Cung Đấu Không Bằng Nuôi Cún

Chương 38: Anh vợ (2)




Lúc Chu Vũ Đế cùng Diêm Tuấn Vĩ xuống dưới, bên đường đã kín đặc người vây xem ‘kịch.’
Chỉ nghe một giọng đàn ông vang lên bên trong, “Ông động phải mi? Không phải mi cố ý đâm vào ông hả? Thẩm Hi Ngôn, mi muốn ăn đập nữa đúng không?”
“Mày dám đánh tao? Mạnh Viêm Châu, hôm nay mày có thể thử hết sức xem thế nào! Biết đụng vào quan viên triều đình là tội gì không? Nhẹ thì đánh tám mươi trượng, nặng thì gia hình. Người đâu, trói hắn đi tới nha môn kinh đô!” Thẩm Hi Ngôn quát lên, vết sẹo trên mặt càng thêm méo mó, quả thực khiến người ta run sợ.
Mạnh Viêm Châu cười lạnh, “Quan viên triều đình? Mi? Theo ta được biết pháp lệnh triều đình có nói, thân thể khiếm khuyết không thể làm quan, chỉ bằng danh dự của mi thì làm quan cái giống gì?”
“Mày!” Thẩm Hi Ngôn tức đến xanh mặt, cãi lại, “Ngày xưa Thái Tổ thiếu nửa tai vẫn xưng đế như thường, sao tao không thể làm quan? Nhanh lên, trói hắn đi nha môn!”
Đám gia đinh lớn tiếng tuân lệnh, tiến lên vây quanh Mạnh Viêm Châu.
“Không ổn, đám người này không phải là gia đinh bình thường, quan sát hơi thở dài cùng bước chân vững vàng thì mỗi gã trong này đều có võ công, Thẩm Hi Ngôn cố ý hãm hại Mạnh Viêm Châu!” Diêm Tuấn Vĩ trầm giọng nói.
Tuy võ công Chu Vũ Đế không bằng Diêm Tuấn Vĩ, nhưng cũng tập luyện từ nhỏ, đã sớm nhìn ra, sắc mặt lạnh lùng đẩy đám người đi vào.
“Va chạm quan viên triều đình? Tội danh này quả thực không nhỏ, nếu nghiêm túc xử trí, xin hỏi các hạ có ủy dụ hay quan ấn không? Đem được hai thứ này ra thì các người có thể mang vị huynh đài này đi, tuyệt đối không nói hai lời!” Hắn thong thả bước đến bên cạnh Mạnh Châu, đè vai Mạnh Viêm Châu xuống. Theo như hắn được biết, nửa tháng sau Thẩm Hi Ngôn mới chính thức tiếp nhận chức vụ, tất nhiên không có mấy thứ này.
Võ nghệ Mạnh Viêm Châu bất phàm, sao không thể nhìn ra lai lịch mấy gia đinh kia, lập tức phối hợp la lớn, “Thẩm Hi Ngôn, mi đem ủy dụ cùng quan ấn ra đây, lấy ra được thì hôm nay ông để mặc mi đánh giết! Chết cũng không cãi! Nếu mi không lấy ra…”
“Nếu như không có, thì luật Đại Chu có viết, mạo nhận quan viên triều đình, nhẹ thì tịch biên lưu đày, nặng thì chém nửa người.” Chu Vũ Đế phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc trong tay, ngữ khí thốt nhiên lạnh lẽo, “Hừ, Thái Tổ thiếu nửa vành tai bởi vì bị thương nơi chiến trường, các hạ lại vì một cô gái mà trả giá, sao lại dám so sánh mình với Thái Tổ? Cho dù Lương phi được sủng ái đứng đầu trong hậu cung, Thẩm thái sư quyền cao chức trọng, người nhà họ Thẩm sánh vai cùng Hoàng tộc, chẳng lẽ muốn một tay che trời, hoặc cũng có thể thay trời đổi đất?”
Người vừa mới đến tố ra, tội trạng càng lúc càng nghiêm trọng, lại đâm thẳng đến điểm chết, rõ ràng khí chất trên người ôn hòa là vậy, nhưng nhìn thẳng vào đôi mắt thẫm tối của đối phương, Thẩm Hi Ngôn chỉ cảm thấy cả người lạnh ngắt. Thấy biểu cảm hoài nghi của bọn người vây xem, lại nhớ tới việc phụ thân đã tận tâm chỉ dạy mọi chuyện phải khiêm nhường hành sự, y cắn răng, trong lòng do dự. Mạnh Viêm Châu suýt chút chút hại hắn, hủy cả tương lai sự nghiệp, khó khăn lắm cơ hội mới đến, chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha?
Đúng lúc này Diêm Tuấn Vĩ mang theo một thanh niên mặc quan phục giáo úy chen vào. Người thanh niên này hơn hai mươi tuổi, diện mạo vô cùng tuấn tú, đường nét khuôn mặt mi mày đều mạnh mẽ cứng rắn. Anh ta nhìn về phía Thẩm Hi Ngôn, lạnh lùng nói, “Thẩm hi Ngôn, nửa tháng sau ngươi mới có đủ tư cách nói những lời như ‘va chạm quan viên triều đình.’ Hôm nay nếu ngươi muốn tiếp tục, bản quan mang ngươi đi nha môn kinh đô xem thử, đi Long cấm vệ cũng được.”
“Hừ, chúng ta đi!” Trước mắt Long cấm vệ vẫn chưa bị nhà họ Thẩm nắm trọn trong tay, người này cũng cứng rắn khó chơi, không thể động vào được. Thẩm Hi Ngôn trừng mắt nhìn đám người kia, mang theo gia đinh vẹt đám đông, chật vật rút đi.
“Cảm ơn huynh đài!” Mạnh Viêm Châu chắp tay với Chu Vũ Đế cười sang sảng, sau đó quay sang người thanh niên giáo úy kia, vỗ vỗ vai anh ta, “Hoa Sơn, sao anh lại tới đây?”
“Tề Đông Lỗi phái người tới thông báo cho tôi.” Người này chỉ chỉ Diêm Tuấn Vĩ bên cạnh Chu Vũ Đế.
“Đông Lỗi, sao hôm nay không ở nhà cùng mỹ nhân mà ra ngoài thế? Cảm ơn nhé!” Mạnh Viêm Châu đi qua, đấm đấm bả vai Diêm Tuấn Vĩ, ngữ khí thân thiện. Cùng là mấy gã phong lưu nổi danh kinh thành, tất nhiên hai người này cũng có quan hệ khá thân quen.
“Cũng không thể ngày ngày đều dính với mỹ nhân, không có tiền đồ.” Diêm Tuấn Vĩ mở quạt xếp phe qua phẩy lại, tự cho là phong lưu khoáng đạt, thực ra bộ dáng đáng khinh, nhìn mà phát chán lên được. Đám người vây xem lập tức tản ra, họ đã coi mấy chuyện ồn ào của Tề Đông Lỗi đến nản rồi!
“Đây là bạn anh sao?” Mạnh Viêm Châu chỉ vào Chu Vũ Đế bên cạnh gã, Chu Vũ Đế nhìn lại Mạnh Viêm Châu, ôn hòa cười.
“Ờ, đến từ Trực Lệ, lên kinh làm ít chuyện.” Diêm Tuấn Vĩ gật đầu. Chu Vũ Đế hơi nắm hai bàn tay lại, “Tại hạ tên Hàn Hải.”
“Tại hạ Mạnh Viêm Châu, cảm ơn chuyện ban nãy!” Mạnh Viêm Châu vội vàng đáp lễ, không hề có vẻ kiêu căng của công tử nhà danh gia, rõ ràng là một người đàn ông có tính cách hào sảng.
Vì Mạnh Viêm Châu là thường dân, cũng chẳng đỗ đạt gì, bình thường không làm việc đàng hoàng, chỉ biết chơi đùa mấy thứ vớ vẫn, đây là lần đầu tiên Chu Vũ Đế nhìn thấy. Gặp người rồi mới biết được, vị anh vợ này cũng không ‘bất kham’ như người đời đồn đại.
“Tại hạ Vương Hoa Sơn.” Anh chàng thanh viên giáo úy kia cũng chắp tay, biểu cảm nghiêm nghị bấy giờ đã bình thường trở lại.
“Vương Hoa Sơn?” Nụ cười trên mặt Chu Vũ Đế héo xuống một tí. Tuy chỉ nghe qua cái tên này một lần nhưng hắn lại khắc ghi trong lòng. Đây là người mà trong lúc nguy nan nhất Tang Du có thể trông cậy chăm sóc người nhà, nhất định tình cảm giữa anh ta và Tang Du khá gắn bó sâu đậm, sao hắn có thể không để ý?
“Hàn huynh có biết tại hạ?”
Đôi mắt thâm sâu của Chu Vũ Đế nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng lại khiến Vương Hoa Sơn không được tự nhiên. Ánh mắt người đàn ông này ẩn chứa uy nghi ngất trời cùng khả năng nhìn thấu, không phải là công tử phú gia bình thường.
“Không biết, dường như có nghe người khác nhắc tới.” Chu Vũ Đế phất tay, ý cười trên mặt hơi nhạt xuống.
Ánh mắt Diêm Tuấn Vĩ lóe lên, nhiệt tình mời hai người lên tửu lâu dùng cơm. Lúc này đã gần đến trưa, ân tình Tề Đông Lỗi cùng Hàn Hải giúp đỡ, Mạnh Viêm Châu cùng Vương Hoa Sơn không tiện từ chối, cùng nhau đi lên.
Đi đến cạnh cửa, Chu Vũ Đế chậm hai bước, túm Diêm Tuấn Vĩ lại thấp giọng hỏi, “Lai lịchVương Hoa Sơn?”
Quả nhiên hỏi mà! Nhất định là nghe Đức phi nương nương nhắc đến, trong lòng ghen tuông! Diêm Tuấn Vĩ cười thầm, khẽ giọng hồi báo, “Cha anh ta nguyên là phó tướng dưới trướng Mạnh quốc công, anh ta là thứ tử (con vợ sau) trong nhà, bị mẹ cả ức hiếp. Khi còn bé Đức phi nương nương cứu giúp, để anh ta làm tùy tùng của Mạnh Viêm Châu, sau này thấy tài hoa xuất chúng lại thuyết phục Mạnh quốc công đưa vào trong quân đội rèn luyện. Năng lực anh ta xuất sắc, bây giờ đã đến chức giáo úy Long cấm vệ, trong nhà có nơi sống yên ổn, tất nhiên mang ơn nặng với Đức phi nương nương.”
“Ánh mắt Tang Du rất tốt, không có nhà tộc che chở, hơn hai mươi đã làm giáo úy, người này là một nhân tài.” Chu Vũ Đế áp chế cơn ghen, nghiêm túc nhận xét.
“Đúng vậy, anh ta không chịu góp sức với Thẩm thái sư, bây giờ đang chịu xa lánh.” Thấy hai người trong phòng nhìn qua, cả hai vội vàng kết thúc đề tài, gọi tiểu nhị đến để chọn thức ăn.
Vì một bụng uất nghẹn, Mạnh Viêm Châu vừa ngồi vào bàn đã uống liền tù tì ba bát rượu, mặt đỏ bừng bừng, tâm sự nặng nề.
“Anh không cần phải như thế, tuy dung mạo cô Phó tiểu thư kia bình thường nhưng tính tình rất tốt, nhất định sẽ là người vợ hiền.” Vương Hoa Sơn lấy bát rượu trước mặt Mạnh Viêm Châu, mở miệng khuyên giải.
“Đúng vậy, Tang…Em gái anh tất nhiên không làm hại anh, Phó tiểu thư kia có chỗ hơn người.” Chu Vũ Đế ôn hòa hỏi.
“Sao anh biết em gái tôi sắp xếp hôn sự này?” Mạnh Viêm Châu bỗng nhiên ngửng đầu nhìn, trong mắt có ý nghiền ngẫm.
“Từng nghe Đông Lỗi nói qua.” Chu Vũ Đế tự nhiên tiếp lời, trong lòng thầm nghĩ: Tính cảnh giác rất tốt.
“Lúc trước có nghe anh nhắc qua một lần, sao thế, quên à?” Diêm Tuấn Vĩ cười cười nhấp một ngụm rượu, giúp ‘cấp trên’ lướt êm vụ này.
“Tất nhiên tôi biết em ấy không bao giờ. Em ấy bảo tôi cưới ai thì tôi cưới người đó, trên thế gian này cô gái nào vừa xinh đẹp, tính cách tốt lại thông minh như em tôi thực sự quá ít, tôi mà tiếp tục bới móc nữa thì chỉ sợ cả đời phải độc thân.” Mạnh Viêm Châu giật lấy bát rượu rót đầy, ngửa đầu uống cạn, sắc mặt nặng nề không giảm.
Chu Vũ Đế nghe vậy mỉm cười. Cô gái tốt nhất trên thế gian này tất nhiên phải là Tang Du của hắn.
“Biết rồi, anh cứ yên ổn trong phủ đi, đừng ra ngoài gây chuyện, phu nhân sẽ lo lắng.” Vương Hoa Sơn nhíu mày nói.
“Đúng vậy, bây giờ khác xưa rồi, Thẩm thái sư nắm quyền, cha anh lại…” Diêm Tuấn Vĩ cũng muốn khuyên nhủ vài câu, đây là ngài anh vợ có tiếng có miếng trong cảm nhận của Hoàng thượng, không nịnh nọt không được.
“Nào, uống rượu!” Bỗng nhiên Vương Hoa Sơn đứng lên, nhét một bát rượu vào tay Diêm Tuấn Vĩ, cắt ngang lời gã, mà trước đó Chu Vũ Đế bên cạnh đã làm một dấu hiểu im lặng. Tang Du từng căn dặn kỹ lưỡng hết lần này tới lần khác, tuyệt đối không để Mạnh Viêm Châu biết chuyện Mạnh quốc công, sợ anh chàng này kích động chạy tới biên cương chịu chết. Đây là ca ca ruột thịt của Tang Du, hắn không thể để anh ta xảy ra chuyện.
“Cha tôi sao? Sao không để Đông Lỗi nói tiếp chứ?” Mạnh Viêm Châu đẩy Vương Hoa Sơn ra, nghiêm mặt nói, “Tôi biết cha tôi mất tích. Chuyện lớn như vậy trong kinh ai ai không biết, cho dù bắt tôi ở nhà tôi cũng có cách biết. Tuy tôi lỗ mãng nhưng không phải thằng ngu, tôi đi rồi thì mẹ, em gái phải làm sao bây giờ? Trong nhà có mụ Văn di nương khiến mẹ mệt mỏi, bây giờ em gái lại thất sủng, nếu tôi xảy ra chuyện thì hai người không có cách sống sót. Đặc biệt là em tôi, trong cung chân thấp chân cao, là cái chỗ ăn thịt người, nếu tôi không vực nhà họ Mạnh dậy, em tôi sẽ không còn đường sống. Không biết lúc trước cha mẹ nghĩ như thế nào lại đưa em gái tới cái chỗ ‘nhận không ra người’ như thế, nếu gả cho Hoa Sơn, bây giờ không biết hạnh phúc bao nhiêu! Hoàng đế kia giai lệ ba ngàn, sao biết em tôi tốt đẹp lương thiện thế nào?”
“Viêm Châu, anh uống say!” Vương Hoa Sơn vội vàng đập vai Mạnh Viêm Châu, dùng ánh mắt cảnh giác nhìn về phía Diêm Tuấn Vĩ cùng Chu Vũ Đế.
“Lời kẻ say không thể nghĩ là thật, tôi không nghe gì cả.” Diêm Tuấn Vĩ vội vàng xua tay, trộm nhìn biểu cảm Chu Vũ Đế. Ối giời, mặt xanh cả rồi kia, phấn dịch dung dày đến thế cũng không ‘lấn át’ được!
“Đừng uống nữa,” Ánh mắt Chu Vũ Đế lạnh ngắt liếc nhìn Vương Hoa Sơn, đẩy bát rượu trước mặt Mạnh Viêm Châu ra chỗ khác, thận trọng mở miệng, “Nói những lời như thế này trước măt chúng tôi cũng không sao, nếu nói với người khác không phải đã làm hại em gái anh? Em gái anh phúc phận như vậy, chắc chắn sẽ nhận được hết thảy tôn quý khắp thế gian.”
Đây là hứa hẹn trá hình? Rốt cuộc mấy tháng vừa qua Đức phi nương nương đối xử với Hoàng thượng như thế nào để ngài ấy lại tình mặn ý nồng đến vậy nhờ? Diêm Tuấn Vĩ cụp mắt xuống, trong lòng tò mò không chịu nổi.
Câu nói cuối cùng có ý nhấn mạnh, mỗi từ mỗi chữ phát ra có lực, mang theo sức mạnh khiến người ta không thể không tin phục. Vương Hoa Sơn kinh ngạc nhìn qua Hàn Hải, trong con ngươi lướt qua vài ý nghĩ sâu xa. Anh có cảm giác lúc nãy trên thân người này toát ra thái độ thù địch, mình đã làm gì có lỗi với anh ta hay sao? Nhưng khí thế uy nghi của anh ta đậm đặc như thế, thận phận nhất định không đơn giản.
Mạnh Viêm Châu đã tỉnh táo lại trong cơn say là đà, ngượng ngùng chắp tay với Chu Vũ Đế, “Tôi nói chuyện thường không dùng đầu óc, đa tạ Hàn huynh nhắc nhở, cũng đa tạ hai vị cảm thông.”
“Không sao, đã biết em gái anh sống trong cung không dễ thì cũng không nên phóng túng bản thân như vậy, gây phiền toái cho cô ấy. Anh muốn vực nhà họ Mạnh dậy, có ý tưởng gì?” Chu Vũ Đế trầm giọng hỏi.
Còn chưa chính thức quen biết lẫn nhau đã trưng ra tình cảm anh rể thắm thiết lo nghĩ cho rồi. Thấy tư thế ‘oai phong’ của Chu Vũ Đế, Diêm Tuấn Vĩ nghiền ngẫm nghĩ nghĩ.
“Tôi muốn vào quân đội rèn luyện, nhưng cha xảy ra chuyện, trước mắt không thể xa nhà, chỉ có thể đợi ít hôm nữa xem xét thế nào.” Mạnh Viêm Châu nghiêm mặt, thái độ bất giác trở nên cung kính.
“Vào quân đội rèn luyện?” Chu Vũ Đế trầm ngâm, từ từ mở miệng, “Bây giờ thời buổi rối loạn, chờ triều đình yên ổn rồi nói sau, đến lúc đó không chừng còn chỗ tốt hơn để đến. Còn nữa, cha anh chỉ mới mất tích, chưa hẳn xảy ra chuyện.”
“Cảm ơn.” Mạnh Viêm Châu kính cẩn đáp lời, không hề phát hiện mình đã bị ép thế trước khí phách uy nghi của Hàn Hải. Nhưng chỉ nói đơn giản mấy câu đã khiến mình tin tưởng, an tâm đến vậy, sầu lo trong lòng cũng giảm bớt, bữa cơm này cả khách lẫn chủ đều vui vẻ hết mực.
Ăn cơm xong Vương Hoa Sơn phải đi Long cấm vệ tiếp tục công việc, Chu Vũ Đế cố tình dẫn dắt một lát, Mạnh Viêm Châu đã mời hai người về phủ làm khách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.