Ngũ Lập Thu cau chặt đôi mày. Ban nãy chị ở ngay bên ngoài, nếu Khúc Kim Tích muốn vào nhà vệ sinh, khi đi ra chắc chắn chị phải trông thấy.
Nhưng suốt quá trình chị không hề thấy Khúc Kim Tích đi qua.
Hơn nữa túi xách và áo khoác của Khúc Kim Tích vẫn còn nguyên tại chỗ.
Đứng tại chỗ ngẫm nghĩ một lát, Ngũ Lập Thu không kìm nổi chuyển mắt sang tấm khăn ăn bỗng dưng xuất hiện dưới thảm bằng ánh nhìn ngờ vực.
Chị cảm thấy chắc mình điên mất rồi, thế mà lại cảm thấy cái khăn đó là do Khúc Kim Tích biến thành.
May sao chị Thu cũng là người từng trải, huống hồ từ lần trước tận mắt chứng kiến Khúc Kim Tích biến từ cá chép thành người, chí ít đã có chuẩn bị tâm lý nhất định.
Chị bình tĩnh báo tin cho trợ lý của Ngô Á Huy, chỉ chốc sau trợ lý đã đi vào, mang sếp Ngô đã say ngắc ngoải đi.
Khi trong phòng chỉ còn một mình, đầu tiên chị nhắn tin wechat cho Thẩm Thính: "Có bận không, tiện gọi video không?"
Chừng hai phút sau, Thẩm Thính gọi video tới.
"Việc gì vậy?" Trên màn hình, Thẩm Thính ra chiều bình thản.
"Đang ở văn phòng à?"
"Ừm."
"Không có ai chứ?"
"?" Thẩm Thính nhướng mày, ngó trông biểu cảm căng cứng đầy nghiêm túc của Ngũ Lập Thu, ánh nhìn thoáng biến đổi, hỏi, "Cô ấy biến hình rồi?"
Ngũ Lập Thu: "..."
Hiểu rõ quá nhỉ.
Chị gật đầu, liền đó thấy Thẩm Thính hỏi với vẻ thích thú: "Biến thành cái gì?"
Ngũ Lập Thu: "..."
Hình như giờ chị đã hơi hiểu tại sao Thẩm Thính lại thích Khúc Kim Tích rồi.
Nom Thẩm Thính thế này, chắc đã nuôi riết thành nghiện rồi.
Ngũ Lập Thu quay camera đi, nhắm đúng vào tấm khăn ăn trên thảm, thoáng ngần ngừ: "Chị không biết có phải con bé không."
Thẩm Thính thành thạo: "Chị bảo cô ấy cử động xem."
Còn có thể như vậy?
Ngũ Lập Thu nửa tin nửa ngờ, ngồi xổm xuống: "Kim Tích?"
Khúc Kim Tích đã nghe tiếng Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính nói chuyện. Biến thành khăn ăn, cô chỉ thấy người mình mềm rũ ra, thậm chí không còn cảm nhận được tay và chân mình, chỉ có thể dựa vào trực giác để cố nâng phần đoán là tay lên.
Hiện ra trong mắt Ngũ Lập Thu và Thẩm Thính, là một góc của tấm khăn ăn trên thảm bỗng lật lên.
Ngũ Lập Thu: "............"
Dẫu cách màn hình, Thẩm Thính vẫn biết lúc này Ngũ Lập Thu có biểu cảm phản ứng thế nào. Nụ cười tràn ra trong đôi mắt, anh thong dong buông một câu: "Không cần ngạc nhiên, làm quen là được."
Ngũ Lập Thu nhặt cái khăn ăn nọ lên một cách gần như là dè dặt, kế đó trở về công ty với tốc độ nhanh nhất, lao thẳng vào văn phòng của Thẩm Thính, quẳng ngay củ khoai nóng phỏng tay này cho Thẩm Thính.
Thẩm Thính nắm hai góc chiếc khăn ăn lên giũ nhẹ, chiếc khăn đang gấp gọn trải tung. Anh săm soi một lượt, kế đó lấy luôn khăn lau tay. Khăn chạm tay mềm mượt thích ý.
Anh "à" khẽ: "Lần này thực dụng đấy nhỉ."
Khúc Kim Tích: "..."
Lấy mị lau tay thì giỏi gì, có ngon lấy mị lau người này!
—
Qua lời kể từ Ngũ Lập Thu, Thẩm Thính đã hiểu tình hình chương trình gameshow kia. Nghe hết lời, anh không nói gì cả.
"Chị vừa hỏi rồi, Từ Nam Nam mới nhận đại diện cho một nhãn hàng loại A, thù lao tám con số." Ngũ Lập Thu chống hai tay lên bàn, trừng trừng gương mặt hoàn hảo của anh chàng đối diện, "Còn cô nàng tội nghiệp nhà cậu thì chỉ cái cơ hội tham gia gameshow cũng bị một câu nói của cô ta phủi sạch."
Trong lúc nói lại ngó cái khăn ăn. Chẳng biết có phải do tâm lý hay không mà chị cứ cảm thấy cái khăn này hợp mắt lạ lùng, thậm chí còn có thể thấp thoáng thấy gương mặt Khúc Kim Tích.
Thẩm Thính không trả lời mà gọi Tần Tang tới, đưa cái khăn cho y: "Dẫn cô ấy đi mua ít đồ ăn."
Tần Tang hiểu ngay cái khăn này là do Khúc Kim Tích biến thành. Y nhịn cười, cầm khăn đi khỏi văn phòng.
Khúc Kim Tích: "..."
Cho hỏi cô thế này thì ăn kiểu gì!
Tần Tang biết cô nghe được, thậm chí có thể đoán được suy nghĩ trong lòng cô, bèn nhỏ giọng an ủi: "Cô Khúc, không thể ăn cũng không sao, nhìn thôi cũng được rồi."
Khúc Kim Tích: "..."
Tần Tang anh thay đổi rồi!
—
Trong văn phòng.
Đợi Tần Tang đã mang khăn ăn đi, Thẩm Thính mới trả lời Ngũ Lập Thu: "Nhãn hiệu nào?"
Ngũ Lập Thu: "Tùng Vân. Chị gọi điện hỏi rồi, nội bộ bên đó đã gần như quyết định chọn Từ Nam Nam, chỉ vẫn chưa ký hợp đồng."
Thẩm Thính cau mày ngẫm nghĩ, nói: "Em nhớ đại diện cho Tùng Vân trước giờ vẫn là Mao Y Xảo."
Ngũ Lập Thu nhún vai: "Bị cướp rồi chứ sao."
Thẩm Thính đăm chiêu. Ngũ Lập Thu hiểu anh, nhìn sơ là biết anh đã giận.
Tuy Thẩm Thính không phải người hay để lộ tình cảm ra ngoài, thoạt trông như lạnh nhạt khó gần, trên thực tế lại rất tốt với người gần gũi.
Nói thông tục là bao che con cái.
Khúc Kim Tích đã bị Từ Nam Nam chèn ép tới cỡ đó rồi, nếu Thẩm Thính còn có thể bình tĩnh coi như không có chuyện gì, đó là kiên quyết không thể.
Chị hơi tò mò không biết Thẩm Thính sẽ làm thế nào.
Đầu tiên Thẩm Thính gọi một cuộc điện thoại. Dứt cuộc gọi, anh nói: "Liên hệ với Mao Y Xảo, đề nghị chị ta hợp tác."
"Chúng ta giúp chị ta giành hợp đồng đại diện này về, vai nữ chính trong bộ phim chị ta đang có chuyển cho Khúc Kim Tích."
Đồng tử trong mắt Ngũ Lập Thu co chặt.
Mao Y Xảo là diễn viên có thực lực cả mảng điện ảnh và truyền hình, đã ẵm không ít giải ảnh hậu và thị hậu, địa vị trong giới vô cùng vững chắc. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Hợp đồng đại diện cho Tùng Vân bị Từ Nam Nam cướp mất, không phải vì Mao Y Xảo không nổi tiếng bằng Từ Nam Nam mà do không có hậu thuẫn đủ mạnh mẽ.
Mao Y Xảo xuất thân từ vùng núi sâu xa, dựa vào sự cố gắng của bản thân để giành được địa vị như bây giờ, nổi thì nổi đấy, địa vị cũng cao, hiềm là không có bối cảnh.
Mao Y Xảo từ chối tất cả quy tắc ngầm.
Ở showbiz, nghệ sĩ có nổi tiếng hơn nữa mà không có ô dù chống lưng, nếu có người rắp tâm muốn chèn ép sẽ rất dễ phải nhận phần thiệt thòi.
Theo thông tin nội bộ, không lâu trước Mao Y Xảo có ý nhận phim của một đạo diễn lớn tên tuổi ngang ngửa Hà Chiếu, song vì trùng lịch trình nên vẫn đang thương thảo.
Bây giờ hợp đồng đại diện với Tùng Vân đã bị Từ Nam Nam nẫng mất, chắc chắn Mao Y Xảo sẽ nhận bộ phim này.
Nếu phim này vào tay Khúc Kim Tích...
"Được lắm Thẩm Thính." Ngũ Lập Thu bật cười. Thẩm Thính không ra tay thì thôi, đã ra tay tất là vương giả.
"Sao cậu lại bảo Tần Tang mang Khúc Kim Tích đi. Để nó ở lại đây nghe chuyện thì không được à?"
Thẩm Thính đáp: "Không cần cho cô ấy biết những chuyện này."
"Sao lại không cần?" Ngũ Lập Thu chẳng hiểu nổi suy nghĩ của người trẻ, "Chắc không phải cậu đóng phim nhiều quá nên lậm luôn cái tình tiết anh tốt với em nhưng cứ không muốn em biết đấy chứ?"
Thẩm Thính câm nín, đơ mặt chỉ tay ra cửa: "Chị có thể đi rồi."
Ngũ Lập Thu thảnh thơi bỏ đi.
Tình yêu của người trẻ thời này, chị thật chẳng hiểu.
Thẩm Thính day day đầu mày.
Tại sao không muốn cho Khúc Kim Tích biết những chuyện mình làm? Thực ra chính bản thân anh cũng chẳng rõ nữa, chỉ là không muốn cho cô biết.
Đơn giản thế thôi.
—
Thẩm Kế mới kết thúc một cuộc họp thì điện thoại reo chuông. Lấy ra coi, không ngờ là cậu em trai quý hóa vạn năm chả chủ động gọi cho lấy được một lần.
Thẩm Kế cố tình để một lúc mới nhận máy.
"Em trai yêu quý của anh, ôi chao, nhớ ông anh này rồi? Nên mới..."
Thẩm Thính thẳng thừng ngắt lời: "Có phải Tùng Vân đổi người đại diện?"
"?" Thẩm Kế nghệt mặt, "Anh có biết đâu."
Tùng Vân chỉ là một nhãn hiệu công ty con trực thuộc tập đoàn Thẩm thị, không dưng rảnh rỗi Thẩm Kế quan tâm tới làm gì.
Thẩm Thính: "Anh coi lại đi."
"Nè, cái thằng này gọi điện cho anh, mới câu đầu đã xồn xồn sai anh làm việc, trong mắt có còn ông anh này không hả?"
"Có coi không?"
"..."
Thẩm Kế quả quyết ngắt cuộc gọi. Làm em mà sắp trèo lên đầu lên cổ anh ta ngồi mất rồi!
Chốc sau, Thẩm Kế quay số gọi trợ lý: "Ờ thì, hỏi thử xem phải Tùng Vân đổi người đại diện rồi không."
Trợ lý ngơ ngác, vì Thẩm Kế chưa từng quan tâm tới những chuyện của công ty con ở giới giải trí.
Nhưng sếp lớn đã hỏi, thân làm lính tất phải lập tức báo cáo. Năm phút sau, Thẩm Kế nhận được hồi đáp.
— Người đại diện cho Tùng Vân ban đầu là Mao Y Xảo đã bị người phụ trách thay đổi, dự định thay Từ Nam Nam vào.
Thẩm Kế cố tình chờ thêm mười phút nữa, bấy mới gọi điện cho Thẩm Thính.
"Bên dưới mới báo, định thay Từ Nam Nam vì cô này phù hợp hơn. Còn Mao Y Xảo thì trước đó có ít mâu thuẫn, không đồng ý với thù lao hiện tại."
Cuộc gọi sau hơn mười phút mới nhận này không hề ngoài dự đoán của Thẩm Thính. Anh nói thẳng: "Tiếp tục dùng Mao Y Xảo."
"Chú với Mao Y Xảo này có quan hệ gì?" Thẩm Kế hạ giọng nói nhỏ, thích thú như hóng được drama hay ho, "Chú đừng có quên mình là người có vợ rồi đấy."
Thẩm Thính thản nhiên: "Mao Y Xảo không liên quan gì tới em, nhưng Từ Nam Nam thì có bắt nạt em dâu anh đấy. Anh coi mà làm."
Thẩm Kế: "?"
Gượm đã. Thẩm Kế nghiệm sơ đầu đuôi. Mao Y Xảo và Thẩm Thính không có gì, Từ Nam Nam bắt nạt Khúc Kim Tích, do đó không chọn Từ Nam Nam đại diện cho Tùng Vân. Nhưng nếu là vậy, người được lợi cuối cùng chẳng là Mao Y Xảo gì gì kia?
Thế em dâu anh chàng thì được cái gì?
Nửa phút sau, Thẩm Kế hùng hồn: "Nếu đã thế, việc gì phải tiếp tục dùng Mao Y Xảo, cứ thay luôn em dâu vào, nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Thẩm Thính từ chối: "Không cần, em tự có sắp xếp."