Cùng Nam Thần Xuyên Không Thành Nữ Phụ

Chương 22: Ngoại Truyện Thẩm Lang




Ba giờ đêm, tôi giãy giụa tỉnh dậy từ trong giấc mộng, đau đớn và hoảng sợ tràn ra từ những khung cảnh trùng điệp trong giấc mơ.
Cảnh trong mơ rất thật, nhưng Hạ Quy Tuyết vẫn đang nằm bên cạnh tôi ngủ say sưa, thi thoảng còn nói mớ đôi ba câu, tâm trạng của tôi cuối cũng cũng bình tĩnh lại.
Hôm qua nhân lúc em đi học lái xe, tôi và Quách thiếu cùng đến tiệm trang sức. Tôi muốn đặt một cặp nhẫn hợp với sợi dây chuyền hoa tuyết, còn kích cỡ ngón tay tôi đã nhân lúc Hạ Quy Tuyết ngủ lén đo rồi.
Tôi định cầu hôn em.
Sáng sớm hôm ấy, em rơi xuống vách núi ngay trước mắt tôi, nỗi đau và nỗi sợ ấy vẫn bám theo tôi đến tận hôm nay, vẫn khiến tôi nơm nớp lo sợ.
Trong khoảng thời gian rất dài sau khi em trở về, thật ra tôi vẫn không thể xác định được đây là hiện thực, hay là đang trong giấc mộng tôi mãi mãi không muốn thoát ra.
Giống như, chỉ có dùng sự tồn tại chân thực nào đó mới có thể chứng minh em đã thật sự quay về bên tôi.
Trước khi gặp Hạ Quy Tuyết, tôi chưa từng nghĩ đời này mình sẽ kết hôn.
Trước khi xuyên không, cuộc sống của tôi là một cái ao tù, dù tôi có thu được thành tựu lớn thế nào cũng không khiến tôi có cảm giác vui mừng hay hứng thú. Cũng có đồng nghiệp và bạn thân có lòng tốt giới thiệu người nhà cho tôi, nhưng cuối cùng đều bị tôi khéo léo cự tuyệt.
Thích rốt cuộc là cảm giác gì, dường như tôi không cảm nhận được, cũng không hề nghĩ tới.
Mãi đến ngày hôm ấy, em đứng trước mặt tôi, đôi mắt sáng rực nhìn tôi: “Chị à, em biết chị không phải Tô Vân Y, chúng ta hợp tác đi!”
Giây phút ấy, cái khái niệm “ánh sáng” mờ nhạt và trừu tượng kia như được cụ thể hóa trong mắt em.
Lần đầu tiên tôi nghe thấy tiếng tim mình đập rộn ràng.
Tôi và em cùng đi đến bữa tiệc khai máy, thật ra tôi không hề có hứng thú với nghiệp diễn, nghĩ đến kết cục của Tô Vân Y trong truyện, tôi càng muốn thoát ra khỏi bãi chiến trường này.
Nhưng không biết tại sao, giống như có sức mạnh vô hình nào đó bắt chúng tôi phải đi theo tình tiết truyện vậy.
Vậy nên, rõ ràng tôi cầm ly rượu rất chắc, nhưng vẫn vô tình tạt rượu lên người Thủy Tuyền. Rõ ràng tôi không xuống tay với cô ta, nhưng vẫn bị người ta bịt miệng lôi vào phòng của nhà đầu tư.
Lúc bị Lưu Hoành đè lên giường, trong đầu tôi lóe lên một suy nghĩ, đương nhiên là: May mà vừa nãy không cho Hạ Quy Tuyết đi theo mình.
Thể xác của Tô Vân Y rất yếu ớt, thế nên tôi dùng hết sức mới vật lộn được với gã ta, cả hai cùng bị thương.
Sau khi dùng gạt tàn thuốc đánh ngất Lưu Hoành, tôi lảo đảo ra khỏi phòng, trước mắt mông lung, thậm chí không thấy rõ đường, đành tựa vào tường nghỉ ngơi một chút.
Nhưng giây tiếp theo, tôi nghe thấy giọng của Hạ Quy Tuyết: “Thẩm Lang!”
Cả đời này, tôi chưa từng nghe thấy giọng nói lo lắng hốt hoảng nào hay như vậy. Một bàn tay mềm mại nắm lấy tay tôi, tôi mở mắt, nhìn ánh mắt phức tạp của Triệu Thanh Xuyên phía sau, đến Hạ Quy Tuyết hoảng sợ đến nỗi sắp bật khóc.
Em quay lại rồi.
Lúc những chữ ấy xuất hiện trong lòng tôi, cảm giác bất an lơ lửng trong lòng bỗng nhiên dịu xuống, mỗi một dải hoang mạc hoang vắng đều được sự dịu dàng tinh tế ấy lấp đầy.
Lúc ấy tôi mới sâu sắc nhận ra, trong thế giới này, chỉ có em và tôi sống nương tựa vào nhau, kề vai chiến đấu.
Lần đầu tiên gặp Quách thiếu, tôi vật cậu ta ngã gãy xương.
Lần thứ hai gặp lại, tôi đã chuẩn bị xong code NLP, giải quyết được khủng hoảng của công ty nhà cậu ta.
Thật ra tôi hiểu rõ, trình độ của người trong thế giới này vẫn còn kém xa, sửa bug đơn giản đối với tôi mà nói không hề khó. Nhưng thế giới này hiểm nguy rình rập, theo tình tiết truyện, mỗi bước đi của tôi và Hạ Quy Tuyết đều rất mạo hiển, thậm chí có khả năng mất mạng bất cứ lúc nào.
Vậy nên tôi viết một mã code mới, một mã code hoàn chỉnh, phức tạp hơn, nhưng xác suất chính xác và trình độ cũng cao hơn rất nhiều. Tôi giao lợi thế quan trọng nhất của mình ra đổi lấy sự tín nhiệm của Quách thiếu, để con đường sau này của tôi và Hạ Quy Tuyết không đến mức quá khó đi.
Thấy cậu ta mừng rỡ quay lại đoàn phim, tôi biết mình đã đi đúng nước cờ này.
Nhận được vị trí Hạ Quy Tuyết gửi tới, tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, lúc xông vào quán bar kia, thấy gã tóc xanh đứng trước mặt em, hô hấp của tôi như ngừng lại.
Tôi chưa bao giờ thấy hận Mộ Dung Linh như lúc ấy.
Nếu tôi đến muộn một chút nữa thôi, nếu tóc xanh không phải là fan hâm mộ của Tô Vân Y… Chuyện gì sẽ xảy ra, tôi không dám nghĩ tới.
Mộ Dung Linh là nam chính, đáng lý ra nên là một người chính nghĩa, nhưng hắn lại đẩy Hạ Quy Tuyết vào nguy hiểm, đưa một mình Thủy Tuyền bỏ đi. Tôi lại một lần nữa ý thức được, thế giới này không bình thường.
Khi thấy những hotsearch bôi nhọ Tô Vân Y, cảm giác ấy lại càng trở nên mãnh liệt, lấp đầy trái tim tôi.
Hạ Quy Tuyết nghiêm túc nói: “Chúng ta làm chút chuyện đi!”
Em nhìn tôi, đôi mắt ấy sáng ngời thắp lên một đốm lửa, rạng ngời rực rỡ. Em là sự tồn tại tươi mới và nóng rực, dòng máu nóng bị linh hồn đầy căm phẫn đè xuống lại được đốt lên lần nữa.
Tôi mỉm cười nhìn em: “Được.”
Hạ Quy Tuyết là cô gái thông minh và chính trực, em muốn làm gì sẽ dũng cảm làm điều ấy. Chúng tôi sóng vai nhau đứng trên sân khấu của buổi tiệc từ thiện, bên dưới là vô số ánh mắt đang hướng về chúng tôi.
Họ là những người nổi tiếng xinh đẹp nhất giới này, nhưng ánh mắt vừa thờ ơ vừa giễu cợt, ánh mắt như mũi tên lao về phía chúng tôi.
Em bắt đầu giải thích chân tướng mọi chuyện, những sự thật bị lời đồn đãi và bịa đặt vùi lấp, tháo bỏ cuộc sống quanh co phức tạp của Tô Vân Y. Lúc em nói, toàn thân như sáng bừng lên, giờ phút ấy không có bất kì ai có thể dập tắt ánh sáng em thắp lên.
Người dưới sân khấu từ giễu cợt thành phức tạp, họ nhíu mày, như không vui vì chúng tôi đã phá hỏng buổi tiệc này. Chỉ có đám phóng viên đằng sau hưng phấn xông lên hỏi những vấn đề nhạy cảm.
Tôi nhận lấy chiếc micro phóng thanh từ tay em, bình tĩnh ung dung trả lời tất cả câu hỏi, say đó tiện tay ném máy phóng thanh và micro đi, nắm tay em đẩy cửa ra ngoài.
Xe chạy trên đường đêm phủ tuyết rơi, khung cảnh tĩnh lặng, còn trong xe tỏa ra hương vị ấm áp, Hạ Quy Tuyết yên lặng ngồi cạnh tôi, gần trong gang tấc.
Tôi phải may mắn nhường nào, mới có thể gặp được em trong thế giới vừa xa lạ vừa hoang đường này đây.
Về đến nhà, tôi đưa cây đàn ghi-ta đã chuẩn bị sẵn cho em, sau đó nói với em: “Hãy làm chuyện em muốn làm!”
Mắt em sáng lên, sau đó nhào đến ôm tôi.
Trời ơi, tôi mong thời gian mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc này biết bao.
Tôi nhờ chị Lộ báo danh cho Hạ Quy Tuyết tham gia một cuộc thi tuyển chọn. Tôi tin em, chỉ cần em đứng trên sân khấu là có thể tỏa ra ánh hào quang chói lọi.
Tôi đã đúng rồi.
Em chẳng cần làm gì hết, chỉ cần ôm đàn ngồi dưới ngọn đèn sân khấu lặng yên hát, thậm chí hát được một nửa lại nhắm mắt vì căng thẳng.
Nhưng chỉ cần em mở mắt, ngàn vạn vì sao như sóng sánh trong mắt em.
Tôi dốc sức tuyên truyền cho em, trong chương trình tạp kỹ của tôi, trên Weibo của Tô Vân Y. Tình tiết truyện đang âm thầm chỉnh lại trật tự, tôi có thể cảm nhận được nguy hiểm vô hình, nhưng trước lúc ấy, tôi muốn đưa em đến nơi có ánh sáng soi rọi, để không ai có thể động vào em.
Trước đây khi ở công ty viết code thâu đêm, Quách thiếu nhìn tôi, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, sau đó dần tiếp xúc, ánh sáng trong mắt cậu ta dần ảm đạm.
Tôi biết cậu ta đã đoán ra, tôi không phải Tô Vân Y.
Nhưng chúng tôi luôn ngầm hiểu, chưa từng nói rõ chuyện này. Tựa như nếu hai người không nói, cậu ta vẫn sẽ treo một hơi thở, coi như Tô Vân Y thật sự chưa hề rời xa mình.
Chuyện của Đồng Hoa cậu ta biết rất nhanh, đồng thời giúp tôi tính toán chu toàn.
Nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, ngoại trừ bàn tay sau màn, giữa bão táp nơi đây vẫn còn sức mạnh của mạch truyện, nó còn mạnh hơn bất cứ nỗ lực nào, có thể dễ dàng phá hủy tất cả những gì chúng tôi vất vả tạo nên.
Ngày hôm ấy sau khi ra khỏi đoàn phim, tôi bị lôi vào bụi cây cạnh bãi đỗ xe.
Gã đàn ông to lớn thô kệch lột quần của tôi, xé cổ áo sơ mi, trong lúc giãy giụa, phần da trước ngực tôi bị cọ xát tạo ra vệt máu dài, người gã cũng có không ít vết thương, cuối cùng gã hung hăng cho tôi một cái tát.
Vận mệnh đảo ngược hoàn toàn, lòng tự tôn và may mắn của tôi dường như bị đập nát vụn trong khoảnh khắc ấy.
May mà tôi vẫn giữ được chút lý trí cuối cùng, lạnh lùng nói: “Nếu anh còn tiếp tục, trong tay tôi còn mấy thứ, tôi sẽ giao hết ra.”
Đồng Hoa bảo gã dừng tay, sau đó đưa tôi về chỗ ở của Tô Vân Y.
Tôi chưa từng nghĩ, Hạ Quy Tuyết đang huấn luyện trong cuộc thi sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Em nhìn tôi, trong đôi mắt sáng hiện lên nỗi lo lắng và hoảng sợ, còn có sự giận dữ nhảy bùng lách tách.
Em đi ngược dòng nước đến gặp tôi, còn tôi lại ở trong hoàn cảnh chật vật thế này đứng trước mặt em.
Tôi đã lừa em, rất nhiều năm sau tôi cũng không kể chân tướng ở bãi đỗ xe ngày ấy cho em biết.
Tôi muốn em sống trong vui vẻ và đơn thuần, tôi muốn giúp em thực hiện ước mơ em không thể thực hiện trong thế giới kia. Nhưng cô gái của tôi rất thông minh, em nghĩ cách lôi Mộ Dung Linh có thế lực thần bí khó đoán nhất truyện vào, khiến dòng nước ấy ngày càng xoáy sâu.
Cách ấy rất đáng ngạc nhiên, dường như tôi đã cho rằng em thành công rồi, nhưng khi đứng giữa bão cát ở hoang mạc vùng Tây Bắc, tôi lại nhận được điện thoại của chúng. Lúc tôi xuống máy bay bị đánh thuốc mê đưa tới kho hàng bỏ hoang, đến cùng vận mệnh vẫn không chịu buông tha chúng tôi.
Tôi chỉ tiếc nuối một chuyện, tôi lỡ hẹn rồi, không thể thấy em tỏa sáng rực rỡ trên sân khấu.
Nhưng dù thế nào tôi cũng không nghĩ ra, em không đứng thi đấu trên sân khấu, mà đứng trước mặt tôi, đứng trong biển lửa đỏ rực phía chân trời.
Em bật khóc giật xiềng xích trên người tôi: “Thẩm Lang, em phải cứu anh…”
Ngọn lửa chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của em, nước mắt đã cạn khô, trong mắt em là nỗi tuyệt vọng không thấy đáy, và sự liều lĩnh đến điên cuồng,
Tim tôi như bị dao cắt, đau đớn như muốn xé toạc trái tim, thắt chặt linh hồn tôi thành từng mảnh.
Mãi đến khi thấy Quách thiếu xông vào, tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ngày ấy ở sân bay tôi đã nói với cậu ta rồi, tôi nghĩ đó là cách tốt nhất.
Tôi liều mạng khống chế Đồng Hoa đang cầm súng, nhìn đôi mắt mông lung đẫm lệ của Hạ Quy Tuyết. Cô gái của tôi đang hoảng sợ, kêu tên tôi đứt hơi khản tiếng, nhưng… tỏa sáng rạng ngời.
May mà trên thế giới này tôi có thể gặp được một tâm hồn chân thành đến thế.
Ngọn lửa đã lan đến chân tôi, cơn đau truyền lên da, Đồng Hoa cũng dần mất đi sức giãy giụa, mềm nhũn ngã xuống.
Em bị Quách thiếu túm chặt, lảo đảo rời đi, cách tôi ngày càng xa.
“Xin lỗi, Hạ Quy Tuyết, vẫn để em lại đơn độc một mình, ở thế giới này một mình chiến đấu.”
Mỗi chữ mỗi câu tôi đều nói rất chậm, giọng nói như mang theo sấm vang chớp giật.
Lúc trước vì không nỡ, nên tôi mới chậm chạp không chịu nói ra.
Như vậy, từ đây ly biệt.
Ký ức theo thời gian đã trở nên mờ nhạt, thấm thoắt trời đã sáng.
Sau khi Hạ Quy Tuyết tỉnh dậy, nhìn tôi ngạc nhiên: “Thẩm Lang, anh không ngủ cả đêm à?! Anh nhìn quầng thâm mắt của anh kìa, ai không biết còn tưởng đêm em đánh anh.”
Tôi: “…”
Tôi thở dài, vén lọn tóc rối của em ra sau tai: “Em đi rửa mặt trước đi! Lát nữa phải họp đúng không?”
Em gật đầu, chống tay xuống đệm mạnh mẽ nhảy xuống giường, đứng trước gương đánh răng.
Kéo rèm cửa sổ, ánh mặt trời chiếu rọi, Kem Sữa và Cam Ngọt đều đã dậy, quấn quanh chân em cọ tới cọ lui, chỉ có Quýt Vàng nhìn ngó hai bên, ý thứ được mình không có chỗ, bất đắc dĩ lắm mới nhảy vào lòng tôi.
… Tôi biết mà, mình không bao giờ được lũ mèo hoan nghênh.
“Thẩm Lang.” Em ngậm bàn chải đánh răng, nói không rõ: “Anh xúc cát cho mèo đi, cho ba đứa mỗi đứa một cái hộp để chúng nó tự chơi.”
Tôi nghe lời, hỏi lại: “Vậy em yêu sáng nay ăn gì?”
Em ngẩn người, nhổ bọt trong miệng ra, quay đầu nhìn tôi: “Anh đang nói chính mình đấy à!? Người anh em, chúng ta đừng thay đổi mấy cái này được không?”
Tôi: “…”
Cô ấy rửa mặt, vào phòng thay đồ thay váy, đeo trang sức, vung tay lên: “Ok, chúng ta xuất phát thôi!”
Hôm nay, tôi phải đi cùng Hạ Quy Tuyết tham gia một bữa tiệc nhỏ dành cho người nổi tiếng.
Người đứng ra tổ chức là Mộ Dung Linh, nghe nói hắn giúp Thủy Tuyền tạo quan hệ với đạo diễn ở tầng cao hơn. Còn Thủy Tuyền mời Hạ Quy Tuyết, hy vọng có thể nhờ bữa tiệc này lấy về cho em chút tài nguyên, viết hai bài OST.
Vì thế, Hạ Quy Tuyết bỏ ra một số tiền lớn mua một bộ lễ phục, còn khóc lóc đi theo tôi càu nhàu: “Số tiền này có thể đổi lấy mấy cái túi đựng đàn tốt, hơn nữa chiếc váy này chỉ mặc được có một hai lần, hu hu hu…”
Tôi buồn cười xoa đầu em: “Em yêu, bây giờ em là một ngôi sao nữ đấy, có thể có khí thế chút được không?”
Sau đó em cũng rất khí thế mặc bộ lễ phục hơn vạn tệ kia ra ngoài.
Sau khi quay về, Hạ Quy Tuyết bắt đầu lại sự nghiệp ca sĩ từ đầu, em nhốt mình trong phỏng viết nhạc nửa tháng, mới phát hành ba đơn khúc, đều là dòng nhạc Rock và Jazz, phong cách khác xa khi còn ở trong thân xác của Lưu Nhất, vậy nên cũng không ai nghĩ hai người có mối liên hệ.
Hơn nữa cô bạn thân Thủy Tuyền của Lưu Nhất đi tuyên truyền đầu tiên, cũng coi như âm thầm giúp đỡ.
Đương nhiên Mộ Dung Linh và Triệu Thanh Xuyên cũng đến tuyên truyền giúp rồi.
Một ngày nọ, sau khi Mộ Dung Linh cùng tôi đi cứu người, tôi cảm thấy hắn đã thay đổi rồi. Sau đó, hắn vì chuyện xảy ra trong quán bar năm nào mà nghiêm túc nói lời xin lỗi với tôi và Hạ Quy Tuyết.
Mà người thay đổi Thủy Tuyền, là Hạ Quy Tuyết.
Thủy Tuyền trà xanh khiến người ta phát phiền, Mộ Dung Linh kiêu căng ngạo mạn, Triệu Thanh Xuyên ích kỷ nông cạn, tất cả đều thay đổi vì em. Những nhân vật chính trong nguyên tác đã vô thức thay đổi rồi.
Nhưng tôi không thích Triệu Thanh Xuyên.
Chính là cảm giác không thích tình địch ấy.
Cậu ta thích Hạ Quy Tuyết, từ sau khi biết chuyện này tôi đã thấy ngứa mắt cậu ta rồi. Thái độ của Hạ Quy Tuyết rất kiên quyết, nhưng điều này cùng không ảnh hưởng đến cảm giác khó chịu của tôi dành cho Triệu Thanh Xuyên.
May mà sau khi bố mẹ cậu ta gặp chuyện, cậu ta cũng biết trước đây mình được hưởng vinh hoa phú quý, cảm thấy tội lỗi. Cậu ta khiêm tốn hơn rất nhiều, trở nên trầm mặc ít nói. Vì địa vị và danh tiếng tụt dốc không phanh, nên chỉ có thể nhận được những vai diễn nhỏ ít đất diễn, tiền đóng phim cũng rất ít ỏi. Nhưng cậu ta không hề quan tâm, bắt đầu chuyên tâm luyện diễn xuất.
Khoảng thời gian Hạ Quy Tuyết rời đi, cậu ta tới quán cà phê mèo tìm tôi một lần.
Lưu Nhất thay đổi lớn như thế, Triệu Thanh Xuyên không thể không phát hiện ra được.
Cậu ta ngồi đối diện tôi, mặt mày ủ rũ, không thấy sự ngang ngược trước đây nữa. Tôi không cảm xúc nhìn cậu ta, nghe cậu ta nói: “Chỉ có anh biết cô ấy là ai, đúng không?’
Tôi cong môi, không trả lời.
Triệu Thanh Xuyên cười khổ, lẩm bẩm: “Chẳng trách… Tôi nghĩ mãi tại sao anh mới về nước mà cô ấy đã thân thiết với anh như vậy, mà tôi có cố gắng đến đâu cũng không thể bước vào thế giới của cô ấy…”
Cậu ta thất thểu bỏ đi, sau đó tôi nghe Hạ Quy Tuyết kể lại, lúc tôi bận chuyện công ty, Triệu Thanh Xuyên lại đến quán tìm em một lần, nói hai câu đã bỏ đi.
Tôi hậm hừ nói: “Lần sau không cho cậu ta vào cửa nữa nhé.”
Hạ Quy Tuyết buồn cười: “Em nói rõ ràng với anh ta rồi.”
Em nói rõ thật, nhưng bản thân Triệu Thanh Xuyên nào có rõ.
Bước vào cửa phòng tiệc, người đầu tiên tôi thấy là Triệu Thanh Xuyên. Cậu ta đang nhìn về phía chúng tôi, nói đúng hơn là đang nhìn Hạ Quy Tuyết bên cạnh tôi.
Ánh mắt lưu luyến, nhìn rất thâm tình và chân thành.
Hạ Quy Tuyết hàn huyên với Thủy Tuyền xong, quay lại thấy Triệu Thanh Xuyên, mặt cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài: “Sao anh ta vẫn chưa quay lại chứ?”
Lần trước lúc em về thế giới thật, đã đọc xong nửa sau của cuống “Toàn bộ giới giả trí đều thích tôi thì phải làm sao”.
Trong truyện, bố mẹ của Triệu Thanh Xuyên tự sát, Thủy Tuyền vì giúp cậu ta trả hết nợ nần nên đã nảy sinh mâu thuẫn với Mộ Dung Linh, kéo theo một loạt tình tiết, cuối cùng Triệu Thanh Xuyên nén bi thương từ biệt Thủy Tuyền, một mình sang nước ngoài quay phim, mấy năm sau mới vinh quang trở về.
Từ đầu đến cuối, người cậu ta thích chỉ có Thủy Tuyền.
Nhưng không biết có phải vì chúng tôi đã thay đổi một phần nguyên tác hay không, mà bây giờ đối tượng cậu ta ôm nỗi nhớ nhung lại đổi thành Hạ Quy Tuyết.
May mà trong lòng Triệu Thanh Xuyên cũng hiểu, qua đây chào hỏi một tiếng rồi lại quay về góc phòng. Nhưng Hạ Quy Tuyết đi đến nơi đâu, ánh mắt của cậu ta cũng theo đến đó.
Bữa tiệc kết thúc, Hạ Quy Tuyết thuận lợi hợp tác viết ost cho hai bộ phim.
Sau khi cảm ơn Mộ Dung Linh và Thủy Tuyền, tôi và em sóng vai nhau rời đi. Ban đêm gió lớn, ngoài trời tuyết bắt đầu rơi, bên ngoài bộ lễ phục em khoác lên mình chiếc áo khoác màu ngà, nổi bật dưới ánh đèn đường, toàn thân tỏa ra sự dịu dàng.
Tay tôi mò mẫm trong túi, mò đến hộp nhẫn và sợi dây chuyền, bỗng nhiên thấy căng thẳng.
“… Hạ Quy Tuyết.”
Tôi dừng bước, nhẹ nhàng gọi. Em cũng dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Ánh sáng trong mắt em sóng sánh.
Tôi lấy sợi dây chuyền ra, cẩn thận đeo giúp em: “Vật về nguyên chủ.”
Em cười đôi mắt cong cong, nhưng lại nói: “Anh sao thế, Thẩm Lang, trong tình cảnh như thế còn mang theo sợi dây chuyền này…”
Nói được nửa câu, thanh âm bỗng im bặt, vì tôi đã rút hộp nhẫn ra đưa đến trước mặt em.
“Đâu mới là trọng điểm.” Tôi nhẹ nhàng mỉm cười, vì lạnh nên giọng nói hơi khàn: “Hạ Quy Tuyết, anh muốn kết hôn với em.”
Trước đó, tôi đã nghĩ ra rất nhiều cách cầu hôn em, nghĩ đi nghĩ lại, những cách lãng mạn không áp dụng được, cuối cùng vẫn quyết định dùng cách trực tiếp đơn thuần nhất nói ra.
Nói cho em hay, tôi thích em, tôi muốn kết hôn với em. Bây giờ hai ta đã cùng nhau đi qua muôn vàn đau khổ, đến cái chết cũng không thể chia lìa đôi ta.
Tuyết rơi ngày càng nặng hạt, hơi thở mang làn khói trắng biến mất trong sương mù, em mở to mắt nhìn tôi, chóp mũi xinh xắn đỏ ửng lên.
Trong màn tuyết trắng xóa, chỉ có đôi mắt của em sáng lấp lánh.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn do chính tay tôi thiết kế, ngọc xanh, khắc hình bông hoa tuyết, rất hợp với em.
Em hít mũi một cái, giọng nói hơi run: “Được.”
Lý trí của tôi nổ tung như pháo hoa.
Em nói được.
Tôi cẩn thận đeo nhẫn lên ngón tay em. Em đi qua những bông tuyết rơi trước mắt nhào vào lòng tôi.
Tôi ôm em thật chặt, bỗng nhiên cảm thấy những khoảng trống lênh đênh của cuộc đời được lấp đầy trong khoảnh khắc này thôi.
Sau này Hạ Quy Tuyết nói cho tôi biết, thật ra em cũng chuẩn bị nhẫn rồi, nhưng mà chưa kịp lấy ra đã bị tôi giành mất.
Về chuyện này, tôi cực kì mãn nguyện, nhưng không lay chuyển được em, vì em đã mua một bó hoa, em giấu nhẫn bên trong bó hoa cầu hôn tôi.
Cô gái nhỏ tràn đầy kiêu ngạo nhìn tôi, đáng yêu vô cùng. Tôi nhận bó hoa để lên bàn, sau đó vươn tay để em đeo nhẫn vào tay phải của tôi.
Tôi ôm em, sau đó nghe thấy tiếng hét của em.
“Thẩm Lang, anh sờ chỗ nào đấy!”
Còn chuyện cử hành hôn lễ, tôi vẫn phải chuẩn bị lâu một chút.
Năm nay Hạ Quy Tuyết tham gia một cuộc thi âm nhạc mới, thực hiện giấc mơ lập ban nhạc của em, thử những dòng nhạc khác nhau.
Ban đầu cũng có người nhắc tới, nói phong cách một lúc nào đó của em rất giống Lưu Nhất trước đây, nhưng dần dần, khi em ngày càng trở nên xuất sắc, ngày càng tỏa sáng thì không còn ai nói như vậy nữa.
Lúc tham gia chương trình tuyển chọn, em tiết lộ trước ống kính, rằng mình không phải người độc thân, trực tiếp từ chối những fan hâm mộ đòi làm bạn trai của cô ấy.
Có fan biểu thị sự bất mãn với chuyện này, trong khu bình luận của Weibo nói em giả làm người độc thân thì tốt hơn, bị em đáp lại: “Tôi biết, nhưng bạn trai tôi đã đợi lâu vậy rồi, nếu tôi vẫn không cho anh ấy một anh phận thì xem chừng tôi là người rất bạc tình bạc nghĩa.”
Một câu ấy thôi đã khiến fan hâm mộ của em nhớ lại vở diễn Vương Bảo Xuyến thủ tiết chờ chồng, đương nhiên tôi chính là Vương Bảo Xuyến rồi.
Nói chung, lúc Hạ Quy Tuyết và ban nhạc của em giành được giải quán quân, là tiết mục diễn xướng đứng đầu, tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên dưới khán đài, ngắm nhìn cô gái nhỏ của tôi tràn đầy sức sống trên sân khấu, dường như đang sáng lên.
Em nhuộm tóc màu tím nhạt, mặc một chiếc váy ngắn, trong tay cầm cây đàn ghi-ta mà tôi tặng.
Khi hát đến ca khúc cuối cùng, em đột nhiên nhảy xuống sân khấu, kéo tôi đứng lên trên.
“Chào mọi người, giới thiệu với mọi người chồng sắp cưới của tôi, Thẩm Lang, là một lập trình viên vừa đẹp trai vừa giỏi viết code, chức năng dùng giọng nói tìm kiếm trong điện thoại của mọi người bây giờ phần lớn là nghiên cứu của anh ấy đó.”
Những ngón tay ấm áp của em nắm cổ tay tôi, giọng nói đầy tự hào: “Ngày hôm nay, tôi muốn hát bản tình ca chưa từng nói ra, dành tặng cho anh ấy.”
Dành tặng cho tôi, một bản tình ca.
Sau đó tôi nổi tiếng luôn rồi.
Hai chúng tôi cùng nhau leo lên hotsearch, nhân viên trong công ty đều chạy đến hỏi tôi: “Sếp à, thì ta lần trước sếp kêu gọi bọn em bầu phiếu cho Hạ Quy Tuyết là vì cô ấy là bà chủ à?”
Đương nhiên những thảo luận sôi nổi ấy đều nói về em.
“Trời ạ, ca sĩ hát Rock lại đi hát tình ca, ghê gớm thiệt! Tôi rất muốn nói với người đàn ông đó một câu, né ra, Tuyết Tuyết là của tôi nhé!”
“Tránh ra, Tuyết Tuyết là của tất cả mọi người! Hu hu hu, Tuyết Tuyết, chừng nào em lại hát tình ca nữa thế, quỳ gối xin em!”
“Nữ minh tinh yêu lập trình viên, đây là câu chuyện tình yêu tuyệt thế gì vậy trời, các anh em, tôi khóc rồi, còn mọi người thì sao?”
Trong cảnh tượng náo nhiệt, cuối cùng tôi cũng định được thời gian và địa điểm tổ chức hôn lễ.
Tôi hiểu bài hát kia.
Địa điểm tổ chức hôn lễ ở cánh đồng hoang bên hồ, không mời khách khứa.
Nơi đây có rất ít người tới, cũng chẳng có ai cử hành hôn lễ ở nơi cỏ dại hoang vu, nhưng hình như em rất vui vẻ, ở thị trấn nhỏ gần đó thay một bộ váy cưới thêu hoa hồng, cùng tôi đi về phía bên hồ.
Tôi đứng trên nền đất mềm mại ẩm ướt, vươn tay về phía em, còn em lao vào lòng tôi, nụ cười rạng rỡ.
Đêm hôm ấy, dưới ánh đèn trong đêm đen, em nghiêm túc nhìn tôi. Nếu thế gian thật sự tồn tại linh hồn, trong linh hồn của em, nhất định cất giấu một tia sáng vĩnh hằng.
Em hát:
“Nay linh hồn kề bên nhau
Dù thế giới vô vị nhường nào
Không cần vạn người ngước nhìn
Chỉ cần anh đi về phía em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.