Sắc mặt Tương Nhu tái mét không còn giọt máu, nàng ta chết trân nhìn Chu Chính Hàm.
Làm sao, làm sao hắn biết?
Hắn đã luôn biết chuyện này?
Tương Nhu run rẩy, ngồi bệt dưới sàn. Chu Chính Hàm đi đến, ánh mắt không nhìn nàng ta:"Lệ phi, ngươi từng nghĩ đến kết cục sau này của mình chưa?"
.............
"Mẫu hậu, cũng may sức khỏe người không có vấn đề gì. Nếu không nhi thần nhất định sẽ lật cả hoàng cung lên, hỏi tội Chu Chính Hàm."
Chu Chính Hoành dùng khăn ấm thấm mồ hôi cho Hạ thị, trải qua mấy ngày dưỡng bệnh, bà ta mới cảm thấy có chút sức lực. Hạ thái hậu ho thành tiếng:"Đều trách mẫu hậu nóng vội, thấy con bị cẩu hoàng đế quay tới quay lui như chong chóng. Mẫu hậu hận không thể cho hắn một đao đoạt mạng, không ngờ ngược lại hại bản thân."
Khăn trong tay Chu Chính Hoành siết lại, Hạ thị nhận thấy hàn khí trong mắt hắn, nhẹ giọng khuyên nhủ:"Mẫu hậu nhẫn nại vì con. Hoành nhi, mẫu hậu không sao."
Chính Hoành nắm lấy tay bà, gục đầu xuống:"Mẫu hậu, trách nhi thần quá vô dụng. Sau này thành đại nghiệp, nhi thần sẽ hiếu thuận với người thật tốt."
Hạ thái hậu cười ôn hòa:"Sinh được ngươi, là phúc của ai gia."
Cung nhân bê tới bát cháo, Chu Chính Hoành đích thân bón cho mẫu hậu hắn. Hạ thái hậu vui vẻ, ăn hết cả bát cháo to. Ăn uống xong, Hạ thị lại hỏi hắn chuyện hôn sự với Triều gia.
"Triều Thanh Bích dù sao cũng là đích nữ tướng phủ, để nàng ta làm trắc phi có hơi thiệt thòi. Con không sợ Triều Thanh Nghị trở mặt hay sao?"
Chu Chính Hoành tự tin:"Hắn không dám. Mẫu hậu đừng quá đề cao Triều Thanh Bích, nàng ta sau này cũng không thể làm hoàng hậu của nhi thần. Nhi thần đã có người trong lòng."
Hạ thái hậu kinh ngạc, lập tức nắm tay áo hắn:"Chẳng lẽ con nói đến, Lệ phi?"
Chu Chính Hoành bật cười, khinh miệt ra mặt:"Nhi thần làm sao để nàng ta làm hoàng hậu? Từ đầu để Tương thị tiến cung chỉ là lợi dụng nàng ta khống chế Chu Chính Hàm, nếu nàng ta giúp ích, sau này nhi thần sẽ nể tình cho nàng ta chút danh phận. Đáng tiếc, Lệ phi vô năng, suýt chút đã hại mẫu hậu bị Chu Chính Hàm nghi ngờ. Đợi nhi thần làm nên đại nghiệp, sẽ tìm cách xử lý nàng ta."
Hạ thái hậu có lẽ cũng đồng tình.
Lệ phi là nữ nhân của Chu Chính Hàm, nàng ta không xứng làm phi tử của nhi tử bà chứ đừng nói ngồi lên phượng vị.
Hạ thái hậu phì cười, thấp giọng hỏi:"Vậy con đã để ý cô nương nhà nào? Mẫu hậu thay con làm chủ."
"Trưởng nữ Niên gia, nhi thần muốn nàng ta làm hoàng hậu."
Chu Chính Hoành đã nhớ ra nàng ấy, từng là thứ nữ được Niên phu nhân dẫn vào cung trong yến hội gia quyến năm trước. Gần đây chuyện mẫu tử Niên gia làm Trưng Bảo Lan mất mặt đã lan truyền khắp kinh thành, hắn cảm thấy Niên đại cô nương này rất có cá tính.
Một lần vụng trộm đến nhìn nàng ấy, hắn khẳng dịnh đây là người mà hắn luôn tìm kiếm. Niên Khởi vừa có khí chất, vừa thanh thuần hiền lành, so với những tiểu thư nhà khác càng bỏ xa mấy dặm.
Chính thê của hắn, chỉ có thể là nàng ấy!
Hạ thái hậu lục tìm trong trí nhớ của mình, trưởng nữ Niên gia...
"Nhưng không phải nàng ấy chỉ là thứ nữ sao, xuất thân có chút kém cỏi."
Chu Chính Hoành xua tay:"Nương nàng ta là lương thiếp, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng gối đích phu nhân. Nhi thần cảm thấy không có vấn đề."
Thái hậu nghĩ bản thân trước đây xuất thân cũng không cao quý, chẳng phải bà vẫn làm hoàng hậu đó sao? Hiếm khi Chu Chính Hoành bày tỏ yêu thích một cô nương, bà tất nhiên nuông chiều ý hắn.
Mẫu tử bọn họ vui vẻ với ý định tiếp theo, không biết phía sau cánh cửa cách đó không xa. Hoài Ngâm trói Lệ phi, ấn nàng ta vào vách tường nghe mẫu tử Hạ thị nói chuyện, bao gồm những câu họ nói về nàng, nàng đều nghe rõ mồn một.
Nước mắt nàng ta lăn dài, bị Hoài Ngâm xách như xách một con gà rời đi.
Lệ phi bị quăng xuống đất, dưới chân Chu Chính Hàm. Nhìn sắc mặt của nàng ta có lẽ chấn kinh không ít.
Cũng phải, nàng ta đem lòng yêu Chu Chính Hoành. Vì Chu Chính Hoành cam tâm tình nguyện tiến cung làm phi, chịu cảnh tứ bề trùng trùng nguy hiểm. Nhưng Chu Chính Hoành chỉ coi nàng ta là con cờ, không dùng được nữa thì quăng đi.
Tương Nhu ôm mặt, lẩm bẩm rơi nước mắt:"Chàng ấy sẽ không đối với ta như thế, chàng ấy sẽ không..."
Chu Chính Hàm dập tắt mộng tưởng của Tương Nhu:"Lời từ chính miệng hắn khẳng định, ngươi vẫn cố chấp không tin?"
Hắn cười nhạo, vẻ mặt của Tương Nhu bây giờ không khác gì kẻ loạn trí. Nàng ta ngồi bệt dưới đất, mãi một lúc sau mới lấy lại bình tĩnh.
Nàng ấy đã vì Chu Chính Hoành, liên lụy bản thân và cả Tương gia.
Phụ thân nàng chỉ là một quan văn ngũ phẩm, phấn đấu cả đời mà chỉ trôi nổi trên quan trường. Tương gia dựa vào nàng mới có thể khởi sắc một chút, bây giờ chính nàng lại tự tay dồn bọn họ vào chỗ chết.
Tương Nhu dập đầu xuống đất, giọng nói run rẩy:"Hoàng thượng, thần thiếp...tội thiếp một mình chủ trương, không liên quan đến Tương gia. Xin hoàng thượng khai ân!"
Chu Chính Hàm nhìn nàng ta:"Khai ân? Ngươi tự chứng minh xem trẫm nên khai ân cho ngươi vì điều gì?"
Lệ phi ngẩng đầu, hai mắt ươn ướt vẫn còn sửng sốt.
.............
"Thanh Diên, Triệu công công đến tìm ngươi."
Triều Thanh Diên đã có thể đi lại bình thường, Hà Tịnh đỡ nàng đi ra gian chính của tiểu viện. Triệu công công hành lễ với Triều Thanh Diên, giọng nói ngập tràn ý chúc mừng:"Nương nương, hoàng thượng sai nô tài đến tuyên mật chỉ."
Triều Thanh Diên kinh ngạc, là chuyện gì mà mà phải dùng đến mật chỉ.
Hà Tịnh đỡ Triều Thanh Diên quỳ xuống, sợ nàng trọng thương chưa khỏi, Triệu công công liền đỡ lấy nàng:"Nương nương đừng quỳ, hoàng thượng căn dặn mật chỉ phải để nương nương tự mình đọc."
Triều Thanh Diên kinh ngạc, còn phải tự đọc thánh chỉ của hắn sao?
Chu Chính Hàm bày trò gì đây?
Triều Thanh Diên đứng lên, hai tay nâng thánh chỉ, chậm rãi mở ra.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết.
Triều Thanh Diên cùng trẫm tương kính như phu thê, ân ái một lòng.
Nàng hầu hạ từ tiềm để, hết lòng hết dạ vì trẫm. Trẫm đối với nàng nhất kiến chung tình, nguyện bên nhau đến bạc đầu. Nay trung cung bỏ trống, thánh chỉ sắc phong nàng làm hoàng hậu. Sau khi bài trừ loạn đảng, mong Thanh Diên không chê bai, nguyện ý cùng trẫm đứng ở ngôi cao."
Triều Thanh Diên đọc xong vô cùng kinh ngạc, đây nào phải thánh chỉ. Đây là, đây là thư tình mới đúng!
Chu Chính Hàm phát ngốc rồi, hắn lại dùng thánh chỉ làm thư tình!
Thấy An phi sắc mặt biến hóa đến buồn cười, Triệu công công sai nô tài đưa tới hộp gấm, vừa nhịn cười vừa nói:"Nương nương, đây mới là thánh chỉ thật."
Triều Thanh Diên liếc nhìn hộp gấm, nghi ngờ:"Không gạt ta đấy chứ?"
Triệu công công bạo gan nói đùa:"Hoàng thượng không dám gạt người."
Triệu công công giao xong thánh chỉ liền đi, Triều Thanh Diên đọc thánh chỉ mấy lần rồi mới sai Hà Tịnh cất giữ cẩn thận. Niên phu nhân và tỷ muội Niên gia đồng loạt từ phía sau đi tới, đặc biệt là Niên phu nhân vô cùng kích động, không giấu nổi nước mắt:"Nương nương, chúc mừng người."
"Niên bá mẫu, đừng quỳ."
Niên Khởi cũng không giấu được vui vẻ:"Thanh Diên, chúc mừng ngươi."
Triều Thanh Diên vẫn không ngờ những gì vừa trải qua tức khắc, viền mắt nàng hơi ửng, khóe môi không nhịn được mà cong lên.
Chu Chính Hàm muốn nàng làm hoàng hậu của hắn!
Hoàng hậu, tức là thê tử, thê tử kết tóc, người bên gối...
Nghĩ đến đây Triều Thanh Diên càng không giấu được ý cười trên gương mặt, chẳng khác gì tiểu nữ tử đang yêu. Niên Khởi nắm lấy tay Triều Thanh Diên:"Vậy từ nay phải càng thêm cẩn thận."
"Phải, nhưng trước đó ta còn vài thứ phải làm."
Triều Thanh Diên giữ lại một tiểu công công của Triệu Hải, sau khi viết xong một bức thư, lập tức kêu hắn tự tay chuyển đến Chu Chính Hàm.
Nửa tháng sau đó, Chu Chính Hoành không động tĩnh nay lại đến Niên gia. Mục đích lần này hắn đến là muốn cầu thân Niên Khởi, Niên đại nhân bị dọa cho bật ngửa ghế.
Chu Chính Hoành phe phẩy phiến quạt, ánh mắt hoa đào của hắn quét qua thiếu nữ sau tấm bình phong:"Bổn vương không nói đùa, hôm nay ta đến là để cầu thân Niên đại cô nương."
Niên đại nhân tức giận đến đỏ mặt, cái tên phản tặc này lại dám đánh chủ ý lên nữ nhi ông, có ý đồ, chắc chắn có ý đồ!
Niên Khởi bên kia bình phong, sóng lưng thẳng tắp nhìn thật kỹ người cách đó không xa. Môi mỏng của Niên Khởi mấp máy, cuối cùng nhẹ giọng đáp:"Được vương gia ngưỡng mộ là phúc của tiểu nữ, nhưng tiểu nữ không có phúc làm vương phi ngài."
Nghe nói Triều gia vừa an bài xong hôn sự với hắn, xoay lưng hắn liền đến cầu thân Niên gia. Đây rõ ràng là âm mưu!
Chu Chính Hoành không nhanh không vội:"Bổn vương tự có cách cho nàng cái phúc đó."
Nói rồi hắn đứng lên, rương sính lễ vẫn ở đó, Niên đại nhân vội vã nói:"Vương gia, tiểu nữ nhà ta không đồng ý gả. Ngài hãy đem sính lễ về."
Chu Chính Hoành quay đầu lại, khí lạnh trong mắt hắn khiến Niên đại nhân run rẩy. Chu Chính Hoành nhìn thiếu nữ đằng sau tấm màn phong, mi mắt híp lại.
"Bổn vương rất có thành ý, Niên đại cô nương cứ thong thả suy nghĩ. Với thân phận của nàng, làm một chính thất vương phi cao quý hay chỉ là thê tử của một nông hộ bình thường? Trên đời này làm gì có kẻ không muốn trèo cao, bổn vương cho nàng một cái bậc leo lên, nàng không cần trả lời vội."
Niên Khởi siết chặt khăn lụa trong tay, rất muốn...rất muốn đánh hắn!
A a, cái tên Chu Chính Hoành này, coi nhẹ ai vậy hả?
Chu Chính Hoành thấy nàng không đáp trả, xoay người rời đi. Giây tiếp theo liền nghe Niên đại cô nương trả lời:"Người đâu, mau tiễn vương gia cùng sính lễ rời phủ."