Sáng sớm tới trường quay, thợ trang điểm và stylist bắt đầu bận rộn.
"Thầy Thẩm, bọn tôi dán mũ trùm đầu nhé." Stylist lấy lưới trùm tóc bọc hết tóc Thẩm Thính vào trong, dán keo vào mép mũ đội đầu, cẩn thận dán mũ lên đầu Thẩm Thính.
Khi mũ trùm được dán lên đầu, người trong gương phút chốc biến thành quốc sư đại nhân được muôn người kính ngưỡng.
Stylist nhặt cây trâm ngọc bên cạnh lên.
Đoàn phim nhiều tiền, chịu bỏ vốn đầu tư phục trang đạo cụ, mỗi món đạo cụ nghệ sĩ dùng đa số đều là hàng đặt làm riêng.
Ví dụ cây trâm ngọc này. Nó đại diện cho quốc sư, được thiết kế điêu khắc riêng biệt, giá cả không hề rẻ.
"Dùng cây này đi." Stylist mới định cắm cây trâm kia lên, Thẩm Thính bỗng lấy từ tay áo ra một cây trâm ngọc giống y hệt.
Stylist và thợ trang điểm đồng loạt ngớ người.
Hai người nhìn nhau một cái, mặt mày nghi hoặc muốn hỏi nhưng lại không dám.
Rõ ràng đã có sẵn trâm, trâm vẫn yên lành không hư hỏng, tại sao thầy Thẩm phải làm một cây khác giống y nhỉ.
Nhưng đây là yêu cầu của Thẩm Thính, dẫu nghi vấn đã sắp tràn khỏi gương mặt, stylist cũng chỉ đành đặt cây trâm của đoàn phim xuống, nhận cây trâm Thẩm Thính đưa.
Trâm mới vào tay, stylist đã biết tuy có bề ngoài không hề sai khác, chất liệu của cây trâm ngọc này lại khác biệt hoàn toàn.
Cây trâm này cầm nặng tay hơn, sờ vào trơn láng hơn, cầm trong tay thấy mát rượi, cứ như được điêu khắc từ ngọc quý mà thành.
Trong óc stylist bật ra một câu hỏi: Sự khác biệt giữa hàng thật và hàng nhái.
Cây trâm của Thẩm Thính là hàng thật.
Cây của đoàn phim là hàng nhái.
Khúc Kim Tích cam chịu số phận, chấp nhận sự thật mình phải ở trên đầu Thẩm Thính cả một ngày.
Tạo hình trang điểm xong, Thẩm Thính vào phòng bên cạnh thay đồ diễn, có mấy nhân viên đoàn phim bu vào thay giúp anh.
Mấy cô gái tuổi còn khá trẻ, cô nào cô nấy không giấu được hưng phấn trong mắt – thay đồ cho Thẩm Thính, quả thật đáng để hưng phấn.
Tới nỗi Khúc Kim Tích trông mà không thể không than thở thế giới của những cô nàng hám sắc.
Bối cảnh vẫn chưa dựng xong, khi Thẩm Thính tới, Hà Chiếu đang giảng cảnh quay cho Dụ Đồng. Cảnh này là cảnh diễn cặp giữa Dụ Đồng và Thẩm Thính.
"Cháu tới đúng lúc lắm." Hà Chiếu nói, "Trước khi chính thức quay, hai đứa tập trước một lần. Hoàng đế, phải chú ý cảm xúc của bản thân, lúc này cậu không còn ỷ lại và sùng kính quốc sư nữa, thay vào đó là bất mãn và nghi kị. Nhưng cậu lại không thể không nhờ vào quốc sư nâng đỡ. Những thứ ấy cậu đều phải nín nhịn trong lòng, ánh mắt thấp thoáng để lộ mình đã kính lại cũng hận quốc sư."
Dụ Đồng gật đầu trịnh trọng: "Đạo diễn Hà, cháu hiểu rồi."
Hà Chiếu không có gì để chỉ đạo Thẩm Thính. Ông liếc nhìn Thẩm Thính, đang định nói ánh mắt bỗng chạm vào cây trâm ngọc trên đầu anh: "Trâm bị sao vậy, không phải cây lúc trước?"
Thẩm Thính: "..."
Ngay cả Khúc Kim Tích cũng thất kinh. Là đạo diễn, ngày ngày bận rộn như chong chóng với đoàn phim, ông ấy đã làm thế nào để nhận ra cây trâm này không giống với cây trước đó.
Rõ ràng ngoại hình y hệt mà.
"Cháu nhờ người làm một cây giống hệt cây gốc, sau này cất giữ lại." Thẩm Thính thản nhiên đáp, "Sao bác nhận ra được?"
Hà Chiếu nói một câu: "Nó phát sáng kìa."
Ông không hỏi nhiều việc cây trâm. Thẩm Thính tự bỏ tiền điêu khắc một cây trâm ngọc mới là tự do của anh. Chỉ có Khúc Kim Tích nghe hết lời Hà Chiếu là cố gắng muốn xem xem chỗ nào trên người mình đang phát sáng.
Cố gắng suốt buổi, hết hơi cũng chỉ quay được nửa vòng trong tóc Thẩm Thính, chẳng những không nhìn được gì thì thôi mà còn làm tầm nhìn thay đổi, chỉ còn cách thành thật dùng sức thêm bận nữa, hồng hộc quay tròn về vị trí ban đầu.
Trong một thoáng lơ đễnh ngẩng đầu, lướt mắt qua đỉnh đầu Thẩm Thính, Dụ Đồng bỗng cau mày: Sao y lại trông thấy cây trâm trên đầu Thẩm Thính đang chuyển động?
Nhìn kĩ lại, cây trâm nằm im lìm lặng lẽ, không có điều khác lạ.
Chắc nhìn nhầm rồi, y nghĩ.
Lúc đầu Khúc Kim Tích còn quan sát thích thú lắm, lúc sau nhìn mệt rồi, nhắm luôn mắt chìm vào giấc ngủ. Ngủ một giấc tỉnh lại, mơ màng hé mắt đã nghe thấy giọng nói của Từ Nam Nam.
"... Thiên hạ này vốn nên là của chàng chứ không phải của họ Tiêu. Chàng mưu tính cho y nhiều như thế, y có từng cảm kích chàng không? Y đã bị quyền lực che mờ đôi mắt. Y đã có ý lấy mạng chàng!"
Khúc Kim Tích bất chợt bừng tỉnh, phát hiện Thẩm Thính đã đổi cảnh. Giờ đang quay cảnh diễn giữa anh và Từ Nam Nam.
Không ngờ cô đã ngủ lâu tới vậy.
Khúc Kim Tích hơi hơi xấu hổ. Cô không trông thấy nét mặt Thẩm Thính, lại có thể trông rõ Từ Nam Nam ở ngay kề cận. Sau đó cô phát hiện Từ Nam Nam muốn lại gần Thẩm Thính, Thẩm Thính tránh đi.
Từ đó biết được, nếu Thẩm Thính không muốn cho nữ giới tiếp cận, chẳng cô nào có thể lại gần anh.
Bảo sao lúc trước mãi mà nguyên chủ không thành công.
Cảnh diễn kết thúc, trong lúc giải lao dặm lại lớp trang điểm, lần đầu tiên thấy Từ Nam Nam không mò tới Thẩm Thính bắt chuyện mà đi tìm Hà Chiếu.
Thẩm Thính thì rút cây trâm ngọc trong tóc ra, đặt thẳng đứng trên bàn.
Cứ đối diện mặt anh, Khúc Kim Tích lại nhớ ngay tới cảnh tượng bị Thẩm Thính đè dưới gối đầu đêm qua.
— Một gã đàn ông có tuổi để báo thù việc cô nghi ngờ hông mình không bình thường mà tàn nhẫn không cho cô ngủ ngon giấc, đè nặng cô dưới gối đầu, mình thì đặt đầu đè lên trên gối.
Hại cô đi ngủ nằm mơ, mơ thấy mình biết thành Tôn Ngộ Không, bị ngọn Ngũ Chỉ Sơn đè cứng nguyên đêm.
Phim trường đông người, tất nhiên Thẩm Thính sẽ không nói chuyện với một cây trâm ngọc. Anh táy máy cây trâm ngọc trong tay, chốc thì xoay tròn cây trâm, chốc lại lấy đầu trâm nhọn chọc chọc vào đùi.
Tới nỗi người bên cạnh trông mà tim dâng tận họng, chỉ sợ anh làm hỏng luôn cây trâm.
Khúc Kim Tích: "..."
Tuy là hơi chóng mặt tí, nhưng vận động thế này cô lại cảm thấy dễ chịu hơn lúc trước.
Vốn dĩ cô định bẻ gãy mình luôn để biến trở về, nhưng Thẩm Thính không cho cô cơ hội đó.
Cứ nghĩ tối nay còn có cảnh quay, sớm muộn cũng phải chịu nỗi đau gãy lìa để biến về, cô lại muốn dồn hết sức lực, chĩa đầu nhọn đâm hết sức vào đầu Thẩm Thính.
— Có câu nói chết sớm siêu sinh sớm, cô biến về sớm cũng còn dễ chịu hơn ở mãi trên đầu Thẩm Thính.
Hiềm nỗi cứ động hổng có được, chỉ còn nước mặc Thẩm Thính táy máy QAQ.
"Nghe nói cây trâm này là anh tự đặt làm riêng, thích nó thế cơ à, lần nào nghỉ ngơi cũng phải lấy ra nghịch." Từ Nam Nam lại một lần chủ động tới bắt chuyện.
Bên cạnh Thẩm Thính có ghế, Từ Nam Nam ngồi xuống đó, chống cằm mỉm cười nhìn Thẩm Thính. Thẩm Thính ừ khẽ một tiếng, quay cây trâm sang hướng Từ Nam Nam.
Từ Nam Nam thấy anh để ý tới mình, nụ cười thêm đậm, nhìn cây trâm ngọc nói: "Tuy là giống hệt cây trâm anh đeo khi trước nhưng chất liệu cây này phải tốt hơn nhiều, cũng đẹp hơn nữa. Làm từ ngọc gì vậy? Để em cũng về đặt khắc một cây làm kỉ niệm."
Thẩm Thính: "Cô cảm thấy là loại ngọc nào?"
Từ Nam Nam nghĩ một lát, nói: "Hòa Điền?"
Thẩm Thính chỉ cười không nói. Từ Nam Nam cho là mình đã đoán đúng, lại thấy Thẩm Thính cúi đầu ngắm cây trâm, khóe môi cong lên vui vẻ, cõi lòng đang hân hoan mừng rỡ phút chốc bị một thứ cảm xúc ê ẩm bủa vây.
Đến một cây trâm chẳng qua chỉ có chất lượng khá tốt thôi Thẩm Thính cũng thích được, cớ gì lại không thích mình?
Nghĩ đến ấy, Từ Nam Nam liếc nhìn cây trâm ngọc, dò hỏi: "Em xem thử được không?"
"Xin lỗi." Thẩm Thính nói: "Đạo diễn gọi bắt đầu rồi."
Đoạn anh giắt cây trâm lên đầu, đứng dậy đi khỏi chỗ ngồi. Từ Nam Nam ngồi ngây tại chỗ.
Thẩm Thính thoáng cau mày, giấu kín cảm xúc, bắt mình tập trung vào đóng phim.
— Ban nãy trong một khoảnh khắc anh đã không kiểm soát được mình, khoe cây trâm ngọc do Khúc Kim Tích biến thành cho Từ Nam Nam với một chút đắc ý. Hành động này không phù hợp với tính cách anh.
Tất nhiên Khúc Kim Tích không thể biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Thính, cũng không hay giờ đã mấy giờ, nhưng cô thì tám giờ tối còn có cảnh đó!
Đúng trong lúc ấy, có mấy người bỗng chạy xộc tới, một trong số đó hốt hoảng la: "Đạo diễn Hà, tôi là người của đoàn phim bên cạnh. Đoàn phim bọn tôi bị hỏa hoạn, nhưng trước cửa lại có xe chắn lối, xe cứu hỏa tạm thời không vào được, bọn tôi mượn ít người tới dập lửa được không?"
Trong trường quay không chỉ có một đoàn phim đang ghi hình, nhiều thời điểm còn có tới mấy đoàn phim cùng làm việc, thi thoảng còn phải dùng chung một khu.
Hỏa hoạn là việc lớn.
Hà Chiếu lập tức cho sắp xếp điều người sang đoàn phim bên cạnh giúp đỡ.
"Nhớ chú ý an toàn."
Người bị mượn đi hơn nửa, tạm thời không thể tiếp tục ghi hình. Không lâu sau đã nghe nói trong đoàn phim bên cạnh có diễn viên bị thương. Tuy rằng đoàn phim mình không việc gì nhưng hai đoàn phim vẫn ở gần nhau, mọi người đều thấy lo sợ, bàn tán xôn xao.
Thẩm Thính về phòng riêng tẩy trang.
Tin đoàn phim bên cạnh gặp hỏa hoạn đã lan truyền trên mạng, lên cả hotsearch. Tần Tang tiện tay vào xem, trông thấy một cái tên quen quen.
Y cau mày ngẫm nghĩ, mấy phút sau bước lên một bước, liếc nhanh cây trâm ngọc bị Thẩm Thính cầm nắm xoay nghịch, khẽ giọng gọi: "Tiên sinh."
Thẩm Thính ngước mắt. Cả hai nhìn nhau. Chốc sau Thẩm Thính đặt cây trâm xuống bàn trang điểm, đứng dậy tới sát góc phòng. Bản dịch này chỉ đăng duy nhất tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Khúc Kim Tích: "???"
Này là đang tránh cô bàn chuyện bí mật đó hả?
Tần Tang đưa điện thoại cho Thẩm Thính. Thẩm Thính lia mắt qua màn hình —
"Mạnh Thiên Hạo bị bỏng."
"Người bị thương ở đoàn phim bên cạnh là tên đó?" Thẩm Thính đanh mặt hỏi.
Tần Tang gật đầu.
Việc giữa Khúc Kim Tích và Mạnh Thiên Hạo chỉ cần tra sơ khắc rõ, Tần Tang cũng đã đắn đo rất nhiều mới báo chuyện này lên.
Thẩm Thính bấm vào hình ảnh trong hotsearch. Mạnh Thiên Hạo bị thương khá nặng, tiêu đề viết là đang được cấp cứu. Anh không có ấn tượng gì với Mạnh Thiên Hạo, thậm chí không hề đặt người này không lòng.
Ánh mắt nặng nề quét qua mấy tấm hình, Thẩm Thính ngồi trở về ghế, dựng thẳng cây trâm ngọc lên.
Khúc Kim Tích: "?"
Thẩm Thính khẽ giọng nói: "Cố chịu."
Anh đặt cây trâm ngọc lên mép bèn trang điểm, ngón tay thon dài ngần ngừ giữa không trung thoáng giây, cuối cùng rời mắt đẩy trâm rơi xuống.
Trâm ngọc gãy lìa, làm vang tiếng nứt vỡ lanh lảnh.
Cơn đau quen thuộc lan khắp cơ thể, Khúc Kim Tích cựa khẽ cánh tay, biết mình đã biến trở về. Chờ cho cơn đau lắng dịu, cô thở ra một hơi, mở mắt va ngay vào ánh mắt Thẩm Thính.
Cô vô thức nhoẻn cười, vươn vai duỗi người, hoạt động cơ thể hơi tê cứng.
Thẩm Thính: "..."
Lẳng lặng rụt bàn tay đang định đỡ cô dậy, Thẩm Thính chìa màn hình điện thoại cho cô xem. Khúc Kim Tích nhìn màn hình: "Ế, diễn viên đó bị thương nặng quá."
Thẩm Thính trượt sang hình khác, hình ảnh lúc bình thường của diễn viên nọ. Khúc Kim Tích quan sát thật kĩ, bừng tỉnh: "Người bị thương là Mạnh Thiên Hạo???"
Bầu không khí bỗng trở nên rất lạ. Tần Tang căng mình cất tiếng: "Cô Khúc, nếu cô muốn tới bệnh viện thăm..."
"Từ từ đã." Khúc Kim Tích giơ tay, "Tôi đi bệnh viện làm gì cơ?"
Đến đây thì Khúc Kim Tích đã hiểu được biểu cảm cao thâm khó dò của Thẩm Thính đây là có ý gì, cho rằng cô sẽ đau khổ buồn bã vì Mạnh Thiên Hạo bị thương ư?
"Anh Thẩm, anh quên rồi hả, tên của hai chúng ta ở trên cùng một tờ đăng ký đó." Khúc Kim Tích siết nắm đấm, lòng sục sôi kích động, buột miệng nói: "Anh là chồng em, những người đàn ông khác em đều không quen biết!"
Dứt lời, phòng trang điểm lặng im như đã chết. Tần Tang: "..."
Mị thì không phải đàn ông ư.