Đại hội thể thao gia đình ở nhà trẻ được tổ chức một năm hai lần.
Trước nay Diệp Vãn đều không tham gia.
Bởi vì tiểu gia hỏa tự ti mình chỉ có một mẹ, không giống như các bạn nhỏ khác, cho nên mỗi kỳ đại hội, Diệp Vãn đều vắng mặt.
Nhưng hiện tại không như vậy, Diệp Vãn hận không thể làm toàn thế giới người đều biết mình có hai người mẹ sinh đẹp, lúc cô giáo vừa nói đại hội thể thao, Diệp Vãn lập tức nhấc tay ghi danh, cũng không thương lượng với Diệp Căng và Hạ An.
“Cuối tuần này?” Hạ An hỏi.
Có chút đột ngột, cũng không biết có thể xin nghỉ ở bệnh viện không.
“Vãn vãn tự ghi danh. Nếu là không có tiện tham gia thì giải thích với bé con một chút là được.” Diệp Căng nói được nhẹ nhàng bâng quơ.
“……Tiện.” Hạ An nghĩ, nhóc con nhất định rất muốn tham gia, giống như mỗi lần nàng với Diệp Căng cùng nhau đưa Diệp Vãn đi nhà trẻ, nhóc con luôn cười đến đặc biệt vui vẻ.
“Không cần miễn cưỡng.” Thực ra Diệp Căng không thích tham gia loại hoạt động này, cô cũng chưa bao giờ tham gia: “Trước giờ cũng không tham gia.”
“Trước đây là trước đây, nhưng bây giờ không giống, Vãn Vãn chắc chắn là rất muốn tham gia.” Nếu không, nhóc con cũng sẽ không hưng phấn đến mức tự mình ghi danh.
Diệp Căng suy nghĩ một lát, gật đầu đáp lại, sau đó xoay người đi đến phòng tắm.
Ánh dương ngoài cửa sổ xuyên qua rèm cửa tràn vào lấp đầy căn phòng.
Không chói mắt, chỉ nhu hòa mà ấm áp.
Hạ An mơ mơ màng màng ngồi trên giường xoa đầu, trong chăn còn lưu lại hương thơm cùng với độ ấm của người khác.
“Không cần ở chung một phòng, càng không cần ngủ chung một giường.” Hạ An nhớ tới ước định trước kia.
Hiện tại thì sao?
Mười lần thì có tới tám lần hai người ở chung một phòng, ngủ chung một giường.
Tối hôm qua còn…
Hạ An sờ sờ cánh tay của mình, hình như hôm qua nàng ôm Diệp Quan cả đêm? Chẳng trách ấm áp đến vậy, xem ra Diệp tổng lúc nào cũng lạnh như băng nhưng mà ôm vào thì rất ấm.
Cúi đầu nhìn chăn nệm với gối đầu hơi nhăn, hồn vía Hạ An bay lên mây, thất thần suy nghĩ vài chi tiết nhỏ, tỷ như lúc vừa mới tỉnh dậy…
Một người thì đang trong phòng tắm rửa mặt. một người thì ngồi đờ ra trên giường, hình như mỗi buổi sáng của một cặp vợ chồng son điển hình cũng là như vậy.
Hạ An cảm thấy nàng và Diệp Quan trong lúc đó ngoại trừ không tồn tại tình cảm thật sự, nhưng ở những mặt khác thì giống “Hai vợ vợ” như đúc.
Đại hội thể thao gia đình…
Hạ An ôm gối, không nghĩ tới chính mình mới hai mươi ba tuổi mà đã đi họp phụ huynh.
Chỉ là nàng cũng có chút mong chờ hoạt động vào cuối tuần này, nhất định là tiểu gia sẽ rất vui vẻ, còn Diệp tổng nữa, Hạ An khó có thể tưởng tượng Diệp tổng cao lãnh đoan trang xưa giờ khi chơi trò chơi với trẻ con sẽ là hình tượng gì.
“Hạ An.” Ký túc xá, Kha Nhược Sơ ôm một chồng tài liệu dày cộm đến bên Hạ An, tìm mọi cách nói với nàng thêm vài lời: “Tớ không hiểu chỗ này cho lắm, cậu giải thích cho tớ một chút được không?”
“Được…”
Biện pháp tốt nhất để đến gần nữ thần học bá chính là hỏi bài. Mỗi lần Kha Nhược Sơ hỏi bài Hạ An thì lúc nào cũng chỉ lo nhìn mặt đối phương, một lòng một dạy mê gái, hoàn toàn không biết đối phương đang nói cái gì.
Khuôn mặt này của nàng, sao có thể xinh đẹp đến thế…
“Cậu có đang nghe không?” Hạ An thấy Kha Nhược Sơ không nói tiếng nào, tựa như đang phát ngốc.
“À… Cậu nói tớ cũng hiểu được nhiều rồi, ngại quá, lúc nào cũng làm phiền cậu.” Kha Nhược Sơ thử kéo cánh tay Hạ An, đắc ý vì có thể tới gần một chút: “Tớ sợ cậu thấy tớ phiền.”
“Không đâu, cùng trao đổi mới có thể tiến bộ.” Hạ An cười nói, dừng một chút rồi lại nói với Kha Nhược Sơ: “Nếu không có gì nữa thì tớ đi trước đây.”
“Cậu… lại đến Dạ Sắc nữa à?” Kha Nhược Sơ ảm đạm.
“Tớ đã nghỉ việc ở đó rồi, không đến nữa.”
Không đến Dạ Sắc, thời gian của Hạ An dư giả hơn một nửa, sau khi kí giấy nợ cho Diệp Quan, trả hết nợ trong vòng hai năm thì ít nhất nàng cũng có cơ hội lấy hơi, áp lực giảm đi rất nhiều. Về sau này sẽ có nhiều thời gian dành cho việc học với bệnh viện hơn.
“Thật sao?!” Kha Nhược Sơ khó tin, mừng rỡ hỏi lại lần nữa. “Thật sự không đi sao?”
“Ừm, bệnh viện nhiều việc quá, với lại tớ cũng muốn dành nhiều thời gian học tập thật tốt ở khoa ngoại, dù sao thì đây cũng là mục tiêu của tớ.”
“Cậu có thể nghĩ thông thì quá tốt rồi. Tiền chữa bệnh cho chú, nếu như…”
“Tớ chịu được, cậu không cần lo lắng.”
Kha Nhược Sơ muốn hỏi, làm sao đột nhiên lại có tiền? Rõ ràng trong thời gian này Hạ An còn vì tiền chữ bệnh mà tiều tụy không ngớt, Kha Nhược Sơ cảm thấy nàng sẽ sớm không gánh được nữa, lo lắng nàng mệt nhọc quá độ rồi đổ bệnh.
“Sau này buổi tối tớ không ở ký túc xá nữa.” Hạ An giải thích, chỉ là nàng cảm thấy như vậy hẳn là chuyện tốt đối với Kha Nhược Sơ: “Trong khoảng thời gian này tớ hay về trễ, quấy rầy cậy nghỉ ngơi, thật ngại quá.”
“Cậu… cậu muốn dọn ra ngoài?” Kha Nhược Sơ chỉ quan tâm đến chuyện này.
“Ừm.”
“Nhưng cậu không ở ký túc xá thì còn có thể ở đâu?”
“Nhà bạn tớ.”
Lại là bạn.
“Là bạn nào?” Kha Nhược Sơ hỏi, ngày thường hai người đều bận, vòng xã giao nhỏ đến đáng thương, hầu như là quen biết hết bạn bè của nhau, nếu là bạn trong trường hoặc là bệnh viện thì Kha Nhược Sơ cũng có thể quen biết, hơn nữa bên cạnh Hạ An cũng không thấy có người bạn nào.
“Cậu không quen đâu.” Hạ An không có ý giải thích gì nhiều.
Kha Nhược Sơ nghĩ nghĩ, trầm mặc thật lâu sau, vẫn là hỏi: “Có phải là quen biết tại hộp đêm…”
Ngữ khí này rõ ràng là hiểu lầm.
Hiện nay đâu đâu cũng nghe đồn là nữ sinh viên đại học được bao dưỡng, Hạ An dung mạo xinh đẹp, bỗng nhiên gom góp đủ tiền chữa bệnh, còn nói muốn chuyển đến nhà bạn ở.
“Cậu nghĩ đi đâu vậy.” Hạ An đỡ trán.
“Tớ…” Kha Nhược Sơ nghẹn họng, phản ứng đầu tiên khi nghe Hạ An muốn dọn đi là bằng giá nào cũng muốn giữ nàng lại, nhưng bây giờ một câu cũng nói không được: “Tớ…”
“Chỉ là không ở ký túc xá thôi, sau này không phải thường xuyên gặp nhau ở bệnh viện sao?” Hơn nữa nàng và Kha Nhược Sơ cũng chỉ là bạn bè hơi hơi thân àm thôi, tuy rằng không đến mức chuyện gì cũng nói nhưng mà Hạ An cùn rất quý trọng tình bạn này.
“Là người bạn nào? Tớ… tớ không yên tâm cậu, hay là cậu đừng dọn đi được không?” Kha Nhược Sơ nín nửa ngày, rốt cuộc cũng nói ra được.
Hạ An do dự một chút, nếu không có Kha Nhược Sơ một lý do hợp lý thì với tính cách của cô, cô sẽ lo đến mười ngày nửa tháng.
“Được rồi, tớ chuyển qua chỗ bạn gái tớ, vậy cậu yên tâm được chưa?” Nhất thời Hạ An vẫn không nói ra được chữ ‘vợ’.
Bạn gái…
Điều này còn tệ hơn cả bạn bè.
Nghe thấy từ này, trong lòng cô tựa như có một đạo sấm sét bổ xuống, Kha Nhược Sơ choáng váng, cảm thấy hình như mình nghe lầm, Hạ An nói là…bạn gái?
“Bạn gái cậu…” Kha Nhược Sơ không biết mình đang dùng vẻ mặt cùng ngữ khí gì để nói mấy từ này với Hạ An.
“Ừm, là bạn gái tớ>” Hạ An vẫn cười tươi như trước, hoàn toàn không biết giờ phút này tâm tình của Kha Nhược Sơ khí chịu đến nhường nào.
“Từ khi nào mà cậu…”
“Quen nhau một thời gian rồi, chỉ là không có nói với cậu.”
“Vậy trong khoảng thời gian này.” Kha Nhược Sơ không có dũng khí nhìn thẳng Hạ An, cô cố nén nước mắt, mất hông nói: “Cậu đều qua đêm ở nhà cô ấy sao?”
“Ừm.” Hạ An thu dọn một ít sách vở: “Tớ phải đi rồi, chị ấy còn đang chờ tớ dưới lầu.”
Đúng thật là bạn gái.
Kha Nhược Sơ ngơ ngác đứng tại chỗ, chũng chưa kịp nói đưa Hạ An xuống lầu, chỉ là cửa vừa mở thì nước mắt cũng tràn ra.
Sau đó cũng không ngăn được mà khóc nức nở.
Kha Nhược Sơ từ nhỏ đã rất dễ khóc, mặc kệ là việc lớn hay việc nhỏ, chỉ cần đụng nhẹ một xíu thì nước mắt đã ào ạt chảy.
Nghĩ đến Hạ An, Kha Nhược Sơ ngồi trên bàn học khóc đến nửa đêm, người khác thất tình cũng khóc thảm đến vậy. Sau khi khóc xong thì chuyện đâu lại vào đấy, trước giờ Hạ An đều không biết, sau này cũng sẽ không biết.
Thực ra cho dù Hạ An có độc thân hay không thì nàng cũng không thuộc về mình, Kha Nhược Sơ tự an ủi bản thân, nghĩ tầm nếu Hạ An thực sự đã có bạn gái thì giấc mộng của cô rốt cuộc cũng có thể tan vỡ rồi.
Nhưng tự mình an ủi tựa hồ cũng không quá hiệu quả.
Ngày hôm sau Kha Nhược Sơ thất thần cả ngày, mới sáng sớm đã bị lão sư gọi lên văn phòng mắng một trận.
Khoa nội tiêu hóa của bệnh viện Trường Nam, phòng bệnh cao cấp.
“Mấy hôm nay uống hơi nhiều, tối hôm qua lại nhập viện.” Thịnh Như Khởi ngồi trên giường bệnh gọi điện thoại. Chuyện uống rượu đến nhập viện này qua miệng nàng dường như cũng chỉ là chuyện bình thường, đã sắp thành bệnh nhân VIP tại đây.
“Uống rượu cũng không có chừng mực.” Diệp Quan đang nghỉ ngơi trong phòng hội nghị nói chuyện với Thịnh Như Khởi, xem ra tình huống này, Thịnh Như Khởi không thể tham gia được cuộc họp dự án mới nhất.
“Bây giờ không sao nữa rồi, chỉ là đau dạ dày thôi, tí nữa tôi xuất viện, chiều nay đến công ty.” Thịnh Như Khởi cũng là một người cuồng công việc không hơn hơn không kém, nếu chỉ dựa vào một mình Diệp Quan thì khó có thể phát triển JM đến quy mô hiện tại.
“Công ty còn có tôi, cậu nghỉ ngơi hai ngày đi.”
“Aiz, vẫn là Diệp đại mỹ nhân của chúng ta tốt với tớ~~~” Thịnh Như Khởi duỗi người, chuyện uống rượu nhập viện này hoàn toàn là bởi vì xã giao, coi như là tai nạn lao động: “Vậy tớ không đến nữa, có gì thì gọi nha.”
“Nghỉ ngơi cho tốt.”
Cúp điện thoại, Thịnh Như Khởi lại mệt mỏi nằm xuống, nhìn đồng hồ, một tiếng trước đã gọi cho trợ lý đến đây làm thủ tục xuất viện cho nàng mà bây giờ còn không thấy bóng người.
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
“Vào đi.” Thịnh Như Khởi híp mắt.
Kha Nhược Sơ đẩy cửa ra, tay cầm báo cáo kiểm tra, cô liếc nhìn người phụ nữ tóc quăn đang nằm nghiêng trên giường, đến gần nhẹ giọng hỏi: “Thịnh tiểu thư, cảm giác của bô bây giờ như thế nào?”
“Vẫn vậy.” Thịnh Như Khởi lạnh nhạt.
Cảm giác như gặp phải bệnh nhân khó tính, Kha Nhược Sơ vẫn nhẫn nhại như cũ, trước sau như một mềm mại nhu hòa: “Chủ nhiệm Dương đã xem qua báo cáo kiểm tra của ngài… Nếu như không có chỗ nào không khỏe thì hôm nay có thể xuất viện rồi.”
Thịnh Như Khởi nghe giọng nói này thì cảm thấy hình như đã từng quen biết, nàng lười nhác trở mình, định thần nhìn lại.
Quả nhiên là…
Chỉ thấy đối phương mặc áo blouse trắng, đội mũ bác sĩ, tuy rằng ngũ quan cũng không phải tinh xảo nhưng mà tụ lại với nhau liền cảm thấy đơn thuần đáng yêu.
Thịnh Như Khởi quên cả nói chuyện, liên tục nhìn chằm chằm cô bé trước mặt, sau đó khóe môi hiện lên nụ cười vừa ôn nhu lại chọc người. Nàng đột nhiên cảm thấy lần này uống đến nhập viện rất đáng giá.
“Ngài…” Lời nói của Kha Nhược Sơ kẹt ở yết hầu, khi nhìn đến khuôn mặt của Thịnh Như Khởi thì mặt đột nhiên đỏ bừng. Bởi vì chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra Thịnh Như Khởi là người đêm đó cùng cô hôn môi.
Thấy Kha Nhược Sơ đỏ mặt, Thịnh Như Khởi liền biết đối phương cũng còn nhớ rõ nàng.
“Thịnh tổng, ngại quá, trên đường kẹt xe nên tôi đến muộn.” Trợ lý hấp tấp xông vào phòng bệnh, thở hồng hộc nói: “Tôi đi làm thủ tục xuất viện cho ngài.”
“Không cần.” Thịnh Như Khởi lập tức gọi trợ lý lại, nói: “Hôm nay tôi không xuất viện.”
“A?” Trợ lý đầu óc mơ hồ, mất công mình chạy đi chạy lại hai nơi.
Cho dù lúng túng thì Kha Nhược Sơ vẫn đem tác phong nghề nghiệp đặt lên hàng đầu, quan tâm hỏi: “Khó chịu ở đâu sao?”
“Ừm…” Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm cô bé mà mình nhớ nhung hơn nửa tháng nay, lần này tuyệt đối sẽ không dễ dàng thả cô đi, Thịnh Như Khởi giả vờ suy yếu đến cực điểm: “Hình như… có hơi khó chịu.”
“Khó chịu ở đâu?”
“Tôi cũng không rõ.” Thịnh Như Khởi bịa chuyện lung tung: “Chỉ là thấy hơi chướng.”
Kha Nhược Sơ cúi người xuống, nghiêm túc duỗi tay vuốt vuốt xung quanh dạ dày của Thịnh Như Khởi: “Ở đây sao?”
“Không phải.”
“Vậy ở đây?”
Thịnh Như Khởi nhìn chằm chằm gương mặt kề cận của Kha Nhược Sơ, một bụng hài lòng: “Cũng không phải, lên trên một chút…”
Khi đến gần, cảnh tượng đêm đó hiện lên trước mắt, chẳng lẽ là vì nụ hôn đầu cho nên mới nhớ rõ từng chi tiết đến vậy? Kha Nhược Sơ vẫn là đỏ mặt, đầu ngón tay dịch chuyển lên trên: “Ở đây?”
Ánh mắt Thịnh Như Khởi cũng không rời khỏi mặt đối phương, chỉ là nhẹ giọng: “Lên chút nữa.”
Lên nữa là…
“Thịnh tiểu thư.” Kha Nhược Sơ ngừng tay, sau đó thập phần nghiêm túc làm hết phận sự nói với Thịnh Như Khởi: “Nếu như nhũ phòng của ngài không thoải mái, tôi kiến nghị ngài nên đến khoa nhũ tuyến.”
*nhũ phòng là boobs á, còn khoa nhũ tuyến thì có lẽ là Khoa sản – phụ khoa (Ở VN thì là thế, còn TQ thì mình không biết)
___________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Couple phụ cũng có yêu đương, chương sau cp chính tiếp tục rải cơm (:3)∠)_
Vài lời từ mình, Pin:
Hi! Có lẽ mình sẽ ngưng edit đến tầm giữa tháng 8 vì mình cần phải viết tiểu luận cuối kỳ 4 môn, khi nào mình xong thì mình sẽ tiếp tục. Nói vậy thôi chứ mình cũng biết mình ê đít hong ai đọc nhưng mà kệ đi mình thích giả vờ nói đại nói khùm nói đin dzay á như kiểu sẽ có người đọc được dzay á hihi.
Peace out!