"Sếp Thẩm, cô Khúc tới rồi."
Khúc Kim Tích theo chân Tiểu Yến lên văn phòng của Thẩm Thính ở tầng trên. Tiểu Yến dẫn người tới nơi rồi đi ngay.
Thẩm Thính ngồi sau bàn làm việc, trên bàn là một chồng tài liệu. Công ty mới thành lập nhưng trước đó anh vẫn ở nước ngoài, bây giờ về trước, cả đống công việc đang chờ được xử lý.
"Cần tôi mời mới chịu vào à?" Anh nói mà đầu chẳng buồn ngẩng.
Khúc Kim Tích khép kín cửa. Văn phòng của Thẩm Thính rất rộng, ô cửa sổ sát đất bóng loáng có thể thu trọn nửa đô thị phồn hoa. Cô ngắm nghía quan sát một hồi, quay lại nhìn, Thẩm Thính vẫn cúi đầu, đọc kĩ càng từng tờ tài liệu.
Cô rón rén đi tới, mới lại gần bàn làm việc Thẩm Thính đã bất chợt ngẩng lên, làm cô nhảy dựng.
"Cảm thấy thế nào?"
"Dạ?" Hiểu ra anh đang hỏi cảm nhận về văn phòng, cô đáp thật thà, "Cao xa khí phái tới đẳng cấp, kín kẽ xa hoa có nội hàm."
Thẩm Thính thoáng cong môi: "Thích à?"
"Đương nhiên rồi ạ." Khúc Kim Tích nói, "Ngồi trong văn phòng này, cảm giác khác hẳn luôn."
"Đó là vị trí của em." Thẩm Thính giơ tay chỉ một góc, ở đó có một cái bàn làm việc nhỏ hơn. Thực ra khi vào Khúc Kim Tích đã nhìn thấy nó rồi, còn tưởng là vị trí của Tần Tang nên không nghĩ nhiều.
Mặt ịn một dấu chấm hỏi to đùng, cô quay nhìn Thẩm Thính.
Thẩm Thính thản nhiên nói: "Là nghệ sĩ của công ty, trong thời gian không có công việc cũng phải tới công ty quẹt thẻ chấm công. Đó là vị trí làm việc của em, có ý kiến?"
Đôi mắt Khúc Kim Tích vụt bừng sáng: "Em biết rồi, anh sợ em đột ngột biến hình đúng không?"
Người giám hộ quan tâm săn sóc quá đi.
Thẩm Thính: "..."
Cô đắm chìm trong tâm tư nho nhỏ của mình, không để ý thấy sắc mặt người giám hộ phút chốc đen sầm đi: "Anh không thấy lạ hả, tính cả hôm nay là đã có ba mươi ngày em không biến hình rồi. Có phải điều này có nghĩa là sau này sẽ không còn biến hình nữa không."
Cô muốn bàn bạc với Thẩm Thính về việc này, rốt thì từ trước tới giờ Thẩm Thính vẫn luôn tham gia can dự vào việc biến hình của cô. Ngờ đâu lại nghe Thẩm Thính nói giọng giá ngắt: "Không biết."
Khúc Kim Tích: "..."
Giận rồi hả?
Mới nãy còn vui vẻ mà, thoắt cái đã nổi giận, chơi trò gì vậy?
Khúc Kim Tích nhìn sang, Thẩm Thính đã lại cúi đầu đọc tài liệu. Nghĩ một hồi, cô đành tạm gác việc biến hình: "Anh Thẩm này, quản lý của em, chị Thu ấy, là anh mời riêng chị ấy về ạ?"
"Có vấn đề?"
"Việc này thì tất nhiên là không, nhưng..."
Thẩm Thính: "Em không cần nghĩ nhiều, cũng chẳng phải mời riêng vì em."
Khúc Kim Tích: "..."
"Giờ con chị Thu đã lớn rồi, không cần chăm sóc quá kĩ lưỡng. Từ trước chị ấy đã là quản lý vàng trong giới, công ty mới thành lập, cần có người quán xuyến phòng quản lý, chị ấy là người rất thích hợp." Thẩm Thính bâng quơ, "Suy xét nhiều mặt, công ty quyết định tập trung bồi dưỡng em, để chị Thu phụ trách em là không thể thích hợp hơn."
"À." Khúc Kim Tích vô thức cắn ngón tay, bỗng sực nhớ, "Ban nãy tới phòng quản lý, mọi người nhìn thấy em mà hình như chẳng ngạc nhiên gì mấy."
Thẩm Thính: "Có gì đáng để ngạc nhiên?"
"Cũng đúng." Lời Khúc Kim Tích định nói vì Thẩm Thính mà đành nghẹn lại, nuốt ngược vào trong.
"À, ờm..." Cô vắt hết tế bào nào, khi ngẩng lên cửa phòng lại bỗng vang tiếng gõ.
Thẩm Thính: "Vào đi."
Tần Tang đẩy cửa đi vào, trông thấy Khúc Kim Tích, vô thức mỉm cười. Nhưng sau đó nhanh chóng nhận ra bầu không khí trong phòng hơi sai sai, y lập tức thôi cười, nói: "Tiên sinh, hợp đồng anh yêu cầu chuẩn bị đã hoàn thành."
Khúc Kim Tích có lòng muốn nói với Tần Tang đôi câu, hiềm nỗi Tần Tang giao hợp đồng xong là chuồn biến.
Thẩm Thính đưa hợp đồng cho Khúc Kim Tích: "Đọc đi, không vấn đề thì kí vào."
"Chắc chắn anh sẽ không hại em." Khúc Kim Tích vẫn rất tin tưởng vào Thẩm Thính. Nếu anh thật muốn hại cô thì việc gì phải ký hợp đồng với cô, nếu cô cầm hợp đồng đọc kỹ từng câu từng chữ thì có vẻ thiếu tin tưởng quá.
Rút một cây bút từ hộp bút trên bàn, Khúc Kim Tích quyết đoán ký tên mình vào.
Thẩm Thính nhướng mày: "Em chắc chắn không cần đọc."
"Không cần đâu ạ." Khúc Kim Tích đáp dứt khoát.
"Được rồi." Thẩm Thính hếch cằm, "Về chỗ em ngồi đi, thiếu gì cứ bảo Tần Tang."
"Dạ." Khúc Kim Tích cầm bản hợp đồng của mình về khu vực làm việc ở góc. Ngồi xuống rồi, cô lại liếc liếc Thẩm Thính. Anh đang cúi đầu làm việc, không hề nhìn cô lấy một cái.
Khúc Kim Tích thậm thụt mở hợp đồng ra.
Tuy biết chắc Thẩm Thính sẽ không hại mình nhưng dù sao cũng đang rỗi việc, cô đọc hợp đồng cũng có làm sao.
Đại đa số hợp đồng giữa các công ty giải trí và nghệ sĩ đều na ná nhau. Mục nghệ sĩ quan tâm nhiều nhất là tỉ lệ ăn chia cùng với thời hạn hợp đồng. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Mục Khúc Kim Tích lật coi đầu tiên là tỉ lệ ăn chia.
Khi thấy tỷ lệ là 80%, Khúc Kim Tích đơ toàn tập.
Điều này nghĩa là công ty sẽ tìm tài nguyên công việc cho cô, trong khoản thù lao cát xê mà cô nhận được, công ty chỉ rút phí 20%. Thông thường đây là đãi ngộ mà chỉ nghệ sĩ đang nổi đình đám mới có thể nhận được.
Một số công ty thậm chí vì không muốn cho nghệ sĩ ngưng hợp đồng mà còn dùng tới đãi ngộ tỷ lệ 2:8 hoặc 1:9 để níu giữ.
Còn nghệ sĩ không có danh tiếng, gặp được công ty tốt thì thường tỷ lệ là 5:5.
Kém hơn một chút là 6:5, thậm chí có những công ty không buồn liêm sỉ, bóc lột những nghệ sĩ mới vào nghề mà có những hợp đồng tỷ lệ 9:1.
Ở công ty ban đầu của Khúc Kim Tích, tỷ lệ trong hợp đồng đó là 7:3, cô được 3. Cô tưởng mình kiếm được hợp đồng tỷ lệ 5:5 đã là tốt lắm rồi, không ngờ lại được tới 2:8.
Khúc Kim Tích ôm hợp đồng vui quên trời đất, Thẩm Thính đúng là không hại cô!
Hí ha hí hửng đọc tiếp, đọc tới thời hạn hợp đồng, gượm đã —
Một trăm năm???
Khúc Kim Tích dụi mắt, lại dụi mắt, suýt đã cho rằng mình hoa mắt mà nhìn nhầm. Cô kề sát vào săm soi thật kỹ, dòng chữ một trăm năm to đùng đâm thẳng vào mắt, muốn đọc nhầm cũng khó.
Khúc Kim Tích: "..."
Chắc gõ nhầm rồi chăng. Tuy rằng vô cùng hài lòng với tỷ lệ ăn chia nhưng cũng không tới nỗi hợp tác tận một trăm năm, vậy hỏi có khác chi khế ước bán mình, cô có thể sống dai tới hơn một trăm năm sau không?
Đùa gì vậy.
Khúc Kim Tích ngẩng đầu, Thẩm Thính đằng kia nghiêm túc với công việc, cô thực sự không dám quấy rầy anh, nhưng... Trong trí nhớ của cô chỉ có Thẩm Thính lúc quay phim, nay mới là lần đầu thấy anh ngồi làm việc trong văn phòng, hoàn toàn chẳng sai khác gì hình tượng tổng giám đốc bá đạo thường thấy trong các phim thần tượng.
Đúng là đẹp trai quá xá.
Trong một giây mất khống chế, Khúc Kim Tích lén lút lấy điện thoại ra chụp một tấm hình.
Cúi đầu ngắm hình, trong óc cô bỗng chớp lên một câu nói: Đây là chồng mị đó.
Khúc Kim Tích: "!"
Cái đờ mờ.
Câu nói bất chợt này làm cô sợ bay hết hồn vía, lập tức không dám nhìn Thẩm Thính nữa mà hốt hoảng giấu điện thoại đi, tim thình thịch như trống nổi, chột dạ như mới làm một chuyện gì tồi tệ.
Một lúc sau quả tim mới đập bình thường trở lại, Khúc Kim Tích chụp ảnh hợp đồng lại, khoanh tròn cụm "một trăm năm" gửi qua wechat cho Tần Tang: "Tang Tang, phải chỗ này viết lộn rồi không?"
Tần Tang trả lời rất nhanh: "Không sai."
Khúc Kim Tích: "???"
Tần Tang: "Có vấn đề cô cứ hỏi thẳng tiên sinh."
Khúc Kim Tích cắn ngón tay suy nghĩ rất lung, bỗng nghe Thẩm Thính nói: "Pha cho tôi ly cà phê?"
"Pha ở đâu?"
"Phía bên phải em."
Bấy giờ Khúc Kim Tích mới để ý thấy bên phải cô là một quầy bar nhỏ, trên quầy bày một cái máy pha cà phê cũng nhỏ nốt. Do tạo hình khá dễ thương nên cô không nhận ra đó là máy cà phê, cứ tưởng chỉ để trang trí.
Mở hộc tủ, bên trong là một bộ cốc cà phê nhìn qua đã biết giá không hề rẻ. Khúc Kim Tích lấy hạt cà phê ra, dùng nguyên liệu có sẵn pha cho Thẩm Thính một ly cà phê, còn trang trí vẽ hoa đẹp mắt.
— Lúc ở căn hộ cũng hay pha cho Thẩm Thính như vậy.
Pha cà phê xong, đang bưng ra cho Thẩm Thính thì đúng lúc có tiếng gõ cửa vang lên: "Sếp Thẩm."
"Vào đi."
Một nam một nữ đi vào, hiển nhiên cả hai không ngờ là Khúc Kim Tích sẽ ở trong văn phòng, trông thấy cô đều sững sờ ngạc nhiên.
Người nam bừng tỉnh, kế đó niềm nở nói: "Chào cô Khúc, tôi là Lưu Tri Luân của phòng quản lý."
"Quan Tư, đây là cô Khúc, Khúc Kim Tích." Lưu Tri Luân giới thiệu cô gái dễ thương bên cạnh, "Cô Khúc, Quan Tư là nghệ sĩ mới ký hợp đồng với công ty chúng ta. Có lẽ cô không biết em ấy đâu, em ấy chỉ mới vào nghề không lâu."
Khúc Kim Tích bưng ly cà phê, hơi ngơ ngác trước sự niềm nở của Lưu Tri Luân nhưng vẫn khéo léo hồi đáp: "Chào anh, tôi biết cô ấy."
Nhận được ám chỉ từ Lưu Tri Luân, Quan Tư giật mình sực tỉnh, vươn tay: "... Cô Khúc, chào cô."
Khúc Kim Tích rút một tay ra bắt tay Quan Tư: "Chị có coi "Căn bếp mỹ nhân" em đóng, hay lắm."
Thời gian qua suốt ngày ru rú trong nhà tất nhiên không thể thiếu cày phim, lướt thấy có một bộ phim khá nổi gần đây, tên là "Căn bếp mỹ nhân". Nữ chính là diễn viên mới, mặt tròn trĩnh, ngoại hình rất dễ thương, hình tượng xây dựng được lòng người xem, lại thêm diễn xuất tự nhiên nên phim vừa chiếu đã tạo được danh tiếng.
Lại nói tuy chỉ mới vào nghề, mới đóng một bộ phim nhưng độ nổi tiếng đã hơn cô rất nhiều. Hơn nữa người thích Quan Tư có vô số, bình luận trên mạng hầu như toàn là khen ngợi, không có tai tiếng.
Đâu như cô...
Khúc Kim Tích xấu hổ lắm thay.
Quan Tư là người mới, không nghĩ Khúc Kim Tích lại nói đúng được tên phim của mình, còn cô ấy thì chưa hề coi phim Khúc Kim Tích đã đóng, hoàn toàn không biết tiếp chuyện ra sao, vắt óc mãi mới nặn được một câu: "Cảm ơn chị."
Lưu Tri Luân che mặt.
Đuôi mắt liếc qua Thẩm Thính, Lưu Tri Luân nhớ tới việc chính. Khúc Kim Tích lặng lẽ đẩy ly cà phê tới cho Thẩm Thính, lịch sự quay về vị trí của mình.
Quan Tư ngơ ngác nhìn Thẩm Thính bưng ly cà phê nọ lên nhấp một ngụm. Quan Tư nhìn thấy rất rõ là lúc đặt cà phê xuống, Thẩm Thính có liếc sang chỗ Khúc Kim Tích một cái, ánh mắt rất đỗi dịu dàng.
Trời đất, mình đã phát hiện điều gì thế này.
Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Là một người mới còn đang học đại học, Quan Tư tình cờ được một đạo diễn ưng mắt chọn vào đóng phim, sau khi phim chiếu tạo được danh tiếng đã có không ít công ty quản lý đưa ra lời mời hợp tác. Quan Tư không rành rẽ việc này, cho đến khi nhận được lời mời từ S&T.
Bố mẹ Quan Tư cũng không rành, nhưng vì biết tới danh tiếng Thẩm Thính nên vừa nghe là công ty Thẩm Thính mở đã nhất trí đồng ý cho Quan Tư vào S&T.
Quan Tư là kiểu con gái nhà lành ngoan ngoãn, đa số mọi việc đều nghe theo bố mẹ nên cuối cùng ký hợp đồng với S&T, được giao cho Lưu Tri Luân phụ trách.
— Lưu Tri Luân cũng là một quản lý khá có tiếng trong giới, được Thẩm Thính nhờ người đào về.
Bố mẹ Quan Tư cực kỳ thích Thẩm Thính, chịu ảnh hưởng lâu dài của bố mẹ nên Quan Tư cũng thích theo. Song vì vẫn còn thần tượng người khác nữa nên khi vào công ty cũng không khao khát được gặp mặt Thẩm Thính như những nghệ sĩ mới khác.
Nhưng vì Quan Tư là một trong những người mới đang nổi gần đây nên công ty đã có chuẩn bị cho kế hoạch phát triển tương lai riêng. Hôm nay là lần đầu Thẩm Thính tới công ty, Lưu Tri Luân mới dẫn Quan Tư tới ra mắt sếp tổng, cho biết mặt trước.
Thực ra Quan Tư hơi e ngại việc này, một vì Thẩm Thính đã quá vang danh nên sẵn đã khiến Quan Tư cảm thấy có khoảng cách, bây giờ lại thay đổi thân phận, từ nghệ sĩ trở thành ông chủ, thành lãnh đạo công ty, nghĩ thôi đã thấy hoảng hốt lo sợ.
Ai ngờ —
Thế mà lại gặp được Khúc Kim Tích trong văn phòng của Thẩm Thính. Không chỉ như thế, Khúc Kim Tích còn pha cà phê cho Thẩm Thính, Thẩm Thính uống xong còn nhìn Khúc Kim Tích một cái, đây rõ là kịch bản phim thần tượng cấm có sai!
Thiếu nữ trẻ tuổi ấy mà, đặc biệt là thiếu nữ nghiện internet thì sao có thể không biết ân oán giữa Khúc Kim Tích và Thẩm Thính. Lúc trước chỉ coi đây như một chuyện hay ho để hóng hớt, bây giờ hai bên trong lời đồn đã hòa thuận bên nhau, mỗi một cử động đều để lộ sự mờ ám.
Quan Tư ngỡ ngàng suốt từ đầu đến cuối, mơ mơ màng màng đi theo Lưu Tri Luân ra khỏi văn phòng.
"Tỉnh lại đi." Lưu Tri Luân day trán đau đầu, ngó qua cái mặt ấy là đã biết nghệ sĩ nhà mình đang nghĩ gì, "Khắc sâu hình ảnh mới thấy ban nãy trong lòng, đừng có để lộ ra, rõ chưa hả?"
Quan Tư nhỏ giọng nói: "Sếp Thẩm với cô Khúc, hai người đó..."
Lưu Tri óaân: "Em biết là được rồi."
Quan Tư che ngực, im ru gật đầu, chợt sực nhớ: "Thế giờ em có nên follow cô Khúc luôn không?"
Thẩm Thính thì Quan Tư không dám follow, sợ bị nói là đu bám danh tiếng. Nhưng bây giờ Quan Tư còn nổi hơn cả Khúc Kim Tích, đi follow Khúc Kim Tích hẳn không có vấn đề đâu nhỉ.
"Có giác ngộ." Lưu Tri Luân nhìn đàn em khen ngợi, "Tuy vậy, em không sợ follow xong sẽ bị dính vào những dư luận không hay ho à?"
Khúc Kim Tích còn chưa tẩy trắng xong đâu.
Sự cương quyết ngập trên gương mặt tròn trĩnh của Quan Tư: "Anh Tri Luân, em nghĩ kĩ rồi, lúc này mà đi ôm đùi chắc chắn ăn đứt sau này mới ôm đùi."
Lưu Tri Luân mừng lắm thay, bỗng cảm thấy nghệ sĩ nhà mình ngày sau phát triển vô vàn.
Thế là Quan Tư lập tức follow tài khoản của Khúc Kim Tích.
Quan Tư nổi lên nhờ "Căn bếp mỹ nhân", fan đạt hơn bốn triệu, giờ phim chưa chiếu hết, đúng lúc đang rất được chú ý, vừa theo dõi Khúc Kim Tích là các fan biết ngay.
"??? Chuyện gì vậy?"
"Tư Tư theo dõi Khúc Kim Tích?"
"Quan Tư thân thiết với Khúc Kim Tích lắm à?"
"Hai người này là bạn? Trời ơi, không tin nổi."
"Quan Tư mà lại là bạn với Khúc Kim Tích, liệu có phải cũng là cùng một hạng với Khúc Kim Tích không?"
......
Sự thật chứng minh, Quan Tư theo dõi Khúc Kim Tích đã khiến cái tên Khúc Kim Tích chễm chệ leo lên hotsearch, còn mình thì vì vậy mà nhận không ít dư luận trái chiều. Lướt những bình luận nọ, Quan Tư âm thầm xỉ vả: Chờ bị vả mặt đi!
Về việc này, Khúc Kim Tích hoàn toàn không hay biết mình được Quan Tư lôi lên hotsearch, tên tuổi rầm rộ một hồi. Giờ này khắc này, cô đang đi ăn cùng với Thẩm Thính mất rồi.
Quanh khu đó có rất nhiều nhà hàng cao cấp, chọn đại một nhà hàng, Khúc Kim Tích không rõ tại sao cứ phải ra ngoài ăn mà còn không thể dẫn Tần Tang theo.
Cô cảm thấy Thẩm Thính đã hoàn toàn coi mình là thư ký.
Tuy rằng khó có khả năng ai đó nhận ra cô, nhưng Thẩm Thính... Khúc Kim Tích chỉ biết cố gắng che kín mặt mình, cuối cùng ăn toàn đi vào nhà hàng.
"Muốn ăn gì?" Thẩm Thính lật giở thực đơn.
"Ăn cá đi." Khúc Kim Tích thấy món đặc biệt trên thực đơn chính là món cá.
Thẩm Thính không có dị nghị, gọi món. Trong lúc chờ món ăn được bưng lên, Khúc Kim Tích liếc thấy mặt anh thả lỏng, có lẽ tâm trạng đang vui bèn chủ động hỏi: "Anh Thẩm này, hợp đồng ấy... em thấy có một vấn đề nhỏ."
"Vấn đề tỷ lệ ăn chia?" Thẩm Thính cau mày, đôi đồng tử sâu hút nhìn cô chăm chú, "Nếu em cảm thấy chia 2:8 không ổn, tôi sẽ bảo Tần Tang sửa lại thành 1:9."
Khúc Kim Tích há hốc miệng, thực sự khó mà nói rõ.
Người giám hộ cho cô đãi ngộ tốt như thế mà cô còn đi bắt bẻ vụ thời hạn, liệu có phải đã tính toán chi li quá?
Nếu bây giờ đề cập tới chuyện thời hạn hợp đồng, có chăng sẽ khiến Thẩm Thính cảm thấy cô đang ám chỉ anh hại cô?
"Sao vậy?"
"Không phải, là em nhầm thôi." Khúc Kim Tích xua tay, "Hợp đồng không có vấn đề gì hết."
Quá lắm thì sau này không ngưng hợp đồng không nhảy sang công ty khác thôi.
Thẩm Thính cụp mắt, giấu kín nụ cười vụt lướt qua đáy mắt.
Đồ ăn đã lên đủ, đặt chính giữa bàn là món cá xào lăn thương hiệu của nhà hàng, dưới nồi lửa vẫn cháy nóng, mùi hương tỏa nồng.
Nhằm thể hiện sự biết ơn trước đãi ngộ hợp đồng của người giám hộ, Khúc Kim Tích giơ đũa hồ hởi: "Em gắp cho anh!"
Thẩm Thính khẽ nhướng mày.
Ngay giây sau, một tiếng cạch vang lên, đôi đũa lơ lửng giữa không trung, rơi xuống đĩa lanh lảnh.
Bóng người biến mất, trên bàn ăn có thêm một con cá chép vảy đỏ đang đơ toàn tập, chỉ cách chảo cá có chưa đầy năm xăng-ti-mét.
Tác giả:
Nghe nói cá chép mang xào lên cũng ngon lắm à, kho xốt xào lăn chi cũng ngon hết á ~~