Khúc Kim Tích đang làm tạo hình, Ngũ Lập Thu giới thiệu cho cô thông tin về đêm hội từ thiện tối nay, ví dụ có những nghệ sĩ nào tham gia, trình tự thế nào, cô cần làm những gì, Khúc Kim Tích nghe mà đầu quay mòng mòng.
Cho đến khi –
"Quyên tặng???" Cô bỗng tỉnh ráo, trông lên người quản lý vẫn mãi tràng giang đại hải, "Mỗi một nghệ sĩ tham gia đều phải quyên tặng ạ?"
"Không thì sao?" Ngũ Lập Thu ngừng lời, liếc trông bộ dạng tiếc rẻ của Khúc Kim Tích mà cơn tức không chỗ trút, "Em vào nghề lâu vậy rồi, đã làm được việc tốt gì chưa? Thông tin trên mạng có bất cứ tin nào có thể đánh bóng hình tượng được không?"
Khúc Kim Tích: "..."
Tim đau quá man. Chẳng có chi hết.
"Nếu đã không có, vậy giờ phải làm ít việc tốt trước đã. Nhân cơ hội này kiếm lại ít danh tiếng." Ngũ Lập Thu nói, "Được rồi, nói những thứ này em cũng không hiểu, em chỉ cần chuẩn bị tiền cho đủ là được rồi."
Nếu mà hiểu được những lời này, tình cảnh Khúc Kim Tích đã chẳng be bét tới như thế.
Khúc Kim Tích nghĩ tới ví tiền lép kẹp của mình, lí nhí nói: "Chuẩn bị bao nhiêu tiền ạ?"
"Cứ tạm triệu tệ trước đã." Ngũ Lập Thu lướt máy tính bảng, nói mà chẳng buồn ngẩng đầu.
"Một triệu tệ!!!" Khúc Kim Tích quay ngoắt đầu đi, cây chuốt của thợ trang điểm suýt thì chọc vào mắt.
Ngũ Lập Thu: "..."
Khúc Kim Tích đau xót không thể hít thở. Một triệu tệ chính là toàn bộ gia tài của cô cộng cả thù lao đóng "Mưu trang" mới có đấy. Ngũ Lập Thu bâng quơ một câu đã đòi cô vét sạch của nả, hỏi có khác gì muốn lấy mạng cô?
"Có thể ít hơn được không, giảm nửa thôi cũng được mà." Khúc Kim Tích mếu xệu.
Ngũ Lập Thu thực sự không dám tin Khúc Kim Tích mà lại không nỡ bỏ ra một triệu tệ. Khúc Kim Tích ở bên Thẩm Thính, chẳng lẽ không được Thẩm Thính bỏ cho một đồng nào?
Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Tài sản của thợ trang điểm còn nhiều hơn thế!
Ngũ Lập Thu thấy tức cái lồng ngực, có lẽ là chưa từng thấy nghệ sĩ nào keo kiệt tới mức này.
Khúc Kim Tích thấy quản lý như vậy, mới định nói rằng không phải mình keo mà là do cả gia tài chỉ có bằng ấy, giờ một phát vét sạch, cô... cô thật sự không muốn!
"Chị gọi điện cho Thẩm Thính, em không cần nói." Ngũ Lập Thu tỏa khí áp ghê người, trong xe không ai dám hó hé.
Khúc Kim Tích lại sợ hoảng hồn, gọi điện cho Thẩm Thính cái gì cơ!
Cô hoảng hốt chữa lời: "Đừng đừng đừng, em bỏ tiền! Em bỏ!!!"
Ngũ Lập Thu không để ý nên bị Khúc Kim Tích xô phải, vội giữ thăng bằng. Chị giận quá hóa cười, trông thấy ánh mắt sợ hãi của Khúc Kim Tích thì nhướng mày, khóc dở mếu dở: "Quan hệ giữa em và Thẩm Thính là sao vậy?
Thợ trang điểm dỏng tai nghe ngóng.
Tuy rằng nội bộ công ty đã biết quan hệ giữa hai người không bình thường song chừng nào còn chưa được người trong cuộc chứng thực, tất thảy chỉ là suy đoán, rốt cuộc tình hình ra sao mọi người vẫn chưa thể nói chắc.
Bây giờ có thể nghe một trong hai đương sự giải trình, đây là chính là tin tức hot hàng đầu đấy, có ai không tò mò cho được?
Khúc Kim Tích: "..."
Cô phải trả lời sao đây?
Dừng một chốc, cô cực kỳ thông minh đá nan đề này đi: "Chị có thể hỏi anh ấy mà."
"..."
Ngũ Lập Thu gạt cô ra, quát khẽ: "Ngồi yên đi."
Thấy chị không có vẻ là định gọi điện thoại, Khúc Kim Tích mới yên tâm, ngoan ngoãn ngồi về chỗ cũ. Thợ trang điểm hơi tiếc rẻ, tiếp tục trang điểm tạo hình cho Khúc Kim Tích.
Ngũ Lập Thu nhắn vào wechat cho Thẩm Thính: "Khúc Kim Tích nghèo tới nỗi bảo bỏ ra một triệu tệ mà như lấy mạng nó vậy, vô tiệc phải quyên góp kiểu gì?"
Thẩm Thính: "Trừ vào tài khoản của em."
Ngũ Lập Thu cất điện thoại, lại ngó sang Khúc Kim Tích đã cam chịu số mệnh, không nói gì.
Nơi tổ chức buổi tiệc người đông lúc nhúc, ra hậu trường nhìn đâu cũng thấy bóng những nghệ sĩ ăn mặc lộng lẫy. Nhờ có Ngũ Lập Thu nên Khúc Kim Tích không bị nhân viên buổi tiệc cho vào quên lãng. Cô đi theo Ngũ Lập Thu gặp mặt vô số đạo diễn, chế tác phim, nhà đầu tư, các quản lý chủ quản giám đốc công ty abcxyz.
Suốt quá trình cô chỉ nhận việc mỉm cười, phần giao tiếp toàn bộ do Ngũ Lập Thu bao thầu. Đa phần những ông lớn tai to kia đều không nhận ra Khúc Kim Tích, nhưng sau khi được Ngũ Lập Thu giới thiệu đã thành công nhớ được tên cô.
Không lâu sau, kha khá nghệ sĩ ở hậu trường được biết tình hình thông qua ekip – Khúc Kim Tích đã có quản lý, quản lý này còn là Ngũ Lập Thu do Thẩm Thính mời về.
"Vậy tức là, Khúc Kim Tích đã ký hợp đồng với S&T?"
"Chứ sao."
"Thẩm Thính mà lại ký hợp đồng với cô ta???"
"Không hiểu nổi."
"Không phải nhầm lẫn đấy chứ."
"Cái cô Khúc Kim Tích này làm thế nào mà leo lên Thẩm Thính được vậy? Không phải Thẩm Thính ưng cô ả thật rồi chứ."
"Chắc ánh mắt Thẩm Thính không tệ vậy đâu."
"Thực ra Khúc Kim Tích cũng xinh mà..."
...
Từ Nam Nam cũng đã tới.
Sắc mặt cô ta không được đẹp đẽ cho cam, bởi vì cô ta đã nhận được tin, Khúc Kim Tích cũng đã tới tham gia buổi tiệc này.
Khi nhìn thấy Ngũ Lập Thu dẫn Khúc Kim Tích trao đổi với sếp phó một công ty tập đoàn, cô ta treo lên mặt nụ cười nền nã dịu dàng, xách váy đi tới.
"Sếp Trương, trùng hợp quá."
Sếp Trương quay sang, thấy là Từ Nam Nam thì cười: "Lâu quá không gặp, cô Từ vẫn xinh đẹp như xưa."
Từ Nam Nam vận bộ lễ phục màu đỏ, cổ chữ V xẻ sâu, phô bày trọn vẹn vóc dáng đẹp đẽ.
"Sếp Trương vẫn hài hước như thế." Từ Nam Nam nói, "Chị Thu, gặp được chị ở đây đúng là vui quá."
Ngũ Lập Thu híp mắt cười, kéo Khúc Kim Tích lại: "Lúc trước em và Nam Nam từng đóng phim chung, Nam Nam tốt với em như vậy, ngày nào cũng tặng bánh kem với sô cô la cho, chỉ sợ em bị đói, bây giờ thấy còn không ra chào hỏi."
"Chị Nam Nam." Khúc Kim Tích hiền lành gọi.
Nụ cười trên mặt Từ Nam Nam sượng đơ.
Cô ta tặng đồ ăn cho Khúc Kim Tích là việc cả đoàn phim hay biết, người thông minh đều có thể đoán rõ ý đồ của cô ta, chỉ là không ai dám nói rõ.
Việc này ai nấy tự hiểu trong lòng.
Ngũ Lập Thu lại nói chuyện ấy ra trong dịp này, với giọng điệu vui đùa như thế — ở đây toàn những người già dặn, một số người không để ý, một số khác nghe thấy tất khó tránh nghĩ nhiều.
Cô ta toan nói thì Khúc Kim Tích đã giành trước: "Lúc quay phim khối lượng công việc lớn nên dễ bị đói, may mà có chị Nam Nam chu đáo, còn rất quan tâm em nữa, thấy em đói mới tặng đồ ăn cho."
"Vậy thì phải nhớ ơn Nam Nam đấy, có lúc nào mời người ăn cơm để báo đáp." Ngũ Lập Thu tiếp lời, không hề cho Từ Nam Nam cơ hội lên tiếng, "Ôi sếp Hướng, anh cũng tới rồi."
Một người đàn ông trung tuổi đi tới. Ngũ Lập Thu cười với sếp Trương và Từ Nam Nam, dắt Khúc Kim Tích đi sang bên đó.
Sếp Trương không muốn tham gia vào cuộc chiến không khói súng của cánh phụ nữ, đã tìm cớ lẩn đi.
Từ Nam Nam nhìn chăm chăm theo bóng lưng Khúc Kim Tích. Trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: "Chị Nam Nam, sếp Hướng tới rồi, chúng ta mau tránh đi."
Vị sếp Hướng đi vào kia chính là chồng trước của Từ Nam Nam.
Trong mắt người ngoài, Từ Nam Nam dựa vào danh tiếng để làm dâu nhà giàu, nhưng chỉ qua hai năm đã ly hôn với ông chồng đại gia, được chia khoản tài sản kếch sù.
Nghe nói sở dĩ ly hôn là vì chồng trước nuôi bồ nhí bên ngoài bị cô ta phát hiện, mới lập tức ly hôn không chần chừ.
Nhờ vậy mà thanh danh có, tiền bạc cũng có, đồng thời ở trong cuộc hôn nhân đầy ắp nguy cơ nhưng vẫn không nhẫn nhục cam chịu vì chồng là người giàu có mà ly hôn một cách dứt khoát, được coi là tấm gương mẫu mực cho nữ giới.
Sắc mặt Từ Nam Nam biến ảo liên hồi, nhấc bước đi khỏi.
Sếp Hướng đã qua năm mươi tuổi, tuy thế do chăm sóc tốt nên trông chỉ cỡ trên dưới bốn mươi, toàn thân toát lên vẻ nho nhã, tất nhiên Khúc Kim Tích không biết ông là chồng trước của Từ Nam Nam.
Bản dịch bạn đang đọc được thực hiện phi lợi nhuận và chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và tài khoản watt p3d @namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang tự ý copy bản dịch để kiếm tiền trái phép trên công sức tác giả và người dịch.
Chỉ biết nghe Ngũ Lập Thu trò chuyện với sếp Hướng mà lòng thầm than thở, Ngũ Lập Thu đúng là đỉnh quá xá.
Những ông lớn có mặt ở hậu trường không ai là chị không quen biết, quan trọng hơn là với ai cũng có vẻ rất thân, vẻ như quan hệ tốt lắm vậy.
Lúc trước Khúc Kim Tích cảm thấy gì cũng biết một chút như mình đã là không tệ rồi. Nhưng giờ đi theo Ngũ Lập Thu một hồi là đã bắt đầu hoài nghi chính mình.
"Sao cô Khúc không nói gì thế?" Sếp Hướng bỗng nhìn sang Khúc Kim Tích.
Khúc Kim Tích nghĩ bụng hai vị đang nói chuyện, tôi chen vào làm gì, cắt ngang hai vị chẳng phải là mất lịch sự hay sao?
Nhưng sếp lớn người ta đã chủ động hỏi chuyện, cô đành phải mỉm cười trả lời: "Em đang học tập."
Sếp Hướng tò mò: "Học gì vậy?"
Khúc Kim Tích: "Học cách nói chuyện thế nào."
Ngũ Lập Thu: "..."
Sếp Hướng sửng sốt, kế đó bật cười, bảo với Ngũ Lập Thu: "Mấy cô bé thời nay đúng là thú vị."
"Người trẻ ấy mà, hay nghĩ nhiều." Ngũ Lập Thu thở phào. Nghe Khúc Kim Tích trả lời là biết ngay không phải người giỏi ăn nói, càng khiến Khúc Kim Tích có vẻ thật thà hiền lành, hiển nhiên sẽ được lòng những ông lớn này hơn là dáng vẻ so đo tính toán.
Sếp Hướng gật đầu, đoạn rời đi.
Khúc Kim Tích hỏi: "Chị Thu, em không nói sai chứ ạ?"
Ngũ Lập Thu: "Sếp Hướng đã cười rồi, em nói coi mình có nói sai không?"
Khúc Kim Tích lập tức yên tâm.
"Biết đó là ai không?" Ngũ Lập Thu ra vẻ hả hê trên tai họa người khác.
Khúc Kim Tích linh cảm có tin hay ho, sáp lại: "Ai vậy ạ?"
Đôi mắt cô rực sáng lấp lánh, Ngũ Lập Thu bỗng nhớ tới nhóc con nhà mình, những khi tò mò chuyện lạ thằng bé cũng hay mở mắt tròn xoe nhìn chị như vậy, trông rõ là ngoan.
Cô gái có đôi mắt như thế thì có thể xấu xa cỡ nào?
Mắt chị dịu đi, khóe môi cong cong thành nụ cười: "Chồng trước của Từ Nam Nam."
Khúc Kim Tích: "!"
Kích thích thế luôn á.
Ngũ Lập Thu nói: "Em nhìn hội trường đi, có phải không thấy Từ Nam Nam rồi không?"
Khúc Kim Tích nhìn một vòng. Đúng thật, hoàn toàn không thấy bóng dáng Từ Nam Nam đâu. Mà ban nãy khi họ nói chuyện với sếp Hướng cũng không cách Từ Nam Nam bao xa.
Kể ra Từ Nam Nam tránh mặt cũng là bình thường. Chồng trước vợ trước gặp mặt, quả thật lúng túng.
Hơn nữa sở dĩ Từ Nam Nam ly hôn là vì chồng ngoại tình nuôi bồ nhí, sếp Hướng ban nãy...
"Sếp Hướng kia có ngoại tình không thì chị không biết." Dường như Ngũ Lập Thu đọc được suy nghĩ trong đầu cô, "Nhưng khi xưa Từ Nam Nam gả vào nhà giàu sang, thủ đoạn xấu xa cô ta đã dùng... chậc."
Vẻ khinh miệt lộ rõ trên nét mặt.
Khúc Kim Tích chờ quản lý nói tiếp, nhưng Ngũ Lập Thu lại im luôn.
"..."
Buôn chuyện mà chỉ buôn đến một nửa, bứt rứt quá đi mất.
Đêm hội từ thiện bắt đầu. Khúc Kim Tích là nghệ sĩ được mời, tất nhiên không thể thiếu khâu đi thảm đỏ.
Ngũ Lập Thu nhắc lại: "Trưng nụ cười tự tin nhất của em ra. Gương mặt này của em chính là vũ khí công phá thảm đỏ đêm nay."
Đây là lần đầu tiên Khúc Kim Tích đi thảm đỏ một cách danh chính ngôn thuận. Lần trước đó là buổi tiệc mừng công của Đằng Huy. Lúc đó sự việc cô quấy rối Thẩm Thính vẫn ầm ĩ trên mạng, bị mắng ngập đầu, lúc đi thảm đỏ không dám ngừng lại mà phăm phăm vào hội trường như chạy.
Quá trình ra sao thì Khúc Kim Tích không biết, bởi vì trong suốt lúc ấy đèn flash luôn nháy liên hồi, cơ hồ không thể nhìn rõ sự vật. Đến khi ký tên vào tiệc, nhận được cây bút MC đưa cho, ký tên mình vào.
Không như chữ ký rồng bay phượng múa hoàn toàn không thể nhìn ra là chữ gì của những nghệ sĩ khác, chữ ký của Khúc Kim Tích lại nắn nót rõ ràng, viết theo lối chữ khải rất đẹp, từng đường từng nét khiến cả người bị ám ảnh rối loạn cưỡng chế cũng phải khoan khoái dễ chịu.
Một nhân viên ghi hình lia ống kính qua, bất giác dừng lại ghi cả chữ ký của cô vào.
Thực ra phần lớn cánh nhà báo đều không nhận ra Khúc Kim Tích. Thì vì cô không nổi mà.
Nhưng ai bảo người ta xinh xắn, thu hút tới nỗi không thể rời mắt nhìn. Do đó Khúc Kim Tích được yêu cầu tạo thêm mấy dáng rồi mới rời đi.
Xong khâu đi thảm đỏ, đêm hội từ thiện chính thức bắt đầu.
Chỗ ngồi đã được chuẩn bị sẵn sàng, có nhân viên dẫn cô và Ngũ Lập Thu tới đúng chỗ ngồi xuống.
Trừ những nghệ sĩ chủ động ủng hộ tiền, những nghệ sĩ khác sẽ đấu giá hiện vật, tiền đấu giá được sẽ mang quyên góp từ thiện toàn bộ. Đấu giá xong thì mọi người chụp cùng một tấm hình, đêm hội kết thúc.
Trước đó Khúc Kim Tích đã ký thỏa thuận ủng hộ một triệu tệ, giờ tim vẫn đang rỉ máu. Nhưng ký đã ký rồi, còn có thể làm gì được.
Đành cam chịu chứ sao.
Bàn của cô còn có nghệ sĩ khác, nam nữ đủ cả, cô chẳng quen ai.
Trên bàn bày đồ ăn trang trí cầu kì đẹp đẽ. Cô định bụng vừa ăn vừa nghe những nghệ sĩ kia báo giá – vì mặc lễ phục nên thậm chí Ngũ Lập Thu không cho cô uống lấy một giọt nước.
Giờ đã đi thảm đỏ xong, hẳn có thể ăn rồi chứ.
Đã ủng hộ cả tài sản ra rồi, chí ít cũng phải ăn chút ít vớt vát lại.
"Dẹp ý đó đi, trực tiếp suốt buổi tiệc đấy." Ngũ Lập Thu liếc thấy Khúc Kim Tích vươn móng về phía đồ ăn, gằn giọng cảnh cáo.
Khúc Kim Tích nghĩ bụng ống kính cũng đâu có quay tới chỗ em, mà dù quét đến, em ăn thôi cũng không được hả?
Trên sân khấu, MC lấy một bức tranh ra. Là tranh của một nghệ sĩ, vẽ chẳng ra làm sao cả. Nghệ sĩ đấu giá chẳng qua chỉ là một kiểu ủng hộ tiền bạc trá hình.
Từ Nam Nam lập tức ra giá: "Một trăm ngàn."
Lục tục có người ra giá. Giá lên tới ba trăm ngàn, Từ Nam Nam lại giơ bảng: "Ba trăm năm mươi ngàn."
Giá này đã là rất cao, MC đang định lên tiếng thì trong đám đông, sếp Hướng giơ bảng nói: "Năm trăm ngàn."
Ngũ Lập Thu bật cười, nói nhỏ: "Cô ta muốn thanh danh, cũng phải xem Hướng Quan Vũ có đồng ý không đã."
Khúc Kim Tích ra vẻ hâm mộ: "Giàu ghê."
Ngũ Lập Thu: "..."
Lại một món được mang ra đấu giá, Ngũ Lập Thu liếc sang, nói: "Giơ bảng kêu giá."
Khúc Kim Tích run bắn, mặt mày ngác ngơ: "Dạ???"
Tác giả có lời muốn nói:
Khúc Kim Tích: @Ngũ Lập Thu, chị thế là muốn lấy mạng em!!!