"A Mãn Nương trêu ta."
Mọi người xung quanh cười rộ lên, A Mãn Nương nén cười:"Thần phụ không dám, nương nương đừng trách tội."
Tiết Nhan phồng má, dỗi hờn:"Ta không tính toán với bà!"
Hà Tịnh đi vào, thấy không khí bên trong ấm cúng vui vẻ càng thêm hào hứng:"Nương nương, hoàng thượng biết Đức phi cùng Trúc nữ quan đang ở đây nên sai người đem qua ít đồ. Dặn nương nương chọn mấy món người thích, còn lại ban thưởng cho người khác."
"Bổn cung biết rồi."
Bọn họ đều ra bên ngoài, nghe nói hôm nay có nhiều kỳ trân dị bảo được cống phẩm vào cung. Viên Di cung đang là đầu quả tim của hoàng thượng, trân bảo liền được đem đến chỗ An phi nương nương trước.
An phi liếc nhìn đám thị vệ khiêng đồ đến:"Bọn họ hình như không phải thị vệ của Long Nguyên cung."
Triệu công công dẫn đầu đoàn người, vội đáp nàng:"Hoàng thượng đi xem tập binh đã mang theo nhiều thị vệ cùng, sợ không ai hầu hạ tốt bên này nên mượn vài người của Kỵ Miên vương đưa đồ qua."
Triều Thanh Diên nheo mắt, bắt gặp không ít khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng người nàng chú ý chính là lão gia tử đi đầu cùng Triệu công công, không ai khác là Ngô Hành.
Nàng cảm thán lần này an bài thật trùng hợp.
Cô không ngờ lại gặp đám người Ngô Hành sớm như vậy.
Triều Thanh Diên nhìn thấy hai hộp gấm màu đỏ nhung được để riêng biệt, cô biết ngay Chu Chính Hàm cố ý để cho mình. Chỉ lấy hai hộp gấm, còn lại đều ban cho người xung quanh.
A Mãn Nương đi đến tạ ơn Triều Thanh Diên nhưng món đồ được ban thì không dám nhận:"Nương nương, thứ đồ này quý quá. Thần phụ không dám nhận."
"A Mãn Nương giúp ta không ít chuyện, chút đồ này đã là gì. Cứ nhận đi."
A Mãn Nương nhìn xấp lụa màu hồng đào trước mặt, sắc mặt ửng lên. Mười năm nay bà ấy chưa từng mặc lại sắc màu tươi tắn này.
"Nương nương."
"Bà cứ nhận đi."
Triều Thanh Diên là người tinh tế, sao lại tặng cho bà xấp lụa màu tươi như tiểu tân nương thế này. Là vô tình?
Đây là lộc trên, A Mãn Nương chỉ đành nhận lấy.
"A Mãn Nương, trời không còn sớm nữa. Đường xuất cung tăm tối khó đi, vừa hay có binh quân của Kỵ Miên Vương cũng sẽ xuất cung. Bổn cung lệnh cho người hộ tống bà."
A Mãn Nương kinh ngạc:"Nương nương, không cần đâu. Phủ nhỏ của thần phụ chỉ cách hoàng cung một chút, hộ tống khoa trương chỉ e rằng khiến người ngoài đàm tiếu."
Triều Thanh Diên không để A Mãn Nương từ chối thêm:"Bà là nữ quan của bổn cung, đương nhiên bổn cung bảo hộ bà là chuyện bình thường. Được rồi, Thiềm Ninh mau tiễn A Mãn Nương giúp ta."
Nhận được lệnh của An phi, quân binh của Kỵ Miên Vương thật ra chỉ có một số người, dẫn đầu là Ngô đại soái. Ngô đại soái nhìn thấy A Mãn Nương đi cùng Thiềm Ninh, ôm quyền chào hỏi.
A Mãn Nương nhận ra nam nhân này chính là người đã đỡ lấy bà lần trước, bà cúi đầu đáp lại. Ngô đại soái mang theo người của mình, hành lễ cáo lui với Triều Thanh Diên, nhận lệnh hộ tống A Mãn nương xuất cung.
Triều Thanh Diên nhìn thấy bóng dáng hai người họ, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Kiếp trước duyên manh phận mỏng, mong rằng kiếp này có thể về bên nhau.
"An phi tẩu tẩu, tẩu nhìn vậy?"
Triều Thanh Diên giật thót quay đầu lại, Đức phi bên cạnh suýt thì kêu lên.
"A!"
Chu Chính Nghiên mím môi:"Ta làm mọi người giật mình sao?"
Gặp qua công chúa hai lần, Triều Thanh Diên biết đây là tiểu hoàng muội mà hoàng thượng yêu thương nhất.
"Không có, sao công chúa lại đến đây?"
Chu Chính Nghiên gãi đầu, ngượng ngùng nói:"Ta đến chỗ hoàng huynh định dùng ké bữa ăn, nhưng huynh ấy và tứ ca đều mải mê công vụ. Ta đói đến mờ mắt luôn."
"Tình cờ đi ngang cung của tẩu, nghe mùi rất thơm..."
Đồng loạt ánh mắt của bọn họ hướng đến tiểu đình cách đó, Hà Tịnh đang ra sức quạt quạt, mùi thịt nướng theo gió bay ra ngoài...
Triều Thanh Diên:"..."
"Ờm, cái đó, công chúa có muốn ở lại ăn thịt nướng không?"
Chu Chính Nghiên hai mắt sáng rực, khóe môi cong lên như đứa trẻ.
"Ta sẽ không ăn uống miễn phí. Ta đã sai cung nữ về cung lấy mấy vò rượu trái cây đến, tẩu nhất định phải thay ta nếm thử."
Chu Chính Nghiên cười tít mắt, ôm chặt lấy cánh tay Triều Thanh Diên như tri kỷ đã quen lâu. Tiểu công chúa tuy nói là lớn lên trong hoàng cung nhưng Chu Chính Hàm để muội ấy vui chơi thoải mái, so với các vị công chúa khác thì cưng chiều hơn rất nhiều.
"Gia Nguyên công chúa."
Nghe có người gọi mình, Chu Chính Nghiên vẫn không buông tay Triều Thanh Diên, nghiêng đầu lại:"A, Hoài Ngâm!"
Hoài Ngâm hành lễ:"Hoàng thượng biết công chúa ở chỗ An phi nương nương dùng bữa, người sai thuộc hạ đem thêm mấy món ngon đến."
Chu Chính Nghiên cười tít mắt:"Hoàng huynh quả nhiên chu đáo."
Hoài Ngâm hạ giọng:"Hoàng thượng dặn công chúa không được dùng rượu."
Ngay khắc sau nụ cười của Chu Chính Nghiên vụt tắt:"Sao lại không được uống? Bổn công chúa đã hết phong hàn lâu rồi!"
Triều Thanh Diên kéo công chúa lại:"Người bị phong hàn sao?"
"Không phải, An phi tẩu tẩu, Hoài Ngâm nói bừa."
Hoài Ngâm ôm quyền:"Gia Nguyên công chúa đến hành cung chơi, sau khi trở về không cẩn thận bị nhiễm phong hàn. Cảm phiền nương nương trông chừng công chúa, thái y dặn dò người không thể uống rượu."
"Bổn cung biết rồi."
Hoài Ngâm nhìn Chu Chính Nghiên:"Thuộc hạ cáo lui."
Chu Chính Nghiên gào lên:"Hoài Ngâm đáng ghét!"
Triều Thanh Diên chỉ đành kéo tiểu công chúa vào bên trong, Hoài Ngâm sớm đã chuồn từ đời nào. Ăn uống no say xong ở Viên Di cung, Chu Chính Nghiên bước trái bước phải hồi cung.
Cung nữ khó khăn đỡ Chu Chính Nghiên, chốc chốc lại kêu lên mấy tiếng.
"Công chúa cẩn thận!"
Chu Chính Nghiên mặt mũi đỏ ửng:"Ta chỉ uống có mấy ngụm thôi, không say!"
Lúc đi đến đại môn, khuôn mặt Chu Chính Nghiên phồng lên, bộ dạng hung dữ:"Đều tại huynh! Tại huynh mà An phi tẩu tẩu không cho ta uống rượu!"
Hoài Ngâm bày tỏ mình vô tội, thẳng lưng đi tới. Vừa hay tiểu công chúa bước thấp bước cao, ngã nhào vào lòng hắn, mở miệng mắng mỏ:"Hoài Ngâm đáng ghét! Đều tại huynh nhiều chuyện!"
Hoài Ngâm đưa tay đỡ nàng, nhỏ giọng dỗ dành:"Là thuộc hạ không tốt. Biết công chúa chịu ủy khuất nên đem tới canh giải rượu cho người, người còn tức giận như thế sao?"
"Bổn công chúa mới không tức giận! Canh giải rượu đâu!?"
Hoài Ngâm đỡ Chính Nghiên khập khiễng đi vào, Hoài Ngâm thắc mắc hỏi:"Thuộc hạ đã nhờ An phi nương nương trông chừng người. Người lại say đến mức này?"
Chu Chính Nghiên cười hi hi ha ha:"An phi tẩu tẩu bị ta chuốc say cùng rồi!"
Hoài Ngâm:"..."
.........
Bên này Viên Di cung.
Triều Thanh Diên thấp đầu cạ sát vào người hắn, không tỉnh táo tay cầm chung rượu:"Hoàng thượng, uống uống uống!"
Chu Chính Hàm:"..." Chính Nghiên, trẫm nhất định không tha cho muội!
"Hoàng thượng~"
Triều Thanh Diên tửu lượng rất kém, không uống nhiều bằng con khỉ nhỏ Chu Chính Nghiên, chỉ mấy ly đã biến thành mèo say. Trái ôm phải ấp, quấn lấy Chu Chính Hàm như rắn nước. Chu Chính Hàm bị nàng hôn đến thở hồng hộc, dứt khoát bế người ném lên giường.
"Hoàng thượng thô bạo!"
Chu Chính Hàm dứt khoát lột sạch người rồi mới tính, hôm nay phải thô bạo đến khi nàng tỉnh rượu mới thôi. Rất nhanh Viên Di cung đã yên tĩnh, chỉ náo nhiệt mỗi tẩm cung.
Trời sáng còn chưa rời giường, Triều Thanh Diên hoàn toàn quên đi mất hôm nay hợp cung thỉnh an. Đợi đến lúc Hà Tịnh và Thiềm Ninh gọi được người dậy thì muộn từ lâu, Triều Thanh Diên trong bụng mắng Chu Chính Hàm, hấp tấp vội vã đến Trường Ninh cung.
Hợp cung lần này đầy đủ hơn trước, Mạn hoàng quý phi ngồi vị trí đầu, phe phẩy phiến quạt nhìn về phía Đức phi đang ôm đại công chúa. Mưa móc trong cung không đều, một đứa trẻ dưới gối quý hơn vàng.
Mạn hoàng quý phi thầm mắng, đại công chúa nữ nhi vô ơn, nàng ta ít nhiều cất công không ít chăm sóc nó nên người. Nó ở chỗ Đức phi sống tốt, không thèm ngoái đầu về nữa. Đức phi ôm đại công chúa như bảo bối, nghêu ngao nói đủ thứ chuyện.
Cũng may lúc Triều Thanh Diên đến, thái hậu chưa thay xong y phục. Cung trang vừa xong, Hạ thái hậu chậm rãi đi ra, phi tần đồng loạt thỉnh an.
Trong cung không đoạt được sủng từ chỗ An phi, hậu cung chỉ có thể cắn khăn tay mà nuốt giận. Hạ thái hậu nhìn hậu cung một chốc, thấy vắng vẻ buồn chán, ba ba mấy câu:"Hoàng quý phi bị phạt xong rồi, sau chuyện này, có rút ra được bài học nào không?"
Mạn hoàng quý phi biết mình trước cũng bị điểm danh, đứng lên thỉnh tội:"Thần thiếp vô năng phạm tội, xin thái hậu trách phạt."
Hạ thái hậu xua tay:"Phạt đã phạt xong, ai gia chỉ muốn ngươi ghi nhớ những chuyện sai từng làm, sau này đừng để xảy ra lần nữa."
Hoàng quý phi thỉnh xong tội, coi như không có gì nữa. Hạ thái hậu thấy buồn chán, chỉ giữ lại Lệ phi rồi cho lui hết. Mạn hoàng quý phi và Đức phi chạm mặt ngoài đại môn, nàng ta không nhịn được nhìn đại công chúa mấy cái.
Suốt cả buổi đại công chúa trong gian điện cười cười nói nói, thu hút hết sự chú ý của mọi người. Đứa trẻ dẻo miệng, Hạ thái hậu dù không thích vẫn tặng cho nó vài món đồ quý. Nghĩ đến việc đứa nhỏ nuôi trong tay mình, bây giờ bị Đức phi cướp mất, hoàng quý phi một bụng oán khí.
Đức phi nhỏ giọng nói:"Mẫu phi cho người làm rất nhiều điểm tâm, chúng ta mau về Vũ Tri cung thưởng thức thôi."
"Vâng ạ!"
Người của Mạn hoàng quý phi chặn đằng trước, không cho Đức phi đi qua. Đại công chúa thấy hoàng quý phi đi tới, khom người hành lễ:"Hoàng quý phi nương nương an."
Mạn Kỳ chứa sự ghét bỏ, vẫn không thuận mắt việc người ta cướp đi nữ nhi, bị đại công chúa xa lánh. Đức phi hành lễ hời hợt, sau đó kéo đại công chúa về phía mình.
"Ở chỗ Đức phi vui vẻ, con quên mất mình do nuôi lớn rồi?"
Đại công chúa tuy về bên Đức phi nhưng tâm lý chung vẫn không thay đổi, nghe đến giọng nói của Mạn Kỳ đã co người run rẩy, quỳ gối thỉnh tội:"Vĩnh Dư không dám, hoàng quý phi nương nương tha lỗi."
Nhìn thấy nữ nhi sợ đến co thành cục nhỏ, Đức phi đau lòng không thôi, ôm đại công chúa vào lòng. Triều Thanh Diên đi tới, không vừa mắt hành động của Mạn Kỳ:"Hoàng quý phi dẫu sao cũng từng dưỡng dục Vĩnh Dư, hôm nay thấy Đức phi nuôi dưỡng con bé tốt, lẽ ra nên cảm thấy vui mới đúng. Sao lại làm khó một đứa trẻ để làm gì?"