Cưng Chiều Lão Bà Tỷ Tỷ

Chương 2: Chui đầu vào rọ




Tiêu Mỹ Nhàn lái xe đến trước Trình gia, trước mặt cô là tòa biệt thự nguy nga tráng lệ nhưng cô không quan tâm, mặc kệ là đẹp cỡ nào, lớn đén cỡ nào cũng không liên quan đến cô.
Còn chưa kịp đến nhắn chuông, từ bên trong một người phụ nữ lớn tuổi bước ra cung kính mở cửa mời Tiêu Mỹ Nhan vào.
Lạnh lùng lướt qua cửa tiến vào đại sảnh, đại sảnh được thiết kế sang trọng theo phong cách hoàng gia. Trình Thiếu Phong đã ngồi đợi sẳn trên ghế dài nhắm nháp một chút rượu, vừa nhìn thấy Tiêu Mỹ Nhàn bước vào bạc môi Trình Thiếu Phong khẽ cong lên đắc ý.
"Phong thiếu thật sự cậu muốn gì ở tôi." Tiêu Mỹ Nhàn không kiềm chế được tâm tình hướng Trình Thiếu Phong mắn tới.
"Đến đây, uống với tôi một ly tôi sẽ nói cho em biết." Trình Thiếu Phong nghe vậy cũng không có phản ứng gì đặc biệt, bàn tay vẫy vẫy mỹ nhân đang cảnh giác đứng ở xa tới gần.
Tuy rằng Tiêu Mỹ Nhàn trong lòng vô cùng cảnh giác nhưng không thể phủ nhận hắn.. rất đẹp. Có trời mới biết lúc này Tiêu Mỹ Nhàn tựa như bị thôi miên, bàn chân cũng vô thức hướng Trình Thiếu Phong bước tới.
Tiêu Mỹ Nhàn vừa tiến tới Trình Thiếu Phong bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô kéo cả người Tiêu Mỹ Nhàn hướng về phía mình, giữ chặt không buông. Hỏng bét, kẻ này không những vô liêm sỉ mà còn biết chơi trò mỹ nam kế lừa cô.
Trình Thiếu Phong hướng Tiêu Mỹ Nhàn cọ cọ, bộ dạng mè nheo giống như con mèo nhỏ.. Thật khiến người ta cười chết mà Phong thiếu cũng có lúc mang bộ dạng như thế này. Có trời mới liên tưởng được người đàn ông cao hơn một mét tám này với con mèo nhỏ nhỏ xinh xinh.
Bàn tay không an phận của hắn lần mò tới phía trước ngực áo nàng bóp bóp, Tiêu Mỹ Nhàn giờ đây mới nhận ra bản thân bị lừa ra sức vùng vẫy nhưng thật sự đã muộn rồi. Trình Thiếu Phong bế cô lên theo kiểu búp bê, hướng phía lầu đi tới.
"Nếu đã tới đây rồi vậy thì ở lại đi, sớm muộn gì em cũng là vợ tôi chi bằng trở thành vợ tôi sớm hơn một chút." Trình Thiếu Phong thì thầm vào tai Tiêu Mỹ Nhàn, sắc mặt cô đỏ ửng.
"Thả tôi ra, tôi muốn về nhà." Tiêu Mỹ Nhàn khóc không ra nước mắt vùng vẫy kịch liệt. Chết tiệt bao nhiêu năm giữ gìn nay lại mất trong tay tên tra nam này thật sao, Tiêu Mỹ Nhàn ơi Tiêu Mỹ Nhàn cô là đang đưa mồi vào miệng cọp rồi.
Trình Thiếu Phong bế Tiêu Mỹ Nhàn hướng phòng mình đi đến, vừa mở cửa phòng liền đặt cô lên giường lớn. Tiêu Mỹ Nhàn vừa rơi xuống liền vùng vẫy thoát thân, đã bị Trình Thiếu Phong chế ngự hai tay qua đầu, mạnh mẽ trói lại.
"Phong thiếu, tôi cảnh báo cậu không được từ trên người tôi làm bậy." Tiêu Mỹ Nhàn hét toán lên, vẻ mặt hoảng sợ khi Trình Thiếu Phong luồng tay xé rách quần áo trên người cô.
Mặc cho cô la hét Trình Thiếu Phong một mặt không quan tâm, nhanh chóng quần áo trên người Tiêu Mỹ Nhàn đã bị lột sạch. Trình Thiếu Phong nhanh tay cởi sạch những gì vướng bận trên người.
"Thế nào lại rất mê người, tôi hôm nay đem em tất cả đều ăn sạch." Trình Thiếu Phong gian xảo cười lớn chẳng còn một điểm nào giống mèo con khi nãy. Hắn mặc kệ Mỹ Nhàn la hét từ trên người cô để lại dấu hôn, bên dưới mạnh mẽ tiến vào.
Xé rách đau đớn đủ để khiến Tiêu Mỹ Nhàn suýt chút nữa đã hôn mê, cô cảm giác mình liền nứt ra rồi, liền bị xé làm hai, không khỏi khóc rống lên, nhưng mà miệng nhỏ sớm đã bị Trình Thiếu Phong chế ngự.
Phía trên tỉ mỉ hôn, thưởng thức mật ngọt. Phía dưới thuần phục ra vào, từng sợi xử nữ máu theo hắn đưa đẩy mà chảy ra.
Hai tay không yên đặt lên hai cái bánh bao trắng tròn, liền xoa nắn. Tiếng la hét trong miệng Tiêu Mỹ Nhàn vì bị chặt chẽ hôn không thể phát ra tiếng, chỉ nghe thanh âm "Ô ô..". Từng trận đau đớn cùng vui vẻ ở trong cơ thể cô đan dệt, làm cho cô biết làm thế nào.
"Nói tôi nghe xem, em thật sự thích như thế này, đúng không?"
Trình Thiếu Phong khẻ thì thầm bên tai Tiêu Mỹ Nhàn.
"Ưmm.. Khô.. ng.. Ô.. ô.. Dừng lại." Tiêu Mỹ Nhàn phản kháng trong tiếng nghẹn ngắt khúc.
"Còn nói dối, chẳng phải thân thể em vô cùng hợp tác sao."
Trình Thiếu Phong thật là biết làm người khác thẹn, hắn nói đến Tiêu Mỹ Nhàn đỏ cả mặt. Không thể phủ nhận lời nhắn nói, đầu óc Tiêu Mỹ Nhàn bảo cô kịch liệt phản kháng nhưng thân thể lại không nghe lời mà nhịp nhàng thuận theo từng động tác ra vào của ác ma.
Toàn thân truyền đến một cảm giác vô cùng xa lạ, thật khó diễn tả lúc này thân thể Tiêu Mỹ Nhàn dường như không còn là chính cô nữa.
Trình Thiếu Phong đem Tiêu Mỹ Nhàn dưới thân kịch liệt dạy dỗ, khiến cho cô trầm luân không ít.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.