Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 24:




Đây là lần thứ hai Sở Vân Khinh vào cung, lần trước là bởi vì quỳnh hoa yến, lần này là vì thánh chỉ của Thái hậu.
Tại sao Thái hậu lại biết nàng?
Trong lòng Sở Vân Khinh hàm chứa nghi vấn, mím môi thật chặt dưới khăn che mặt, chẳng biết tại sao, chuyến đi hậu cung này làm cho nàng cảm thấy bất an.
Đi qua rất nhiều cung, Vĩnh Thọ cung, gần ngay trước mắt, Sở Vân Khinh yên lặng đi theo sau cung tỳ, bộ dạng thuận theo, mềm mại uyển chuyển.
Bước vào đại sảnh, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều giống như đang nhìn mình, nàng bình tĩnh không sợ hãi tiêu sái dừng lại ở giữa đại sảnh, quỳ xuống hành lễ.
“Thần nữ Sở Vân Khinh, bái khiến Thái hậu.”
Ngụy Trinh Nhiên ngồi ở trên cao, đôi mắt nhìn thật sâu nữ tử đang quỳ giữa sảnh.
“Đứng lên đi, ngẩng đầu lên để ai gia nhìn một chút.”
Sở Vân Khinh ngẩng đầu, đôi mắt ở trên khăn che mặt hàm chứa một chút thích ý.
Ngụy Trinh Nhiên liếc mắt nhìn Ngụy Sơ Cận ngồi ở bên dưới, "Khăn che mặt này ——"
Ngụy Sơ Cận cười một tiếng, “Thái hậu không biết, trên mặt Sở tiểu thư từng bị thương, có một vết sẹo không thể bỏ được, thế nên mới đeo khăn che mặt tới.”
Ngụy Trinh Nhiên gật đầu một cái, “Nghe Cấp nhi nói ngươi đàn, tiếng đàn rất đặc biệt?”
Sở Vân Khinh khẽ nhíu mày, ở bên cạnh Ngụy Trinh Nhiên, Tiêu Cấp ngồi ở đó cũng nở nụ cười, một đôi mắt to đen láy nhìn nàng.
“Hồi Thái hậu, thần nữ từ nhỏ đã sinh trưởng ở sơn dã, trước kia cũng chỉ một mình tập luyện đánh đàn, chỉ thấy bình thường.”
Vừa dứt lời, Ngụy Sơ Cận liền cười ra tiếng, nàng liếc mắt nhìn thanh y nữ tử bên cạnh nói, “Sở tiểu thư quá mức khiêm nhường (khiêm tốn), tiếng đàn của ngươi người khác không biết nhưng mà ta đã nghe qua, trên đời này có thể đưa được cá chép đến cùng múa với ngươi, chỉ sợ, có một mình ngươi.”
Chân mày nàng chuyển một cái, cười ung dung, “Nhớ ngày đó chỉ bằng một khúc cầm Lan muội muội đã chiếm được tâm của Hoàng thượng, hôm nay được sủng ái khắp lục cung, theo Bổn cung thấy, tiền đồ của Sở tiểu thư ngươi thật sáng lạng đấy.”
Tiếng nói vừa dứt, Lan phi ngồi bên cạnh Ngụy Sơ Cận liền ngồi thẳng người, hôm nay vốn là nàng không muốn đến thỉnh an Thái hậu, lại ở trong hoa viện gặp được Ngụy quý phi, thấy Ngụy quý phi thân cận, lúc này mới đến Vĩnh Thọ cung, không nghĩ tới, lại có một nhân vật lợi hại như vậy chờ nàng!
Tuyển tú sáu năm trước, khi đó nàng gia thế bình thường lấy được vị trí cao nhất, có chỗ dựa, liền chỉ bằng tài đánh đàn, chẳng biết tại sao, Hoàng thượng lại đối với người có tài đánh đàn lại đặc biệt có loại tình cảm yêu thương che chở, tiếng đàn của nàng có thể dẫn cá chép tới?
Hai mắt Lan phi híp lại, “Hả? Nô tỳ cũng thích nữ tử có tài đánh đàn tốt, tiếng đàn của Sở tiểu thư có thể dẫn cá chép tới làm bạn, có lẽ chắc chắn sẽ không kém, bằng không ở chỗ này đàn một khúc đi?”
Chân mày Sở Vân Khinh nhíu chặt lại, ngày đó thanh y nữ tử kia là người muốn hại Tiêu Cấp, giờ phút này trong ánh mắt của nàng rõ ràng hàm chứa hàn ý, mà Thái hậu đã lên tiếng, nàng, không thể không đàn!
“Sở Vân Khinh tuân lệnh!”
“Từ từ đã.” Bỗng nhiên, lông mày Lan phi hơi nhíu lại, mở miệng, “Nếu tài đánh đàn của Sở cô nương bất phàm, có lẽ cũng chỉ có cầm tốt mới xứng với ngươi, ở chỗ ta có một cây ‘Lục y cầm’, là cầm được Hoàng thượng ban thưởng năm năm trước, có thể xứng với tài đánh đàn của Sở cô nương, người đâu, đi lấy cầm tới!”
Lời này vừa nói ra, Thái hậu liền gật đầu cười, Ngụy Sơ Cận che miệng cười một tiếng, “Lan muội muội đúng là người hào phòng, cầm kia là là cổ cầm, cũng coi như là đứng đầu trong các loại cầm đấy!”
Lan phi thấp giọng cười một tiếng, vô cùng xinh đẹp.
Ngụy Sơ Cận thở dài một tiếng, “Hoàng thượng sủng ái Lan muội muội nên mới ban thưởng cầm cho muội muội, ta nhớ hai năm trước Lan muội muội có lòng tốt đem cầm kia cho một vị quý nhân muội muội xem một chút, kết quả muội muội kia không cẩn thận liền làm đứt dây cầm, bị Hoàng thượng hạ lệnh chặt tay, bởi vậy cho thấy Hoàng thượng càng thương cầm, lại càng thương muội muội.”
Nghe Ngụy quý phi nói, Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy một cố cảm giác lành lành tràn đầy lòng bàn chân, mà bây giờ đã cưỡi trên lưng cọp, chỉ cần cầm kia đến, chỉ cần nàng đụng vào cầm kia, nhất định sẽ không sống bình yên qua ngày hôm nay!
Tiêu Cấp ngồi ở bên cạnh Thái hậu nghe vậy chân mày cũng nhíu lại, hắn nhíu mày nói với Thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, lục y cầm kia của Lan nương nương Tôn nhi cũng biết, nghe nói là tiếng đàn hết sức mềm mại khoan thai, tuyệt mỹ vô song*.”
*tuyệt mỹ vô song: xinh đẹp không có cái thứ hai.
Thái hậu gật đầu một cái, “Nó đứng đầu trong các loại cầm, dĩ nhiên là lợi hại.”
Chân mày của Tiêu Cấp nhíu chặt hơi một chút, “Vậy lúc Sở cô nương đàn, chúng ta làm sao biết được là nàng đàn tốt, hay là do đàn này mới tốt đây? Không bằng dùng cầm bình thường đi!”
Thái hậu hơi ngừng lại, giống như bị vấn đề này làm khó, Lan phi ngồi ở dưới chợt nhíu mày, ánh mắt hàm chứa sắc bén liếc qua Tiêu Cấp, “Lục điện hạ còn nhỏ vậy mà cái gì cũng biết, nhưng mà ‘Lục y cầm’ cũng không phải là người bình thường có thể khống chế, vừa vặn có thể để Sở cô nương thử, Sở cô nương sẽ không để ý chứ?”
Sở Vân Khinh bình tĩnh đứng ở giữa điện, lúc này khẽ vuốt cằm, “Đa tạ ý tốt của Lan phi nương nương, Vân Khinh thật là vinh hạnh!”
Vừa nói xong, trong mắt Thái hậu thoáng qua một tia không đành lòng, mà Ngụy Sơ Cận, tay bưng lên ly trà, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chỉ trong chốc lát, tỳ nữ bên cạnh Lan phi đã ôm cầm đi vào, đem cầm an trí ở giữa đài xong mới lui ra ngoài.
Đôi mắt xinh đẹp của Lan phi khẽ động, “Sở cô nương, bắt đầu đi!”
Sở Vân Khinh thở khẽ một hơi, từng bước một đi về phía cây cầm, nàng tỉ mỉ nhìn cầm kia, bộ dạng cổ xưa không có nửa điểm dị thường, nhưng mà, ánh mắt rơi trên người mình không chỉ có hứng thú mà còn có chán ghét nói cho nàng biết, cầm này, không thể đụng vào!
Nàng nhăn mặt ngồi xuống, nâng lên mười ngón tay nhỏ dài, chậm dãi đặt xuống

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.