Nhân viên phụ trách gian phòng này tên Chu Khỉ, tự dưng nhận được yêu cầu lạ lùng của khách, bắt phải mang một cái bể cá tới bằng tốc độ nhanh nhất.
Trong nhà hàng tất nhiên phải có bể cá, tuy rằng lấy làm lạ trước yêu cầu của khách song thể theo nguyên tắc khách hàng là thượng đế, Chu Khỉ chỉ tốn vài phút đã bưng một bể cá đầy nước vào phòng.
"Tiên sinh, bể cá anh yêu cầu." Chu Khỉ không quan tâm showbiz, do đó giờ thấy Thẩm Thính cũng chỉ cảm thấy người này thật đẹp trai, kế đó là cảm giác quen mắt, dường như đã từng trông thấy ở đâu.
Nhưng khiến Chu Khỉ ngờ vực hơn nữa là vì cô nhớ rất rõ ràng, rành rành khi vào cái quý ngài đẹp trai này đi cùng một cô gái xinh đẹp, sao giờ lại không thấy cô gái đó đâu.
Hình như cô chưa từng thấy cô gái đó rời đi.
Ngay khi đặt bể cá lên bàn, Chu Khỉ để ý thấy trên cái đĩa trước mặt vị khách là một con cá chép đỏ còn sống nhăn.
Chu Khỉ: "???"
Chu Khỉ ngó đi ngó lại con cá đó mấy cái liền.
Thẩm Thính bưng con cá thả vào trong bể, Khúc Kim Tích vẫn luôn nhịn thở khó nhọc, suýt thì trợn trắng mắt giờ chạm vào nước cái toàn thân cá đã lập tức dịu lại.
Giờ thì cô đã hiểu cá thiếu nước sẽ khó chịu thế nào.
Muốn khóc.
Nhưng cá thì không có nước mắt, cô cố gắng chuyển động nhãn cầu, mãi vẫn chẳng có cách khiến nó nặn ra một giọt nước.
QAQ
Cho tới khi đã ra khỏi phòng, đầu óc Chu Khỉ vẫn lùng bùng ngơ ngác. Có đồng nghiệp thấy Chu Khỉ đứng ngẩn người, vỗ nhẹ: "Chị nghĩ gì vậy?"
"Phải rồi, chị có cảm thấy vị khách ở bàn mà chị phụ trách hơi giống Thẩm Thính không?" Đồng nghiệp nhỏ giọng hỏi.
"Thẩm Thính là ai?" Chu Khỉ thật thà.
Đồng nghiệp: "..."
Thôi vậy.
Để lát nữa lén nghía thử, coi xem có phải Thẩm Thính thật không.
Đồng nghiệp: "Ban nãy chị bưng bể cá vô làm gì vậy?"
Chu Khỉ lấy làm lạ: "Vị khách đó mang một con cá chép theo. Em nói xem có lạ không, rõ ràng lúc tới anh ta chẳng hề mang gì theo hết. Con cá đó từ đâu ra kia chứ?"
Đồng nghiệp không nhìn thấy tận mắt, chỉ hời hợt: "Chắc người ta mang mà chị không để ý thôi."
"Gượm đã." Đồng nghiệp bỗng hỏi, "Như thế là mang đồ ăn bên ngoài vào rồi mà? Nhà hàng chúng ta không cho khách tự mang đồ ăn vào, chị mau đi bảo họ đi, chứ bị phát hiện là chị lại bị trừ lương đấy."
Chu Khỉ nói: "Chắc không phải đâu. Khách mang theo một con cá chép đỏ, trông đẹp lắm, ai lại ăn con cá chép đỏ giống vậy chứ. Vả lại..."
Tạm không nói vị khách nọ có phong độ bất phàm, không giống kiểu khách keo kiệt sẽ tự mang đồ ăn từ ngoài vào mà dù có tự mang đồ ăn vào thật, việc gì còn phải bảo cô mang bể cá tới nữa.
Động tác thả cá vào bể vô cùng cẩn thận dịu dàng, làm được như thế, chắc chắn không phải là mang cá vào để ăn.
"Chắc là... cá cảnh nuôi đó." Chu Khỉ nghỉ, có khi vị tiên sinh đó mê tín, cho rằng con cá chép kia có thể mang vận may tới cho mình nên đi đâu cũng mang theo.
Vậy trước đó anh ta đã mang cá vào kiểu gì?
Tại sao lại không mang bể cá theo?
Chu Khỉ nghĩ đến đau cả đầu, cuối cùng quyết định không nghĩ nữa. Đằng nào cũng là việc chẳng liên quan.
Đến khi hết ca về nhà, vệ sinh xong ra sô pha coi ti vi, tình cờ coi trúng một bộ phim truyền hình có nữ chính là cá chép tinh, sực nhớ ra chuyện này.
Chẳng lẽ con cá chép kia là do cô gái nọ biến thành?
Tức khắc lại cảm thấy mình đã viển vông quá.
Đâu ngờ rằng "viển vông" của mình hoàn toàn trùng khít sự thật.
—
Thẩm Thính bưng bể cá về công ty. Anh còn rất nhiều công việc phải lo liệu. Bao con mắt trong công ty nhìn thấy rõ ràng anh ra ngoài cùng với Khúc Kim Tích, sau đó lại một mình quay về.
Trong lúc đó đã có chuyện gì xảy ra, không ai dám nhắc, cũng chẳng ai dám hỏi.
Nhưng ai nấy đều đang âm thầm phỏng đoán có lẽ bể cá sếp lớn bưng về kia là quà Khúc Kim Tích mua tặng, do đó sếp lớn mới mặc kệ cả hình tượng mà bưng một con cá về.
Khỏi nói chứ, con cá chép đỏ đó quả thực đẹp quá chừng, chẳng khác chi mấy con cá đổi vận trong hình ảnh lưu truyền trên mạng. Tới nỗi mà khi tới văn phòng Thẩm Thính báo cáo công việc, cứ chốc chốc chúng nhân viên lại ngó qua con cá trong bể, thậm chí có người còn lén chụp hình lại.
Tần Tang xách một túi đồ đi vào – đó là đồ ăn cho cá và ít vụn bánh mì Thẩm Thính đã dặn mua.
Khúc Kim Tích đã đói ngấu rồi.
Từ khi biến thành cá chép, cô không thể ăn được đồ ăn bình thường, đồ ăn vào miệng cứ như nhai sáp nến vậy.
Thẩm Thính rắc ít thức ăn chăn nuôi cho cá vào bể. Cứ hễ nghĩ mình mà lại lưu lạc đến nông nỗi phải ăn thức ăn chăn nuôi, Khúc Kim Tích lại buồn lắm thay.
Nhưng khiến cô buồn lòng hơn nữa là sau khi ăn hết một cục thức ăn chăn nuôi, cô lại cảm giác như mình đã được nếm mỹ vị thần tiên, ăn tới khi bụng căng ních không bơi nổi nữa mới chịu ngừng, nằm dài ra đáy bể phun bong bóng trong lúc gặm nhấm nỗi buồn.
Thẩm Thính bận rộn công việc tới mười giờ đêm mới về căn hộ, bấy giờ ở trong nước Khúc Kim Tích đã ngủ không biết bao nhiêu giấc. Về đến căn hộ, Thẩm Thính thay nước cho Khúc Kim Tích, cuối cùng đánh thức cô dậy.
"Đói chưa?" Anh cúi đầu hỏi.
Khúc Kim Tích lắc đầu.
"Tôi đói rồi."
Khúc Kim Tích: "..."
Tui như vậy cũng đâu có nấu cơm cho anh được.
Thẩm Thính bưng cô vào bếp, tự làm cho mình món sa lát rau trộn đơn giản. Đang làm thì điện thoại reo lên – Tần Tang gọi tới.
Thẩm Thính nhếch nhẹ hàng mày. Bình thường Tần Tang sẽ không bao giờ gọi điện quấy rầy anh vào lúc khuya thế này, trừ phi có chuyện vô cùng quan trọng.
Vì hai tay đang không tiện, anh ấn mở loa ngoài.
"Tiên sinh!" Ở đầu kia, nghe giọng Tần Tang có vẻ kích động hiếm thấy, "Tôi... trúng thưởng rồi!"
Thẩm Thính: "..."
Anh cau mày, nhớ hình như mình đâu có tệ bạc với Tần Tang, để đến nỗi trúng thưởng thôi mà cũng kích động tới mức ấy?
"Hồi chiều tôi có chụp một tấm hình của cô Khúc, đăng lên nick phụ weibo." Tần Tang nói, "Trước đó tôi có tiện tay rút thưởng ở một cửa hàng 4S, bên đó mới liên hệ thông báo trúng giải đặc biệt, giờ tôi đang ở cửa hàng 4S, đã nhận được xe rồi."
Thẩm Thính: "..."
Khúc Kim Tích: "???"
Cúp điện thoại, Thẩm Thính và Khúc Kim Tích trong bể cả trừng mắt nhìn nhau đắm đuối. Khúc Kim Tích cố gắng khoe bày cơ thể duyên dáng của mình qua lớp kính – thật sự thần kỳ tới vậy, share hình cô hiện giờ lên là sẽ gặp may?
Chắc Tần Tang không bị lừa đó chứ.
Nhưng với mưu trí của Tần Tang, không đi lừa người ta đã là may rồi.
Y có thể gọi cuộc gọi này cho Thẩm Thính đủ để chứng mình sự việc đã hoàn toàn chắc chắn, quan trọng là đã lấy được xe.
Càng không thể là đang đùa.
Tần Tang mà dám đùa với Thẩm Thính kiểu đó? Không muốn kiếm cơm nữa rồi chắc.
Tần Tang cũng không thiếu tiền mua một chiếc xe, sở dĩ kích động như thế chỉ vì đây là hàng trúng thưởng.
Y không thể không liên hệ việc này với tấm hình Khúc Kim Tích mà mình đã đăng lên.
Nhất thời kích động, mới không nhịn được gọi điện cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính cau mày nhìn con cá trong bể, không buồn làm sa lát nữa. Mấy giây sau, anh lấy điện thoại ra chụp một tấm hình Khúc Kim Tích, liền đó đăng lên bản tin wechat.
Giống như weibo, tường wechat của Thẩm Thính đã bỏ hoang vạn năm, nay thình lình đăng hình một con cá chép đỏ, ai nấy đều giật nảy mình.
Thời điểm này trùng hợp Thẩm Kế cũng chưa đi ngủ. Đừng coi anh ta luôn cười cợt mà lầm, trên thực tế hơn nửa sản nghiệp của họ Thẩm hiện giờ đều do Thẩm Kế quản lý.
Bình thường bận như cờ hó, chờ chờ mãi mới được tan làm, rảnh rõi lên wechat lướt, phát hiện cậu em quý hóa vạn năm không đăng bài của mình đã đăng lên wechat một tấm hình.
Thẩm Kế lập tức sinh hứng thú, đặt tạ tay xuống, mở hình ra coi.
Bể cá, cá chép đỏ.
Thẩm Kế nhớ tới cô em dâu có thể biến thành bí đỏ của mình, trong óc bỗng chớp lên một suy nghĩ: Con cá này không phải lại do Khúc Kim Tích biến thành đó chớ?
—
Để xác thực Khúc Kim Tích có thể mang vận may tới hay không, Thẩm Thính cầm điện thoại đi ra khỏi bếp, để mặc Khúc Kim Tích một mình ở lại, quay vòng vòng kêu la thét gào trong bể cá.
Chí ít cũng bê tôi ra đi chứ nè!
Thẩm Thính nhắn tin cho Julie, bảo chị gửi một tài khoản weibo cho mình.
Julie trả lời rất nhanh, gửi tài khoản sang dù chẳng hiểu mô tê gì.
Thẩm Thính không giải thích. Anh đăng nhập vào tài khoản được gửi, share bài tham gia một hoạt động rút thưởng quay số có kết quả ngay.
Làm xong, Thẩm Thính ngồi trên sô pha chờ kết quả.
Trong lúc chờ đợi, hàng mày anh dần cau lại, bắt đầu ngẫm nghĩ: Tại sao phải thử nghiệm thế này?
Suy nghĩ chỉ mới chớp lên, điện thoại đã nhận được thông báo, chúc mừng bạn trúng thưởng.
Thẩm Thính: "..."
Anh chăm chăm thông báo nọ, đắm chìm trong yên lặng lâu rất lâu.
—
Vận may là một thứ rất huyền ảo, ví dụ Thẩm Kế đi, cả ngày hôm nay kể từ khi lên công ty Thẩm Kế đã nhận ra mình cực kỳ may mắn, trên đường tới công ty anh ta nhận được một cuộc điện thoại từ một đối tác, trong vụ hợp tác đang muốn xúc tiến trước đó đối phương vẫn luôn rất khắt khe, nay lại đột nhiên thư thả dễ chịu, đồng ý hợp tác.
Giờ đi làm đúng vào giờ cao điểm mà hiếm có khi không bị kẹt xe; đến công ty, thang máy đang dừng ngay tầng một; mở họp với bên kia đại dương, suốt quá trình không hề gặp các vấn đề mạng mẽo; chiều dành thời gian đi chơi bóng với bạn, từ đầu đến cuối chỉ thắng không thua – nên biết là kĩ thuật của anh bạn kia ăn đứt Thẩm Thính.
Buổi tối bà Thẩm gọi điện bắt đi xem mắt với một cô gái, đối phương thẳng thắn ngỏ ý rằng mình cũng bị gia đình ép đi, hai bên ăn ý kết thúc buổi xem mắt. Khi thanh toán gặp đúng lúc ông chủ nhà hàng tổ chức hoạt động kỉ niệm, mỗi khách đều được tham gia rút thưởng, trúng thưởng được miễn phí thanh toán.
Thẩm Kế không để ý chút tiền này, không định rút thưởng. Nhưng bên nữ nói cứ thử xem, còn bảo Thẩm Kế đi rút, sau nữa Thẩm Kế rút được phần thưởng miễn phí.
......
Suốt một ngày nay, đến khi về nhà, Thẩm Kế soát kĩ lại tất thảy những sự việc lớn nhỏ đã xảy ra trong ngày, cảm thấy sao mà suôn sẻ đến lạ, đã lâu lắm rồi chưa có cảm giác trôi chảy êm xuôi như thế.
Chuyện gì thế nhỉ.
Càng nghĩ càng thấy lạ.
Bỗng một tia sáng chớp lên trong trí, Thẩm Kế vớ cái điện thoại, vào tường wechat của Thẩm Thính, tấm hình con cá chép đỏ kia vẫn y nguyên.
Thẩm Kế nghĩ mãi nghĩ mãi, quyết định gọi điện cho Thẩm Thính.
—
Sau khi chứng thực hình ảnh của Khúc Kim Tích có thể mang may mắn tới, ngày hôm sau Thẩm Thính mang Khúc Kim Tích tới công ty, đồng thời cũng được chiêm ngưỡng chiếc ô tô Tần Tang trúng thưởng.
Tuy không phải loại xe quá đắt giá, nhưng cũng không phải loại rẻ tiền dễ mà mua được.
"Việc này cậu đã nói cho bao nhiêu người biết?"
"Chỉ nói với anh." Tần Tang trả lời.
Tất nhiên y sẽ không oang oang chuyện con cá chép này có thể mang vận may tới.
Thẩm Thính chỉ ừ một tiếng rồi thôi.
Song người lén chụp hình Khúc Kim Tích ngày hôm qua không hề ít, sau đó thì những người đã trông thấy hình ảnh này cũng trở nên may mắn một cách kỳ lạ.
Mới đầu mọi người không nghĩ tới con cá chép đỏ kia, cho đến giờ trà chiều khi một nhân viên của phòng marketing vô tình nói hôm nay mình rất may mắn, mọi người qua lại mỗi người một câu, tiếp tục chủ đề vận may này.
"Hôm nay tôi may lắm luôn nha, mới ra khỏi cửa đã bắt được xe rồi."
"Cái túi xách chị mua lần trước bị lỗi, chủ quán kiên quyết không cho trả hàng, ban nãy thì đã trả được rồi."
"Em sơ ý bị xe quẹt, nhưng chẳng hề hấn gì hết."
"Ban nãy em cướp lì xì trong nhóm, lần nào cũng là vua may mắn!"
......
Sau đó nữa, ai nấy bỗng phát hiện trong điện thoại của mọi người đều có tấm hình con cá chép đỏ mà sếp lớn nuôi.
"Không phải chứ, em nghĩ chắc do trùng hợp thôi."
"Kỳ lạ thật đấy, em chẳng tin đâu."
"Nhưng thế cũng trùng hợp quá, chúng ta đều có hình, hôm nay đều rất may."
"..."
Bất kể có phải hay không thì tấm hình cá chép đỏ cũng nhanh chóng lan ra khắp các ngõ ngách công ty, ngay cả những nghệ sĩ mới như Quan Tư Tô Học Lâm cũng hay rõ–
Con cá chép đỏ mà Khúc Kim Tích tặng cho sếp Thẩm nuôi kia, đăng hình nó lên là sẽ gặp may mắn.
Ai bảo cá chép đỏ là do Khúc Kim Tích tặng cho sếp?
Mọi người đều đồn thế cả mà.
Trong nhóm lãnh đạo cấp cao, có lẽ một nhân viên quản lý nào đó đã sơ sẩy run tay, vô tình gửi hình Khúc Kim Tích vào trong nhóm, tình cờ bị Thẩm Thính nhìn thấy.
Bấy giờ anh mới hay hình cá chép đỏ đã lan khắp nội bộ công ty.
"Chúc mừng em, thành chép gấm cầu may rồi."
Khúc Kim Tích hớn hở bơi loạn xạ trong bể. Có thể nói là cô đang vui không?
Không ngờ cũng có một ngày mình trở thành cá chép may mắn, được nhiều người sùng kính như thế.
Giữa chừng có một lần Tần Tang vào phòng, Thẩm Thính không có mặt. Tần Tang nhân cơ hội này đi tới sát bể cá, nói với Khúc Kim Tích: "Cô Khúc, tôi mới nhận được tin nhắn từ thằng em họ. Vì share lại hình cô nên hôm nay đi thi nó được hạng ba toàn trường đấy."
Thẩm Thính đẩy cửa đi vào.
Tần Tang đứng thẳng dậy, chớp mắt trở về dáng vẻ trợ lý chuyên nghiệp giỏi giang, vác bộ mặt như chưa từng có chuyện gì xảy ra rời khỏi văn phòng.
Ngó con chép béo lại bơi tung tăng hơn trong bể, Thẩm Thính: "..."
Đến khi tan làm về căn hộ, Thẩm Thính ngó Khúc Kim Tích trong bể cá, lại sinh ra một ý tưởng lạ lùng là gửi hình cho cụ Thẩm.
Cho ông nội coi hình, không chừng có thể khiến sức khỏe ông tốt lên.
Khúc Kim Tích ép sát vào thành bể, vừa ngắm anh vừa phun bong bóng.
Đúng lúc ấy, cuộc gọi của Thẩm Kế reo lên. Anh thuận tay nhận nghe, giọng điệu úp mở của Thẩm Kế tức thì vang lên: "Chú biết không, tấm hình cá chép chú đăng hồi hôm qua có thể mang may mắn tới đó?!"
Thẩm Thính: "..."
Điên mất thôi.
Tác giả:
Khúc – chép gấm – Kim Tích: Mị sắp nổi to rồi!!!