Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 136: Ngoại truyện 21




Gameshow hành cún ế (4)
Ngày ghi hình đầu tiên kết thúc bằng mục phỏng vấn riêng mỗi người.
Ekip thực hiện dành riêng ra một căn phòng riêng, trong có một camera và một cái ghế, vào phòng rồi ngồi lên ghế, đạo diễn riêng đối diện bắt đầu đặt câu hỏi sau đó nghệ sĩ sẽ nhìn vào ống kính trả lời.
Kiểu như clip hậu trường.
Nhân viên lấy giấy ra, thấy câu hỏi trên giấy, miệng rúm lại, bụng mắng to, là tên khốn nào đã đổi thẻ câu hỏi vậy, để về xem đây có bóp chết tên đó không!
Nhân viên ekip đều biết Thẩm Thính và Khúc Kim Tích là một trong những sếp lớn của mình, tuy kế hoạch đã được vạch sẵn từ trước song đến cùng vẫn không dám quá sỗ sàng với ông chủ và bà chủ, trên chương trình sếp lớn không làm gì được họ, nhưng khi về công ty thì không thiếu cách tính nợ.
Bởi vậy, thường những tiết mục phỏng vấn hậu trường kiểu này nhân viên ekip luôn phải đắn đo cân nhắc tới lui mới viết câu hỏi. Ai ngờ giờ đột nhiên câu hỏi thay đổi, đổi thành một câu hỏi táo bạo – tất nhiên, đây cũng là điều khán giả muốn coi.
Nhưng nếu chọc giận bà chủ, thế thì phải làm sao?
Nhân viên sốt ruột, những câu hỏi soạn sẵn lúc trước giờ đã biến mất sạch sẽ khỏi máy tính, hết cách chỉ đành bấm bụng lấy thẻ câu hỏi ra đọc.
Cầu cho bà chủ đừng có tức giận uhuhuhu.
Nhân viên âm thầm hắng giọng cho trôi cổ, nhỏ giọng nói: "Cô Khúc, bắt đầu nhé."
Khúc Kim Tích ra dấu tay "OK".
"Nghe nói ghi hình "Ngủ cùng tình yêu" với Thẩm Thính cũng là lần đầu tiên hai bạn du lịch cùng nhau, có đúng vậy không?"
Khúc Kim Tích ra chiều nghĩ ngợi nghiêm túc: "Đúng vậy, mình với anh Thẩm đều rất bận, không có thời gian đi du lịch, đúng lúc có thể tranh thủ cơ hội này."
Nhân viên: "Thế chẳng phải sau khi kết hôn hai bạn còn chưa có tuần trăng mật, bạn có thất vọng không?"
Khúc Kim Tích nhoẻn cười, nhân vân bỗng cảm thấy như cõi lòng chịu một đòn đánh trời giáng, toàn thân như tan chảy.
Bà chủ cười lên trông ngọt quá đi mất!
"Thì giờ bọn mình đang trải qua tuần trăng mật mà." Cô nói, "So với đi du lịch những nơi khác, kiểu trải nghiệm trăng mật mới mẻ này còn có ý nghĩa kỉ niệm hơn, cớ gì lại phải thất vọng?"
"Đặc biệt khi phát hiện anh Thẩm lén mua đồ ngủ cùng kiểu với mình để ghép thành đồ tình nhân..." Cô che miệng cười.
Nhân viên trúng ngay đòn ân ái bất thình lình này.
Đổi sang câu hỏi tiếp theo: "Hồi chiều bạn và Thẩm Thính ra chợ mua rau, có tranh chấp vì chuyện mua ngó sen. Rõ ràng bạn có lý hơn, tại sao cuối cùng lại nhượng bộ? Thẩm Thính đã nói gì với bạn?"
— Đi siêu thị mua rau, Khúc Kim Tích muốn mua hai đoạn ngó sen, Thẩm Thính lại nói mua một đoạn đủ rồi, nếu mai muốn ăn thì ra mua nữa là được.
Khúc Kim Tích cho rằng không cần rắc rối như thế, mua dư một đoạn, ngày mai không cần ra chợ thêm.
Song cuối cùng Thẩm Thính kề sát tai Khúc Kim Tích nói một câu gì, Khúc Kim Tích híp mắt cười vui vẻ, nghe theo anh. Thẩm Thính nói nhỏ quá, camera không ghi được, microphone cũng bị bịt kín, không ai biết Thẩm Thính đã nói gì.
Chương trình chiếu ra, chắc chắn khán giả sẽ tò mò. Nếu không thể biết rốt cuộc Thẩm Thính đã nói gì mà khiến Khúc Kim Tích nghe lời như vậy, thế thì chẳng lại làm người ta cồn cào gan ruột thêm ư?
Nhưng Thẩm Thính đã bịt microphone lại, hẳn nhiên là không muốn mọi người biết tới câu này. Do vậy ban đầu không có câu hỏi này, nhưng giờ thẻ câu hỏi đã đổi, được bỏ thêm một câu, nhân viên cũng đã bất chấp tất cả, quyết hỏi tới cùng.
Ai cũng tò mò hết đó.
Nhân viên căng thẳng nuốt nước bọt, chờ đợi câu trả lời của Khúc Kim Tích.
Mặt Khúc Kim Tích đỏ lên một cách khả nghi, đang đắn đo xem liệu có nên nói thật. Nghĩ cho kĩ, thấy hình như cũng không có gì là không thể nói. Trước ánh nhìn đầy chờ mong của nhân viên, cô xấu hổ: "Thực ra cũng không có gì... hôm nay ra ngoài chỉ mua đồ ăn một bữa, ngày mai bọn mình sẽ có lý do sẽ ngoài dạo nữa. Đợi sau này bận lên, số lần bọn mình cùng đi mua đồ ăn chỉ có giảm chứ không tăng, coi như trải nghiệm thêm ở đây vài lần."
Câu trả lời này sao nghe thì đơn giản, cảm thấy không vấn đề gì, nhưng ngẫm cho kĩ thì lại thấy ngọt ngào thế nhỉ?
Nhân viên ăn ân ái no cả bụng, im lặng tiêu hóa, hỏi tiếp câu hỏi thứ ba: "Nghe nói cậu thích dáng người của Dịch Hàn Phong, là chê dáng người Thẩm Thính không bằng Dịch Hàn Phong ư?"
Khúc Kim Tích: "..."
Khúc Kim Tích: "......"
Ai đưa ra câu hỏi này, chủ động đứng ra, coi cô có đánh chết tên đó không!
Bắp tay nhân viên dựng đứng lông tơ, uhuhuhu thật sự không thể trách cô ấy được, thẻ câu hỏi đã viết vậy mà.
Có lẽ vì nhận ra nỗi đau khổ trong mắt nhân viên, Khúc Kim Tích tiếp tục cười. Cô ngờ rằng mọi nụ cười hôm nay đều đã dồn hết cho màn phỏng vấn cuối cùng này.
"Đầu tiên mình phải đính chính một xíu, cũng không phải mình thích dáng người của thầy Dịch, các bạn hỏi câu này, chị Dịch ở ngay kế bên đó! Nếu để chị Dịch sang kiếm mình nói chuyện, mình sẽ đổ ngay cho mọi người."
"Ahahaha." Từ căn phòng kế bên bỗng có tiếng Dư San Hòa cười phá vọng tới, "Kim Tích, không sao, dáng người Dịch già nhà chị đúng là đẹp thật, ngày nào chị cũng trốn ở nhà nhỏ dãi đó."
Phụt —
Lời này làm mọi người phì cười, Khúc Kim Tích bưng mặt: "Cách âm kém vậy luôn hả?"
"Không không không." Từ kế bên lại vang lên tiếng Dư San Hòa sang sảng, "Không phải cách âm kém, mà là chị thính tai, nghe thấy tên Dịch già nhà mình là bản năng tự dựng ngay tai lên. Em ghi tiếp đi, chị xong rồi, đi trước nhá."
Đến câu cuối, tiếng vang từ cửa vang vào. Dư San Hoa đến căn phòng nhỏ nơi Khúc Kim Tích đang ngồi, cười với cô ra chiều khích lệ, trở chân quay đi.
Chị cảm thấy cô nàng Khúc Kim Tích này khá hài hước, cách một bức tường mà vẫn có thể cảm nhận được ham muốn sống sót của cô nàng này.
Dịch Hàn Phong có tiếng body đẹp mạnh mẽ trong giới, trong chương trình mọi người cũng đùa giỡn chẳng vấn đề gì. Ai nấy tự hiểu rõ, không ngờ Khúc Kim Tích vẫn thanh minh ra chiều rất nghiêm tích, chẳng biết vì sợ chị hiểu lầm hay vì sợ Thẩm Thính hiểu lầm, hoặc chăng cả hai?
Có ai lại coi mấy câu đùa dựng chuyện của chương trình là thật chứ.
Dư San Hòa không mong đợi có thể chung sống vui vẻ với những gia đình khác trong chương trình. Ghi hình show thực tế ấy mà, vừa được chơi lại vừa được nhận tiền, nếu cuối cùng có thể nhân cơ hội này để tích lũy danh tiếng, sau này nhận được nhiều cơ hội kịch bản tốt thì là không thể tốt hơn nữa.
Nên miễn các khách quý không quá xa cách khó gần, quá trình ghi hình cũng không quá khó khăn.
Khi bốn gia đình gặp mặt, Dư San Hòa đã thích Khúc Kim Tích một cách không rõ nguyên do. Giờ nhìn lại, thấy đôi khi trực giác giữa người với người thật kì diệu.
Sau đoạn ngắn chen ngang này, không khí phỏng vấn trở nên nhẹ nhõm hơn, nhân viên cũng không còn căng thẳng như ban nãy, còn hỏi tiếp bằng giọng bông đùa: "Còn chưa trả lời một câu hỏi phần sau nữa đấy."
Khúc Kim Tích giả nai: "Gì cơ?"
Nhân viên không buông tha: "Bạn không thích dáng người Dịch Hàn Phong, vậy tức là rất hài lòng với dáng người của Thẩm Thính?"
"Tất nhiên." Khúc Kim Tích gật đầu thản nhiên, chắc nịch, "Có rỗi ra là anh Thẩm sẽ tập thể hình, còn siêng hơn mình nữa."
Nhân viên: "Thế sau này cậu có để ý nếu Thẩm Thính đóng cảnh thân mật với nữ diễn viên khác không?"
Khúc Kim Tích nhướng mày, đáp: "Mình cảm thấy câu này nên dành để hỏi anh Thẩm có để ý nếu mình đóng cảnh thân mật với nam diễn viên khác không. Nếu anh ấy không để ý thì mình cũng không."
Nhân viên nghẹn họng, cuối cùng phì cười.
Kết thúc phỏng vấn, sợ Khúc Kim Tích sẽ bùng nổ đập mình, nhân viên chuồn ngay mất dạng, Khúc Kim Tích coi mà buồn cười.
Bấy giờ chị gái nhân viên đã lao vọt về phòng sản xuất, giơ thẻ câu hỏi trong tay ra, cắn răng nghiến lợi: "Là ai đổi thẻ câu hỏi của tôi! Chủ động bước ra, đừng có làm lớn chuyện mà mọi người đều không được vui vẻ."
Không ai hó hé.
"Đạo diễn!" Chị gái tức tối, "Nếu không vì bà chủ tốt tính, mọi người..."
Cuối cùng đạo diễn tiết lộ: "Yên tâm, không sao."
Chị gái cảm thấy chắc chắn đạo diễn đã biết gì đó, không chừng còn đang bao che cho kẻ đã đổi thẻ câu hỏi của mình. Làm thế rành rành là muốn hại mình. Chị gái hỏi dồn: "Sao lại không sao, suýt nữa em..."
"Sếp Thẩm bảo đấy." Đạo diễn ngắt lời, híp mắt cười buông một câu.
Chị gái: "?"
Chị gái: "???"
Nhìn ra bốn phía, ai nấy đều nhún vai, ý là: Tự dưng sếp Thẩm tới đỏi thẻ câu hỏi, đối tượng bị đổi còn là bà chủ, nên... nên cũng đành hết cách.
Chị gái ngơ ngác mất một lúc, bất chợt bừng tỉnh: "Vậy tức là, những câu hỏi này là điều sếp Thẩm muốn biết?"
"Có thể giải thích như vậy."
"Nhưng..." Chị gái nghĩ lại thật kĩ, tuy rằng câu hỏi trên thẻ khá táo bạo hơn những câu hỏi đã soạn trước đó nhưng hình như cũng chỉ hơn có một chút chút, không có gì đặc biệt.
"Sao mà không đặc biệt được." Một nhân viên khác đã cười cứng đờ mặt, "Đờ mờ tôi ăn ân ái suốt buổi tối, bụng căng ních rồi đây. Phải phần sau cô hỏi bà chủ là cảm thấy sếp Thẩm có những ưu điểm gì đúng không? Bà chủ nói ra, sếp Thẩm biết được, chẳng phải cũng như biến tướng biết được vị trí của mình trong lòng bà xã hả?"
Chị gái ra chiều huyễn hoặc: Còn có thể chơi như vậy???
Tại sao chị lại có ảo giác ông chủ mượn việc công để yêu đương thế?!

Khúc Kim Tích ghi hình xong về nhà, được nhân viên cho biết Thẩm Thính xong sớm hơn cô, đã về trước.
Tất nhiên cô không biết là trên đường mình về, gã nào kia đang ở trong phòng tắm, cong môi coi video cô phỏng vấn qua điện thoại.
— Tốc độ của các nhân viên rất nhanh, lập tức gửi ngay cho anh không sơ sót.
Đến khi nghe tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, Thẩm Thính mới thoát video.
"Anh đang tắm à?"
"Ừ." Từ phòng tắm vọng ra tiếng đàn ông trầm trầm, "Muốn tắm chung không?"
"..." Mặt Khúc Kim Tích tức thì đỏ lựng, vô thức nhìn vào tấm gương trong phòng, quyết định sẽ không thèm để ý đến lão già trong phòng tắm kia.
Mấy phút sau, Thẩm Thính đã thay đồ ngủ đi ra khỏi phòng tắm, Khúc Kim Tích cầm áo ngủ của mình đi vào. Anh lại ghẹo: "Cần anh giúp không?"
Không nhịn nổi nữa, cô gái đẩy phắt anh ra: "Anh đàng hoàng đi!"
Chợt thấy người đàn ông lơ đễnh liếc qua camera treo trong phòng, nhìn ống kính im lặng, cuối cùng ống kính lại chịu "cúi đầu" trước anh.
Người đàn ông nở cười hài lòng, nhanh chóng cui xuống cắn nhẹ lên đôi môi con gái đỏ hồng: "Thế này có phải nghĩa là mấy hôm nay chúng ta..."
Khỏi nghĩ cũng biết anh sẽ nói gì, Khúc Kim Tích giơ ngay tay lên bịt miệng anh lại, dùng ánh mắt uy hiếp. Thẩm Thính đùa đủ rồi thôi.
Có camera, cô nàng này không chịu thả lỏng, thôi thì không ghẹo cô nữa.
Đợi Khúc Kim Tích tắm xong đi ra, Thẩm Thính đã nằm trên giường đọc sách. Cô bò lên giường: "Tiết mục phỏng vấn tối hỏi anh những gì vậy?"
"Quên rồi." Hai chữ ngắn ngủn đã đòi qua loa với cô.
"Nè." Khúc Kim Tích bực mình, giật cuốn sách trong tay anh, "Anh nghiêm túc với câu hỏi của em đi chứ."
Thẩm Thính không buồn ngẩng đầu, tránh khỏi tay cô, mắt vẫn dính vào quyển sách: "Anh rất nghiêm túc."
Khúc Kim Tích cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy mặt mũi lão già rõ là ranh mãnh. Cô véo vào hông anh, gằn giọng đe dọa: "Anh nói không hả?"
Không ngờ lão già lại chỉ giở chăn ra, làm lộ ra cảnh tượng bị cô véo dưới lớp chăn. Khúc Kim Tích cả kinh rụt ngay tay về.
Nếu như chương trình phát sóng rồi bị khán giả coi được, các fan nữ của Thẩm Thính nói cô "bạo lực gia đình" thì biết làm sao?
Thẩm Thính ụp sách lên mặt, giấu kín nụ cười đã tràn ra không thể kìm nén.
Khúc Kim Tích lườm nguýt, tới lúc này vẫn phải duy trì hình tượng cho anh. Tức tối sinh ra can đảm, cô bổ nhào tới giật cuốn sách của anh, lại bị người đàn ông véo vào hông, giơ chân kéo tấm chăn đã giở ra ập xuống, dễ dàng giữ chặt cơ thể cô dưới lớp chăn.
"Muộn rồi, đi ngủ."
Dưới chăn, bàn tay thò ra tắt ngọn đèn đầu giường. Căn phòng bỗng chìm trong bóng tối. Nhưng một tiếng "tạch" nhẹ nhàng vang lên, là tiếng camera đêm thành công khởi động.
"Anh đè lên tóc em."
"Xích qua đây."
"Không."
"Nghe lời."
"Mấy chuyện này công chiếu ra thì ngại lắm."
"Anh có từng bảo sẽ cắt cả những cảnh này vào à?"
"..." Gan cô vì lời thừa nhận của ông chủ lớn mà đã to hơn một tí.
Ban ngày.
Khúc Kim Tích ngửi thấy mùi thơm trước tiên, kế đó mơ màng ngồi dậy, căn phòng lạ lẫm khiến cô chưa kịp tỉnh ra ngay, vô thức cho rằng mình đang ở phòng khách sạn của đoàn phim.
Cho đến khi thấy camera, bộ não chết máy mới hoàn toàn tỉnh táo.
À, cô với Thẩm Thính đang ghi hình "Ngủ cùng tình yêu", nay là ngày thứ hai.
Vươn vai, búi đại mái tóc, cô nghiêng ngả đi vào bếp.
"Thơm quá, làm gì vậy?"
"Trứng cuộn." Trong bếp, người đàn ông đang đeo tạp dề nói, "Xong ngay đây, ra bàn đợi đi."
"Dạ."
Ăn xong bữa sáng của Thẩm Thính, chương trình đưa ra nhiệm vụ đầu tiên hôm nay.
Khúc Kim Tích cầm thẻ lên, đọc: "Hôm nay chuẩn bị cho các bạn hai sọt quýt, hai vợ chồng mỗi người mang một sọt lên chợ bán, ai bán hết trước là thắng. Người thua phải thầu hết mọi việc nhà trong một ngày."
"Định giá quýt, hai mươi lăm tệ một cân*."
(*) Cân Trung Quốc, bằng ½ kg.
Khúc Kim Tích: "..."
Quýt bình thường mà hai lăm tệ một cân, giựt tiền hả.
Cô ngẩng lên, đã thấy ai kia cau chặt đôi mày, hẳn nhiên đang suy nghĩ rất mực nghiêm túc.
Chợt nghĩ ra, có lẽ Thẩm Thính chưa từng bán món gì đâu, giờ bắt anh ra chợ bán quýt...
Phì.
Chương trình giỏi chơi người ta ghê.
Cô phải lặng lẽ đi coi mặt đối phương thử.
Nghĩ cảnh Thẩm Thính bán quýt, tự dưng Khúc Kim Tích cảm thấy hai lăm một cân cũng chẳng phải đắt, ý chí sôi sục toàn thân: "Bọn mình về thay đồ, anh Thẩm, anh đừng có thua em đấy nhé."
Nghe lời, người đàn ông gảy nhẹ những ngón tay dài, ném thẻ nhiệm vụ lên bàn: "Chị Thẩm, trông chị như nắm chắc phần thắng rồi nhỉ."
Khúc Kim Tích khiêm tốn: "Không không, anh nhìn nhầm rồi."
Thẩm Thính nói: "Người thua phải làm hết việc nhà trong một ngày, hình phạt này không ổn. Nhà chúng ta sạch sẽ gọn gàng như thế, không có chỗ nào cần quét dọn, phạt thêm đi."
"Thêm cái gì?" Khúc Kim Tích hỏi theo lời anh.
Thẩm Thính trầm tư giây lát, nói: "Người thua cuộc phải làm cho người thắng một việc, bất cứ yêu cầu gì cũng phải làm theo."
Đôi mắt Khúc Kim Tích vụt sáng: "Ok luôn."
"Thành giao."
Khúc Kim Tích khấp khởi mừng thầm, không tin là người từng làm sale ở thế giới cũ như mình lại không thể thắng Thẩm Thính chưa từng bán hàng.
Trên chợ.
Để tránh tình cảnh tranh giành khách, chương trình tách hai người ra hai nơi, trước mặt đặt một cái sọt lớn đựng đầy những quýt là quýt.
Bên cạnh còn có tiểu thương khác trải sạp bán hàng, tất cả săm soi Khúc Kim Tích như nhìn sinh vật lạ.
"Là ngôi sao."
"Đẹp quá."
"Quay chương trình, sẽ lên ti vi đó."
"Thế tôi qua ló mặt tí, vậy là khi chương trình chiếu cũng có thể xuất hiện trên ti vi?"
"Tại sao ngôi sao phải đi bán quýt?"
"Ai biết đâu."
......
Những người dân không rõ chân tướng bu lại, khi nghe 25 tệ một cân đều bỏ đi ngay.
Người dân ở đây gần như nhà nào cũng có quýt, bình thường một, thứ quýt bình thường bán 1, 2 tệ một cân còn chẳng ma nào mua mà giờ đòi bán 25 tệ, cho dù ngôi sao bán nó có xinh đẹp hơn nữa thì họ cũng không trả nổi giá này, đứng ra xa xa xem trò hay là được.
"Bà con đừng đi, cháu bán một cân tặng chín cân, 25 tệ phải được tới mười cân, quýt vừa to vừa ngọt còn rẻ như cho, hời vậy bà con mại zô mại zô nào."
Cameraman và ekip chương trình đều đứng hình.
Đạo diễn tất tả chạy tới: "Như thế không được, phải bán từng cân một chứ."
Khúc Kim Tích chớp chớp cặp mắt to, giọng điệu ngây thơ vô số tội: "Đạo diễn, cháu cũng bán từng cân một mà. Các bác đâu có nói là không thể mua một tặng chín, giờ cháu là chủ hàng, có quyền bán hàng theo cách của cháu chứ, có phá luật đâu."
Đạo diễn: "..."
Không kiếm được luận điểm có thể hùng hồn phản bác.
Một sọt quýt có tổng cộng năm mươi cân, mua một tặng chín... chỉ vài phút là đã bán hết rồi đó!
Đạo diễn chưa kịp nói thì điện thoại đã reo lên, không biết đầu kia nói gì mà biểu cảm trên mặt ông tức khắc biến thành "=_=!"
Nếu là mua một tặng chín, những người dân không mua lúc đầu giờ đã có thể dốc hầu bao. Khúc Kim Tích coi thời gian, tổng cộng chưa đến mười phút, sọt quýt của cô đã hết sạch.
Mười phút là còn bao gồm cả thời gian lúc đầu.
Giờ có khi Thẩm Thính còn chưa bán được một quả.
"Đạo diễn, xong nhiệm vụ rồi, cháu ghé coi anh Thẩm nhé. Nếu anh ấy chưa bán hết thì cháu còn giúp được." Nghe giọng thôi đã đủ nhận ra sự hớn hở.
Song nét mặt đạo diễn thì rất kì lạ. Khúc Kim Tích: "Sao thế ạ?"
Đạo diễn: "Cô Khúc, cô và thầy Thẩm không hổ là một đôi trời đất tạo nên."
Khúc Kim Tích: "?"
"Mười phút trước, thầy Thẩm đã bán hết quýt rồi."
"???" Khúc Kim Tích buột miệng, "Không thể nào."
Mười phút trước là mới đến chợ, sao Thẩm Thính có thể vừa đến đã bán hết sạch quýt được?
Đạo diễn trưng mặt vô cảm: "Đúng là như thế."
Khúc Kim Tích ôm lòng nghi ngờ "sao Thẩm Thính có thể làm được", lao ngay tới đầu kia chợ, thấy Thẩm Thính ngồi trước sạp hàng nhỏ, trừ cameraman thì xung quanh không ai dám lại gần.
Giỏ quýt trước mặt anh đã rỗng không, không còn một quả.
Khúc Kim Tích bước lại gần. Nụ cười đậm hơn trong đôi mắt ai kia, thấy trán cô rịn mồ hôi còn tiện tay đưa nước của mình sang.
"Chị Thẩm, chị thua rồi."
Khúc Kim Tích nhận nước nhưng không uống, nheo mắt nói: "Chắc chắn anh đã tặng không quýt cho người ta."
Thẩm Thính chỉ cameraman và cả ekip phụ trách bên mình: "Em có thể hỏi họ."
Còn cho cô xem tổng tiền 1250 tệ cho 50 cân quýt đã bán: "Không thiếu một đồng, không dư một cắc."
Khúc Kim Tích: "Con gái mua?"
Không chừng là fan của Thẩm Thính, thế nên mới cam lòng bỏ hơn ngàn tệ ra mua quýt.
"Tôi mua đấy." Một ông bác giơ tay, cười hềnh hệch.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô lại gần ông bác, chỉ Thẩm Thính hỏi nhỏ: "Chú à, phải anh ấy đe dọa chú không?"
"Chị Thẩm, anh nghe thấy đấy." Thẩm Thính đẩy cao giọng, chế giễu, "Cho hỏi chị đang nghi ngờ nhân phẩm của chồng mình đấy ư?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.