhan Lôi cẩn thận nhớ lại tài liệu khẩu cung một lượt: “Con từng đọc khẩu cung của ba Trần, khi đó ông ta là một trong số nhân viên quản lý của bến tàu. Ông ta nói hôm xảy ra vụ án, ông ta ngủ quên, cho nên không chú ý trên bến tàu thiếu mất một chiếc thuyền mành vận chuyển.”
Nhan Quốc Hoa hiểu ra: “Vậy thì đúng rồi, hôm 26.7 là mùa hè, con trai nghỉ hè đến thăm ba mình là chuyện đương nhiên. Vậy thì, Trần Lăng Huy sẽ có cơ hội bỏ thuốc ngủ ba mình, giúp chiếc thuyền mành vận chuyển kia qua được cửa quản lý bến tàu. Hơn nữa, không ai nghi ngờ thiếu niên 17 tuổi sẽ động tay động chân với ba mình.”
Phân tích vụ án đến đây, Nhan Lôi hít sâu một hơi.
Nếu thật sự như những gì họ phân tích, Trần Lăng Huy lợi dụng ba mình giết chết giáo viên mỹ thuật.
Vậy thì, đồng bọn của cậu ta là ai?
Lão đồng chí Nhan Quốc Hoa tiếp tục tháo gỡ: “Nếu nói người phụ trách bến tàu làm sai chuyện là do con trai gây ra, vậy chiếc thuyền mành vận chuyển kia ra khỏi cảng, nếu muốn đến phía trên con đê đập nước thực hiện kế hoạch, tiếp theo phải qua được hai cửa ải. Cảnh sát đường thủy và phía quản lý đập nước. Chỉ khi hai nơi đó cùng lúc phạm sai lầm, chiếc tàu kia mới có thể đâm vỡ đê được.”
Nhan Lôi giật mình: “Không thể nào cả ba nơi đều có người ở giữa gây khó dễ, phối hợp với Trần Lăng Huy giết chết một giáo viên mỹ thuật được?”
“Mục tiêu của Trần Lăng Huy là giáo viên mỹ thuật, nhưng mục tiêu của những người khác trong nhóm có lẽ không phải cô ta. Chỉ là người mà bọn họ muốn giết vừa khéo cũng ở trong khu dân cư đó, cho nên mới tụ lại với nhau.”
Nhan Quốc Hoa nói ra suy nghĩ của mình.
Đương nhiên, ông còn chú ý đến một nghi vấn: “Trần Lăng Huy quen biết với Bạch Tường Tường như thế nào? Tại sao cậu ta lại mạo hiểm bại lộ kế hoạch, một ngày trước khi vỡ đê tìm đến chỗ bạn học Bạch Vi Vi, bảo chị cô ta nhanh chóng rút lui? Giữa hai người này liệu có tồn tại mối quan hệ nào đó không?”
Bạch Tường Tường và Trần Lăng Huy có quan hệ gì?
Phải biết rằng lúc Trần Lăng Huy lên cấp ba, Bạch Tường Tường đã tốt nghiệp rồi, hai người chưa từng học chung một trường.
Phân tích về mặt giao tiếp, nhà Trần Lăng Huy ở trong khu công nhân, nơi Bạch Tường Tường ở lại là biệt thự, con em công nhân và cô chủ nhà giàu cách nhau ba tuổi, hai người không giống như có quan hệ gì đó.
Vậy thì rốt cuộc giữa cậu ta và Bạch Tường Tường có quan hệ gì?
“Chỉ đành đợi tin tức từ chỗ Chu Diên thôi.” Nhan Lôi nâng cằm, thật đúng là không bột đố gột nên hồ.
Bọn họ chẳng có vật chứng gì cả, toàn bộ chỉ dựa vào suy đoán để phân tích tiến triển vụ án.
“Sao lâu như vậy rồi mà bọn họ vẫn chưa về?”
Nhan Quốc Hoa có chút bất an, trời sắp tối rồi, Lục Gia Nhiên và Chu Diên nên làm xong chuyện từ lâu mới phải.
Nói như vậy, Nhan Lôi mới phát giác có điều bất ổn, cô đang định gọi điện hỏi thăm, đã nhận được tin nhắn: [ Năm giờ chiều nay, gần bến tàu thành phố đã xảy ra một vụ tấn công cảnh sát. Kẻ tình nghi phạm tội đã chạy trốn, hiện đang truy nã toàn thành phố, xin các vị công dân thành phố chú ý, ban đêm tuyệt đối đừng ra ngoài…]
Hình ảnh kèm theo chính là ảnh thẻ của Trần Lăng Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.