Cung Lược

Chương 17: Lần này té rõ là dữ, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nô tài cả gan…” Nàng xoay mặt qua nhìn Vinh Thọ, “Không biết Vạn Tuế Gia đã từng nghe tới món nước đậu xanh chưa ạ? Chính là loại nước có màu xanh xám, nấu sôi lên ăn kèm với bánh quẩy vòng và chút dưa muối sắt sợi*, hương vị rất ngon. Trước khi vào cung, nô tài thích nhất là món đó, người bán hàng rong mà gánh vào đầu hẻm, vừa nghe thấy tiếng rao là nô tài liền lủi nhanh khỏi phòng, bảo nhũ mẫu lấy tiền mua cho nô tỳ hai bát.”
* em nó đây: không phải sữa đậu nành đâu ạ, trước đây đọc vài truyện hiện đại thấy nam chính hay nữ chính đi mua đồ ăn sáng có sữa đậu nành và bánh quẩy, không biết bản raw đó thế nào, nhưng xin chắc chắn là bản này để sữa đậu xanh, vì khi mình search cách làm cũng dùng đậu xanh. (editor nói nhiều quá, im đê <<< tự kỷ)
sữa đậu xanh - bánh quẩy
Vinh Thọ trắng cả mặt mày, chậm chạp nhấn từng từ nói, “Cô nương, cô là đang hỏi ta ư? Không phải hỏi ta, nhìn ta làm chi?”
Tố Dĩ không dám nhìn thẳng Hoàng đế mới mượn cái bè là Vinh Thọ nói chuyện, bị hắn bóc mẽ, nàng lập tức lại cúi gằm đầu xuống.
Hoàng đế ngược lại không để ý lắm, chỉ cảm thấy nàng không giống như con gái gia đình bình thường. Cô nương người Kỳ bảy tám tuổi đã bắt đầu học thêu thùa, lớn hơn chút thì cửa lớn không ra cửa trong không tới. Nhưng cô nàng này thì sao? Chơi bọ hung, đuổi theo gánh hàng rong, còn có cái gì chưa làm không? Khuê nữ nhà võ tướng thiếu quản giáo, thật không phải chuyện tốt. Có điều, vẫn nghe nước đậu xanh trong thành Bắc Kinh rất nổi danh, hắn có nghe qua nhưng chưa từng nếm thử.
“Nước đậu xanh có mùi hơi chua, có thể ăn ngon sao?” Hắn hỏi, “Làm từ cái gì?”
Tố Dĩ trả lời, “Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, là lấy đậu xanh ngâm mềm nghiền nát ra nước, để trong thùng cho lên men. Kỳ thật mùi khó chịu tùy từng người mà khác nhau, giống như tàu hũ thối đó ạ, có người nói hôi, có người lại nói thơm. Ăn vào miệng chua chua ngọt ngọt, bỏ bánh chiên vòng lên trên, ăn ngon miễn bàn.”
Vinh Thọ nhịn không được phì cười, “Trông bộ dạng tham ăn của cô kìa!” Bị Hoàng đế quét mắt đến, sợ tới mức vội im bặt.
Tố Dĩ lẩm bẩm nói, “Nước đậu xanh không phải là món gì quý giá, nhưng xác thực là món ăn tốt, dưỡng dạ dày lại thanh nhiệt. Mùa đông và xuân là nên dùng nhất, Vạn Tuế Gia thi thoảng nếm thử chút món ăn nhẹ của dân gian, coi như là cùng vui với dân chúng ạ!”
Lớp băng trên mặt hắn dần dần tan ra, Vinh Thọ biết như thế là bị nha đầu kia thuyết phục rồi, nhưng trong cung muốn ăn bất kỳ món nào đều có, có điều là không biết làm nước đậu xanh thôi. Gã vẻ mặt đau khổ hướng về Hoàng đế xin lượng thứ, “Chủ tử cho nô tài chút thời gian, ngày mai nô tài sẽ tìm cách tuyển một đầu bếp nấu nước đậu tiến cung.”
Tố Dĩ bắt đúng chỗ ngứa, ngẩng mặt lên nói, “Xin đại tổng quản chớ hao tâm tổn sức, nô tỳ biết làm. Nô tỳ từ nhỏ đã thích ăn món đó, khách ăn lâu ngày cũng thành nửa đầu bếp. Xin cấp cho nô tỳ một bao đậu xanh một cái cối xay, nô tỳ có thể làm cho Vạn Tuế Gia ạ.”
Hoàng đế đứng bên cạnh Vinh Thọ, lâu lâu sóng mắt xẹt qua, thu thế không kịp liền dễ dàng đứng ngay chính giữa điện. Trên khung trang trí kim long của Dưỡng Tâm điện, treo đèn lồng bát giác rũ tua xuống, như một cái lồng ấm áp chụp xuống đầu, Hoàng đế đứng nơi đó, tựa như đứng trong một mảng ánh lửa huy hoàng. Vì người làm quân vương luôn không thể lơ là, ngang nhiên đĩnh bạt, thảng như có một loại khí phách bễ nghễ nhìn thiên hạ. Đối diện với hắn khiến Tố Dĩ run sợ, tuy nhiên trong một thoáng chớp mắt, không cẩn thận lại có chút thất thần. Ánh mắt của người nhà họ Vũ Văn không giống người thường, trên đồng tử có một vòng sáng màu vàng kim, lưu chuyển dưới ánh đèn càng toát lên sáng rực. Lần trước không nhớ kỹ diện mạo, chỉ để lại một đoạn hình ảnh trống rỗng. Lần này liếc mắt nhìn lại, như được khai quật từ sâu trong trí nhớ, hai hình ảnh trùng khớp lên nhau, dần dần đã được viền lại rõ nét.
Chỉ là đột nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp, ánh mắt của hắn nhìn người vừa chuyên chú vừa sắc bén, hệt như bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng da thịt đâm thẳng đến linh hồn. Nàng lúng túng cúi đầu, lồng ngực đập thình thịch vang dội như nổi trống vậy. Quái lạ, nào giờ chưa từng có cảm giác này, giờ lại không giống với lúc trước. Không nói rõ là cớ do đâu, giống như gai ở lưng vậy, tâm thần không yên.
Trên khóe miệng Hoàng đế hiện lên độ cong tịch liêu, hắn là người hiểu rõ thế sự, nàng đang tính toán cái gì trong lòng hắn hiểu rõ. Quỳ cũng đã quỳ đủ, trời chuyển lạnh rồi, trên sàn khí lạnh tận xương, thời gian lâu thể nào cũng sẽ bị bệnh. Cũng chẳng phải là thật sự hiếm lạ một chén nước đậu xanh, chẳng qua là thuận theo lời nàng ta đặc xá thôi. Hắn mở miệng, “Đã vậy, thì giao cho ngươi. Đứng lên đi!”
Tố Dĩ như được đại xá, dập đầu xuống đất một cái, “Nô tỳ tuân chỉ, tạ Vạn Tuế Gia ân điển.”
Đầu gối cong lâu như vậy, hai bắp đùi sắp như không phải của nàng rồi. Trái phải không có chỗ vịn, đành phải ấn chặt đầu gối đứng lên. Nhưng mà vừa mỏi lại vừa nâng lên không có sức, thình lình dùng sức một cái, bắp đùi như bị vụt mạnh một gậy, đau thấu tim. Lảo đảo được vài bước, mắt thấy sắp ngã xuống đến nơi.
Hoàng đế đứng gần nàng nhất, thấy tình thế không ổn cũng không nghĩ gì nhiều, vươn tay ra tính cho nàng mượn lực. Nhưng mà nàng sợ, sắp ngã tới nơi cũng không vịn lấy hắn. Bàn tay hắn dừng giữa không trung nắm lại thành quả đấm, chậm rãi buông xuống bên người. Ngưng mắt nhìn nàng, nha đầu không biết tốt xấu này, có cơ hội như vậy, đổi lại là người khác nhất định đã liều mạng nịnh bợ rồi. Nàng ta thì ngược lại, tình nguyện ngã dập mông cũng không với tới hắn.
Tố Dĩ lần này ngã thực mất mặt, vừa đau vừa thẹn, trong mắt ngấn lệ, tốn sức dữ lắm mới trụ được không ngã sấp mặt xuống. Nàng cũng thấy Hoàng đế vươn tay tới, nhưng mà nàng có hai lá gan cũng không dám nhận phần ân này. Vốn không nhớ được mặt người cũng đã bị hiểu lầm thành rắp tâm lộ diện rồi, bây giờ còn bám lên long thể, không phải sẽ bị nói thành cố ý làm trò, giả vờ yếu đuối câu dẫn vua thì sao! Cho nên té ngửa về sau vậy mà có thể thở ra một hơi dài, suy cho cùng còn hơn là bị mang tiếng không biết liêm sỉ. Trong cung nhiều phi tần, nàng lại sắp được thả ra ngoài rồi, không muốn chọc tới chuyện phiền phức vô vị này.
Vinh Thọ ui một tiếng, “Ngã mạnh thế, mông bị tét thành hoa tám cánh rồi!” động tác của Hoàng đế tất nhiên gã thấy vào trong mắt, ngay cả Vạn Tuế Gia còn muốn đỡ, chứng tỏ nha đầu này mạng lớn, sẽ không sao đâu. Gã vội gọi người hai bên đến nâng nàng dậy, một bên nói, “Chậm chút, coi chừng lại trật hông.”
Tố Dĩ mặt đỏ tía tai, “Cảm ơn các công công, ta tự làm được.”
Dù sao cũng là con gái nhà lành, không giống với thái giám. Thái giám té một cái lập tức sẽ bật người lên nhảy nhót vui vẻ như chó điên, cung nữ lại để ý tác phong ổn trọng, để người ta thấy bộ dạng thế này, rõ thực là ngượng chín mặt. Hoàng đế ngoảnh mặt đi, lư hương Tỳ hưu mạ vàng đặt giữa phòng nhả hương lượn lờ, thấy canh giờ đã gần đến nửa đêm. Hắn trở lại ngự án lật thông bản, rũ mắt nói, “Niệm công lao ngươi làm nước đậu xanh, đêm nay miễn đề linh.”
Đây là thiên đại ân điển a, Tố Dĩ cảm kích không thôi, “Nô tỳ nhất định sẽ làm thật tốt, sẽ không cô phụ kỳ vọng của Vạn Tuế Gia ạ.”
Kỳ vọng? Một chén nước đậu xanh mà thôi, đáng để hắn kỳ vọng ư? Hoàng đế khoát tay áo, người trong điện trừ bỏ thái giám của thư phòng tất cả đều lui ra ngoài.
Tố Dĩ bước lùi đến mái hiên, quay người lại vừa vặn chạm phải Trường Mãn Thọ. Nàng và Trường Mãn Thọ cùng nhận việc ở phủ Công gia ba ngày, nên cũng nhớ được diện mạo, gặp lại cũng có thể nhận ra. Nàng nhún gối một cái, chào: “Công công tốt lành.”
“Cô nương khỏe a!” Trường Mãn Thọ ngại Vinh Thọ bên cạnh không tiện nói thêm nhiều, chỉ nói, “Vừa rồi Tiểu Lộ Tử tới tìm ta, nói hôm nay Vạn Tuế Gia muốn phê tấu chương suốt đêm, còn nói cô cũng ở đây, sao rồi? Vạn Tuế Gia có chỉ thị gì không?”
Không đợi Tố Dĩ trả lời, Vinh Thọ khoanh tay, âm dương quái khí tiếp lời, “Cô nương hôm nay vậy mà rất được việc, xung phong nhận làm nước đậu xanh cho Vạn Tuế Gia đấy! Chả thế, chủ tử niệm công lao này của nàng ta, ngay cả tối nay đề linh cũng được miễn.”
Trường Mãn Thọ cũng không chịu lép vế, liếc xéo gã một cái, giả vờ vỗ tay, “Ôi chao, đây chính là Vạn Tuế Gia cất nhắc, cô nương được tích phúc rồi. Lúc này vội hỏi Đại tổng quản một câu, là ta ở lại hầu hạ trực đêm, hay là tìm tạm chỗ nào trú qua đêm nay?”
Vinh Thọ ngoài cười nhưng trong không cười trả lời lão, “Ngài ấy vậy mà là lão nhân trong cung này, luận tuổi tác còn lớn hơn ta, điểm quy củ ấy ngài còn không hiểu? Muốn tới hỏi ta sao? Ngài đây không phải là cố tình ‘mang giày chặt’* cho ta sao?”
(*mang giày chặt: ví với việc ngầm gây khó khăn cho người khác, cũng ví với việc ràng buộc, hạn chế)
Trường Mãn Thọ liên tiếp xua tay, “Lời này ta không dám nhận, ngài là Đại tổng quản Càn Thanh Cung, từng ấy năm dài rỗng tuếch của ta cũng vô dụng. Còn không phải trở thành thuộc hạ của ngài, nghe ngài sai phái thôi sao!”
Vinh Thọ trề môi, quay đầu lại nhìn Dưỡng Tâm điện, nói với Tố Dĩ, “Vạn Tuế Gia đã miễn phạt cho cô, ta giữ cô lại cũng không nổi, quay về đừng nói Đại tổng quản khắt khe với cô. Nếu không, cô tìm một chỗ nghỉ ngơi đi?”
Đây cũng không phải là đang quan tâm nàng, rõ ràng là nung nấu ý định ngáng chân. Trường Mãn Thọ không tiện lên tiếng, chỉ một mực mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Tố Dĩ không ngốc, người của ngự tiền đều ở đây thức đêm hầu hạ, một mình nàng đi tìm phòng lăn ra ngủ khò? Thật sự không có ánh mắt như thế, đuôi tóc (điểm yếu) có mà bị túm đầy đầu.
Nàng cười cười, “Đại tổng quản đã quên ta còn có việc cần làm, muốn làm nước đậu xanh trước tiên phải ngâm đậu trước sao! Lại nói các công công đều bận rộn như thế, ta làm như không liên quan đến mình mà đi ngủ, vậy cũng thật là không phải phép rồi.”
Vinh Thọ nghe vậy, dùng lỗ mũi mà ừm một tiếng thật dài, “Là người hiểu chuyện đấy, cô đã có hiếu tâm, vậy thì mau đi làm đi!” gã ‘lừa ngã, xe không ngã’*, dặn dò xong, ôm chuôi phất trần lắc lư đi đến chỗ đun trà.
* lừa ngã xe không ngã: chỉ dù bên trong đuối lý, nhưng ngoài miệng vẫn gân cổ không nhận sai.
Trường Mãn Thọ núp trong bóng tối nhổ nước bọt, gắt: “Cái quái gì, nung nấu ý đồ tính kế người, phi! Cũng không nhìn thử năm đó xuất thân gì, thằng nhà quê chân phèn! Một tên nhóc mười bốn tuổi ở Vương Phủ Tỉnh, thấy đàn bà trên đường còn nghệt mặt nhìn, nghèo đến mức không có lấy một cái bánh bột cứng để ăn, thế mới cắt thịt tiến cung. Bây giờ đắc thế rồi, lên mặt với ông đây. Trên đời này làm gì còn công bằng nữa, ông trời thật là không có mắt mà!”
Trong đám thái giám ngầm cũng phân cao thấp, Trường Mãn Thọ khinh thường Vinh Thọ, nguyên nhân lớn nhất vẫn là tuổi tác. Bình thường thái giám là bởi quê nhà nghèo túng, được bảy tám tuổi sẽ do cha mẹ làm chủ, tịnh thân đưa vào cung làm kẻ hầu người hạ, đổi chút ấm no. Tuổi nhỏ thân bất do kỷ (thân chẳng do ta) nên mệnh khổ, không giống như Vinh Thọ sống đầu đường xó chợ, hơn mười bốn tuổi cũng đã có sức làm việc, không nói làm người học việc trong cửa hàng, cho dù chịu cực nhọc làm phu khuân vác vác gạo trên bến tàu cũng có cơm ăn. Nhưng gã lại không, tình nguyện đoạn tử tuyệt tôn chứ không chịu bỏ sức lực ra. Hạng người như thế sống làm quái gì? Cái ngữ heo hôi chó lác! Bất quá vận mệnh khá tốt, gặp đúng chủ tử, hai năm qua để gã chạy việc, lập tức lên như diều gặp gió.
Đối với minh tranh ám đấu của bọn họ, Tố Dĩ không hơi đâu để tâm, cầm đậu xanh tiểu thái giám đưa cho đi sang phòng bên. Trường Mãn Thọ lạch bạch theo sau, lan man liến thoắng nói: “Cô nương, cô nên để ý tên tiểu tử họ Vinh kia. Y biết chúng ta có qua lại, cô vừa bị phạt y liền gọi ta từ trị phòng tới, định chờ Vạn Tuế Gia xử trí cô xong, lại đến bắt chẹt ta. Nhưng y không ngờ tới, Vạn Tuế Gia dễ dàng đặc xá cô như vậy, trong lòng y thể nào cũng khó chịu… Tố cô nương, nhanh nhanh làm cho xong việc, trở về đứng dưới hiên chờ hầu, đề phòng Vạn Tuế Gia gọi hầu hạ. Ngài sẽ có cơ hội lộ diện nữa, cứ thế bước từng bước một, ngài có thể một bước lên mây….!”
Tố Dĩ vội vàng múc nước ngâm đậu, nghe lão nói như vậy trên mặt khó xử, “Công công ngài đừng chê cười ta, ta tuyệt đối không dám nuôi tâm tư đó. Lại nói ngự tiền có người chuyên hầu hạ, ta lượn lờ ở đó quấy rầy làm gì.”
Trường Mãn Thọ chắp hai tay sau lưng cười hắc hắc, “Ta tốt xấu gì cũng là cánh tay thứ hai, muốn điều một người đi còn thành vấn đề sao. Ngài ngẫm lại mà xem, Vạn Tuế Gia chỉ nói đêm nay không cần đề linh, vậy ngày mai ngày kia thì sao? Ngài không tính toán cho mình một chút? Lôi kéo gần gũi Vạn Tuế Gia một chút đối với ngài mới có lợi, biết đâu ngài ấy cao hứng, cái tội kia của cô được miễn, vậy thì có thể về lại Thượng Nghi Cục, làm công việc chính của mình, có phải không!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.