Cung Đình Phi

Chương 1: Giáng vị




Sương chiều trĩu nặng.
Đếm đếm một hồi, rốt cuộc đã hơn một tháng bị nhốt ở đây, cái lạnh cái đói có thể làm người ta quên mất ngày đêm.
Tại sao nàng phải chịu đựng những điều này?
Túc Nguyệt Anh là cháu gái Thái sư tiền triều, còn phụ thân thì đóng giữ biên cương hàng năm, rất ít khi gặp mặt người. Lúc còn tại gia, nàng rất hay phá phách, chọc ghẹo người khác, nàng không sợ, vì nàng là đích nữ mà, đâu ai dám động đến nàng. Có mẫu thân đại nhân, huynh trưởng chống lưng, nàng cứ tự do tung hoành như vậy...
Vậy mà từ sau đại lễ tuyển tú ba tháng trước, mọi thứ gần như thay đổi.
Mục gia đối đầu với Túc gia đã lâu, mà đại tiểu thư Mục phủ ghét cay ghét đắng Túc Nguyệt Anh nên lúc đại tuyển đang diễn ra, nàng ta vu cáo Túc Nguyệt Anh hại mình.
Túc Nguyệt Anh thì lại không biết Mục đại tiểu thư căm hận nàng nên trong ngày đầu nhập cung, nàng liền đem rất nhiều đồ tốt tặng cho nàng ta. Mục Hỗn Châu lợi dụng điều đó để hại nàng. Chỉ là trộn một ít bột hoa thụy hương vào hộp phấn thơm Túc Nguyệt Anh đưa cho, chấp nhận hi sinh nhan sắc để lấy lòng tin từ người khác, vì nữ tử ai mà chẳng thích trưng diện cho xinh đẹp, không ai lại tự hủy đi gương nhan của mình.
Kế hoạch tưởng chừng như hoàn hảo nhưng thật ra có rất nhiều sơ hở. Tuy vậy, không một ai tin lời nàng, bởi vì cùng lúc đó, Túc gia đang phải chịu án oan phản nghịch làm rối loạn triều đình nên người ta cho rằng, nàng hãm hại Mục Hỗn Châu là để trả thù.
Thế nhưng điều làm nàng đau đớn nhất, không phải là bị Mục Hỗn Châu phản bội, mà là người đã từng nói: "Trong lòng ta chỉ có nàng" lại không tin tưởng nàng, thẳng thừng kêu người lôi nàng ra khỏi cửa cung. Không la hét, không giẫy giụa, nàng mặc cho họ lôi xềnh xệch, lời nói như ứ đọng lại không thể thốt lên.
Túc gia được minh oan, vị quân thượng kia cảm thấy có lỗi vì trút giận lên người nàng, liền ban một đạo thánh chỉ sắc phong xem như an ủi. Nhưng hắn nào có biết, kể từ lúc hắn lạnh lùng vứt bỏ nàng, hủy hoại danh dự, lòng tự tôn của nàng, bị người đời chỉ chỉ trỏ trỏ phỉ báng, nàng đã hoàn toàn chết tâm với hắn, người mà nàng hi vọng sẽ giúp đỡ lại nhẫn tâm hất thêm chậu nước bẩn vào người nàng, khiến nàng không còn mặt mũi nhìn người khác. Túc Nguyệt Anh tự hứa với lòng sẽ không yếu mềm lần nào nữa, những kẻ từng tổn thương nàng, nàng sẽ không quên.
Tiếng bước chân từ xa va vọng, kẽo kẹt một âm thanh cũ kĩ, tên Lưu công công đi đến trước mặt Túc Nguyệt Anh, giọng điệu khinh khi cất lên:
- Nguyệt phi nương nương, bệ hạ có lệnh thả người ra, nhưng chức "Lương phi" này không thể giữ. Truyền ý chỉ của bệ hạ, Nguyệt Lương phi giáng làm Nguyệt Bảo lâm.
Hai chữ "Bảo lâm" này...khoé môi khẽ nhếch, còn không bằng vị phận phong tân phi, hắn muốn nhục nhã nàng lần nữa, haha...
Nàng khụy gối, bái tạ:
- Thần thiếp lĩnh chỉ, tạ chủ long ân.
- Mời Nguyệt Bảo lâm.
Túc Nguyệt Anh không nói, lặng im bước ra khỏi biệt cung hắn đã tống nàng vào. Lê thân mệt nhọc mà đi, đến ngã rẽ, tên công công đó lại dùng giọng điệu mỉa mai làm bộ kính cẩn nói:
- Ấy chết, người xem nô tài đó, cư nhiên quên mất việc quan trọng, bệ hạ nói thêm Nguyệt Bảo lâm không thể tiếp tục ở Đào Nguyên cung, chuyển đến Hạnh Hoa cung của Trang Quý phi...
- Được.
- A...Nguyệt Bảo lâm, Nguyệt Bảo lâm...
Lưu công công liên tục gọi nàng, muốn kêu nàng quay lại, nhưng nàng phớt lờ, nàng cứ đi thẳng phía trước như có ai thúc giục.
Mục Hỗn Châu giờ này chắc đang đợi nàng nổi điên đến tìm, thật tiếc, nàng không có điên, có cũng không làm xằng làm bậy, nàng sẽ không để người khác nắm bắt được điểm yếu. Nở nụ cười cứng đờ, trực tiếp đi nhanh đến cung Hạnh Hoa, nếu đây là điều ngươi muốn, Mục Hỗn Châu, ta sẽ không để ngươi toại nguyện đâu, ta sẽ từng bước đòi lại những gì thuộc về mình, kể cả, "Trang Quý phi" của ngươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.