Khúc Kim Tích loáng thoáng cảm thấy mình bị một đám cầu lông vây quanh, bên tai là đủ kiểu tiếng chó sủa.
Cô bỗng hiểu ra, mình đã bị bọn buôn trộm chó bắt đi, bị nhốt cùng với cả đàn chó khác. Bọn buôn trộm chó muốn đưa bọn chúng đến quán ăn giết thịt.
Nghe thấy tiếng gào khóc căm phẫn lại bất lực của đám chó, Khúc Kim Tích sợ hãi cùng cực, tâm trí tự giác nghĩ tới bóng hình Thẩm Thính. Cô không muốn bị đưa vào quán ăn!
Song nhìn quanh một vòng, tất cả chỉ có những con chó đủ hình dạng giống loài, hình thể lớn hơn cô, bị nhốt cả trong một cái lồng.
Cô cố sức chen vào, cuối cùng chen được đến sát cạnh lồng. Nhưng mắt lồng rất nhỏ, cô không tài nào chui lọt.
Bấy giờ một gã đàn ông cầm móc sắt xuất hiện. Khúc Kim Tích biết rõ đối phương chính là tên buôn trộm chó. Cô cố gắng mở mắt thật to, ý đồ trông cho rõ ràng gương mặt tên đó nhưng bất kể nhìn kiểu gì vẫn chỉ thấy lờ mờ.
Cô đâm sốt ruột.
Kế đó khung cảnh biến đổi. Cô nhận thấy mình đang trên một chiếc mô tô. Tên buôn trộm chó đang lái xe. Những con chó bên cạnh đã đói rã không còn sức lực, sủa chẳng thành tiếng. Cứ nghĩ mình sắp bị đưa vào bếp của nhà hàng quán ăn, không lâu sau sẽ hóa thân thành một đĩa thức ăn trên bàn tiệc, Khúc Kim Tích lại sợ run người.
Đèn đỏ chuyển sáng, chiếc mô tô dừng lại. Trong cơn hốt hoảng cô trông thấy bên rìa phố có một bóng người dỏng cao thân thuộc đang đứng.
Là Thẩm Thính!
Khúc Kim Tích dùng hết sức bình sinh sủa lên với hướng Thẩm Thính, hy vọng anh sẽ nghe thấy được. Song Thẩm Thính chỉ liếc một cái qua hướng này, kế đó rời mắt.
Tự dưng cô bật khóc.
......
Ba giờ rạng sáng, Thẩm Thính giật tỉnh giữa đêm đen. Bé cưng corgi làm ổ trong lòng anh ngủ say sưa bỗng trở nên hoảng loạn, bốn cái chân đá đạp liên hồi.
Anh bật đèn ngồi dậy, trông thấy bé corgi đang nhắm nghiền mắt kêu lên ư ử, tiếng kêu mà chỉ nghe thôi đã đủ sức nhận ra cô đang không hề dễ chịu.
Đôi mày Thẩm Thính tức thì cau lại, lòng bàn tay phủ lên đầu bé cưng corgi vuốt ve nhè nhẹ, mới định cất tiếng, cảm giác trong lòng đã nằng nặng.
Bé cưng corgi bé xíu đã biến mất, thay vào đó là Khúc Kim Tích đuôi mắt còn ướt lệ.
Khúc Kim Tích mở mắt, hơi ẩm còn vương và vẻ hoang mang bao phủ khiến cô trông thật tội nghiệp.
Một người cúi đầu, một người ngửa lên, khoảnh khắc mắt giao vào mắt, căn phòng trở nên yên tĩnh tới đáng sợ.
"Sao lại khóc rồi?" Thẩm Thính hỏi.
Khúc Kim Tích bật thốt trả lời: "Em mơ thấy bị bọn buôn trộm chó bắt đi, nhìn thấy anh là rìa đường, cầu cứu anh mà anh chỉ nhìn mỗi cái rồi mặc kệ..."
"Em cứ tưởng mình sắp thành đồ ăn trong miệng người ta rồi." Khúc Kim Tích bình tĩnh lại, thở phào, "May mà chỉ là mơ."
Tự dưng mơ một giấc mơ kinh khủng như vậy, còn chân thực như thế, suýt làm cô không thể phân rõ mơ và thực.
Cô chìm đắm trong đòn đánh cơn mơ mang tới, trong một chốc một lát không để ý rằng mình đã biến về thành người, còn ngả vào lòng Thẩm Thính.
Còn Thẩm Thính nghe hết lời cô kể về giấc mơ chỉ cụp mắt im lặng, chẳng biết đang nghĩ gì mà không đẩy Khúc Kim Tích ra, cũng không bảo cô tách khỏi mình.
Cho đến khi —
Phía ngoài vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, là Tần Tang nửa đêm thức dậy.
Khúc Kim Tích bỗng giật mình bừng tỉnh. Khi cô biến thành bé cưng corgi vẫn đang mặc cái váy ngủ chỉ mặc khi đi ngủ, chất vải mỏng tang, thậm chí cô có thể cảm nhận rõ nhiệt độ cơ thể nóng hổi và sức mạnh chắc nịch từ hông Thẩm Thính truyền tới.
"..."
Một mầm lửa tức thì nung đốt khắp lớp biểu bì toàn thân, khiến cả người cô "nóng" lên, đặc biệt là mặt, đỏ như sắp nhỏ máu.
Cô không dám nhìn Thẩm Thính, hoảng hốt bật dậy khỏi người anh, vì quá hoảng hốt nên chẳng hiểu sao ngã lăn cả xuống giường, một tiếng bịch vang lên.
Tần Tang nửa đêm thức giấc đi rót nước uống nghe thấy tiếng động từ phòng Thẩm Thính, cho rằng Thẩm Thính có yêu cầu, lại gần cửa gọi khẽ: "Tiên sinh?"
"Không có gì." Chốc lát sau, từ trong vọng ra giọng nói rất bình thường của Thẩm Thính. Tần Tang bèn trở về phòng.
Khúc Kim Tích đã không còn tâm trí để ý đến cái mông ê ẩm vì ngã, cũng chẳng rảnh rỗi đắn đo xem bộ dạng mình lúc này nhếch nhác cỡ nào. Cô đứng bật dậy từ nền đất, gặp ánh mắt Thẩm Thính nhìn sang, lúng túng nói: "Em, giờ em xuống tầng."
Thẩm Thính không nói gì, mắt dừng ở bàn chân Khúc Kim Tích.
Khi Khúc Kim Tích biến thành bé cưng corgi chỉ mặc mỗi cái váy ngủ, không xỏ cả dép lê, bây giờ chân trần giẫm trên sàn, bàn chân trắng trẻo dường đang phát sáng, ngón chân nhỏ nhắn tròn trịa mấp máy trong bồn chồn.
Thẩm Thính rời mắt đi, một lúc sau mới nói: "Ừ."
Không khí trở nên lúng túng, Khúc Kim Tích thấy bứt rứt mất tự nhiên. Cô cảm thấy ắt hẳn Thẩm Thính cũng thấy bứt rứt mình mẩy giống mình. Lúc cô là bé cưng corgi thì không sao, anh chỉ coi cô như một con vật cưng mà đối đãi, thế nên mới đồng ý bế cô vào ngủ cùng.
Giờ cô thành người rồi, với tính cách của Thẩm Thính, không chừng trong dạ đang nhộn nhạo nữa kìa.
"Ờm... thẻ phòng ở đâu thế ạ?" Cô chủ động phá vỡ sự yên tĩnh.
Thẩm Thính xuống giường.
Bình thường tuy Khúc Kim Tích ở cùng trong một không gian với anh, nhưng ở không gian riêng tư kiểu như phòng ngủ này thì vẫn là lần đầu.
Cô vô thức dịch về sau hai bước.
Thẩm Thính mở hộc tủ, lấy thẻ phòng của Khúc Kim Tích từ bên trong ra, đưa thẻ cùng với chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường cho cô.
"Cảm ơn." Khúc Kim Tích nhận đồ mới phát giác không biết nên nói gì, đành bảo, "Thế em đi đây, anh ngủ ngon nhé."
"Từ từ đã."
Thẩm Thính mở cửa phòng ngủ, bật đèn phòng khách. Khúc Kim Tích đi sau lưng anh, trông thấy Thẩm Thính tìm trong tủ giày cạnh cửa một đôi dép lê dùng một lần đặt ra trước mặt cô.
Khúc Kim Tích vội vã xỏ vào.
Cô mới định mở cửa, đằng sau lại thêm một tiếng "Từ từ".
Khúc Kim Tích ngoái nhìn: "Anh yên tâm, em cam đoan sẽ cẩn thận, không để một ai trông thấy."
Thẩm Thính đứng cách cô không xa, ánh đèn lồng bọc anh từ bên trên, mạ lên anh một lớp màu lành lạnh lại không tới độ băng giá.
"..." Anh nói, "Đi đi."
Khúc Kim Tích như được đại xá, lập tức kéo cửa rời đi.
Dõi trông cánh cửa đóng chặt, Thẩm Thính cau đôi mày.
—
Hôm sau Thẩm Thính tới phim trường, không bế theo bé cưng corgi, việc này đã khiến không ít người tiếc rẻ.
Cô Mai yêu thú cưng nọ còn định đợi quay xong cảnh sẽ tới phòng Thẩm Thính thăm bé cưng corgi.
Tần Tang buộc phải tìm lý do cắt đứt suy nghĩ ấy của cô Mai.
Cứ nghĩ bé cưng corgi đã biến trở về, Tần Tang cũng có hơi hẫng hụt. Sáng ra tỉnh dậy làm cơm sáng, y đã cố công pha riêng sữa bột cho bé corgi, ai ngờ lại được Thẩm Thính cho biết Khúc Kim Tích đã về rồi.
Liên tưởng tới tiếng bịch nghe thấy từ phòng Thẩm Thính lúc nửa đêm qua thức giấc, Tần Tang lập tức tỉnh ngộ, đồng thời sinh đôi phần nghi hoặc: "Thời gian cô Khúc biến hình lần này ngắn thật."
Khúc Kim Tích biến từ động vật thành người bình thường đều phải mất từ hai đến ba ngày, nhưng lần này thì chỉ có một ngày. Y phỏng đoán: "Liệu có phải do cô Khúc ngủ cùng với anh, thế nên thời gian biến hình mới ngắn lại?"
Thẩm Thính liếc y một cái.
Da đầu Tần Tang tê rần, bỗng nhận ra bản thân lại đã vượt quá giới hạn, lập tức ngậm miệng.
Thẩm Thính lại trả lời: "Là bị hoảng sợ."
Tần Tang: "?"
"Gặp ác mộng." Thẩm Thính kể lại giấc mơ của Khúc Kim Tích cho Tần Tang, sau hỏi, "Điều này có nghĩa là gì?"
Một mặt Tần Tang rất vui vì tiên sinh chịu nói những chuyện này với mình, mặt khác lại có hơi thấp thỏm.
Kể từ khi Khúc Kim Tích bắt đầu biến thành đủ loài động vật, trở thành người giám hộ của Khúc Kim Tích, tiên sinh cũng dần dà thay đổi theo.
— Trước đây Thẩm Thính sẽ không để lộ quá nhiều cảm xúc với người bên cạnh, càng sẽ không chủ động hỏi y một cách như trưng cầu ý kiến hiện giờ.
Tần Tang lo mình nói sai, cân nhắc một hồi mới nói: "Có lẽ cô Khúc có hơi kính sợ anh."
Thẩm Thính không nói nữa.
Tần Tang cũng không dám quấy rầy anh.
Chốc sau, Thẩm Thính lại nói: "Tôi rất dữ với cô ấy?"
"Cái đó thì không." Tần Tang đáp ngay.
Trên thực tế, bằng vào những việc Khúc Kim Tích đã làm khi trước, Thẩm Thính còn có thể bình tĩnh đối xử ôn hòa với cô đã là rất có phong độ.
Tần Tang cứ cảm thấy Khúc Kim Tích đã thay đổi rất nhiều, chí ít đã dễ chịu dễ mến hơn hẳn ngày xưa, sẽ không khiến người ta sinh lòng căm ghét.
"Thẩm Thính." Bấy giờ, Từ Nam Nam đi tới, "Đây là đặc sản nhà bạn em."
Trợ lý đưa một cái hộp nhỏ tới.
Hai hôm nay Từ Nam Nam xin nghỉ không có mặt ở đoàn phim, hôm nay mới về đoàn đã tặng cho mỗi diễn viên một phần quà nhỏ.
Tần Tang thay mặt nhận quà, Thẩm Thính bình thản nói: "Cảm ơn."
"Đừng khách sáo." Từ Nam Nam ngồi xuống bên cạnh, cười nói, "Hai hôm nay em vắng mặt, đoàn phim này xảy ra nhiều chuyện quá nhỉ. Ban nãy em có gặp chế tác Dư, anh ấy đang rầu dữ lắm. Sự việc về vai nữ hai trong đoàn phim chúng ta ầm ĩ rùm beng trên mạng, có khả năng sẽ ảnh hưởng tới công tác tuyên truyền nửa sau của bộ phim."
Thẩm Thính: "Việc gì vậy?"
Từ Nam Nam đờ người. Cô ta tưởng rằng Thẩm Thính biết việc của Khúc Kim Tích trên mạng, mà cứ cho Thẩm Thính không để ý tới thông tin về Khúc Kim Tích, ekip của anh cũng sẽ chú ý rồi báo cáo cho anh.
Lần trước cô ta tới tìm chế tác Dư, khéo léo ngỏ ý muốn cắt bớt cảnh diễn của Khúc Kim Tích. Đôi bên trao đổi rất vui vẻ, ai ngờ chẳng lâu sau chế tác Dư đã báo lại là không cắt được, bảo cả Hà Chiếu và Thẩm Thính đều không đồng ý cắt bớt cảnh diễn của nữ hai.
Từ Nam Nam chỉ đành nuốt cơn tức này vào.
Bây giờ trên mạng bùng lên sự việc của Khúc Kim Tích, tuy rằng chiều hướng sự việc đã thay đổi nhưng hình tượng của Khúc Kim Tích chịu ảnh hưởng là sự thật. Lúc này lại ra tay với Khúc Kim Tích, dù là Hà Chiếu cũng phải cân nhắc.
Không ngờ Thẩm Thính lại biểu hiện ra vẻ hoàn toàn không hay biết sự việc, khiến những lời cô ta toan nói không thể thốt ra – nếu mà nói ra, vậy thì lại đâm lộ liễu quá.
Từ Nam Nam cười gượng gạo, tiếp: "Anh không biết cũng tốt, tránh phải chịu ảnh hưởng từ những việc linh tinh này."
Thẩm Thính: "Ừ."
Trong bụng Từ Nam Nam nén một cục tức, đứng dậy về phòng trang điểm của mình, quét toàn bộ đồ đạc trên bàn rơi xuống nền đất. Trợ lý đã nhìn nhiều thành quen, chỉ co vào một góc phòng, tránh để mình bị vạ lây.
"Khúc Kim Tích ở đâu?" Sắc mặt Từ Nam Nam vô cùng tồi tệ.
Trợ lý dè dặt nói: "Hình như xin nghỉ rồi, hôm nay không tới phim trường."
"Vậy tức là đang ở khách sạn." Sắc mặt Từ Nam Nam chậm rãi trở về bình thường, "Cô bảo ông Trương gửi một phần quà tới, nhắn cô ta rằng tối nay tôi hẹn cô ta ra ngoài ăn cơm."
Trợ lý: "... Vâng ạ."
—
Khúc Kim Tích nằm trong phòng lướt điện thoại. Sau khi biến thành bé cưng corgi, cô chẳng có cơ hội để đọc tin trên mạng. Chỉ mới qua một ngày ngắn ngủi mà lượng fan của cô đã tăng lên rất nhiều, tiếng mắng ít hẳn đi.
Thậm chí còn có tài khoản lấy việc này ra để tẩy trắng việc cô quấy rối Thẩm Thính.
Nói rằng sở dĩ cô quấy rối Thẩm Thính chắc chắn là do bị Mạnh Thiên Hạo xúi giục nên mới làm ra cái việc ngu xuẩn nhường ấy, chỉ cần là người có chút đầu óc thì sẽ không dùng chiêu trò quấy rối để bám vào danh tiếng Thẩm Thính.
Nếu như Khúc Kim Tích bị sai khiến hoặc do Mạnh Thiên Hạo yêu cầu cô làm vậy – đầu óc cô đơn giản, bị Mạnh Thiên Hạo lừa tiền lừa tình cảm, có bị lừa dối đi quấy rối Thẩm Thính cũng là việc có khả năng?
Còn về lý do?
Bởi vì Khúc Kim Tích không nổi tiếng, có nghĩa cô không kiếm được nhiều tiền. Nhưng nếu bám được vào Thẩm Thính, cho dù bị cả cộng động mạng mắng chửi thì chí ít vẫn được vô số người nhớ tên, kiểu gì cũng có người tới cho cô công việc.
Có công việc tức là có tiền.
Bằng tư duy nhanh nhạy netizen tự tưởng tượng ra một vở drama tầm cỡ, lập tức khiến cho Khúc Kim Tích trở nên tội nghiệp hơn nữa. Con người có xu hướng đứng về kẻ yếu, một khi đặt Khúc Kim Tích vào mạch tư duy này, mọi người đều cảm thấy Khúc Kim Tích cũng là người bị hại, không nên nhận quá nhiều chỉ trích.
Khúc Kim Tích không thể không cảm thán hiệu suất làm việc của Thẩm Thính. Giúp cô tránh được nguy cơ bị cả netizen mắng chửi thì thôi, còn nhân thể tẩy trắng cho cô một đợt.
Tuy rằng không thể tẩy trắng hoàn toàn nhưng hình tượng của cô đã được cứu vãn một hai. Thứ cản bước chân cô tới tẩy trắng hoàn toàn, nay chỉ còn một tác phẩm hay.
Những nữ nghệ sĩ cùng dính vào tai tiếng này như cô thì lại bị mắng tới trầy trật thịt da. Chồng của người tên Trần Mỹ Dung cũng là diễn viên, đã lên tiếng yêu cầu ly hôn, những người đã kết hôn khác thì có lẽ vẫn muốn giữ lại mặt mũi nên không ai dám nói gì, chỉ khóa mục bình luận trên weibo.
Thảm nhất là Liễu Nhứ.
Trong những nữ nghệ sĩ dính dáng, chỉ có Liễu Nhứ và Khúc Kim Tích là chưa kết hôn. Khúc Kim Tích được cộng đồng mạng thông cảm, Liễu Nhứ thì hoàn toàn ngược lại.
Thứ nhất, Liễu Nhứ từng quen với một người bạn trai, là người trong giới, từng công khai, về sau chia tay hòa bình.
Ngay sau đó netizen phát hiện trên tấm hình Liễu Nhứ và Mạnh Thiên Hạo thân thiết bị tuồn ra có ghi chép thời gian. Số hình này được chụp trong thời gian Liễu Nhứ chưa chia tay với bạn trai trước.
Có nghĩa là, trong lúc đang quen bạn trai, Liễu Nhứ đã gian díu với Mạnh Thiên Hạo, tính ra chẳng hơn gì những nữ nghệ sĩ đã kết hôn.
Thêm nữa là trong số hình bị lộ có cả nhật ký trò chuyện giữa Liễu Nhứ và Mạnh Thiên Hạo. Trong cuộc chat, Liễu Nhứ thản nhiên bảo Mạnh Thiên Hạo cứ lấp lửng với Khúc Kim Tích, bảo Khúc Kim Tích ngu ngốc đần độn, chỉ cần giả vờ như có đôi phần thật lòng rồi đưa ra yêu cầu, Khúc Kim Tích sẽ thỏa mãn ngay.
Kế đó lại có người tiết lộ, Liễu Nhứ và Khúc Kim Tích từng có bạn thân, có ảnh chụp chung làm chứng.
Vô vàn thông tin tấn công tới tấp vào Liễu Nhứ, ép cô ta buộc phải khóa bình luận trên weibo, bị công ty cấm tiệt không cho lộ mặt bên ngoài.
Nguyên là Khúc Kim Tích không biết tình hình của Liễu Nhứ. Nhưng mới không lâu trước đó, cô nhận được cuộc gọi từ số lạ, nhận máy đã nghe một giọng nữ chất vấn căm hận: "Khúc Kim Tích, có phải cô đang giở trò sau lưng tôi?! Đồ hèn hạ nhà cô, cô dựa vào cái gì! Cô dựa vào cái gì! Cô dựa vào cái gì! Thủ đoạn, nhan sắc, dáng người... Có chỗ nào tôi không hơn cô? Dựa vào đâu Dụ Đồng lại thích một đứa ngu dốt như cô, chia tay rồi vẫn lưu luyến nhớ nhung cô mãi?!"
Đầu kia, Liễu Nhứ phá lên cười như phát bệnh thần kinh: "Cô biết khi cô đòi chia tay Dụ Đồng rồi biến mất tăm tích, anh ấy đã sống thế nào không? Anh ấy tìm cô như điên vậy! Anh ấy còn xin tôi cho anh ấy biết hành tung của cô nữa. Dụ Đồng cao ngạo nhường ấy mà vì cô đã buông bỏ tự tôn cơ bản nhất. Thế nên tôi đã cho anh ấy biết nguyên nhân cô muốn chia tay, còn cho anh ấy xem hình ảnh tôi đã photoshop. Anh ấy tức điên lên, suýt thì đã đánh tôi."
"Đứa ngu ngốc như cô, còn lâu mới xứng với anh ấy! Một cọng tóc cũng không xứng!" Liễu Nhứ vừa khóc vừa cười, "Tôi bảo Mạnh Thiên Hạo giật giây cô đi quấy rối Thẩm Thính chính là muốn cho Dụ Đồng nhìn rõ bộ dạng ngu dốt đáng tởm của cô, không ngờ cô lại mắc câu thật. Khúc Kim Tích, chỉ một đứa hèn tiện như cô, làm sao xứng có được thứ tốt hơn tôi!"
......
Những lời sau đó Khúc Kim Tích không muốn nghe nữa. Cô cúp điện thoại, trở mình nằm lên giường, thực sự không hiểu nổi sự thù hận của Liễu Nhứ với nguyên chủ.
Nguyên chủ mồ côi cha mẹ từ bé, được bà nội nuôi lớn. Sau này bà nội qua đời, tất cả chỉ tự dựa vào bản thân.
Kinh nghiệm thuở bé khiến cô ấy trở nên tự ti, vì tự ti mà mới sinh tự tôn hơn cả. Yêu đương với Dụ Đồng, Dụ Đồng quá giỏi giang chói lóa, tới nỗi khiến nguyên chủ ngày càng mất đi tự tin. Như Liễu Nhứ đã nói vậy, rằng cô ấy không xứng với Dụ Đồng.
Bởi vậy, trong lòng nguyên chủ cũng tự định nghĩa cho mình là không xứng với Dụ Đồng. Tới nỗi khi Liễu Nhứ chen chân quấy phá, nguyên chủ tin tưởng ngay không do dự.
Cho dù nguyên chủ có lỗi với Dụ Đồng, thì cô ấy không hề có lỗi với Liễu Nhứ. Chỉ vì ghen ghét mà Liễu Nhứ đã bất chấp tất cả đập tan mọi thứ nguyên chủ nên có ư?
Khúc Kim Tích thở dài, lau đi giọt lệ trào ra vì bị cảm xúc của nguyên chủ ảnh hưởng. Bấy giờ cửa vang tiếng gõ, cô điều chỉnh lại cảm xúc, ngó vào mắt mèo, thấy là tài xế của Từ Nam Nam – cô từng gặp người này vài lần.
Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Tài xế của Từ Nam Nam tới tìm cô làm gì?
Khúc Kim Tích mở cửa trong nghi hoặc: "Bác Trương, có việc gì vậy?"
"Cô Khúc." Ông Trương đưa một cái hộp tới, "Đây là quà cô Từ bảo tôi mang đưa cô. Tối nay cô có rảnh không, cô Từ muốn mời cô ăn cơm."
Dẫu rằng không rõ vì sao Từ Nam Nam mời mình ăn cơm, nhưng đúng lúc có thể đi coi thử đối phương đang làm gì.
Vả lại, với phong cách làm việc của Từ Nam nam, đã mời chắc chắn sẽ mời cả tiệc lớn.
Có đồ ăn ngon, không đi thì uổng.
"Rảnh chứ, lúc nào cũng được cả." Khúc Kim Tích nheo mắt cười bảo.
Ông Trương: "Vậy được, lát nữa cô Từ đặt được chỗ rồi sẽ nhắn cho cô thời gian cụ thể."
Tiễn ông Trương đi, Khúc Kim Tích mới định mở hộp coi xem thứ bên trong là gì đã thình lình nhận được tin nhắn wechat từ Thẩm Thính:
"Tối ra ngoài ăn cơm."
Khúc Kim Tích: "..."
Chuyện gì đây, tối nay cả nam chính nữ chính đều muốn mời cô đi ăn tiệc?!