Dụ Đồng đã sắp gọi đi, Thẩm Thính bỗng có một hành động mà trước đây không bao giờ anh làm – anh bước lên một bước, giật phắt điện thoại của Dụ Đồng, ngắt cuộc gọi.
"Thầy Thẩm?" Dụ Đồng cau mày.
"..." Thẩm Thính ra chiều thản nhiên trả điện thoại cho Dụ Đồng, giọng nói bằng phẳng không nghe ra gợn sóng, "Nếu là con gái, giữ cho cô ấy chút mặt mũi vậy."
Dụ Đồng: "?"
Là anh bảo gọi bảo vệ kia mà.
Y nhìn về căn buồng, người chụp trộm kêu lên mấy tiếng bắt chước tiếng động vật là muốn bày tỏ điều gì? Sao tự dưng thái độ của Thẩm Thính trở nên cứ là lạ.
"Thầy Thẩm nói có lý, thế giải quyết riêng vậy." Dụ Đồng đóng cửa nhà vệ sinh lại, "Bọn tôi sẽ không gọi bảo vệ, còn không ra đây?"
Khúc Kim Tích quyết định giả chết đến cùng.
Dụ Đồng nhẫn nại, cảnh cáo: "Nếu còn không ra..."
Điện thoại bỗng rung lên brừ brừ, là quản lý Kiều Tử Ngôn gọi tới, bảo y lập tức tới trường quay có việc gấp.
"Cậu lo việc riêng đi, chỗ này để tôi xử lý." Nhà vệ sinh yên tĩnh lạ lùng, tới nỗi tiếng Kiều Tử Ngôn nói trong điện thoại mà Thẩm Thính cũng nghe thấy rõ.
Kiều Tử Ngôn giục tới tấp, Dụ Đồng không làm sao được, chỉ biết liếc cửa buồng đóng chặt thêm cái nữa rồi rời đi với bộ mặt sầm sịt.
"Ra đây đi." Thẩm Thính day day đầu mày.
Chốc sau, cửa buồng hé mở, Khúc Kim Tích trong bộ đồ diễn rón rén ló đầu ra.
Từ cái nhìn đầu tiên Thẩm Thính đã thấy con mèo mướp cô đang ôm và cả vết cắn nổi những chấm máu li ti ở eo bàn tay cô, cau mày: "Chuyện gì vậy?"
Khúc Kim Tích bực bội quẳng con mèo mướp xuống đất. Con mèo rít lên một tiếng, xù lông chạy mất dạng.
"Con mèo đó lẻn vào phòng trang điểm, ngoạm em chạy tới đây, còn cắn em một miếng." Nếu không vì tự dưng bị nó cắn, cô đã chẳng bị phát hiện.
Tức tối từ đó đến giờ, Khúc Kim Tích đã không tức nổi nữa. Sự việc đã xảy ra, có tức cũng vô dụng.
"Em xin lỗi, lại gây rắc rối cho anh rồi." Cô nói buồn thiu.
"Nhưng may mà gặp anh, không thì em cũng không biết phải làm thế nào nữa." Điện thoại của cô để trong khách sạn, Thẩm Thính không mang theo.
Hơn nữa nếu bị Dụ Đồng phát hiện, cô biết giải thích kiểu gì? Chẳng lẽ nói mình biến mất hai hôm nay là vì chán quá, mới chạy đến trốn trong nhà vệ sinh nam của đoàn phim?
Có ma mới tin.
"Chân sao rồi, đi được không?" Nom mặt Thẩm Thính không phân rõ mừng giận, vừa hỏi vừa gọi điện cho Tần Tang.
"Tốt hơn nhiều rồi." Việc này khiến Khúc Kim Tích vô cùng mừng rỡ. Biến thành cua, ngâm nước hai người, cơ bản vết thương ở hông cô đã không còn đau nữa, chỉ có chân là cử động vẫn hơi trúc trắc, nhưng đi bộ thôi thì vẫn khập khiễng bước được.
Không như hôm mới bị thương, thậm chí chẳng thể đứng nổi.
Còn bớt được thời gian châm cứu.
Thẩm Thính nói với Tần Tang ở đầu kia: "Mang một bộ đồ nữ tới nhà vệ sinh."
Tần Tang thần người hai giây mới nhận lệnh.
Sau đó nhờ sự yểm hộ của Thẩm Thính, Khúc Kim Tích tới nhà vệ sinh nữ.
Thẩm Thính đứng ngoài hành lang trước cửa nhà vệ sinh. Tần Tang làm việc nhanh chóng, không lâu sau đã xách một cái túi đi tới.
"Tiên sinh."
Thẩm Thính đứng sát vào cửa nhà vệ sinh nữ: "Không có ai, ra đây đi."
Khúc Kim Tích xách tà váy chầm chậm đi ra.
Tần Tang hóa đá: "... Cô Khúc?! Sao cô ở đây?"
Không phải đang yên lành ở trong phòng trang điểm hay sao, cho dù biến về thành người cũng nên ở yên trong phòng chứ.
"Một lời khó nói hết." Khúc Kim Tích chua xót nói, "Để lát nữa kể anh nghe."
Với Tần Tang cô nói chuyện thoải mái hơn nhiều, không dè dặt như khi ở trước Thẩm Thính.
Chú ý tới điều này, Thẩm Thính cau mày, nhìn sang Tần Tang, tự dưng thấy gai cả mắt.
Tần Tang: "?"
Đợi khi Khúc Kim Tích vào thay đồ, Thẩm Thính nói: "Gọi cho Mộc Thần, đưa cô ấy tới trung tâm y tế dự phòng."
Thẩm Thính ở mãi thì khiến người ta chú ý quá, may mà Tần Tang luôn mang theo hai cái điện thoại, tạm thời cho Khúc Kim Tích mượn một cái. Sau đó cô được Mộc Thần chạy vội tới hộ tống rời đi, im hơi lặng tiếng rời khỏi đoàn phim.
—
"Thầy Thẩm." Thấy Thẩm Thính về trường quay, Dụ Đồng tìm một cơ hội tới hỏi chuyện.
Thẩm Thính hiểu ý Dụ Đồng muốn nói, giải thích qua loa: "Là một nhân viên trong đoàn chúng ta, đuổi theo một con mèo nên vào nhầm nhà vệ sinh nam, sợ bị hiểu lầm mới không dám ra."
Nói một cách nghiêm túc, không thể coi là Thẩm Thính nói dối – Khúc Kim Tích quả cũng là một "nhân viên" của đoàn phim.
Không rõ cớ gì, theo lý không đến mức Thẩm Thính phải nói dối việc này nhưng Dụ Đồng cứ cảm thấy có chỗ nào sai sai.
Trở về vị trí của mình, Dụ Đồng bảo Tiểu Trương đi dò hỏi xem hôm nay trong đoàn phim có nữ nhân viên nào đi nhầm vào nhà vệ sinh nam không.
Tiểu Trương trẻ tuổi, giỏi ăn nói, ở đoàn phim cũng hòa đồng hơn Dụ Đồng rất nhiều, biết được không ít chuyện hay ho, bảo cậu ta đi nghe ngóng là không thể thích hợp hơn nữa.
Tiểu Trương nghe lệnh mặt ủ mày ê: "Anh Đồng, việc thế này anh bảo em phải nghe ngóng kiểu gì. Con gái vào nhầm nhà vệ sinh nam là việc xấu hổ cỡ nào, việc như thế nhiều nhất chỉ tiết lộ ra với bạn thân cạ cứng, đâu có lý oang oang cho cả làng xóm biết."
Thở than xong lại hỏi: "Việc này quan trọng lắm ạ?"
Một linh tính từ sâu trong cõi u minh mách bảo Dụ Đồng: "Hỏi được thì cứ hỏi đi."
Nghệ sĩ nhà mình đã nói thế rồi, Tiểu Trương chỉ còn nước nghe theo, bắt đầu toan tính xem làm thế nào mới có thể dò hỏi được từ mấy cô gái trong đoàn phim.
—
Khúc Kim Tích đến trung tâm y tế dự phòng tiêm phòng dại, tiêm xong, đầu tiên cô nhắn tin cho Tần Tang hỏi Thẩm Thính có đang nghỉ không, nhận được câu trả lời khẳng định mới gọi điện cho Thẩm Thính.
"Anh Thẩm này, em tiêm xong rồi."
Thẩm Thính "ừ" một tiếng: "Mộc Thần sẽ chở em tới bệnh viện."
"Hả?" Cô ngớ ra, "Không cần đâu, chắc hai hôm nữa là chân em khỏi thôi?"
"Không muốn đi?" Thẩm Thính trầm giọng, dẫu cách màn hình vẫn cảm nhận được áp lực.
Khúc Kim Tích sửa lời ngay tắp lự: "Đi, giờ em đi ngay."
Cúp điện thoại, sau ba ngày Khúc Kim Tích lại tới bệnh viện. Vẫn là ông bác sĩ đông y cao tuổi hôm bữa.
Không còn bộ đồ diễn, mới đầu ông bác sĩ già không nhận ra, phải tới khi Khúc Kim Tích lên tiếng mới sực nhớ, chòm râu trắng cong tớn lên: "Sao giờ mới tới hả?! Không muốn cái chân này nữa có đúng không?!"
Nói đoạn vén ống quần Khúc Kim Tích lên, "ể" một tiếng, cái chân trật khớp sưng to như bánh màn thầu ba hôm trước giờ đã tiêu sưng gần hết, chỉ còn một khoảng hơi bầm.
Ông bác sĩ ngửa lên.
Khúc Kim Tích giấu đi nỗi chột dạ, cười bảo: "May nhờ có bác sĩ nắn lại, không thì sao chân cháu lành nhanh thế được."
Câu nịnh bợ này thành công vuốt phẳng cơn giận của bác sĩ. Ông bật thốt: "Chứ lại, tay nghệ tổ truyền trăm năm..."
Nhưng tình hình khôi phục của cô bé này cũng hơi bị tốt quá rồi.
Theo như dự tính ban đầu của ông, mỗi ngày nắn xương cho Khúc Kim Tích một lần, châm cứu hai lần, sau một tuần, xuống giường đi lại là không thành vấn đề.
Nhưng giờ mới có ba ngày, ông chỉ nắn xương có đúng một lần, xong cái là cô bé tự dưng chạy mất.
Cuối cùng chỉ biết than thở một câu, trẻ tuổi khỏe mạnh.
"Bác coi chân hộ cháu, muốn khỏi hẳn như bình thường thì phải mấy ngày nữa ạ?" Khúc Kim Tích hỏi.
Ông bác sĩ già sờ nắn xương: "Phối hợp châm cứu, chừng ba bốn ngày."
Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại trang cá nhân duonglam.design.blog và watt3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác tức bạn đã truy cập trang đăng lại trái phép. Bản đăng lại thường sẽ có sai sót và không được cập nhật. Mong bạn đọc ở trang đăng gốc để được đọc bản cập nhập và vá lỗi hoàn chỉnh nhất cũng như ủng hộ người dịch có thêm động lực dịch truyện.
"Thế nếu cháu không châm cứu, cứ để tự nhiên như vậy thì cần bao nhiêu ngày?"
"Sao mà được?" Ông bác sĩ ngẩng lên, "Lại không muốn chữa nữa hả?"
"Không phải ạ." Khúc Kim Tích chưa từng giận dữ với người già, "Thì cháu còn phải đóng phim mà, cũng muốn tiết kiệm ít thời gian."
Ông bác sĩ liếc cô một cái, nói: "Khả năng khôi phục của cháu tốt, tầm mười ngày nửa tháng là ổn, tùy vào tình huống."
Chưa cho Khúc Kim Tích kịp nói, ông đã tiếp: "Người trẻ tuổi mấy đứa, cứ ỷ mình còn trẻ mà không coi mấy vết thương nhỏ này ra gì, vì công việc mà lơ là sức khỏe. Giờ cháu coi thường nó, cho là không việc gì, đợi sau này có tuổi rồi mới biết hối hận."
......
Cuối cùng, Khúc Kim Tích thật thà ngồi yên một chỗ, để ông bác sĩ già mặc sức châm kim đầy chân mình như chân nhím.
Châm kim vào không quá đau, có đau là đau ở một lúc sau khi ông lựa mấy cây kim, miết đầu kim xoay tròn. Khúc Kim Tích chỉ biết bưng kín mặt, giấu kín bộ mặt nhăn nhó dữ dằn của mình.
Tới nỗi cô không nhìn thấy rằng Mộc Thần vẫn trơ như gỗ đá, tự coi mình thành không khí kia bỗng nhiên giơ điện thoại chụp hình cô một tấm rồi gửi cho Tần Tang, Tần Tang lại nhanh chóng chuyển lên cho Thẩm Thính.
Về việc này, Khúc Kim Tích không hề hay biết.
Tuy rằng quá trình châm cứu không dễ chịu gì cho cam, nhưng thời gian tới, bác sĩ rút tất cả kim ra, Khúc Kim Tích xuống đất đi thử, cảm thấy đã dễ dàng hơn nhiều.
Trước đó cô bước đi khập khiễng, tốc độ rất chậm, cơn đau cảm nhận thấy rõ ràng. Bây giờ cơn đau đã dịu đi, chí ít đã có thể dùng sức.
Từ biệt ông bác sĩ già, Khúc Kim Tích chậm rãi rời khỏi bệnh viện, toan về khách sạn.
Bộ dạng bước đi chậm rãi không ai nâng đỡ của cô, đặt trong mắt người khác chính là yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Mấy phóng viên thủ sẵn máy ảnh chẳng biết xông ra từ góc nào, chĩa ống kính vào Khúc Kim Tích chụp liên hồi.
Khúc Kim Tích thộn cả mặt.
"Khúc Kim Tích, xin hỏi tại sao cô phải tự sát? Có phải là vì Mạnh Thiên Hạo? Làm vậy có đáng không?"
"Khúc Kim Tích, lúc cô tự sát có từng nghĩ tới bố mẹ không?"
"Khúc Kim Tích, nghe nói cô bị trầm cảm, đây là việc từ bao giờ? Bình thường cô có hành vi quá khích nào không?"
......
Khúc Kim Tích: "..."
Vì phải duy trì khoảng cách nhất định với Khúc Kim Tích và cũng vì những người này xông tới quá đột ngột, phải tới lúc này Mộc Thần mới lao lên tách đám đông ra, hộ tống Khúc Kim Tích lên xe.
Đám người kia vẫn chưa chịu thôi, chạy theo xe bấm tanh tách lia lịa.
"Cô Khúc, tôi xin lỗi." Mộc Thần áy náy, "Là tôi sơ suất."
Với danh tiếng của Khúc Kim Tích, dù ra ngoài mà cứ khơi khơi không che đậy thì bình thường vẫn chẳng có ai nhận ra, khỏi phải nói đến cánh nhà báo.
Song cái tên Khúc Kim Tích hiện vẫn đang chễm chệ trên hotsearch, độ hot chưa từng sụt giảm, vẫn luôn có phóng viên điều tra xem Khúc Kim Tích đang ở bệnh viện nào, chỉ là vẫn chưa mò ra. Vì vậy mà những người này thực hiện phương pháp loại trừ, điều tra hết lượt những bệnh viện mà Khúc Kim Tích có thể đi đến.
Khúc Kim Tích đi ra khỏi bệnh viện vừa hay va vào những người này.
"Không sao." Khúc Kim Tích xua tay, "Không phải do anh."
Bây giờ cuối cùng cô đã có thời gian nghĩ chuyện hotsearch. Tại sao đang yên lành lại tuồn ra tin cô trầm cảm với tự sát thế?
Vào weibo, đọc hết lượt những tin tức có liên quan tới mình, đọc xong Khúc Kim Tích chà cánh tay diệt hết mớ da gà da vịt nổi lên chằng chịt... Những tin này phải nói là rất bài bản hẳn hoi, đến nhân vật chính như cô mà cũng suýt thì tin tưởng.
Là ai đã làm việc này?
Khúc Kim Tích vô thức cắn ngón tay trầm tư.
Nếu là kẻ thù muốn hãm hại, không nhất thiết phải viết cô tội nghiệp như thế, đã khiến netizen xót thương mà cũng khiến lượng fan của cô tăng lên vô số.
Nhưng nếu là có người đang giúp, thì tại sao phải bẻ lái việc cô bị thương thành tự sát, còn nói cô bị trầm cảm? Nhỡ đâu cô lộ tẩy thì sao?
Netizen thật lòng cảm thông an ủi mà quay đi đã phát hiện mình bị lừa, vậy chẳng coi như cô đã đen hết từ đầu đến chân?
Nghĩ tới nghĩ đi, trong óc Khúc Kim Tích bỗng hiện lên một bóng người —
Không phải là Dụ Đồng làm đấy chứ.
Cô hoàn toàn loại trừ khả năng là Thẩm Thính, tiềm thức cho rằng Thẩm Thính sẽ chẳng lãng phí thời gian để giúp cô tẩy trắng bằng cách thức như vậy.
Càng nghĩ càng cảm thấy Dụ Đồng là có khả năng nhất, Khúc Kim Tích bỗng đứng ngồi khó yên.
Cô phải nói chuyện với Dụ Đồng một lần đàng hoàng.
Từ lần trước Dụ Đồng toan động tay động chân với cô trong phòng, Khúc Kim Tích đã có ý muốn tránh Dụ Đồng. Cô nghĩ mình đã thể hiện rất rõ ràng, với tính cách cao ngạo của Dụ Đồng, có thế nào cũng phải hiểu lòng rồi chứ.
Không phải cô chưa từng nghĩ tới việc nói thật mọi việc cho Dụ Đồng, nhưng nếu cứ thế nói thẳng rằng mình không phải nguyên chủ, tạm không nói Dụ Đồng có tin hay không, nhưng tạm cứ giả như y tin đi.
Thì thế cũng giống như cho Dụ Đồng biết rằng nguyên chủ đã chết rồi, không còn trên thế giới này nữa. Nếu là vậy, Dụ Đồng có thể chấp nhận không?
Lỡ như y cho rằng cô đã hại nguyên chủ, từ đó có hành động quá khích hơn nữa thì phải làm sao?
Cô phải suy xét tới vô số vấn đề sẽ gặp phải sau khi nói ra chân tướng, chứ không phải chỉ một câu "tôi không phải Khúc Kim Tích ban đầu" là có thể giải quyết mọi chuyện.
Khúc Kim Tích đau đầu day trán.
Về đến khách sạn, Khúc Kim Tích cầm thẻ phòng của Thẩm Thính, đành phải về phòng Thẩm Thính trước. Suốt đường tuy lo sợ nhưng vẫn bình an vào được trong phòng.
Túi xách của cô để trên sô pha. Lấy điện thoại của mình ra, điện thoại đã hết pin tự động tắt nguồn.
Khúc Kim Tích xách túi xách định về phòng, nghĩ thế nào lại đặt túi về chỗ cũ.
Thẩm Thính bảo Mộc Thần làm tài xế cho cô, đi tiêm phòng, đi coi bệnh, giờ xong việc thì xách túi đi tuốt, chỉ để lại một câu cảm ơn qua wechat, nghĩ sao cũng thấy qua loa quá.
Có thế nào cũng phải đợi Thẩm Thính trở về, nói cảm ơn ngay mặt rồi hẵng về phòng.
Hơn nữa thời gian qua vẫn luôn nhờ Thẩm Thính chăm sóc, cô thì chưa hề làm được gì cho anh. Nghĩ như thế, Khúc Kim Tích thấy rất xấu hổ.
Chợt cảm thấy mình đã coi sự chăm sóc của người giám hộ như một điều quá đương nhiên, thế là rất không ổn.
Thú cưng được chủ chăm như chăm báu vật đều biết lấy ngoan ngoãn, dễ thương làm nũng các kiểu để báo đáp, sao cô có thể không bằng cả thú cưng được!
Khúc Kim Tích âm thầm phỉ nhổ bản thân, xong lề rề vào bếp.
Khi ở chung cư, cô là người vào bếp, sau vào đoàn phim thì chưa từng làm cho Thẩm Thính một bữa cơm, không những thế còn là Thẩm Thính cho cô ăn đủ kiểu.
— Tuy là dưới danh nghĩa nuôi heo.
Mở tủ lạnh, nguyên liệu trong tủ không nhiều, đại đa số đều là đồ chuẩn bị để làm bữa sáng.
Cô lục được một hộp bơ tươi, một gói bột mì, lại trông thấy đủ loại trái cây tươi trên bàn, một ý tưởng bỗng chớp lóe, quyết định làm một cái bánh kem hoa quả.
Sau đó mở điện thoại vào phần mềm gọi đồ ăn đặt vài nguyên liệu tươi giao tới, cô phải cho Thẩm Thính một niềm vui bất ngờ!
—
Hôm nay Thẩm Thính có cảnh diễn đêm, quay tới mười một giờ mới kết thúc. Trên đường về, anh lướt màn hình coi mấy tấm ảnh – hình Khúc kim Tích ra khỏi bệnh viện bị nhà báo bu lấy hỏi chuyện.
Khúc Kim Tích không hề đáp lại một câu, nhưng những phóng viên đó chỉ dựa vào những hình ảnh chụp được mà nói xiên nói xằng. Phòng tuyên truyền nhận được chỉ thị từ Tần Tang, phải chú ý nhiều tới tin tức về Khúc Kim Tích nên đã chặn những bài viết này lại.
"Mấy báo này tên gì?"
Tần Tang lập tức báo rõ tên họ.
Một lúc sau, Thẩm Thính nói khẽ: "Chặn hết lại rồi chứ."
"Vâng." Tần Tang có hơi kích động, dù rằng đây đã là việc trong dự đoán.
Vào thang máy của khách sạn, Tần Tang định bấm tầng chín – thời gian này, với tính cách của Khúc Kim Tích thì chắc chắn đã về phòng mình.
"Về tầng 12."
Tần Tang đành phải bỏ qua nút tầng 9.
Khoảnh khắc quẹt thẻ mở cửa, hai anh chàng cùng lúc ngớ người, bởi vì trong phòng lúc này đang bật đèn ấm dịu, ngoài ra còn có một mùi hương thơm nức mũi.
Trên bàn bày năm sáu đĩa đồ ăn đẹp mắt, chính giữa là một cái bánh kem trang trí rất đẹp, trên bánh viết mấy chữ: Sư huynh vất vả rồi.
Phong cách ấm áp lại bình hòa.
Ngay giây sau, một bóng người đi ra từ phòng bếp – đó là Khúc Kim Tích nghe thấy tiếng động – vì đứng lâu nên chân hơi nhức, mới duỗi một chân nhảy lóc cóc đi ra.
Trong tay còn cầm một cái cánh gà kho vừa đi vừa gặm.
Mắt chạm vào mắt Thẩm Thính, Khúc Kim Tích chậm rãi hạ chân xuống đồng thời nhanh chóng lau đi vệt dầu ở mép, cứu lại cho mình chút hình tượng thục nữ ít ỏi.