Cưng Chiều Thứ Phi Âm Độc

Chương 65: Cầm phổ thần bí, đêm vào Cấm Cung




"Năm đó Liên Y vốn đang được thánh sủng, biết Hoàng thượng thích nghe đàn nên tìm rất nhiều khúc đàn cho hắn nghe. Ngày đó, ta tìm được một cuốn cầm phổ thượng cổ trong thư phòng của người, bên cạnh hoàng thượng rất hiếm xuất hiện món đồ như vậy, ta cho rằng Hoàng thượng sẽ thích vô cùng , nhưng chính cầm phổ đó đã khiến cả đời này của Liên Y phải cô độc ——"
Lời nói của Vân tần lưu lại trong đầu Sở Vân Khinh, sắc mặt bi thương của nàng ấy đã khiến nàng xúc động. Sở Vân Khinh tin rằng cầm phổ đó nhất định có lai lịch, chỉ tiếc bây giờ Vân tần không biết tung tích của nó ở đâu.
Trong mắt Sở Vân Khinh chợt lóe ánh sáng lạnh, trực tiếp đi thẳng Hoằng Văn trai.
Lúc này trời vẫn sáng, Sở Vân Khinh mang theo Xuân Đào đi tới Hoằng Văn trai. Xuân Đào thấy Sở Vân Khinh tìm từng căn phòng, mỗi lần đi vào chỉ xem qua loa rồi rời đi, nàng dâng lên nghi vấn: "Quận chúa, ngài muốn tìm gì vậy, nô tỳ tìm giúp ngài."
Sở Vân Khinh trầm ngâm: "Một cuốn cổ khúc, Hoằng Văn trai lưu giữ nhiều nhất."
Mặc dù Hoằng Văn trai trong Cẩm Tú điện, vốn dĩ do mấy sân tạo thành Tàng Thư Các, Sở Vân Khinh đi năm phòng rồi nhưng vẫn không tìm được cầm phổ có tên “Nguyệt Linh khúc” như trong lời Vân tần.
Sở Vân Khinh đi ra viện khác, xoay người bước vào trong nhưng bị Xuân Đào cản lại: "Quận chúa, bên trong là cấm địa hoàng cung, không vào được."
Sở Vân Khinh nhướng mày: "Cấm địa? Nơi này không phải Tàng Thư Các sao?"
Xuân Đào nhìn chung quanh một chút, cách đó không xa quả nhiên có tiểu thái giám đang nhìn giống như làm nhiệm vụ bình thương, nàng kéo Sở Vân Khinh vào một góc: "Nơi này chia làm hai phần, ngoại viện thì các quý nhân trong cung đều có thể ra vào, còn bên trong, ngoại trừ hoàng thượng thì bất luận kẻ nào cũng không được vào, đã niêm phong bảy tám năm rồi."
Trong lòng Sở Vân Khinh sanh nghi, nhưng nhìn ánh mắt khẩn thiết của Xuân Đào, nàng cũng không thể làm gì khác là lui qua một bên: "Được rồi, đã như vậy thì không tìm nữa."
Xuân Đào gật đầu, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống.
Trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, nếu chỉ đơn giản nói về kỳ nghệ, vì sao câu đầu tiên của Lệ Phi lại là không muốn nàng ở trong cung?
Thậm chí nàng còn nhớ, hôm đó lần đầu tiên nàng đánh đàn cho Lệ phi nghe, đúng lúc gặp phải Hoàng thượng giá lâm Lạc Hà cung, khi đó nàng ấy đã nhạy bén giấu diếm cho nàng, còn diễn trò lừa gạt Hoàng thượng. Huyền cơ trong đó, Sở Vân Khinh cảm thấy rất có liên quan tới mình!
Đêm lạnh như nước, cả hoàng cung Đại Tần, ngoại trừ đội thị vệ đang dò xét thì không xuất hiện tiếng động nào khác. Trong màn đêm một bóng đen chợt lóe, biến mất sâu trong cấm uyển của Hoằng Văn trai.
Sâu xa bên trong dường như có điều gì đó hấp dẫn Sở Vân Khinh, nàng cảm thấy chắc chắn sẽ tìm được cầm phổ kia.
Bên trong cấm uyển chỉ có bốn thái giám trông chừng, Sở Vân Khinh bung thuốc mê, cả viện như nắm trong tay. Nàng bắt đầu tìm từ trái sang phải theo thói quen, hình như có người quét dọn thường xuyên, nên sách được sắp xếp hết sức chỉnh tề. Sở Vân Khinh không khỏi suy nghĩ, chẳng lẽ lúc rảnh rỗi Hoàng đế đều tới nơi này?
Cả cấm uyển có một gian sảnh chính, ba gian thiên thính (phòng bên), nàng tìm hai gian thiên thính cũng không thu hoạch gì nên trực tiếp tới sảnh chính. Phòng đó được bố trí cực kỳ tao nhã, chỉ có một giá sách bày vài cuốn tuyến trang điển tịch*. Sở Vân Khinh cay mày, phòng lớn như vậy chỉ bày biện mấy cuốn sách?
(*) sách cổ buộc gáy bằng chỉ, lộ rõ ra ngoài.
Bước tới càng gần, hi vọng trong lòng Sở Vân khinh lại càng lớn, nàng thắp một cây nến, lông mày vừa nâng lên lập tức rũ xuống!
“Cổ tộc bản kỷ” và “Đạo pháp Trường Sinh”lọt vào tầm mắt, vốn dĩ chẳng liên quan gì tới cuốn sách cần tìm, trong lòng nàng nổi giận, thuận tay cầm cuốn “Cổ Tộc bản kỷ” lên, cầm phổ không rớt ra như trong tưởng tượng của nàng!
Sở Vân Khinh thở dài, hết sức thất vọng!
Bỗng nhiên ——
Lông mày đang rũ xuống của Sở Vân Khinh chợt nhăn lại vào nhau, ánh mắt sắc bén rơi vào trang sách cổ hiện ra, nét mực đậm nổi bật một dòng chữ giữa đoạn dài: "Mắt đỏ dị người, Linh tộc chi nữ."
Trong Sở Vân Khinh chấn động, đang muốn mở ra xem rõ ràng thì phát hiện sau song cửa xuất hiện một bóng đen, nàng cả kinh, vội vàng thổi tắt nến!
Bóng đen ngoài cửa số chớp mắt, cách giấy dán cửa sổ mỏng manh, trực giác của Sở Vân Khinh cảm thấy có ánh mắt trầm trầm đang rơi trên người mình.
Nàng chau mày, trên dưới toàn thân ngập tràn khó hiểu, híp hai mắt lại. Thâm cung đại viện, người nọ rõ ràng phát hiện ra nàng nhưng vì sao lại không lên tiếng?
Nghi vấn mới mọc lên, bóng đen bên cửa số thoáng một cái, biến mất không thấy gì nữa!
Trong màn đêm đen tối, Sở Vân Khinh đặt sách xuống bước ra cửa, bóng dáng người phía trước như ẩn như hiện, hình như cố ý giữ khoảng cách với nàng. Sở Vân Khinh biết người này muốn dẫn nàng tới chỗ khác, do dự một hồi rồi quyết định đi theo.
Người áo đen đi không tiếng động, Sở Vân Khinh vốn cũng không quen thuộc địa hình trong cung, lúc này càng không biết đang đi đâu, dần dần nảy sinh bất an. Nàng chậm rãi lấy sức, tính bỏ trò chơi này, nếu người này cố ý đến, lần sau tất sẽ lại tìm tới.
Nhưng đúng lúc này, tốc độ người đó chậm lại, trong lòng Sở Vân Khinh khẽ động, tiếp tục lấy sức đuổi theo, đợi đến một chỗ không người, hoàn toàn mất dấu tích người áo đen!
Sở Vân Khinh kinh nghi vạn phận, nàng đưa mắt đưa tai nghe nhìn tám hướng, rơi vào một tòa lầu, toàn thân đầy sự đề phòng, vậy mà một hồi lâu cũng không có động tĩnh gì, nàng ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng cảnh giác mãnh liệt!
Phi vân lâu? !
Nàng biết chỗ này, từng gặp nạn ở đây vì cứu Tiêu Cấp, may có Tiêu Triệt xuất hiện nên được cứu, lúc ấy bọn họ đã vào tạm Phi Vân lâu này!
Vì sao người đó dẫn nàng tới đây? !
Sở Vân Khinh vẫn còn nhớ, ngày đó nàng và Tiêu Triệt chỉ dừng lại ở đây một chút, hôm nay, chẳng lẽ cũng là hắn?
Ý tưởng này vừa lóe lên, trong lòng Sở Vân nảy sinh cảm giác khó nói rõ, nàng hơi trầm ngâm, tiến lên đẩy cửa lâu ——

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.