Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 20:




Cứ thế Khúc Kim Tích trân mắt nom Thẩm Thính ăn hết bữa, lòng muốn nhắm mắt lại coi như không thấy, tuy vậy thứ mùi thơm nức luồn lách mọi ngả kia thì cứ mỗi lúc một nồng đượm. Không thể chịu nổi, cô đành phải mở mắt.
Để di dời sức chú ý, cô bắt đầu tự động chuyển những món ăn trước mặt thành những món mình ghét.
Ví dụ như rau mùi, mướp đắng, sầu riêng, cần tây, đậu bắp…
Khỏi nói chớ, hiệu quả lắm luôn. Khúc Kim Tích bắt đầu bình tĩnh lại.
“Muốn ăn không?” Khó lắm lòng mới lắng xuống, Thẩm Thính lại bỗng ngẩng đầu, thình lình hỏi vậy.
Khúc Kim Tích chỉ muốn quay phắt đầu đi làm thinh. Bất kể khuôn mặt này đẹp đẽ cỡ nào, lúc này cũng vẫn đáng ghét cùng cực!
“Tôi chôn em vào trong bát cơm, em có thể ăn được không?” Thẩm Thính nói.
Khúc Kim Tích: “???”
“Không chừng cũng được đấy.” Thẩm Thính đăm chiêu, “Em cũng không thể chắc chắn là khi nào mình sẽ biến về. Ngộ nhỡ mấy ngày sau vẫn tình trạng này, không ăn uống sẽ yếu đi đấy.”
Nghe xem, tốt bụng cỡ nào, dịu dàng biết mấy kia chứ.
Mợ nó chứ chôn cô vào bát cơm.
Anh muốn thử xem tôi có ăn được không, vậy cứ đút luôn cho tôi chẳng phải được rồi?!
Thẩm Thính đứng dậy, đi vào bếp, nom chừng là đi xới cơm.
Khúc Kim Tích: “……”
Cô có dự cảm rất tệ là trong khoảng thời gian biến thành tượng gốm này, mình sẽ bị Thẩm Thính “đày đọa” không còn ra hình người. Mệt cho cô hồi trước còn cảm thấy anh ta là người tốt QAQ
Một lát sau, Thẩm Thính đi ra khỏi bếp. Nhưng anh không mang bát ra mà cầm theo một cái muỗng, múc muỗng canh đưa tới bên miệng bức tượng gốm.
“Thử xem.” Anh nói.
Khúc Kim Tích có thể nhận thấy chiếc muỗng dí sát vào miệng. Cô hút một hơi, ấy thế nước canh thực sự có thể đi vào trong miệng!!!
Thẩm Thính đút canh cho bức tượng gốm khẽ nhướng mày, chỉ thấy nước canh trong muỗng đột nhiên giảm đi, cuối cùng hết sạch.
Khúc Kim Tích biến thành tượng gốm mà vẫn có thể ngủ, nói rõ trừ việc biến thành gốm và không thể cử động ra, những thứ khác đều không bị ảnh hưởng. Có thể lý giải điều này thành toàn thân cô đang bị nhốt chặt trong bức tượng gốm.
Người bình thường không ăn không uống nhiều nhất cầm cự được ba ngày, có nước thì có thể sống được bảy ngày. Khúc Kim Tích biến hình trong thời gian dài, mỗi khi biến hình đều không có dấu hiệu quy luật nhất định, rốt vẫn phải nghĩ cách xem cô có thể ăn được không.
May mà kết quả chứng minh suy đoán của anh là đúng.
Đút liền mấy muỗng canh, Thẩm Thính lại vào bếp xới một bát cơm, kiên nhẫn đút cho Khúc Kim Tích, thậm chí còn nhặt cả xương cá ra trước.
Khúc Kim Tích ăn tới nỗi bụng nhấp nhô liên tục. Cô phải rút lại lời chê trách Thẩm Thính trước đó. Anh chàng này quả là người tốt nhất trần đời, là người giám hộ thích hợp nhất nhất nhất!
Ăn hết một bát cơm, Thẩm Thính xới thêm bát nữa.
Khúc Kim Tích nghĩ hiếm có khi Thẩm Thính dịu dàng lại săn sóc cỡ này, bèn ăn hết cả bát này nữa.
Thẩm Thính xới cơm lần thứ ba.
Khúc Kim Tích đã no lắm rồi. Trước ánh mắt Thẩm Thính, nghĩ một hồi, cô lại há miệng.
Bát cơm thứ ba cạn đáy, Thẩm Thính lại vào phòng bếp.
Khúc Kim Tích: “……”
Ba bát, cô đã ăn ba bát rồi. Cô không có phải heo đâu nhá!
Lần này có thế nào cô cũng không ăn nổi nữa!
Đồ ăn trong muỗng không giảm đi, một nụ cười vụt lướt qua đáy mắt Thẩm Thính. Khúc Kim Tích không nhận ra, chỉ nghe thấy anh nói: “No rồi?”
“Bụng không nhỏ nhỉ.” Thẩm Thính nói, “Ba bát, giỏi đấy.”
Khúc Kim Tích ợ một hơi vì no, muốn khóc mà mắt ráo hoảnh, bụng căng chỉ muốn nằm xuống nghỉ luôn.
Cô cảm thấy là Thẩm Thính cố ý đút cho mình ăn nhiều như thế, đồng thời lại cảm thấy anh không cần thiết lãng phí nhiều thời gian cho cô ăn như vậy.
Có lẽ do cô đã nghĩ nhiều?
Bấy giờ, Thẩm Thính rút khăn giấy, lau sạch phần môi miệng của bức tượng gốm, động tác rất dịu dàng, có thể cảm giác được khăn giấy lướt qua môi mềm nhẹ. Chút hoài nghi của Khúc Kim Tích thoáng chốc bay biến —
Bất kể thế nào, Thẩm Thính cho cô ăn uống, cô nên biết ơn anh.
Chợt cô cảm thấy hơi xấu hổ, lại dùng ánh nhìn của phụ nữ săm soi gương mặt đẹp đẽ của Thẩm Thính. Thẩm Thính khi dịu dàng tỉ mẩn thực sự quá là ưng mắt, đẹp tới nỗi khiến tim cô…
Chữ “rung rinh” chưa kịp thoát ra, cơ thể đã rơi vào trạng thái mất trọng lực — Thẩm Thính nhấc đũa, treo bức tượng gốm lên.
Khúc Kim Tích nghẹn lại trong bụng, bên tai là lời giải thích của Thẩm Thính: “Hoạt động tí đã, tốt cho tiêu hóa.”
Kế đó Khúc Kim Tích cứ mãi đu qua đưa lại một cách không kiểm soát trong không trung như bàn đu dây mãi mãi không ngừng nghỉ, chốc hạ thấp chốc vút cao, cặp mắt gốm ngộ nghĩnh chớp lên tia sáng không tha thiết sự sống.
Người ta nói lòng phụ nữ, như kim đáy bể, lời này đáng lý nên đổi thành — Lòng Thẩm Thính, như kim đáy bể.
Cô đã hoàn toàn không hiểu nổi gã đàn ông điển trai mà lại như “phân liệt” tối nay rồi.

Dọn dẹp xong tất cả, xách bức tượng gốm lên chơi đu dây cho đủ, cuối cùng lòng thiện của Thẩm Thính loe ngoe trỗi dậy, cởi trói cho Khúc Kim Tích khỏi sợi dây buộc.
Khúc Kim Tích không say xe, nhưng cứ đu đưa mãi như thế, có không say thì lúc này cũng đã hơi váng vất. Nhưng không biết có phải vì “đu xích đu” hay không, ấy thế cô thật sự không thấy bụng căng í ách nữa, thậm chí còn hơi muốn ăn thêm.
Cô phát hiện Thẩm Thính lại bắt đầu săm soi mình bằng một thứ ánh mắt rất rất nặng nề, biết ngay ông chồng trên danh nghĩa này lại sắp bắt đầu chuyển chế độ thờ ơ xa cách rồi đây.
“Hành lý của em Mộc Thần đã đưa tới. Chỗ tôi không có phòng trống, chỉ còn một gian để đồ linh tinh. Ngày mai tôi sẽ bảo người ta dọn đồ ra, hai hôm nay em tạm ngủ sô pha vậy.”
“Nhưng xét tình trạng của em hiện giờ, kể cũng không cần vội.” Thẩm Thính thủng thẳng nói, “Tối nay có hai chỗ ngủ cho em chọn, sô pha và bàn trà, chọn một đi.”
Khúc Kim Tích: Đương nhiên phải là sô pha rồi!
“Xem ra em rất thích bàn trà.” Thẩm Thính nói, “Thế thì bàn trà vậy.”
Khúc Kim Tích: “……”
“Em có mang món đồ chơi hồi sáng theo không?” Dường như Thẩm Thính không hề nhận ra vẻ bức thiết sắp sửa trào ra từ cặp mắt to của bức tượng gốm, tốc độ chuyển chủ đề làm Khúc Kim Tích không tài nào bắt kịp, chỉ biết cắm đầu đi theo tiết tấu của anh.
Thẩm Thính chibi thì tất nhiên cô có mang theo, đang để ngay trong hành lý.
“Xem chừng là có mang.” Thẩm Thính đứng dậy, kéo va li của Khúc Kim Tích ra.
Khúc Kim Tích trợn mắt há mỏ. Điều làm cô ngạc nhiên không phải Thẩm Thính kéo va li của cô ra đây, mà là làm sao Thẩm Thính đoán được ý cô?
Bây giờ cô chỉ là một bức tượng gốm thôi mà!
Trong lúc cô vắt óc lo nghĩ, Thẩm Thính đã mở va li của cô ra. Trên cùng chính là Thẩm Thính chibi, được Khúc Kim Tích đặt trong ngăn lưới cùng một số món nhỏ nhỏ khác.
Thẩm Thính liếc mấy lượt, lấy bản thân bản chibi ra.
Anh nom Thẩm Thính tượng gốm, lại ngó ngó Khúc Kim Tích tượng gốm, trừ khác biệt giới tính, kiểu dáng chất liệu của Khúc Kim Tích khi biến hình đều giống Thẩm Thính chibi như khuôn đúc. Đặt hai bức tượng gốm đứng bên nhau, chiều cao y hệt.
Thậm chí cả màu sắc cơ thể cũng cực kì tương tự, thoạt trông cứ như mặc đồ tình nhân.
Thẩm Thính miết đầu ngón tay trên Thẩm Thính chibi, một chốc sau, anh đặt bức tượng gốm xuống đối diện Khúc Kim Tích, làm cô chỉ cần mở mắt là có thể thấy ngay bộ mặt chibi của Thẩm Thính.
Trong những món đồ để trong ngăn lưới, có một cái khuy áo màu vàng, nom không bắt mắt.
Mấy giây sau, Thẩm Thính lấy cái khuy đó ra. Nút khuy có vỏ ngoài ánh lên như kim loại, rìa nút có mấy vết xước, dưới đèn soi rọi trông bề mặt thấp thoáng có cát chảy gợn gạo, lấp lánh rạng ngời.
Thẩm Thính biết rõ về chiếc khuy này hơn ai hết. Anh có một bộ vest đặt may riêng, chiếc khuy này y hệt như khuy của bộ vest đó.
Mỗi một chiếc khuy đều được chế tác riêng biệt, giá cả không hề rẻ, một nút có thể ngang với tiền lương một năm của dân văn phòng bình thường.
Lần trước Thẩm Thính tham gia hoạt động bị Khúc Kim Tích cố ý ngã nhào vào, khi đó anh đã mặc bộ vest có hàng cúc này. Lần ấy sau khi Khúc Kim Tích rời đi, Thẩm Thính mới nhận ra nút cúc trên tay áo phải biến đâu mất.
Sau đó nhân viên tìm hết một lượt mà không thấy đâu, Thẩm Thính bèn không tìm nữa. Nếu không phải giờ đột nhiên trông thấy chiếc khuya này, chưa chắc anh đã nhớ được việc ấy.
Anh quay lưng lại Khúc Kim Tích, cộng thêm giờ trước mặt Khúc Kim Tích còn có Thẩm Thính chibi chắn mất tầm nhìn, do đó cô chỉ có thể nhìn thấy anh lấy cái gì đó ra khỏi va li của mình, kế đó thì trơ ra mãi không cử động.
Khúc Kim Tích soát lại kĩ càng những món đồ mình xếp vào va li, trừ những đồ dùng sinh hoạt thiết yếu cần dùng ra, hẳn cô không bỏ thứ gì có thể khiến Thẩm Thính hiểu lầm vào chứ.
Ngay cả đồ ngủ cô cũng chọn loại quần dài áo dài bảo thủ nhất, cam đoan sẽ không để xảy ra tình huống lúng túng.
Thẩm Thính rờ thấy có điều khác lạ ở mặt sau khuy áo, lật lại xem, kề sát vào mắt để nhìn — ở mặt sau trơn nhẵn của chiếc khuy được khắc một chữ, một chữ “Thính”.
Nét chữ không quá nắn nót, dấu khắc nông sâu không đều, trông như dùng thứ gì từa tựa đầu kim mà khắc ra.
Thẩm Thính thản nhiên coi thêm lúc nữa, cất khuya áo vào chỗ cũ, đóng va li lại. Kế đó anh không cho Khúc Kim Tích một cơ hội được quan sát nét mặt mình mà lập tức xách cô đặt lên sô pha, lại vào phòng vệ sinh lấy mấy cái khăn mặt gấp lại đắp lên cho cô làm chăn.
“Ngủ đi.” Anh nói.
Khúc Kim Tích không còn cách nào, đành phải bắt đầu đếm cừu. Vài giây sau, cô cảm thấy “ổ chăn” của mình bị nhét thứ gì vào.
Cố hết sức ngó mắt sang, cuối cùng cũng liếc thấy thứ được Thẩm Thính nhét vào là thứ gì — thế mà là bức tượng chibi hình anh ta.
Khúc Kim Tích: =_=
Ai muốn ngủ cùng với anh chứ!
Nhưng Thẩm Thính không nghe thấy lời khẩn cầu trong nội tâm cô. Sau khi làm xong việc này một cách rất chi săn sóc, anh tắt đèn trong phòng khách, đi lên tầng hai.
Trong bóng tối, cứ hễ nghĩ Thẩm Thính chibi đang nằm ngay bên mình, Khúc Kim Tích lại bứt rứt khó ở.
Chẳng biết đã đếm tới con cừu số bao nhiêu, lâu tới nỗi dường như cô nghe thấy tiếng tắt đèn từ tầng trên vẳng xuống, kế đó thì không biết gì nữa.

Thẩm Thính nằm mơ.
Trước mắt là một biển hoa, ngửa đầu nhìn lên là không cao khoáng đạt thăm thẳm màu ngọc bích. Tuy thế tầm mắt anh lại có điều gì là lạ, hơn nữa cơ thể cũng khác với bình thường.
Anh thử cử động.
Cảm giác nặng trịch và đơ cứng đồng thời ập tới, tốn hết sức bình sinh mới khiến mình quen với cơ thể cồng kềnh này, chậm rãi dịch đi một bước.
Cử động này khiến anh cúi đầu nhìn rõ bộ dạng mình — áo, quần và giày nom sao quen mắt, hình như đã từng thấy ở đây.
Trong một khoảnh khắc, anh bỗng sực nhớ.
Là bức tượng gốm chibi!
Anh mơ thấy mình biến thành bức tượng chibi.
Cùng lúc đó, từ bụi cỏ đằng trước có tiếng vù vù khe khẽ vẳng tới, sau đó nữa lan ra hai bên. Một bức tượng gốm quen quen rì rì đi vào trong tầm mắt.
Khúc Kim Tích.
Không chỉ mơ bản thân biến thành bức tượng chibi, anh còn mơ thấy Khúc Kim Tích cũng biến thành tượng giống vậy.
Thẩm Thính nghĩ mà khóc dở mếu dở.
Anh nhìn Khúc Kim Tích, lòng manh nha tò mò. Khúc Kim Tích trong mơ sẽ làm gì đây.
Ngay giây sau, bức tượng gốm nọ cũng trông thấy anh. Hình như nó sững ra chốc lát, liền ngay sau đó nhấc chân lao phăm phăm về phía anh, bổ nhào vào người anh.
Hai bức tượng gốm va mạnh vào nhau, phát ra thứ tiếng lanh lảnh mà rất vang.
Thẩm Thính chỉ nghe một tiếng cốp, hình như tay phải anh đã vỡ mất một mảnh. Khúc Kim Tích cũng nhận ra điều này, bắt đầu tấn công mạnh bạo vào cánh tay anh.
Cạch
Rắc
Cạch cạch
Rắc rắc
……
Ráng ban mai lùa vào qua khe cửa sổ, tiếng chuông báo thức vang lên từng lần từng lần. Người đàn ông điển trai trên giường cuối cùng đã mở mắt, trở người ngồi dậy, tắt báo thức, hàng mày cau chặt.
Anh nâng tay lên, ngần ngừ hai giây, xắn tay áo, lập tức trông thấy trên bắp tay có mấy vết bầm tím rõ là bắt mắt.
Thẩm Thính: “…………………………”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.