"Nàng còn sống...", Trữ Tử Mộc cất lời, giọng nói bình tĩnh chậm rãi rơi vào không trung, đến tai người kia, làm cho tròng mắt tĩnh mịch âm u hiện lên một tia sáng, như một tia sao băng xẹt qua, sáng lạn chói mắt.
"Thanh Sanh, nàng... còn sống. Đang ở Trường Trữ cung", nói xong, Trữ Tử Mộc thở phào một hơi nhẹ nhõm. Chỉ mới trước đây một tích tắc thôi, nội tâm nàng vẫn tranh đấu không thôi. Làm người tốt thật khó, chỉ vừa mới đây thôi, bản thân nàng đã muốn xoay người bước đi.
Mặc dù thập phần không vừa mắt mối quan hệ kiểu này của Thanh Sanh và Đoan Nhược Hoa, Trữ Tử Mộc vẫn luôn kiêu ngạo tự tin cho rằng cho dù Thanh Sanh có mất trí, cũng sẽ yêu nàng chứ không phải Đoan Nhược Hoa. Bất quá chỉ là vấn đề về thời gian mà thôi, nhưng chính là lại vẫn có vài phần sợ hãi mơ hồ không rõ, vài phần linh cảm bất an như thể nàng sẽ lại một lần nữa mất đi người kia.
Những lời này nhẹ nhàng bay vào trong không khí, nhưng lại như sấm rền búa nện bên tai Đoan Nhược Hoa. Đại não ầm lên một tiếng, như sóng gió cuồn cuộn nổi lên.
Ánh mắt tĩnh mịch đột nhiên hiện lên một loạt những biến động, hối hận, đau buồn, tuyệt vọng, rồi đến vui sướng vỡ òa. Biểu tình cứng ngắc mà dòng nước mắt vô thanh vô sắc rơi xuống, lướt qua cằm nhọn, rơi xuống trên đất.
Nước mắt gấp gáp đứt đoạn như hạt châu, nàng run lên, ngồi xổm hẳn xuống, đưa tay che lấy mặt, khóc lớn thảm thiết. Tiếng khóc thống khổ như can tràng tấc đoạn mà lại vui mừng phấn khởi. Trữ Tử Mộc nhìn thế này có chút sững sờ, người mãi mãi trong trẻo lạnh lùng, giờ phút này lại ngồi chồm hỗm trên mặt đất che mặt mà khóc, còn khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc càng lớn, chính là thành gào khóc rồi.
Ngày đó, bên Nguyệt Tâm hồ, chỉ một lời kia, "Ta đã chết một lần, chết thêm lần nữa cũng đâu có gì đáng sợ. Nàng chính là lí do, tại sao ta sống", vật đổi sao dời, hôm nay cuối cùng mới biết được, thì ra là ngươi mới chính là điều quan trọng nhất trong nhân sinh của ta. Không có ngươi, ta có khác gì cái xác không hồn?
Thanh Sanh, Thanh Sanh a... đến tột cùng ngươi đã chôn vào lòng ta điều gì đó, làm cho ta không thể buông tay, không thể từ bỏ, đến thiên trường địa cửu, liệu có quên được ngươi hay không?
Nếu đã sáng tỏ trong lòng, vậy không thể quay đầu nữa rồi.
Tình sâu không thể oán, nhưng cũng vì tình quá sâu, người mới cô độc.
Vân Khuynh một cước đạp cửa, nhìn cảnh tượng này lập tức sững sờ, chạy tới đứng che trước Đoan Nhược Hoa, vẻ mặt cảnh giác ngó chừng Trữ Tử Mộc, bộc phát thốt lên, "Ngươi đã làm gì nương nương?", Trữ Tử Mộc cũng không thèm để ý, chỉ nheo nheo mắt, nô tỳ đây cũng là trung thành vô cùng.
Đều trầm mặc không nói, đợi người đang nức nở kia dừng lại, tiếng gào khóc ngày càng nhỏ, thành nghẹn ngào đứt đoạn, cho đến khi từ từ yên tĩnh lại, mới thấy nàng lau nước mắt chậm rãi đứng lên.
Đoan Nhược Hoa đứng thẳng dậy, bọng mắt sưng đỏ, hai má ướt át, nàng mở miệng, thanh âm run run mà gằn xuống đe dọa,
""Nếu ngươi cả gan lừa gạt bổn cung...", lời chưa dứt đã thấy trào ra uy hiếp, khẩu khí này sao lại quen thuộc như vậy đây, cùng với khẩu khí Trữ Quý phi kiêu ngạo ngoan độc thường dùng có chút tương đồng.
"Không tin, tới Trường Trữ cung kiểm ra liền biết", Trữ Tử Mộc cũng không phật ý, chỉ nhàn nhàn đáp lại. Đoan Nhược Hoa thấy nàng nói như thế trong lòng mới chắc chắn thêm chút, một đường hấp tấp bước ra cửa, nhưng đột nhiên nhớ ra y phục trên người đang lộn xộn lại quay trở lại, nói với Trữ Tử Mộc,
"Chờ bổn cung một lát, Vân Khuynh, hầu hạ trang điểm thay y phục, mau, đem mấy thứ này đi hết đi", Vân Khuynh vội vàng phân phó cung nữ dọn dẹp tẩm cung, cung nữ, thái giám ngoài cửa thấy Quý phi vào trong chốc lát mà Hoàng hậu đã đột nhiên tỉnh lại, không khỏi âm thầm thảng thốt, Trữ Quý phi này rốt cuộc là dùng phép thuật nào lại có thể đuổi ác linh khỏi người Hoàng hậu. Nhất thời, trên dưới đều nhìn Trữ Quý phi với ánh mắt ngưỡng mộ sùng bái.
Trữ Tử Mộc cười nhạt, vênh váo tự đắc đi ra ngồi trong đại sảnh, ngang nhiên đón nhận những ánh mắt sùng kính này.
- --
Hai người đứng trước Trường Trữ cung, Đoan Nhược Hoa cố ý không mặc phượng bào, chỉ là một thân cẩm bào nguyệt sắc chỉ trầm vân phượng, tóc đen vén lên đơn giản, tóc xõa sau lưng, dùng cây trâm ngọc bích quen thuộc, trở về bộ dáng ngày xưa ở Trường Trữ cung. Nhưng nàng đã gầy đi nhiều, cẩm bào có chút rộng, tay áo phiêu phiêu theo hướng gió, trang nhã thản nhiên, khí độ bình tĩnh,như thể cùng với người gào khóc la hét lúc nãy là hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhưng trên mặt nàng vẫn lộ ra vài tia bất an e sợ. Dáng vẻ này mấy ngày trước cũng đã xuất hiện ở Trữ Tử Mộc, nàng tất nhiên hiểu được vì sao. Vân Khuynh cùng Hãn Vân đứng đợi bên ngoài, chỉ có hai người đi thẳng vào trong uyển.
Dụ Nguyệt Tịch cùng Thanh Sanh đang ngồi bên bàn nhỏ chơi đùa, Thanh Sanh bị nàng chọc cho cười khanh khách vui vẻ. Đoan Nhược Hoa nghe thấy tiếng cười quen thuộc này mới hoàn toàn yên tâm, chân mày nhíu chặt cuối cùng cũng buông lỏng. Hàn ý bao quanh hóa thành ôn nhu như nước, nhu tình rõ rệt tỏa ra bốn phía, làm cho Trữ Tử Mộc nheo mắt nghiến răng.
Đoan Nhược Hoa cất bước nhẹ nhàng đi qua, Dụ Nguyệt Tịch thấy hai nàng tới, đứng lên hành lễ, sau đó lại vì ánh mắt hung ác của Trữ Tử Mộc mà buông tay Thanh Sanh, đứng sang một bên.
Thanh Sanh có chút lưu luyến nhìn Dụ Nguyệt Tịch, xoay đầu lại, thấy Đoan Nhược Hoa đang bước tới, một thân bạch y trong trẻo như thiên tiên, ánh mắt lại ngây ngốc đi, môi mỏng lẩm bẩm đứt quãng,
"Đẹp... thật... xinh đẹp nha", hỗn đản, nhìn thấy ai cũng có thể khen đẹp tới lui, Trữ Tử Mộc trợn mắt hăng hái lườm nàng một cái, làm cho nàng sợ đến tỉnh người, cúi đầu không dám nhìn nữa.
Đoan Nhược Hoa lúc đầu nhìn thấy Thanh Sanh, trong lòng vui sướng khôn xiết, nhưng cảm nhận được dị thường lập tức nổi lên nghi ngờ. Gặp lại như thế này hiển nhiên là ngoài tưởng tượng của nàng, nàng quay đầu nhìn về phía Trữ Tử Mộc, ánh mắt tràn đầy nghi vấn.
"Nàng mất ký ức, hết thảy đều không nhớ rõ nữa", Trữ Tử Mộc nhíu mày, tiện tay lấy ra hộp gỗ đựng điểm tâm, bày lên mấy thứ cao điểm. Cầm lên một miếng bánh hạnh nhân tỏa hương thơm ngào ngạt ngon lành, đưa tới trước ánh mắt sáng ngời của người kia.
Gương mặt nhỏ nhắn lập tức sáng lên, ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng vui mừng. Trữ Tử Mộc quét dư quang qua Đoan Nhược Hoa, đúng theo dự đoán của nàng, Đoan Nhược Hoa nhíu chặt chân mày. Nàng tiến tới, bàn ngay thon gầy cầm lên một khối hoa sen cao đưa tới trước mắt Thanh Sanh. Ánh mắt người đang ngồi trở nên bối rối, đảo đi đảo lại quanh hai khối cao điểm, không biết nên làm thế nào.
Hai người cũng không sốt sắng, đứng nhìn chăm chăm Thanh Sanh, một lúc sau, thấy nàng chậm rãi duỗi tay, nhưng vẫn do dự không biết nên nhận bên nào nên lại dừng trong không trung. Cuối cùng ngoài dự liệu, nhanh nhẹn bắt lấy cả hai khối, Đoan Nhược Hoa cùng Trữ Tử Mộc liếc nhau một cái, dư quang như dòng điện đối nhau, nảy lửa, mà lại thấy Thanh Sanh chậm rãi lấy ra một khăn tay tơ lụa, cẩn thận gói hai khối điểm tâm vào. Đứng lên, định đi vòng qua ghế, miệng còn lẩm bẩm,
"Mang cho... Nguyệt Tịch... ăn",
"Không được!", Trữ Tử Mộc đột nhiên lao tới chặn trước mặt Thanh Sanh, hai tay chống trước bàn, mắt ngài nảy lửa, mà thân ảnh bạch y đứng phía sau dù không có phản ứng nhưng cũng hít vào một hơi, có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang kịch liệt hạ xuống, cộng hưởng với từng cơn gió xuân lành lạnh thổi tới, làm cho Thanh Sanh sợ đến run cả người. Mắt trợn lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo biểu tình non nớt vô tội hiện rõ vẻ bối rối e sợ, từ từ giật lùi tránh xa Trữ Tử Mộc, vèo một cái, như là theo gió mà chạy đi, dĩ nhiên còn không quên ôm theo hai khối điểm tâm.
Trữ Tử Mộc nghiến răng, ngưng thần nhìn theo bóng lưng chạy đi biến mất khỏi tầm mắt. Đứng thẳng người, lấy lại khí độ kiêu ngạo, đưa tay chọn chọn mi, cất giọng trào phúng hờn giận, "Dụ Tần đây gan cũng không nhỏ, dám đoạt sủng vật của ta, quả thật không biết mình đang ở đâu",
Đoan Nhược Hoa quét nàng một cái, "Nàng không phải sủng vật", mí mắt buông xuống, cũng không thèm nói gì hơn, vẻ mặt có chút run sợ, dường như không biết nên đối mặt với Thanh Sanh bây giờ như thế nào.
Nàng đã quên, đã quên, quên đi thâm tình cùng chờ đợi, quên đi lời hứa ngoan liệt kiên định, quên đi ôn nhu lạnh lùng, quên đi hết thảy những gì đã cùng nhau trải qua.
Nàng đã quên, đã quên, quên rằng tính mạng của nàng đã đánh đổi cho ta, đã quên đi nàng từng có ta, cũng đã quên đi ta, đúng vậy, đã quên ta.
Nếu như ngươi nguyện quên đi hết thảy, vậy ta cũng sẽ nguyện một lần nữa tới bên ngươi, cùng nhau bước tiếp.
Trữ Tử Mộc đứng bên, xoay xoay hộ giáp đeo ở ngón út, cười lạnh,
"Ngươi không thể bảo vệ nàng, nàng vì ngươi mà chết một lần, nếu như vậy liền để ta che chở nàng đi thôi. Dù có làm sủng vật của ta, ta cũng có thể chu toàn che chở nàng, ít nhất, nàng cũng sẽ không chịu thống khổ đau đớn", nếu không phải do Đoan Nhược Hoa nhất quyết muốn nàng trở về Phượng Tê cung, làm sao có thể xảy đến cơ sự này? Giọng nói âm lãnh mà mang theo cảnh cáo cùng trách cứ.
Đoan Nhược Hoa trầm mặc, ánh mắt yên tĩnh thản nhiên, một câu buông ra, theo gió nhẹ nhàng truyền tới, "Nếu còn có lần sau, nếu ta không thể che chở nàng, liền chết trước nàng thôi", lời nói thanh thản mà phảng phất thê lương nặng nề, đâm vào trong tim.
Trữ Tử Mộc không khỏi sửng sốt, con ngươi hổ phách lấp lóe, hừ lạnh xem thường, "Nếu không phải sợ nàng khi tỉnh lại sẽ oán trách ta, ta tất không để ngươi có cơ hội gặp lại nàng", phẩy tay áo một cái, cất bước đi thẳng khỏi hậu viện, tới tìm Thanh Sanh.
Đoan Nhược Hoa nghe vậy, sắc mặt có chút hòa hoãn, thở ra một hơi, cũng cất bước đi ra khỏi hậu viện.
- --Hết chương 58---
Editor lảm nhảm: Hậu lên sàn rồi nè, chời ơi, sắp tới là giai đoạn ghen tới ghen lui, sủng sủng ngọt ngọt nè, hãy hưởng thụ đi:vv Mà Sanh ngự tỷ sau khi thành ngốc muội thì cảm giác mê gái hơn hẳn ấy nhỉ kkkk
Nay tui bận, up muộn, có sai lỗi chính tả thì xí xóa nha.