Cung Lược

Chương 74: Đặt chút quan hệ




Tố gia bên kia quả thật là náo nhiệt như lửa, khuê nữ ở ngự tiền làm nữ quan, 30 tết còn được Thái hoàng thái hậu chỉ hôn, chuyện nở mặt như vậy, chớp mắt đã truyền khắp đầu ngõ cuối xóm. Mọi người đều đến xem nha, con gái được đặc chỉ, còn có thể trở về ăn bữa cơm đoàn viên, tốt lắm thay! Kết duyên với con rể là quan lớn, thừa kế tam đẳng Thừa Ân Công, quan trọng nhất còn là đương kim quốc cữu gia. Cửa hôn sự này cao đến mức phải khiến người ta ngẩng đầu nhìn gãy cổ chứ chẳng chơi, ai nấy đều mừng cho nàng. Cô nương có tiền đồ, đâu còn là dã nha đầu chân đất đuổi theo gánh nước đậu xanh kia nữa.
Đại cô cô là cao hứng nhất, thị chống nạnh đứng trước cửa, đối với bên ngoài huơ tay múa chân, “Lũ không có mắt, nói nhà họ Tố chúng tao là cái ổ gà đất, nuôi ra toàn là gà tre chưng canh. Giờ nhìn lại mà xem, cháu gái tao làm phúc tấn Công gia đó nhé. Ai như Ngũ cô nương nhà chúng bay, gả cho cái tên trông cửa thành mà cả ngày diễu võ dương oai, đắc ý làm quái gì? Rõ là thứ chưa thấy qua thế đời, phi!”
Tố phu nhân nghe thấy thị chửi rủa liền đau đầu, lôi kéo con gái ngồi xuống đầu giường, gọi nha hoàn mau đem lò sưởi tay đến cho nàng ôm, một mặt chỉ chỉ vào đầu, “Não cô cô con bây giờ hỏng rồi! Có thể nói chị ta ngốc thật, lúc tỉnh còn ranh hơn khỉ, nói chị ta thông minh, chị ta mà nổi bệnh là một mình đứng dưới cây hòe, đối với cái giá chim có thể mắng nửa ngày. Con nói vậy phải làm sao đây? A mã ca ca con ở trong doanh trại không thường trở về, trong nhà chỉ có mẹ và mấy chị dâu con, nghe chị ta mắng như thế, ruột gan đều phát run lên rồi.” Ngẫm lại con gái mới trở về, cũng không muốn nói nhiều chuyện phiền lòng này, chỉ lôi kéo tay nàng cười nói, “Mẹ không ngờ con có thể lên Dưỡng Tâm điện hầu hạ Vạn Tuế Gia đấy, cũng không ngờ một năm cuối cùng gần xuất cung còn được chỉ hôn cho tiểu Công gia, đây là tổ tiên tích đức. Trèo lên cửa tôn quý này, sau này cuộc sống của con nhất định dễ chịu rồi.”
Người nhà tựa hồ cũng cố ý bỏ quên cái chữ “trắc” kia, có lẽ theo họ nghĩ, có thể bám lên hoàng thân quốc thích, bất kể là đích hay trắc, đều không quan trọng.
Tố phu nhân cảm thấy rất hài lòng, chuyện tốt như vậy, ngay cả chi tiết nhỏ cũng không muốn bỏ qua. Gặng hỏi nàng làm sao đến được ngự tiền, lại hỏi, “Thái hoàng thái hậu nhất định rất coi trọng con ấy nhỉ? Trong cung nhiều nữ quan như vậy mà, không chỉ người khác lại cố ý chỉ con, đúng là Thái hoàng thái hậu công đức vô lượng. Ngày mai mẹ phải lập một cái bài vị trường sinh cho lão nhân gia bà mới được, sớm tối ba nén nhang cung phụng bà cho tốt. Đúng là kiếp trước từng được nâng chân Phật, từng đốt cao hương mà. Con gái của mẹ, là phúc phận của con đến rồi!”
Tố Dĩ không biết nói sao cho phải, Thái hoàng thái hậu cọi trọng nàng mới là lạ, rõ ràng chính là tìm mọi cách khiến nàng không được sống yên ổn. Lời này cũng không tiện nói với người nhà, đối với bên ngoài trước giờ nàng chỉ tốt khoe xấu che, vấn đề nan giải nói cho bọn họ biết cũng vô dụng, ngược lại khiến người nhà lo lắng cho nàng. Thấy ngạch niết tha thiết kỳ vọng như vậy, tự ngẫm lại có phần xấu hổ. Nếu không cùng Hoàng đế dây dưa không rõ, hiện tại nàng nên cùng họ cao hứng mới phải.
“Ngạch niết.” Nàng nhoài người lên bàn hoa lê hỏi, “Con có phải là con ruột mẹ không vậy? Chẳng lẽ là nhặt được ngoài đường! Người khác đều nói con lớn lên rất giống một người khác.”
Tố phu nhân sững người, “Tầm bậy, con là mẹ mang thai mười tháng mới sanh ra đấy, sao biến thành nhặt được chứ? Nếu nói trông giống người khác, cũng chẳng có gì là không rõ cả. Con người mà, hai con mắt một cái miệng, giữa ngang dọc một tấc vuông tùy ý xếp đặt. Trên đời đầy người như vậy, ông trời xếp đặt trùng lặp cũng là có, như vậy mà là nhặt được hả? Con cả ngày cứ suy đoán lung tung cái gì đâu!”
Nàng gối lên khuỷu tay ủ ê, “Nếu có thể đổi lại diện mạo thì tốt rồi…”
“Đổi cái gì?” Tố phu nhân không đồng ý lắm, “Thân thể da tóc đều được nhận từ cha mẹ, diện mạo của con là đại phú đại quý, điểm nào không tốt hả? Chết thật, của hồi môn nên chuẩn bị từ giờ rồi, muốn cái gì thì thêm vào đi, thêm vào ba năm ấy thế mà thành một phần gia sản phong phú rồi.”
Tố Dĩ lấp lửng, “Còn sớm mà, không gấp.”
“Chuyện này con đừng để ý, con không biết, người làm mẹ cả đời chỉ hy vọng con gái được gả cho người tốt. Bây giờ ý chỉ đã ban xuống, nên bắt đầu chuẩn bị từng chút một rồi. Có điều thời gian chờ có hơi dài, nhưng dài cũng có chỗ tốt, thời gian dư dả, không đến mức có sơ xuất gì. Đến nhà người ta sống, của hồi môn đủ thì lưng chúng ta mới vững (ý chỉ có chỗ dựa vững chắc), nói chuyện cũng có lực hơn.” Tố phu nhân chà xát tay lượn hai vòng, từ bên hông lấy chìa khóa đi mở cái tủ nhỏ khảm xà cừ đặt ở đầu giường, từ bên trong nâng một cái hộp khắc hoa mẫu đơn cho nàng xem. Vừa mở nắp hộp, ánh sáng của ngọc châu đầy hộp làm lóa mắt, bà thấp giọng nói, “Đây là chỗ trang sức sau khi ngạch niết đến Tố gia các con để dành được, chỉ một bộ khuyên tai là có thể mua được mười mẫu tám mẫu đất. Mấy chị dâu kia của con đều có của hồi môn nhà mẹ đẻ trợ cấp, chỗ này ngạch niết cũng lưu trữ thay con, ngày xuất giá nhất định phải mang theo đến Côn gia, nghe không?”
Tố Dĩ thế mới biết được tâm tình của Na Trinh ngày đó cầm danh mục của hồi môn, trong nhà vét sạch của cải đặt mua đồ cưới cho nàng, muốn làm cho nở mày nở mặt, quả thật là cha mẹ đã chi tiêu một khoản không nhỏ. Vẫn là người nhà tốt a, một lòng một dạ đối đãi với bạn, bạn còn có lý do gì mà bỏ mặc họ chứ?
Tố phu nhân trả cái hộp về chỗ cũ, cẩn thận khóa lại, xoay người nói, “Nhị ca con nghe nói là tiểu Công gia, khen người ta mãi không ngớt, tương lai muội muội đi theo hắn sẽ không bị thiệt. Lần trước ca ca con xảy ra chuyện là nhờ tiểu Công gia ra mặt giúp đỡ, ngài ấy đối với nhà chúng ta có ơn, bây giờ kết thân rồi rất tốt, đều là người một nhà rồi. Côn gia nội tình bên trong không phức tạp, nghe nói trong nhà chỉ có một bà mẹ góa. Di nương và muội tử mới nhận thân không làm nên trò trống gì, thiếp thất trong phòng tiểu Công gia là nha đầu được bới tóc, đâu thể so sánh được với con…”
Ngạch niết nàng đã tính toán đâu ra đó cả rồi, Tố Dĩ bị bà lẩm nhẩm đến choáng váng đầu óc, thấy trên giày có miếng bùn, cúi người phủi. Vừa giơ tay ra chợt nghe thấy trong sân có tiếng nói chuyện, cách tấm lụa thô nhìn ra ngoài, là tiểu Công gia mang theo hai Qua Thập Cáp đến thăm. Ca ca nàng cung kính cúi chào, “Thỉnh an Công gia, ngài cát tường!”
Tố phu nhân ơ một tiếng, “Nói thế nào mà đã tới rồi?”
Hai mẹ con vội ra cửa, vốn nên có một phen tôn ti cấp bậc lễ nghĩa phải tuân theo, tiểu Công gia đầu óc nhanh nhạy, vừa thấy vị phu nhân kia mang biển phương vàng khảm ngọc cũng biết là ai, giành trước mở miệng chào, “Ân Hựu thỉnh an ngạch niết, ngạch niết ngài năm mới hạnh phúc ạ!”
Đây là một tên tự xem mình là thân, điệu bộ cười đến run rẩy cả người. Tố phu nhân không ngờ tiểu định* còn chưa qua, con rể đã tới cửa gọi bà là ngạch niết rồi, trong lòng hoảng hốt, cũng bị hắn gọi cho đỏ mặt. Định thần lại cuống quít phân phó ma ma đưa bao lì xì, đó là tiền mở miệng, vốn là lúc thỉnh kỳ** mới cho, hôm nay ngoại lệ cho trước.
* tiểu định: một trong những tập tục cưới hỏi của tộc Hán trước đây, chỉ thủ tục bước đầu xác định quan hệ hôn nhân
** thỉnh kỳ: là một trong lục lễ của hôn nhân tộc Hán, tục xưng là “tống nhật đầu” hoặc “đề nhật”, là ngày cưới nhà trai chọn để kểt hôn, dùng thiệp đỏ viết ngày sinh nam nữ, nhờ bà mai đưa đến nhà gái, thương lượng ngày cưới.
Tiểu Công gia chưa bao giờ biết cái gì gọi là e lệ, hắn vung tay lên sai người dâng quà lễ. Kẻ không đứng đắn còn muốn vờ quy củ, rũ hai tay nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh mà nói, “Mạo muội đến nhà, ngạch niết ngàn vạn lần đừng trách móc. Con mới vừa đi theo hộ tống đến Sướng Xuân Viên, biết Vạn Tuế Gia đặc biệt cho phép Tố Dĩ về nhà, trong lòng ghi nhớ, nhắm đúng giờ lẻn đi. Nhân lúc nàng ấy có đây, lại là năm mới, cũng tới bái kiến a mã và ngạch niết, là đạo lý làm người của con.”
Tố phu nhân bấy giờ càng hài lòng, con rể mới thân phận cao như vậy, dáng dấp tuấn tú lịch sự không nói, tính tình còn hiền hoà, càng cảm thấy phải là nhân duyên tốt đời trước tích đức mới cầu được.
Anh trai Tố Dĩ sai người mang hộp bánh “Kinh bát dạng”*bọc giấy đỏ thẫm lên, hộp bánh được mang vào, hai Qua Thập Cáp được vời đến chái sau uống trà,  tự mình cười đi lên tiếp đón, miệng đon đả, “Đã dùng cơm chưa? Ta sai người chuẩn bị nhé, một chốc lát là có ngay thôi ấy mà.”
* kinh bát dạng: hộp bánh điểm tâm có tám loại nhân, là món ăn được chế từ ngự thiện phòng trong cung, được các nhà giàu thời bấy giờ ưa chuộng, dùng trong các trường hợp thiết đãi khách quý
Tiểu Công gia kéo cánh tay anh vợ, “Không vội, trong viên đã dùng rồi. Thái Thượng Hoàng đãi yến quần thần, ai dám không nhận? Đệ ăn cơm rồi mượn cớ rời đi, vốn phải hộ tống thánh giá hồi cung đấy, sau Vạn Tuế Gia lên tiếng, nói mình muốn cải trang tản bộ một lúc, kêu thị vệ không cần đi theo. Đệ bấy giờ không có gì làm, ở lại trong viên cũng nhàm chán, bèn đến nhà thăm hỏi một chút, tiện đường đưa nàng hồi cung luôn.”
Hôn đã được chỉ rồi, có điều Tố Dĩ dầu gì cũng đang làm việc tại ngự tiền, lén lút gặp người khác cũng không tốt lắm. Nhưng vị này là em vợ của Hoàng thượng, nếu đã đến cửa, cũng không thể để hắn bên ngoài không cho vào. Tố phu nhân mời hắn đến nhà chính ngồi, đích thân nhận khay trà nha đầu đưa lên, đặt trước mặt hắn, một mặt nói, “A mã của Tố Dĩ đang trực trong doanh, đêm giao thừa trở về tế tổ một cái, canh năm sáng nay lại đi rồi.” Vừa nói vừa đem mâm đựng trái cây đẩy về phía hắn, “Chẳng có gì ngon chiêu đãi ngài, ngài dùng chút trái cây vậy.”
Tiểu Công gia đứng lên thi lễ, “Cảm ơn ngạch niết!”
“Đừng khách khí, mau ngồi xuống ngồi xuống.” Tố phu nhân là mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thấy thích. Tiểu Công gia mặt mũi ngay thẳng, đi vội vàng chưa kịp thay quần áo thường, mặc bộ đồ lên triều màu thạch thanh, đeo mũ ấm nhung đỏ gắn đỉnh, trên vai khoác phi lĩnh viền da hải cẩu, ngồi đó mà có hình có dạng. Đây nếu mà là con nhà người ta, cũng không chỉ có phần hâm mộ thôi đâu! Tố phu nhân trong lòng rất ưng ý, con rể cũng như một nửa con trai, nhìn kiểu gì cũng thấy tốt.
“Ngạch niết đừng đứng, ngài cũng ngồi đi.” Tiểu Công gia lấy lòng nói, “Con đến đột ngột như vậy, trước đó cũng không phái người đến thông báo. Vốn tưởng là được dịp bồi a mã uống rượu, hôm nay không có cơ hội thì chờ lần sau vậy! Kỳ thật lần trước ở Kiện Duệ Doanh bọn con đã gặp mặt rồi, chỉ là khi đó không nghĩ đến lâu dài như vậy, cũng không ngờ sẽ có ngày hôm nay.”
Tố Dĩ đứng ở một bên liếc mắt nhìn hắn ăn nói hùng hồn, ngạch niết này a mã nọ, hoàn toàn không xem mình là người ngoài. Nàng có phần bực mình, Vạn Tuế Gia lúc trước nói sẽ tới, trong lòng nàng canh cánh mãi, không ngừng ngó ra cổng sau. Kết quả đợi mãi, đợi được vị gia này. Một lát nhỡ mà chạm mặt, chỉ sợ sẽ nghẹn một bụng tức. Ngẫm lại, không đúng, nàng đã chỉ hôn cho tiểu Công gia rồi, nàng và hắn mới là danh chánh ngôn thuận. Người ta tới cửa thỉnh an, sao có thể không cho hắn đến chứ!
“Tố Dĩ.” Tiểu Công gia gọi một tiếng, mặt có hơi hồng hồng.
Tố Dĩ xoay qua nhìn hắn, “Tiểu Công gia có gì căn dặn ạ?”
Tiểu Công gia không chịu, “Xem nàng kìa! Chúng ta cũng đã như vậy rồi, nàng còn gọi ta là tiểu Công gia? Gọi ta là Ân Hựu đi, nào có vợ chồng gọi tước quan chứ…” Quay đầu nói với Tố phu nhân, “Ngạch niết ngài nói có phải không?”
Tố phu nhân hoàn toàn trở giáo đâm quân mình, gật đầu nói, “Phải đấy, hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, chỉ hôn có khác gì đã thành thân đâu, gọi tên cũng là điều nên làm.”
Miệng ngọt ấy là tốt, dụ được mẹ vợ xoay mòng mòng, cứ thế mọi chuyện đều thuyết phục được hết. Mới phát chỉ đã bạo miệng gọi vợ chồng, da mặt tiểu Công gia làm bằng sắt à? Tố Dĩ cười khan, “Ngài quá coi trọng nô tỳ rồi.”
Tiểu Công gia chậc một tiếng, “Ta không thích nghe nhất là nàng tự xưng nô tỳ, sau này ngoại trừ trước mặt chủ tử trong cung, ở chỗ khác đừng tự hạ thấp mình như vậy nữa.” nghĩ ngợi lại nghiêm mặt nói, “Con cũng chẳng giấu ngạch niết, hôm nay con vội đến đây là để tỏ lòng thành ý. Hôm qua nửa đêm nhận được ý chỉ, mừng rỡ một đêm ngủ không ngon. Có thể kết thân cùng Tố Dĩ, là chuyện mà con nằm mộng cũng muốn. Lần này Thái hoàng thái hậu hành thiện rồi, chính là quá đặt nặng dòng dõi, chỉ nàng thành trắc phúc tấn, khiến con không có mặt mũi nhìn nàng. Con đã nói với ngạch niết con rồi, trước lấy cái danh trắc phúc tấn vào cửa đã, sính lễ sẽ chiếu theo đích phúc tấn. Thời gian nghỉ kết hôn vừa qua một cái là con sẽ dâng tấu chương thỉnh mệnh liền, nâng Tố Dĩ lên làm phúc tấn chính phòng.” Nói đoạn chợt mím môi, “Vạn Tuế Gia hiểu cho, cũng sẽ không từ chối đâu.”
Tố Dĩ nghe vậy có chút giật mình, Tố phu nhân lại mừng đến không biên giới rồi. Cho dù tốt hơn nữa cũng không có, ý chỉ là trắc phúc tấn, vào cửa tức khắc có thể nâng lên chính thất, nhìn ra được cô gia đối với con gái mình là thành tâm thành ý.
Đại ca ca Tố gia không còn gì phải tranh cãi, một mạch kéo tay áo đệ đệ hắn, “Đây đúng là việc tốt.”
“Đúng vậy!” Tố nhị nói, “Chúng ta lăn lộn bên ngoài, nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe nói nhà ai chỉ hôn có thể như vậy đấy, đều là chỉ chỗ nào ở đâu, một cây củ cải một cái hố. Công gia nói nâng lên chính thất là chuyện tốt chưa từng có rồi, nhưng có một chuyện phải kiêng kị, ngộ nhỡ trước đại hôn lại chỉ thêm một đích phúc tấn, vậy thì xử lý thế nào?”
Tiểu Công gia cảm thấy đó không thành vấn đề, “Chỉ hôn cũng không phải chuyện không thể cự tuyệt, không tình nguyện cũng không thể bắt trói vào động phòng chứ!”
Người nhà họ Tố hoàn toàn loại bỏ những hoài nghi lo lắng, ai nấy đều vui vẻ, Tố Dĩ lại có suy nghĩ riêng. Nếu chỉ hôn có thể cự tuyệt, bản thân nàng không thể kháng chỉ, chỉ cần tiểu Công gia nói không muốn, cửa hôn sự này chẳng phải bất thành sao. Nhân lúc hắn còn chưa tiến cung tạ ơn, nói chuyện kỹ càng với hắn một chút, có thể thuyết phục đương nhiên là tốt nhất, trong chuyện cưới hỏi có một bên không tình nguyện, cuộc sống cũng không mấy dễ chịu.
Nàng bước lên trước, “Ta muốn ra ngoài đi dạo, ngài đi cùng ta đi, ta có lời muốn nói cùng ngài.”
Tiểu Công gia bật người đứng lên, “Được a.”
Không nhìn đến sắc mặt người nhà, Tố Dĩ xoay người dẫn hắn ra cửa hông.
Nhà họ Tố ở sâu trong con hẻm Bá Nhi, ra khỏi cửa hông đi về trước có một gò đất trống, trồng cây dương liễu rũ cành, đằng trước còn có một cái giếng. Hai người thong thả dạo bước, Tố Dĩ ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh thăm thẳm, một đám chim bay qua, vỗ cánh vang lên phành phạch. Trong lòng nàng nhẩm lại lời muốn nói một lần, đến bên miệng lại cảm thấy không tiện mở miệng.
Tiểu Công gia dự cảm không tốt lắm, một mình gọi ra nói chuyện khẳng định không phải lời hay, hắn giành trước một bước nói, “Hôm nay cũng mang theo tin tức tốt, vụ án của nhị ca nàng đã tiêu trừ rồi, đối với con đường làm quan của huynh ấy không có ảnh hưởng gì. Đại ca ca của nàng lần trước nói muốn bổ khuyết vào Thiêm sự của Tuyên Úy Sử, ta đã thay huynh ấy chạy chọt rồi, chẳng bao lâu là có thể sắp xếp xong…”
Tố Dĩ mấp máy miệng, điều này cũng đã nhắc nhở nàng, chuyện rắc rối trong nhà nhờ ơn của người ta còn chưa trả, bảo nàng phải từ hôn kiểu gì đây! Suy đi nghĩ lại, kéo dài cũng không phải cách hay, nên nói vẫn phải nói. Nàng xốc thêm can đảm, cố lấy dũng khí buột miệng nói, “Ngài không biết, trong lòng ta đã có người.”
Nào ngờ tiểu Công gia ra vẻ chẳng sao cả, “Ta biết. Ta biết người ấy so với ta tốt hơn ngàn lần, nhưng nàng thực sự nguyện ý cả đời nhốt trong tường cung, làm một người không có cảm xúc, diện mạo mơ hồ sao?”
Tố Dĩ có phần ngạc nhiên, tiểu Công gia người này lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng những lời này thực sự đâm chọt đến xương sườn đau của nàng. Đúng vậy, nàng không muốn gả cho hắn, cũng không muốn vây hãm tại ngàn dặm tứ phương. Nói cho cùng nàng vẫn muốn quay về Ô Lan Mộc Thông, có thể xem dù trở về rồi, sau đó thì sao? Gả cho một hán tử thảo nguyên, còn có thể được ư?
Tiểu Công gia thở dài, “Các người đều cho là ta hồ đồ, kỳ thật ta không hồ đồ chút nào cả. Ta thấy rõ mồn một đấy, trong lòng ta cũng đã biết trước. Ta cho nàng biết, nàng theo Hoàng thượng, trong cung có rất nhiều đả kích ngấm ngầm hay công khai nàng đều phải chịu đựng. Nàng theo ta, ta đảm bảo không ai dám động tới một ngón tay của nàng. Ta cho nàng làm phu nhân chính phòng, cam đoan không cưới thiếp, điều này còn chưa đủ sao?” gã nâng bàn tay nàng nói, “Tố Dĩ, ta thật sự thích nàng, vì nàng bất cứ điều gì ta đều có thể sửa. Nàng xem a mã ta là Đại học sĩ, ta là con của ông ấy, học vấn của ông ta không học hết được, nhân phẩm đức hạnh của ông ta cũng có thể kế thừa được chút ít. Nàng hãy theo ta đi, ta có một miếng ăn tuyệt đối không để nàng đói, có được không?”
Tiểu Công gia tình chân ý thiết, khiến nàng nói sao cho phải đây! Ngẫm kỹ lại lời gã nói cũng rất có lý, nhưng nàng không bỏ được Vạn Tuế Gia, hắn sẽ chôn trong lòng nàng cả đời. Lòng ôm một người sống cùng một người khác, không trái lương tâm sao?
“Hơn nữa từ hôn rồi, nàng tưởng Thái hoàng thái hậu sẽ tha cho nàng sao? Nói không chừng sẽ đem nàng chỉ hôn cho một tên nha dịch, chỉ hôn cho một đứa chạy việc đi thuyền, chỉ hôn cho một tay khuân vác kéo xe đấy. Là theo ta hay là lăn lộn với đám hạ lưu kia, tự nàng cân nhắc đi.”
Bên ngoài có câu ngạn ngữ, nói “xe thuyền điếm cước, không tội cũng là đáng chết”. Nếu thật sự như thế, vậy cả đời này coi như hỏng rồi. Làm sao bây giờ? Nàng đứng thừ người không có phương hướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.