Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 62:




Cứ nghĩ những món đồ nhiệt lượng cao mình tặng Khúc Kim Tích đều ăn hết sạch mà chẳng hề béo lên, Từ Nam Nam tức tới nỗi mắt co giật.
"Thảo nào cô Khúc thon gọn thế này, ra là như thế." MC cười nói, "Ngày ngày ăn chay, sức khỏe vẫn ổn chứ?"
"Vâng, em còn trẻ mà." Khúc Kim Tích cười cong mắt.
MC nhớ tới một số thông tin mình nhận được ở hậu trường, tròng mắt dao động, chuyển hướng nhìn sang Dụ Đồng: "Hai bạn lần đầu hợp tác, một diễn vai đế vương, một diễn vai sủng phi, vậy khi ở ngoài có thảo luận về tình tiết trong phim không?" Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Nghe nói Khúc Kim Tích và Dụ Đồng không hợp nhau, trừ đóng phim thì hầu như không có qua lại.
"Tất nhiên rồi, chẳng phải lần trước còn lên cả hotsearch đấy ạ. Em và thầy Dụ ráp thoại trong phòng, em nhớ có một meme, đầu em bị sô pha che mất nên cap viết là "đầu mị đâu rồi", làm em cười ngất luôn."
Khúc Kim Tích giơ tay che miệng, cười rõ là vui vẻ thích thú.
MC không đạt được hiệu quả mong muốn, hỏi tiếp một cách không cam tâm: "Lần đầu tiên nhìn thấy Dụ Đồng, ấn tượng về anh ấy thế nào?"
"Đẹp ạ." Khúc Kim Tích nói ngay không suy nghĩ, "Cao, chân dài, eo còn thon gọn, em cứ cảm thấy được diễn cùng thầy Dụ là mình đã hời quá."
MC bật cười.
Dụ Đồng: "..."
Khen hay như thế, có giỏi thì thẳng mặt chính chủ mà nói này, nói với ống kính thì tính gì.
Thấy không thể đào được tin hay ho từ Khúc Kim Tích, MC liếc thấy hình như Dụ Đồng mới nhìn Khúc Kim Tích, bèn chuyển trọng tâm sang Dụ Đồng: "Lần đầu gặp cô Khúc, thầy Dụ có ấn tượng ra sao?"
Kế đó Khúc Kim Tích đã được mở mang trước sự chuyên nghiệp của Dụ Đồng, bởi vì y nhìn vào ống kính và nói thế này: "Rất sáng sủa hoạt bát, thi thoảng hơi đần."
Khúc Kim Tích: "..."
Trong buổi phỏng vấn, anh trả lời thế là muốn làm trời rồi.
Quả nhiên mắt MC tức thì bừng sáng, cảm thấy có thể đào được tin tức từ Dụ Đồng, lập tức hỏi: "Ồ, thầy Dụ dám công khai nói cô Khúc như vậy, có vẻ quan hệ hai bạn phải tốt lắm nhỉ."
Chỉ những ai thân thiết mới có thể chọc ngoáy nhau như thế.
Nhưng thông tin về Khúc Kim Tích trên mạng thì nhà nhà đều hay, lúc này Dụ Đồng lại thân thiết với Khúc Kim Tích thật khó khiến người ta không nghĩ nhiều.
Dụ Đồng nửa cười nửa như không: "Việc đấy thì em có thể tiết lộ thế này, Khúc Kim Tích là một nữ hán tử hàng thật giá thật."
"Cụ thể ra sao?"
"Thi thoảng cô ấy ngủ ở ghế nghỉ trên phim trường, tiếng ngáy vang xa trăm mét nghe thấy." Dụ Đồng nói.
Khúc Kim Tích: "..."
Cô duy trì nụ cười mỉm dịu dàng, kìm nén nỗi lòng muốn nhảy lên bóp chết Dụ Đồng.
......
Buổi trò chuyện kéo dài gần một tiếng, Khúc Kim Tích được hỏi rất ít, thời lượng ống kính cũng ít. Mới đầu cô còn ngồi thẳng lưng nghiêm chỉnh, nhưng giữ mãi một tư thế cũng rất mệt đó.
Về sau thấy ống kính không quay tới mình, cô bắt đầu thả hồn miên man, lơ đễnh còn ngáp một cái, vội giơ tay che đi, nhận ra không ai để ý tới bèn yên tâm.
Từ Nam Nam là nữ chính, đây lại là bộ phim đầu tiên sau khi trở lại nên câu hỏi của MC không thể thiếu nhắc tới việc ly hôn. Đây vốn là điều cả giới giải trí muốn biết.
Thậm chí Từ Nam Nam còn coi việc ly hôn là vinh quang, trước khi trở lại đã mượn việc ly hôn để tạo dựng hình tượng nữ cường mạnh mẽ.
Vì không giấu được những nhẫn nhục mình phải chịu trong hôn nhân mà được công chúng thương cảm, lại phô ra hành động ly hôn quyết đoán, lấy trải nghiệm tự thân tạo tấm gương tốt cho toàn thể nữ giới – khi gặp phải những rào cản trong hôn nhân, cảm thấy không thể ở bên nhau được nữa thì phải kịp thời buông bỏ, đối xử tốt với chính mình.
Đã tích cực mạnh mẽ lại không thiếu dịu dàng, phần lớn fan của Từ Nam Nam đổ gục trước cá tính này, cảm thấy cô ta thực sự không bánh bèo kiểu cách, dám yêu dám hận, khác hẳn những sao nữ giả tạo trong giới.
"Mình cảm thấy phụ nữ thì phải độc lập, phải học cách yêu bản thân, vậy mới được nhiều người yêu quý." Từ Nam Nam từ tốn nói, "Còn bọn mình, là người trong showbiz lại càng phải giữ vững tấm lòng ban đầu, cố gắng cho mơ ước."
MC giật mình, bất giác liếc sang hướng Khúc Kim Tích. Từ Nam Nam trả lời như vậy... muốn không nghĩ nhiều cũng khó.
Song MC lại nhìn thấy Khúc Kim Tích dường như không nghe thấy gì mà vẫn nhìn chăm chú một cái gì đó, trông có vẻ ngốc ngốc.
Dụ Đồng nói Khúc Kim Tích hơi đần, kể ra không phải nói bừa.
Nữ MC thầm thở phào, bất kể Từ Nam Nam đang ám chỉ ai thì cô ta vẫn là người nổi tiếng, giới giải trí vốn là như vậy, ai nổi thì người đó có lý.
Nữ MC xuôi câu chuyện theo lời Từ Nam Nam. Đến khi xong buổi hỏi chuyện, Khúc Kim Tích ra khỏi trường quay, định rời đi cùng Tần Tang. Vốn cô chỉ tới để ló mặt cho có, không bao nhiêu người để ý vây quanh.
Lúc sắp đi, một cô gái bỗng chạy tới: "Cô Khúc, em, em chụp hình chung có được không?"
Mặt cô gái đỏ bừng, ánh mắt nhìn Khúc Kim Tích sáng lấp lánh, chất chứa nỗi hy vọng.
Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Khúc Kim Tích ngỡ ngàng.
Cô thật sự không ngờ sẽ có người muốn chụp hình chung với mình.
"Em chụp hình với chị?" Khúc Kim Tích trông trái ngó phải, không phải kiếm lộn người rồi chớ.
Cô gái gật đầu chắc nịch: "Dạ, em muốn chụp hình với chị."
"Được, được chứ." Khúc Kim Tích vui quá không nói lưu loát được, ngoan ngoãn chụp hình với cô gái, xong còn chủ động hỏi một câu, "Em lấy chữ ký không?"
Cô gái mừng rỡ: "Được chứ ạ?"
"Tất nhiên là được!" Thấy cô gái kích động như vậy, Khúc Kim Tích cố dằn nỗi kích động của mình, kí tên roèn roẹt.
Chờ cho cô gái đi rồi, Khúc Kim Tích không nén nổi sự hưng phấn: "Tần Tang anh thấy không, có người muốn chụp hình xin chữ kí tôi kìa."
Tần Tang cười nhìn cô, tự dưng lòng thấy xót thay.
"Sau này sẽ có nhiều người muốn chụp hình chung, xin chữ kí của cô hơn nữa." Quay đầu đi, Tần Tang lập tức hồi báo chuyện này cho Thẩm Thính.
Khúc Kim Tích không hay biết thân phận "gián điệp" của Tần Tang. Vì được mời chụp hình chung nên giờ cô rất vui, khi Lý Nhất Duy tới tìm, đưa cho một phong thư nói là phí bồi dưỡng thì còn vui hơn nữa.
Trong phong thư có ba mươi ngàn tiền mặt.
Tuy rằng không nhiều, song vì trước đó phó đạo diễn đã bảo sẽ không có cát xê nên tiền bồi dưỡng được phát lúc này giống như một niềm vui bất ngờ vậy, tất nhiên đáng để vui vẻ.
Tần Tang: "..."
Đi theo Khúc Kim Tích một sự kiện, quả đã phát hiện không ít "bí mật" của cô.
Không ngờ lúc vào thang máy nội bộ lại chạm mặt Từ Nam Nam và Dụ Đồng cũng sắp rời đi. Hà Chiếu và chế tác Dư không có mặt. Nhưng có nhân viên của nhà đài – họ đi ra tiễn Từ Nam Nam và Dụ Đồng.
Không nghĩ Khúc Kim Tích sẽ tới, mấy nhân viên hơi lúng túng, vì họ đã không sắp xếp người ra tiễn Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích cười bảo: "Mọi người đi trước đi."
"Trước sau làm gì, cứ vào cùng cả." Từ Nam Nam dịu dàng cất tiếng.
Khúc Kim Tích đành phải đi vào. Mấy nhân viên nghe Từ Nam Nam hỏi: "Tiểu Khúc, em bắt xe tới hả? Hay để chị bảo tài xế đưa em về nhé."
Ai nấy không hẹn cùng nghĩ thầm, cô Từ đúng là tốt bụng quá đỗi, chẳng ra vẻ hay hống hách gì cả, chẳng trách lại có bao là người thích.
Tuy vậy, câu này cũng đã tiết lộ rằng Khúc Kim Tích không có xe, mà nữ nghệ sĩ thì đâu có ai tham gia hoạt động mà còn phải tự bắt xe đi, chỉ nghĩ thôi đã đủ để người ta cười cho rồi.
"Cảm ơn chị Nam Nam, không cần phiền chị đâu, em tự lái xe tới." Khúc Kim Tích nheo mắt cười đáp.
"Chúc mừng nhé, không ngờ em đã mua xe rồi." Từ Nam Nam không đổi sắc mặt, bỗng ngẩng lên liếc Tần Tang đang đeo khẩu trang, "Đây là trợ lý của em?"
Khúc Kim Tích gật đầu: "Em mới thuê ạ."
Từ Nam Nam cười đậm hơn: "Em đấy, cuối cùng đã chịu thuê trợ lý rồi. Có trợ lý giúp đỡ, em đi đâu cũng tiện hơn nhiều, không cần làm phiền người khác nữa."
Mấy nhân viên cau mày, tức thì bắt được một tin tức: Khúc Kim Tích thường xuyên làm phiền người khác.
Dường như Khúc Kim Tích không nhận ra hàm ý ẩn trong lời này: "Chị nói phải ạ, tuy đều là bạn bè thân nhưng nếu có thể vẫn không nên làm phiền người ta, tính ra có trợ lý vẫn tốt hơn."
Từ Nam Nam nói cô hay làm phiền người khác, Khúc Kim Tích xuôi theo cải chính người mình nhờ toàn là bạn bè thân thiết.
Nếu giữa bạn thân với nhau mà còn tính toán "làm phiền", thế có còn là bạn thân nữa không?
Mặt Từ Nam Nam hơi sượng, may mà đã tới bãi đỗ xe ngầm, mấy nhân viên hộ tống cô ta ngẩng cao đầu rời đi.
Một nhân viên còn lại thì lo tiễn Dụ Đồng. Suốt từ đầu Dụ Đồng chẳng hó hé một tiếng, tận lúc này mới bảo nhân viên: "Không cần tiễn."
Thấy Dụ Đồng kiên quyết, nhân viên nọ đành ngoan ngoãn trở về.
Tiểu Trương nhìn nghệ sĩ nhà mình một cách lo lắng. Đã một thời gian dài anh Đồng và Khúc Kim Tích không ở riêng với nhau, bãi đỗ xe lại lớn, khu bên này không có ai, nhỡ...
Dụ Đồng bảo Tiểu Trương: "Cậu đi lái xe tới đây."
Tiểu Trương đành đi mà đầu cứ ngoái mãi.
Dụ Đồng liếc trông Tần Tang. Y không quá rành rẽ về Thẩm Thính, tất nhiên càng không biết nhiều về Tần Tang. Huống hồ lúc này Tần Tang còn đeo khẩu trang, vì muốn giảm chú ý nên ăn mặc rất giản dị, hơn nữa cũng khó ai có thể liên hệ y với vị trợ lý giỏi giang luôn kè kè bên Thẩm Thính.
Nhưng trực giác mách bảo Dụ Đồng, anh trợ lý từ đâu rơi xuống đi cạnh Khúc Kim Tích này, mười thì có chín phần là do Thẩm Thính sắp đặt.
"Có thời gian ăn bữa cơm không?"
Từ trước đó khi Dụ Đồng đuổi Tiểu Trương đi lấy xe, Khúc Kim Tích đã liệu được y có lời muốn nói. Cô không đoán rõ Dụ Đồng tìm mình vì lý do gì, cũng vì Tần Tang ở bên mà sinh chút do dự.
Dụ Đồng cong môi cho một nụ cười châm chọc: "Sao hả? Sợ Thẩm Thính hiểu lầm?"
Tần Tang nhìn Dụ Đồng.
Vẻ châm chọc trong mắt mỗi lúc một hiện rõ, Dụ Đồng nói tiếp: "Vậy anh ta có biết tôi là bạn tra..."
Máu dồn lên não, cơ thể Khúc Kim Tích hành động trước cả ý chí – cô bỗng nhào tới bịt chặt miệng Dụ Đồng.
Dụ Đồng: "..."
Tần Tang: "..."
Tiểu Trương lấy xe đã về, ngần ngừ nên dừng hay chạy tiếp.
Ý thức được điều bản thân vừa làm, Khúc Kim Tích đã toan tự tát mình. Ban nãy cô chỉ nghĩ được là – nếu Dụ Đồng nói ra việc y là bạn trai cũ của cô, Tần Tang biết được, chắc chắn Thẩm Thính cũng sẽ biết. Nếu Thẩm Thính biết...
Không lâu trước đó mới dẹp yên Mạnh Thiên Hạo mà giờ đã có một Dụ Đồng nhảy ra, Thẩm Thính sẽ nghĩ về cô thế nào? Liệu anh có cho rằng cặp sừng không dễ gì bứt khỏi đầu mình đang manh nha mọc lại?
Cứ nghĩ như thế, tay cô lại không nghe theo lý trí khống chế.
Khúc Kim Tích: "..."
"Ha ha, Dụ Đồng anh nói gì vậy, giữa bạn học cũ chúng ta còn nói mấy thứ đó hả?" Trong không khí kì dị, Khúc Kim Tích bỗng rút phắt tay về, ôm vai Dụ Đồng giả cảnh "hai anh em thân thiết", "Em đang định kể anh một chuyện đấy."
Cô bảo Tần Tang: "Anh về trước đi nhé, tôi đi ăn bữa cơm với bạn học cũ."
Tần Tang ngần ngừ thoáng giây, nghe lời gật đầu.
Đợi cho Khúc Kim Tích đã lên xe Dụ Đồng, Tần Tang mới về xe mình. Là một trợ lý đẳng cấp, sở trường số một của y là xử lý đủ thứ kiểu chuyện nan giải, và trọng tâm của những việc này là Thẩm Thính.
Thẩm Thính đã sang nước M, để y lại chăm sóc cho Khúc Kim Tích. Do đó tất nhiên trọng tâm công việc của y đổi thành Khúc Kim Tích.
Theo lý y không nên và cũng chẳng có quyền can thiệp vào việc riêng tư của Khúc Kim Tích, tuy vậy – cấp trên gần nhất của y là Thẩm Thính, mà Khúc Kim Tích thì lại có quan hệ mật thiết với Thẩm Thính...
Do đó...
Sau mấy giây đắn đo suy nghĩ rất lung, Tần Tang quả quyết lái xe bám theo.
Tần Tang – với nội dung công việc chưa từng bao gồm mục "thám tử" – vừa bám đuôi bằng kĩ thuật điệu nghệ vừa bụng bảo dạ: Đợi tiên sinh trở về, liệu có nên đề xuất việc tăng lương không nhỉ?

Cùng lúc đó, trong xe của Từ Nam Nam, Từ Nam Nam đang nói chuyện điện thoại với một lãnh đạo của đài Xoài TV. Trong cuộc chuyện, vị lãnh đạo bỗng hỏi tới Khúc Kim Tích: "Nghe nói ở đoàn phim em thân với cô bé đó lắm, thấy nhân phẩm thế nào?"
Bàn tay Từ Nam Nam đang lắc ly rượu vang chững lại. Không có người ngoài, nụ cười trên mặt phai nhạt đi từng chút một: "Sếp Ngô, em khá thích cô bé đó, diễn xuất rất ổn, tuy vậy..."
"Sao thế?"
Cô ta thản nhiên thở dài, giọng nói có vẻ buồn bã: "Trợ lý em bảo là hôm nọ nghe thấy cô bé nói xấu em, nói em dựa vào đàn ông, vào chuyện ly hôn để dựng tiếng... Ôi, chắc do còn trẻ quá, em cũng không kể cô bé đó rõ chuyện..."
Giọng sếp Ngô ở đầu kia trầm đi: "Ra vậy à, anh biết rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.