"Bệnh của nương nương chữa được!"
Gian phòng yên lặng thật lâu chợt trở nên giãn ra, Tiêu Triệt cũng Ngọc thở
phào một hơi, còn Diêu Thanh Loan từ đầu đến cuối đều bộ dáng nhàn nhạt, thật giống như người bị bệnh không phải bà ấy vậy.
Tiêu Triệt liếc mắt nhìn Sở Vân Khinh cảm kích, còn nàng cầm giấy bút bắt đầu viết.
"Thạch cao sống, sừng trâu, sinh địa, đan bì, xích thược, lá trúc, liên kiều,
hoàng Liên, nguyên tố, mạch đông, cỏ bạch mao, tử thảo, trắc bách diệp.
Bài thuốc này trước đây lấy được từ chỗ sư phụ, nhất định có hiệu dụng,
chỉ là trong đó có mấy vị thuốc khó tìm."
Giọng Sở Vân Khinh kiên định, khi nói đến hai chữ sư phụ thì trong mắt chợt lóe sáng. Tiêu
Triệt nhận lấy: "Điều này ngươi yên tâm, ta tự sẽ an bài."
Sở Vân Khinh biết Tiêu Triệt ẩn núp nhiều năm, chỗ này mặc dù giống như phòng
giam, nhưng nếu hắn đã sắp xếp cho Hoàng hậu ở đây thì nhất định đã có
kế sách chu toàn, lập tức không lo lắng nữa.
Lúc này đã gần trưa, mặt trời lên cao lưng chừng, Vân Khinh nghĩ đến mình rời khỏi đó để
tiến sâu vào trong Tử Ngọc cung ngay trước mặt mọi người, nếu mình vào
lâu còn chưa quay lại, họ tất sẽ dẫn những người khác tới truy tìm.
Thấy nàng lộ vẻ khó khăn, Tiêu Triệt gật đầu với nàng một cái rồi bước ra cửa.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Sở Vân Khinh cùng ra, trong mắt lóe lên sắc lạnh: "Có lẽ người ở Thượng Thư phủ động tay chân vào chim bồ câu của ngươi, ta ——"
Tiêu Triệt xoay người, ánh mắt lạnh lẽo u tối: "Từ trước đến giờ ngươi làm
việc đều biết tính toán, tại sao lần này lại tùy tiện vào cung như vậy,
một phong thơ của Ngũ đệ thật sự quan trọng vậy sao?"
Sở Vân
Khinh hơi khựng lại: "Vì chim bồ câu kia từ phủ Vương gia tới nên Vân
Khinh mới không nghi ngờ. Còn nữa, Lệ Phi nương nương hình như rất mê
tiếng đàn của ta, ta tất nhiên phải đáp ứng Ngũ điện hạ tác thành cho
tâm ý của hắn."
Từng lời văn trong miệng Sở Vân Khinh thốt ra,
nàng từ nhỏ lớn lên ở núi Ngọc Tuyết, sư phụ dạy nàng võ công với y
thuật, thù hận dạy mười bảy năm trước dạy nàng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng không ai dạy nàng làm sao đối mặt với một nam nhân cuồng thế bá đạo như vậy, cho nên nàng không biết những lời này của nàng có sức nặng thế nào trong lòng Tiêu Triệt.
Sở Vân Khinh chỉ cảm thấy Tiêu Triệt
nhiều lần ép sát khiến nàng không thể không xù lông lên ứng phó, cho nên lần này nàng trợn mắt nhìn người trước mặt, bộ dáng kia giống như chuẩn bị giương cung bạt kiếm sẵn sàng.
Mà Tiêu Triệt, con ngươi u ám mãnh liệt kia chợt hiện lên ý cười, môi hắn khẽ động: "Như vậy, rất tốt."
Sở Vân Khinh không hiểu, Tiêu Triệt lại nói: "Tại sao ngươi lại xuất hiện ở chỗ này? Tiền viện cách nơi này trăm tòa cung các, nếu như ta không
xuất hiện thì ngươi định làm gì?"
"Bệnh dịch ở tiền viện không có thuốc để trị, Ngự Lâm quân chỉ cho vào không cho ra, ở lại nơi đó chỉ
có chờ chết thôi. Ta muốn nhìn xem trong này có gì không, có lẽ có biện
pháp thoát chết."
Ánh mắt Tiêu Triệt trong suốt: "Vậy ngươi đã tìm được chưa?"
Sở Vân Khinh cười nhẹ: "Như vậy, ta có thể nói với Vương Gia ta đã tìm được biện pháp không?"
Ý cười trong mắt Tiêu Triệt càng sâu, nhưng hắn chưa kịp đồng ý thì ánh
mắt lại chuyển: “ Nếu ngươi có thể trị được cho mẫu hậu, vậy ôn dịch ở
hậu cung, há chẳng phải không thành vấn đề sao?"
Sở Vân Khinh lắc đâu: "Không, chứng bệch ở tiền viện nặng hơn Hoàng hậu nương nương rất nhiều, đã không thể cứu vãn."
"Ngươi có thể." Vẻ mặt Tiêu Triệt chắc chắn, nhìn Sở Vân Khinh, ánh mắt trịnh
trọng trước nay chưa từng có: "Ta chỉ đang nghĩ, thân phận Nhị tiểu thư
phủ Thượng Thư đối với ngươi mà nói là không đủ, chuyện lần này ngươi có nên nghĩ lại không? Vẫn là câu nói kia, ngươi muốn, ở chỗ ta đều có!"
Sở Vân Khinh cụp mắt. Trải qua chuyện lần này, trong lòng nàng đã biết,
nàng quyết định trở về mục đích không phải đấu đá với vị phu nhân Thượng Thư kia. Chỉ khi nàng có năng lực giải quyết những thứ ngăn trở nàng,
nàng mới có thể không cố kỵ gì tra ra nguyên nhân năm đó hơn một trăm
miệng ăn của Lý gia rốt cuộc vì sao mà chết!
"Như vậy, ý vương gia là ——"
"Ta muốn ngươi trị khỏi ôn dịch hậu cung!"
Tiêu Triệt xoay người, nhìn sang phía cung các trùng điệp trước mặt, ánh mắt trầm xuống: "Hai ngày nữa, ôn dịch sẽ lan ra toàn bộ hậu cung. Đến lúc
đó, ta muốn ngươi dùng y thuật của ngươi, cứu tất cả mọi người!"
Trong lòng Sở Vân khinh khẽ động, nàng quay đầu nhìn Tiêu Triệt, ánh mặt trời chiếu xuống gò má của hắn, bóng dáng cao lớn của hắn bao phủ ở trên
người nàng, trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng là từng nét lạnh lùng, cả
người cao lớn rắn rỏi khiến nàng phải ngửa mặt nhìn lên.
Sở Vân Khinh mắt sáng lên: "Được!"
Hậu cung Đại Tần rối loạn, ngắn ngủi hai ngày, bất kể là Vĩnh Thọ cung của
Thái hậu hay là Khánh Nguyên cung của Ngụy quý phi, cũng xuất hiện hạ
nhân mắc ôn dịch, những nơi khác càng không cần phải nói.
Tất cả
thái y của Thái Y Viện dùng hết khả năng vẫn không tìm được bệnh nguyên
(nguyên nhân bệnh) và biện pháp giải quyết, người đưa tới Tử Ngọc cung
càng ngày càng nhiều, cả hậu cung đều đắm chìm trong không khí người
người lo lắng.
Đồng thời, vốn là tin tức được phong tỏa nghiêm
mật nhưng chẳng biết tại sao lại bị phát tán ra bên ngoài. Phố lớn ngõ
nhỏ ở Thịnh kinh đều lan truyền, hoàng tộc Đại Tần bị nguyền rủa cúi
đầu, ôn dịch hoành hành, Đại Tần không thể gìn giữ!
Hoàng đế Tiêu Chiến tức giận, tăng thêm người phong tỏa cửa cung nghiêm ngặt, cấm mọi người xuất cung, đồng thời cũng tăng thêm ám vệ ở dân gian ngầm hỏi, hy vọng có thể tìm được đại phu đắc lực cứu Đại Tần trong lúc nguy nan.
Hậu cung đang lúc khó khăn dầu sôi lửa bỏng, Lục hoàng tử Tiêu cấp lại bị
lây bệnh, sắc mặt hắn chợt tái nhợt cả người phát run, thân thể sốt cao
thần chí không rõ, thái y nhìn chỉ biết quỳ xuống, thật sự không thể ra
sức.
Thái hậu mấy ngày nay luôn sủng ái Tiêu Cấp, nhất thời không biết an bài hắn thế nào, đồng dạng đưa đi Tử Ngọc cung cách ly hay để
cho thái y xem, nhưng thái y cũng đâu có biện pháp gì?
Thái hậu
gấp gáp như ngồi trên đống lửa, thì đột nhiên thị vệ thống lĩnh Tử Ngọc
cung sắc mặt vui mừng đi tới trước điện Vĩnh Thọ cung: "Thái hậu nương
nương, Lục điện hạ được cứu rồi!"