Thẩm Thính cúp điện thoại, cau chặt mày. May mà anh chỉ mới xuống giường, vẫn chưa đi tới trường quay.
Mở hộc tủ cạnh giường, bên cạnh có một tấm thẻ phòng – thẻ phòng của Khúc Kim Tích.
Lúc trước vì lo Khúc Kim Tích biến hình trong phòng, không thể mở cửa nên ngay từ lần đầu Khúc Kim Tích đặt chân tới khách sạn đã yêu cầu tiếp tân đưa thêm một tấm thẻ phòng cho Thẩm Thính.
Cho tới thời điểm hiện tại, Thẩm Thính chưa từng dùng tới tấm thẻ này.
Mà nay cuối cùng nó đã được phát huy tác dụng.
Tần Tang đang làm bữa sáng trong bếp. Anh liếc nhìn, không đánh động Tần Tang, một mình đi khỏi phòng.
Vào thang máy có gặp người ở tầng khác, Thẩm Thính khẽ cúi đầu. Đối phương đang mải tám chuyện, không để ý.
Xuống đến tầng chín, hành lang không một bóng người. Thẩm Thính rảo bước tới trước phòng Khúc Kim Tích, rút thẻ ra quẹt cửa.
Xách theo bữa sáng cho Dụ Đồng, Tiểu Trương mới ra khỏi thang máy dụi dụi mắt – cái gì kia, hình như cậu ta trông thấy một bóng đàn ông vào phòng Khúc Kim Tích, hơn nữa bóng lưng người đó còn quen tới vậy...
Tim gan Tiểu Trương đập lên như trống, mở cửa phòng Dụ Đồng trong trạng thái lâng lâng như đi trên mây. Dụ Đồng vẫn nằm dài trên giường chưa dậy. Tiểu Trương không biết có nên kể chuyện này cho nghệ sĩ nhà mình không.
Tối qua tận khuya Dụ Đồng mới ngủ được – ba giờ sáng nhắn tin cho cậu ta nói là sáng muốn ăn bánh bao nhân súp.
Tuy rất thích nghệ sĩ nhà mình, cũng thừa nhận Dụ Đồng rất tài giỏi, song trên thực tế khi so sánh nghệ sĩ nhà mình với Thẩm Thính, ở thời điểm hiện tại, bất kể xét từ mặt nào Dụ Đồng cũng không thể bằng được.
Khúc Kim Tích lại đâu có mù.
Nếu kể chuyện này cho Dụ Đồng hay, Dụ Đồng sẽ thế nào?
Tiểu Trương khó nghĩ lắm thay.
—
Thẩm Thính quẹt thẻ phòng đi vào, liếc nhìn một lượt, không thấy bóng dáng Khúc Kim Tích đâu.
Anh không biết Khúc Kim Tích đã biến thành cái gì, nhưng có thể kêu ra tiếng "oẳng" lí nhí kia thì anh chỉ biết có mấy loài.
Mấy giây sau, anh dừng mắt ở rèm cửa sổ — đằng đó có một cục nhỏ nhỏ gồ lên, làm cho rèm cửa phất phơ nhè nhẹ.
Đôi mắt Thẩm Thính thấp thoáng nụ cười. Trốn rịt không dám gặp anh thế kia, nói rõ con vật biến thành không đúng ý cô.
Anh lại loại đi mấy khả năng.
"Là tôi, ra đây."
Rèm cửa lại rung rung, có thể thấy cô đang tranh đấu hoặc chăng vẫn đang thực hiện công tác tư tưởng. Thẩm Thính lại ngó qua cái giường còn bừa bộn, đôi dép bên giường vẫn nguyên ở đó.
Anh ngồi xuống mé giường, nhìn rèm cửa bảo: "Bảy giờ tôi phải tới phim trường, giờ đã là sáu giờ rồi. Em chắc chắn muốn tiếp tục lần chần ở đây?"
Nghĩ một hồi, còn tốt bụng bỏ nhỏ một câu: "Tôi đã thực thi kế hoạch nuôi heo rồi, không ngại đưa thêm kế hoạch nuôi chó vào lịch trình đâu."
Rèm cửa không rung nữa.
Thẩm Thính cong môi: Xem chừng anh đã đoán trúng.
Một cách chậm rãi, một cơ thể bé nhỏ toàn lông là lông chui ra từ dưới rèm cửa.
Đây là một bé cưng corgi, cặp tai bé xíu ủ rũ cụp xuống, bốn cái chân ngắn cũn gần như bò trườn ra khỏi rèm cửa, kế đó ngước cặp mắt tròn vo nhìn Thẩm Thính.
Từ trong cặp mắt to đen nhánh ấy, Thẩm Thính trông thấy nỗi tủi hờn khôn kể xiết.
Anh nhịn cười, bất giác dịu giọng: "Rất dễ thương đấy."
Khúc Kim Tích: "Hức..."
"Không tin?" Thẩm Thính khom lưng bế bé cưng corgi lên, đi vào phòng tắm, nâng cô lên trước gương.
Thấy bộ dạng hiện tại của mình trong gương, Khúc Kim Tích lập tức thở phào.
Sau khi biết mình biến thành chó, trong đầu cô lập tức hiện ra meme corgi đã được gửi cho – con vật cô từng gặp từ khi ngủ dậy chỉ có mỗi meme đó.
Trong suy nghĩ của cô, loài chó được coi là giống loài dễ thương ngoan hiền thì chỉ có Phốc sóc. Còn những loài chó khác, con nào con nấy mà chẳng quậy phá hiếu động, nghịch ngợm thôi rồi, đặc biệt Husky quả là gương mặt vàng trong làng phá xóm.
Cô bỗng nghĩ lại, có lẽ mình nên cảm ơn người dùng đã gửi meme kia vì không gửi tới một meme Husky – nếu mà biến thành Husky thật, hình ảnh ấy quả thật không dám nghĩ tới.
Vẫn may là biến thành bé cưng corgi. Chí ít là trên mặt nhan sắc, cô vẫn gánh được bốn chữ ku te dễ thương.
Vả lại... hình như Thẩm Thính rất thích những loài vật có lông dễ thương, vậy nên lần này mình biến thành corgi, có lẽ anh sẽ rất thích thú?
Khúc Kim Tích dòm kĩ Thẩm Thính trong gương, quả nhiên trông thấy khóe môi Thẩm Thính đang cong cong.
Chút muộn phiền cuối cùng thế đã tan hẳn.
Cô tự an ủi mình: Chí ít vẫn tốt hơn biến thành heo con.
—
Tiểu Trương dán sát tai vào cửa lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Từ khi cậu ta loáng thoáng trông thấy Thẩm Thính vào phòng Khúc Kim Tích tới giờ đã là hơn mười phút.
Cuối cùng, cậu ta nghe thấy tiếng động.
Tiểu Trương lặng lẽ mở hé cửa ra một khe hẹp, dòm mắt ngó nghiêng.
!!!
Đúng là Thẩm Thính thật kìa, cậu ta không hề nhìn sai!
Đúng trong lúc ấy, Thẩm Thính bỗng lia mắt về hướng này. Tiểu Trương giật thót mình, vội vã giật lùi về sau.
Thẩm Thính rời mắt, đóng cửa, bế bé cưng corgi lên tầng.
Vào trong thang máy, anh hỏi như lơ đễnh: "Phòng bên trái em là Dụ Đồng?"
Khúc Kim Tích tựa đầu vào cáhh tay Thẩm Thính, khẽ khàng gật gật.
Thẩm Thính không nói gì nữa.
Bước ra thang máy, gặp ngay Hà Chiếu và trợ lý Biên Nguyên ngoài hành lang.
Hai bên chào hỏi, Hà Chiếu nhìn vào thứ trong lòng anh, ngạc nhiên: "Mới sáng sớm cháu ôm một con chó từ đâu về vậy?"
"Là corgi." Thẩm Thính miết cặp tai mềm mượt của bé cưng corgi, đính chính lời Hà Chiếu, "Nhặt ngoài đường."
Hà Chiếu ồ lên vui vẻ: "Cháu với trợ lý đúng là thích nhặt đồ ngoài đường."
Thẩm Thính cười cười. Đôi bên chia tay nhau, Thẩm Thính về phòng, Hà Chiếu và Biên Nguyên đi vào thang máy.
Biên Nguyên cảm thán: "Không ngờ thầy Thẩm mà cũng thích động vật, không phải anh ấy không thích hả?"
"Con người phải thay đổi chứ." Hà Chiếu cũng khá bất ngờ, "Trong phòng cậu ta còn có một con heo nữa đấy."
Tưởng tượng ra cảnh tượng Thẩm Thính bế heo, Biên Nguyên: "..."
—
Tiểu Trương bị ánh mắt Thẩm Thính dọa cho giật lùi không dám nhìn thêm, vội vã khép chặt cửa, quay đầu đối diện với Dụ Đồng đã thức dậy ngồi dậy trên giường.
Dụ Đồng vẫn chưa tỉnh hẳn, nhìn cậu ta: "Cậu lén la lén lút đứng ngoài cửa làm cái gì vậy?"
Tiểu Trương: "Anh Đồng..."
Dụ Đồng có thói gắt ngủ nghiêm trọng, mặt cau mày có hất chăn xuống giường. Tiểu Trương đắn đo cân nhắc tới lui – lần này điều cậu chàng lo nghĩ không phải việc Thẩm Thính sáng ra đã mò vào phòng Khúc Kim Tích, mà là sau khi ở trong phòng Khúc Kim Tích chừng mười phút, khi đi ra trong tay Thẩm Thính lại có thêm một con chó con!
Làm thế nào mà trong phòng Khúc Kim Tích có thể có một con chó?
Trên mạng xảy ra sự việc rùm beng như vậy, không thể có chuyện Khúc Kim Tích vẫn còn tâm trạng nuôi chó đấy chứ, vả lại... con chó này từ đâu ra?
Dụ Đồng vào nhà vệ sinh rửa mặt xong đi ra, trông thấy trợ lý vẫn đứng như trời trồng tại chỗ, sắc mặt biến ảo liên hồi như phường nhuộm, cau mày bảo: "Muốn nói gì cứ nói thẳng."
"Ờ, anh Đồng này, ban nãy em trông thấy thầy Thẩm vào phòng Khúc Kim Tích, sau đó bế một con chó đi ra." Cuối cùng Tiểu Trương vẫn không giữ miệng được, "Liệu có phải là Thẩm Thính nuôi một con chó, nhưng bản thân thì không tiện chăm sóc mới đưa Khúc Kim Tích tạm thời nuôi hộ? Vậy nên tối qua thầy Thẩm mới chủ động tới tìm Khúc Kim Tích?"
Dụ Đồng không nói gì, chốc lát sau tuột phăng áo ngủ với bộ mặt như đá tảng: "Liên quan quái gì đến tôi."
—
Tần Tang làm cơm sáng xong xuôi, phát hiện cửa phòng Thẩm Thính khép chặt. Bình thường giờ này Thẩm Thính đã dậy rồi.
Ngó trông thời gian, y gõ cửa phòng ngủ: "Tiên sinh, tới giờ dậy rồi."
Ai ngờ cửa phòng ngủ vẫn im lìm, cửa chính đã vang tiếng mở. Ngoái ra nhin, Tần Tang không kịp suy đoán tại sao Thẩm Thính lại đi từ ngoài vào, sức chú ý của y đã đặt cả vào bé cưng corgi nằm gọn trong tay Thẩm Thính.
"Dễ thương quá." Tần Tang bật thốt, lập tức bừng hiểu, "Cô Khúc?"
Bé cưng corgi ngẩng đầu nhìn y, "áu" một tiếng.
Tần Tang khống chế cơn xúc động ngứa tay muốn ôm bế. Vốn nghĩ bé heo béo trắng béo hồng đã đủ dễ thương rồi, chẳng ngờ bé cưng corgi mượt lông cũng có thể lập tức đốn gục quả tim trai thẳng của y.
Không sao hết, đợi lát nữa khi tiên sinh không bế nữa rồi lại tìm cơ hội bế một lúc. Tần Tang nghĩ bụng.
Tần Tang lấy một cái bát đổ đầy sữa bò vào. Thẩm Thính đặt bé cưng corgi lên bàn. Ngửi được mùi sữa thơm, cơ thể Khúc Kim Tích tự động đi sang không suy nghĩ.
Bé corgi cô biến thành có số tuổi không lớn, bốn chân chưa có bao nhiêu sức lực, đi đường cứ lảo đảo chực ngã.
Việc này khiến cô trải nghiệm sâu sắc cái gọi là "chân yếu tay mềm", ngay cả đi đường cũng mất sức như thế, thậm chí cô còn không dám nghĩ quá nhiều vì cứ nghĩ nhiều là đầu sẽ sinh váng vất, buồn ngủ.
Thẩm Thính xé một miếng giăm bông đút cho Khúc Kim Tích, giăm bông vào miệng rồi Khúc Kim Tích mới nhận ra điều sai sai – cô! không! có! răng!
"Làm sao vậy?" Bé cưng corgi với đôi tai cứ mãi run run dường bị ấn nút tạm dừng, trơ trơ không động cựa. Thẩm Thính cau mày, nhìn miếng giăm bông trong tay mình.
Khi biến thành heo con, trong bữa sáng Tần Tang làm, lần nào Khúc Kim Tích cũng nhặt giăm bông ăn trước tiên rồi mới ngó ngàng những món khác.
Tần Tang cũng bất giác nhìn miếng giăm bông. Y chắc chắn trăm phần trăm là mình đã rán chín – vả lại giăm bông vốn đã là loại thực phẩm có thể ăn liền mà không cần chế biến.
Khúc Kim Tích nhấc một chân chỉ chỉ mớ khăn giấy trên bàn. Tần Tang lập tức rút một tờ ra đưa cho cô. Thẩm Thính liếc nhìn Tần Tang.
Khúc Kim Tích giữ tờ giấy dưới chân, nhả miếng giăm bông không nhai nổi trong miệng ra – thật ra là cô muốn khỏi nhai mà nuốt luôn cơ, phải cái lo bị nghẹn.
Để giúp người giám hộ hiểu rõ nguyên do tại sao mình nhổ giăm bông ra, Khúc Kim Tích ngần ngừ thoáng chốc, cuối cùng quay sang Thẩm Thính há miệng, khoe ra hàng lợi hồng hồng.
Thẩm Thính: "..."
Tần Tang: "..."
Tần Tang tức tốc mở điện thoại search thông tin, nói: "Tiên sinh, căn cứ theo hình thể giống loài của cô Khúc hiện giờ, có lẽ cô ấy chỉ mới đầy tháng chưa lâu."
Nói cách khác, bé corgi do Khúc Kim Tích biến thành còn chưa dứt sữa.
"..."
Khúc Kim Tích buồn bã gằm đầu tiếp tục húp sữa, chỉ có sữa bò thơm phức mới có thể xoa dịu cõi lòng cô.
Tần Tang thấy cô như vậy thực sự không đành, vươn tay xoa xoa cái đầu của bé corgi, sướng quá là sướng!
"Cô yên tâm, tôi sẽ chuẩn bị đủ sữa bò cho cô, cô thích uống sữa vị gì?"
Hai giây sau, Tần Tang bỗng cảm thấy da ở mu bàn tay nóng rát rạt. Chậm rãi ngẩng đầu, va vào ánh mắt lạnh tanh của Thẩm Thính, Tần Tang lập tức rụt tay về, thoắt đã tìm lại hình tượng trợ lý giỏi giang: "Tiên sinh, tôi đi mua ít sữa bò."
Đợi cho Tần Tang đã đi khuất, Thẩm Thính mới nói: "Không ăn được giăm bông, vậy thử bánh mì."
Anh xé một miếng bánh mì đưa tới miệng Khúc Kim Tích. Mất cả buổi cô mới nhai được một miếng, bánh mì thơm ngon đã mất đi sức hút với cô, cảm giác như đang nhai cỏ vậy.
Khúc Kim Tích lắc lắc đầu, từ chối bàn tay cho ăn của Thẩm Thính, tiếp tục vùi đầu uống sữa.
Uống hoài uống mãi, cơn buồn ngủ vô vàn ập đến. Khúc Kim Tích biết việc này là không đúng, cô chỉ mới thức dậy chưa lâu, sao có thể mệt thế được.
Song hai mắt cô thì đã suýt không mở nổi, hất hất đầu, muốn khiến mình tỉnh táo hơn, chẳng ngờ càng hất lại càng buồn ngủ.
Trông thấy Khúc Kim Tích sắp cắm ngược cả người vào bát sữa, Thẩm Thính nhanh tay dời cô ra xa. Anh bế bé cưng corgi lên, cau mày, đang yên đang lành sao tự dưng rũ ra như quả cà héo hắt trước sương giá thế này?
Anh đẩy cằm bé cưng corgi hướng lên, ngón tay gãi gãi cằm cô: "Khúc Kim Tích."
Khúc Kim Tích tỉnh ra trong một thoáng, mí mắt đã sắp nhắm tịt bỗng bừng mở, nghe thấy Thẩm Thính hỏi: "Khó chịu chỗ nào hả?"
"Áu ~" Cô kêu lên một tiếng rầm rì, vô thức chui đầu vào lòng Thẩm Thính.
Mùi trên người Thẩm Thính thơm ghê.
Trước khi ý thức chìm vào giấc ngủ sâu, Khúc Kim Tích chỉ có một ý nghĩ như thế.
Thẩm Thính thoáng chững người, kế đó thả lỏng.
Không lâu sau, bé cưng corgi đang nằm ngủ ngoan lành bỗng hích cái đầu tới lui trong lòng anh. Thẩm Thính đang mặc sơ mi đơn giản, cô chỉ dụi như thế mà đã có nút cúc áo bị bung ra.
Ngay giây sau, cái đầu xù lông tìm đúng cơ hội chui lủi vào trong áo, thậm chí còn liếm liếm!
"Khúc! Kim! Tích!"
Thẩm Thính biến sắc ngay lập tức, tóm gáy bé cưng corgi giơ lên giữa không trung theo phản xạ có điều kiện.
Cảm giác lơ lửng đột ngột khiến Khúc Kim Tích bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say, cảm giác đáng sợ khi cơ thể bị mất trọng lực khiến dù mắt chưa mở nhưng vẫn theo bản năng rít lên mấy tiếng "oẳng oẳng" từ cổ họng.
Cùng trong lúc đó, Tần Tang xách một túi sữa bò cỡ bự về nhà, mới quẹt thẻ mở cửa đã trông thấy cảnh tượng bé cưng corgi bị Thẩm Thính xách gáy treo lửng lơ giữa không trung một cách tàn nhẫn.
Tần Tang giật mình run sợ, lập tức khép cửa, rảo bước chạy tới: "Tiên sinh, đó là cô Khúc, cô ấy chỉ mới đầy tháng!"