Nơi xa, đỉnh núi vạn trượng chập chờn trong tà dương như lửa, vần vũ tản ra, hòa vào ánh sáng đỏ hồng. Thanh Sanh nằm trên cỏ, đầu gối lên tay, trong miệng ngậm một cọng thảo cỏ. Nàng suy nghĩ mông lung, từ khi tỉnh dậy dậy nàng luôn cảm thấy Nhược Hoa rất nặng tâm sự, mà nàng cái gì cũng không nhớ, cũng không biết phải an ủi thế nào.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, người còn ở xa, mà hương hoa lê đã thoang thoảng đánh tới. Nghiêng đầu nhìn lại, chính là một mạt nguyệt y thon gầy, như ánh trăng chiếu vào đáy mắt,
"Sao lại nằm trên đất rồi?", thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang lên, Thanh Sanh ngồi dậy, nhìn xung quanh,
"Vân Khuynh đi rồi, cho nên ta mới tới", Đoan Nhược Hoa biết nàng băn khoăn, giải thích thêm.
Thanh Sanh nghe vậy mới yên lòng, kéo tay nàng ngồi xuống trên cỏ, tựa bên người nàng, có chút than thở, "Nếu có một ngày, chúng ta không phải lén lút thế này...", vừa nói ra liền cảm thấy không ổn, thấy được Đoan Nhược Hoa có chút biến hóa, lại vội vàng nói, "Ta không có ý đó...", mà Đoan Nhược Hoa cũng chỉ cười nhẹ, đưa ngón tay chặn lấy môi nàng, lắc đầu, ý bảo nàng không cần giải thích thêm.
Đoan Nhược Hoa để Thanh Sanh gối đầu trên đùi, nước mưa đọng trên cỏ thấm ướt tà váy, hai người kề cận, nhìn tà dương đang chầm chầm bị bóng đêm nuốt chửng. Sương khói mờ ảo, cảnh đẹp như tiên sơn.
"Nếu ngươi thích ngắm mặt trời lặn, mỗi ngày ta đều có thể tới cùng ngươi", Đoan Nhược Hoa cúi đầu, tựa như là lơ đãng nói, hơi thở thoảng qua mặt Thanh Sanh, làm cho mấy sợ tóc của nàng rung động.
Thanh Sanh lại có chút ngượng ngùng, băng sơn mỹ nhân bỗng nhiên ôn nhu, đúng là có thể hòa tan người ta. Nàng xoay người vùi đầu vào lòng người kia, hai tay ôm lấy vòng eo nàng, tận hưởng hương lê hoa lành lạnh mà nhu hòa.
Thanh Sanh cất lời, "Sao nàng phải coi ta như tiểu hài tử mà sủng ái như thế?", thanh âm có chút oán giận lại có chút vui vẻ. Đoan Nhược Hoa chỉ cúi đầu không nói, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng.
"Nàng nói xem, kiếp trước ta đã làm gì tốt đẹp, để kiếp này có thể được nàng đối đãi như thế...", Thanh Sanh lại hỏi, xoay người, ngẩng mặt yên lặng nhìn Đoan Nhược Hoa. Ánh mắt này làm nàng có chút chột dạ, tránh đi ánh mắt sáng ngời của nàng, con ngươi vốn lạnh lóe lên tia bối rối.
"Ngữ Nhi, ta biết nàng có tâm sự", mỗi khi thân mật, Thanh Sanh vẫn gọi nàng Ngữ Nhi, giống như là biệt hiệu giữa hai người. Đoan Nhược Hoa vẫn chỉ im lặng, đầu ngón tay lướt qua, vuốt ve dung mạo nàng, nội tâm dằng co không ngừng.
"Đừng miễn cưỡng chính mình", Thanh Sanh biết tính tình nàng, ngồi dậy vuốt ve chân mày đang nhíu của Đoan Nhược Hoa, kéo nàng ôm vào trong ngực, cũng không hỏi thêm nữa. Đoan Nhược Hoa có chút kinh ngạc, thất thần ngưng mắt nhìn về phía chân trời, nơi ánh nắng đỏ hồng như than dần chìm sau núi, cho đến khi bóng đêm lấp đi tia nắng cuối cùng.
Đêm khuya, trời đêm như vẽ, bốn phía là núi rừng xanh sẫm, núi cao chạm mây. Ánh trăng sáng mà ôn hòa, chiếu lên thân ảnh Đoan Nhược Hoa, nhìn qua, nàng như một quảng hàn tiên tử, trong trẻo mà cô quạnh, lạnh lùng tịch liêu như u lan nơi sơn cốc. Thanh Sanh từ xa bước đến, tay cầm áo choàng, đứng lẳng lặng phía sau. Nàng sâu kín thở dài, tại sao bây giờ ta đã ở bên nàng rồi, mà nàng vẫn cô độc như thế.
Nhẹ nhàng đem áo choàng choàng lên vai Đoan Nhược Hoa, Thanh Sanh nhàn nhạt mở miệng, "Ban đêm gió lạnh, đúng ở đây thế này, nàng vẫn là không biết thương xót cho mình", lại kéo vai nàng qua, để nàng dựa vào ngực mình, thêm mấy phần ấm áp.
"Thanh Nhi, ta có lời muốn nói với ngươi", Đoan Nhược Hoa đứng thẳng người, cách xa vài bước, giống như là đã quyết định rồi. Thanh Sanh gật đầu, cầm lấy tay nàng xoa xoa, chăm chú lắng nghe,
"Sao vậy?"
"Thanh Trúc... chết rồi... Nàng chết... là do ta...",
Lời nói khổ sở, từng chữ đứt quãng nói ra. Từ sau khi Thanh Sanh nhớ lại, đối với nàng mỗi ngày đều như ngồi trên đống lửa, vừa luân hãm trong ôn nhu khó có được, lại vừa lo sợ tự trách. Dù sao cũng đã nói ra rồi, nàng trời sinh tính thản nhiên, cho dù lần này có lại mất đi Thanh Sanh, nàng cũng không muốn có nửa điểm giấu diếm.
"Thanh Trúc không phải vẫn đang an ổn ở Trường Trữ cung sao? Nói cái gì vớ vẩn như thế?", vẻ thản nhiên trên mặt Thanh Sanh tắt ngấm, trợn mắt không dám tin, thân hình chấn động.
"Nàng vì giúp ta ra khỏi Trường Trữ cung, bị đẩy xuống Huyền Thanh hồ. Cứu không kịp...", Đoan Nhược Hoa thẳng thắn đối diện với Thanh Sanh, cảm nhận được bàn tay đang nắm tay nàng tăng lực đạo, làm nàng có chút đau. Thanh Sanh cảm thấy chuyện này tuyệt đối khó tin, nhưng sâu trong tâm khảm nàng lại vô thức trào lên một cỗ đau thương, giống như nàng đã từng trải qua chuyện này. Dưới ánh trăng màu bạc, nước mắt nàng lặng lẽ rơi xuống, rơi xuống cỏ xanh, như những viên trân châu trong suốt.
"Thanh Nhi... không nên trách ta, vạn lần không nên oán ta...", Đoan Nhược Hoa thấy nàng như thế, lao vào trong ngực nàng, ôm lấy thật chặt, mà thân hình người kia hoàn toàn cứng đờ, trong miệng không ngừng lẩm bẩm,
"Sao có thể như thế... không thể nào, không thể... nàng sẽ không...."
"Thanh Nhi, Thanh Nhi", Đoan Nhược Hoa nỉ non gọi tên nàng, trong lòng trào lên một cỗ chua xót. Nước mắt ứa ra, thấm lên vai áo Thanh Sanh, ướt một mảng, lạnh băng thấu xương, như băng tuyết vạn năm rơi trền mặt đá xanh cứng rắn.
Rồi nàng cảm nhận được có cánh tay chậm rãi giơ lên, ôm lấy nàng, bàn tay vỗ nhè nhẹ sau lưng, nhưng đối với nàng mà nói, mạnh mẽ giống như những lớp sóng Cửu châu Hồ hải. Hồi lâu sau, có tiếng nói khàn khàn truyền tới bên tai,
"Ta tất tin nàng, nàng trầm mặc không nói, ta cũng sẽ tin nàng", Đoan Nhược Hoa nghe vậy, hai tay vòng qua eo nàng lại càng siết chặt, dùng sức như thế, giống như muốn đem chính mình khảm thật sâu vào trong cơ thể người kia.
"Nhưng nàng... tại sao lại muốn ra khỏi Trường Trữ cung?", lời này lại đến tai, làm cho thân hình vốn đang thả lỏng của Đoan Nhược Hoa lại chấn động.
"Ta...", chữ này bật ra, rồi biến mất theo gió đêm. Đoan Nhược Hoa không thể nói tiếp, hàng vạn hàng ngàn lời đều nghẹn ở cổ họng, tròng mắt cuồn cuộn, đến hơi thở cũng hỗn loạn.
Nàng tự hiểu, nếu lần này không nói rõ ràng, để Thanh Sanh hiểu lầm một lần nữa, hẳn là sẽ không còn cách nào cứu vãn. Nhưng nàng đứng trước chữ tình, vẫn luôn quật cường cố chấp.
"Là vì ta đi rồi, sợ ta một mình không ai giúp, bị người lấn sao? Nàng nha, còn không biết nghĩ đến bản thân mình",
Lời nói quẩn quanh trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng trách móc, mang theo cả đau lòng tiếc thương, rơi vào trái tim Đoan Nhược Hoa, như sóng biển vạn trượng trào lên đập vào vách đá, tạo ra tiếng vang rung trời.
Chưa từng chết lặng ngoài thành mà chờ đi, chưa từng bất lực mà dằn vặt nhìn nàng hầu hạ dưới thân hoàng đế, chưa từng chịu đựng tang thương nhìn thấy Thanh Trúc chết đi, chưa từng có tính toán cùng mưu kế tranh đoạt, chưa từng có những ký ức đau thương.
Đoan Nhược Hoa đẩy nàng ra, để cho hai người có khoảng cách nhất định. Tròng mắt ngập nước kinh ngạc nhìn người đối diện, tựa như muốn đem dung mạo này khắc vào chân tâm. Một ánh mắt dài như một vạn năm, lại nghe thấy người đó nói,
"Phải chịu rất nhiều ủy khuất rồi sao, Ngữ Nhi?", Thanh Sanh đưa tay lau đi giọt nước mắt, cúi đầu hôn lên đôi mắt còn đang ướt, ôn nhu thương tiếc, hòa tan hết thảy những đau buồn cùng chua xót.
"Nước mắt, vừa mặn lại vừa đắng. Sau này ở bên cạnh ta, tuyệt đối đừng bao giờ rơi nước mắt, được không?", thanh âm trầm mamg theo tia rầu rĩ, như là xuân tằm nhả tơ, quẩn quanh đan xem, như mưa phùn gió nhẹ, bù đắp lại tổn thương trong lòng.
"Người tựa như trăng sáng, ta lại như sương mờ. Nguyện yêu cả một đời, nguyện chôn chung một mộ.", Thanh Sanh nhẹ nói, đặt một cái hôn lên trán nàng.
"Ngươi nha... biết học xấu rồi", Đoan Nhược Hoa cúi đầu, ngữ điệu lạnh lùng chê cười nàng, mà trong lòng chính là cảm động đến cực điểm.
"Ân?", Thanh Sanh nghi ngờ hỏi
"Miệng đầy lời ngon tiếng ngọt, có phải là muốn mê hoặc lòng người hay không đây?", Đoan Nhược Hoa tựa trong ngực nàng, khẽ thở dài. Rốt cục thì cũng đã an tâm, đáy lòng cảm nhận sự ngọt ngào lan tỏa. Môi son khẽ mở, chậm rãi đáp,
"Được người nhớ, không phụ tương tư. Thiên bất lão, tình này nan tuyệt".
- --Hết chương 81---
Editor lảm nhảm: Hụ hụ, tui nhặt lại được cái mạng trở về với các thím rồi đơi:((( Mấy hôm viêm họng không ăn uống đk gì, còn sốt đùng đùng, nay mới đỡ đây. Nay vẫn nằm giường, tiện thể edit được 1 chương quăng lên ko mấy thím quên tui mất:v Nay chắc sẽ bù thêm đk chương nữa, cứ bình tĩnh hen:v