Bà Thẩm được chăm sóc tốt nên tuổi gần sáu mươi mà không thấy một nếp nhăn trên mặt, vận bộ xường xám càng tôn dáng người thêm thon thả.
Chỉ một cái nhìn, có thể biết ngay "sắc đẹp tuyệt trần" của Thẩm Thính được di truyền từ ai.
Bà Thẩm và Thẩm Thính đứng cùng nhau, trông giống hai chị em hơn là mẹ con.
Khúc Kim Tích chậm rãi quay đầu, đối diện ánh nhìn xa cách giống hệt Thẩm Thính của mẹ chồng, chỉ biết dựng sống lưng thật thẳng, khẽ mỉm cười: "Mẹ."
Đúng là tình huống ngượng ngùng muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Trời mới biết đã lâu lâu lắm rồi cô không gọi ra tiếng "mẹ" này.
Nhưng đóng kịch ấy mà, là một diễn viên, tất phải có tác phong chuyên nghiệp.
Nghĩ như thế, Khúc Kim Tích lại cười đoan trang nền nã hơn nữa, trông cực kì có phong phạm của tiểu thư nhà cao nhã.
Trong mắt bà Thẩm thoáng nét nghi hoặc.
Bà xuất thân từ dòng dõi nhà nho, Thẩm Thính là con út, người làm mẹ khó tránh yêu thương hơn vài phần. Thẩm Thính cũng rất nghe lời, từ nhỏ đến lớn, bất kể thành tích diện mạo hay gì khác nữa vẫn luôn nổi trội hơn chúng bạn.
Mới đầu khi Thẩm Thính muốn làm diễn viên, bà Thẩm là người phản đối quyết liệt nhất. Không phải vì coi thường nghề diễn viên này, mà vì cho rằng làm diễn viên sẽ rất cực.
Sau thấy thái độ Thẩm Thính rất mực kiên quyết, cũng đành nuông theo.
Chờ tới khi tuổi Thẩm Thính tăng lên, bà Thẩm bắt đầu khổ tâm lo nghĩ chuyện chung thân đại sự cho con trai. Vốn là bà chấm Hạ Tri Tâm (nữ chính trong sách), hai đứa lớn lên cùng nhau từ bé, không thể xứng đôi hơn được nữa.
Ai ngờ Thẩm Thính chẳng thích Hạ Tri Tâm, Hạ Tri Tâm cũng không ưng Thẩm Thính, đôi bên chỉ coi nhau như anh em.
Bà Thẩm mới nghĩ, thế cũng chẳng sao, quá lắm thì lại tìm một cô con dâu phù hợp. Bà không có yêu cầu đặc biệt nào với gia cảnh của con dâu, miễn sao con trai thích, nhân phẩm tốt là được.
Ngờ đâu đang xem xét thì có một Khúc Kim Tích từ trên trời rơi xuống, cụ Thẩm đứng ra quyết định, bắt Thẩm Thính lấy Khúc Kim Tích.
Ông cụ đang bệnh, có thể buông tay lìa trần bất cứ lúc nào. Đây là tâm nguyện duy nhất của cụ, bất kể thế nào cũng phải hoàn thành.
Bà Thẩm chỉ đành trân mắt nhìn con trai bảo bối của mình lấy một cô gái... không chỉ nó không thích, mà đối phương còn chẳng có ưu điểm gì.
Từ ánh mắt đầu tiên nhìn Khúc Kim Tích, bà Thẩm đã không thích cô gái này.
Bởi vì dã tâm trong mắt cô gái này hiển hiện ra quá mức lộ liễu. Dường như đang thẳng thừng tuyên cáo với tất cả mọi người rằng sở dĩ lấy Thẩm Thính, âu chỉ vì lợi dụng họ Thẩm để leo lên.
Tuy nói biểu hiện như vậy cũng được coi là một kiểu thẳng thắn, chí ít cũng tốt hơn kiểu bề ngoài thơn thớt nói cười, bên trong nham hiểm giết người không dao, nhưng chính vì quá thẳng thắn, dường như coi họ Thẩm là một miếng thịt mỡ béo bở vậy, còn đòi miếng thịt béo này phải cam tâm tình nguyện chủ động dâng hiến?
Đâu ra chuyện tốt lành như thế.
Vậy nên mới có điều kiện Khúc Kim Tích không được nhắc tới Thẩm Thính và cả họ Thẩm với người ngoài, cũng không được lợi dụng họ Thẩm để giành quyền lợi cho bản thân. Nhưng rốt thì cũng đã là vợ Thẩm Thính, không thể để người ta nói nhà họ ngược đãi con dâu nên mỗi tháng vẫn gửi cho một khoản phí sinh hoạt.
Giao hẹn này, thực ra với Khúc Kim Tích là một kiểu vũ nhục.
Nhưng Khúc Kim Tích vẫn đồng ý.
Có lần bà Thẩm đã nghĩ rằng nếu Khúc Kim Tích không đồng ý hoặc làm ầm lên một trận, hẳn bà đã coi trọng cô gái này hơn. Song Khúc Kim Tích chẳng những không làm vậy mà còn gây chuyện tới cả bên ông cụ.
Hiềm nỗi giáo dục từ nhỏ khiến bà không thể nói ra lời quá cay nghiệt, cuối cùng đành mắt nhắm mắt mở làm lơ.
Sinh nhật lần này, biết là Thẩm Thính sẽ về, bà Thẩm vô cùng mừng rỡ, vì đã một thời gian rất dài bà chưa được gặp Thẩm Thính.
Nhưng khiến bà ngạc nhiên là trong điện thoại, Thẩm Thính lại nói sẽ về cùng Khúc Kim Tích.
Đến cùng Khúc Kim Tích vẫn là con dâu của họ Thẩm, dẫu cho không muốn gặp, ông cụ cũng sẽ gọi con bé về. Nhưng việc này đáng lý không nên do Thẩm Thính nói ra.
Bà Thẩm có lòng muốn hỏi, song vì có vài chuyện qua điện thoại thì không thể nói rõ, mới phải thôi.
Như hôm nay bà đã ra đây đợi con trai từ sớm, không ngờ lại thấy cảnh Thẩm Thính và Khúc Kim Tích bên nhau rất hòa thuận, còn Khúc Kim Tích...
Bất kể tuổi tác bao nhiêu, giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn rất đáng sợ. Bà Thẩm phát giác Khúc Kim Tích đã thay đổi rất nhiều, người thì vẫn là con người đó, tuy vậy... chẳng hiểu sao lại trông thuận mắt hơn.
Vả lại, không có lớp trang điểm hoa hòe hoa sói kia, bà mới biết hóa ra mặt mũi Khúc Kim Tích là như thế này.
Ngoài mặt bà Thẩm không lộ vẻ gì, nội tâm đã gợn ba đào sóng cả.
Bà "ừ" một tiếng: "Đã ăn tối chưa?"
Thẩm Thính lắc đầu. Khúc Kim Tích mỉm cười ngoan hiền, coi mình thành khúc gỗ.
"Biết ngay mà." Bà Thẩm xót con, bảo, "Vào nhà đi, chị Xuân đã làm món con thích rồi."
Vào trong nhà, đầu tiên Khúc Kim Tích trông thấy một ông lão đã cao tuổi. Từ kí ức của nguyên chủ, được biết là quản gia của nhà này.
Hình ảnh căn nhà này trong nguyên chủ rất mờ nhạt, cho thấy có lẽ cô ấy chỉ mới tới căn nhà này một lần, ấn tượng không sâu sắc.
Quản gia cười nói: "Bà chủ, cậu Hai."
Quay sang Khúc Kim Tích, thái độ như thường: "... Mợ Hai."
Khúc Kim Tích không quan tâm xưng hô của mình. Tư duy của cô đã chạy đến hai chữ "cậu Hai" của quản gia.
Có nghĩa là trên Thẩm Thính còn có anh trai hoặc chị gái?
Cô cố gắng nhớ lại, tiếc thay không có bất cứ ấn tượng gì, đành phải thôi, bày ra nét mặt vững vàng không gợn sóng.
Vào nhà chính, phòng khách rộng lớn chỉ có một người – chị Xuân.
"Mẹ đi gọi điện, dạo này bệnh của ông tốt lên rồi, nhưng thời tiết hôm nay không đẹp lắm nên không gọi ông về mà mang tội, để mai sẽ cho người tới đón." Bà Thẩm kéo Thẩm Thính ngồi xuống, dừng một chốc, quay sang Khúc Kim Tích, "Cũng ngồi cả đi."
Khúc Kim Tích ngồi xuống bên cạnh Thẩm Thính.
"Gầy đi nhiều rồi, quay phim mới vất vả lắm à?"
"Không ạ." Thẩm Thính nói, "Con rất thích."
Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích nghe Thẩm Thính thẳng thắn bày tỏ là thích đóng phim.
Bà Thẩm đã biết sẵn câu trả lời này nên không nói gì. Bà chuyển mắt sang Khúc Kim Tích, có lòng muốn mở lời đôi câu nhưng rốt vẫn im lặng.
Chị Xuân cười bảo: "Cậu Hai, từ lúc biết hôm nay cậu sẽ về, bà chủ mừng lắm, những món trên bàn phải có một nửa do tự tay bà làm đấy."
"Cảm ơn mẹ."
"Khách sáo với mẹ làm gì." Bà Thẩm nói, "Chỉ có món canh bí đỏ này là nấu kiểu gì cũng không ra được mùi vị muốn có, hơi kém một chút."
"Có phải mẹ không cho bột năng vào?" Khúc Kim Tích mới ăn một miếng cháo, nghe lời, bật thốt ra.
Bà Thẩm: "?"
Bà nhìn sang: "Con biết làm?"
Khúc Kim Tích khiêm tốn: "Có biết một chút."
"Lần trước cô ấy có làm rồi, cũng rất ngon." Thẩm Thính tự nhiên tiếp lời.
Bà Thẩm: "..."
Bà nhìn Thẩm Thính, lại ngó sang Khúc Kim Tích, muốn nói mà thôi.
Đợi ăn xong, bà Thẩm do dự chốc lát, cuối cùng vẫn bảo: "Tiểu Thính, vào thư phòng với mẹ."
Thẩm Thính và mẹ đi vào thư phòng, chị Xuân và quản gia bận rộn công việc, trong phòng khách chỉ còn một mình Khúc Kim Tích. Cô nhìn trái ngó phải, quyết định ngồi trên sô pha, gảy gảy cúc áo một cách chán chường.
Thực ra cô đang thèm được chơi game. Những kĩ năng mà Thẩm Thính dạy trên đường cô vẫn muốn xuất sư một mình ra thể hiện, nhưng rồi lại cảm thấy ngồi đây bấm điện thoại thì không được lễ phép lắm.
Ôi.
Ngồi im mấy phút, Khúc Kim Tích không ngồi nổi nữa. Yên tĩnh quá rồi. Cô dứt khoát đứng dậy, quyết định ra khoảnh sân phía ngoài đi dạo, nhân thể chơi game!
Không ngờ đang đi dọc theo con đường lát đá trong sân bỗng nghe một giọng nói từ trên vọng xuống: "... Tại sao con lại về cùng với nó?"
Là giọng của bà Thẩm, "nó" trong đây tất nhiên là chỉ cô.
Khúc Kim Tích thấy hơi khó xử. Cô chỉ đi theo đường có sẵn thôi, chẳng hiểu sao lại nghe thấy tiếng trò chuyện. Ngửa lên nhìn, trông thấy hai cái bóng hắt lên ô cửa sổ tầng hai.
Cửa sổ mở hé, bà Thẩm đứng bên cửa, do đó mà cô có thể nghe được giọng bà.
Thẩm Thính thì đứng khá xa, Khúc Kim Tích không nghe thấy câu trả lời của anh. Một lúc sau bà Thẩm mới nói: "Con nghĩ kĩ thật rồi?"
Khúc Kim Tích nghĩ bụng, chắc là đang bàn chuyện ly hôn.
Cô mím môi. Nghe trộm không phải chuyện vẻ vang gì, dù rằng không phải cố ý. Cô quay gót trở về theo hướng vừa đi tới, bỏ lại tiếng nói đằng sau lưng.
Lấy điện thoại ra, đã là mười giờ tối.
Khúc Kim Tích thở ra một hơi, kế đó mở điện thoại định bụng chơi game. Bỗng có tiếng động cơ vang lên, kế đó là ánh đèn chói mắt ập tới. Khúc Kim Tích giơ tay che mắt, tách ngón tay thành kẽ hở nhỏ để nhìn qua. Một chiếc xe lái vào, dừng bánh.
Cạch, cửa xe mở ra, một bóng người từ trên xe nhảy xuống.
Khúc Kim Tích chưa kịp nghĩ cho rõ, quản gia đã chui ra chẳng biết từ xó nào, trông thấy người đến thì ngạc nhiên không dám tin: "Cậu Cả, cậu về rồi?!"
Bấy giờ Khúc Kim Tích mới nhìn rõ cậu Cả nhà này. Gương mặt người nọ có đôi nét từa tựa Thẩm Thính, nhưng so với Thẩm Thính thì trông nam tính cởi mở hơn, mặc áo da, tóc cạo sát da đầu, toàn thân tỏa ra cái mùi "không đứng đắn".
Một tay Thẩm Kế chống trên cửa xe, ánh mắt sắc lẻm nhìn vào Khúc Kim Tích: "Này là... ai đây?"
Quản gia nói: "Cậu Cả, đây là mợ Hai."
Thẩm Thính "à" lên: "Em dâu đấy à."
Anh ta lại gần, dáng người cao hơn cả Thẩm Thính mang tới áp lực.
"Hể? Anh nhớ mặt mũi cô đâu có thế này?" Thẩm Kế cau mày săm soi, "Phẫu thuật rồi hả?"
Khúc Kim Tích: "..."
Anh mới phẫu thuật, cả nhà anh phẫu thuật.
Không, trừ Thẩm Thính.
"Á há há há, phải cô đang thầm mắng anh đây không." Thẩm Kế phá lên cười.
"Không..."
"Đừng có chối, cô nom cái mặt mình đi, giờ còn mắng dữ hơn chứ gì."
Khúc Kim Tích: "..."
Đồ thần kinh.
"Mẹ, Thẩm Thính, con về rồi đây." Thẩm Kế chống hông, tiếng oang oang làm tai Khúc Kim Tích nhức buốt.
Không lâu sau, Thẩm Thính và mẹ xuất hiện. Thẩm Thính liếc trông Khúc Kim Tích trước tiên, thấy cô hậm hực thì cau mày, nhìn sang Thẩm Kế bấy giờ đã sà vào ôm ấp với bà Thẩm.
"Sao anh lại về?" Anh hỏi.
"Mẹ mẹ đừng khóc, đừng khóc, mẹ biết con sợ nhất là phụ nữ khóc mà." Thẩm Kế buông bà Thẩm ra, liếc mắt tình tứ với Thẩm Thính, "Ngày mai là sinh nhật mẹ, đã đi suốt ba năm rồi, tốt xấu lần này cũng phải về mừng sinh nhật mẹ chứ."
"Anh còn biết anh đi biệt ba năm chưa về?!" Bà Thẩm vừa khóc vừa cười.
Tiếp đó Khúc Kim Tích đã được mở mang tầm mắt trước trình độ khua môi múa mép của Thẩm Kế, chỉ vỏn vẹn vài phút chưa tới mà đã dỗ cho bà Thẩm cười tươi như hoa nở, cuối cùng được dụ về phòng ngủ sớm.
Trong tiềm thức của cô, nếu Thẩm Thính có anh, có lẽ đó cũng sẽ là một gã đồ cổ còn thanh niên nghiêm túc hơn cả Thẩm Thính.
Cái loại mà cả buổi cũng chẳng hé răng lấy một câu.
Bây giờ... điên đảo tưởng tượng của cô rồi.
"Thẩm Thính, lại đây, cho anh ôm cái nào." Dỗ mẹ ruột đi rồi, Thẩm Kế giang tay tính trao Thẩm Thính một cái ôm tình yêu.
Đón lấy cái nhìn uy hiếp của Thẩm Thính đảo tới, Thẩm Kế hậm hực phanh kít lại, bỗng đổi lời, quay sang Khúc Kim Tích: "Vợ chú đẹp quá nhỉ, đẹp hơn trong ảnh mấy trăm lần."
Khúc Kim Tích: "?"
"Sớm biết cô nàng xinh đẹp thế này, ban đầu anh đã cưới rồi." Thẩm Kế tiếp tục tung tin sốc.
Khúc Kim Tích: "??"
"Thẩm Kế!" Trong giọng nói Thẩm Thính ẩn hàm cảnh cáo.
Cặp mắt Thẩm Kế bỗng rực sáng.
Cáu à?
Thế mà anh ta lại cảm thấy Thẩm Thính đang cáu?!
Thẩm Kế bỗng quay phắt sang Khúc Kim Tích chớp mắt: "Em dâu, chắc em chưa biết. Mới đầu ông muốn anh lấy em đấy, khổ nỗi anh ở xa ngàn dặm, không bắt được mới đành trưng dụng cậu em này của anh."
"Dạ." Mãi lâu sau, Khúc Kim Tích nói một câu rất mực chân thành: "Thế... cảm ơn anh có ân không cưới."
Thẩm Kế: "..."
Thẩm Thính quay đi, bờ vai rung khe khẽ.