Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 49:




Trong bụng Khúc Kim Tích đang so sánh hậu quả khi bị bắt quả tang đi ăn cùng nam chính nữ chính:
Đi ăn cùng nữ chính bị bắt được, nhiều nhất chỉ cho thấy quan hệ của họ ở đoàn phim rất tốt. Còn nếu đi ăn với Thẩm Thính mà bị lộ...
Nghĩ tới cái tên mình vinh dự treo trên bảng hotsearch và cả hotsearch về Thẩm Thính, cuối cùng Khúc Kim Tích quyết định lựa chọn nữ chính.
Phim trường, Thẩm Thính bảo Tần Tang tìm xem quanh đây có nhà hàng nào được đánh giá tốt, bấy giờ điện thoại rung lên, Khúc Kim Tích trả lời: "Ra ngoài ăn với anh dễ bị nhìn thấy lắm." Kèm theo meme một bé thỏ nằm rạp ra đất, tai dựng thẳng.
Ý ngầm là: Không, mị không đi.
Thẩm Thính: "..."
"Tiên sinh, nhà hàng Tùng Hoa Đình này được lắm." Tần Tang nói, "Tôi đặt phòng riêng ở đây nhé?"
"Thôi khỏi." Thẩm Thính cất điện thoại.
Tần Tang: "?"
Không phải đã nói là dẫn cô Khúc đi ăn rồi hở?
Nhưng trông Thẩm Thính có vẻ không để ý, y buộc đành nuốt nghi vấn vào bụng.
Tới chiều muộn, Khúc Kim Tích nhận được tin nhắn wechat từ trợ lý của Từ Nam Nam, nói Từ Nam Nam đã đặt phòng tại Tùng Hoa Đình, tám giờ gặp mặt.
Khúc Kim Tích lên mạng tra, thấy nhà hàng Tùng Hoa Đình này rất nổi tiếng, ví tiền không dư dả thì không dám vào đây tiêu xài.
Cô sửa soạn một lúc, trang điểm nhẹ nhàng, bảy giờ rưỡi đã đến nơi hẹn. Lúc đến phục vụ dẫn cô vào trong, Từ Nam Nam vẫn chưa tới. Căn phòng bày trí xa hoa lộng lẫy, cô liếc trông một lượt, kéo ghế ngồi xuống.
Đồng hồ điểm đến tám giờ, Từ Nam Nam vẫn chưa tới.
Trợ lý của Từ Nam Nam nhắn wechat giải thích, nói trên đường từ phim trường về bị kẹt xe.
Khúc Kim Tích nhắn là không sao.
Nhà hàng lớn quả nhiên khác hẳn, trong phòng không thiếu đồ ăn vặt, còn có cả ti vi. Cô bèn dời mông sang sô pha, bật điều khiển xem ti vi.
Tám giờ bốn mươi, cuối cùng Từ Nam Nam mới thong thả tới muộn.
"Tiểu Khúc, ngại quá, để em chờ lâu rồi." Thấy cảnh Khúc Kim Tích ngồi xem ti vi sung sướng, mặt Từ Nam Nam cứng lại, lập tức trở về vẻ đoan trang thường ngày.
"Chị Nam Nam." Khúc Kim Tích cười đứng dậy, "Không sao đâu, đằng nào em cũng đang rỗi việc, vừa xem ti vi vừa chờ chị tới là vừa hay."
Từ Nam Nam thường xuyên tặng đồ ăn cho Khúc Kim Tích, mới đầu Khúc Kim Tích híp mắt cười nhận quà nói cảm ơn cô Từ, Từ Nam Nam nói không cần xa lạ như thế, từ đó Khúc Kim Tích mới gọi là chị Nam Nam.
Mỗi lần nghe Khúc Kim Tích gọi là chị, Từ Nam Nam luôn có cảm giác cô cố ý. Nhưng khi thấy Khúc Kim Tích cười rất ngoan lành, lại cảm thấy có lẽ mình đã đa nghi.
Nếu Khúc Kim Tích thật là một người thông minh, có lý nào lại chịu ăn những món nhiệt lượng cao cô ta tặng.
Cứ cho là đóng kịch cũng không cần diễn tới mức đó. Nhưng khiến cô ta tức tối là Khúc Kim Tích ăn nhiều như thế mà lại không hề béo lên!
"Ngồi đi, muốn ăn gì cứ việc gọi." Từ Nam Nam nói, "Hai hôm nay chị không tới đoàn phim, thấy em lại gầy đi rồi. Thế là không được. Cho dù là sao nữ thì cũng phải để ý chăm sóc sức khỏe, không được quá sức quá, nhỡ vướng phải bệnh ẩn gì, lớn tuổi rồi ắt sẽ hối hận."
Từ Nam Nam dịu giọng khuyên nhủ như một người chị thân thiết.
"Cảm ơn chị Nam Nam, thế em không khách sáo nhé." Khúc Kim Tích gọi liền một lúc hơn mười món mình đã chuẩn bị sẵn.
Đôi mắt Từ Nam Nam thấp thoáng vẻ khinh miệt. Quả nhiên là đứa nghèo túng không ra gì, toàn thân trên dưới cũng chỉ có khuôn mặt này tạm coi là ưu điểm.
Lom lom gò má trắng ngần của Khúc Kim Tích, Từ Nam Nam giấu đi nỗi ganh ghét gợn lên trong dạ.
Đúng vậy, tuy rằng không muốn nhưng lại không thể không thừa nhận rằng Khúc Kim Tích trẻ tuổi hơn cô ta, cho dù mỗi ngày cô ta luôn dùng những loại mỹ phẩm dưỡng da đắt giá nhất thì giữa hai mươi và ba mươi tuổi đến cùng vẫn có sự khác biệt.
Món ăn được bưng lên rất nhanh. Khúc Kim Tích nhìn qua, thấy trang trí cầu kì đẹp đẽ, trông mà thích mắt, mới thong thả ngồi ăn. Từ Nam Nam tìm cô chắc chắn có việc, lúc này cô chỉ cần diễn tròn vai ngồi ăn là được.
"Tiểu Khúc." Từ Nam Nam hầu như không động đũa, "Tuy nói đây là việc riêng của em, nhưng là người đi trước, thấy em gặp phải chuyện như vậy, chị thực sự rất lo. Công chúng luôn khắc nghiệt với nữ nghệ sĩ, nếu em cần giúp gì cứ việc nói với chị, nếu giúp được chị chắc chắn sẽ giúp."
Khúc Kim Tích ngẩng đầu: "Việc gì cơ ạ?"
"Chị biết là em buồn." Nghe giọng Từ Nam Nam lại thêm dịu dàng, "Nhưng việc đã xảy ra rồi, buồn bã cũng không ích lợi gì. Phụ nữ chúng ta, trong đời sẽ luôn gặp một hai gã tồi tệ, cứ coi đó là một kinh nghiệm trong đời, nó có thể giúp chúng ta trưởng thành nhanh hơn."
Khúc Kim Tích cười cười, im lặng.
Từ Nam Nam nhấp ngụm nước trái cây, lặng lẽ đánh giá Khúc Kim Tích, khi thấy nụ cười của cô chuyển thành kiểu cười gượng gạo, khóe môi bỗng cong lên, tiếp tục nói: "Chị có quen biết một số người, nếu em muốn trả thù Mạnh Thiên Hạo cho hả dạ, chị có thể cho em cách liên hệ với họ."
Khúc Kim Tích tự múc cho mình một bát cánh, nghe lời Từ Nam Nam, ai không biết còn tưởng hai người là bạn bè thân thiết.
Cô nói qua loa: "Cảm ơn chị Nam Nam, nhưng... việc đã qua cứ để nó qua đi, lật sang trang khác là được rồi."
"Ừm." Từ Nam Nam thở ra, "Em đó, chính vì còn trẻ tuổi quá, hiền lành quá nên mới dễ chịu thiệt."
"Phải rồi." Hình như nghĩ tới điều gì, sắc mặt Từ Nam Nam chợt trở nên rất nghiêm túc, "Những thông tin lộ ra trên mạng toàn là về Mạnh Thiên Hạo và người khác, không có hình ảnh của em, đây là việc tốt. Nhưng em có thể chắc chắn là sẽ không có thông tin gì bị tung ra nữa? Nếu như có thật, chúng ta có thể chuẩn bị sẵn từ trước. Em chỉ có một mình, lại không có ekip quản lý, nếu thật ra chuyện gì nữa thì không chỉ em chịu ảnh hưởng mà còn dính dáng tới cả đoàn phim."
Một tay Từ Nam Nam đặt trên bàn, một tay khác lặng lẽ mở bút ghi âm trong túi xách.
Cô ta đã cho trợ lý điều tra, Khúc Kim Tích không có công ty trợ lý, càng chẳng có ekip riêng. Khúc Kim Tích chỉ có một mình. Tin tức về Khúc Kim Tích trên mạng bỗng đổi chiều, nói rõ sau lưng có người đang giúp đỡ.
Nếu Khúc Kim Tích bám được vào đại gia, có lý nào lại không có lấy một trợ lý. Còn nếu không bám được vào ai, thì cớ gì lại có người âm thầm giúp đỡ. Quá là bất hợp lý.
Nhưng bất kể thế nào, chỉ cần Khúc Kim Tích chính miệng thừa nhận mình ở bên Mạnh Thiên Hạo thì ắt sẽ có hình ảnh hoặc video thân mật. Song người tuồn tin lại cứ tấn công những người khác, khăng khăng rằng giữa Mạnh Thiên Hạo và Khúc Kim Tích không có gì.
Một khi tin này lộ ra, với khả năng suy diễn của cộng đồng mạng sẽ có thể nghĩ đến tất thảy đều do Khúc Kim Tích đứng sau thao túng, nguyên nhân là do quá yêu Mạnh Thiên Hạo, được biết Mạnh Thiên Hạo có qua lại với người khác mới muốn kéo cả họ sa vào vũng lầy. Làm vậy vừa có thể tẩy trắng cho bản thân, lấy được sự thông cảm từ công chúng mà cũng được chú ý tới hơn, cớ gì mà không làm.
Đến lúc ấy, dù rằng có người âm thầm giúp đỡ nhưng có đoạn ghi âm do Khúc Kim Tích chính miệng thừa nhận, dẫu có tẩy thế nào cũng không thể trắng nổi.
Tiền đề là, buộc phải do Khúc Kim Tích chính miệng thừa nhận.
Hai bên nam nữ yêu đương mà không có những lúc thân mật? Khúc Kim Tích bị Mạnh Thiên Hạo lừa tiền lừa tình cảm, ai dám nói chưa bị lừa cả thân xác? Huống hồ Khúc Kim Tích còn có tiền án quấy rối Thẩm Thính, dù chỉ do bị Mạnh Thiên Hạo xúi giục. Nếu Khúc Kim Tích đã nghe lời Mạnh Thiên Hạo tới vậy, chẳng phải Mạnh Thiên Hạo đưa ra bất cứ yêu cầu nào cũng sẽ chiều theo?
Nghĩ ắt Khúc Kim Tích cũng có chột dạ, song chỉ vì có người âm thầm giúp đỡ nên mới trở thành người bị hại đáng thương trong sự kiện này.
Vào lúc thế này, Từ Nam Nam là người đi trước, dịu dàng quan tâm an ủi Khúc Kim Tích là đàn em. Khúc Kim Tích lại đầu óc đơn giản, còn không có bạn bè, một mình đơn độc, gặp áp lực tâm lý lớn rất dễ thiếu suy nghĩ nói hết những lời bình thường không chịu nói ra.
Vì vậy, đối phó với loại ngu ngốc đầu óc đơn giản này, có vô vàn cách thức.
Từ Nam Nam nhìn Khúc Kim Tích bằng nét mặt lo âu, trong mắt chứa đầy quan tâm thân thiết khiến người ta cảm nhận được sự chân thành.
Là ảnh hậu, chí ít diễn xuất của Từ Nam Nam đạt tiêu chuẩn.
Khúc Kim Tích nghe hết lời, có hơi dở khóc dở cười. Đôi khi trong những tình huống nào đó, người ta quả thật dễ mà tin vào những người chẳng hề thân. Đặc biệt là một số người còn rất giỏi tấn công vào điểm yếu của người khác.
Giống như những hội đa cấp tẩy não hoặc những hội lừa đảo thường gặp, người ở trong đó không thể ý thức được mình đang bị lừa, phải đến sau khi xong việc tỉnh táo nghĩ lại mới thấy đâu đâu cũng có sơ hở.
Ví như Từ Nam Nam, trước là mời ăn cơm, thể hiện là mình dịu dàng rộng lượng, kế đó lại ra vẻ căm phẫn lo lắng thay cho sự việc Khúc Kim Tích đang gặp, từ đó nhận được sự đồng cảm từ người trong cuộc.
Cho người ta một thứ cảm giác kì lạ là "chị ấy đứng về phía mình lo lắng cho mình nghĩ thay cho mình".
Sau đó Từ Nam Nam mới từng bước để lộ mục đích thực sự. Lúc này tiềm thức Khúc Kim Tích đã cho rằng chị ta là người bên mình, nhất thời bất cẩn sẽ nói ra đáp án chị ta muốn nghe.
Đợi khi phát hiện điều không đúng, lời nói ra đã không thể thu lại.
Nếu thật là nguyên chủ đầu óc đơn giản, không chừng đã khai ra tất tật.
Khúc Kim Tích đặt đũa xuống, viền mắt dần đỏ lựng.
"Chị Nam Nam, chị biết không, vốn em là người rất truyền thống." Cô nghẹn ngào nói, dường như vô cùng uất ức khó chịu mà vẫn phải cố mà kìm lại.
"Em mất bố mẹ từ nhỏ, được bà nội nuôi lớn, về sau bà em cũng không còn. Một mình em bươn chải làm lụng, lại còn nhỏ tuổi, khi làm việc khó tránh có lúc suy nghĩ không chu toàn." Cô rút khăn giấy lau nước mắt, "Chỉ trách em ngốc quá, cho rằng có người hết lòng hết dạ yêu mình, chịu trả giá mọi thứ vì em, em không có gì để báo đáp, chỉ biết đưa tất cả số tiền mình kiếm được để giúp anh ta lúc khốn khó."
"Bây giờ em thấy vô cùng may mắn vì đã kiên quyết làm theo lời bà nội. Con gái dù cho trưởng thành yêu đương cũng phải biết bảo vệ bản thân cho tốt, không để mình chịu tổn hại."
Lời này có nghĩa là, được bà nội nuôi lớn nên em là người rất truyền thống, sẽ không dễ tiến thêm bước nữa với đàn ông, bởi vậy quan hệ với Mạnh Thiên Hạo trừ tiền tài thì không còn gì khác, là Mạnh Thiên Hạo lừa em. Còn những việc em đã làm sai lúc trước thì là do khi ấy còn trẻ tuổi, suy xét không chu toàn nên mới lầm lạc.
Nghe xem, chân thành biết mấy thành khẩn biết mấy, lại phối hợp với giọng nói nghẹn ngào và viền mắt hoe đỏ vừa đủ, là ai cũng sẽ tin chắc lời cô nói là thật.
Từ Nam Nam: "..."
Đây không phải đáp án cô ta muốn!
Khóc xong xuôi, Khúc Kim Tích còn lấy khăn giấy lau mũi thật mạnh khiến chóp mũi đỏ lựng lên. Cô nhìn Từ Nam Nam bằng viền mắt hoe đỏ như bé thỏ trắng tội nghiệp: "Cảm ơn chị Nam Nam, bấy lâu nay, chị là tiền bối đầu tiên lo nghĩ cho em. Chị tốt với em như thế, em thật sự rất biết ơn chị."
Từ Nam Nam: "..."
Cái "nhãn người tốt" này chèn lồng ngực cô ta đau nhức nhối.
Cô ta nhìn Khúc Kim Tích, tuy rằng không thể từ biểu cảm nét mặt để đoán cô đang diễn kịch hay thật tình thổ lộ, Từ Nam Nam vẫn biết kế hoạch của mình đã thất bại. Cô ta hít vào thật sâu, cố giữ nét mặt mình như bình thường.
Song cô ta không thể ngồi thêm một giây một phút, vì nếu còn ngồi tiếp, cô ta sẽ không thể kiềm chế mình không thẳng thừng trở mặt. Bây giờ vẫn chưa phải là thời điểm lột mặt.
Trợ lý đang chờ phía ngoài nhận được chỉ thị qua wechat đẩy cửa đi vào: "Chị Nam Nam, sếp Lưu tìm chị."
"Vậy..." Từ Nam Nam cau mày.
Khúc Kim Tích nhận ra cô ta đang diễn kịch, hiểu lòng mà tiếp lời: "Không sao đâu chị Nam Nam, chị cứ lo việc của chị đi. Chỉ là để chị tốn kém rồi, mời em ăn cơm mà chị còn chưa ăn được mấy miếng."
Cô cố ý nhấn mạnh bốn chữ "mời em ăn cơm", nếu không nhỡ Từ Nam Nam không thanh toán đã bỏ đi thì biết làm sao?
Tuy rằng với kiểu người ưa thể diện như Từ Nam Nam, có lẽ sẽ không hành động như vậy đâu. Nhưng ai mà đoán trước được điều gì.
"Không cần khách sáo vậy đâu, chị đi trước, em cứ từ từ ăn." Từ Nam Nam và trợ lý đi khỏi phòng. Mới bước qua ngưỡng cửa, nụ cười giả lả trên mặt cô ta tức thì biệt tăm, gương mặt sầm sịt như mây đen sắp đổ mưa, rảo bước đi khỏi.
Khúc Kim Tích sung sướng lau sạch nước mắt, trông những món ngon trên bàn, nước miếng ứa tràn khoang miệng.
Thình lình chuông điện thoại reo, cô đang lột vỏ cua, chẳng nhìn xem là ai gọi tới đã nhận máy –
"Đang ở đâu?" Đầu kia điện thoại là giọng nói quen thuộc của Thẩm Thính.
Tay Khúc Kim Tích run lên, suýt thì bấm cả kìm vào tay. Liếc trộm màn hình, dòng chữ "giám hộ đại nhân không thể chọc" chình ình ngay giữa.
Chẳng rõ vì cớ gì mà nhìn món ngon đầy bàn, chợt cô thấy nao nao chột dạ, lí nhí nói: "Ở phòng chứ ở đâu."
"Rất tốt." Mấy giây trôi qua, từ loa vọng ra giọng nói Thẩm Thính bình thản không một gợn cảm xúc: "Vậy mở cửa đi."
Khúc Kim Tích: "...???"
Không phải Thẩm Thính đang ngay trước cửa phòng cô đó chớ?!
Khoảnh khắc ấy, tự dưng con cua trước mặt chẳng còn thơm nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.