Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 59:




Ngay khi thốt ra lời này Thẩm Thính đã ý thức được nó có điều không ổn. Song tên bắn ra không thể rút về, giữa bí mật Khúc Kim Tích có thể biến hình và an toàn tính mạng cô, tất nhiên là vế sau phải quan trọng hơn.
Khúc Kim Tích biến thành vật chết không có sự sống, bẻ gãy rơi gãy là có thể biến về thành người; biến thành động vật vẫn sẽ bị thương. Giờ biến thành một quả bí ngô, bị nứt ra một kẽ mà vẫn chưa biến trở về, vì vậy nên không thể đoán định tình hình cô chính xác.
Đang tỉnh hay đã hôn mê rồi?
Cơ thể đã có chỗ nào bị thương?
"Em dâu đâu?" Đúng lúc ấy, Thẩm Kế mặt toàn chấm hỏi đã nhận ra dưới cái chăn đang phồng lên trên giường chẳng hề có ai mà chỉ là gối đầu.
Lại trông sắc mặt tồi tệ của Thẩm Thính và lời ban nãy anh mới nói, Thẩm Kế chầm chậm dời mắt sang quả bí đỏ trong tay anh: "Chú đừng có bảo anh là quả bí này do Khúc Kim Tích biến thành đấy nhá?"
— Thậm chí không còn gọi là em dâu.
Thẩm Thính im lặng.
Thẩm Kế: "..."
Nếu người đứng trước mặt không phải Thẩm Thính, trăm phần trăm anh ta sẽ chẳng thèm tin. Nhưng chính vì đây là Thẩm Thính, anh ta hiểu rất rõ rằng Thẩm Thính sẽ không bao giờ đùa kiểu như thế.
Trừ phi đang đóng phim.
Nhưng Thẩm Thính càng chẳng thể đóng kịch đóng kịch gì ở nhà chính.
Cũng tức là, đây là sự thật.
Quả bí đỏ này đích thực do Khúc Kim Tích biến thành.
Thẩm Kế bước vào trong phòng mấy bước, vô thức đóng chặt cửa, giọng nói nhuốm vẻ hốt hoảng: "Khúc Kim Tích là bí đỏ tinh?"
"Không phải." Thẩm Thính đặt quả bí đỏ tròn lên bàn một cách cẩn thận. Anh day đầu mày, lần đầu tiên phải bó tay chịu chết, không biết làm sao.
Thẩm Kế nói: "Ý chú là Khúc Kim Tích tự dưng biến thành một quả bí đỏ, bị Tiểu Ngải làm nứt, giờ thì không biết tình hình ra sao..."
Tưởng tượng nếu tự dưng mình biến thành một cọng cỏ, bị bứt đôi, mình sẽ như thế nào?
Đờ mờ, mạng người đó.
Cuối cùng Thẩm Kế đã hiểu tại sao bộ mặt cậu em quý hóa nhà mình lại tệ hại như vậy.
"Chỉ nứt một kẽ thôi, không chết nổi đâu." Thẩm Kế an ủi, Thẩm Thính nghe mà nghẹn ứ, toan nói thì Thẩm Kế đã nhanh nhảu, "Anh có một thằng bạn, thích trồng đủ thứ rau dưa trong nhà. Để anh gọi điện hỏi thử."
Bạn Thẩm Kế tên Nguyễn Thính Trúc, là một cậu ấm ăn no chờ chết cực kì điển hình, đã phát triển nhà mình thành cả cái vườn rau, vườn hoa, vườn cây ăn quả.
Khi nhận được điện thoại từ Thẩm Kế, cậu ấm này đang nằm ườn trên giàn xích đu nhà mình, vừa thưởng trà vừa đong đưa ngắm trông hoa hoa cỏ cỏ trong vườn nhà.
Nghe Thẩm Kế nói trong điện thoại: "Một quả bí đỏ đã thu hoạch rồi, không muốn ăn mất nhưng lại sơ sẩy làm rơi vỡ, có cách nào có thể giúp giữ tươi nó không hư không? Hoặc có cách nào giúp nó mọc... phát triển tiếp không?"
Nguyễn Thính Trúc khó hiểu: "Nếu ông không muốn ăn, muốn giữ tươi nó lâu thì hoặc ngâm trong nước hoặc bỏ vô ngăn đá tủ lạnh. Còn làm nó lớn tiếp... Môn sinh ông học hồi cấp Hai trả thầy cô hết rồi hả? Ông đã cắt bí ra khỏi dây rồi, còn mong nó tiếp tục phát triển?"
Thẩm Kế: "..."
Anh ta mở loa ngoài, Thẩm Thính cũng nghe thấy những lời này.
"Còn chuyện gì nữa không?" Nguyễn Thính Trúc ngáp dài, "Không việc gì tôi cúp à." Xong cúp điện thoại cái rụp.
Thẩm Kế trông quả bí đỏ: "Ngâm nước thử? Hay là bỏ vô ngăn đá?"
Thẩm Thính ngần ngừ. Bỏ ngăn đá chắc chắn là không được rồi, nhưng ngâm nước thì có thể thử.
Tuy vậy, vấn đề là nếu bỏ vào nước, Khúc Kim Tích có thể bị ngộp thở không?
"Không được." Thẩm Thính cương quyết lắc đầu. Anh đi ra cạnh cửa sổ, trông xuống vườn hoa trong sân, đặt trong đất thì sẽ yên tâm hơn ngâm trong nước.
Chưa từng có lúc nào anh do dự nhiều như lúc này, bó tay bó chân.
"Có khi không sao đâu." Thấy mặt Thẩm Thính nom rất nặng nề, Thẩm Kế khuyên, "Có lẽ với em dâu thì chỉ là một vết thương nhỏ thôi."
Cơn rúng động mới đầu đi qua, lúc này Thẩm Kế vô cùng tò mò với quả bí đỏ nọ. Nếu không do Thẩm Thính giữ rịt không cho động vào, anh ta đã nâng bổng lên săm soi ngay lập tức.
Người biến thành bí đỏ.
Đang yên đang lành làm sao một người lại biến thành bí đỏ được.
Anh ta vẫn cứ cảm thấy kì ảo sao đó.
Nếu mang quả bí này đi nấu rồi ăn vào bụng, thì chẳng cũng là ăn thịt Khúc Kim Tích?
Tay chân Thẩm Kế tức thì dựng đứng da gà da vịt.
Ngay khi Thẩm Thính quyết định sẽ chôn bí đỏ vào trong đất, chí ít vẫn tốt hơn trơ mắt chẳng làm gì —
Quả bí béo tròn trong tay bỗng nóng lên hừng hực, kế đó đồng tử trong mắt Thẩm Kế giật co vào, vì anh ta trông thấy quả bí đỏ kia bỗng biến mất trong tay Thẩm Thính, một bóng người vô cớ hiện ra từ không trung, Thẩm Thính lập tức ôm người đó vào lòng.
Thẩm Kế: "...!"
Chút ngờ vực cuối cùng đã tan hẳn.
Khúc Kim Tích nhắm nghiền mắt, mặt trắng bợt, lớp áo ngủ ở vai hằn một vệt đỏ tươi.
Cũng chính lúc ấy thì có tiếng gõ cửa, đồng thời giọng bà Thẩm vang lên: "Tiểu Thính, mẹ vào nhé."
Thẩm Thính lập tức đặt Khúc Kim Tích đang mê man lên giường, kéo chăn đắp kín. Bà Thẩm mở cửa, liếc qua đã thấy ngay Thẩm Kế.
"Tiểu Kế?"
"Mẹ, con với Tiểu Thính đang bàn ít việc, sao mẹ lên đây?" Thẩm Kế điều chỉnh lại biểu cảm của bản thân, cố gắng thể hiện thật bình thường.
Bà Thẩm trông Thẩm Thính đứng bên giường đắp chăn cho Khúc Kim Tích, bối rối dời mắt đi, không đồng tình: "Con tìm Tiểu Thính bàn việc thì cứ vào thư phòng, qua phòng ngủ làm gì."
Trong phòng ngủ còn có Khúc Kim Tích.
Dẫu là người nhà, vẫn cần giữ ý tứ.
Thẩm Kế vuốt mũi, im thin thít. Bà Thẩm cũng không tiện nói thật mình lên là vì tò mò – Tiểu Ngải ôm cặp mắt đỏ hoe chạy xuống, nói là làm rơi bí đỏ của cậu Hai.
Tạm không nói trong phòng Thẩm Thính có bí đỏ từ đâu ra, mà cứ cho có một quả bí đỏ thật, rơi thì rơi thôi, cũng đâu phải vật gì quý giá.
Hay vốn dĩ thằng con quý hóa của bà cũng chẳng giận dữ vì quả bí, mà chỉ vì sinh mâu thuẫn với Khúc Kim Tích? Thế nên Khúc Kim Tích mới không xuống tầng?
Bà lén lút bảo Tiểu Ngải lên tầng thám thính, bị con trai phát hiện nên mới nổi cơn thịnh nộ như thế?
Bất kể chuyện là như thế nào, bà Thẩm cho rằng mình cần lên một chuyến.
Ai ngờ cảnh tượng trông thấy lại khác hẳn suy đoán.
Bà Thẩm lại gần chiếc giường, liếc sơ đã thấy mặt Khúc Kim Tích trắng bợt bạc. Khoảnh khắc ấy, bà khó mà tả rõ tâm trạng của mình.
— Bởi vì sẵn có ấn tượng không tốt với Khúc Kim Tích, sâu trong lòng bà vẫn không thể tin tưởng mặc cho Thẩm Thính đã bảo đảm. Tiềm thức của bà vẫn cứ nghĩ rằng liệu có phải Thẩm Thính muốn bảo vệ Khúc Kim Tích nên mới cố tình bịa rằng Khúc Kim Tích bị ốm mà không xuống tầng không.
Bây giờ trông thấy tận mắt, mới biết mình quả đã nhỏ nhen.
Bà Thẩm cẩn thận giấu đi tâm tư không muốn ai biết của mình, nói: "Sao trông sắc diện tệ thế, đã hạ sốt chưa? Hay cứ bảo bác sĩ Trần tới khám đi."
Thẩm Thính liếc sang Thẩm Kế. Thẩm Kế nhận được tín hiệu đi lên, vòng ôm vai bà Thẩm: "Mẹ, mẹ đừng đứng gần thế chứ. Chuyện của hai vợ chồng bọn nó, mẹ cứ để mình Thẩm Thính lo được rồi, chúng ta đi ra thôi."
Đoạn cưỡng ép kéo bà Thẩm ra khỏi phòng.
Thẩm Thính buông lỏng năm ngón tay đang siết chặt, vén chăn ra, vệt đỏ ở vai phải Khúc Kim Tích châm vào mắt nhức nhối. Anh áp tay lên trán Khúc Kim Tích, nhiệt độ bình thường.
Ngần ngừ trong thoáng chốc, anh gỡ cúc áo ngủ của Khúc Kim Tích. Một cách nhẹ nhàng và chậm rãi, anh kéo áo trượt xuống vai phải cô. Vì máu đã khiến vải áo dính chặt vào da nên khi tách rời khó tránh chạm vào vết thương. Hàng mi Khúc Kim Tích rung rung khe khẽ, đôi mắt từ từ hé mở.
Khi bị làm rơi, cô chỉ cảm thấy đầu hứng một cú va đập dữ dội, liền ngay sau đó mất sạch ý thức. Cho đến khi cảm nhận được cơn đau, mới cố gắng kéo mình ra khỏi bóng tối.
Mắt chạm vào mắt.
Thẩm Thính thoáng lảng đi: "Vai em bị thương rồi."
"Ờ." Đầu Khúc Kim Tích còn hơi váng vất, nghe Thẩm Thính nói vai mình bị thương thì bất giác cúi nhìn, thứ đầu tiên trông thấy không phải vai mình mà là áo ngủ đã trễ mở.
Khúc Kim Tích: "!!!"
"Đừng cử động!" May mà Thẩm Thính đã lường được phản ứng của cô, tức thì chặn lại, một tay khác đè chặt phần vai trái không bị thương của Khúc Kim Tích.
Hai luồng hơi thở ràng vào nhau.
Khúc Kim Tích cứng còng toàn thân, hơi nóng từng bước xâm lấn da dẻ. Cảm tưởng như đang trong lò nung, hoàn toàn không tâm trí ngó ngàng tới vai trái đang nhức nhối.
Cô có thể cảm nhận rõ nhiệt ấm từ lòng bàn tay Thẩm Thính. Không rõ có phải do ảo giác không, cô cảm thấy độ ấm đang tăng dần, mỗi lúc một cao.
Thẩm Thính lướt mắt qua làn da trắng mượt như sứ, nhạt giọng bảo: "Tôi không có hứng thú với sân bay."
Rào, Khúc Kim Tích cảm tưởng một chậu nước đá trút xuống, hơi ấm lan khắp toàn thân phút chốc bay biến sạch. Còn dám chê vóc dáng cô?
Không thể nhịn được nữa.
"Sân bay đâu ra? Em 36B đó!" Cô bật thốt.
Thẩm Thính dời mắt xuống –
"Ờm..." Bỗng một tiếng tằng hắng vang lên, "Phải anh vô không đúng lúc rồi không?"
Thẩm Thính đứng ngay dậy, cũng nhanh tay kéo áo ngủ của Khúc Kim Tích lên, phủ chăn đậy kín, quay đầu đối diện Thẩm Kế tay cầm hòm y tế.
Thẩm Kế nhún vai nói: "Anh nghĩ chú cần cái này."
"Em dâu tỉnh rồi?" Thẩm Kế kể cũng biết điều, không vào trong, "Không sao chứ? Vết thương thế nào rồi? Nếu nghiêm trọng thì anh gọi bác sĩ Trần tới coi thử, hoặc vợ chồng hai đứa tự vô bệnh viện khám."
Thẩm Thính nhận hòm thuốc: "Anh có thể đi rồi."
"Em trai yêu quý của anh." Thẩm Kế nhướng mày, "Em đối xử với anh trai ruột một lòng một dạ giúp mình thế đấy hả?"
Đáp lại Thẩm Kế là một tiếng rầm, cửa đóng lại, kế đó là một tiếng cạch, Thẩm Thính đã khóa trái cửa.
Thẩm Kế chép miệng, nhưng cũng yên tâm. Khúc Kim Tích tỉnh rồi, hai đứa còn có sức lực chơi trò tình thú vợ chồng, đủ để thấy Khúc Kim Tích không có vấn đề lớn.
"Thẩm Kế biết bí mật của em rồi." Thẩm Thính sơ cứu vết thương cho Khúc Kim Tích, mắt nhìn thẳng không xê dịch. Cả hai nhất trí lờ đi chủ đề sân bay.
Anh kể rõ tình huống, cuối cùng bảo: "Em yên tâm, tuy Thẩm Kế thích quậy phá nhưng gặp việc nghiêm túc vẫn rất đáng tin, sẽ không kể lung tung chuyện của em ra."
Khúc Kim Tích mới yên lòng.
Thực ra vết thương ở vai cô không nặng, nứt không sâu, không cần khâu lại. Chỉ là vết thương khá dài nên làm máu chảy nhiều.
"Còn khó chịu chỗ nào nữa?"
Khúc Kim Tích lắc đầu. Nhờ sự việc hầm bà lằng ban nãy mà cái đầu mê man của cô đã tỉnh ra, chỉ có cơn đau râm ran từ vai truyền lên thì vẫn trong phạm vi chịu đựng được.
"Em muốn xuống tầng hay là nằm tiếp trên giường."
"Xuống tầng." Khúc Kim Tích không buồn nghĩ đã đáp, "Sinh nhật mẹ, sao em ở mãi trên tầng không ra được."
Thẩm Thính gật gật, quay ra tủ quần áo. Ở nơi Khúc Kim Tích không nhìn tới, vẻ căng thẳng sâu trong mắt anh dần tan đi.
Anh tìm đồ cho Khúc Kim Tích mới biết chỉ có toàn là vậy. Cuối cùng chọn một cái đầm liền tương đối rộng rãi, quay về đưa cho Khúc Kim Tích thay vào.
Vai phải Khúc Kim Tích không thể cử động nhiều, hiềm nỗi váy lại thiết kế có khóa kéo sau lưng, cô vặn tay trái ra sau kéo hoài mà không được.
"Mặc xong chưa?"
"Vẫn chưa?" Khúc Kim Tích cắn răng cố với, không ngờ Thẩm Thính bỗng trở chân lại gần, đi tới sau lưng cô, nhẹ tay kéo giúp cô đoạn khóa chưa kéo lên được.
Khúc Kim Tích đỏ mặt nhìn anh, lại phát hiện mắt Thẩm Thính —
Cô nhìn theo mắt anh, đầu nóng lên, ngửa đầu ưỡn ngực: "Đã bảo là 36B!"
Thẩm Thính: "Ồ."
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau —
Thẩm Thính: Ờm... hơi hơi nhỏ.
Khúc Kim Tích: Cắn chết anh!!!
*
Tham khảo Gina vợ Lãng Lãng, 36B không hề béo, nói thật! Hơn nữa Khúc Khúc còn không bự bằng Gina...
(*Tức Gina Alice, một nữ nghệ sĩ piano lai Đức-Hàn, kết hôn với Lang Lãng người Trung Quốc cũng là một nghệ sĩ piano. Mọi người tự search chị này trên gg hen, mỹ nữ đó.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.