Cùng Ngày Ly Hôn Với Đại Lão Tôi Biến Nhỏ

Chương 77:




Cụ Thẩm nghe vậy cười mãi không ngậm nổi miệng. Coi hai vợ chồng son thân mật thế này, cụ lại chỉ mong bọn nó sến súa hơn nữa.
"Ông không cần đỡ." Thoắt đã gạt phắt tay Thẩm Thính ra, thổi râu trợn mắt, "Ngẫn ra đó làm gì, mau đi lấy đồ cho Tích Tích đi chứ."
Thẩm Thính: "..."
"Ông đi chậm thôi."
Anh về phòng ngủ, đứng lặng vài giây, kế đó mở tủ đồ, lấy một bộ đồ ngủ của mình ra – ban nãy anh không mang đồ ngủ của Khúc Kim Tích lên.
Khi xuống tầng, cụ Thẩm đã ngồi chễm chệ trên sô pha, giục giã: "Nhanh lên đi."
Ông cụ hơi hối hận vì đã tới chơi không đúng lúc. Nhưng lỡ tới rồi, nói gì cũng không thể đi ngay được. Cụ nghĩ bụng, tính đợi thêm lát nữa rồi sẽ về sớm, để dành không gian cho hai vợ chồng.
Thẩm Thính gõ cửa.
Không mở.
Anh nhướng mày, nói: "Mở cửa."
Bên trong vọng ra tiếng Khúc Kim Tích lí nhí: "Anh để ở cửa được rồi."
Giờ thì biết ngại rồi?
Đang lúc nguy ngập mà Thẩm Thính vẫn thong dong, đủng đỉnh: "Ông đang nhìn đấy."
Vài giây sau, cạch, cửa mở ra, Khúc Kim Tích để hé nửa khuôn mặt, bàn tay trắng ngần giật phắt bộ đồ trong tay anh, còn quay ra làm mặt quỷ.
Nếu không vì anh nói dối ông, cô có đến nỗi thế này?
Khúc Kim Tích cúi đầu nhìn, biết đây là đồ ngủ của Thẩm Thính.
Cô vừa làu nhàu vừa thay đồ bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Đồ rất rộng, đặc biệt là ống quần, phải xắn lên mấy lần mới dám chắc sẽ không chạm đất.
Sửa soạn lại tóc tai, khiến mình trông giống như vừa mới tắm, chắc chắn không để lộ sơ hở gì rồi, Khúc Kim Tích đẩy cửa đi ra.
"Ông nội."
Cụ Thẩm vẫy tay gọi: "Mau lại ngồi với ông."
Khúc Kim Tích đi sang, ông cụ săm soi trái phải: "Sao lại gầy rồi?"
Khúc Kim Tích: "..."
Thẩm Thính: "..."
Lời này là đang vũ nhục kế hoạch nuôi heo của anh.Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam.design.blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
"Đây là đồ ngủ của Thẩm Thính nhỉ." Ông cụ liếc sơ đã thấy bộ đồ Khúc Kim Tích đang mặc không vừa người, bảo: "Không phải Tiểu Thính bảo mỗi đứa có một bộ giống hệt à."
Tội này cô không nhận. Khúc Kim Tích ra chiều vô tội: "Anh ấy cầm cho cháu bộ này mà."
Cụ Thẩm nhìn Thẩm Thính.
Thẩm Thính thản nhiên: "Giặt chưa khô."
May mà ông cụ không băn khoăn quá nhiều chuyện "đồ ngủ tình nhân". Miễn hai vợ chồng tình cảm ổn định, ngày càng thăng hoa, cụ đã mãn nguyện lắm lắm.
Cụ Thẩm nắm tay Khúc Kim Tích vỗ nhẹ, nói lại một lần những lời đã nói với Thẩm Thính trong điện thoại: "Ông có một ông bạn, hôm nay là tiệc đầy trăm của thằng chắt thứ ba của ổng. Ông có đi dự tiệc, trộm vía thằng bé đáng yêu lắm... Có hình này."
Cụ lấy điện thoại trong túi áo ra, mở hình ảnh, thằng bé trong hình béo trắng béo tròn, cười mà mặt tròn xoe.
"Dễ thương lắm đúng không? Có muốn bế không?"
Khúc Kim Tích: "..."
Không! Muốn!
Cô cười sượng sạo, không dám tiếp lời.
Ông cụ thấy mình đã ám chỉ rất rõ ràng mà Tích Tích chẳng nói gì, đoán con gái dễ ngại bèn chuyển ánh nhìn qua Thẩm Thính. Anh bỗng đứng phắt dậy: "Cháu đi pha trà."
"Tết này là Tiểu Thính ba mốt tuổi rồi." Cụ Thẩm chưa bỏ cuộc, "Bạn bè cùng lứa với nó đã kết hôn có con hết cả. Tích Tích à, ông là người từng trải, muốn đẻ con phải đẻ khi còn trẻ, càng trẻ thì càng nhanh hồi phục."
Khúc Kim Tích muốn khóc tới nơi. Thế mà Thẩm Thính lại chuồn đi pha trà, để mình cô lại đây hứng chịu quả bom "đẻ con" của ông cụ oanh tạc!
Cứ tiếp tục như thế, cụ Thẩm sẽ không bắt cô "đẻ" luôn giờ đấy chứ?
Khúc Kim Tích lạnh toát người, mình mẩy dựng đứng đủ thể loại da gà da vịt, căng mình chuyển chủ đề: "Ông à, dạo này sức khỏe ông sao rồi?"
"Ông còn khỏe lắm, không cần lo lắng. Miễn thấy hai đứa vui vẻ hạnh phúc là ông không việc gì cả."
Khúc Kim Tích gào thét trong bụng, sao Thẩm Thính còn chưa pha trà về nữa!
Ông cụ nhìn cô, cuối cùng không tiếp tục chủ đề "đẻ con" này.
Hồi trẻ cụ chìm nổi trong thương trường, tới nay tuy đã buông bỏ quyền lực, an dưỡng tuổi già, tuy thế đâu thể không nhận ra cô bé này đang ngồi đứng khó yên.
Tích Tích còn nhỏ, có lẽ có kháng cự với việc làm mẹ, ông vẫn nên nhắc nhở Tiểu Thính nhiều hơn. Cụ Thẩm nghĩ bụng.
Khúc Kim Tích thở phào, chuyển sang bàn chuyện nhà chuyện cửa với ông cụ. Việc này thì cô làm được.
Bình thường công việc bận rộn, thi thoảng mới gọi điện được cho cụ. Thi thoảng Khúc Kim Tích lại kể mấy chuyện vui vui, dỗ ông cụ bật cười lớn.
Thẩm Thính mãi đã pha trà xong đứng ở cửa bếp, lặng lẽ trông ra phòng khách, mắt dừng mãi ở Khúc Kim Tích, khóe môi cong cong một vẻ dịu dàng cả chính bản thân cũng không thể nhận rõ.Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ duonglam design blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Nếu đọc ở nơi khác, tức bạn đã truy cập vào trang đăng lại trái phép.
Anh bưng trà đi ra, nghe cụ Thẩm hỏi: "Trong công việc có ai bắt nạt cháu không? Nếu có thì cứ bảo ông, ông sẽ giải quyết kẻ đó thay cho."
Khúc Kim Tích liếc trông Thẩm Thính lững thững về muộn, mắt đảo tròn, cố tình dài giọng: "Có anh Thính đây rồi, còn ai dám bắt nạt cháu nữa."
"Nhưng ông phải phân xử cho cháu." Khúc Kim Tích phồng miệng, "Tuy là không bị người ngoài bắt nạt, nhưng anh Thính thì cứ ăn hiếp cháu hoài. Suốt ngày cướp đồ cháu thích, không chịu trả lại; đêm đi ngủ còn cứ giành chăn, lúc cháu tỉnh lại cứ hay mất chăn đắp. Hơn nữa thi thoảng anh ấy còn nói mớ, đá chân, hôm sau dậy bị cháu nói thì kiên quyết không thừa nhận!"
Cạch.
Thẩm Thính dộng mạnh cốc trà lên bàn, tiếng kêu lanh lảnh vang lên.
Khúc Kim Tích bỗng thấy lưng như kim chích, biết Thẩm Thính đang nhìn mình chằm chặp, vô thức nuốt nước bọt, lòng sinh ảo giác nhổ lông trên đầu hổ!
Nhưng cứ nghĩ chuyện Thẩm Thính dọa mình, còn è mình ra lau tay, lá gan lại cứ thế phình to.
Đằng nào cũng có ông ở đây, anh ta có thể làm gì được.
Cơ hội ngàn năm như thế, cô phải lợi dụng để "báo thù" cho hả!
"Ông à, ông mau nói anh ấy đi." Khúc Kim Tích níu tay ông cụ, vờ vịt làm nũng.
Cụ Thẩm đanh mặt nhìn Thẩm Thính: "Lớn tướng thế rồi mà đêm ngủ còn giành chăn với Tích Tích, lo mà kiểm điểm lại đi!"
Giành chăn cái gì, ôm nhau cùng ngủ đi chứ!
Lại quay sang Khúc Kim Tích: "Tiểu Thính không thừa nhận cũng không sao, lần tới nó mà còn nói mớ đá chân thì cứ lấy điện thoại chụp lại, giữ làm bằng chứng. Nếu nó dám thủ tiêu chứng cứ thì bảo ông, ông sẽ giải quyết."
Thẩm Thính: "..."
"Được đấy ạ, cảm ơn ông." Khúc Kim Tích gật đầu, lơ đễnh quay đi, nhận được cái nhìn đe dọa từ Thẩm Thính thì nở một nụ cười ngoan lành.
Thẩm Thính cong môi, chốc sau bỗng nói: "Khúc Kim Tích, em không nhớ đêm qua mình nằm mơ nói gì à?"
Khúc Kim Tích: "..."
Cụ Thẩm hào hứng.
Trông chừng Thẩm Thính sắp sửa lên tiếng, máu dồn lên não Khúc Kim Tích, cô bỗng buông phắt tay cụ Thẩm, nhào ngay tới bịt miệng Thẩm Thính.
Trong bụng cả hai biết rõ tất thảy chuyện này chỉ là đóng kịch, nhưng ai biết tên già này sẽ bịa đặt chuyện cô nằm mơ thế nào, tốt nhất vẫn cứ không nên cho anh nói.
Cô hành động nhanh, Thẩm Thính cũng không ngờ cô sẽ đột nhiên lao tới, trong một thoáng giật mình bị Khúc Kim Tích xô ngã nhào.
Cơ thể mềm mại ập vào lồng ngực, tay anh vô thức quàng lên eo Khúc Kim Tích. Còn Khúc Kim Tích thì một tay bịt kín miệng Thẩm Thính, một tay khác đè lên vai anh, nửa người trên cơ hồ nằm trọn trong lòng anh.
Mắt giao vào mắt.
Hơi ấm phà vào lòng bàn tay, nhồn nhột. Khúc Kim Tích chớp chớp mi mắt.
Hai giây sau, Thẩm Thính giơ một tay còn tự do ra trước người Khúc Kim Tích, gài lại nút cúc thứ hai bị bung ra trên áo cô vì hành động của chủ nhân nó ban nãy.
Khúc Kim Tích: "..."
Rồi anh dời tay giữ chặt hông Khúc Kim Tích, đẩy về cái sô pha bên cạnh. Mắt ngửa lên, thản nhiên hỏi cụ Thẩm: "Ông thấy rồi chứ? Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.