Cùng Kẻ Thù Thành Thân

Chương 87:




Ngày mười hai tháng chín, vụ án của phụ tử Tiết gia gây chấn động một thời cuối cùng cũng hạ màn kết thúc.
Bình Tân hầu Tiết Trường Khánh giết người bị phơi bày, bán quan bán tước, bán muối lậu cùng tội phản nước, từng vụ đều là án lớn, mỗi một vụ đều đủ phán ông tội chết, theo lệ, di diệt ba tộc. Nhưng thái tử niệm tình ông là nguyên lão trong triều, mà lúc trẻ cũng từng lập được công huân, tước đi chức phong ‘Bình Tân hầu’, ban được toàn thây, vợ con đều bị biếm thành thứ dân; con trai Tiết Duệ không tuân vương pháp, nhiều lần làm việc xấu, đã bị phạt một trăm trượng, theo lệ xăm chữ lên mặt lưu đày U Châu, chẳng qua vì sau khi phạt trượng vết thương nứt toạc nhiễm trùng, sốt cao không tỉnh, không có cách nào áp giải đi trước, cho nên hoàng hậu khai ân cho phép hắn ở trong tư ngục Bắc trấn phủ tư chạy chữa, chờ vết thương lành lại mới áp giải ra ngoài kinh.
Cho dù như thế, vết thương của Tiết Duệ vẫn nặng dần lên, hấp hối, e rằng sống không được mấy ngày.
Nửa tháng sau, Chu Văn Lễ bỏ đi sự ưu nhã ôn hòa trước đây, dùng thủ đoạn như sấm rền gió cuốn nhổ đi vây cánh của Tiết gia, hình bộ thượng thư cùng hơn mười quan viên có liên quan đến vụ án không bị cách chức điều tra cũng bị trục xuất ra Kinh Sư, trong triều trên dưới thay máu trời đất chao đảo.
Nhà mẹ của hoàng hậu vì muốn tự bảo vệ mình, đồng ý từ quan quy ẩn. Sau hành động lớn lần này, chưởng quản pháp luật trong ba tư liền khuyết đi hai tư, những quan chức lớn nhỏ khác cũng để trống hơn mười mấy chỗ, vì thế nên Chu Văn Lễ đứng ra tập hợp sáu khoa thương nghị, đi trước Duẫn Vương muốn rục rịch hành động một bước, bổ sung các thanh niên tài tuấn vào, chặt đứt triệt để ý định bồi dưỡng thế lực của Duẫn Vương.
Bảng nhãn Trương Chi Kính cùng chức biên tu Hàn Lâm Viện với Khương Nhan đã được thăng thành thiếu trưởng quan Đại Lý Tự, quan chức của những người xung quanh đều biến hóa, chỗ trống trong triều cơ bản đã được hoàn thiện, duy chỉ Khương Nhan vẫn là biên tu Hàn Lâm Viện thất phẩm, cả ngày bầu bạn với giấy mực quốc sử.
Nàng tự biết thân phận mình đặc biệt, có thể ở lại trong Hàn Lâm Viện đã không dễ dàng gì, chẳng nhẫn không sân si thế tục ngược lại còn vui vẻ vì rảnh rỗi thoải mái.
Ngược lại là Trình Ôn vì lập công trong vụ án của Tiết gia, Chu Văn Lễ không tính chuyện cũ, phá lệ thăng chức thành thiếu chiêm sĩ của Phủ Chiêm Sĩ kiêm ngự sử tả thiêm đốc của Thiêm Đốc Viện, trực thuộc thái tử, có thể nói là tiền đồ vô hạn. Các nhóm quyền quý dường như quên mất hắn dùng thủ đoạn gì để nhổ tận gốc Tiết gia, vội vàng đến kết thân với Trình ngự sử, nhưng đều bị uyển chuyển từ chối.
Hỏi nguyên nhân, hắn chỉ cười đáp: “Xin lỗi, Trình mỗ đã có người trong lòng.”
Ngày hai mươi tám tháng chín là sinh thần của Phù Ly, cũng là ngày cập quan thành niên, đương nhiên là có ý nghĩa quan trọng.
Sáng sớm, Phù Ly liền về trạch đệ thủ phụ, hẹn với chủ trạch tổ chức lễ cập quan, sau khi ăn trưa, mới về phố Trường An.
Gần đây Hàn Lâm Viện hiếm khi rảnh rỗi, không cần phải sáng đi chiều về, Khương Nhan đặc biệt rời cung sớm một canh giờ, trên đường về nhà còn đi chợ mua thức ăn tươi ngon. Phù Ly nói còn một canh giờ mới về, nhân lúc mặt trời chưa xuống núi, nàng liền xắn tay áo đi vào phòng bếp nhào mì, dưới sự truyền thủ chỉ dạy của Đậu tẩu, vật lộn nửa canh giờ mới miễn cưỡng nấu xong một bát mì trường thọ.
Mì nước nóng được đặt trong tô, vì sức nhào mì của nàng không đủ, kỹ thuật cắt mì cũng không đều, sợi mì nấu ra đứt đi vài sợi, Khương Nhan liền rất nhanh trí chọn ra các sợi mì đứt tự mình lén ăn mất. Nào ngờ sau khi chọn xong, bát mì sợi dài chỉ còn nửa bát, trông có chút khó coi, Khương Nhan vội nảy ra ý tưởng, bỏ thêm hai muỗng canh gà, một muỗng thịt bằm lên, luộc rau xanh, lại chiên thêm hai trứng lòng đào, mì trường thọ liền xem như hoàn thành.
Nếm thử mặn nhạt, vừa khéo.
Làm mì xong, trời cũng đã tối, Khương Nhan bày mì lên sảnh chính, thắp thêm vài ngọn nến, đặt chụp đèn bằng lụa mỏng vào, khiến cho sảnh đường không to phủ đầy ánh sáng vàng cam, tựa như ánh hoàng hôn rực rỡ, vô cùng ấm áp.
Sau đó, nàng cởi dây buộc ngực, đổi váy áo mà lâu rồi không mặc – một chiếc áo vạt tỳ bà, màu hoa tùng thêu nhánh hoa bạc, phối cùng váy lụa gấp nếp màu thạch lựu, đó là món quà lần trước Phù Ly tặng nàng sau đêm thi đình kết thúc, lúc đi dạo phố uống rượu.
Khương Nhan vẫn nhớ đêm rực sao ấy, dưới nghìn vạn ánh đèn, thiếu niên một thân võ bàn nắm chặt tay nàng kéo đi, thấp giọng nói: “Mặc kệ sau này thế nào, ít nhất đêm nay, ta muốn nắm tay ‘họa thủy’ của ta rêu rao khắp phố.”
Chuyện cũ lần lượt xuất hiện, khóe môi Khương Nhan cong lên, vui vẻ trong lòng không kìm được mà dao động. Nàng mở tủ thấp bên giường ra, từ tầng dưới cùng lấy ra một chiếc hộp gỗ dài, vừa mở hộp ra nhìn, bên trong là một cây trâm ngọc hình hoa sen đôi, màu sắc rất đẹp, đó là món quà Phù Ly tặng nàng vào sinh nhật mười bảy tuổi.
Xõa tóc ra, cầm lược chải thẳng, vấn thành búi tóc nhỏ lại cài trâm ngọc lên, vạt áo trắng như tuyết ôm lấy cần cổ thon dài trắng nõn, ánh vàng ấm áp hòa cùng váy đỏ lại càng làm nổi bật gương mặt xinh đẹp của nàng, tỏa sáng lấp lánh.
Vừa sửa soạn xong, ngoài sân liền truyền đến tiếng gõ cửa, Khương Nhan biết là Phù Ly đã về - sáng sớm nàng đã hẹn rõ với hắn, bảo hắn qua cùng ăn tối.
Vì không quấy rầy đôi trẻ, Đậu tẩu vừa chuẩn bị xong thức ăn tối liền về nhà, Khương Nhan chỉ đành tiện tay cầm ngọn đèn trên bàn lên, tự mình ra mở cửa. Lúc đó còn suýt ngã một lần, dù sao đi nữa trời đã tối, mà hơn nửa năm chưa từng mặc qua trang phục nữ, vì thế mà có chút chật vật.
Mở cửa vừa nhìn, dưới đèn lồng ráng vàng trước cổng, Phù Ly cả người mặc lễ phục tay áo rộng, đai lưng màu mực, tóc đen buộc hết trong quan mão, cao quý đỉnh đạt lại thêm vài phần thành thục, anh tuấn vô song.
Khương Nhan bị dáng vẻ cấm dục lại trầm tĩnh này của hắn làm cho sững sờ, bất giác cầm đèn dựa trong cửa cười khanh khách hất cằm với Phù Ly: “Tiểu Phù đại nhân hôm nay tuấn dật quá, khiến hạ quan nhìn đến không dời mắt được.”
Phù Ly hiếm khi lộ ra vài phần ý cười, sóng mắt trầm trầm nhìn nàng trang điểm xinh đẹp, thấp giọng nói: “Cả hai đều thế.”
“Mau vào đi.” Khương Nhan nghiêng người nhường đường, Phù Ly thuận thế nhận lấy đèn trên tay nàng, cùng nàng bước vào trong sảnh.
Trong sảnh nhỏ không bao lớn, ánh đèn sáng trưng, dường như khiến cho gió lạnh cuối thu đầu đông cũng trở nên ôn hòa. Trên chiếc bàn tròn trên sảnh, đã chuẩn bị các món ăn phong phú cùng một vò rượu ngon, bước chân bước vào cửa của Phù Ly trở nên chậm rãi, cho đến khoảnh khắc này hắn mới trải nghiệm được thế nào gọi là sự ấm áp của nhà.
Trong Phù gia, trước giờ chưa từng có cảnh cả nhà quây quần ngồi trên bàn tròn ăn cơm, trong sảnh đường Phù gia vĩnh viễn là chuẩn bị bốn chiếc bàn ăn, mỗi người một bàn, yên tĩnh quy củ ngồi ăn thức ăn trên bàn mình...Sau khi mẫu thân qua đời, trên bàn cơm càng im lặng đến hoang mang, ngoại trừ tiếng bát đũa chạm vào nhau, cùng những câu trò chuyện tất yếu ra thì không còn nói gì với nhau nữa.
Mà bây giờ, hắn lại hệt như có một gia đình thật sự, trong lòng trống trải đã lâu bấy giờ được lấp đầy.
Phù Ly thổi tắt đèn trên tay, đặt lên một chiếc bàn nhỏ bên cạnh, hỏi: “Những món này, đều là nàng làm cho ta ư?”
“Chỉ có mì là ta đích thân làm, món còn lại đều là Đậu tẩu giúp cả.” Khương Nhan đóng cửa xong, ngăn cách gió đêm lạnh lẽo bên ngoài, lúc này mới kéo tay Phù Ly bảo hắn ngồi xuống, cười nói: “Cha ta trước giờ không cho ta và nương xuống bếp, sợ sẽ làm thô tay của bọn ta, thế nên đây là lần đầu tiên ta làm mì, nếu ăn không ngon, vẫn mong Tiểu Phù đại nhân rộng lượng tha thứ.”
Nói rồi, Khương Nhan đem bát mì sợi vẫn còn ấm nóng đẩy đến trước mặt Phù Ly, mong đợi nói: “Nếm thử nào.”
Hầu kết Phù Ly chuyển động lên xuống, khóe môi cong lên, thấp giọng nói ‘được’, liền nhận lấy đũa và bát mì, gấp một đũa mì liền vùi đầu vào ăn.
Khương Nhan gục lên bàn, mắt cũng không thèm chớp nhìn hắn, hỏi: “Thế nào?”
So với những sơn hào hải vị trước kia Phù Ly từng ăn, bát mì sợi này thật sự không tính là ngon lành gì; nhưng so với đậu phụ, cải trắng mà sinh nhật hằng năm phụ thân cho người mang đến, lại rõ ràng là một món ngon ấm áp. Hắn ăn liền mấy ngụm, nuốt xuống đáp: “Rất ngon.”
Nhớ đến lời Ngụy Kinh Hồng từng nói, Khương Nhan nhất thời không biết hai chữ hắn nói phải hiểu theo nghĩa nào. Nàng quan sát thần sắc của Phù Ly, thấy sắc mặt hắn ôn hòa, vui vẻ, lúc này mới yên tâm, cười rộ theo.
Khẩu vị Phù Ly trước giờ thanh nhạt, nàng lo lắng canh gà khiến hắn thấy ngấy, liền từ bên cạnh lấy tiêu đến, hỏi: “Chàng có ăn được cay không? Có thể bỏ chút tiêu vào cho đỡ ngấy?”
Khương Nhan ăn mì trước giờ đều thích bỏ tiêu vào, lấy lời nàng nói, chính là ‘mì cùng tiêu là trời sinh một đôi’. Phù Ly vốn không ăn được cay, nhưng tối nay bỗng nghĩ khác, muốn thử món ăn yêu thích của Khương Nhan...đẩy nửa bát mì đến, bảo Khương Nhan cho nhiều tiêu vào.
Vừa ăn một ngụm, Phù Ly liền đưa tay che mũi, bị sặc mà ho khan.
Khương Nhan không ngờ Phù Ly không ăn được cay như thế, vội đặt lọ tiêu xuống đứng dậy, rót một tách trà đưa cho hắn: “Chàng không sao chứ?”
Phù Ly nhíu mày, cố gắng nhịn ho, uống hai ngụm trà mà Khương Nhan đưa sang, lúc này mới làm dịu đi cơn say trong họng. Khương Nhan thấy gương mặt trước giờ lạnh nhạt ửng đỏ lên của hắn, vừa đau lòng vừa buồn cười, lấy bát mì ra khuyên: “Không ăn được cay thì đừng miễn cưỡng mà! Đừng ăn mì nữa, ăn món khác đi, ta đặc biệt bảo Đậu tẩu chuẩn bị cho chàng...”
Lời còn chưa nói xong, Phù Ly liền giơ tay, giành lại bát mì trên tay nàng, dùng đũa gắp một miếng, lại tiếp tục vùi đầu ăn mì.
Ánh nến ráng vàng lay động, cả phòng ấm áp, từ góc độ của Khương Nhan có thể nhìn thấy đôi mày như kiếm, lông mi rũ xuống, chóp mũi vì cay mà lấm tấm mồ hôi, dưới ánh sáng vàng cam trong suốt, tuấn mỹ động lòng người.
Ăn mì xong, Phù Ly gác đũa, đổi thành muỗng sứ, đem từng chút canh dưới đáy bát uống cạn, lúc này mới nghiêm túc nói: “Rất ngon, đa tạ khoản đãi.”
Ngoại trừ hồ lô đường, Khương Nhan vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn thích ăn một bát mì đến thế, cũng không biết là mì sợi thật sự ăn ngon hay là vì người làm mì sợi là nàng, yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Mặc kệ vì nguyên nhân nào, Khương Nhan đều rất vui.
Dọn bát mì, nàng hỏi: “Cha chàng đặt tự gì cho chàng?”
Phù Ly tự rót rượu cho mình, thượng đẳng Ngọc Xuân Lộ vô cùng thanh ngọt. Hắn nói: “Theo hàng chu lễ, tự Bá Anh.”
“Phù Ly...Phù Bá Anh?” Khương Nhan thưởng thức cái tên này, đôi mắt cong lên, “Nghe rất hay.”
Nói rồi, nàng cầm ly nói: “Nào, Bá Anh huynh, ta kính chàng một ly! Chúc chàng ngày ngày đều vui vẻ, hạnh phúc như hôm nay*!”
(*Nguyên văn 年年今日、岁岁今朝 [niên niên kim nhật, tuế tuế kim triều] câu thường dùng để chúc sinh nhật)
Phù Ly cười, đưa ly cùng nàng cụng ly, hai người ngẩng đầu uống cạn.
Bữa cơm này ăn hơn nửa canh giờ mới kết thúc, Khương Nhan dùng trà súc miệng, nhìn bát đũa hỗn loạn trên bàn nói: “Lười dọn quá, ngày mai hẵng tính vậy. Thành nam có chợ đêm, chàng có muốn đi dạo không?”
Phù Ly trước giờ đều quen gọn gàng, không chịu nổi dù chỉ một chút rối loạn, liền phun nước trà súc miệng ra, chậm rãi nói: “Chuyện hôm nay hôm nay làm, ta giúp nàng dọn.” Nói rồi, hắn quả nhiên đứng dậy dọn dẹp bát đũa ly rượu.
“Ôi chàng để xuống đi! Hôm nay chàng là thọ tinh công mà, sao có thể để thọ tinh làm việc được?” Khương Nhan đi đến giành bát đũa bẩn trong tay hắn nói, “Để ta, để ta!”
Phù Ly cậy vào mình người cao tay dài, hai ba lượt liền xếp xong chén bát, đưa vào trong nhà bếp rửa. Khương Nhan thật sự phục hắn rồi, chỉ đành lau bừa bàn, cầm ly rượu chạy ra ngoài theo.
Ngoài phòng bếp, bầu trời đầy sao lấp lánh. Phù Ly dùng chậu gỗ chứa nước, cầm xơ mướp ngồi trước thềm rửa bát. Bát đĩa của hai người không nhiều, một lúc liền rửa sạch, Khương Nhan giúp hắn đem chén bát sạch sẽ đem về chỗ cũ, hỏi: “Chàng khi nào biết làm mấy thứ này vậy? Trong Quốc Tử Giám không phải chàng thường nói ‘quân tử cách xa phòng bếp’ sao.”
Trước thềm, gió lạnh thổi vụn bóng trăng trên đất, Phù Ly thản nhiên lau tay, nói: “Lúc vừa vào Cẩm Y Vệ, gì cũng cần tự mình ra tay, làm nhiều liền biết thôi.”
Tựa như một câu nói bình thường nhưng lại khiến cho Khương Nhan cảm thấy đau lòng. Nếu đổi thành người khác thì cũng thôi, chỉ là nàng tận mắt nhìn thấy dáng vẻ thiếu niên kiêu ngạo cao quý nhất, tinh xảo đến cả bao cổ tay cũng là loại vải thượng đẳng đính cúc tô vàng nạm ngọc, sao có thể hạ mình làm việc nặng như thế này?
Nghĩ như thế, nàng khẽ bước đến, từ đằng sau ôm lấy Phù Ly, đem mặt vùi vào bờ lưng to rộng của hắn, nhẹ giọng nói: “Để cho Tiểu Phù đại nhân chịu khổ rồi.”
Trên người hai người đều sót lại hương rượu thanh ngọt, nhưng không khó ngửi, xung quanh phòng bếp tối u, duy chỉ có ánh lửa từ bếp hắt ra, khiến cho bóng lưng của đôi trẻ thoắt sáng thoắt tối.
Không có dây buộc ngực, Phù Ly có thể rõ ràng cảm nhận được xúc cảm mềm mại khi nàng dính lên lưng hắn, bình yên lại khiến hắn rung động. Hắn hít sâu một hơi, kéo tay Khương Nhan xoay người, vừa muốn ôm cả người nàng vào lòng, Khương Nhan lại dường như nghĩ ra gì đó vội đẩy hắn ra, vừa khẩn trương vừa hưng phấn nói: “Suýt quên mất, ta chuẩn bị quà cho chàng rồi.”
Bên cạnh sảnh chính có một phòng sách nhỏ, là nơi nàng thường đọc sách tiêu khiển, giá sách, bàn ghế đều đầy đủ, còn có một chiếc giường nhỏ để nàng nghỉ ngơi. Khương Nhan cầm giá nến trong phòng khách dời đến, bảo Phù Ly ngồi xuống giường, lúc này mới từ trên kệ sách lấy xuống một vật như quyển sách đưa cho Phù Ly, phóng khoáng nói: “Năm ngoái ta quên mất sinh nhật của chàng, năm nay chàng cập quan, ta không dám quên đâu. Đây là quà mà ta đã phí rất nhiều ngày mới làm xong, tặng chàng nè!”
Còn có quà sao?
Phù Ly vốn muốn nói ‘Bát mì kia là đủ rồi’ nhưng nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn ngời ngời của Khương Nhan, trong lòng liền có chút tò mò, nhận lấy quyển sách đó vừa nhìn – hóa ra là một quyển tranh gấp, tranh vẽ bên trên vô cùng sinh động đẹp đẽ, ước chừng là do Khương Nhan đích tay vẽ.
Trên trang bìa, viết lên một hàng chữ Khải phiêu dật: [Tặng tình yêu đời ta.]
Đôi mắt Phù Ly khẽ động, ánh mắt dừng lại trên bốn chữ ‘tình yêu đời ta’ hồi lâu. Đến khi Khương Nhan bên cạnh hối thúc, hắn mới từ từ giở sách ra: Nét vẽ phóng khoáng, tùng xanh, vàng nâu cùng màu đỏ tươi rực rỡ, trong bức tranh là một bé gái vừa đầy tuổi đang ngồi trên đất.
“Đây là...” Phù Ly khó hiểu, vừa định hỏi nàng vẽ con cái nhà ai, lại nhìn thấy dưới góc trái trang giấy là một hàng chữ nhỏ:
[Năm thứ bảy Quang Hòa, Khương Nhan đầy tuổi]
Phù Ly ngộ ra, hóa ra đứa nhỏ trong tranh là Khương Nhan lúc nhỏ.
Ánh mắt hắn thoáng ôn hòa, ngắm nhìn đứa nhỏ để tóc quả đào một lúc, mới chỉ vào mái tóc của Khương Nhan lúc nhỏ, thấp giọng cười nói: “Lúc nàng đầy tuổi cạo tóc ư?”
Bé gái trong tranh để trọc đầu, chỉ có một lọn tóc rũ trước trán, trông hệt như tống tài đồng tử nặn thành tượng đất vậy. Thấy Phù Ly cười mình, Khương Nhan không phục nói: “Cười ta làm gì? Con nít đều phải cạo tóc mà, ta không tin lúc nhỏ chàng chưa từng cạo qua. Lại nói nữa, ta sớm đã quên mất chuyện trước lúc bốn tuổi rồi, dáng vẻ này là nghe cha nương ta kể lại.”
Thấy Phù Ly vẫn cười, Khương Nhan liền che lấy bức họa vẽ mình trọc đầu lúc đầy tuổi, giục hắn tiếp tục lật những trang sau.
Trang thứ hai là lúc Khương Nhan hai tuổi. lúc này tóc nàng đã mọc dài ra không ít rồi, đội một chiếc nón đầu hổ, đôi mắt sáng rực, trong tay cầm một chiếc chong chóng, hình như đang tập tễnh chạy.
Đến trang thứ ba, Khương Nhan ba tuổi, tiểu nha đầu bụ bẫm như ngó sen ngã ngồi trên đến, trên trán bị bẩn, dáng vẻ như đang òa khóc.
“Ngã rồi?” Phù Ly hỏi.
“Ừ, vì đuổi theo một con bướm.” Khương Nhan cười bình luận mình của quá khứ, “Thật ngốc.”
Phù Ly lại không hề cảm thấy ngốc một chút nào. Trong mắt hắn phản chiếu ánh nến ấm áp, ngón tay cái khẽ vuốt ve khóe mắt của bé gái trong tranh, dường như muốn lau đi giọt lệ trên khóe mắt của nàng.
Trang thứ tư, Khương Nhan bốn tuổi. Tiểu cô nương buộc hai búi tóc, lắc lư đôi chân ngắn củn ngồi trên ghế gỗ, trong tay cầm một cây bút lông, nghiêng đầu bĩu môi, đôi mắt lại nhìn ra chim sẻ trên cành ngoài ô cửa, dáng vẻ đứng ngồi không yên.
Khương Nhan nhìn đến vui vẻ, chỉ vào bé gái trong tranh: “Đây là lúc ta vừa luyện chữ. Nghe cha nói, ta khi đó vốn không ngồi yên học tập luyện chữ, mỗi lần đều là vẽ lung tung hai nét cho xong chuyện.”
Đến mười lăm tuổi, thiếu nữ trong tranh che lấy ngọc bên hông, mà thiếu niên lại ngẩng đầu ưỡn ngực, mặt không biểu cảm đối đầu với nàng.
Mười sáu tuổi, thiếu nữ trên cầu gỗ cầm bánh trung thu gạch cua, cùng thiếu niên sóng vai đứng đó, trên đỉnh đầu là biển đèn rực rỡ.
Mười bảy tuổi, bên cầu Lăng Tiêu, pháo hoa nở rộ, định tình hôn nhau.
Mười tám tuổi, sau thi hội, trên đường cung trước cổng lễ bộ mưa bụi bay bay, thiếu niên cẩm y vệ tay cầm ô che mưa, cùng thiếu nữ cả người nho phục sóng vai bước đi, chiếc ô nghiêng về hướng nàng, dường như là thay nàng che đi toàn bộ mưa gió...
Mười chín tuổi...trên trang mười chín tuổi không vẽ tranh, chỉ là một tờ giấy trắng.
Phù Ly vốn xem đến tập trung, mọi chuyện hiện ra trước mắt, bỗng giở đến một trang trắng trống rỗng, bất giác ngây người, nhìn trang cuối cùng nói: “Trang này, tại sao không vẽ gì?”
“Chàng quên rồi sao? Ta vẫn còn ba tháng nữa mới mười chín tuổi đó.” Khương Nhan ngồi xuống bên cạnh hắn, chống chằm, tiêu sái cười nói, “Hơn nữa, Khương Nhan sắp mười chín tuổi, đang ở trước mắt chàng rồi!”
Trong lòng Phù Ly thoáng động, quay đầu nhìn Khương Nhan, sóng mắt sâu thẳm hệt như có thể nuốt cả người nàng vào trong.
Khương Nhan dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn bình thản ung dung, chậm rãi nói: “Ta tuy từ nhỏ đã đính hôn với chàng, nhưng thật sự gặp nhau lại là chuyện sau mười lăm tuổi, vì thế ta mới đem mỗi năm của mình viết lên sách gấp, như thế cũng sẽ giải được nỗi khổ nhớ nhung của chàng.” Khương Nhan dõng dạc nói, nhướng mày hỏi, “Thế nào, thích không?”
Hầu kết của Phù Ly hơi động, tùy tiện dùng hành động để đáp lại nàng.
Hai người không biết lúc nào lại hôn nhau, ban đầu Khương Nhan còn có chút tỉnh táo, có thể nghe thấy tiếng gió vù vù bên ngoài cùng tiếng tim nến cháy lách tách, nhưng dần dần, nàng liền thất bại dưới thế tấn công càng lúc càng nóng bỏng của Phù Ly, bị hắn thuận thế đè xuống giường, chỉ đành theo bản năng cùng hắn môi lưỡi triền miên.
Có lẽ là rượu nồng, cũng có thể là tình nồng, Phù Ly trước giờ luôn tự chủ bỗng mất đi sự tự khống chế hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo. Hắn từng chút một hôn lên vành tai nàng, lại hướng xuống dưới hôn lên cần cổ nàng.
Khương Nhan cảm thấy rất nhột, vừa muốn cười, Phù Ly lại khẽ cắn lên sau gáy nàng, hệt như công bố quyền sở hữu lên con mồi vậy.
Cái cắn này không dùng bao nhiêu sức nhưng Khương Nhan vẫn run lên, không tính là đau, lại có một loại cảm giác xa lạ lan ra khắp người nàng, xông lên trên trán, khiến nàng thoáng cái mặt đỏ như bị thiêu cháy.
Khương Nhan bỗng ngồi bật dậy, che lại dấu cắn nhàn nhạt sau gáy, đỏ mặt thở hổn hển hỏi: “Phù Bá Anh, chàng làm gì thế?”
Đôi mắt Phù Ly không phẳng lặng, thấu triệt mọi thứ như thường ngày, mà là sâu thẳm, nóng bỏng, cùng nét động tình rõ ràng. Đây là Phù Ly mà nàng hoàn toàn xa lạ, trước giờ dù hắn động tình hơn, vẫn sẽ duy trì vài phần bình tĩnh, hoàn toàn không giống như đêm nay.
Không khí dường như cũng trở nên oi bức, Phù Ly đưa tay, khẽ kéo cánh tay che cổ của Khương Nhan xuống, khàn giọng nói: “Xin lỗi, ta...”
Hắn nói một chữ ‘ta’, dừng rất lâu cũng không nói tiếp, chỉ là vành tai ửng đỏ, đầu mày nhíu chặt, hệt như đang cố gắng chịu đựng vậy.
“Chàng sao rồi?” Khương Nhan lo lắng chàng không khỏe, sát lại gần hỏi.
Sau đó, nàng bị Phù Ly ôm chặt, hai người ngã lên trên chiếc giường chật hẹp. Sau lưng nàng dán lấy vòm ngực của Phù Ly, có thể cảm nhận rõ cơ thể cứng đờ của hắn, giữa mông lung, Khương Nhan mơ hồ biết được vì sao Phù Ly lại kì lạ như thế.
“Phù Ly, chàng nhìn ta.” Trên giường, Khương Nhan khó khăn xoay người, nhìn Phù Ly hồi lâu, mới đưa tay vuốt ve gương mặt hắn. Ổn định tinh thần, nàng cười nói, “Ta vốn là một nữ tử không để ý lễ giáo, việc thất lễ không theo quy củ làm rất nhiều, chàng quên rồi sao?”
Trong mắt nàng lấp lánh ánh nến, cũng phản chiếu gương mặt của Phù Ly, ý cười thản nhiên, phóng khoáng mà thoát tục, hoàn toàn không hoảng loạn như vừa rồi.
Phù Ly nín thở, hắn biết lời này của Khương Nhan là như thế nào, cũng biết nàng đang tín nhiệm điều gì.
Phù Ly muốn nàng, rất muốn rất muốn, muốn đến quả tim sắp vỡ ra mất rồi. Lý trí mất đi, hắn lần nữa cúi đầu bắt lấy môi Khương Nhan, từ nhẹ nhàng lướt qua đến nóng bỏng cuồng nhiệt dần, mà lúc tay hắn chạm vào xiêm y nàng, lại thoáng khựng lại.
Khương Nhan mờ mịt mở mắt, nhìn gương mặt tuấn mỹ của Phù Ly. Phù Ly lẳng lặng chống hai tay lên, cùng nàng duy trì khoảng cách an toàn, cố gắng khôi phục lại hơi thở hỗn loạn, trong mắt có sự yêu thương dễ thấy.
Không biết bao lâu sau, hắn thấp giọng từ trên truyền xuống, nói: “Không có hôn lễ, chí là tằng tịu với nhau. A Nhan, ta không muốn ủy khuất nàng.”
Khương Nhan ngây người, lông mi hơi run run, miễn cưỡng nói, “Để ta ôm chàng, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Hai người đối diện nhau nằm trên một chiếc giường nhỏ, ngực dán ngực, nhịp tim hòa cùng nhau, đến cả hơi thở cũng quấn quýt giao thoa.
Giá nến hẳn sắp đốt hết rồi, ánh sáng tối đi không ít, nhưng mắt Khương Nhan vẫn sáng ngời, phảng phất chứa sao trời cùng trăng sáng. “Sinh nhật vui vẻ, Bá Ánh.”
“Ừ.” Phù Ly nói, “Hôm nay, ta rất vui.”
Lại qua một lúc, Phù Ly siết chặt tay, thấp giọng nói: “Hôm nay hồi phủ, ta đã cùng phụ thân nói rõ chuyện của chúng ta.”
Khương Nhan không để ý hỏi: “Chuyện gì?”
Phù Ly cúi đầu hôn lên vành tai nàng, trịnh trọng nói: “A Nhan, chúng ta thành thân đi.”
Nến tắt, trong bóng tối, yên tĩnh thật lâu, một giọng nói mang theo ý cười nhẹ nhàng truyền đến.
“...Được.”
Cả đêm yên giấc.
Sáng hôm sau, Khương Nhan tỉnh dậy trong phòng ngủ của mình. Đêm qua nàng ngủ trong lòng Phù Ly quá ngon, đến lúc nào bị hắn ôm về phòng ngủ cũng không biết, chỉ mơ hồ nhớ đêm qua Phù Ly hình như ngủ cùng nàng...
Chẳng qua hắn đã đi rồi, phần lớn là về Bắc trấn phủ tư.
Vẫn là Hàn Lâm Viện nhàn rỗi, lúc không có việc cả ngày không vào cung cũng không sao. Nghĩ đến đó, Khương Nhan thoải mái vươn eo, lại ôm chăn lăn hai vòng trên giường. Đăng lăn hăng say bỗng nghe thấy xoạch một tiếng, hình như có vật gì đó rơi xuống giường.
Khương Nhan nghe động tĩnh, ghé bên mép giường vừa nhìn, hóa ra là sách gấp đêm qua nàng tặng cho Phù Ly.
Chẳng lẽ hắn quên mang đi sao?
Nghĩ như thế, Khương Nhan duỗi tay cầm lấy bức vẽ, ngửa người nằm trên giường tùy ý lật xem, bất giác ngây người.
Trang cuối trắng tinh bỗng có thêm một bức vẽ. Nữ tử trong họa tóc dài như mực xõa tung, một góc chăn đệm tùy ý đặt lên trên bụng, đang ngửa người dang rộng tay chân chiếm cả chiếc giường, đang ngủ ngon giấc...Có lẽ là mơ thấy chuyện tốt gì đó, nữ tử cong môi trong lúc ngủ mơ, cười đến rất ngốc.
Nữ tử này, chính là gương mặt của Khương Nhan, đặc biệt là thần thái của mi mắt, thật sự rất sống động.
Bên dưới còn có hàng chữ nhỏ quen thuộc: [Năm Hoằng Xương thứ mười bảy, đêm ngày hai mươi tám tháng chín.]
Không cần đoán cũng biết, phong cách khác biệt này hoàn toàn là từ tay ai ra.
“Chẳng lẽ chàng ấy cả đêm không ngủ, chỉ là vẽ cái này?” Khương Nhan xoa cằm, nhìn mình của trang cuối cùng, bật cười nói, “Tư thế ngủ của mình có ngốc thế này sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.