Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 34:




Khúc Kim Tích buồn thương một lát, xua tan những cảm xúc của nguyên chủ, nhanh chóng trở về bình thường. Hoàn thành cảnh quay với Dụ Đồng, kế tiếp là cảnh diễn đông người lấy nam chính nữ chính là chủ chốt.
Người ở trường quay rất đông. Khúc Kim Tích vào một góc nhỏ, vừa làm tóc vừa nhân thể đọc kịch bản. Cảnh diễn của cô với Thẩm Thính không vấn đề gì, nhưng còn cảnh với Từ Nam Nam...
Từ Nam Nam là ảnh hậu, tuy đã vì kết hôn mà rời khỏi showbiz thì địa vị vẫn còn nguyên đó. Hơn nữa sau khi ly hôn Từ Nam Nam được chia một khoản tài sản lớn, cho dù không đóng phim, số tài khoản đó đã đủ cho Từ Nam Nam sống thoải mái cả đời.
Nghe đâu trong "Mưu trang", Từ Nam cũng có bỏ vốn một phần, vì vậy từ trên xuống dưới đoàn phim nào có ai dám không lễ độ với Từ Nam Nam?
Còn Khúc Kim Tích thì ngay cảnh diễn chung đầu tiên đã xông lên đánh Từ Nam Nam.
Xét từ tất cả các mặt thâm niên, thân phận, địa vị, Từ Nam Nam đều là tiền bối. Cảnh diễn này, chỉ cần Khúc Kim Tích sơ sẩy một chút thôi sẽ tự rước lấy phiền phức cho mình.
Huống hồ trực giác còn mách bảo Khúc Kim Tích, Từ Nam Nam có địch ý với cô – từ lần trước ở nhà hàng đối phương cố ý nhắc tới cô trước mọi người là đã có thể nhận thấy điều này.
Không lâu sau, cô nghe phía ngoài có người nói: "Thầy Thẩm và cô Từ đến rồi."
"Thầy Thẩm đẹp trai quá đi mất."
"Hình như anh ấy cười với mình kia."
"Làm gì có cửa, cô đừng giở cái tật mê trai nữa."
"Cô Từ dịu dàng ghê, cô ấy mới dặn tôi cẩn thận kẻo ngã đó."
"Tôi mới nhận ra người càng nổi tiếng càng không có thói kênh kiệu, cô Từ còn là ảnh hậu đó, mà coi xem bình dị cỡ nào."
"Vậy mới có nhiều người thích cô ấy vậy chứ, tất nhiên phải thế rồi."
......
Khúc Kim Tích nghe thấy một tiếng cười trào phúng, tiếng cười vang ngay bên cạnh. Cô chậm rãi quay sang, ghế trống bên tay phải đã có một người ngồi. Đó là một cô gái trẻ tuổi, ấy nhưng lại chải kiểu đầu phu nhân đứng đắn.
Cô nhớ ra người này.
Người này tên Mạnh Nghệ, từng đóng mấy bộ phim truyền hình, năm kia vụt lên nhưng hai năm gần đây thì không có tác phẩm nào nổi bật, xét về độ nổi còn thua cả hạng sao tép riu scandal đầy mình như Khúc Kim Tích.
Mạnh Nghệ không lớn tuổi nhưng lại đóng vai mẹ của Từ Nam Nam trong "Mưu trang", cảnh diễn không nhiều, mấy hôm trước từng gặp, còn trao đổi mấy câu.
"Cô chính là Khúc Kim Tích?"
"Ừm."
"À."
......
Trên đây chính là đối thoại của họ khi đó.
Lúc này các nhân viên đều khen Từ Nam Nam không hết lời, tiếng cười của Mạnh Nghệ xen lẫn trong đó, dầu không quá rõ ràng nhưng ai bảo Khúc Kim Tích lại có đôi tai rất tinh.
Mạnh Nghệ nhìn sang. Khúc Kim Tích đáp lại một nụ cười lễ phép.
"Là cô à." Mạnh Nghệ chậc một tiếng, "Cô không cảm thấy đám người này giả tạo lắm ư, sao không khen cô ta lên trời luôn đi?"
Khúc Kim Tích để ý thấy rõ ràng chàng trai đang làm tạo hình cho Mạnh Nghệ cứng người lại, trợ lý của Mạnh Nghệ đứng bên cạnh cũng điên cuồng nháy mắt với nghệ sĩ nhà mình, đồng thời ném cho Khúc Kim Tích một ánh nhìn xin lỗi bất lực.
Trong nhóm sáng tạo chính của đoàn phim, trừ Khúc Kim Tích, các diễn viên khác đều có trợ lý.
Khúc Kim Tích không đáp lời này. Cô lặng lẽ thôi nhìn, mắt nhìn thẳng ra chiều bé ngoan nghe lời.
Mạnh Nghệ liếc cô một cái: "Nếu tôi là cô, bây giờ tôi sẽ đi tìm đạo diễn, tốt nhất là bỏ cảnh tát tai này đi hoặc đổi thành cảnh khác."
Khúc Kim Tích cau mày.
Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tải phi lợi nhuận tại địa chỉ duonglam,design,blog và watt3d @namonade của người dịch, xuất hiện ở nơi khác đều là trang đăng lại trái phép và sẽ có sai sót. Đọc truyện ở trang đăng lại trái phép là bạn đang giết chết đam mê và nhiệt huyết dịch truyện của người chuyển ngữ.
Đổi cảnh tại trường quay là việc bình thường, nhưng ai cũng biết một vai nữ hai như cô thì làm gì có quyền nói chuyện, cô đi tìm Hà Chiếu đòi đổi cảnh? Lý do là gì?
"Bà cô con ơi, bà đừng nói nữa có được không vậy." Trợ lý của Mạnh Nghệ không nhịn nổi nữa, kề sát tai Mạnh Nghệ nói nhỏ.
Mạnh Nghệ hừ lạnh một tiếng: "Cô nghe hay không thì tùy."
Kế đó không nói gì nữa.
Chưa để Khúc Kim Tích kịp nghĩ rõ ràng, Từ Nam Nam đã đi vào căn phòng trang điểm ồn ào này. Không chỉ Từ Nam Nam vào, Thẩm Thính cũng vào theo.
Cả phòng trang điểm sôi trào, tiếng bàn tán vang lên xôn xao. Khúc Kim Tích liếc nhìn ra bên ngoài, người đông quá, chỉ nghe được mỗi tiếng nói từ Từ Nam Nam, không nghe được tiếng Thẩm Thính.
Cô ngồi im, tiếp tục làm tạo hình.
Sau đó nữa, cô nghe thấy —
"Khúc Kim Tích ở đâu ấy nhỉ?" Giọng nói dịu dàng mát rượi vang lên.
"Cô Từ, cô Khúc đang làm tạo hình bên này."
Đám đông tách ra, Từ Nam Nam mặc sẵn đồ diễn đi tới.
Người ta là người có địa vị, là nữ chính, là tiền bối, Khúc Kim Tích đứng dậy: "Cô Từ ạ."
"Không cần khách sáo vậy đâu. Em ngồi đi, chị chỉ qua xem thử cô bé lát nữa sẽ diễn cùng mình thôi." Tuy tuổi đã quá ba mươi nhưng vì chăm sóc tốt, da dẻ Từ Nam Nam vẫn căng mịn bóng nước, khuôn mặt xinh đẹp sắc sảo, thoạt trông chỉ như gái hai mươi. Gọi Khúc Kim Tích là cô bé tự nhiên thể hiện được sự thân thiết của tiền bối với vãn bối, để người ta nghe thấy cũng chỉ cho rằng Từ Nam Nam thân thiện dịu dàng.
Không thể nghĩ được rằng tốt xấu Khúc Kim Tích cũng là nữ hai, có không ít cảnh diễn cùng nam chính nữ chính. Từ Nam Nam đã đọc kịch bản, tất nhiên đã biết về Khúc Kim Tích.
Từ Nam Nam chỉ lớn hơn Khúc Kim Tích có vài tuổi, dùng xưng hô "cô bé" chẳng qua chỉ để nói cho mọi người biết là Khúc Kim Tích và mình không ở cùng một cấp bậc.
"Trước kia hợp tác với những diễn viên khác toàn là chị đánh người ta, ở ngoài đời cũng chưa bị đánh bao giờ. Lần này phải chịu đánh, kể cũng là một trải nghiệm mới." Từ Nam Nam tiếp tục cất giọng dịu dàng, "Đợi lát nữa chính thức quay, em không cần nể mặt chị, cứ đánh thật là được, thế thì mới có thể tạo ra hiệu ứng chân thật nhất."
Lời này vừa dứt, không ít người để lộ vẻ mặt không nỡ. Có một số là fan của Từ Nam Nam thì thậm chí còn ra vẻ đau lòng, ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích đã có biến đổi.
Diễn viên quả là một nghề nghiệp cực nhọc. Để hoàn thành tốt cảnh quay, bị đánh bị thương là việc khó tránh khỏi.
Còn một số người ngoài đời xách giày cho Từ Nam Nam cũng chẳng xứng, lại muốn đánh cả Từ Nam Nam trong phim.
Khúc Kim Tích: "..."
Thẩm Thính đứng ở cách không xa. Khúc Kim Tích nhìn sang hướng anh, lòng có quyết định, bèn cười nói: "Cô Từ, thật ra em đang muốn tìm cô đây."
"Có việc gì vậy?" Từ Nam Nam nói, "Không sao, miễn là việc có thể giúp được, chị sẽ làm hết sức."
"Ban nãy em đã đọc kĩ kịch bản, thấy sở dĩ Tạ Trường Tịch đánh Khương Thiện Vi là vì theo lệnh hoàng đế. Nhưng với tính cách của Tạ Trường Tịch, Khương Thiện Vi là người sư huynh cô ấy tôn trọng, chắc chắn trong lòng cô ấy sẽ suy nghĩ tìm một phương cách vẹn toàn, chưa hẳn đã buộc phải đánh Khương Thiện Vi."
Ánh mắt Từ Nam Nam chớp lên: "Ý em là... muốn đổi cảnh này?"
"Tất nhiên không phải." Khúc Kim Tích không hoang mang, trả lời, "Ý của em là, cảnh tát tai có thể bỏ đi, sau đó lời thoại của em sửa đi đôi chút, của, của anh Thẩm với những thầy cô khác thì vẫn giữ nguyên."
Từ Nam Nam: "Việc này chỉ chị nói thôi cũng vô dụng, phải được đạo diễn đồng ý đã."
"Lát nữa em đi tìm đạo diễn." Khúc Kim Tích cười ngoan hiền, kế đó vỗ ngực, "Cô Từ xinh đẹp lại dịu dàng như thế, em thực sự không dám ra tay với cô đâu. Ngộ nhỡ không khống chế được sức lực mà làm cô bị thương, fan của cô sẽ ăn thịt em luôn mất."
Cô nói câu này bằng giọng điệu tươi sáng vui vẻ, Từ Nam Nam lại đâm không biết đáp trả thế nào, cuối cùng chỉ khách sáo thêm mấy câu rồi rời khỏi phòng trang điểm.
Từ Nam Nam đi rồi, Thẩm Thính cũng đi theo, mọi người lại bắt đầu xì xào buôn chuyện Thẩm Thính đi cùng Từ Nam Nam.
Khi mới ra mắt Thẩm Thính và Từ Nam Nam đã hợp tác đóng một bộ phim, trở thành cặp đôi tình đầu trong mắt bao người, vô số fan thật lòng hi vọng được thấy họ trở thành cặp đôi đời thật.
Bây giờ nhìn, khả năng này là rất cao.

Khúc Kim Tích mặc kệ tiếng bàn tán xung quanh. Đợi mọi người tản đi ai lo việc nấy, Mạnh Nghệ nói một câu: "Cô cũng không ngốc nhỉ."
Khi Từ Nam Nam và Thẩm Thính tới, suốt quá trình Mạnh Nghệ chỉ ngồi yên trên ghế bấm điện thoại, ngay cả khi Từ Nam Nam chủ động chào hỏi cũng chỉ ngẩng đầu, môi nhếch nửa gọi một tiếng "con gái".
Tất nhiên Từ Nam Nam rất dễ chịu hùa theo lời Mạnh Nghệ, gọi một tiếng "mẹ".
Nghĩ tới vụ này, Khúc Kim Tích lại buồn cười.
Có thể khẳng định: Mạnh Nghệ rất ghét Từ Nam Nam, ghét cay ghét đắng.
Cô không nghĩ sâu việc Mạnh Nghệ lấy can đảm từ đâu mà dám thái độ với Từ Nam Nam, cười bảo: "Cảm ơn chị đã nhắc trước."
Bất kể mục đích của Mạnh Nghệ là gì, đổi cảnh diễn tát tai này vẫn là việc chỉ lợi chứ không hại cho Khúc Kim Tích.
Từ Nam Nam là tiền bối, cho dù là trong phim, đánh Từ Nam Nam chỉ vì kịch bản yêu cầu – nếu sau này Từ Nam Nam khóc lóc khó chịu hoặc vờ như mặt bị vấn đề gì, chỉ một phong thanh tin tức để lộ thôi cũng đã nghiêm trọng hơn hẳn sự việc Khúc Kim Tích ngã vào Thẩm Thính khi trước.
Việc kia chỉ là ké chút danh tiếng của Thẩm Thính, có chăng là cách thức khiến người ta hơi gai mắt.
Còn việc này thì sẽ bị nói thành ác độc, ganh ghét với khuôn mặt của Từ Nam Nam, muốn nhân cơ hội này hủy mặt người ta, một ả râu ria không quyền không thế mà dám ngông cuồng tới vậy?
Hậu quả sẽ thế nào, khỏi cần nghĩ cũng đã rõ.
— Chỉ cần Từ Nam Nam muốn chỉnh cô, không thiếu gì cách.
Tất nhiên, những điều trên chỉ là phỏng đoán. Nhưng trong đoàn phim có người âm thầm ngáng chân cô, bây giờ vẫn chưa biết kẻ đó là kẻ nào, cứ phòng trước mọi tình huống bất lợi là tốt nhất.
"Không liên quan tới tôi." Mạnh Nghệ nguýt mắt, "Tôi cũng chả ưa gì cô, đừng có mà bắt quàng làm họ."
Khúc Kim Tích: "..."

Tạo hình xong, Khúc Kim Tích đi tìm đạo diễn, tìm một vòng thì gặp Biên Nguyên, được sự trợ giúp của Biên Nguyên cuối cùng tìm được đến góc này.
Thẩm Thính cũng có mặt.
"Cô Khúc." Tần Tang nhìn thấy Khúc Kim Tích trước tiên, nở cười ra đón.
Biên Nguyên: "???"
Biên Nguyên là trợ lý của Hà Chiếu, bình thường hay qua lại với Tần Tang. Tần Tang cũng hệt như sếp mình, nổi tiếng với bản mặt trơ trơ như gỗ, có từng thấy y cười kiểu ấy bao giờ, mà nay đối tượng y cười còn là... Khúc Kim Tích.
Liếc thấy sắc mặt Biên Nguyên, Tần Tang khụ thầm một tiếng, giấu biểu cảm trở về bình thường, không nói chuyện với Khúc Kim Tích, đứng gọn sang một bên như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Biên Nguyên: "??????"
Cái phản ứng này lại càng giấu đầu lòi đuôi đấy nhá.
Biên Nguyên dòm dòm Khúc Kim Tích, lại ngó ngó Tần Tang.
Khúc Kim Tích cúi gằm đầu, thông minh im lặng.
"Đạo diễn, cô Khúc tìm." Nói dứt lời, Biên Nguyên ôm một bụng nghi hoặc rời đi.
Hà Chiếu và Thẩm Thính đang thảo luận về bộ phim, Khúc Kim Tích nghe thấy biết vậy. Hà Chiếu ngẩng đầu: "Có chuyện gì?"
Khúc Kim Tích kể rõ tình hình một cách ngắn gọn, Hà Chiếu nghe xong cau mày: "Cách nghĩ của cháu quả thật không tệ, nhưng điểm xung đột của cảnh diễn này chính là ở cái bạt tai ấy, cần có nó để đẩy xung đột lên cao, cháu hiểu chứ?"
Khúc Kim Tích đang định nói, Thẩm Thính đã thản nhiên chen lời: "Một cái bạt tai thì phiến diện quá, không bằng sửa lại thoại của cháu với cô ấy, để cháu chất vấn cô ấy, đẩy xung đột lên cao."
Hà Chiếu: "..."
Đây có còn là Thẩm Thính ông biết không?
Ông nhìn Thẩm Thính với một vẻ như là kinh ngạc. Thẩm Thính vẫn bộ mặt thản nhiên, không phát giác bất cứ biểu cảm nào.
Đúng lúc ấy.
"Đạo diễn, có Dụ Đồng tìm."
Dụ Đồng đi tới.
Có lẽ không ngờ Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đều ở chỗ này, Dụ Đồng chững lại giây lát, kế đó bình tĩnh bước lại: "Đạo diễn, thầy Thẩm."
Ngó lờ Khúc Kim Tích.
Những người khác không chú ý, chỉ Thẩm Thính là khẽ nheo mắt.
"Cậu lại có chuyện gì nữa." Hà Chiếu hỏi.
Trong cảnh này, Dụ Đồng đóng vai hoàng đế cũng tham diễn. Y nói: "Cháu cảm thấy hoàng đế sai khiến Tạ Trường Tịch tát Khương Thiện Vi một cái chỉ là để ra oai với quốc sư, điều này không thực sự hợp lý."
Hà Chiếu nhìn y, lại nhìn Khúc Kim Tích, cuối cùng nhìn Thẩm Thính.
Mấy giây sau, ông nói: "Nên là... cả ba cô cậu đều không muốn để Tạ Trường Tịch tát Khương Thiện Vi chứ gì."
Dụ Đồng ngẩn người, không nhìn Khúc Kim Tích, ánh mắt vô thức hướng sang Thẩm Thính. Thẩm Thính giãn rộng đôi mày, giọng nói bình thản: "Chỉ đang bàn xem cách nào là hợp lý hơn thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.