Ngày hôm đó, Thanh Sanh đang ngồi trong thư phòng xem sổ sách, gần đây tửu lâu làm ăn rất khá, tiền tài chảy về không ngớt, nàng đang tính toán muốn mở lại Tư Nhược Trai viện, nhưng từ nay cũng chỉ bình thơ ca nhạc họa mà thôi, không dính líu đến triều chính vẫn tốt hơn.
Vừa buông bút đã mơ hồ nghe thấy tiếng đàn du dương từ tiền viện truyền vào, Thanh Sanh đứng dậy, đẩy cửa nhìn ra, thấy được ở phía xa, cây lê theo gió đưa hương tới đây. Dưới tán cây, Đoan Nhược Hoa một thân bạch sam, ngón tay mảnh khảnh lưới trên dây dàn, tiếng đàn thánh thót êm tai, trong trẻo thản nhiên mà vô cùng dễ chịu. Trữ Tử Mộc một thân váy dài giáng hồng, mép váy phất lên, gót chân uyển chuyển lướt trên hoa lê trên mặt đất, từng động tác phiêu dật như tiên tử. Một màn này quả thật đẹp vô cùng, khiến cho Thanh Sanh không khỏi đắm chìm trong mỹ cảnh, tựa cửa ngắm nhìn, sau đó xoay người về phòng lấy trường tiêu bạch ngọc, họa theo tiếng đàn của Đoan Nhược Hoa mà tấu lên một khúc. Đàn sáo hòa nhau, yên bình hòa hợp, Đoan Nhược Hoa đưa mắt về phía Thanh Sanh cười khẽ, ánh mắt chất chứa nhu tình. Tà váy của Trữ Tử Mộc phất lên theo gió, mũi chân kiễng lên xoay vòng lướt tới trước Thanh Sanh, níu lấy ánh mắt nàng. Thanh Sanh nghĩ tới, cuộc đời nàng lại có thể có ngày hôm nay, quả thật có phải chết cũng không tiếc.
Vừa khi tiếng đàn kết thúc, Thanh Sanh đang muốn đi ra đã thấy Vân Khuynh từ đâu chạy tới bên Đoan Nhược Hoa giúp nàng cất đàn, còn dâng cho nàng chén trà, mà ở phía kia Nhập Họa đã đi tới đưa cho Trữ Tử Mộc khăn lụa thấm mồ hôi. Thanh Sanh nhìn cảnh này không thể không ảm đạm trong lòng, bất lực thở dài, để cho bốn người kia ở lại, còn mình rảo bước về phía hậu viện.
Vừa đi ngang qua sườn viện, Thanh Sanh đã thấy Lâm Mi Nhi cùng Dụ Nguyệt Tịch đang ngồi uống trà thưởng hoa, vốn muốn quay lưng tránh đi đã nghe thấy tiếng gọi,
"Thanh Sanh...", Dụ Nguyệt Tịch thấy nàng tới liền vô cùng vui vẻ muốn chạy tới đây, nhưng Lâm Mi Nhi lại giữ lấy tay nàng không cho nàng tới, còn thuận tiện kéo nàng ngồi lên đùi mình, mà nàng chỉ cũng chỉ có thể liều mạng giãy dụa.
"Nàng sợ nàng ta nhìn thấy như thế hay sao?", Lâm Mi Nhi châm chọc một câu, nhất định không chịu buông.
"Không phải ta sợ, nhưng là không hợp lễ nghi!", Dụ Nguyệt Tịch có chút nóng nảy rồi, nhất định muốn thoát khỏi vòng tay người kia.
"Vậy hiện tại nàng nói đi, trong lòng nàng có ai?", Lâm Mi Nhi đột nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc, Dụ Nguyệt Tịch cũng thôi không giãy dụa, nhưng không khỏi ngập ngừng bối rối, "Cái kia... ngươi thả ta ra trước đã...".
"Không được nói!",
"Không được?", hai người nhìn về phía Thanh Sanh, thấy người kia đang khoanh tay nhướn mày xem kịch hay.
"Lâm Mi Nhi, vì sao ngươi lại phải hỏi ta như vậy? Chẳng lẽ bản thân ngươi không rõ hay sao?", Dụ Nguyệt Tịch nhíu mày, hẳn là đã có chút tức giận rồi.
"Làm sao ta có thể biết được? Từ trước đến nay nàng đều để ý nàng ta như thế, là do ta chủ động chen ngang, hiện tại hai người ở chung một chỗ, sao ta biết được nàng có coi ta chỉ như một vật thay thế hay không? Những ngày nay không phải trong mắt nàng chỉ có người kia thôi hay sao? Đừng hỏi ta có biết hay không, là ta muốn biết trong lòng nàng rốt cuộc là có ai!", Lâm Mi Nhi nói một tràng, dường như không cần suy nghĩ.
"Ngươi hỗn đản! Hỗn đản!", Dụ Nguyệt Tịch đấm lên vai người kia, tựa như nàng đã hoàn toàn thất vọng.
"Đánh đi, đánh chết ta đi, ta chết rồi sẽ không còn ai cản hai người như hình với bóng", Lâm Mi Nhi để mặc cho nàng đánh, nhưng cánh tay càng ôm chặt lấy nàng, ánh mắt không giấu được tia đau lòng.
"Ngươi biết rõ trong lòng ta chỉ có ngươi, mà ngươi còn hỏi ta như thế, chính là không tin tưởng ta", Dụ Nguyệt Tịch lại bắt đầu giằng co muốn thoát ta, ngũ quan thanh tú bừng bừng tức giận, nhưng Lâm Mi Nhi lại trở nên vô cùng vui vẻ, bắt lấy tay nàng, "Thật không? Thật là trong lòng nàng chỉ có ta?".
Dụ Nguyệt Tịch nhìn về phía Thanh Sanh, lại nhìn về người kia, "Ta coi Thanh Sanh như người thân, nhưng về phương diện kia... lòng ta cũng chỉ có ngươi, không hề có ai khác, mà ngươi, ngươi lại muốn chọc giận ta!".
Ánh mắt Lâm Mi Nhi lấp lóe như trăng non, hôn nàng một cái bên khóe môi, rồi buông tay cho nàng rời khỏi.
"Xem đủ chưa?", Lâm Mi Nhi quay đầu, lấy lại bộ dáng yêu nghiệt mà cười, trên mặt hoàn toàn là đắc ý.
Thanh Sanh lắc đầu, thản nhiên trả lời, "Ngươi an tâm được rồi".
"Tới đúng lúc lắm, nếu ngươi không tới, ta còn chưa an tâm được đâu", Lâm Mi Nhi nói, khóe miệng vẫn ẩn ẩn ý cười.
"Nhưng ta vẫn chưa thể an tâm...", Thanh Sanh đi tới ngồi xuống đối diện nàng, tay chống cằm, sâu kín thở dài.
"Nói tỷ tỷ nghe một chút", sau khi giải tỏa được phiền muộn, tâm tình nàng lúc này cũng tốt lắm.
"Vân Khuynh đối với Nhược Hoa có tình, Nhập Họa đối với Tử Mộc có ý, ngươi nói xem làm sao ta có thể an tâm",
"Lo lắng cái gì, không phải chỉ cần kéo hai nàng lại thành một là được rồi sao?", Lâm Mi Nhi thảnh thơi cười, nhưng Thanh Sanh hạ giọng, "Vân Khuynh chính là một tảng đá cứng rắn, thực sự không thể đâu",
"Chỉ cần ngươi hứa với ta, cuộc đời này vĩnh viễn chỉ coi Nguyệt Tịch như người thân, ta sẽ giúp ngươi", Lâm Mi Nhi chóng cằm, đuôi mắt mang theo mị ý. Thanh Sanh mơ hồ cảm nhận được có gì đó không ổn, nhưng vẫn gật đầu, "Từ trước tới nay ta vốn luôn coi nàng như người thân", Lâm Mi Nhi nghe tới đây vô cùng hài lòng, ánh mắt lấp lóe tia giảo hoạt.
- --
"Nhập Họa cô nương, ngươi cũng đã ở Cố phủ được một thời gian rồi, hôm nay ta mới có cơ hội giới thiệu qua, hai vị này là phu nhân của ta, kia là Dụ cô nương cùng Lâm cô nương, vị mặc huyền y kia là Vân Khuynh cô nương", Thanh Sanh dẫn Nhập Họa ngồi xuống bên bàn, mở lời giới thiệu. Nhập Họa đan tay bên người làm mấy cái phúc, dù sao nàng cũng là xuất thân danh môn, dù phải lưu lạc thanh lâu nhưng lễ nghĩa vẫn không quên.
Mọi người ngồi bên bàn, gật đầu tỏ ý đáp lễ, Nhập Họa không khỏi kinh ngạc, khi ấy nàng ở thanh lâu đã gặp qua không ít người quyền quý, bất quá không ai có thể so với những người này.
"Nhập Họa tham kiến Vân Khuynh cô nương",
"Gọi ta Vân Khuynh được rồi", Vân Khuynh có chút không quen cách xưng hô như thế, cứng ngắc nói một câu. Nhập Họa cũng liền hiểu, nàng ở thanh lâu đã quen với việc đoán sắc mặt người, có vài chuyện không nói cũng tự biết.
Có điều nghe Thanh Sanh nói tới 'hai vị này là phu nhân của ta', tất cả đều không kìm được mà liếc tới nàng một cái. Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc sâu kín cười cười, đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng, trong lòng cũng không nhịn được mà cảm thấy ngọt ngào. Vân Khuynh cảm thấy hết thảy đều thật vô vị, mà Nhập Họa nghĩ tới công tử hồng y nàng luôn tư niệm giờ lại thành phu nhân của người ta, trong lòng thầm cảm thán, bữa cơm này thực ra là Hồng Môn yến!
- --
"Vân Khuynh, ngày mai Nhập Họa cô nương muốn ra ngoài mua chút son phấn, ngươi theo nàng ra ngoài đi", Thanh Sanh vừa lau kiếm vừa thản nhiên buông một câu, nhưng Vân Khuynh cũng chỉ yên lặng cúi đầu, không để ý tới nàng.
- --Hết chương 148---
Editor lảm nhảm: Giải shipper có tâm nhất năm thuộc về chế Lâm nha:v shipper có tâm dễ sợ, cứ gộp bừa hai đứa thành một là hết lo:vvv
Còn nữa, đừng tin đoạn đánh đàn với múa lụa của hai vị phu nhân, lừa đảo hết đó, thảo mai giả nai hòa thuận tỷ muội trước mặt hoang sang thôi, bà này đang cầu cho bà kia thất sủng thì có:V