"Tỷ bạt đãi Vĩnh Dư, khiến hoàng thượng nổi giận. Hôm nay còn muốn kéo ta chết chung với ý định ngu ngốc của tỷ sao? Đừng hòng!"
Hoàng quý phi kinh ngạc, không nhìn ra vẻ ngày thường của muội muội. Thục phi híp mắt:"Tỷ tỷ, bổn cung không muốn nhìn thấy tỷ nữa. Tỷ nên hồi cung đi."
"Mạn Sung, người làm phản rồi sao?!"
Hoàng quý phi chỉ vào nàng, không nhịn được tức tối. Cung nhân bên cạnh liền kéo hoàng quý phi, nhắc nhở chuyện chính mà bọn họ đến là làm gì. Nếu không có Thục phi, e rằng Mạn gia không còn chỗ dựa.
Hoàng quý phi liền tát nàng ta một cái:"Chẳng lẽ Mạn gia chỉ có thể dựa vào nó thôi sao? Ngươi cùng phụ thân rốt cuộc là có ý gì?!"
Thục phi không còn lạ gì chuyện này nữa, bật cười thành tiếng:"Tỷ tỷ, chỉ bằng tỷ trở về hỏi phụ thân xem có ý gì?"
Hoàng quý phi tiến tới, liền bị tâm phúc của Thục phi chặn lại:"Hoàng quý phi nương nương, người không muốn hoàng thượng biết chuyện này đâu đúng không?"
Mạn Kỳ tức đến đỏ mặt, xoay người mắng cung nhân của mình ngu ngốc rồi bỏ đi. Mạn Sung nhếch môi, giọng điệu lả lướt:"Mạn gia thật nóng tính, mới như thế đã không nhẫn nại được rồi."
Có cái gọi là, không sợ kẻ địch mạnh chỉ sợ đồng minh ngu. Thục phi không sợ mình không lăn lộn được ở hậu cung, chỉ sợ nhà mẹ quá ngu ngốc.
Mạn gia có hai đứa con gái làm phi tử vẫn chưa đủ, năm nay tam tiểu thư Mạn gia tròn mười bảy, Mạn thừa tướng muốn hai tỷ tỷ nâng đỡ nàng vào cung. Nghe đến nâng đỡ, ngoài mặt hoàng quý phi không vui nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng.
Nhưng nàng ta không có năng lực đó, chỉ đành đến nhờ cậy Mạn Sung. Cộng thêm chuyện của Vĩnh Dư, nàng ta muốn dành lại con cờ từ tay Đức phi.
Mạn Sung có vị trí không nhỏ trong lòng hoàng thượng, dù hoàng thượng không sủng ái nhưng vẫn coi nàng ấy là tri kỷ hồng nhan. Nếu như hoàng quý phi không có gì trong tay để tranh sủng, chỉ sợ sau này phải nhìn sắc mặt Thục phi mà sống.
Nhưng hoàng quý phi là nữ nhân tượng trưng cho sự ngu ngốc, Chu Vĩnh Dư là vảy ngược của Thục phi, tuy Thục phi không vạch trần chuyện cũ nhưng mối hận vẫn nằm trong thâm tâm.
Nàng tháo trâm cài, nhìn dung nhan mình qua gương đồng:"Ngươi viết một phong thư gửi cho phụ thân, nói với ngài đừng mộng tưởng đưa Mạn Linh tiến cung. Nếu không muốn bị hoàng thượng chán ghét thì đừng bày nhiều trò."
Tâm phúc cúi đầu lui ra.
Mạn Sung đợi người đi hết, chỉ còn một mình nàng trong tẩm điện. Kéo trong hộc gỗ, nàng lấy ra một miếng ngọc bội, là một cặp nàng đã tặng cho Vĩnh Dư.
Nhớ tới vẻ mặt vui cười của bé con khi ở bên Đức phi, lại xa cách khi nhìn thấy mình. So với hoàng hậu, Vĩnh Dư còn thân thiết hơn rất nhiều. Mạn Sung đau lòng không thể tả, oán hận chỉ muốn trút lên đầu hoàng quý phi.
"A Dư, mẫu phi nhất định sẽ đưa con về bên mình. Dù phải trả bất kỳ cái giá nào."
...........
Xoảng!
"Lũ khốn kiếp, tiện nhân! Cúc gia đều là tiện nhân!"
Trưng Bảo Lan tức giận ôm ngực, tay chống đỡ trán.
Bên cạnh bà, hạ nhân co rúm lại. Có một lão hạ nhân chăm sóc Triều Thanh Bích từ nhỏ, vừa rồi từ nhà chồng Cúc gia trở về.
Triều Thanh Bích gả qua đó chưa được hai tháng, Cúc phu nhân đã vội vàng giúp Cúc Tranh Duy nạp thiếp.
Triều Thanh Bích tính khí vốn đã không tốt, bị vị bình thê và mẹ chồng bắt thóp đủ điều. Ban đầu Cúc Tranh Duy còn vì nàng ta mà đau lòng một chút, sau khi vị tiểu thiếp kia vào cửa, dung mạo hoa ngọc hơn Triều Thanh Bích, lại biết dỗ dành lòng quân, Cúc Tranh Duy liền quăng Triều Thanh Bích qua một bên.
Tiểu thiếp kia được Cúc phu nhân đưa về, có danh phận chính đáng, nghe đồn là hoàng hậu nương nương tặng cho Cúc gia. Đến đây, Trưng Bảo Lan tức đến đau phổi.
"Triều Thanh Diên, tiểu tiện nhân, nó muốn trả thù ta!"
Lão hạ nhân nói:"Phu nhân, vậy chúng ta phải làm sao?"
"Ta phải tiến cung, ta phải hỏi nó muốn cái gì mới đúng!"
Trưng thị khăn áo tiến cung liền bị chặn ngoài cửa, Triều Thanh Diên lấy cớ sức khỏe không tốt, không muốn gặp ai. Trưng Bảo Lan trở về nhà, ôm một bụng tức.
Thấy Triều Thanh Nghị vừa trở về từ viện của tiểu thiếp, mắt bà ta hiện lên sự bất mãn:"Nữ nhi tốt của ông đang tính kế con gái ta, ông thực sự để yên cho nó tác quai tác quái sao?"
Triều Thanh Nghị hừ lạnh.
"Thanh Diên không có ai chống đỡ, không phải nó vẫn là hoàng hậu đó sao? Thanh Bích có bản lĩnh sẽ tự đứng vững ở nhà chồng, bà nuông chiều nó quá rồi. Có nam nhân nào mà chẳng nạp thiếp, bà tức giận cái gì?"
Trưng Bảo Lan kinh ngạc, xưa giờ Triều Thanh Nghị rất nuông chiều con gái, tại sao bây giờ...
"Có phải vì nhà mẹ ta không còn giá trị gì trong mắt ông nữa, nên ông đối với mẫu tử ta như thế không?"
Thấy Triều Thanh Nghị không trả lời, Trưng Bảo Lan tức giận như một mụ điên.
"Triều Thanh Nghị, ông là tên khốn kia. Tên khốn chỉ biết dựa vào đàn bà, tôi có mù mới lấy ông."
Triều Thanh Nghị bị ồn, đưa tay hất ngã Trưng Bảo Lan:"Bà đừng có điên nữa!"
"Nếu không phải bà là đích nữ hầu phủ, mấy năm nay sao ta phải chịu đựng nữ nhân chua ngoa như bà?! Bà tưởng mình vẫn là thân thiên kim cao quý hay sao?"
Trưng Bảo Lan căm hận, không tin nổi vào tai mình:"Là do ông tất cả. Nếu không phải ông xúi giục, ta sao lại lôi cả Trưng gia liều mạng với ông?! Ta bị phụ mẫu ghẻ lạnh, người nào cũng nhìn ta một cách khinh thường, đều là bị ông liên lụy. Triều Thanh Nghị, cả đời này của ta chưa từng chịu nhục như thế. Nếu như ông không quản chuyện của Thanh Bích, ông đừng hòng ta sẽ chống đỡ Triều gia cho ông!"
Triều Thanh Nghị giật thót, trừng mắt nhìn người đàn bà tóc tai rũ rượi trước mặt.
"Bà..."
Trưng Bảo Lan ghét bỏ:"Mấy năm qua ông tưởng dựa vào bổng lộc của ông, Triều gia có thể tiêu xài hoang phí như thế sao? Tiểu thiếp của ông có thể sống sung sướng như thế sao? Huynh đệ của ông có thể rượu chè hưởng lạc sao? Đều là dựa vào ta mà sống! Triều Thanh Nghị, đây là ông nợ ta!"
Triều Thanh Nghị tức đến váng đầu, choáng váng ngã ra đằng sau.
Tiểu thiếp Giai thị đứng mép cửa nãy giờ, vội tiến đến đỡ ông:"Lão gia, lão gia."
Giai thị là vị quý thiếp mà Triều tướng quân rất sủng ái, nhiều năm như thế vị trí rất vững chắc. Giai thị nhỏ giọng vuốt đi cơn tức trong lòng ông, mềm mại nói:"Phu nhân, lão gia tuy thất thế nhưng mấy năm qua vẫn đối với phu nhân tương kính như tân. Phu nhân sao lại buông lời cay nghiệt như thế."
Trưng Bảo Lan đi tới, vung tay tát tiểu thiếp kia.
"Chỗ này xứng cho kẻ ti tiện như ngươi nói chuyện? Ngươi nghe không rõ sao, ngươi ăn sung mặc sướng ở tướng phủ mấy năm qua, là dựa vào ai?"
Giai thị cúi đầu, thút thít phát ra tiếng khóc.
"Thiếp nhân biết mình ti tiện, nhưng phu nhân đừng vội trách ta nhiều lời. Chuyện của nhị tiểu thư, nếu không phải năm đó phu nhân bức ép Minh thị đến chết không có quan tài chôn, hoàng hậu nương nương sao lại ghi hận trong lòng?"
"Ngươi..."
Triều Thanh Nghị suy nghĩ một hồi, ông ngồi lên ghế gỗ, kéo Giai thị đứng lên.
"Đủ rồi. Ngày mai ta sẽ tiến cung gặp Thanh Diên, hai người đừng nói nữa."
Triều Thanh Nghị trời sáng đã xuất phủ tiến cung, cầu kiến hoàng hậu. Triều Thanh Diên nghe ông đến, có hơi bất ngờ. Chu Chính Hàm ấn nàng xuống giường, bất mãn thành tiếng:"Hôm nay trẫm không tảo triều, còn sớm."
"Triều Thanh Nghị cầu kiến, ta muốn nghe xem ông ấy nói gì."
Chu Chính Hàm - con rể quý:"Để hắn đợi."
Dưới sự trì hoãn của đôi phu thê chim chuột, Triều Thanh Nghị cầu kiến mà tận một canh giờ sau hoàng hậu mới chậm rãi triệu vào. Triều Thanh Diên ngồi trên ghế phượng, toát ra khí chất mẫu nghi thiên hạ, Triều Thanh Nghị ở dưới nhìn lên, bần thần đến quên hành lễ.
Thiềm Ninh thấp giọng nhắc nhở:"Quốc trượng, mời ngài hành lễ."
Triều Thanh Nghị giật mình, máy móc hành lễ:"Ta..."
Ông đột ngột dừng lại, sau đó hắn hít sâu một hơi, thay đổi giọng điệu:"Lão thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
Triều Thanh Diên rất vừa ý, đoan trang ban cho quốc trượng ngồi.
"Phụ thân tự mình tiến cung là có chuyện gì?"
Triều Thanh Nghị đột nhiên cảm thấy lồng ngực bị đè nén, ông ngẩng đầu, một hồi mới ấp úng nói ra:"Vì chuyện của Thanh Bích, thần nghe nói hoàng hậu vừa tặng người cho Cúc gia. Muội muội người vừa gả qua đó không bao lâu, vì vị thiếp thất kia mà khóc lóc suốt ngày. Ta thân làm phụ thân, có chút không nỡ."
Hoàng hậu sắc bén nhìn ông ấy:"Phụ thân, lúc bổn cung còn là trắc phi, chịu bao nhiêu uất ức cũng không thấy phụ thân đau lòng như thế."
Triều Thanh Nghị giật thót.
"Ngươi và Thanh Bích đều là nữ nhi của ta, ta đương nhiên thương cả hai như nhau. Hơn nữa, Thanh Diên là đích nữ, phụ thân quan tâm nó hơn một chút cũng là lẽ thường tình."
"Thứ nữ hay đích nữ, không phải đều là nữ nhi của người sao? Vì gì khác biệt đến thế phụ thân?"
Triều Thanh Nghị đổ mồ hôi lạnh.
Triều Thanh Diên:"Ta không oán phận mình thứ nữ. Ta chỉ oán người thiên vị mẫu tử Trưng thị. Ta nhìn thấy cả nhà Niên gia, thứ nữ đích nữ đều được Niên bá phụ bế trong vòng tay. Vì sao ta không được như thế? Vì sao chỉ có Triều Thanh Bích được người yêu thương?"
"Phụ thân, ta có điểm không hiểu, muốn hỏi người từ lâu. Mẫu thân ta đã làm gì để người phải đối xử với bà ấy như thế?"
Triều Thanh Nghị hơi hoảng.
"Chuyện của trưởng bối, ngươi không hiểu được. Chuyện xưa quả thật phụ thân có hơi lạnh nhạt với ngươi, nhưng Thanh Bích không có lỗi, nó không liên quan đến chuyện này. Ngươi đối với Thanh Bích như thế, sẽ bị người ngoài nói Triều gia và hoàng hậu bất hòa."
Triều Thanh Diên bật cười.
"Phụ thân nghĩ nhiều rồi. Cúc phu nhân tiến cung, trùng hợp nhìn trúng Kim Nương, liền cầu xin ta ban Kim Nương cho nàng. Kim Nương xuất thân thê lương, phụ mẫu chết hết trong phản loạn vừa rồi. Cúc phu nhân một lòng muốn thu nhận nàng, Kim Nương lại tình nguyện, bổn cung chẳng lẽ từ chối? Nể tình Cúc gia là nhà chồng của Thanh Bích, bổn cung mới ban một quý thiếp cho Cúc phủ, giúp Thanh Bích hầu hạ trượng phu. Phụ thân, như vậy mà lại nói bổn cung cùng nhà mẹ bất hòa sao? Hay lời này là do phụ thân tự nói?"