Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 12: Nói ra (2)




Xác định được hôn sự Mạnh Viêm Châu xong, Mạnh Tang Du bắt đầu hỏi tình hình gần đây của cha. Chu Vũ Đế lập tức áp chế cơn xáo động trong lòng, vểnh tai nghe trộm.
“Cha con ổn lắm, cả ngày đặt tiểu tử Hàn Xương Bình kia lên thớt giày vò, rất vui vẻ là đằng khác! Nghe nói trước một trận vừa bãi bỏ chức vụ Hữu tướng quân của Hàn tiểu tử, điều xuống dưới làm một quan canh gác nho nhỏ.” Nhắc đến Mạnh Trường Hùng, biểu cảm trên mặt Mạnh phu nhân dịu dàng khôn xiết.
Chu Vũ Đế âm thầm nhíu mày, đối với hành động của Mạnh Trường Hùng thật bất mãn. Hàn Xương Bình là tâm phúc của hắn, là người tốt nhất để thay thế Mạnh Trường Hùng đảm đương chức vụ Kiến uy Đại tướng quân trong tương lai. Mạnh Trường Hùng tự mình bãi chức Hữu tướng quân của hắn, có thể thấy được là bài trừ dị kỷ, có lòng gây rối!
“Hàn Xương Bình là tâm phúc của Hoàng thượng, Hoàng thượng đưa anh ta tới bên cạnh cha để học hỏi rèn luyện, mà chủ yếu cũng để thay thế cha. Cha đã biết rõ như vậy còn hành anh ta như thế, không khỏi khiến Hoàng thượng có ý nghi kị. Mẹ à, mẹ viết một lá thư, dặn cha đừng liều lĩnh quá.” Mạnh Tang Du ấn ấn thái dương, trong nhà, nhân vật thứ hai khiến cô đau đầu chính là ông Mạnh lúc nào cũng cứ cố chấp.
“Ngày hôm trước cha con có gởi thơ về nhà, nói ông ấy đều có tính toán riêng, con đừng lo lắng. Sư phụ của Hàn Xương Bình kia là thiên tài quân sự Bình Phụ Tử tiên sinh, nhất định có bản lãnh, nhưng tuổi trẻ còn cần mài giũa. Chưa gì Hoàng thượng đã cho hắn nhậm chức Hữu tướng quân, rất nhiều người trong quân không phục, cha con cách chức, đẩy cậu chàng xuống làm quan trạm gác, thứ nhất là vì quân binh phục nể, thứ hai là để tôi luyện nhiều hơn. Chỉ khi anh chàng này dựa vào bản lãnh thật sự của mình từng bước một trèo lên, sau này mới có thể ngồi vững vị trí Kiến uy Đại tướng quân. Nhớ năm xưa cha con cũng từng bắt đầu từ hàm Đội trưởng làm nên đấy thôi. Phòng ngự biên cương liên quan đến căn cốt Đại Chu, liên quan tới vô số sinh tử con dân đất nước, cha con tuyệt đối không làm qua loa cho xong. Nếu như Hàn Xương Bình kia quả thật có thể đảm đương tốt trọng trách, lần này hồi triều, cha con lập tức cho một chỗ vọt lên.” Tiếng Mạnh phu nhân bất đắc dĩ vô cùng.
Nghe Mạnh phu nhân giải thích xong, sắc mặt Chu Vũ Đế lúc hồng lúc lại trắng, dường như bị người ta quăng một cái tát nảy lửa, tẽn tò muốn chết. Cái sự nghi ngờ phòng bị của hắn quả thực buồn cười không để đâu cho hết! Nếu là trước đây, người nhà họ Mạnh thể hiện lòng trung thành một vạn lần hắn đều không tin tưởng, nhưng bây giờ hắn không thể không tin. Ai có thể nghĩ được Hoàng đế sẽ bám vào thân thể một con chó? Ai sẽ diễn trò trước mặt một con chó? Lời Mạnh phu nhân không chừa cho hắn bất cứ đường sống chất vấn nào.
Mạnh Tang Du vỗ vỗ mu bàn tay Mạnh phu nhân, dịu dàng trấn an, “Bây giờ chiến tranh biên cương loạn lạc, cho dù Hoàng thượng hiềm nghi cha cũng không dễ dàng động người, con cũng không lo lắng, chỉ cần cha biết bản thân mình đang làm gì là tốt rồi. Chờ cha từ bỏ chức vụ, mẹ cùng cha cứ học theo Thẩm thái sư, rời xa kinh thành, du ngoạn non sông đất nước đi. Ngày sau phủ Quốc công của chúng ta chỉ có một mình anh trai không nên thân ra hồn chèo chống, nói vậy Hoàng thượng cũng lại không kiêng dè họ Mạnh nữa.”
Đầu Chu Vũ Đế chui thật sâu vào khuỷu tay Mạnh Tang Du. Xấu hổ, xấu hổ khủng khiếp.
“Mẹ cùng cha con cũng đang có ý này, cho nên phải nhanh chóng tìm một đứa con dâu hiền lành cho ca ca con.” Mạnh phu nhân thở dài, dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trên mặt lộ ra thần sắc khó hiểu, “Gần đây Thẩm thái sư trên triều đình có phần ‘giễu võ’, y không sợ thế nhà họ Thẩm lên nhanh, rập khuôn mẫu tộc Hoàng hậu?”
“Hoàng thượng tín nhiệm họ Thẩm, lại có tình cảm với Lương phi, đó chính là hai chỗ dựa lớn nhất của họ. Tuổi Thẩm thái sư cũng lớn, mấy năm này liều mạng đưa con gái tới ngôi Hậu, bảo vệ cô ta sinh con trai trưởng, sau đó một lần nữa y thành thượng thư trí sĩ (trí sĩ – về hưu), chẳng những Hoàng thượng không tị hiềm y, mà còn có thể nhớ tới công ủng hộ của y những lúc nguy nan. Thẩm thái sư dạy dỗ Hoàng thượng từ nhỏ cho đến lúc lớn, nói đến người hiểu rõ thánh ý, ai có thể vượt qua y được?” Mạnh Tang Du lơ đễnh xua tay.
Mạnh phu nhân gật đầu, thầm than phu quân nhà mình nếu có thể có được nửa phần khôn khéo như Thẩm thái sư cũng chẳng rơi xuống kết cục ‘phi điểu tẫn, lương cung tàng’, lại nghĩ đến con trai nhà mình lại đánh Thẩm Hi Ngôn, lo lắng không khỏi chất chồng.
(phi điểu tẫn, lương cung tàng飞鸟尽, 良弓藏 được giải thích là khi chim chóc đã bị bắn hết thì cây cung tốt cũng bị xếp xó, ý chỉ việc ‘qua cầu rút ván’, hết giá trị lợi dụng rồi sẽ rơi vào kết cục bị ruồng bỏ hoặc thủ tiêu.)
Trong lòng Chu Vũ Đế, sóng to gió lớn bắt đầu nổi dậy, những tin cậy trong quá khứ từng bước sụp đổ. Đúng vậy, người hiểu biết bản thân mình, chỉ sợ ngay cả tiên hoàng cũng chẳng bằng Thẩm thái sư. Thẩm thái sư hiểu rõ, những hành động bây giờ của ông ta đã đạp đến vạch giới hạn cuối cùng của mình, lại còn chưa thu lại, không phải ỷ lại điều này thì còn có thể là gì? Đây là ỷ vào chuyện mình đang bất tỉnh, trong tình huống này đương nhiên thánh tâm có là cái thá gì? Nghĩ mình không bao giờ tỉnh lại nữa cho nên được ăn cả ngã về không?
Chiếm được ngôi Hậu, tất nhiên sau đó là được voi đòi tiên, chiếm luôn ngôi Hoàng đế, họ Thẩm đang tiến hành một lần đánh cuộc, mà tiền đặt cược chính là giang sơn nghìn dặm của Đại Chu! Trong đầu có một tiếng sấm nổ, Chu Vũ Đế sợ hãi bàng hoàng, toàn bộ lông trên người đều dựng đứng. Không được, hắn nhất định phải nhanh chóng tìm về thân thể, nếu như thể xác bị hủy trong tay Lương phi, chỉ sợ cả đời hắn phải làm con chó ngoại tộc!
Mạnh Tang Du nhìn ra nỗi niềm Mạnh phu nhân, vừa âu yếm A Bảo chợt trở nên cứng ngắc, vừa an ủi mẹ, “Mẹ chớ lo lắng, Hoàng thượng anh minh thần võ, tài trí mưu lược kiệt xuất, sau khi kế vị một lòng trị nước, sát tặc trừ gian tạo quốc phong, có tâm muốn thay đổi sách lược trọng văn khinh võ của tiên hoàng, hồi sinh Đại Chu, khiến Man di không dám xâm phạm, cho bách tính một thời đại thái bình. Bây giờ Man di chưa lui, Phiên vương chưa trừ, ngày sau nhất định còn có rất nhiều trận đánh ác liệt muốn ngàn vạn tướng sĩ ra trận. Họ Mạnh chúng ta một nhà trung liệt, sao Hoàng thượng có thể phái người làm hại anh trai ngay thời điểm cha vừa lui về? Như vậy chẳng phải rét lạnh lòng của tướng sĩ? Uy tín của cha trong quân đội không gì thay thế, mẹ đừng nên lo lắng quá nhiều, nhưng dặn anh trai sau này kềm chế một chút, cụp đuôi làm người là được. Dầu Hoàng thượng không thể đảm bảo cho anh thăng quan tiến tước, nhưng để anh bình an mà sống vẫn được. Dù sao tước vị Phụng ân trấn quốc công đặt trên người anh trai không có chí tiến thủ mới hợp với tâm ý Hoàng thượng.”
Trong lo âu, Chu Vũ Đế được Đức phi âu yếm cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, lần thứ hai khâm phục vì Đức phi lo xa nghĩ rộng. Cô gái này thấu hiểu hắn như thế, có thể thấy rõ một hai những sách lược trong tương lai của hắn, hơn nữa, nàng cũng đánh giá bản thân mình khá cao? Trong lòng Chu Vũ Đế chợt cảm thấy vui mừng, lại lập tức nhíu chặt mày. Hắn nghĩ tới một chuyện, trước mắt mình còn hôn mê, sao bảo vệ ca ca nàng được?
Bắt đầu lo lắng lại, Chu Vũ Đế nhịn khôn được cào cào ống tay áo Đức phi ư ử kêu to, nhưng câu tiếp theo của Mạnh phu nhân khiến hắn im lặng tức thì, trong lòng lại càng thảng thốt.
Mạnh phu nhân hốt nhiên đứng lên, giữ chặt tay con gái hoảng sợ, “Ca ca con còn có chúng ta che chở, nhưng con làm sao bây giờ? Thâm cung này chính là chỗ ăn thịt người, mỗi ngày đều có người chết không rõ ràng. Bây giờ Thẩm Tuệ Như có thế, con cũng không còn giá trị lợi dụng với Hoàng thượng nữa, y thị có trăm ngàn cách đối phó con!”
“Ẳng ẳng ẳng”, Mạnh phu nhân vừa dứt lời, Chu Vũ Đế dùng chân trước ôm lấy vạt áo Mạnh Tang Du, không thể kiềm giữ được mà tru lên. Bây giờ hắn chỉ căm hận bản thân sao lại còn dính chặt vào thân con chó ngoại tộc này, muốn bảo vệ cô gái trước mắt lại bất lực. Không nói đến chuyện trở về thể xác, để hắn nhập hồn vào trong một con chó ngao hung mãnh cũng tốt hơn!
“Mẹ đừng nóng vội!” Mạnh Tang Du vỗ vỗ tay Mạnh phu nhân, đỡ bà ngồi xuống, lại hôn hôn đỉnh đầu lông quăn của A Bảo, nhẹ nhàng mở miệng, “Mẹ, người không cần lo lắng, cho dù con không còn giá trị lợi dụng, Hoàng thượng sẽ không tính toán lấy mạng một cô gái yếu đuối. Về phần Thẩm Tuệ Như, cô ta chắc chắn không để con chết, cô ta muốn con mở to mắt nhìn cô ta lên ngôi Hậu, muốn con cả đời chứng kiến cô ta nở mày nở mặt, muốn con sống không bằng chết! Ở trong lòng cô ta, đây mới là sự trả thù tốt nhất. Dù gì cũng chỉ là cụp đuôi làm người mà thôi, một trượng phu vĩ đại như cha đều có thể làm được huống chi là con hở mẹ? Trong mắt con, sĩ diện không đáng giá bằng mạng sống, chỉ cần còn mạng, cái gì cũng được cả. Mẹ không cần lo, con cũng đã quen, không biết khổ sở là gì.”
Mạnh phu nhân nắm chặt tay con gái, bi phẫn muốn chết, vài lần mở miệng đều nói không nên lời, khóe mắt từ từ ửng đỏ, tràn ra những giọt nước mắt già nua. Rốt cuộc tộc Mạnh đã phạm phải thần linh nào để hỏng đời hai đứa con dứt ruột của bà?
Trái tim Chu Vũ Đế quặn thắt, ngay cả tiếng ư ử cũng không phát ra được. Chân trước của hắn vỗ vỗ mu bàn tay Đức phi từng chút, thầm nghĩ trong lòng: Mạnh Tang Du, nàng yên tâm, trẫm sẽ mau chóng tìm về thể xác, bảo vệ nàng chu toàn, tuyệt đối sẽ không để bất cứ kẻ nào chạm tới nàng một ngón tay!
Mạnh Tang Du nhẹ nhàng lau lệ nơi khóe mắt Mạnh phu nhân, dịu dàng an ủi. Từ khi ra đời cô đã sống trong tộc Mạnh, tình cảm đối với vợ chồng họ Mạnh so với cha mẹ vô trách nhiệm kiếp trước còn sâu nặng hơn nhiều.
Con gái chịu khổ nhất, ngược lại còn an ủi mình, Mạnh phu nhân lập tức lau nước mắt, gượng cười nói, “Mẹ không sao. Con chó con này tuy không có gì đẹp, nhưng rất có linh khí. Con xem, nó đang an ủi con đấy!”
Mạnh Tang Du cúi đầu, lúc này mới thấy A Bảo đang vỗ vỗ mu bàn tay mình từng chút, trông rất nghiêm túc, khuôn mặt không khỏi giãn ra mỉm cười, “Chó rất thông minh, đối với cảm xúc con người nhạy cảm vô cùng, có lẽ em ấy phát hiện con đang buồn bã. A Bảo của chị thực tri kỷ đó nha!” Dứt lời, cô nắm hai chân trước của A Bảo, hôn lên cái đệm thịt mềm mềm của chú.
Có cái gì đó nổ tung trong lòng, sau đó nở rộ, thúc giục trái tim bồn chồn đập loạn, không có cách khống chế. Chu Vũ Đế ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt tươi cười động lòng của Đức phi, quên hít thở.
Thấy nụ cười con gái không có chút gì lo lắng, Mạnh phu nhân cũng yên tâm, nói chuyện với con vài việc nhà, đến canh giờ phải đứng dậy cáo lui.
Mạnh Tang Du ôm A Bảo, đi phía sau là Phùng ma ma với vẻ mặt như bị sét đánh, tinh thần không biết để đâu, tiễn Mạnh phu nhân đến cửa chính điện.
Thấy nhóm cung nhân còn cách một khoảng xa, Mạnh phu nhân do dự một lát, giữ chặt tay con gái, nhỏ giọng nói, “Con ơi, chờ cha con từ bỏ chức vụ, nộp lại quân quyền, con đi xin Hoàng thượng, xin ngài cho con một đứa trẻ, đợi đến già còn có cái mà dựa vào!”
“Vị trí cùng gia thế của con còn đó, có con rồi chắc chắn sẽ trở thành cái gai trong mắt cái đinh trong thịt của Lương phi và Lý quý phi, Hoàng thượng cũng không săn sóc nó nhiều hơn bao nhiêu, rồi sinh ra lại bị người ta mưu hại, thà rằng không sinh.” Mạnh Tang Du hơi mím môi, thần sắc hờ hững.
Chu Vũ Đế dùng hai chân trước ôm lấy đầu, hận không thể đào một cái động mà chui vào trong. Sự lạnh lẽo trong giọng nói của Đức phi đâm vào lòng hắn từng nhát một.
“Con gái, sao mệnh con lại khổ như vậy…” Tiếng Mạnh phu nhân nghẹn ngào, khóe mắt lại bắt đầu ửng đỏ.
“Được rồi, mẹ đừng khổ sở thay con nữa, con không có con thì còn có A Bảo đây. Em ấy thông minh như vậy, không khác gì con trẻ cả. Con cẩn thận chăm sóc em ấy, ít nhất em có thể làm bạn với con mười mấy hai mươi năm. Có A Bảo, con đã thấy đủ!” Mạnh Tang Du dịu dàng vỗ vỗ cái mông lộ ra ngoài của A Bảo, sau đó kéo chú ra, nắm lấy chân trước của chú vẫy vẫy với Mạnh phu nhân, nghịch ngợm nói, “Nào, A Bảo, mau nói hẹn gặp lại với bà ngoại đi!”
Chu Vũ Đế lúng túng muốn chết, nhưng để Đức phi vui vẻ, hắn vẫn thức thời ‘gâu gâu’ hai tiếng.
“Rất ngoan!” Mạnh phu nhân bị con gái cùng thú cưng của con chọc cho bật cười, vỗ vỗ đầu A Bảo, cẩn thận từng bước rời khỏi Bích tiêu cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.