Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 139: Ngoại truyện 24 (Hoàn)




Hôn lễ (2)
Chuyện hôn lễ, thực ra Thẩm Thính đã tính đến ngay từ khi công khai quan hệ.
Nhưng lúc ấy cả anh và Khúc Kim Tích đều bận rộn, không rút thời gian đâu ra được, hơn nữa Khúc Kim Tích đang lúc phát triển sự nghiệp, đành đợi thêm.
Đợi một lần đợi hết ba năm.
Trong lúc ấy anh đã thăm dò sở thích của Khúc Kim Tích, đáp án cô đưa ra là: "Hôn lễ rắc rối lắm, có thời gian đấy còn chẳng bằng dành để nghỉ ngơi, đọc kịch bản."
Ý là không làm hôn lễ.
Cả hai đều là người nổi tiếng, Thẩm Thính còn mở công ty giải trí, nếu làm hôn lễ trong nước thì đầu tiên là địa điểm sẽ không thể giấu được tai mắt cánh truyền thông. Mà trừ showbiz còn phải mời người của nhiều giới khác, đây chính là cả một công trình lớn.
Ra nước ngoài thì cụ Thẩm và bà dì đã yếu sức, không thể di chuyển đường dài – việc lớn như hôn lễ, hai người này không thể vắng mặt.
Khúc Kim Tích nghĩ rất nhiều: "Nhỡ giữa chừng có trục trặc khâu nào... ví dụ sắp sai vị trí thì lại thành chúng ta không chu đáo, khó xử lắm."
Sự kiện lớn thế này thì đa số nghệ sĩ khách mời có địa vị khác nhau, tất nhiên cũng phải sắp xếp vị trí khác nhau. Lỡ sắp hai người có hiềm khích ngồi cạnh nhau – không phải chưa từng có chuyện thế này xảy ra.
Hơn nữa sâu trong thâm tâm cô không muốn hôn lễ của mình được bàn tán quá rầm rộ trên mạng, được nhiều người chú ý.
"Rắc rối lắm, không làm không làm." Cô nói quả quyết, nói xong liếc sang Thẩm Thính, "Anh Thẩm, chắc là anh cũng không muốn làm đâu nhỉ."
Thẩm Thính: "Không."
Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Khúc Kim Tích. Cô hơi ngạc nhiên: "Hả?"
Sau đó cô nhận ra Thẩm Thính không có vẻ gì là đang nói đùa. Anh thật sự muốn tổ chức hôn lễ. Khúc Kim Tích bắt đầu lựa lời dẫn dắt: "Anh Thẩm, hôn lễ rắc rối lắm đó, bọn mình đã đăng ký lâu vậy rồi, đâu cần thiết làm hôn lễ nữa, có đúng không?"
Quan trọng là kiếm đâu ra thời gian đây, Khúc Kim Tích nhớ tới lịch trình làm việc của mình, kiên quyết phản đối tổ chức hôn lễ.
Cô đang định nói thêm mấy lý do để đánh bay ý nghĩ đó của Thẩm Thính, anh đã nói: "Nghe em."
Sau đó Khúc Kim Tích bận công việc, quẳng bay chuyện này ra khỏi đầu, hoàn toàn không để trong bụng.
......
Thẩm Thính không kể bất cứ ai chuyện Khúc Kim Tích không muốn tổ chức hôn lễ, bởi vậy khi quyết định sẽ tổ chức hôn lễ, anh đã định sẽ giấu Khúc Kim Tích.
Cô sợ rắc rối, chẳng sao cả, anh sẽ lo liệu tất thảy đâu đấy.
Nhiệm vụ của cô chỉ là mặc áo cưới và đội khăn trùm mũ phượng, trở thành cô dâu xinh đẹp nhất là được.
Tất nhiên Khúc Kim Tích không biết việc Thẩm Thính im lặng tổ chức hôn lễ — cô cho rằng mình và Thẩm Thính đã thống nhất không làm hôn lễ.
Cô thực sự không để ý những hình thức ấy, không nhất thiết cứ phải tổ chức hôn lễ mới được.
Thẩm Thính muốn tổ chức hôn lễ, người thân thiết đã biết cả, chỉ mình Khúc Kim Tích là không biết. Lương San hẹn riêng Khúc Kim Tích đi du lịch là việc đã bàn trước với Thẩm Thính, mục đích để Thẩm Thính có thời gian chuẩn bị.
Trên đường du lịch, tất nhiên Lương San có đề cập đến chuyện hôn lễ, tính nghe ngóng một vài về sở thích của Khúc Kim Tích rồi về mật báo với Thẩm Thính, cho anh tiện sắp xếp.
Ngờ đâu lại nhận được đáp án từ Khúc Kim Tích là không muốn tổ chức hôn lễ.
"Không cần chọn địa điểm, vắt óc nghĩ xem phải mời ai, sắp ghế ngồi thế nào, cũng sẽ không bị cánh nhà báo bám theo săn tin, bị người ta bàn tán, yên lặng sống ngày tốt lành, tốt biết mấy. Quan trọng nhất là còn bớt mệt!"
Còn tiết kiệm tiền.
Cô ngại nói câu cuối cùng, có vẻ hơi mất giá quá.
— Tới nay Khúc Kim Tích đã là ngôi sao hạng A, tuy thế vẫn còn giữ quan niệm việc cần tiết kiệm thì phải tiết kiệm, nên bỏ tiền vẫn phải bỏ tiền của con gái hiện đại.
Lương San nhận ra cháu gái nói thật.
Lương San rất ngạc nhiên: "Cháu không khao khát khung cảnh hôn lễ à?"
Khúc Kim Tích nghĩ thật kĩ, lắc đầu, hình như cô thực sự không khao khát cái cảnh mình mặc áo cưới đứng cùng Thẩm Thính được mọi người chúc phúc, cảm thấy cứ là lạ.
Đối với cô, cô thích quá trình hơn là kết quả.
Giống như đóng phim, Khúc Kim Tích thích đóng phim, bất kể quá trình có khổ có mệt cỡ nào cô cũng cam nguyện. Sau cùng quay xong công chiếu, nếu thành tích tốt, tất nhiên cô sẽ vui, cố gắng của cô đã được công nhận.
Nhưng nếu thành tích không quá tốt, cô cũng sẽ không nản lòng.
Bởi vì bất kể có tốt hay không, cô cũng đã tham gia vào quá trình, cũng từng vì nó mà cố gắng.
Cô và Thẩm Thính, bất kể có tổ chức hôn lễ hay không thì vẫn đã là vợ chồng. Do đó đối với cô hôn lễ chỉ là thứ có thì được mà không có cũng chẳng sao. Cứ nghĩ đến đủ chuyện rắc rối của hôn lễ, cô lại thà chẳng làm.
"Chẳng phải cô với dượng cũng không tổ chức hôn lễ à?" Khúc Kim Tích rất thích kiểu chung sống của Lương San và giáo sư Lục. Mỗi lần gặp hai vợ chồng, trong trí cô lại hiện ra bốn chữ "năm tháng tốt đẹp".
"Thế sao mà được?" Lương San nắm tay cháu gái, nằm xuống cạnh cô trên bãi cát ấm áp, "Lúc đó sức khỏe cô không tốt, hơn nữa dượng cháu ở bên cô cũng phải chịu rất nhiều lời mắng chửi."
Mấy chục năm trước internet chưa phát triển như bây giờ, nhưng nữ thần của bao nhà lại hạ giá lấy một giáo sư chẳng có máu mặt, tất nhiên ai nấy giận dữ, còn có nhà báo tiết lộ địa chỉ làm việc của giáo sư Lục, công kích nhân thân ông, rồi còn đủ trò đe dọa.
"Nếu khi đó dượng cháu lùi bước, cô và ông ấy đã không thể tiếp tục."
Giáo sư Lục không những không lùi bước mà còn dốc hết sức chịu đựng, còn không cho Lương San được hay. Nhưng về sau Lương San vẫn biết.
Thời điểm ấy không hợp để tổ chức hôn lễ, dễ xảy ra chuyện.
Sau đó nữa, bố mẹ giáo sư Lục nối nhau qua đời, tình hình càng không hợp để tổ chức hôn lễ, cứ thế kéo dài đến tận sau này. Giờ thì đã qua lâu vậy rồi, tự dưng rêu rao làm lễ cưới lại đâm hơi lúng túng.
Bởi vậy giáo sư Lục đã lén lút đặt một bộ áo cưới, thi thoảng ở nhà hai vợ chồng lại mặc đồ nhảy một bài, trải nghiệm chút cảm giác.
Đối với họ, thế đã là đủ.
Nhưng Lương San cho rằng người trẻ bây giờ theo đuổi hình thức, hôn lễ là sự thể hiện tình yêu và cam kết với con gái. Những cô gái trẻ tuổi Lương San từng gặp, trừ người không muốn kết hôn thì còn lại, miễn ai muốn kết hôn đều ôm chờ mong với hôn lễ — cho dù có rắc rối, đến cùng đó vẫn là ngày quan trọng nhất trong đời con gái.
Câu trả lời của Khúc Kim Tích lại giống suy nghĩ ở lứa tuổi Lương San hơn, dường như cô và Thẩm Thính đã thành cặp vợ chồng già.
Lương San muốn bổ đầu cô ra coi xem rốt cuộc trong đó chứa những gì.
"Dượng lãng mạn thật đấy." Đôi mắt Khúc Kim Tích rực sáng, thật lòng khen, "Thảo nào lại hái được đóa hoa đẹp nhất như cô về làm của mình."
"Mồm miệng lẻo mép." Lương San cười bẽn lẽn như cô gái trẻ, trọng tâm trò chuyện nhanh chóng chuyển thành – giáo sư Lục đã thành công theo đuổi vợ bằng cách nào?
Lương San đã nói rất nhiều chuyện về mình và giáo sư Lục. Còn về ý định nghe ngóng sở thích của Khúc Kim Tích ban đầu, đến cuối cùng đã hoàn toàn chệch hướng.
Thôi vậy, cứ để người trẻ bọn nó tự lo liệu.
Miễn Thẩm Thính không bắt nạt cháu gái mình là được rồi.
Lương San nghĩ.

Cổ Nhạc Nhạc và Tần Tang đã chính thức xác định quan hệ yêu đương. Cổ Nhạc Nhạc biết chuyện sếp lớn lén Khúc Kim Tích chuẩn bị hôn lễ, còn tham gia lập kế hoạch.
Cô ấy và Tần Tang phụ trách lập sơ đồ chỗ ngồi của các khách quý trong hôn lễ.
Thực ra cũng không có gì để mà sắp xếp. Danh sách khách quý không có một người nào của giới giải trí, chỉ có số ít bạn bè thân quen.
Hơn nữa địa điểm hôn lễ —
Chỉ nghĩ thôi Cổ Nhạc Nhạc đã thấy kích động.
"Ai nói sếp Thẩm không biết lãng mạn, khi sếp mà lãng mạn thì chẳng ai bằng hết." Cổ Nhạc Nhạc dứt lời, lại lo lắng, "Em chỉ sợ nhất là nhỡ trong lúc quan trọng như thế mà Tích Tích biến hình thì biết làm sao?"
Tần Tang: "..."
Y nhớ tới sự việc đột phát hồi tiệc mừng. Mối lo của Cổ Nhạc Nhạc không phải không có lý.
"Nên là, có cần phải cho Tích Tích biết trước vài manh mối không?"
"Không cần." Rốt cuộc Tần Tang đã đi theo Thẩm Thính bấy nhiêu năm, vẫn phải có phán đoán cơ bản, "Nếu tiên sinh đã quyết định làm, nói rõ việc này sẽ không xảy ra."
Cổ Nhạc Nhạc bẻ ngón tay, nhiều chuyện: "Lần gần nhất Tích Tích biến hình là ba tháng trước, biến thành một cây đũa. Không phải anh nói Tích Tích biến hình rất thường xuyên hả, tại sao giờ biến hình một lần xong phải rất lâu sau mới biến lại thế?"
Tần Tang: "Không biết."
Kế đó bổ sung một câu: "Không được nhiều chuyện."
"Em đâu có nhiều chuyện." Cổ Nhạc Nhạc cãi, "Em đang lo thay cho Tích Tích."
Tần Tang không tiếp lời.
Cổ Nhạc Nhạc chợt cười hềnh hệch: "Thực ra em có đoán được..."
Tần Tang im lặng nhìn cô nàng. Cổ Nhạc Nhạc mới định nói, chuông điện thoại đã reo: "Là Tích Tích!"
Ngay tức khắc Cổ Nhạc Nhạc gạt ngay những chuyện bên lề, vui vẻ nhận cuộc gọi video: "Tích Tích, ở nước F vui không?"
"Cũng được, biển ở đây đẹp lắm, nhưng hôm nay thì mình đi lượn cửa hàng." Khúc Kim Tích đang cầm mấy chai nước hoa của nhãn hiệu xa xỉ nào đấy, "Mình nhớ cậu thích hương hoa nhài phải không nhỉ?"
Vừa nghe là mua cho mình, đôi mắt Cổ Nhạc Nhạc rực tia sáng, gật đầu như bổ củi.
"Ể?" Khúc Kim Tích tinh mắt, "Phải Tần Tang ở cạnh cậu không?"
Sau khi xác định quan hệ, Cổ Nhạc Nhạc và Tần Tang không giấu Khúc Kim Tích.
"Ừm." Cổ Nhạc Nhạc quay ống kính sang Tần Tang. Y quay vào ống kính, "Cô Khúc."
Khúc Kim Tích khó hiểu: "Tần Tang, Thẩm Thính đâu? Anh ấy không ở cùng anh à?"
Tần Tang chưa kịp trả lời, Khúc Kim Tích đã trông thấy cái thứ màu đỏ đặt trên bàn: "Cái gì kia? Thư mời kết hôn hả?"
Cổ Nhạc Nhạc & Tần Tang: "!!!"
Cổ Nhạc Nhạc tức thì hoảng loạn, định dời ngay ống kính đi nhưng đã bị Tần Tang ra hiệu ngăn lại. Nếu lúc này mà ra vẻ hoảng hốt sẽ chỉ khiến Khúc Kim Tích nghi ngờ. Y nói mà mặt không đổi sắc: "Tôi nhận được thư mời tham gia hôn lễ của bạn học, mời cả Nhạc Nhạc cùng đi."
Khúc Kim Tích không nghi ngờ, nói thêm đôi câu, hỏi Tần Tang thích nước hoa mùi gì, định cũng mua cho y một lọ cho thành cặp thành đôi với Cổ Nhạc Nhạc.
Vượt qua kiếp nạn, Cổ Nhạc Nhạc thở phào: "Suýt thì lộ tẩy rồi."

Khúc Kim Tích và Lương San đi dạo hết các cửa hàng lớn ở nước ngoài. Ở nước ngoài Khúc Kim Tích không cần ngụy trang, gần như không ai nhận ra cô.
Nhưng chỉ là "gần như" thôi, không ngờ khi vào một cửa hàng chuyên đồ xa xỉ, cô vẫn bị nhận ra như thường.
"Chị là... Tích Tích?" Là một cặp tình nhân trẻ tuổi, cô gái nhìn cô với vẻ vừa ngạc nhiên vừa kích động, "Đúng là Tích Tích thật rồi, không ngờ lại gặp được chị ở nước ngoài, ở trong nước mà em cũng chưa gặp chị ngoài đời bao giờ đâu!"
Cô gái kích động nói: "Bọn mình chụp hình chung được không, em với cả mấy cô bạn thân đều thích chị lắm. Chị là nữ thần của bọn em đấy."
Nhận lời bày tỏ thẳng thắn nhiệt tình nhường ấy của cô gái, Khúc Kim Tích càng cười tươi hơn, quả nhiên con gái đều dễ thương như vậy.
"Đương nhiên là được."
Cô gái đã lơ đẹp bạn trai mình, vừa ra hiệu bảo bạn trai chụp hình cho mình và Khúc Kim Tích vừa hỏi: "Chị với Thính Thính cùng qua nước F du lịch hả?"
"Anh ấy không tới." Khúc Kim Tích nói.
Cô gái bỗng chuyển mắt sang Lương San. Lương San mỉm cười nhìn cảnh trước mắt. Cô gái lễ phép hỏi: "Cháu chào cô, cô giống Tích Tích quá, đứng chung với nhau cứ như hai chị em vậy."
Cô gái nghiễm nhiên cho rằng Lương San là mẹ Khúc Kim Tích.
Lương San híp mắt cười, được người khác nhận nhầm mình và Khúc Kim Tích là mẹ con nên rất vui: "Chào cháu."
Đang vui nên tiện tay đưa luôn túi đồ đang cầm cho fan.
Cô gái: "..."
Món quà quý giá thế này cô ấy không có dám nhận đâu, mẹ Tích Tích hào phóng thế!
Nhưng còn cậu bạn trai bị cô gái gạt phắt một bên thì lại chăm chăm nhìn Lương San mấy lượt, nét mặt hoài nghi cuộc đời, kế đó lôi điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm. Mấy tấm hình nhảy ra, anh chàng hết nhìn hình lại nhìn Lương San.
"!!!"
Đến khi hai bên chia tay, chàng trai mới kéo cô bạn gái đang chìm trong hưng phấn, bảo: "Em biết mẹ của nữ thần của em là ai không?"
"Mẹ của Tích Tích đẹp ghê, thảo nào Tích Tích cũng đẹp vậy, gien tốt quá mà." Cô gái đang cảm thán, nghe bạn trai nói vậy, sinh lòng ngờ vực, "Ý anh là sao?"
"Cô ấy là nữ thần thế hệ bố anh." Bạn trai cho cô gái xem hình, "Tới giờ trong phòng bố anh vẫn còn dán poster của Lương San hồi ấy đấy."
Chính vì trí nhớ khắc sâu, anh chàng mới cảm thấy trông Lương San quen mắt, lên tra thử, quả đúng là người thật!
Cô gái coi xong ngỡ ngàng: "Nên là... Tích Tích là con gái Lương San?"
"Ôi, thế chẳng phải em đã bỏ lỡ cả trăm triệu rồi?!" Cô gái tức ngực giậm chân, sau này chắc chắn không thể còn vận may thế nữa.
"Gượm đã." Cô gái nghĩ kĩ, "Tích Tích là con gái Lương San, nhưng lúc mới ra mắt chị ấy tội lắm." Cô gái là fan đã lâu, hiểu rất rõ những việc của Khúc Kim Tích khi trước.
"Có phải điều này nghĩa là từ khi ra mắt Tích Tích chỉ hoàn toàn dựa vào chính mình, không hề dựa vào Lương San, dùng chính cố gắng của bản thân để đi đến ngày hôm nay?"
"Bởi vậy," cô gái siết đấm, "Em quyết định rồi, em cũng phải tay trắng lập nghiệp, không thể cứ kế thừa tài sản của gia đình, làm một con sâu gạo thế được. Em phải học theo Tích Tích!"
Khúc Kim Tích không hề biết rằng, cô fan tình cờ gặp hôm nay đã nhận sự khích lệ từ cô và thay đổi mơ ước, thành công hóa thân từ một cô tiểu thư chẳng biết gì thành một doanh nhân khởi nghiệp.

Khúc Kim Tích và Lương San chơi ở nước ngoài mười ngày, đi qua rất nhiều địa danh nổi tiếng.
Hôm về nước, mới xuống máy bay Lương San đã nhận được tới mấy cuộc điện thoại. Khúc Kim Tích nghĩ là cô mình có việc, bèn bảo Mộc Thần tới đón đưa Lương San về trước.
"Không cần." Lương San cúp cuộc gọi, "Bạn mời cô đi dự tiệc, cháu đi cùng cả đi."
Khúc Kim Tích đành gật đầu.
Xe chạy hơn một giờ đồng hồ, tới một trang viên nhỏ. Từ đằng xa Khúc Kim Tích trông thấy bãi cỏ được trang trí sặc sỡ tươi vui, khá giống hiện trường hôn lễ.
"Có người kết hôn ạ?"
"Chắc là vậy." Xe rẽ vào khúc ngoặt, "Hoàn cảnh chỗ này được đấy."
Khúc Kim Tích gật đầu đồng tình.
Trong trang viên có hồ nhân tạo, cô trông thấy mấy con thiên nga đang nghịch nước.
Khúc Kim Tích lại ngó vào điện thoại. Sau khi xuống máy bay cô đã nhắn tin cho Thẩm Thính, giờ vẫn chưa thấy anh trả lời. Ngẩng đầu lên lại, nhận ra xe đã dừng trước một tòa nhà nhỏ kiểu Tây, ngờ vực: "Cô, ăn tiệc ở nhà người ta ạ?"
Cứ thấy là lạ là thế nào nhỉ?
"Ừm."
Khúc Kim Tích và Lương San cùng vào trong sảnh. Song bên trong chỉ có những đồ dùng hoa lệ, còn đâu chẳng bóng người.
Chủ nhà đâu?
"Cô..."
"Sao vậy?" Lương San sắp sửa lên tầng hai ngoái lại.
Khúc Kim Tích chọc chọc ngón tay vào nhau, ra chiều nghi hoặc; "Không phải cô có việc giấu cháu đấy chứ?"
"Cô thì có việc gì để mà giấu cháu." Lương San thản nhiên.
Khúc Kim Tích ôm lòng ngờ vực theo Lương San lên tầng, gặp được giáo sư Lục trên hành lang tầng hai.
"Dượng."
Giáo sư Lục tự nhiên vòng ôm vợ yêu đã gần mười ngày không gặp, chỉ vào căn phòng trước mặt, nói với Khúc Kim Tích: "Đi đi, mọi người đang chờ cháu đấy."
Khúc Kim Tích: "?"
Cô lơ ngơ đi tới trước căn phòng, mở cửa.
Nghe tiếng, người đứng bên cửa sổ ngoái lại: "Chị Thẩm, buổi trưa tốt lành."
Thẩm Thính giang hai tay ra với cô. Mọi nghi ngờ trong Khúc Kim Tích phút chốc bay biến, lao ùa vào lòng anh như cánh chim mỏi mệt về tổ.
Anh ôm chặt eo cô, cúi đầu hôn cô say đắm.
Nụ hôn kết thúc, Thẩm Thính buông cô ra, nói: "Bây giờ em có một giờ đồng hồ để thay đồ và trang điểm."
Khúc Kim Tích: "???"
Thẩm Thính lôi cô vào căn phòng bên cạnh. Trong đây là một gian chứa quần áo cực lớn, vừa đi vào, ngay đầu tiên ánh mắt Khúc Kim Tích đã bị chiếc áo cưới trên ma-nơ-canh hút lấy.
Đẹp như mộng ảo.
Dừng một chốc, mắt đảo đi, dừng trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch hình tròn. Trên bàn có ba cái hộp màu đỏ.
Vô thức lại gần, ngoái nhìn va vào ánh mắt dịu dàng của Thẩm Thính, tim lặng lẽ gia tốc.
Khúc Kim Tích mở cái hộp đầu tiên, bên trong đặt áo cưới kiểu cổ điển sậm đỏ, mỗi một hoa văn đều tỏa ra sự sang quý. Kế đó là giày thêu hoa đính đầy ngọc trai, cuối cùng là mũ phượng bằng vàng ròng, rạng rỡ bắt mắt.
Khúc Kim Tích hít thở thật chậm và nhẹ nhàng.
Cô dè dặt cầm mũ phượng lên: "Nặng quá... cái này phải tốn bao nhiêu tiền đây."
Cứ tưởng cô sẽ khen đẹp, Thẩm Thính: "..."
Suýt thì quên, trước nay vợ anh không ra chiêu như bình thường.
Thẩm Thính đi tới sau lưng cô, ôm eo cô: "Muốn mặc váy cưới hay đội mũ phượng trước?"
"Bây giờ?"
"Không thì sao?"
"Chỉ có hai chúng ta?" Khúc Kim Tích vẫn còn lơ mơ.
Thẩm Thính khẽ cười: "Các quan khách đã chờ sẵn bên dưới rồi, mặc váy cưới trước, chúng ta sẽ đi hàng bên trái trước; đội mũ phượng trước, thì sẽ đi hàng bên phải trước."
"Anh..."
"Quên cho em biết." Tiếng anh vang bên tai, thấp thoáng vẻ đùa cợt, "Trang viên này không bán, chỉ cho thuê, anh đã thuê dưới danh nghĩa em sáu năm rồi. Nếu giờ nơi này là của em, không được chủ nhân cho phép, phóng viên không vào được."
Khúc Kim Tích: "!!!"
Thẩm Thính đỡ dưới tay cô, ra hiệu cho cô nhìn con phượng hoàng nhỏ đung đưa trên chóp mũ: "Con phượng hoàng này là tự tay anh quấn vào, đừng có làm rơi."
Khúc Kim Tích quay lưng, những tin tới tấp liên hồi của Thẩm Thính làm cô ngỡ ngàng nhìn anh ngơ ngẩn, khóe mắt ươn ướt từ lúc nào.
"Không có nhà báo, không có khách mời đông đảo, chỉ có một số người thân thiết, ba bàn tiệc, không quá ồn ào. Bên trái là hôn lễ kiểu Tây, bên phải là hôn lễ kiểu Trung."
Đôi mắt sâu thẳm chứa chan tình cảm. Anh nhìn cô chăm chú, dằn từng chữ từng câu: "Chị Thẩm, hôn lễ đơn giản như vậy, chị có thích không?"
Hoàn
Thế là hết hẳn rồi nhé, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. Hi vọng các bạn đã vui vẻ khi đọc truyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.