"Ông nội, mẹ, con xin lỗi, đã làm mọi người phải lo rồi." Xuống tầng với Thẩm Thính, Khúc Kim Tích ngoan ngoãn nói.
Cụ Thẩm trông thấy Khúc Kim Tích là muốn kéo ngay về cạnh mình, định nắm tay phải cô thì Thẩm Kế đã nhanh tay ngăn: "Ông à, ông cứ ngồi đó đi, cháu dâu của ông đứng đó cũng đâu có chạy được."
Thành công ngăn cản cái tay cụ Thẩm đang định kéo Khúc Kim Tích.
Đồng thời còn đá lông nheo với Thẩm Thính, ý rằng: Ông anh này biết ý quá ấy chứ, nghĩ cho bà xã chú nhường nào.
Kế đó là giờ ăn. Khúc Kim Tích liếc cái thấy ngay món canh bí đỏ trên bàn cơm.
Thẩm Kế đẩy canh bí đỏ tới trước mặt Thẩm Thính và Khúc Kim Tích: "Ăn đi, ngọt lắm đó.
Khúc Kim Tích: "..."
Thẩm Thính: "..."
Trước mặt người cao tuổi và mẹ chồng, Khúc Kim Tích nghĩ có thế nào cũng phải thể hiện cho giống hiền thê lương mẫu một tí. Vai phải cô có vết thương, tay phải cử động không tiện nên phải cầm đũa bằng tay trái.
"Thính, cực cho anh rồi." Cô gắp một miếng cá bỏ vào bát Thẩm Thính.
Lời này là cảm ơn cho nỗi vất vả Thẩm Thính phải chịu khi cô biến thành bí đỏ và cả vì anh đã tỉ mỉ sơ cứu rịt thuốc cho khi biến về thành người. Nhưng ở trong mắt cụ Thẩm, đó lại là minh chứng cho thấy tình cảm của hai người đã có bước phát triển nhảy vọt.
Liếc trông cảnh tượng hòa hợp này, cụ cười không khép được miệng: "Tiểu Thính, Tích Tích còn ốm mà, sao lại để con bé gắp đồ ăn cho được."
Người trên bàn, trừ Thẩm Thính, những người khác thấy Khúc Kim Tích dùng đũa bằng tay trái đều không ngạc nhiên, cho rằng trước giờ cô cũng dùng tay trái.
Duy có Thẩm Thính là hơi nheo mắt. Anh ở cùng Khúc Kim Tích bấy lâu nay, biết cô vẫn luôn dùng tay phải, hoàn toàn không biết cô còn thuận cả tay trái.
"Không sao đâu ông, cháu đã hạ sốt rồi. Bình thường toàn là anh Thính chăm sóc cháu, thi thoảng chăm sóc anh ấy được một lần nên cháu vui lắm." Cô nhìn Thẩm Thính một cách dịu dàng.
Bà Thẩm lơ đễnh đã hứng chịu biểu cảm này của cô, cõi lòng bỗng thở dài.
Tuy rằng không thực sự thích Khúc Kim Tích, nhưng là phụ nữ, chỉ nhìn ánh mắt Khúc Kim Tích thôi cũng biết cô gái này rất thích con trai mình, trông thuận mắt hơn hẳn cái vẻ bừng bừng dã tâm dạo trước.
Thẩm Thính cụp mắt nhìn cô, thu trọn vẻ dịu dàng trên mặt cô vào trong đáy mắt. Diễn xuất quá lố này mang đi lừa người khác thì cũng thôi, chứ lừa sao nổi Thẩm Thính cũng theo nghiệp diễn.
Tay trái yên lặng dựng một lớp da gà mỏng. Anh hít sâu, dằn ép mầm lửa bỗng nhảy ra chộn rộn trong lòng, khắp miếng cá Khúc Kim Tích bỏ vào trong bát lên ăn. Kế đó anh múc một bát canh bí đỏ, nhấp một ngụm, đôi mày thả lỏng, lại múc một bát nữa cho Khúc Kim Tích.
"Đúng là rất ngọt, thử xem."
Khúc Kim Tích: "..."
Bộ không bỏ qua vụ bí đỏ này đi được hả.
Cô uống một hơi cạn bát canh, đừng nói chứ, quả là rất ngọt, ngọt tới nỗi vết thương dường như không đau nữa.
Cụ Thẩm ra vẻ mãn nguyện.
Cụ cảm thấy quyết định chính xác nhất mình từng đưa ra chính là bắt Thẩm Thính đón Khúc Kim Tích về căn hộ cùng ở. Nhìn mà xem, mới bao lâu đâu mà Tiểu Thính đã biết quan tâm Tích Tích rồi.
Nếu đã vậy –
"Tiểu Thính, Tích Tích, hai đứa cũng không còn nhỏ nữa, bao giờ mới định cho ông được bế cháu đây." Cụ Thẩm tranh thủ thời cơ thúc giục, "Ông có quen ông Lý ở viện điều dưỡng, chắt trai người ta đã lên tiểu học, đi mua nước tương được luôn rồi."
Phụt –
Khúc Kim Tích phun luôn ngụm canh trong miệng.
May mà kịp thời quay đi nên không phun vô bàn cơm. Nhưng cũng lúc quay lưng, khéo sao lại quay sang đúng Thẩm Kế.
Thẩm Kế: "..."
"Anh, em xin lỗi." Khúc Kim Tích vội vàng xin lỗi.
Thẩm Thính chìa tay vuốt lưng cho cô: "Không sao, anh ấy bao dung rộng lượng, không để ý đâu."
Thẩm Kế: "..............."
"Việc này không vội ạ." Thẩm Thính thong thong nói với ông nội, "Ông nên hỏi anh cháu trước đi, anh ấy cứ độc thân mãi vậy cũng không ổn."
Thẩm Kế: ".............................."
Nếu như có thể, anh phải bóp chết thằng em trai này.
Nhưng lời Thẩm Thính lại có hiệu quả rõ rệt. Quả nhiên cụ Thẩm thấy đứa cháu nhỏ đã hòa thuận ân ái với vợ nó rồi, tuy rằng nóng lòng muốn bế chắt nhưng cũng biết không thể giục giã quá.
Còn Thẩm Kế thì đừng nói tới chắt, mà ngay một giống cái bên cạnh còn chưa thấy bóng đâu.
Bà Thẩm cũng chuyển sự chú ý sang Thẩm Kế: "Tiểu Kế, con còn nhớ Lâm Lâm không, hồi bé con còn gào ầm lên đòi lấy nó đấy. Đợt trước nó ở nước F về rồi, chưa kết hôn, còn độc thân đó. Nếu con đã về, có thời gian thì gặp nó một bận..."
......
Khúc Kim Tích và Thẩm Thính đào thoát thành công.
Buổi tối cả hai phải về đoàn phim, tầm chiều đã phải khởi hành đi khỏi nhà chính. Lúc đi, chẳng biết Thẩm Kế nghĩ được biện pháp gì mà thoát được trận oanh tạc của mẹ với ông nội, nhảy tót lên xe họ.
"Hay cho cái đứa Thẩm Thính vong ân phụ nghĩ, lại dám hãm hại anh trai của chú." Lời này là nói với Thẩm Thính, tuy thế mắt lại hướng sang Khúc Kim Tích: "Không sợ anh tiết lộ bí mật nhỏ của hai đứa ra hả?"
Khúc Kim Tích giành nói trước Thẩm Thính: "Anh à, anh nói ra cũng không ai tin đâu."
Nét mặt cô rất mực chân thành, tới nỗi khiến người ta không dám tin cô đang chọc ngoáy.
"..." Thẩm Kế thầm dặn mình phải bình tĩnh, "Kẻ tung người hứng quá nhỉ."
Khúc Kim Tích gật đầu: "Việc nên làm mà."
Thẩm Thính không nói gì, lưng dựa lưng ghế, khóe môi rướn cong.
"Dừng xe."
Xe dừng lại, Thậm Kế ôm cục tức nhảy xuống.
Đợi xe đi rồi, Thẩm Kế ngó trái ngó phải, bắt một chiếc tắc xi, quyết định tới nhà bạn xả cục tức cho hả, nhân thể bảo thằng bạn kiểm tra thử hoa hoa cỏ cỏ trong nhà, không chừng một trong số đó lại do người biến thành đấy!
—
Không có người nhà họ Thẩm, Khúc Kim Tích đổi ngay xưng hô: "Anh Thẩm này, em với anh cả... không quá đáng quá chứ."
"Làm rất tốt." Thẩm Thính tuyên dương.
Khúc Kim Tích cười cong hết mi mắt.
Thẩm Thính liếc cô một cái, nói: "Từ bé Thẩm Kế đã quậy phá, ỷ lớn hơn hai tuổi mà gây ra họa gì cũng đổ cho tôi gánh."
"Sau đó thì sao?" Khúc Kim Tích cho rằng với tính cách của Thẩm Thính hẳn không phải kiểu người có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, mà nhất định sẽ ăn miếng trả miếng.
Thẩm Thính mỉm cười ý nhị: "Sau đó thì gậy ông đập lưng ông."
Quá trình trưởng thành của hai anh em có thể nói là yêu nhau lắm cắn nhau đau.
Mới đầu Thẩm Thính phải chịu thiệt, về sau từ từ đánh ngang tay, sau nữa đã học được cách ném đá giấu tay vu tội cho Thẩm Kế.
Hai bên có thắng có thua.
Về đến khách sạn, Khúc Kim Tích xuống xe lên phòng trước. Nhưng không lâu sau đã có tiếng gõ cửa, người nọ là nhân viên của khách sạn: "Cô Khúc, có người bảo tôi đưa cái này cho cô."
Cô gái đưa cho một cái túi. Khúc Kim Tích mở ra xem. Bên trong là một số thuốc trị thương.
Điện thoại rung lên, là tin wechat từ Thẩm Thính: "Để ý vết thương, đừng chạm vào nước."
Khúc Kim Tích bưng cái mặt nóng bừng nhoẻn cười.
Cười hoài cười mãi, cô ngưng cười.
Dừng ngay, không được nghĩ bậy!
Đối với Thẩm Thính, mày chỉ là một con thú cưng thôi.
Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Suy nghĩ đang miên man rối bời của Khúc Kim Tích phút chốc lắng lại.
Tiếp đó vì cảnh diễn của cô không còn nhiều như trước, thời gian nghỉ ngơi lại nhiều nên vết thương ở vai lành khá nhanh. Từ lúc nào ngày tháng đã vào cuối thu, "Mưu trang" đã đóng máy.
Là nữ hai có phân cảnh khá nặng, tất nhiên Khúc Kim Tích có tư cách tham gia buổi tiệc mừng đóng máy. Nhưng tiệc mừng đóng máy phải đợi khi nam chính nữ chính xong cảnh cuối mới tổ chức, do vậy Khúc Kim Tích ở lại đoàn phim chờ thêm một ngày.
Thời gian này tương đối lạ lùng, có lẽ do không có việc lớn gì xảy ra, những lúc quay phim cũng khá yên ổn. trong hơn một tháng sau đó, Khúc Kim Tích chỉ biến hình có một lần.
Lần này không cần làm phiền Thẩm Thính, chỉ ở yên trong phòng khách sạn một ngày là đã biến trở về.
Lúc này Khúc Kim Tích đã không còn bận tâm chuyện biến hình. Cô bước đầu phát hiện là nếu mình không nghĩ tới việc này đồng thời cũng không lo lắng cho nó, tần suất biến hình sẽ giảm đi rất đáng kể.
Nói một cách khác, chớ nên sợ việc biến hình mà phải học cách hưởng thụ, bình thản đối mặt, như thế thì lại hiếm khi biến hình đột ngột.
— Tuy rằng vẫn không có quy luật gì đáng nói.
Hôm sau toàn bộ nhóm sáng tạo chính đóng máy. Đây là bộ phim đầu tiên của Từ Nam Nam sau khi tái xuất, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để thu hút thiện cảm lần này, bèn tự rút hầu bao mời nhóm sáng tạo chính ăn mừng ở một nhà hàng sang trọng gần đó.
Đoàn phim chỉ mong sao diễn viên thật hào phóng, thế thì mới tiết kiệm được ít tiền đầu tư.
Khúc Kim Tích vô cùng chờ mong buổi tiệc đóng máy tối nay. Suốt ngày hôm nay cô ru rú trong phòng cày game, mấy người bạn quen trên mạng vẫn hay bảo cô kéo vị đại lão hồi trước vào cùng chơi, cô đã lấp liếm gạt đi tất cả.
Trải qua thời gian rèn luyện vất vả, kĩ thuật của cô đã tăng lên nhanh chóng, thi thoảng gặp một người chơi mới còn có thể được người ta gọi là đại lão, làm cô vui muốn hỏng đầu.
Tới tiết cuối thu, trời về đêm se se lạnh, Khúc Kim Tích khoác áo khoác, sửa soạn ra cửa.
Chẳng ngờ mới đi ra đã đụng mặt Dụ Đồng từ phòng bên cạnh đi ra.
Cả hai đóng máy vào cùng một ngày.
Biết Dụ Đồng không muốn đoái hoài gì mình, Khúc Kim Tích đứng yên trước cửa, ngỏ ý để Dụ Đồng đi trước.
"Cô Khúc." Tiểu Trương lúng túng chào Khúc Kim Tích.
Dụ Đồng không buồn liếc mắt, đeo bộ mặt vô cảm bỏ đi một nước. Đến khi y đã khuất bóng, Khúc Kim Tích mới bước đi.
Song vai diễn nam hai nữ hai đã định sẵn tối nay họ phải ngồi cùng nhau.
Đến nhà hàng, ánh mắt Khúc Kim Tích phút chốc bị Thẩm Thính hút mất.
Tính ra cô và Thẩm Thính đã có mười ngày chưa gặp mặt rồi. Vì họ không có cảnh diễn cặp cùng nhau, cô cũng không biến hình, trao đổi duy nhất chỉ là qua wechat.
Thẩm Thính ăn mặc không quá bảnh bao nghiêm túc. Anh vận bộ đồ thoải mái ngồi ở chỗ mình, ánh đèn phủ lên cơ thể, người đầy cả sảnh nhưng không hào quang của ai có thể so bằng.
Những lúc người giám hộ nhà cô ra vẻ đẹp trai, quả thật vô đối.
Trong buổi tiệc, những thành viên của nhóm sáng tạo chính tất không tránh được phải uống rượu, Khúc Kim Tích cũng không ngoại lệ. Đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi tiệc đóng máy với tư cách chính thức, đồng thời cũng là lần đầu tiên quay hoàn thành một bộ phim nên lòng dạ cứ nôn nao, đã uống không ít rượu, hai gò má vì vậy mà ửng hồng.
Chế tác Dư bỗng cầm ly rượu lại gần: "Tiểu Khúc, có lẽ lúc trước đã hiểu lầm cô, anh xin lỗi. Tiếp tục cố gắng, chúc cô thành sao."
Chế tác Dư cũng đã uống kha khá. Anh ta trông cô gái trước mắt, thầm thở dài.
Ban đầu anh ta thấy cô gái này vì bộ phim mà có thể bất chấp cả tính mạng, mới cảm thấy cô là một diễn viên dám liều mình, cho cơ hội là chắc chắn sẽ vụt sáng. Nhưng vì cô nửa đêm gõ cửa, thiện cảm phút chốc bay biến hết sạch, thay vào đó là sự căm ghét, cơ hội vốn định trao cho cũng gạt phắt đi.
Nhưng hai hôm trước có người kể cho hay, mới biết mình đã hiểu lầm Khúc Kim Tích. Khúc Kim Tích chưa từng có ý định bán đứng thể xác, hơn nữa cũng từ camera theo dõi của khách sạn năm nọ, xác thực Khúc Kim Tích chỉ vì đang sốt nên mới đi nhầm phòng, gõ nhầm cửa.
Chế tác Dư nhấp một ngụm rượu đầy phiền não, làm Khúc Kim Tích sợ giật mình. Chế tác Dư chính là tổng sáng chế của đoàn phim, lý nào Khúc Kim Tích dám không uống.
"Anh quá khen rồi." Đoạn uống liền ba ly.
Bản thân chế tác Dư đã uống ngà ngà, không để ý mà lảo đảo đi khỏi. Khúc Kim Tích uống liền một hơi ba ly, hơi cồn bốc lên óc, mắt mờ đi, chân chới với sắp đứng không nổi bỗng được một bàn tay đỡ lấy eo.
"Em là heo đấy hả, không uống được còn cố?!" Giọng nói nghe sao quen quen vang sát bên tai.
Khúc Kim Tích ngẩng lên, dụi mắt mới trông rõ là Dụ Đồng, cười hềnh hệch: "Chế tác Dư mời rượi, em không uống nhiều sao được?"
Ở phía bên kia, Từ Nam Nam mới giao lưu với một phó đạo diễn xong, đi tới bên cạnh Thẩm Thính, nhoẻn cười dịu dàng: "Anh coi nam hai nữ hai kìa, không chịu trong phim xứng đôi mà ngoài đời cũng rất vừa lứa nữa."
Thẩm Thính cụp mắt.
Nụ cười trên mặt Từ Nam Nam sượng đi, vui vẻ uống thêm mấy ly – bởi vì Hà Chiếu đã tỏ ý là nếu có phim tiếp theo vẫn sẽ mời cô ta là nữ chính.
Bởi vậy đầu cô ta đang hơi mơ màng, nhưng có chậm chạp hơn nữa vẫn có thể nhận rõ Thẩm Thính đang không vui.
Anh đang bực tức điều gì? Bản dịch này chỉ đăng tại duonglam.design.blog và w3ttpad namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Từ Nam Nam nhìn qua bên kia. Quả là Dụ Đồng rất điển trai, nhưng còn trẻ tuổi quá, bất kể địa vị hay danh tiếng đều không thể sánh bằng Thẩm Thính, không vào được mắt Từ Nam Nam.
Còn Khúc Kim Tích...
Thoáng trông vòng eo nhỏ nhắn vừa vòng tay ôm của Khúc Kim Tích, trong mắt cô ta bỗng đâu nhuốm nét đố kỵ. Để giữ gìn vóc dáng, mỗi ngày cô ta chỉ ăn một bữa, còn không được ăn những món nhiệt lượng cao, nhưng Khúc Kim Tích thì sao?
Chưa từng thấy cô ả ăn kiêng bao giờ, sức ăn còn hơn cả heo, ấy thế mà vẫn không béo lên một ký!
"Phim giả tình thật, từ phim sinh tình là việc quá đỗi bình thường. Hơn nữa hai người đó trai tài gái sắc, quả thật rất xứng đôi." Từ Nam Nam nói, "Nhưng sao Dụ Đồng lại ưng cô ả như Khúc Kim Tích nhỉ, chẳng biết cậu ta nghĩ kiểu gì..."
Thẩm Thính bỗng ngước mắt lướt sang.
Bị ánh nhìn hoang lạnh ấy chiếu vào, tâm trí đang ngà say của Từ Nam Nam thoắt chốc bừng tỉnh.
Khỉ thật, thế mà cô ta lại nói những lời này trước mặt Thẩm Thính, ai không biết nghe được khéo lại tưởng cô ta thích nói xấu sau lưng.
Ở đằng kia, Khúc Kim Tích mơ màng lảo đảo, cứ thế nữa thì thật rất không ổn, cô phải kiếm chỗ cho hơi cồn tản bớt, bèn đứng dậy vào nhà vệ sinh.
Hỏi thăm được vị trí, cô đi vào nhà vệ sinh, vốc nước hắt lên mặt, bộ não đang quay cuồng đã tỉnh ra không ít, chí ít là cảnh tượng trước mắt đã thôi nhòe đi.
Vỗ vỗ gò má ửng hồng, cô nhìn chính mình trong gương, toét miệng cười: "Được lắm Khúc Kim Tích, một thời gian không uống mà tửu lượng đã sụt giảm thế này rồi, mất mặt không kia chứ."
Trước kia cô là cao thủ ngàn cốc không say đó.
Nhìn hoài nhìn mãi, cô thôi cười.
Cũng phải, cô là người xuyên tới, tuy mặt mũi vẫn hệt ngày xưa song cơ thể này thì đến cùng đã đổi khác.
Nguyên chủ chỉ mới học uống rượu từ khi ra mắt, tửu lượng cũng chẳng ra sao.
Bình tĩnh một lúc, Khúc Kim Tích đi khỏi nhà vệ sinh, chẳng ngờ mới bước được hai bước đã va vào một người.
"Xin, xin lỗi." Khúc Kim Tích xoa cái mũi cấn nhức.
"Người đẹp, kết bạn wechat nhé."
Khúc Kim Tích ngửa lên, thấy một ông chú trung tuổi bụng phệ hói đầu. Từ ông ta tỏa ra mùi rượu nồng nặc, mắt nheo nheo nhìn cô suồng sã, vươn bàn tay béo mẫm đáng tởm.
"Này." Khúc Kim Tích phát vào tay ông ta, híp mắt nói, "Ông biết kẻ trước đó dám làm thế với bà đây có kết cục thế nào không hả?"
"Người đẹp cá tính đấy, anh thấy."
Khúc Kim Tích: "..."
Suy xét đến việc đây là nơi công cộng, xung quanh cũng không có vật gì để trưng dụng, Khúc Kim Tích liếc về đôi giày sandal đế bằng của mình. Đôi giày này cô đặt mua qua mạng, vô cùng chắc chắn.
Cúi xuống tháo giày, chỉ mới cầm giày vào tay —
"Á –!" Tiếng la thảm thiết vang lên, cái đầu của lão hói bị đè dí vào tường vang lên tiếng cốp rõ to, người nhũn ra rên rỉ dưới đất.
Khúc Kim Tích ngẩn ngơ trông Thẩm Thính bỗng dưng xuất hiện.
Trông sắc mặt Thẩm Thính sầm sịt rất tệ. Cô vô thức rụt cổ, cảm thấy nhiệt độ không khí sụt giảm vèo vèo.
Thẩm Thính lại nghiến chân lên người lão hói. Lần này người nọ không rên nổi nữa, tức khắc lịm đi.
Anh bước qua lão hói đi tới.
Khúc Kim Tích xách giày cười ngớ ngẩn: "Sư huynh giỏi thật đó, suýt nữa em đã dùng cái này chào hỏi ông ta rồi."
Hơi lạnh trong mắt Thẩm Thính thêm buốt giá.
"Anh cũng đi vệ sinh hả? Anh đi đi, hình như không có ai đâu."
Lồng ngực Thẩm Thính mấp mô liên hồi. Khúc Kim Tích không cầm nổi phải nhìn lên. Cô đã tháo một chiếc giày, bàn chân trắng ngần bước trên nền đá cẩm thạch, năm ngón chân mấp máy một cách nghịch ngợm.
"Đây là mấy?" Thẩm Thính giơ ba ngón tay.
Khúc Kim Tích: "..."
"Anh cho em ngốc đấy hả, ba chứ mấy." Cô nguýt mắt, "Từ bé em đã giỏi toán rồi, tiểu học năm nào cũng đứng nhất đó."
Xem chừng vẫn chưa say hết thuốc cứu.
Thẩm Thính bị cái nguýt mắt hùng hồn của cô mà tức phát cười.
"Đứng yên đó." Anh rút chiếc giày từ tay Khúc Kim Tích, khuỵu gối ngồi xuống, nhấc cái chân nhỏ nhắn trắng trẻo vào chiếc giày.
Khúc Kim Tích cúi đầu: "Thẩm Thính."
Thẩm Thính chững người, liền đó đứng thẳng dậy. Khoảng cách giữa hai bên chưa đầy nửa mét. Chiều cao của anh tạo ra cái bóng lồng trọn Khúc Kim Tích.
"Em muốn nói gì?" Thẩm Thính nhìn cô chăm chú.
"Anh đẹp trai ghê đó." Khúc Kim Tích cười hềnh hệch, "Nhưng có đẹp hơn nữa mà nhìn từ góc này ấy, cũng thấy lỗ mũi to quá chừng á hề hề."
Nhan sắc nghiêng thùng đổ nước của Thẩm Thính tức thì đen sầm đi.
Anh vươn tay, nhịn mãi vẫn không nhịn tiếp được, bấu lấy cằm Khúc Kim Tích, một tay khác vòng qua eo cô, cúi đầu hôn cô.